Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt cầu xin Exam nhưng ông ta liền quát.

- Im đi!

Đã đến bước này rồi, cho dù có chết ông ta cũng không dừng lại được.

- Tề Gia, Heon nó không liên quan gì đến việc này đừng làm gì nó.

Ông ta quay ra cầu xin Tề Thiên Mặc.

Anh chỉ đem Heon đến để cho ông ta nhìn thấy hắn lần cuối, bởi vì đụng đến người của anh chỉ có chết đừng hòng thoát được.

- Cha..người sai rồi..sai thật rồi.

Nói xong người đàn ông Heon quay đầu vô tình chạm mắt với Calyn, ánh mắt anh ta vừa sững sờ vừa ái ngại liền quay phắt đi.

Calyn cũng vậy, cô né đi ngay, Slena thấy thế nhìn liền ôm vai Calyn an ủi cô vậy.

Mọi người trừ Tề Thiên Mặc và Liên Thần đều để ý Calyn, cô chỉ lắc đầu nhẹ để biết bản thân không sao hết.

Nhưng ai nấy đều hiểu nhìn vậy thôi chứ tâm trạng của Calyn lúc nào chắc hẳn không hề dễ chịu một chút nào.

Liền Thần tuy không biết có chuyện gì nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng sau vỗ vai cô.

Còn Heon thì bị thuộc hạ dẫn đi chỗ khác, trước khi rời đi hắn còn quay đầu nhìn Exam với ánh mắt khẩn cầu, mong ông có thể dừng lại trước khi mọi chuyện tiến xa hơn nữa.

- Tề Gia, coi như tôi xin cậu

- Tha cho thằng bé..tôi sẽ nói về người đó.

Lão rốt cuộc cũng xụi người, thở dài.

Lão chỉ có mỗi Heon là con hơn nữa lại là con trai, từ nhỏ lão luôn yêu thương nâng niu hắn, chỉ cần chuyện liên quan đến con trai lão đều rất nhạy cảm.

Vì một ánh mắt thỉnh cầu này của Heon đã làm lão phải thở dài, chịu thua trước người lão căm ghét bấy lâu.

- Ông nghĩ tôi cần chắc!

Nghe câu nói từ Tề Thiên Mặc, Exam thầm tự khinh chính bản thân mình, đúng rồi Tề Gia là ai chứ chẳng lẽ chuyện này mà hắn lại không biết? vậy thì thật nực cười.

Lão nhìn qua Tư Ngọc đứng đó, ban nãy trận đấu giữa cô ta và Phedra đã bị cắt ngang nên giờ cô ta đang đứng quan sát lão.

Ánh mắt lão nhận được từ cô là sự khỉnh bỉ và thất vọng.

Đúng như chủ nhân đoán, lão già này đúng là vô tích sự, những không sao...kịch hay~ vẫn còn đằng sau..!

Thấy lão xem như đã cúi đầu rồi thì Tần Vô Song thu dao, buông tay để thuộc hạ của Tề gia dẫn lão đi.

Còn Tư Ngọc thấy màn này thì lẩn đi lúc nào không hay..à thì thật ra cố tình để cô đi đó.

Xong rồi thì Tề Thiên Mặc đi nhanh đến bên cạnh Tần Vô Song, bám lấy hai bên vai cô mắt xanh nhìn xung quanh người cô.

- Em không sao..không cần lo như vậy.

Tần Vô Song cảm thấy mọi người đang đổ hết ánh mắt vào hai người liền nói.

- Lần sau có chuyện gì thì phải nói tôi trước, em còn tự ý thế tôi sẽ trói em lại đừng hòng bước nửa bước khỏi Tề gia!

Anh dường như nổi nóng nói, dáng vẻ lạnh lùng khi nãy đã tan biến thay vào đó là sự quan tâm hiếm thấy, đến nỗi bọn người Phedra còn tưởng mình đang hoa mắt cơ.

- Được rồi, đừng lo nữa em vẫn nguyên vẹn không mất phần nào mà.

- Nếu em có chuyện thì chắc chắn lão già kia chết lâu rồi.

- Đừng có hở tí đòi giết người.

- đám Phedra: .....o_o? Vừa nói xong thì Tần Vô Song liền khựng người, cô vừa nói gì vậy?

- À không...không đừng có hở tí lo lắng như thế.

Cô nhanh chóng sửa lại, thế này là sao chứ một sát thủ như cô lại nói ra lời nói đáng khinh như vậy, thật là mất mặt mà.

Tề Thiên Mặc không nói gì chỉ xoa nhẹ vào vết bầm tím trên cổ Tần Vô Song rồi khẽ nhíu mày, còn cô cảm giác được anh đang chạm vào vết thương có chút nhức thì liền giật mình.

Vành tai giật giật.

- Đi thôi, về nào.

Anh khẽ nói ôm eo của cô mà đi.

- Lu, cẩu lương này..vị hơi lạ.

- Đúng vậy.

Một mình Lucios nói nhưng mấy người còn lại đều đồng tình với câu nói của Phedra, trông thì rất bình thường nhưng ngẫm lại thì thấy rất ngọt ngào, Tề Gia yêu thương một cô gái mà cô gái "may mắn" kia còn là vị thủ lĩnh trong lời đồn của Deathwish, chuyện này đủ để cả hắc đạo chém gió suốt mấy chục năm cũng được..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện