Lâm Tĩnh Nhu phát ra một tiếng, liên tục tiến lên, muốn ngăn cản Trần Hương Hương.

- Nếu như ngươi muốn cho nàng chết, vậy ngươi ngăn cản nàng, khặc khặc...

Trần Phong Nhiên lành lạnh cười cười, tùy theo, thân thể khẽ động, cầm lấy khăn bàn, trói Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu lại.

- Trần Phong Nhiên, ngươi tên súc sinh này...

Viên Cầu bị buộc chặt trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, chửi ầm lên nói:

- Con mẹ ngươi chính là một cặn bã, ngươi không phải người...

Ba!

Ba!

Ba!

Thân thể Trần Phong Nhiên khẽ động, đến bên người Viên Cầu, đối với Viên đại thiếu là một hồi tát mạnh.

Viên đại thiếu quyết đoán câm miệng, đương nhiên, đây không phải nói Viên đại thiếu sợ, không muốn mắng, mà là miệng của hắn đã bị Trần Phong Nhiên đánh biến hình, không mở miệng được.

Dù vậy, Viên Cầu vẫn nhìn Trần Phong Nhiên hằm hằm, trong miệng y nguyên phát ra tiếng vang ông ông ông. Tuy nghe không hiểu hắn tốt lành ích cái gì.

- Mập mạp chết bầm, đợi chút nữa lão tử sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, cắt bỏ từng thớ thịt của ngươi cho chó ăn.

Trần Phong Nhiên cười hắc hắc, nhìn Trần Hương Hương ở dưới chân.

- Chị Tĩnh Nhu, ngươi từ từ xem đùa giỡn, không nên gấp gáp, rất nhanh rồi ngươi cũng thoải mái.

Trần Phong Nhiên nhìn Lâm Tĩnh Nhu liếm liếm bờ môi, xoay người, vẻ mặt âm trầm đi đến bên cạnh Trần Hương Hương thần trí đã bắt đầu mơ hồ.

- Ngươi... Ngươi không được qua đây... Ta... Ta nóng quá, thật là khó chịu...

Trần Hương Hương không ngừng lui về phía sau, lại không ngừng xé rách y phục của mình.

- Ta là tới giải cứu ngươi, rất nhanh, ngươi sẽ không nóng nữa, hắc hắc!

Trần Phong Nhiên nhìn bộ dáng mê tình của Trần Hương Hương, tinh thần đại chấn, tà quang trong hai tròng mắt càng đậm.

- Ngao rống...

Tiểu Hắc ý thức được địch ý trên người Trần Phong Nhiên, lông mao toàn thân như châm đồng dạng đứng lên, nhe răng nhếch miệng nhìn Trần Phong Nhiên điên cuồng hét lên.

- Cút ngay!

Trần Phong Nhiên một cước đá tới Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lao lên, một ngụm cắn lấy bàn chân của Trần Phong Nhiên.

- Chết!

Trần Phong Nhiên không nghĩ tới, tốc độ của Tiểu Hắc lại nhanh như vậy, công kích sắc bén như thế, cảm thấy bắp chân tê rần, diện mục cũng trở nên vô cùng dữ tợn.

Tu Chân giả cường đại, lại bị một con chó đất cắn một cái.

Oanh!

Một tiếng trầm đục, Tiểu Hắc trực tiếp bị Trần Phong Nhiên bỏ qua, đụng vào trên vách tường, rơi xuống trên mặt đất.

- Ngao rống...

Tuy Tiểu Hắc là bán Linh thú, lại không phải Linh thú chân chánh, nhận lấy một kích này của Trần Phong Nhiên, bị thụ trọng thương, muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng không cách nào nhúc nhích.

- Vậy mà không chết?

Trong nội tâm Trần Phong Nhiên rất không minh bạch, dùng một kích này của hắn, đừng nói chỉ là một con chó đất, coi như là một con sư tử cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá, Trần Phong Nhiên cũng không có để ý tới Tiểu Hắc đã không cách nào nhúc nhích, liếm liếm bờ môi, từng bước một tới gần Trần Hương Hương.

- Trần Phong Nhiên, ngươi dừng tay, ngươi tên súc sinh này...

Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu vô cùng khó coi, mắng to lên.

- Chị Tĩnh Nhu, ngươi càng mắng ta lại càng hưng phấn, ta đùa cũng sẽ càng thoải mái, khặc khặc...

Trần Phong Nhiên cũng không quay đầu, mà là tiếp tục đi về phía Trần Hương Hương.

- Ta đến thay ngươi cởi ra a, ngươi cởi quá chậm, tuy ta rất thích xem ngươi chậm rãi cởi, nhưng ta đã đợi không kịp.

Nói xong, Trần Phong Nhiên muốn đưa tay, cởi quần áo của Trần Hương Hương.

- Oanh!

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một chiếc Ford màu trắng phá cửa biệt thự, trực tiếp vọt vào trong biệt thự.

- Trần Phong Nhiên, ngươi muốn chết!

Sắc mặt Trần Thanh Đế vô cùng âm trầm, nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, toàn thân tràn ngập sát khí.

Trần Thanh Đế

Trần Phong Nhiên quay đầu, nhìn Trần Thanh Đế sát khí xông mạnh. Vẻ mặt cười lạnh, tràn đầy khinh thường nói:

- Ta còn định đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại chủ động đưa tới cửa rồi. Cũng tốt, khỏi mất công ta lãng phí thời gian.

Trần Phong Nhiên là người gì?

Hắn tinh tường biết rõ, hắn là Tà Tu, là Tu Chân giả. Hắn cho là mình rất ngưu bức, há có thể đem Trần Thanh Đế để vào mắt?

- Trần Thanh Đế, ngươi phải cẩn thận.

Nhìn thấy Trần Thanh Đế đã đến, trong lòng Lâm Tĩnh Nhu xiết chặt, liên tục nhắc nhở:

- Trần Phong Nhiên đột nhiên trở nên rất lợi hại, rất tàn nhẫn. Mấy vụ án gian sát trước kia, đều là hắn làm.

- Là ngươi!

Trong đôi mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang. Chỉ là nhìn bộ dáng của Trần Phong Nhiên, Trần đại thiếu cũng nhìn ra, Trần Phong Nhiên đã trở thành Tà Tu.

Tà Tu, đối với người nhận thức, liếc mắt là có thể nhìn ra.

Sắc mặt trắng bệch vô huyết, thân hình gầy yếu, giống như Zombie. Đây cũng là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Tà Tu khi hấp thu máu huyết xử nữ, tăng tu vi lên.

Trần Thanh Đế như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Phong Nhiên dĩ nhiên là một trong hai gã Tà Tu.

Đồng dạng, Trần đại thiếu cũng xem thấu tu vi của Trần Phong Nhiên, trong lòng nhịn không được cả kinh.

- Đã là Luyện Khí tầng hai đỉnh cao rồi, tốc độ tăng tu vi lên, thật đúng là rất nhanh.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Tà Tu, quả nhiên là một âm tà chi lộ tăng tu vi lên rất nhanh. Một gã Tà Tu khác, tu vi của hắn đạt đến cấp độ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện