Cửa phòng Hắc y nhân Thập Tam mở ra, vẻ mặt khó hiểu đi ra. Con mẹ nó, lão tử một mực ở trong phòng nghiên cứu động tác tình yêu, ai có công phu đùa nghịch ngươi chứ.

Trước khi chiến đấu xem động tác tình yêu, là yêu thích đặc thù của Hắc y nhân Thập Tam, thông qua hình ảnh động tác tình yêu, đến kích thích huyết dịch trong cơ thể hắn, đối với tăng cường chiến lực, có trợ giúp rất tốt.

- Thập Tam, mày còn nghĩ đùa nghịch tao? Tao đã biết rồi.

Hắc y nhân Thập Nhị đi về phía trước một bước, lúc này hắn đã triệt để buông lỏng cảnh giác, hắn y nguyên cho rằng là Hắc y nhân Thập Tam đùa nghịch hắn.

- Cơ hội tốt!

Ngay khi Hắc y nhân Thập Nhị buông lỏng cảnh giác, lập tức linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế bạo phát, dùng chưởng hóa đao, không hề chừa lực chém về phía cổ của Hắc y nhân Thập Nhị.

- Ân?

Trong lòng Hắc y nhân Thập Nhị đột nhiên run lên, một khí tức tử vong nồng đậm tuôn vào trong lòng, bất quá, hắn muốn né tránh, cũng đã không kịp.

Răng rắc!

- Phanh!

Nương theo một tiếng giòn vang, Hắc y nhân Thập Nhị ngã trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.

- Thập Nhị!

Hắc y nhân Thập Tam thấy vậy, lập tức sợ hãi, phát ra một tiếng thét kinh hãi, tùy theo, rất nhanh lao đến. Mà lúc này, Trần đại thiếu đã đi ra khỏi chỗ, lướt tới sau lưng Hắc y nhân Thập Tam.

- Ẩn Nặc Thuật!

Hắc y nhân Thập Tam như là phát giác được sau lưng mình có nguy hiểm, mười ngón tay động liên tục, rất nhanh kết ấn, tùy theo biến mất trong tầm mắt của Trần Thanh Đế.

- Ẩn trốn!

Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm Độn Hình Phù, nhanh chóng kích hoạt. Ngay sau đó, Hắc y nhân Thập Tam thi triển Ẩn Nặc Thuật, không chỗ nào ẩn trốn, bất quá, hắn đã chạy trốn tới thang lầu.

- Độn Thuật của ngươi chính xác không tệ, bất quá, ngươi trốn không thoát đâu.

Trần Thanh Đế vẫn ở trạng thái tàng hình, cười lạnh không thôi, liên tục kích hoạt hai tấm Mộc Khốn Phù, tốc độ của Hắc y nhân Thập Tam lập tức giảm mạnh.

Thấy vậy, Trần đại thiếu quơ lấy trường đao trên người Hắc y nhân Thập Nhị, thân thể khẽ động, độ tăng lên tới cực hạn, nhanh chóng chém tới Hắc y nhân Thập Tam.

Hắc y nhân Thập Tam chỉ là chứng kiến một đạo hàn mang hiện lên, không biết chuyện gì xảy ra, đã bị chém giết.

- Đã phát sinh sự tình gì?

Mà đúng lúc này, Trung Đảo Bắc Can, Tỉnh Thượng Tàn Câu, cùng với người Nhật Bản khác trong biệt thự rốt cục phản ứng qua, cực nhanh lao đến.

Khi bọn hắn nhìn thấy thi thể của Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam, sắc mặt đều biến đổi.

Trần Thanh Đế y nguyên ở vào trạng thái tàng hình, cầm trường đao trong tay, thân thể khẽ động, nhanh chóng chém giết Trung Đảo Bắc Can và Tỉnh Thượng Tàn Câu. Kế tiếp, là những người Nhật Bản khác.

Một phút đồng hồ sau, tất cả người Nhật Bản đều bị chém giết, Trần Thanh Đế lại nhíu mày.

