CHƯƠNG 119: THANH THANH, ĐÂY LÀ LÂM KHÊ
Ngón tay của Tống Thanh run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Những lời nói mà Phương Mạn Luân nói với cô, đã thành hiện thực rồi.
Nếu vậy thì trong lòng của Hà Nhật Dương, cô và cô gái ấy, rốt cuộc ai quan trọng hơn? Giọng nói của Hà Nhật Dương vẫn tràn đầy nam tính và cuốn hút vang lên trong phòng khách: “Nếu cô thật sự là người mà tôi đang tìm, thì lời hứa của tôi nhất định vẫn còn hiệu lực.”
Choang!
Một trái tim vỡ vụn ra trong vực thẫm không đáy.
Sự lạnh lẽo trong lòng, cứ lan truyền khắp cơ thể cô, giá lạnh vô cùng.
Tống Thanh không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình bây giờ, vô cùng rối loạn.
Trong lòng Hà Nhật Dương, cuối cùng cô vẫn... không bằng cô ấy ứ...
Tống Thanh cười đau khổ.
Thôi vậy, đau khổ một cách tỉnh táo, còn tốt hơn gấp mấy lần hạnh phúc một cách mơ hồ.
Dù sao thì, suốt đời này cô đều phải tỉnh táo như vậy.
Lần này cũng thế.
Cô giơ tay lên gõ cửa, Tống Thanh bưng trà đi vào phòng: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Cô buông khay trà xuống, không hề nói thêm gì, bèn xoay người rời khỏi.
Hà Nhật Dương nắm lấy cổ tay của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương kinh ngạc phát hiện, nhiệt độ trong cơ thể của cô lại thấp như vậy.
Cô bị sao vậy?
“Đây là...” Lâm Khê vô cùng ngây thơ nhìn Tống Thanh: “Anh ơi, cô ấy là cô người hầu trong nhà của anh sao?”
Người hầu ư?
Hai chữ này, đâm xuyên vào tim của Tống Thanh tựa như một con dao sắc bén.
Đúng vậy, cô có là gì chứ?
Chỉ đỡ hơn người hầu một chút mà thôi.
Cô cũng chỉ là một con thú cưng, sao lại có tư cách yêu cầu địa vị với chủ nhân chứ?
Hà Nhật Dương bực bội nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: “Đây là vợ của tôi. Thanh Thanh, anh giới thiệu với em, cô ấy tên là Lâm Khê.”
Tống Thanh cố gắng lấy lại tinh thần, vừa định cất lời chào hỏi Lâm Khê.
Nhưng Lâm Khê lại dùng một ánh mắt sắc bén nhìn vào Tống Thanh: “Thím à, tôi tên là Lâm Khê, thím cứ kêu tôi là Tiểu Khê và được.”
Thím ư?
Tống Thanh cười đau khổ.
Cô chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi, mà đã là thím rồi ư?
Hà Nhật Dương nhíu mày một cách rõ rệt.
Người con gái này sao lại là tiểu thiên sứ của hắn được?
Tiểu thiên sứ của hắn rất hiền lành và dịu dàng, sao lại có thể thốt lên những lời nói làm người khác đau lòng như vậy?
Nhưng Tống Thanh lại mở miệng nói: “Chào Lâm tiểu thư, tôi tên là Tống Thanh, năm nay hai mươi ba tuổi.”
“Thì ra cô chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi sao, nhưng trông có vẻ già quá.” Lâm Khê nói với bộ dạng thẳng thắn: “Anh Dương, anh qua đây nào, em có điều muốn nói với anh.”
Vừa dứt lời, Lâm Khê đã kéo tay Hà Nhật Dương ra khỏi tay Tống Thanh, cô ta cứ kéo Hà Nhật Dương đi vào trong như vậy.
Hà Nhật Dương không hề phản ứng gì cả.
Lâm Khê lập tức nói: “Chẳng lẽ anh không muốn biết những chuyện đã xảy ra trong những năm nay và năm đó ư?”
Quả nhiên, câu nói này khiến đôi mắt của Hà Nhật Dương nhói lên.
