Dương Thanh thấy rất lạ, từ khi anh đưa Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về nhà, muộn thế này vẫn chưa thấy Tần Đại Dũng đâu.
Vừa rồi khi Tần Phi gõ cửa, Châu Ngọc Thúy tưởng là Tần Đại Dũng còn sa sầm mặt.
Lẽ nào hai vợ chồng họ đã xảy ra chuyện gì?
Ba mẹ con không nói, anh cũng không tiện hỏi.
Tần Phi vừa đi, Tần Thanh Tâm lo Châu Ngọc Thúy lại gây rắc rối cho Dương Thanh nên nháy mắt ra hiệu với anh: "Anh đưa Tiêu Tiêu lên tầng trước đi!"
Dương Thanh mỉm cười, bế Tiêu Tiêu lên: "Con qua chơi với bố nào!"
Trước đây toàn là dì út chơi với mình, hôm nay lại đổi thành bố nên cô bé rất vui, ôm cổ Dương Thanh mừng rỡ kêu: "Cha! Cha! Cha! Ngựa bố chạy mau!"
Tần Thanh Tâm xúc động nhìn theo bóng lưng hai bố con.
Khi còn bé, Tần Đại Dũng cũng chơi với mình như vậy, những nghĩ tới bây giờ, Tần Thanh Tâm không khỏi thở dài.
"Mẹ, mẹ định để Dương Thanh ở lại thật à?"
Châu Ngọc Thúy đang xem mỹ phẩm do Tần Phi đưa tới.
Bà ta nghe Tần Thanh Tâm nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, vừa soạn đống mỹ phẩm vừa nói: "Chẳng lẽ trong lòng con, mẹ con lại không có chữ tín vậy à? Cậu ta đã ở lại đây, mẹ có thể đổi ý được sao?"
"À! Không ngờ là hàng chính hãng đấy.
Bộ mỹ phẩm Chanel này có giá gần sáu nghìn đấy".
Nhìn Châu Ngọc Thúy như vậy, Tần Thanh Tâm chẳng biết phải làm sao.
Tần Y hình như rất vui khi Dương Thanh có thể ở đây, cười nói: "Chị, chúc mừng chị! Cuối cùng cả nhà chị cũng có thể sống chung với nhau rồi".
"Ai cho phép chúng nó sống chung chứ?"
Châu Ngọc Thúy chợt ngẩng đầu lên, bất mãn nói một câu.
Không chờ Tần Y hỏi gì, bà ta nói tiếp: "Mẹ dọn phòng chứa đồ rồi, cứ để Dương Thanh ở đó".
"Mẹ, nếu mẹ chấp nhận cho anh rể ở lại đây, chứng tỏ mẹ đã tha thứ cho anh ấy, để anh ấy ở cùng với chị rồi! Nói không chừng ngày nào đó anh chị ấy còn có thể cho mẹ một đứa cháu trai đấy", Tần Y bóp vai cho Châu Ngọc Thúy như muốn lấy lòng.
Tần Thanh Tâm đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn cô ta: "Em đừng nói linh tinh!"
Châu Ngọc Thúy nghe Tần Y nói vậy cũng cuống lên, đứng phắt dậy, tức giận chỉ vào Tần Thanh Tâm nói: "Mẹ cảnh cáo con, nếu con dám để nó động vào con, mẹ sẽ từ con đấy!"
Tần Thanh Tâm nghẹn lời.
Châu Ngọc Thúy nói trịnh trọng như vậy, làm như cô thật sự muốn để cho Dương Thanh động vào không bằng.
Tuy trong lòng cô đã có chút thiện cảm với Dương Thanh, nhưng hai người còn lâu mới đến mức đó.
Cốc! Cốc! Cốc!
Đúng lúc này, có người gõ cửa rầm rầm.
Sắc mặt ba mẹ con trầm xuống.
Bình thường, chỉ có Tần Đại Dũng về nhà muộn mới gõ theo nhịp như vậy.
"Mẹ, con ra mở cửa!", Tần Thanh Tâm nói xong đi ra ngoài.
"Bố, sao bố lại uống say vậy?", Tần Thanh Tâm mở cổng, quả nhiên là Tần Đại Dũng.
Cả người Tần Đại Dũng nồng nặc mùi rượu, tay còn cầm một chai rượu, lảo đảo đi vào.
Tần Thanh Tâm khóa cổng xong, vội vàng đi tới đỡ Tần Đại Dũng.
"Đồ khốn, ngày nào ông cũng uống tới say khướt mới về, ông muốn giày vò tôi tới chết thì ông mới vừa lòng đúng không?"
Châu Ngọc Thúy thấy chồng như vậy lại khóc: "Kiếp trước tôi gây nên tội tình gì mà gặp phải người chồng như ông chứ?"
"Mẹ, bố uống say rồi, mẹ có nói gì bố cũng không nghe lọt tai đâu.
Chờ mai bố tỉnh, chúng ta lại phê bình bố được không?", Tần Y vội vàng kéo tay Châu Ngọc Thúy an ủi.
"Bố, bố đừng uống nữa, lau rửa qua rồi mau đi ngủ thôi", lúc này Tần Thanh Tâm bê một chậu nước ấm tới, cướp chai rượu trong tay Tần Đại Dũng.
"Đưa rượu cho bố! Đưa rượu cho bố!", Tần Đại Dũng giơ tay muốn cướp lại chai rượu.
"Y Y, em giúp chị, đừng để cho bố uống nữa".
Tần Thanh Tâm vừa phải giữ Tần Đại Dũng còn đề phòng ông ta cướp chai rượu, cuống lên vội nhờ Tần Y giúp.