- Tạp chủng Tá Đằng kia lại không có ở đây, xem ra lúc trước hắn ly khai, cũng không trở về.

Trần Thanh Đế vứt bỏ trường đao trong tay, thân thể khẽ động, đã đi ra biệt thự.

Trần Thanh Đế vừa rời đi không bao lâu, hai cao thủ Lữ gia chạy tới biệt thự, mùi máu tanh trong biệt thự, làm cho bọn hắn biết rõ, bọn hắn đã tới chậm một bước.

- Bất Phàm thiếu gia, chúng ta đã tới chậm một bước, mấy người Trung Đảo Bắc Can đều bị giết.

Một gã cao thủ Lữ gia, sau khi đem trọn biệt thự xem xét một vòng, bấm điện thoại của Lữ Bất Phàm nói.

- Ân, ta đã biết, các ngươi mau chóng trở về, không nên lưu lại bất luận dấu vết gì.

Trong thư phòng, Lữ Bất Phàm cúp điện thoại, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ:

- Tốc độ thật đúng là nhanh, phải dùng thời gian nhanh nhất, tìm ra người giả mạo Lữ Đông kia mới được, nếu không...

Lữ Bất Phàm rất rõ ràng, hiện tại tình thế rất nghiêm trọng.

- Bọn người Trung Đảo Bắc Can bị giết, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng mang theo phẫn nộ ly khai trước, tất nhiên sẽ ghi hận Lữ Đông giả mạo trong lòng, cũng sẽ điên cuồng trả thù.

Lữ Bất Phàm vuốt vuốt lông mày, trong lòng thầm nghĩ:

- Tuy Lữ gia chúng ta không sợ Tá Đằng Thiếu tổ trưởng trả thù, nhưng loại chuyện chịu tiếng xấu thay cho người khác này, đó là quyết không thể làm.

- Sự tình Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, cuối cùng chỉ là chuyện nhỏ, cái chết của đám người Trung Đảo Bắc Can, mới là đại sự. Phía sau nên làm cái gì, để chuyển di ánh mắt của Sơn Khẩu Tổ.

Lữ Bất Phàm mỉm cười, thầm nghĩ:

- Ở trong quá trình này, tìm ra người giả mạo Lữ Đông, bỏ qua tất cả liên quan.

Nghĩ vậy, Lữ Bất Phàm bấm một chiếc điện thoại, sau khi khai báo vài câu, liền ngồi ở trên ghế, vẻ mặt nho nhã, bình tĩnh.

Cùng lúc đó, Trần Thanh Đế đã khôi phục dung mạo bình thường, đi tới bệnh viện mà Viên Cầu cùng Hoàng Dĩnh đang ở. Viên Cầu đang ngồi ở ngoài phòng bệnh, bốn năm trăm cân thịt mỡ làm cho người chùn bước. Thời điểm mọi người trải qua Viên Cầu, tất cả đều đường vòng mà đi, hai chân cũng nhịn không được run run.

- Xem ra thằng này ở bệnh viện ăn không ít khổ a, cũng không ít hỏa.

Thấy vậy, trong nội tâm Trần Thanh Đế rất là cảm động, bước nhanh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Viên Cầu đang ngủ say.

- Con mẹ nó, cút ngay cho tao, không muốn sống nữa chăng? Oa kháo...

Viên Cầu mở hai mắt ra, phát hiện là Trần Thanh Đế, trực tiếp từ trên ghế bắn lên, gầm rú nói:

- Trần đại thiếu, ngươi rốt cuộc đã tới. Bà mẹ nó kháo... Ngươi có biết hay không, hai ngày nay ca ca ta khổ như thế nào không? Đã gầy vài cân, ngươi nha, có biết hay không?

- Ta biết rõ, chờ trị tốt mẹ của Hoàng Dĩnh, ta làm ông chủ, tùy ngươi ăn uống.

Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:

- Hoàng Dĩnh cùng mẹ của nàng ở phòng bệnh nào?

- Cái này còn không sai biệt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện