Chương 2976
Không ai dám khẳng định suy nghĩ đó, nhưng chắc chắn một điều rằng ở giữa vũ trụ này người ta vẫn chưa phát hiện ra sinh linh nào khác. Điều đó cũng không có nghĩa là sẽ không còn sinh vật sống nào khác tồn tại.
Lam Vân Dương bỏ một đĩa thịt dê vào trong nồi, tiếp tục cất giọng nói: “Từng có một kiến giải về thế giới loài kiến khá thú vị, đó là ánh mặt trời và mặt trăng chiếu sáng tất cả bọn chúng thực chất chỉ là ánh đèn nhỏ trong phòng ngủ của chúng ta, mà tâm trái đất thực chất cũng chỉ là một kiểu như vương quốc loài kiến bọn chúng mà thôi”
Trương Thác chăm chú nhìn nồi nước đã sôi sùng sục: “Ý anh là có người cố ý lập nên tâm trái đất”
“Đúng vậy” Lam Vân Dương gật đầu đáp: “Theo như cá nhân tôi được biết, ngày xưa nền văn minh tâm trái đất là nơi mà cường giả dùng để nô dịch hành hạ kẻ khác. Nơi đó gần như là thế giới riêng của cường giả kia, vô cùng tối tăm ngột ngạt, xung quanh đều là vách đá. Nhưng tư duy của cường giả dần dần cũng thay đổi theo thời gian, ở đó xuất hiện thêm cả mặt trời và mặt trăng, thậm chí còn hình thành nên thiên thể.
Chắc hẳn là cậu cũng có thể nhận ra những hiên thể đó là do tổ khí hình thành nên. Cũng không cần suy đoán gì thêm nữa, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết từng chỉ tiết. Mặt trời và mặt trăng mà cậu nhìn thấy ở tâm trái đất là do hai tổ khí hình thành nên. Ngoài ra còn có một bàn tay vẫn luôn điều khiển tâm trái đất, bọn họ là hậu duệ của cường giả ngày xưa, vẫn luôn tự xưng là thần, hơn nữa còn muốn xây dựng một thế giới mới nữa.”
Trương Thác ngây người, anh giơ đũa gắp lấy một miếng thịt dê bỏ vào trong miệng: “Vậy thì bọn họ đã thành công rồi. Tâm trái đất đã trở thành một thế giới mới, một nền văn minh mới.”
“Đúng vậy, những người đó đã đạt được thành công” Lam Vân Dương gật đầu: “Bọn họ muốn sáng tạo một thế giới mới, nơi mà vốn âm u tăm tối giờ đây xuất hiện thêm hai vầng nhật nguyệt, có ánh sáng, có nền văn minh thuộc về riêng bọn họ.
Thậm chí còn muốn xây dựng và tạo ra nhiều thứ khác nữa”
Trương Thác nuốt một miếng, sau đó thốt ra một câu: “Thật là chuyện hoang đường”
“Không sai” Lam Vân Dương búng tay một cái: “Những người đó muốn tái hiện lại thần thoại, rồng thật, đó là dã tâm lớn nhất của bọn họ. Bọn họ tham lam không muốn chỉ tái hiện mỗi dáng vẻ bên ngoài, mà quan trọng là muốn làm cho dáng vẻ uy phong của rồng thật xuất hiện một lần nữa. Cho nên bắt buộc phải có một nguồn năng lượng khổng lồ, mà không một ai có thể cung cấp được, ngay cả những người được gọi là thần thánh cũng không có khả năng đó. Họ đã tập hợp sức mạnh của cả chủng tộc với mong muốn tạo ra một nguồn năng lượng. Cậu nên suy nghĩ xem nguồn năng lượng đó là gì”
Trương Thác cười khổ không thôi: “Là Thần Châu, đúng không?”
“Vật đó ở trong cơ thể cậu, cho nên cậu có biết sự tồn tại của bản thân mình trong mắt những người đó đặc biệt đến thế nào không?”
“Không cần nói những lời như vậy để nhắc nhở tôi đâu.”
Trương Thác bĩu môi nói: “Đâu chỉ có mỗi bọn họ muốn giết chúng ta”
“Không tồi. Bây giờ có không ít người có sát ý muốn giết cậu, hơn nữa toàn là những thế lực khủng bố, nào là Anh Linh Điện, rồi cả đám người tự xưng là thần kia nữa. Bọn chúng đều là những kẻ mạnh hàng đầu thế giới này” Lam Vân Dương nhìn Trương Thác: “Thực sự tôi rất tò mò, tiếp theo đây cậu dự định sẽ làm gì? Bây giờ tâm trái đất và bề mặt trái đất đã hoàn toàn nối liền với nhau, những người đó sớm muộn cũng sẽ xuất hiện thôi. Khi đối mặt với sự tấn công của bọn họ thì cậu nắm chắc mấy phần?”
“Tôi nắm chắc được cái rắm ấy!” Trương Thác bực bội xoay người, sau đó nhìn Lam Vân Dương cất lời: “Hiện giờ nhiều kẻ làm mưa làm gió, khắp nơi đều xuất hiện những kẻ oai phong lãm liệt, gặp bọn họ tôi còn không địch lại nổi”
“Cũng đâu phải là không có cách nào.” Lam Vân Dương kéo lại thắt lưng: “Dù sao đi nữa bọn họ cũng đã tu luyện nhiều năm, mà cho đến bây giờ cậu cũng tiếp xúc khí được hơn một năm rồi, có thể thử xem thành qua ra sao. Có khi đến thầy dạy của cậu cũng không tưởng tượng được, chỉ sợ xem không đã thôi. Theo như tôi tính toán thì nhiều nhất ba ngày nữa tộc Thú Nhân sẽ tấn công đến, lúc đó chắc chắn mọi thứ sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, ngay cả sử thi hay điện ảnh cũng chưa hề miêu tả về khung cảnh đồ sộ ấy”
“Anh đừng gây áp lực thêm cho tôi nữa, tôi đã thấy đủ khó khăn gian nan rồi” Vẻ mặt Trương Thác trở nên chua sót.