Hai chị em vất vả lắm mới rửa tay và mặt cho Tần Đại Dũng xong.
Nhưng tối nay ông ta rất khỏe, vẫn la hét đòi uống rượu.
Tiêu Tiêu đang chơi vui vẻ với bố trên tầng, Tần Đại Dũng kêu la ầm ĩ dưới tầng làm cô bé sợ, vội vàng trốn vào lòng Dương Thanh.
Thấy con gái cưng run rẩy, sắc mặt Dương Thanh lạnh dần.
"Tiêu Tiêu đừng sợ, có bố ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu", Dương Thanh ôm chặt Tiêu Tiêu, cố gắng nói thật dịu dàng.
"Bố, bố sẽ không uống rượu mỗi ngày giống ông ngoại chứ?", Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, có vẻ lo lắng.
Dương Thanh vội vàng lắc đầu, cam đoan: "Tiêu Tiêu yên tâm, bố tuyệt đối không giống ông ngoại đâu".
Lúc này Tiêu Tiêu mới thoải mái hơn.
Dương Thanh cũng không muốn Tiêu Tiêu bị ám ảnh, nói sang chuyện khác: "Tiêu Tiêu, con có muốn sống trong căn nhà lớn không?"
"Căn nhà lớn ạ? Còn lớn hơn nhà của cụ sao ạ?", Tiêu Tiêu chớp chớp mắt hỏi.
Dương Thanh gật đầu: "Còn lớn hơn nhà của cụ nhiều.
Ở đấy còn có phòng công chúa của con, trong phòng còn có rất nhiều đồ chơi.
Con muốn gì, trong phòng đều có hết".
Ánh mắt Tiêu Tiêu lộ rõ vẻ vui mừng và kích động, nhưng chẳng biết nghĩ tới chuyện gì lại chán nản lắc đầu.
Dương Thanh nghi ngờ hỏi: "Con không thích ở trong nhà lớn như lâu đài à?"
Tiêu Tiêu nghiêm túc nhìn Dương Thanh: "Con thích lâu đài, cũng thích rất nhiều rất nhiều đồ chơi, nhưng nhà lớn thế chắc chắn cần rất nhiều tiền.
Con chẳng muốn mẹ phải cực khổ kiếm tiền như vậy đâu".
Cô bé còn rất nhỏ lại hiểu chuyện như vậy khiến Dương Thanh đột nhiên thấy rất nặng nề, cũng rất áy náy.
"Tiêu Tiêu yên tâm, sau này bố sẽ lo hết mọi thứ cho mẹ con con!", Dương Thanh trịnh trọng nói.
Đúng lúc này, dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.
“Á! Đồ trời đánh, ông lại dám đánh tôi", tiếng gào khóc của Châu Ngọc Thúy vọng lên trên tầng.
Tiêu Tiêu vừa bình tĩnh lại bỗng nhiên ôm chặt lấy Dương Thanh: "Bố, con sợ!"
"Tiêu Tiêu không phải sợ, có bố ở đây rồi", Dương Thanh dịu dàng ôm con gái.
Anh đột nhiên muốn bế con đi.
Nhưng anh biết, con gái là mạng sống của Tần Thanh Tâm, anh cũng không có tư cách làm vậy.
"Anh rể, anh mau xuống đây đi! Nếu không sẽ xảy ra chuyện mất", Tần Y đột nhiên lao vào phòng.
Nếu không phải lo lắng Tiêu Tiêu ở một mình sẽ hoảng sợ, anh đã xuống từ lâu rồi.
"Em trông Tiêu Tiêu giúp anh", Dương Thanh đứng dậy lao ra khỏi phòng.
"Con đàn bà đê tiện này, mày suốt ngày chỉ giỏi gây sự thôi.
Mày thật sự tưởng ông đây dễ bị bắt nạt à? Nếu không phải vì cái nhà này, ông đây đã sớm đạp mày ra ngoài rồi, bây giờ còn muốn nhốt ông đây sao? Cút cho tao!"
Mắt Tần Đại Dũng đỏ ngầu, cho dù nói chuyện không rõ rành mạch lạc, nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được lời ông ta.
"Á à! Đồ trời đánh, không ngờ ông lại nói tôi bắt nạt ông! Tần Đại Dũng, ông có lương tâm không hả? Năm đó là ai không chê ông, chịu lấy ông chứ? Sau khi tôi lấy ông, tôi đã được sống ngày nào tử tế chưa?", Châu Ngọc Thúy cũng hét lên.
"Bố, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, Tiêu Tiêu sẽ sợ đấy!", Tần Thanh Tâm cầu xin.
Cô rất mệt khi phải thuyết phục hai người.
"Cũng tại đồ đê tiện mày, nếu trước đây mày không lấy thằng vô dụng kia, thì sao chúng tao có thể bị gia tộc vứt bỏ hả? Sao công ty có thể bị gia tộc cướp mất?"
Tần Đại Dũng không chịu bỏ qua, bỗng nhiên mắng Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm kinh ngạc, nước mắt lưng tròng: "Bố, sao bố lại nói con thế? Con là con gái của bố mà!"
"Mày câm miệng cho tao!"
Tần Đại Dũng nói xong tát mạnh về phía mặt Tần Thanh Tâm.
Dương Thanh mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy cảnh đó.
Ánh mắt anh lạnh đi, anh vội lao nhanh tới, lập tức chắn trước mặt Tần Thanh Tâm.
"Bộp!"
Anh giữ chặt cổ tay Tần Đại Dũng, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: "Cho dù ông say cũng không thể đánh cô ấy!"
- ---------------------------
.
Danh sách chương