Tần Vô Song không nghĩ bản thân lại có lúc yếu đuối thảm hại đến vậy.

Còn Tề Thiên Mặc dao động, bàn tay chắn đi trước mặt cô.

Nước mắt của cô, chỉ có anh được phép thấy.

Cô mê man, đôi mắt long lanh chút nước, con ngươi hổ phách hơi đờ đẫn.

Vẻ mặt mộng mị yêu kiều của cô lúc này thật khiến người khác nhìn vào không khỏi giật mình.

- Tỉnh lại, cô đừng có ngủ!

Tề Thiên Mặc vỗ nhẹ lên má cô, cố gắng không cho cô thiếp đi.

- Tề...Thiên Mặc...đau quá.

Tần Vô Song còn không biết được bản thân đang nói gì, đầu cô bây giờ chỉ còn hình ảnh hốt hoảng khi nãy của anh, cảm giác bây giờ chỉ có đau.

- Tôi biết, cô cố thêm một lát nữa.

Chân mày cô nhíu chặt lại, cơn đau từ bụng lại cuộn lên vừa nóng lại vừa rát.

Một ít màu trào ra từ khóe miệng.

Trong lòng Tề Thiên Mặc lúc này như bị cứa vài nhát dao vào vậy.

Nhìn máu không ngừng chảy ra từ vết thương, đôi mắt không thể không hiện vẻ lo lắng.

Thật khác thường ngày.

- Vô Song! cố chút nữa.

Tần Vô Song nghe anh gọi tên mình, mắt khôi phục được chút ý thức.


Cô ngước lên nhìn dáng vẻ đó của anh tim đập mạnh lại có cảm giác kì lạ.

Kì lạ đến mơ mơ hồ hồ.

- Gia chủ đến biệt thự rồi.

Xe dừng lại, Tề Thiên Mặc ôm cô bước ra ngoài, bước chân nhanh chóng.

Wis đã có mặt, khi nãy Trác Nhiên đã liên lạc với anh ta sắp xếp.

Bác Lý và Tiểu Tranh thấy anh ôm Tần Vô Song một thân đầy máu bước vào.

Tiểu Tranh hoảng lên, lặp tức vội vàng đi theo anh.

Bác Lý cũng xót xa theo.

Đặt cô trên chiếc giường của anh.

- Gia chủ, giường của ngài...

Bác Lý định ngăn lại, nhưng anh đã để cô trên giường rồi.

- Ư.

Thế nằm này đã động đến vết thương ở vai sau của cô.

- Lật người cô ấy sang.

Wis vội nói.

Quá trình gắp đạn không lâu mấy Wis rất thành thạo mấy chuyện này nhưng...ánh mắt của Tề Thiên Mặc cứ nhìn chằm chằm anh như vậy thật sự bất ổn.

Lão đại thật đúng là đáng sợ!

Anh ta nhủ thầm.

- Aiya, hôm nay cô gái này quá xui xẻo rồi đi, đạn bắn thôi chưa đủ, dạ dày còn bị đau nữa.

Wis cũng thấy vùng bụng của cô nóng lên bất chợt khi chạm tới còn làm cô khó chịu nữa.

- Chữa khỏi cho cô ấy hoặc tôi ném cậu đến Châu Phi đào giếng.

Tề Thiên Mặc đứng cạnh nhìn anh nói.

Wis than trời than đất.

....

Sau một lúc thì cũng đã chữa trị xong, vết thương được băng bó gọn gàng.

Tiểu Tranh tiến vào phòng, thay quần áo cho cô.

Ga giường dính máu cũng không có cách nào để thay, chỉ có đợi gia chủ thôi.

........

Tề Thiên Mặc ở trong phòng tắm nhớ lại cảnh tượng ấy.

Sao cô lại có thể chắn viên đạn cho anh chứ? Kỳ lạ quá.

Nhưng...anh cảm thấy tim có chút đau khi nhìn thấy cô đau đớn như vậy.


Lại có chút vui khi biết cô có đặt mình trong lòng, sẵn sàng chắn viên đạn đó.

- Ư..đau

Tần Vô Song tỉnh lại đã là hai ngày sau.

- Kie, cậu tỉnh rồi sao!

Giọng của Phedra làm cô nhìn về hướng sofa.

- Phedra?

Phedra đứng lên tiến lại chỗ cô đang nằm.

- Sao cậu lại ở đây?

- Nè, nhận được tin cậu trúng đạn tớ lo lắm đấy.

Phedra bắt đầu than vãn.

Còn Tần Vô Song chỉ ngồi nghe.

Cô lúc này sờ vào bụng.

- Tớ muốn ăn gì đó, Phe cậu đi mua cho tớ.

- Tiểu Tranh có mang đồ ăn nóng hổi đây, Tề gia đâu thiếu thốn đến mức tớ phải mua đồ ăn cho cậu chứ.

Tần Vô Song quên mất, cô đưa tay ra muốn sờ vào vết thương.

Lại muốn đứng dậy đi xem Tề Thiên Mặc có sao không.

- Cậu, nằm im đi.

Phedra cản lại.

- Nằm im đi nếu không muốn khâu vết thương thêm lần nữa.

Giọng của Tề Thiên Mặc vọng tới cùng tiếng mở cửa.

Anh đi vào, tay cầm theo ly sữa.

- Tề Gia đến rồi thì tớ đi đây, mai tớ và Lu qua thăm cậu nha.

Phedra mặt ra ám hiệu cho cô, nhưng rất tiếc Tần Vô Song không hiểu.

- Uống đi.

Tề Thiên Mặc ngồi cạnh giường, đưa ly sữa về phía cô.

Tần Vô Song cũng thuận tay cầm lấy, uống từ từ.


Sữa ấm áp làm nóng bụng của cô.

Cảm giác cồn cào lúc mới tỉnh nhanh chóng biến mất.

- Anh..có bị thương không?

Cô hỏi hơi ngượng, lấy tay gãi gãi mặt.

- Giờ còn hỏi tôi, em xem bản thân em thế nào.

Tề Thiên Mặc nhìn cô ánh mắt đã thay vẻ lạnh băng bằng ánh mắt dịu dàng có hồn.

Tần Vô Song hơi ngượng, anh đổi cách xưng hô làm cô thấy không quen.

- .....

Ngẫm lại cũng không biết tại sao coi lại đỡ đạn cho anh nữa, thân thể cô lúc ấy chỉ hành động theo những gì đầu cô mách.

- Sao lại đỡ đạn cho tôi?

- Vì..tôi sợ..

Cô thật sự sợ, anh mặc dù đối với cô không quá ấm áp nhẹ nhàng như bao người đi, nhưng hành động hay lời nói của anh đều quan tâm đến cô, ánh mắt anh nhìn cô cũng có tâm tình khó nói.

Tề Thiên Mặc cười, không chút do dự dùng tay ôm lấy gáy cô, hôn cô.

Tần Vô Song hơi trợn mắt, nhưng tay cô đưa lên choàng lấy cổ anh, thật sự..cô đã mở lòng với anh ta rồi!

Có động đến vết thương làm cô hơi nhíu mày.

Anh lấy tay kia luồn xuống hông cô như muốn ôm cô thật chặt.

- Ưm..

Tần Vô Song chưa bao giờ biết hôn cả, những chuyện như thế này cô giống như học sinh cấp một vậy...Có khi cả học sinh cấp một cô cũng không bằng.

Cho đến khi cô gần như không thở nổi, thì anh mới chịu buông ra..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện