Trans: Angharad

------------------------------------------------------

“Điện hạ Maria!”

Karina và các cô hầu vội vã cúi đầu chào. Trong mắt đám người thì dung mạo rạng ngời của thiếu nữ thật sự là cách xa một trời một vực với căn phòng chật hẹp của người hầu này.

“Bà đang nói chuyện sao? Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy...”

“Không sao đâu thưa Điện hạ! Dù Người không hạ cố xuống đây đi nữa thì Người chỉ cần gọi một tiếng, tôi sẽ đến bên Người ngay!”

“Vậy thứ lỗi cho ta. Chỉ là ta đang rất muốn thưởng thức một tách trà do chính Hầu gái trưởng tự tay làm.”

Karina trố mắt kinh ngạc.

“T-Tôi pha sao?”

“Ừm. Ta nghe bà ngoại khen trà của Hầu gái trưởng rất ngon. Bà không phiền nếu ta dùng một chút trong phòng riêng của mình chứ?”

“Vâng, đương nhiên là được. Tôi Karina, rất hân hạnh được phục vụ Điện hạ mọi lúc mọi nơi!”

Đúng như y nghĩ, thành viên gia tộc này thấu hiểu lòng người mà.

Họ thật sự xem trọng giá trị của một người phụ nữ đã trung thành cống hiến cho nhà Wenschlee suốt nhiều năm ròng. Nên họ tìm đến mình chứ không phải hầu gái khác là chuyện không cần bàn cãi.

“Trà á....? Bấy lâu nay toàn do chúng ta pha mà, giờ hầu gái trưởng lại tự làm ư....?”

Karina quay qua trừng mắt với cái lũ đang xì xầm bát quái kia.

Dĩ nhiên Karina làm tốt hơn bọn người này rồi. Thử nhấp một ngụm trà thơm ngát hương do Karina pha xem, chúng sẽ khóc lóc hối hận ngay thôi.

“Vậy, chúng ta đi nhé?”

Karina theo sau Maria rời khỏi phòng. Bà ta hếch mũi lên, nhìn lần cuối về phía những hầu gái vô dụng kia.

Nhìn cho kĩ đi. Công chúa đích thân nhờ ta đó..... Đây chính là khác biệt giữa ta và đám các ngươi.

---------------0----------------

“Có sao không Ann....?”

“Cảm ơn đã nói hộ bọn tôi, nhưng chẳng phải làm thế cô sẽ bị đuổi sao?”

Được bạn bè vây quanh, cô hầu Ann mới vào làm trong dinh thự liền gật đầu.

Như lời bạn cô, Karina đang chuẩn bị đuổi Ann ra khỏi điền trang. Karina nắm toàn quyền thuê lẫn sa thải hầu gái, và Ann biết rõ bà ta có thể tống cô đi bất cứ lúc nào.

Song hầu gái phải lên tiếng vì cô không chịu nổi nữa.

Ann không hối hận trước việc làm ấy, có điều....

“Công chúa Maria, chắc không gọi bà ta đi vì tôi đâu nhỉ?”

“....”

Lẽ nào Công chúa chứng kiến hết sự tinh và can thiệp vì những hầu gái ở đây? Nội bộ giữa các nàng hầu dần hình thành một lời truyền miệng.

----------------0----------------

“Fufu, ôi Karina, nghe hài hước thật đó.”

Karina vừa phục vụ trà cho Công chúa vừa kể đủ thứ chuyện cho cô gái nghe.

“Đám người hầu chúng tôi chẳng ai ngờ nổi Công nương hồi nhỏ lại tinh nghịch cỡ ấy luôn nha. Thế mà cô bé Lilith nghịch ngợm năm xưa lại lớn lên thành một nàng công chúa xinh đẹp bây giờ....”

“Khó mà tin được thời thơ ấu mẹ ta lại làm những chuyện như thế. Mẹ là hôn thê của Hoàng Thái tử nên quanh thân luôn toát ra phong thái tao nhã và đoan trang của một quý cô.”

“Dĩ nhiên Tiểu thư luôn ứng xử đúng mực trước công chúng. Có lẽ do là con một và không có bạn cùng chơi đồng trang lứa nên Tiểu thư bị người hầu nuông chiều quá đà....”

“....”

Maria cười nhẹ và nhấp một ngụm trà do Karina pha cho mình. Nhìn cô gái uống ngụm trà khiến Karina có chút căng thẳng.

“T-Trà có hợp khẩu vị Người không?”

“.....Có.”

Nhận được nụ cười từ Maria, lòng bà hầu gái như trút được một gánh nặng.

“Karina luôn là người phục vụ trà cho bà ngoại ta sao?”

“Vâng. Tôi rất tự tin vào kĩ năng pha trà của mình từ khi còn là một hầu gái trẻ!”

Tuy đây là lần đầu tiên bà ta pha trà sau một thập kỉ.

Ngày thường y đều bắt hầu gái khác pha trà, rồi yêu cầu họ thêm cái này cái kia vào.

Trà được pha xong thì bà ta sẽ đến lấy và đem đi phục vụ cho Phu nhân. Biết sao giờ, mấy ả đó còn khướt mới được trực tiếp phục vụ các quý phu nhân mà.

“Điện hạ, thần rất mong được phục vụ hương vị trà ưa thích của Người, nên đừng ngần ngại nói cho thần biết!”

“Cảm ơn bà rất nhiều. Ta ghen tị với mẹ lắm đó nha. Mẹ được lớn lên trong sự chăm sóc của một hầu gái tử tế và chu đáo như bà kia mà.”

“Điện hạ....?”

“Tất cả hầu gái trong lâu đài rất chuyên tâm khi làm việc.... Nhưng bọn họ nghiêm túc quá nên ta hiếm có cơ hội bắt chuyện với bọn họ. Cha và mẹ thì bận rộn chăm lo cho người dân nên ta không có ai để trò chuyện cùng cả.”

“....”

Nụ cười treo trên môi Công chúa Maria bày tỏ rõ tâm trạng của một con người đang cô đơn lạc lõng.

Ấy vậy mà khuôn mặt nọ vẫn xinh đẹp tinh tế tựa như một tác phẩm hội họa trứ danh sống động trước mặt Karina. Khi Hầu gái trưởng còn đang ngẩn ra nhìn người đối diện, nét mặt Maria đột nhiên bừng sáng lên như vừa nảy ra ý tưởng gì đó.

“Đúng ha.....Hay là ta hỏi bà ngoại xem có thể cho ta mang theo một người ở đây về lâu đài với mình được không?”

“Người.....Người muốn một trong số những hầu gái ở đây vào cung điện làm việc ư?”

“Đúng vậy..... Karina thấy thế nào?”

“....!”

Karina nuốt nước miếng.

Đến lâu đài ư?

Giữa các hầu gái trong nhà này, chỉ có một người duy nhất xứng với vinh dự ấy.

Những ai trẻ hơn đều vô dụng cả. Bọn chúng là một lũ biếng nhác luôn khăng khăng mình đúng mỗi khi bị rầy la. Kẻ có thâm niên vài năm làm việc ở đây cũng chưa đạt đến tiêu chuẩn, hay tha thiết ao ước được đến cung điện Hoàng gia phục vụ.

Ta là người duy nhất.

Bà ta nuốt nước miếng lần nữa hòng xoa dịu cổ họng mình.

Được phục vụ trong lâu đài, chức trách cao quý nhất mà một người hầu có thể mơ tới, Karina mới là kẻ xứng đáng hơn cả.

Hẳn Công chúa Maria có suy nghĩ tương tự nhỉ?

Nếu không thì sao cô lại tự mình đến gặp Karina? Chắc chắn cô gái dùng lí do muốn uống trà làm cái cớ để được thương thảo riêng với bà ta.

Làm sao Công chúa dám bàn đến sự vụ này trước mặt mọi người được? Vì mình là một người hầu thân cận của Phu nhân. Một khi nhà Wenschlee vắng bóng mình thì mọi hoạt động trong điền trang sẽ bị đình trệ ngay.....Ồ, mình biết chứ, mình biết, nhưng....!

Chỉ huy các người hầu trong lâu đài, đỉnh cao tượng trưng cho uy quyền của vương quốc.

Một vinh dự ngoài sức tưởng tượng của lớp hầu cận. Bọn người kia nghe xong chắc chắn sẽ tôn trọng Karina hơn cho coi.

Không, đây là vì Công chúa Maria. Nếu giúp đỡ Công chúa đang một mình chịu nỗi cô đơn trong cung điện Hoàng gia kia, đồng nghĩa mình đang chứng tỏ lòng trung thành với nhà Wenschlee.

Karina sẽ gặt hái lòng tin cùng sự yêu thích của Công chúa, lẫn sức ảnh hưởng từ vị trí này.

Đúng vậy. Những kẻ nghỉ việc để kết hôn sinh con, những kẻ chế giễu mình hồi trước nữa, bọn chúng sẽ khóc ròng vì ghen tức thôi. Cả con ranh Ann nữa, không biết bản mặt nó sẽ trông như nào khi biết ta được đích thân Hoàng tộc mời đến lâu đài làm việc nhỉ?

“Này Karina....?”

Maria nhìn thẳng vào bà Hầu gái trưởng, tặng cho người nọ một nụ cười hòa nhã tươi tắn. Nàng tuy chưa nói thẳng ra nhưng rõ ràng Công chúa thật lòng muốn Karina ở bên phục vụ nàng.

“Vâng, thưa Điện hạ Maria.”

Karina nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay mảnh dẻ của Maria rồi bao chặt trong hai bàn tay bà. Người khác thấy cảnh tượng sẽ cho rằng Karina thật láo xược vì dám động vào người Công chúa, nhưng bà ta đang mừng phát run thì còn tâm trạng để ý sao?

“Tôi nghĩ Phu nhân sẽ thông cảm thôi.”

“Được, ta sẽ hỏi bà ngoại nên cảm ơn Hầu gái trưởng rất nhiều.”

Nhận được câu trả lời như ý từ Maria, Karina hớn hở gật đầu thật lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện