Bánh bao nhỏ bị cô dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Sau đó Ninh Tịch đặt mông xuống ngồi bên cạnh bánh bao nhỏ, không làm gì cả, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Tối nay bị Thường Lị ép đến đây uống rượu với khách, đầu cô bây giờ đau như búa bổ.
Đến lúc Ninh Tịch ngủ được một lúc rồi tỉnh lại, cô cảm thấy một bên chân mình nong nóng, vừa cúi đầu liền nhìn thấy bánh bao nhỏ đã gục xuống bên chân cô từ lúc nào không biết, bàn tay nhỏ bé còn đang túm chặt lấy vạt áo cô.
Ninh Tịch bật cười.
Trước đây khi vẫn còn ở quê, cô đã từng nuôi một con mèo, nó cực kì nhát, rất sợ người lại, gặp người lạ một cái là chạy. Nhưng chỉ cần bạn không chú ý đến nó, khiến nó cảm thấy bạn không có gì nguy hiểm, nó sẽ len lén chạy đến bên cạnh bạn, thậm chí còn leo lên đầu gối bạn ngủ ngon lành.
Bánh bao nhỏ cảm nhận được tầm mắt của cô, gương nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng lần này trong mắt thằng bé không còn sự kinh hoảng nữa mà thay vào đó là tràn đầy sự hiếu kì.
Thật giống một con mèo nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng giống.
Khóe môi Ninh Tịch khẽ cong lên, tay chân ngứa ngáy, cuối cùng cô nhịn không được giơ tay ra vuốt vuốt cái đầu xù xù của thằng bé.
Cái xoa đầu này khiến cô giật nảy. Sao trán thằng bé lại nóng thế này!
“Cháu bị sốt?”
Thường Lị sẽ nhốt cô trong này cho đến hết buổi thử vai ngày mai, thậm chí còn lâu hơn nữa không chừng.
Trong thời gian đó nếu cứ để thằng bé sốt cao như thế này thì rất nguy hiểm.
Lúc đang lo lắng, cô phát hiện ra có gì đó không đúng, đèn trong phòng này rõ ràng là hỏng rồi tại sao nơi này vẫn có ánh sáng?
Ngẩng đầu lên cô mới phát hiện ra trên đầu mình có một cái cửa sổ nho nhỏ ở trên mái nhà, chút ánh sao hiếm hoi hắt qua ô cửa nhỏ tiến vào trong phòng.
Ninh Tịch tìm một cái thang bê rồi nó ra chỗ cái cửa sổ.
“Bánh bao nhỏ, đến đây nào, cô giúp cháu ra ngoài.”
Thằng bé lắc đầu, ánh mắt rất cương quyết, đây là lần đầu tiên thằng bé có phản ứng lại với những gì cô nói.
Ninh Tịch không hiểu ý nó lắm, cười cười bẹo má thằng bé: “Cũng có nghĩa khí lắm đó nha, muốn đồng cam cộng khổ với cô à? Đi lên đi nào, cô không ra được, cháu chui ra ngoài rồi sau đó tìm người đến cứu cô nha.”
Thấy thằng nhóc vẫn còn do dự, Ninh Tịch liền bế nó đứng dậy đặt nó lên cái thang: “Nhanh nào, đàn ông con trai thì đừng lề mề do dự, còn có cô ở dưới này đỡ cháu mà!”
Khó khăn lắm mới đưa được đứa bé lên trên, đầu óc Ninh Tịch quay cuồng choáng váng, chân cô mềm nhũn, ngã xuống cùng với cái thang…….
Bánh bao nhỏ ở trên cửa sổ thấy cảnh này thì trên gương mặt đờ đẫn hiện của nó lên một sự hoảng sợ cực độ….
Ninh Tịch gắng gượng nói ra một chữ: “Đi….đi…”
Dưới ánh sao, khuôn mặt của cô gái trắng bệch tiều tuỵ, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo linh động, như phản chiếu cả một bầu trời sao lấp lánh.
Cô đã sớm không còn là con vịt xấu xí quê mùa của năm đó.
Nhưng mà, cũng có ích gì đâu?
Ninh Tịch cười khổ, thù lớn còn chưa báo, thế mà cô lại ngã ch.ết ở đây thế này…..
Nhưng mà lúc gần ch.ết còn cứu được một cái bánh bao nhỏ, này cũng coi như làm một được một chuyện tốt.
Năm đó nếu con của cô vẫn chưa ch.ết, chắc cũng lớn bằng từng này rồi ấy nhỉ….
Năm năm trước sau vụ tai nạn đó, nhà họ Ninh ngại cô đã làm mất mặt bọn họ nên đã đưa cô sang Mĩ học trong một cái trường toàn những kẻ ăn chơi, mặc kệ cô sống ch.ết thế nào cũng không quan tâm.
Cô thôi học ở đó rồi đăng kí thi vào Viện Đại học Nam California, cô gần như điên cuồng tiếp thu tất cả các loại tri thức ở đó.
Bởi vì cô muốn đánh bại Ninh Tuyết Lạc, dành lại tất cả thuộc về mình!
Điều quan trọng nhất chính là - đóng phim, giấc mơ lớn nhất của đời cô.
Sau khi về nước, dựa vào gương mặt xinh đẹp này cùng với kỹ năng diễn xuất, cô bị Thường Lị ngắm trúng, thành công bước chân vào công ty quản lí lớn nhất trong giới giải trí - Tinh Huy.
Tiền đồ của cô vốn rất rộng rãi, nhưng Ninh Tuyết Lạc cũng nhanh chân theo đuôi cô vào Tinh Huy, mua chuộc Thường Lị tạo áp lực cho cô……