- Lữ Đông ngươi mang đến kia là chuyện gì xảy ra?

Trung Đảo Bắc Can, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tỉnh Thượng Tàn Câu, nói ra:

- Lữ Hậu Tích vừa gọi điện thoại đến, nói phát hiện thi thể Lữ Đông, hơn nữa là ở một ngày trước đã chết rồi. Tỉnh Thượng Quân, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích.

- Trung Đảo thiếu gia, tôi...

Sắc mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu biến đổi, hắn biết rõ, sự tình bại lộ, bịch một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, liền nói:

- Trung Đảo thiếu gia, tôi... Tôi là bị bắt buộc. Tôi trúng độc của người kia, hắn buộc tôi phải làm như vậy.

- Trúng độc?

Trung Đảo Bắc Can hừ lạnh một tiếng, nói ra:

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Người giả mạo Lữ Đông kia, rốt cuộc là ai?

- Tôi không biết hắn là ai, bất quá, hắn hẳn là người của Trần Thanh Đế. Rất có thể... Rất có thể là bảo tiêu của Trần Thanh Đế.

Tỉnh Thượng Tàn Câu toàn thân mềm nhũn, cầu khẩn nói:

- Trung Đảo thiếu gia, là tôi thực xin lỗi ngài, là lỗi của toi. Tôi... Tôi là bị buộc mà thôi.

- Trung Đảo, chuyện gì xảy ra? Lữ Đông kia là giả?

Đúng lúc này, Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam rất nhanh lao đến, sắc mặt cũng trở nên khó coi không thôi.

Phải biết rằng, Hắc y nhân Thập Nhất là cùng ‘Lữ Đông’ đi ra, đi giết bảo tiêu của Trần Thanh Đế. Trọng yếu hơn là, dùng thực lực của ‘Lữ Đông’, Hắc y nhân Thập Nhất căn bản không phải là đối thủ.

- Ngươi hỏi Tỉnh Thượng Tàn Câu đi.

Vẻ mặt Trung Đảo Bắc Can âm lãnh, lạnh giọng nói ra:

- Tỉnh Thượng Tàn Câu, ta tự hỏi đối với ngươi không tệ, ngươi như thế nào có thể đối đãi ta như thế? Hiện tại đem chuyện đã trải qua, nói cho ta biết.

- Ngay tại ngày hôm qua, ta đi gặp hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, sau đó...

Tỉnh Thượng Tàn Câu mặt xám như tro, đem chuyện Trần Thanh Đế uy hiếp hắn như thế nào, chi tiết nói ra.

- Trung Đảo thiếu gia, ngài giết tôi đi. Cho dù ngài không giết tôi, tôi cũng trúng độc, không thuốc nào có thể chữa rồi.

Tỉnh Thượng Tàn Câu biết rõ, sau khi sự tình bại lộ, coi như là Trung Đảo Bắc Can không giết hắn, hắn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Phải biết rằng, ‘Lữ Đông’ người ta đã nói, hắn trúng độc, chỉ có ‘Lữ Đông’ mới có thể giải.

- Trúng độc? Ta nhìn xem.

Hắc y nhân Thập Nhị, đi tới trước mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu, cầm cổ tay của hắn lên, một lát sau, cười lạnh không thôi, nói ra:

- Tỉnh Thượng Quân, ta xem ngươi không phải là trúng độc, mà là chân ngoài dài hơn chân trong, bị người Trần gia mua chuộc đi à nha?

- Ý của ngươi là... Ta không có trúng độc?

Nhìn thấy Hắc y nhân gật đầu, trên mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu càng thêm khó coi rồi, trực tiếp từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chửi ầm nói:

- Con mẹ nó, Lữ Đông... Tao cả nhà ngươi, cũng dám gạt tao, cũng dám gạt tao...

Tỉnh Thượng Tàn Câu muốn mắng Trần Thanh Đế, bất quá, hắn lại phát hiện, cũng không biết danh tự của Trần Thanh Đế.

- Ngươi thật cho là mình trúng độc, cho nên dưới tình huống bị buộc bất đắc dĩ, mới cùng Lữ Đông giả mạo kia hợp tác hay sao?

Trung Đảo Bắc Can cảm giác Tỉnh Thượng Tàn Câu không hề giống nói dối, hơn nữa còn nhớ tình cũ, nói ra:

- Tỉnh Thượng, đến cùng có phải hay không?

- Đúng vậy, tôi là vì trúng độc, cho nên mới... Không nghĩ tới hắn lại dám gạt tôi.

Vẻ mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu áy náy, không dám nhìn Trung Đảo Bắc Can.

- Trung Đảo Bắc Can, xử trí hắn như thế nào, chúng ta không quan tâm, bây giờ chúng ta phải đi cứu Thập Nhất, Thập Nhất gặp nguy hiểm.

Hắc y nhân Thập Nhị hung hăng trợn mắt liếc nhìn Tỉnh Thượng Tàn Câu, nói ra:

- Nếu như Thập Nhất chết rồi, ta nhất định sẽ giết ngươi.

- Chờ một chút...

Tỉnh Thượng Tàn Câu vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nói ra:

- Các ngươi không thể đi.

- Như thế nào? Đến lúc này, ngươi còn muốn giúp cẩu tạp chủng kia?

Hắc y nhân Thập Nhị, sát khí xông mạnh, nếu không phải nể mặt mũi Trung Đảo Bắc Can, đã sớm một đao giết chết Tỉnh Thượng Tàn Câu.

- Thập Nhị, ngươi không nên gấp gáp, nghe Tỉnh Thượng Quân nói xong đã.

Trung Đảo Bắc Can đối với Tỉnh Thượng Tàn Câu hiểu rất rõ, vỗ vỗ bả vai Hắc y nhân Thập Nhị, nhìn Tỉnh Thượng Tàn Câu, nói ra:

- Tỉnh Thượng Quân, ngươi có lời gì muốn nói?

- Ta biết rõ, ta phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Bất quá, hiện tại các ngươi không thể đi. Coi như là đi, đã qua thời gian dài như vậy, Thập Nhất chỉ sợ...

Tỉnh Thượng Tàn Câu hít sâu một hơi, nói ra:

- Các ngươi biết rõ, Lữ Đông kia là giả, mà hắn lại không biết.

- Ý của ngươi là?

Trung Đảo Bắc Can liền hỏi.

Tỉnh Thượng Tàn Câu là quân sư của Trung Đảo Bắc Can, mà hắn có thể bò cho tới địa vị bây giờ, tất cả đều là dựa vào Tỉnh Thượng Tàn Câu bày mưu tính kế. Không có Tỉnh Thượng Tàn Câu, Trung Đảo Bắc Can hắn là không thể nào bò cao được như vậy.

Cho nên, Trung Đảo Bắc Can còn là phi thường tin tưởng trí tuệ của Tỉnh Thượng Tàn Câu.

- Thập Nhất chúng ta đã cứu không được rồi, hiện tại chúng ta càng không thể đánh rắn động cỏ, không thể để cho hắn biết, các ngươi đã biết rõ hắn là Lữ Đông giả.

Tỉnh Thượng Tàn Câu hít sâu một hơi, nói ra:

- Kể từ đó, sau khi hắn giết Thập Nhất, tất nhiên còn muốn giết chúng ta.

Đang khi nói chuyện, ánh mắt Tỉnh Thượng Tàn Câu rơi vào trên người Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam.

Rất hiển nhiên, người có thể uy hiếp được ‘Lữ Đông’, cũng chỉ có hai người bọn họ, về phần những người khác, ‘Lữ Đông’ căn bản là không để vào mắt.

- Chúng ta đã hiểu, hắn muốn tới giết chúng ta, mà hắn lại không biết chúng ta đã biết rõ.

Tỉnh Thượng Tàn Câu nhướng nhướng mày, nói ra:

- Cho nên, chúng ta làm như cái gì cũng không biết, cũng không cần tận lực phòng bị, chỉ cần trong nội tâm biết rõ là được. Đợi đến lúc hắn lại tới đây, chúng ta tương kế tựu kế, hợp lực chém giết hắn.

- Ta nghĩ, dùng thực lực của Thập Nhị cùng Thập Tam liên thủ, tăng thêm đánh lén, tất nhiên có thể chém giết hắn.

Tỉnh Thượng Tàn Câu nhìn Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam, sau đó lại quăng về phía Trung Đảo Bắc Can:

- Trung Đảo thiếu gia, ý của ngài như nào?

- Thập Nhị, Thập Tam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện