[BẢN DỊCH THUỘC VỀ NEMESIS TEAM]
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 11: Wayne
Trans: Yanbaka
-----
Tên tôi là Wayne.
Wayne Kimble.
Quân hàm là trung sĩ.
Nói là trung sĩ chứ thật ra đó chỉ là hàm thấp nhất trong số những hạ sĩ quan xuất thân từ quý tộc.
Tôi đặt nguyện vọng vào quân đội và nhập ngũ, ở đó tôi đã gặp một người.
Cậu ta tên là Patrick, cũng xuất thân từ quý tộc giống như tôi.
Sở hữu đôi mắt và mái tóc màu đen giống nhau đến lạ thường, cậu ta khá là mảnh mai với chiều cao khiêm tốn 168 centimet. Hắn được cha mẹ ban cho một gương mặt thường dân cực kỳ "đại trà", có thể thấy ở bất cứ nơi đâu trên khắp đất nước này. Nhưng, cậu ta không phải là người dân bình thường.
Thứ nhất, xác định được cậu ta đang ở đâu rất cực.
Cậu ta dường như không hề tồn tại luôn chứ nói gì đến một sự tồn tại mờ nhạt.
Cậu ấy luôn ẩn mình ở những nơi không có người nên khó mà tìm thấy ở đâu đó được.
Khi đi ăn, cậu luôn chọn cho mình một vị trí khá là bình thường trong mắt người lạ, một nơi không quá hỗn loạn, không quá ồn ào, cầm trên tay chén cơm cùng với những con người lẻ tẻ khác giống cậu. Rõ ràng ai cũng cảm thấy sự hiện diện của những người kia, nhưng riêng Patrick thì không.
Mỗi khi đi vào rừng, rõ ràng là nghe thấy giọng cậu ấy, nhưng tôi hoàn toàn không xác định được cậu ta ở đâu. Thi thoảng, cậu ta hay xuất hiện bên cạnh tôi bất thình lình từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết gì cả. Bao nhiêu lần làm tôi thót tim.
Võ thuật thì cũng tàm tạm.
Trong các cuộc huấn luyện, cậu ta cũng ở mức trên trung bình như mọi người khác. Tuy nhiên, khi chiến đấu với quái vật, cậu ta thuộc thể loại sát thủ chuyên dồn sát thương lên đồ theo hướng max chí mạng. Một nhát huy hoàng rồi vụt tắt chăng? Được làm bạn với cậu ta, được trải nghiệm thực chiến, hơn hết là được cứu sống một mạng quèn này; từ tận đáy lòng, tôi nghĩ tất cả là nhờ có Patrick cả.
Nếu lúc đó cậu ta không có những suy nghĩ táo bạo, thì tôi đã sớm chầu ông bà mất rồi.
Tôi vùi đầu vào rèn luyện bản thân với suy nghĩ "mình mà thua tên đó à?". Thực lực lên được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu thôi.
Cơ mà, tên đấy đi đâu rồi?
Lại ở đằng sau gốc cây kia à...
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 11: Wayne
Trans: Yanbaka
-----
Tên tôi là Wayne.
Wayne Kimble.
Quân hàm là trung sĩ.
Nói là trung sĩ chứ thật ra đó chỉ là hàm thấp nhất trong số những hạ sĩ quan xuất thân từ quý tộc.
Tôi đặt nguyện vọng vào quân đội và nhập ngũ, ở đó tôi đã gặp một người.
Cậu ta tên là Patrick, cũng xuất thân từ quý tộc giống như tôi.
Sở hữu đôi mắt và mái tóc màu đen giống nhau đến lạ thường, cậu ta khá là mảnh mai với chiều cao khiêm tốn 168 centimet. Hắn được cha mẹ ban cho một gương mặt thường dân cực kỳ "đại trà", có thể thấy ở bất cứ nơi đâu trên khắp đất nước này. Nhưng, cậu ta không phải là người dân bình thường.
Thứ nhất, xác định được cậu ta đang ở đâu rất cực.
Cậu ta dường như không hề tồn tại luôn chứ nói gì đến một sự tồn tại mờ nhạt.
Cậu ấy luôn ẩn mình ở những nơi không có người nên khó mà tìm thấy ở đâu đó được.
Khi đi ăn, cậu luôn chọn cho mình một vị trí khá là bình thường trong mắt người lạ, một nơi không quá hỗn loạn, không quá ồn ào, cầm trên tay chén cơm cùng với những con người lẻ tẻ khác giống cậu. Rõ ràng ai cũng cảm thấy sự hiện diện của những người kia, nhưng riêng Patrick thì không.
Mỗi khi đi vào rừng, rõ ràng là nghe thấy giọng cậu ấy, nhưng tôi hoàn toàn không xác định được cậu ta ở đâu. Thi thoảng, cậu ta hay xuất hiện bên cạnh tôi bất thình lình từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết gì cả. Bao nhiêu lần làm tôi thót tim.
Võ thuật thì cũng tàm tạm.
Trong các cuộc huấn luyện, cậu ta cũng ở mức trên trung bình như mọi người khác. Tuy nhiên, khi chiến đấu với quái vật, cậu ta thuộc thể loại sát thủ chuyên dồn sát thương lên đồ theo hướng max chí mạng. Một nhát huy hoàng rồi vụt tắt chăng? Được làm bạn với cậu ta, được trải nghiệm thực chiến, hơn hết là được cứu sống một mạng quèn này; từ tận đáy lòng, tôi nghĩ tất cả là nhờ có Patrick cả.
Nếu lúc đó cậu ta không có những suy nghĩ táo bạo, thì tôi đã sớm chầu ông bà mất rồi.
Tôi vùi đầu vào rèn luyện bản thân với suy nghĩ "mình mà thua tên đó à?". Thực lực lên được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu thôi.
Cơ mà, tên đấy đi đâu rồi?
Lại ở đằng sau gốc cây kia à...
Danh sách chương