Chương 133 Ba chuyện
Thấy Lâm Ngữ Lam nghi ngờ, Trương Thác gật đầu không chút do dự: “Ừm, đã tìm xong rồi.”
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam hơi không vui: “Trương Thác, chuyện lần này tôi không nói giỡn với anh đâu, tôi cũng hy vọng anh xử lý nghiêm túc.
“Yên tâm đi, tôi hoàn toàn không nói đùa, thật sự đã tìm được đối tượng hợp tác rồi, chẳng phải ngày mốt em sẽ biết sao.”
Lâm Ngữ Lam vẫn không tin lắm, một tập đoàn xuyên quốc gia của Pháp sao có thể dễ tìm như vậy, còn có thể được hợp tác trong ba ngày.
Nhưng Trương Thác đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể tin tưởng trước: “Hy vọng là thế, không còn chuyện gì nữa, tôi đi ngủ trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Ngữ Lam mang dép lê trắng mịn bước lên lầu
Một đêm trôi qua, trăng chuyển sao dời, chân trời dần biến thành màu trắng.
Trương Thác vẫn giống như thường ngày, sau khi vệ sinh nhà cửa thì đến công ty với Lâm Ngữ Lam.
Đã hai ngày rồi Trương Thác không tới bộ phận nghiệp vụ, lúc anh đến, nhìn thấy Thu Vũ đang cầm cây lau nhà cẩn thận lau sàn, trên cái trán trơn láng đầy mồ hôi, còn mấy người chị Hồng thì ngồi ở một bên ăn sáng, tám chuyện mình mới làm móng tay, tùy tiện ném túi rác để bữa sáng xuống chân, bảo Thu Vũ đến dọn dẹp sạch sẽ.
Mấy người chị Hồng làm thế rõ ràng là đang bắt nạt người khác.
Trương Thác đi qua cầm lấy cây lau nhà trong tay Thu Vũ, nhíu mày: “Không phải bảo cô nghỉ ngơi hai ngày sao?”
Thu Vũ bị bài xích và bắt nạt ở công ty, Trương Thác cũng không cảm thấy bất ngờ. Rất nhiều người trong bộ phận đều đổ trách nhiệm của chuyện lần trước lên người Thu Vũ, cho rằng Thu Vũ làm ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người. Nếu Thu Vũ không làm ra chút công trạng, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục bị xa lánh như thế.
Thu Vũ nhìn Trương Thác, hơi bất ngờ: “Anh Trương, tôi chỉ “Chỉ cái gì.”
Trương Thác ném cây lau nhà sang bên cạnh, kéo cánh tay mảnh khảnh của Thu Vũ: “Đi, đi ra ngoài làm việc với tôi.
Thu Vũ mặc cho Trương Thác kéo mình ra khỏi phòng làm việc.
Trương Thác nhìn thoáng qua, bàn tay Thu Vũ vì làm việc nhiều mà xuất hiện hai cái mụn nước, anh hỏi: “Có phải hai ngày nay cô đều đến đi làm không?”
Thu Vũ cười trả lời: “Tôi ở nhà cũng không có gì làm bèn đến công ty, mỗi ngày quét dọn vệ sinh cũng rất nhẹ nhàng.
“Nhẹ nhàng?”
Trương Thác bĩu môi, mới hai ngày trên tay Thu Vũ đã có hai cái mụn nước, có thể nhẹ nhàng sao?
Thu Vũ thấy Trương Thác vẫn nhìn chằm chắm vào tay mình, vô thức giấu tay đi.
Trương Thác thấy dáng vẻ này của Thu Vũ thì thở dài: “Cô nhóc, nhiệt tình với công việc là một chuyện, nhưng cô cũng phải hiểu thay đổi theo tình hình, biết rõ đến công ty không làm được gì cả, còn bị người ta bắt nạt, vì sao không ở nhà đợi ngày mai ký hợp đồng chứ? Cô đúng là ngốc.
Trương Thác duỗi ngón tay chọc chọc lên đầu Thu Vũ.
Thu Vũ lè lưỡi không nói gì.
Trương Thác vừa dẫn Thu Vũ ra ngoài công ty vừa nói: “Hôm nay về nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, xem kỹ hạng mục hợp tác của công ty, ngày mai bạn hợp tác tôi tìm có thể đến rồi, đến lúc đó nên đàm phán thế nào phải xem cô đấy “Ừm.”
Thu Vũ gật đầu.
Lúc hai người đi ngang qua quầy lễ tân, Trương Thác nhìn thấy một người, chính là cô gái lễ tân anh và Thu Vũ gặp dưới tòa nhà làm việc hôm đó.
Cô gái lễ tân cũng nhìn thấy Thu Vũ và Trương Thác.
“Ôi, trời nóng thế này còn phải ra ngoài làm việc, nhân viên nghiệp vụ đúng là số khổ, một tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, không có tương lai.”
Cô gái lễ tân vừa nhìn thấy Thu Vũ đã mở miệng châm chọc.
Thu Vũ nhìn cô gái lễ tân, không cất lời.
Trương Thác cũng không nói gì, dẫn Thu Vũ đi ngang qua quầy lễ tân đến cửa lớn của công ty, nghe thấy tiếng cười nhạo lại vang lên ở phía sau.
“Cô nhóc, cô có thù oán với cô gái kia hả?”
Vừa ra khỏi cửa công ty, Trương Thác đã tò mò hỏi một tiếng.
Khuôn mặt của Thu Vũ hơi ửng đỏ: “Cũng không tính là có thù oán, cô ta tên Chung Kỳ, cùng phòng với tôi ở trường học, lúc trước thích một nam sinh ở trường chúng tôi, kết quả nam sinh kia theo đuổi tôi, sau đó quan hệ của chúng tôi đã
Thu Vũ nói tới đây thì ngại nói tiếp nữa.
“Được rồi.”
Trương Thác cạn lời gật đầu, đây là một vài chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng chỉ có mấy cô nhóc này mới căm ghét một người vì chuyện như thế.
Trương Thác híp mắt nhìn lên đỉnh đầu, ánh mặt trời mùa hè vào buổi sáng cực kỳ nóng rát, khiến cả người khó chịu.
“Cô nhóc, cô mau về nhà chuẩn bị đi “Ừm, vậy tôi đi trước nhé anh Trương Thu Vũ vẫy tay với Trương Thác, đi tới trạm xe buýt.
Đợi Thu Vũ đi rồi, Trương Thác xoay người nhìn ra cửa lớn, sau đó bước nhanh theo hướng ngược chiều của công ty.
Trong một quán cà phê cách Lâm Thị không xa, Trương Thác kêu một ly Nescafé rẻ nhất, ngồi lướt điện thoại.
Một chàng trai anh tuấn ngồi xuống đối diện Trương Thác, kêu một ly Lam Sơn đắt nhất trong tiệm.
“Bạch Trì, thằng nhóc cậu đúng là rất biết hưởng thụ đấy, ông đây uống ly rẻ nhất, còn cậu lại uống ly đắt nhất hả?”
Trương Thác bưng ly Nescafé trước mặt mình lên, nhìn người đối diện.
Bạch Trì cười hì hì, sửa sang lại bộ Armani trên người: “Đại ca, tiền kiếm được không phải để tiêu sao, anh theo đuổi tình yêu đích thực của anh, em theo đuổi vật chất của em.”
“Bớt lắm mồm cho ông, nói đi, hẹn ông đây ra có chuyện gì?”
“Ba chuyện, đại ca.”
Lúc Bạch Trì nói đến chính sự, vẻ mặt cười đùa trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Chuyện đầu tiên, người của Lợi Nhẫn đã phân bố khắp thành phố Ngân Châu rồi, chuẩn bị ra tay với Thứ Phong bất cứ lúc nào, với thực lực của Thứ Phong, ba tiểu đội của Lợi Nhẫn không có cách nào gây ra uy hiếp với cô ta, nhưng người của Lưu Sa xã ở Đảo Quốc cũng đã xuất hiện ở Ngân Châu. Lúc trước Thứ Phong ám sát đại ca của Lưu Sa xã, Lưu Sa xã vẫn không ngừng đuổi giết cô ta, lần này có không ít cao thủ của bọn họ đến đây.
“Lưu Sa xã?”
Trương Thác cười khẩy: “Tổ chức sống như mấy con chuột này cũng dám tới tận nước ngoài đuổi giết người khác à? Cứ để bọn họ đến đây đi, đến lúc đó kết thành một nhóm với Lợi Nhẫn, đỡ khiến người ta bận lòng, hai chuyện còn lại thì sao?”
“Chuyện thứ hai là về bản thiết kế Hỏa Tinh, bây giờ cả thế giới đều đang đồn là bản thiết kế Hỏa Tinh cuối cùng ở trên người anh, vô số thế lực đang tạo áp lực với chúng ta, hy vọng đại ca giao bản thiết kế ra. Lúc Bạch Trì nói đến chuyện này, sắc mặt hơi khó coi.
“Tạo áp lực?”
Trương Thác nhưởng mày: “Có phải bọn họ cho rằng sau trận chiến lần trước, tôi hoàn toàn trở thành một tên tàn phế rồi không?”
“Phải!”
Bạch Trì không hề che giấu: “Bây giờ có rất nhiều lời đồn, đa số đều cho rằng viết thương vì trận chiến lần trước trên người đại ca mãi mãi không thể khôi phục. Nếu không, dù bọn họ có mấy chục lá gan cũng không dám tạo áp lực với chúng ta.
“Không sao, chuyện này cứ để đó, nói chuyện thứ ba đi.
“Chuyện thứ ba, đã tìm thấy người muốn giết chị dâu rồi!”