Chương 2967

Các lãnh đạo của các thế lực lớn, hoàn toàn không để tâm đến những lời nói của Triệu Chính Khải, bọn họ còn cho rằng những thứ mà Triệu Chính Khải nói ra, đều chỉ là đùa giốn.

“Tôi chỉ trình bày những chuyện đó cho các ông biết mà thôi” Triệu Chính Khải lên tiếng.

“Sau đó thì sao?” Vị lãnh đạo của nước Tự Do lên tiếng.

“Sau đó các ông phải làm theo lời nói của cậu ta” Một giọng nói từ phía bên ngoài lều đại tướng vang lên, chỉ thấy tấm màn của chiếc lều bị xốc lên, hình bóng của Trương Thác từ bên ngoài đi vào.

Sự xuất hiện của Trương Thác khiến sắc mặt của một bộ phận lớn thủ lĩnh các thế lực lớn biến đổi, khung cảnh Trướng Thác nổi trận lôi đình ở Sossusvlei trước đó, rất nhiều người trong số họ đã chứng kiến, sức mạnh mà Trương Thác thể hiện cũng làm cho bọn họ sợ hãi.

Nhưng vẫn có một bộ phận người chưa từng gặp Trương Thác.

“Cậu là ai?”

“Theo lời của người Đinh Hòa mà nói thì đây chỉ là một đứa con nít chưa mọc lông và miệng còn hôi sữa.”

“Tôi nói này Chính Khải, người Đinh Hòa các người, không biết chút phép tắc nào sao?”

Triệu Chính Khải nhún vai, đứng ở một bên: “Mấy ông đừng nói với tôi, cậu ta không thuộc quyền quản lý của tôi”

Trương Thác sải bước đi đến gần bọn họ, nhìn chiếc bàn mô phỏng địa hình của vùng quân sự được trưng bày trong lều lớn, sau đó đưa tay, rút ra vài lá cờ được cắm trên đó, một hành động này đã khiến không ít người trợn trừng hai mắt nhìn về phía Trương Thác, đó là đánh dấu cho những chiến lợi phẩm mà bọn họ phân chia, nhưng bây giờ lại bị rút ra.

Trương Thác hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt trợn trừng lên kia, anh vứt những chiếc cờ vừa được rút ra qua một bên, mở miệng nói: “Có hai chuyện, chuyện thứ nhất, tất cả mọi người đều rút quân, ngưng chiến, nhớ kỹ lời tôi nói, tất cả mọi người, bất kỳ một thế lực nào cũng không ngoại lệ”

“Đó là chuyện thứ nhất” Trương Thác duõi hai ngón tay ra: “Chuyện thứ hai, ai không đồng ý với những gì tôi vừa nói, tôi sẽ giết kẻ đó, rõ chưa?”

Giọng nói của Trương Thác không lớn, nhưng bên trong lời nói của anh lại mang theo ý tứ không cho phép từ chối.

Triệu Chính Khải tỏ vẻ không có ý kiến, mà những thủ lĩnh các thế lực đã từng nhìn thấy Trương Thác ra tay trước đó cũng đều không lên tiếng, chiếc cờ bị rút của một tên chưa từng nhìn thấy Trương Thác thấy vậy liền nói: “Người bạn Đinh Hòa này, về nhà bảo người lớn nhà cậu dẫn cậu đến đây đi”

Trương Thác không để ý đến người nói chuyện đó, ánh mắt của anh lần lượt liếc nhìn qua từng người, sau đó hỏi: “Còn ai không đồng ý?”

“Tôi nói, để người lớn nhà cậu, dẫn cậu sang đây mà nói chuyện!” Người vừa lên tiếng đột nhiên vỗ vào cái bàn trước mặt, quát lớn.

Đến lúc này, Trương Thác nhìn người đó bằng nửa con mắt, anh nhẹ giọng mở miệng: “Nói như vậy, ông không đồng ý đúng không?”

“Để người lớn nhà cậu đến!” Người đó lại nói y như cũ.

“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã” Trương Thác nhìn chảm chảm đôi mắt của người đó: “Ông không đồng ý, đúng không?”

Bị Trương Thác nhìn chằm chằm như vậy, ấy vậy mà người đang nói chuyện đó lại nảy sinh ra một cảm giác bị đánh bại, ông ta cũng không biết vì sao trong nội tâm của mình thế mà lại cảm thấy sợ hãi, theo bản năng mà muốn lùi bước, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy mà bị một đứa trẻ dọa sợ thì sau này ông ta còn mặt mũi nào mà ngồi vào nơi này? Người đó hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: “Đúng, là tôi không đồng ý”

“Đấy chính là chuyện thứ hai mà tôi nói.” Khóe miệng của Trương Thác nhếch lên một nụ cười, sau đó đột nhiên ra †ay, nhanh như chớp, người kia hoàn toàn không phản ứng kịp thì Trương Thác đã bóp cổ ông ta.

Động tác của Trương Thác khiến tất cả mọi người đều giật bắn mình, bọn họ là thủ lĩnh của các thế lực, đều là cao thủ, nhưng bọn họ thậm chí còn nhìn không rõ tốc độ của Trương Thác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện