Chương 2987

Ngay khi Trương Thác đang định kiểm tra kỹ càng một lần nữa, thì đột nhiên nhận được tin tức của Triệu Chính Khải, mấy người Thiên Nhã Trúc dẫn người tới.

Khi anh chạy vội đến tiền tuyến, mấy vị Tôn chủ của Thiên Nhã Trúc dẫn theo cả rừng người rậm rạp đen kịt đứng ở nơi đó.

Mà một mình Cuồng Si đứng ngay ở phía trước, khiến trong mắt mấy vị Tôn chủ Thiên Nhã Trúc đều tràn đầy kiêng kị. Mấy người họ trước kia cũng đã từng gặp Cuồng Si, thực lực của người này rất khủng khiếp, họ đã cảm nhân được sâu sắc, tuy rằng vẫn chưa ra tay nhưng áp lực tỏa ra từ trên người của ông ta khiến những ký ức lại ùa về trong tâm trí của họ y như mới.

Trương Thác dẫn theo Sài Vạn Hoành vội vàng chạy tới, bây giờ đã không cần Lam Vân Dương ở đây nữa, hội Thần Ẩn là người được lựa chọn tốt nhất để xử lý chuyện này.

Nhìn thấy những vị khách mênh mông cuồn cuộn đến từ tâm trái đất, Sài Vạn Hoành hít một ngụm khí lạnh, bởi vì khi đến Trương Thác đã nói với ông ta rằng đám khách đến từ tâm trái đất này, phần lớn chắc chắn đều là Ngự Khí, thật sự rất khó để quản lý những người này.

Trương Thác đi tới phía trước, còn Cuồng Sỉ thành thật đứng phía sau anh. Anh nhìn về phía Thiên Nhã Trúc rồi hỏi: “Các người đã có biện pháp thỏa đáng rồi hả?”

Bà ta liếc nhìn đám người Võ Vương một chút, rồi hít sâu một hơi nói ra bốn chữ: “Khế ước nô lệ”

Sau khi bà ta nói ra mấy chữ này, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ bất đắc dĩ ngập tràn trên khuôn mặt của đám người Thiên Nhã Trúc.

“Khế ước nô lệ?”

Trương Thác cảm thấy khó hiểu.

Mà Sài Vạn Hoành cũng tỏ ra nghi ngờ, nhưng sự nghỉ ngờ này chỉ kéo dài trong mấy giây, vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi kêu lên thất thanh: “Thế nhưng thật sự lại có khế ước nô lệ à?”

“Ông biết hả Ông ta gật đầu: “Tôi đã từng nhìn thấy trong một cuốn sách cổ có ghi chép nói về khế ước nô lệ này. Hai người lấy máu làm vật dẫn rồi ký kết khế ước ở trước mặt trận pháp cổ xưa. Đây là một loại khế ước không bình đẳng. Một khi nô lệ vi phạm lời thề, thất khiếu sẽ đổ máu mà chết”

Trương Thác nhìn Sài Vạn Hoàni “Đúng” Thiên Nhã Trúc gật đầu: “Ký kết khế ước nô lệ này hiện tại chính là cách duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra được. Thú nhân đã tập hợp toàn bộ ở trong đó rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới đây, chúng tôi cần một nơi an toàn có thể ở”

“Tôi lại không hiểu cái gì gọi là ký kết khế ước nô lệ, thì làm sao có thể tin tưởng các người đây?” Trương Thác nhìn thoáng qua rất nhiều bóng người ở phía sau bà ta.

“Tôi cũng biết một chút về chuyện này” Cuồng Sỉ nói: “Khế ước này cũng không ghê gớm gì cả, tôi có thể lập”

Cuồng Si đã mở miệng thì Trương Thác không còn gì phải lo lắng, anh gật đầu nói với Sài Vạn Hoành: “Ông sắp xếp ổn thỏa cho họ đi, trước tiên cứ kiểm soát ở trong chiến trường trước, đừng để ai rời khỏi.”

Sài Vạn Hoành đáp lại một tiếng rồi tiếp nhận xử lý chuyện này. Mọi người đến từ tâm trái đất dần tiến vào doanh trại của mặt đất, cả hai bên đều tỏ ra tò mò về đối phương.

Đây là lần đầu tiên con người của hai nền văn minh chung sống hòa bình với nhau, chờ đến khi họ hoàn toàn sáp nhập thì không ai biết được sự giao thoa giữa hai nền văn minh này sẽ xuất hiện những thay đổi ra sao, hết thảy mọi thứ đều không rõ.

Cuồng S¡ phụ trách công việc có liên quan đến khế ước nô lệ, tất cả mọi thứ đang từ từ được thực hiện.

Trương Thác giãm lên chiến trường cổ đại, đi về phía tâm trái đất, anh đứng trên mảnh đất từ tâm trái đất lệch theo về phía bầu trời, mắt nhìn về phương xa đang bị bao trùm bởi bóng tối, mà tâm trạng anh cũng giống như cảnh đêm này vậy.

Trong màn đêm trước mặt, tại nơi được coi là tâm trái đất này, phải nâng đỡ rất nhiều vị trí.

Đó được gọi là Thần tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện