“Đâu ra, đấy là tôi cho bà cơ hội miễn phí để nổi tiếng thì có, bao nhiêu diễn viên khác cầu mà không được đâu đấy!”
“Tôi không cần!”
“Được thôi! Bà không đến chứ gì, bà mà không đến tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết bà đá tôi! Dù sao tôi cũng chẳng để ý đến chuyện có bị mất mặt hay không, tôi phải để tất cả mọi người đòi lại công bằng cho tôi!”
“Ông…..” Ninh Tịch tức đến nổ phổi, cả đời này chuyện ngu ngốc nhất mà cô từng làm chính là chọc phải cái tai họa này.
Được lắm, tưởng tôi không có cách nào để xử lý ông à!
Khóe miệng của Ninh Tịch dần dần cong lên: “Được, đón ông chứ gì? Tôi đi, đến lúc đó thì ông đừng có mà hối hận!”
Giang Mục Dã còn bình thường, do là lần đầu tiên bị người khác đá nên trong lòng thấy khó chịu, đợi anh ta quậy đủ rồi là xong.
Người khiến cô đau đầu nhất là cái gã yêu nghiệt tặng kim cương kìa.
Thôi, thôi, tùy cơ ứng biến vậy!
“Ninh Tịch, có người tìm........."
Ninh Tịch vừa ra khỏi góc khuất thì đã bị Tiểu Lý gọi hồn, dọa cho cô sợ đến nỗi hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Ai nữa đây? Chưa hết à?
Một lần thì là lãng mạn, hai lần thì có thể coi cô ấy rất được hoan nghênh, nhưng đến lần thứ ba thì… đúng là một đứa con gái chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Quả nhiên, ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim nhìn cô chẳng mấy hảo cảm.
“Chẳng trách có thể diễn Mạnh Trường Ca, hóa ra hồ ly tinh thật~"
“Bao nhiêu là đàn ông thế, cô ta có ứng phó nổi không nhỉ?”
“Cô thì biết cái gì, người ta còn đang vui muốn ch.ết ấy!”
“Cứ tưởng là dựa vào thực lực, hóa ra vẫn phải đi ôm đùi, còn là ôm rất nhiều đùi nữa!”
“Thực lực cái gì chứ, lúc nãy không thấy cô ta diễn sao, khác gì bình hoa đâu!”
……
“Cô Tịch, cô….cô không sao chứ?”
Lần này đến là một cô gái rụt rè, thấy sắc mặt của cô không tốt, còn tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, trên mặt đầy thấp thỏm.
Đối mặt với những cô gái như vậy, Ninh Tịch có tức đến mấy cũng không không thể trút giận lên đầu cô ấy được: “Không sao, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi đến để đưa đồ cho cô.” Cô gái mở một cái gì đó trông như thùng giữ nhiệt ra, bên trong vẫn còn đang bốc hơi lạnh, trong đó đặt ba bình màu đỏ, vàng, xanh. Nước ép hoa quả?
“Đây là….” Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, xem cung đấu hơi nhiều nên phản ứng đầu tiên của cô là: có người muốn hạ độc mình?
“Đây là do đích thân thiếu gia nhà tôi làm đó, gồm nước ép dưa hấu, nước chanh và canh đậu xanh.” Cô gái trả lời.
“Tiểu thiếu gia nhà cô là ai?” Ninh Tịch cố gắng vắt óc ra nhớ xem mình có trêu chọc đến vị tiểu thiếu gia nào thích làm nước ép hoa quả không.
Cô gái chỉ chỉ ý bảo cô xem tờ giấy dán trên thân bình.
Ninh Tịch cầm lên xem, trên đó viết một từ tiếng anh: Fighting~, đằng sau còn vẽ thêm một hình trái tim nữa.
Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Bảo khi vẽ hình trái tim này.
“Là Tiểu Bảo à….” Thoáng cái, ánh mắt của Ninh Tịch đã trở nên dịu dàng, tâm trạng hỗn loạn cũng dần ổn định lại.
Sao cứ phải để ý đến ánh mắt của những kẻ không đáng? Đã làm cái nghề này nếu như lúc nào cũng phải để ý đến ánh mắt của người khác, thì chẳng phải sẽ bị mệt ch.ết à?
Năm đó, vì quá để ý đến những ánh mắt khinh bỉ của cái đám gọi là quý tộc ấy, quá để ý đến thái độ của những người mà cô gọi là cha mẹ ruột, quá để ý đến suy nghĩ của Tô Diễn nên cô mới ngày càng trở nên tự ti và đánh mất bản thân mình……
Đạo lý này cô đã hiểu ra từ lâu rồi, nhưng nhất thời phiền loạn mà suýt chút nữa thì quên mất.
Cô chỉ cần là chính mình, làm những chuyện không thẹn với lương tâm của mình là được, rồi sẽ có một ngày cô sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Cô chỉ cần chiến đấu vì những người mà quan tâm cô mà thôi