Hắn quả thật rất muốn biết!
Hắn phải xác nhận lại cho kỹ!
Tống Thanh khẽ nhắm mắt, cố gắng nén nước mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Nhật Dương, nếu không có chuyện gì thì em đi dạo một lát.”
Hà Nhật Dương gật đầu ngay, nhưng chỉ kịp nhìn bóng lưng của Tống Thanh.
“Được, em đừng đi lung tung. Nhớ về sớm.” Hà Nhật Dương dặn dò một câu.
Tống Thanh chỉ kịp gật đầu một cách hoang mang, sau đó xoay đầu chạy mất.
Cô lúc này, đã thua hoàn toàn.
Tống Thanh khóc lóc chạy khỏi phòng khách, sau đó chợt đụng ngay vào tường.
Đến giờ phút này, cô ấy mới biết được thì ra trái tim của cô có thể đau đớn đến vậy.
Cái chết của Trịnh Bảo, ngoài tuyệt vọng ra thì cô không hề bị làm đau lòng gì cả.
Nhưng một câu nói của Hà Nhật Dương, dường như lại khiến cô ấy rớt xuống vực thẫm sâu không đáy.
Thì ra cơn đau lòng nhất, không phải là sinh ly tử biệt, mà chính là không hề quan tâm.
Tống Thanh ngước đầu lên, không để cho nước mắt rơi ra.
Những ngọt ngào trong khoảng thời gian này, dường như đã biến thành một câu chuyện buồn cười.
Những sự yêu thương của hắn đối với cô, dường như cũng biến thành những lời chế giễu.
Thì ra, hắn có thể dịu dàng với mình, thì hắn cũng sẽ càng trân trọng người mà hắn yêu thương thật sự nhiều hơn nữa.
Thôi đi, thôi đi.
Hắn không yêu mình.
Những điều tốt đẹp đó, những sự yêu thương đó, những ân cần đó, cũng chỉ được xây dựng trên cơ sở hôn nhân mà thôi.
Mình và hắn trên cơ bản không hề có tình cảm gì đó trước kia, hắn tốt cối mình, cũng chỉ để duy trì lòng tự trọng và hôn nhân của hắn mà thôi.
Không liên quan gì đến tình yêu cả.
Hắn chỉ là một người chồng có trách nhiệm, nhưng lại không phải một người chồng yêu thương cô sâu sắc.
Tống Thanh, cô hãy mau tỉnh dậy đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Thanh reo lên.
Cúi đầu nhìn thấy số điện thoại, mới biết là của Phương Mạn Luân gọi đến.
“Tôi có thể mời cô uống ly cà phê không?” Phương Mạn Luân nói trong điện thoại, giọng điệu nhanh nhẹn nói: “Để cảm ơn cô đã hai lần giúp đỡ tôi.”
Trong lòng Tống Thanh rối loạn vô cùng.
Trong lúc này cô chỉ muốn chạy trốn khỏi căn nhà này, chạy trốn khỏi Trang viên Cảnh Hoa.
Dù đi đâu cũng được, cô ấy chỉ không muốn ở lại đây, không muốn nhìn thấy người chồng của mình... tâm sự to nhỏ với người đàn bà khác.
“Được.” Tống Thanh bình thản trả lời: “Địa chỉ ở đâu?”
Phương Mạn Luân nhanh chóng cho cô biết địa chỉ.
Tống Thanh không hề do dự, cô trở về phòng thay đồ ra, sau đó lái xe rời khỏi Trang viên Cảnh Hoa.
Vừa mới đến nơi thì nhân viên phục vụ đã lập tức đón tiếp cô ngay tại cửa.
Tống Thanh đi theo nhân viên đó vào phòng, vừa mới vào cửa thì đã thấy Phương Mạn Luân mỉm cười tiếp đón: “Cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Tống Thanh khách sáo gật đầu với đối phương, sau đó cùng ngồi xuống.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Tống Thanh cúi đầu xuống hỏi.
Cô ấy bây giờ thật sự không còn tâm trạng để nói vế bất cứ chuyện gì nữa.
Cô chỉ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa thôi.
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chán khi ở nhà một mình mà thôi, tôi muốn tìm người ra nói chuyện. Nhưng cô cũng biết đó, tôi vừa mới về nước, trong nước cũng không có bạn bè quen thuộc nào. Nghĩ đi nghĩ lại, người quen thuộc nhất, chỉ có cô mà thôi.” Phương Mạn Luân chậm rãi trả lời: “Sẵn tiện cũng muốn cám ơn cô, không những đã cứu tôi, còn giúp đỡ em gái tôi nữa.”
Tống Thanh cười đau khổ: “Không có chi. Huống hồ gì tiền thuốc anh cũng đã trả cho tôi rồi mà?”
“Tôi chỉ trả tiền thuốc thôi, những vẫn còn chưa trả ơn cô.” Phương Mạn Luân mỉm cười nhìn Tống Thanh: “Hình như tâm trạng của cô không được vui?”
Tống Thanh lấy tay vịn trán lại: “Không có gì, có lẽ là... tối qua ngủ không ngon.”
Phương Mạn Luân tràn đầy ẩn ý nhìn Tống Thanh, anh ta không hề vạch trần sự thật đó ra.
“Nếu cô cảm thấy chán, hay là nghe thử câu chuyện của tôi nhé?” Phương Mạn Luân chủ động gợi đề tài.
Tống Thanh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi là cậu cả của Nhà họ Phương, cũng là người thừa kế của Nhà họ Phương. Từ lúc tôi hiểu chuyện thì tôi đã được gọi là đệ nhất thiếu gia tỉnh H cùng với một người khác. Người đứng ngang hàng với tôi, chính là Hà Nhật Dương.” Phương Mạn Luân nhẹ nhàng nói: “Tuy Hà Nhật Dương không phải đứa con đời thứ ba duy nhất của Nhà họ Hà, nhưng lại là một nhân vật tài giỏi trong đời này, dù cho là anh trai Hà Nhật Khang của anh ta cũng không cách nào so bì được.”
Tống Thanh ngước đầu lên nhìn Phương Mạn Luân.
Anh ta lại nhắc đến Hà Nhật Dương trước mặt cô, rốt cuộc có gì ỳ chứ?
Lần trước nhắc đến anh ấy, là ở ngay tại buổi tiệc của Trang viên Cảnh Hoa.
Ngày đó, lần đầu tiên biết được trong lòng của Hà Nhật Dương vẫn còn bóng dáng của một người con gái
Lần này nhắc đến Hà Nhật Dương, anh ta lại muốn cô biết điều gì nữa đây?
Tống Thanh không phải kẻ ngốc.
Phương Mạn Luân không có quan hệ thật sự gì với cô cả.
Hắn không cần phải kêu cô ra ngoài, sau đó nói những lời vô dụng.
Hắn có điều muốn nói với cô, chắc chắn tuyệt đối không phải chỉ muốn bày tỏ lòng cảm kích mà thôi!
“Tôi cũng có thể nói là lớn lên chung với Hà Nhật Dương, nhưng lại có một cuộc sống hoàn toàn khác với hắn. Hai gia tộc trong mắt người ngoài đều vô cùng lớn mạnh, điều này tôi hoàn toàn biết rõ. Nhà họ Phương so với Nhà họ Hà, vẫn không còn cái gì cả.” Phương Mạn Luân cười đau khổ một tiếng, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, không hề bỏ qua sự phòng bị trong ánh mắt của cô.
“Cho nên mấy năm trước, tôi đã quyết định ra nước ngoài. Tôi muốn đến một nơi xa lạ, dựa vào chính sức lực của mình, thử xem khoảng cách của tôi và Hà Nhật Dương.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Phương Mạn Luân lướt qua một tia vô vòng, hắn giơ bàn tay ra: “Mấy năm nay ở Mỹ, tôi cũng có được một ít thành tích. Nhưng so với Hà Nhật Dương, thì không đáng để nhắc đến chút nào. Ba mẹ của tôi cũng dần dần già đi, cũng đã bắt đầu bắt tôi thành kế thừa gia nghiệp. Cho nên, tôi chỉ có thể nhanh chóng về nước. Như cô đã thấy, tôi vẫn không hề đáng để mọi người nhắc đến chút nào.”
Nghe thấy Phương Mạn Luân không hề nhắc đến thứ gì khác, sự phòng bị trong lòng Tống Thanh mới giảm xuống.
“Lần trước đến Nam Sơn, tôi thật sự xin lỗi cô vì đã xảy ra chuyện đó.” Phương Mạn Luân đột nhiên chuyển hướng câu chuyện về Phương Khanh Hân: “Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi đều lớn lên cùng Hà Nhật Dương, nên Khanh Hân mới hơi thân thiết với Hà Nhật Dương. Lúc Khanh Hân còn nhỏ, thì đã rất thích Hà Nhật Dương rồi. Bao nhiêu năm nay, những tâm sự của Khanh Hân, toàn thiên hạ đều biết hết, tôi nghĩ chắc cô cũng biết rõ?”
Tống Thanh cười đau khổ
Không những biết.
Mà còn biết rất rõ nữa!
“Kết quả là, cô đột nhiên kết hôn với Hà Nhật Dương, nó mới chịu không được sự đả kích lớn như vậy. Cho nên mới làm ra những hành vi kích động. Nhưng mà, cô hãy yên tâm, Khanh Hân đã bị tôi mang qua Mỹ rồi. Nếu không có sự đồng ý trong nhà, thì cô ấy chắc sẽ không thể nào trở về được.” Phương Mạn Luân tiếp tục nói: “Lần này Nhà họ Phương và Nhà họ Hà hợp tác, đôi bên đều có lợi, tôi thay mặt cho Nhà họ Phương, chúng tôi nhất định sẽ không chủ động phá vỡ việc hợp tác đâu. Mong cô nói cho Hà Nhật Dương biết, Khanh Hân sẽ không trở thành trở ngại giữa hai người nữa rồi.”
Tống Thanh lại tiếp tục cười buồn bã.
Phương Khanh Hân không là trở ngại, nhưng bây giờ đã xuất hiện một trở ngại thật sự rồi.
Phương Khanh Hân không là ai của Hà Nhật Dương cả, nên hắn ta đương nhiên có thể hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng Lâm Khê là ánh trăng sáng của Hà Nhật Dương, là người mà hắn cứ nhớ mong suốt mười mấy năm.
Sao lại có thể so bì được cơ chứ?
“Thật ra, Khanh Hân đã bị nuông chiều riết hư rồi. Thân là đại tiểu thư của Nhà họ Phương, đệ nhất thục nữ của tỉnh H, trước giờ vẫn được lớn lên trong sự nuông chiều của người khác, đương nhiên cũng sẽ dần dần hình thành căn bệnh kiêu ngạo ngang bướng đó. Tôi không ngờ tôi rời khỏi mấy năm thôi, nhưng nó đã thay đổi nhiều như vậy, đây cũng là điều mà tôi không ngờ đến được.” Phương Mạn Luân nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi xin thật lòng mong cô tha thứ cho.”
Tống Thanh vô cùng ngơ ngác, sau đó lập tức nói: “Không có gì đâu.”
“Không, những gì cần xin lỗi thì phải xin lỗi.” Phương Mạn Luân nghiêm túc nhìn Tống Thanh: “Cũng giống như cô đã cứu tôi, tôi phải cám ơn cô vậy. Đây là nguyên tắc làm người.”
Không thể không thừa nhận, hai câu nói này của Phương Mạn Luân, đã đánh trúng tim gan của Tống Thanh.
Tống Thanh cũng chính là một người như vậy.
Dù cho đã xảy ra chuyện gì, những gì cần cám ơn thì cám ơn, cần xin lỗi thì phải xin lỗi.
Sắc mặt của Tống Thanh nhanh chóng bình thường trở lại, cô dịu dàng cười “Được, tôi xin nhận lấy lời xin lỗi của anh.”
Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể
Danh sách chương