Bên trong biệt thự nhà họ Hùng có hai cái xác chết, một là Hùng Bác Nhân, một là Hùng Vĩ.


Dù sao nhà họ Hùng cũng là gia tộc hàng đầu tại Giang Hải.
Hiện giờ nơi đây vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người nghe tin chạy tới dự tang lễ.


Hùng Bác Thành đau khổ nói: “Bác Nhân, sao chú lại đi nhanh như vậy? Anh còn đang đợi ngày cùng chú phát triển nhà họ Hùng.
Bây giờ chú ra đi để lại một mình anh, ước mơ to lớn của chúng ta phải làm sao đây?”

Hùng Bác Thành nước mắt nước mũi giàn giụa.
Người nào không biết còn tưởng quan hệ giữa ông ta và Hùng Bác Nhân thân thiết lắm.


“Mong chủ gia tộc họ Hùng hãy nén bi thương!”, có người bước tới an ủi.


Hùng Thanh Sơn ngơ ngác không thèm đếm xỉa bất kì ai.
Từ sau khi nghe được tin dữ, lão ta vẫn cứ như vậy.


Toàn bộ nhà họ Hùng đều chìm vào bi thương vô hạn, chỉ là không biết ai đau buồn thật ai đang giả vờ.


Mãi đến sáng ngày hôm sau, Hùng Thanh Sơn mới tỉnh táo lại một chút.
Lão ta vừa định đứng dậy đã lảo đảo suýt ngã.



“Cụ ơi!”

Có người thấy vậy sợ hãi hô lên, vội vàng chạy tới đỡ.


“Đi ra!”

Hùng Thanh Sơn giận dữ rống lên, không một ai dám đến gần lão ta nữa.


Lão ta nắm lấy cây gậy trong tay, tự dùng sức mình chậm rãi đứng thẳng dậy.


Giờ phút này, mọi người đều cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ uy nghiêm vô hình tỏa ra từ người Hùng Thanh Sơn.
Đến cả Hùng Bác Thành cũng phải kiêng kị.


Mặc dù Hùng Thanh Sơn đã lớn tuổi nhưng nhà họ Hùng có thể trở thành gia tộc hàng đầu đều nhờ vào lão ta, sao có thể đơn giản như vậy được?

“Tôi có hai chuyện phải tuyên bố.
Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hùng đều đóng cửa trong vòng ba ngày.
Nghiêm cấm người nhà họ Hùng ăn chơi nhảy múa”, Hùng Thanh Sơn cao giọng nói.


Tất cả mọi người đều giật mình.
Hùng Thanh Sơn muốn bọn họ phải tưởng niệm trong ba ngày, nhưng nếu đóng cửa các sản nghiệp thì sẽ phải chịu tổn thất cực kỳ to lớn.


Mặc dù có người lo lắng lợi ích cá nhân bị tổn hại nhưng lúc này không ai có gan nói ra.


“Chuyện thứ hai!”

Hùng Thanh Sơn quét mắt nhìn đám người một lượt: “Bất kỳ ai cũng không được bàn tán về nguyên nhân cái chết của Bác Nhân và thằng Vĩ.
Kẻ nào vi phạm lập tức đuổi khỏi gia tộc!”

Nghe vậy, tất cả đều vô cùng kinh hãi.


“Thưa bố, mặc dù nói thằng Vĩ và Bác Nhân chết vì sự cố ngoài ý muốn, không kịp chữa trị nhưng chúng ta đều hiểu rõ, Hùng Vĩ bị đánh nên mới ra nông nỗi này.
Chẳng lẽ mối thù này cứ bỏ qua dễ dàng như vậy thôi sao?”, một người phụ nữ trung niên đỏ mắt hỏi.


Bà ta chính là vợ của Hùng Bác Nhân.
Hai người vừa chết kia là chồng, là con của bà ta.
Đương nhiên bà ta sẽ không cam lòng.



“Câm miệng!”

Hùng Thanh Sơn nghe xong liền nổi giận, trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia quát lớn: “Bọn nó chết vì sự cố ngoài ý muốn, không hề liên quan đến bất cứ ai.
Hiểu chưa hả?”

Người phụ nữ trung niên kia cũng bị cơn giận của Hùng Thanh Sơn dọa sợ, vội vàng ngậm miệng.
Mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nếu chọc giận Hùng Thanh Sơn, bà ta sẽ rất khó sống.


“Mọi người đã nghe rõ hai chuyện tôi vừa dặn chưa?”, Hùng Thanh Sơn nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng hỏi.


“Rõ rồi ạ!”, tất cả đều đồng thanh hô to.


“Bác Thành, con đi theo bố!”, lúc Hùng Bác Thành còn đang nghi hoặc, Hùng Thanh Sơn chợt gọi ông ta lại.


Hùng Bác Thành đi theo bố mình đến phòng làm việc.


“Con có hiểu tại sao vừa rồi bố phải nói như vậy không?”

Hùng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hùng Bác Thành, sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc.


Hùng Bác Thành lắc đầu đáp: “Con vốn định hỏi riêng bố, tại sao lại từ bỏ báo thù?”

“Cậu ta có thể khiến tất cả khu giải trí của nhà họ Hùng đóng cửa chỉ trong một thời gian ngắn, lại có thể tùy ý cho mở cửa trở lại.
Như vậy đã đủ để chứng minh, cậu ta có quyền lực rất lớn, muốn hủy hoại nhà họ Hùng dễ như trở bàn tay”.


Hai mắt Hùng Thanh Sơn chợt lóe lên: “Nếu bây giờ chúng ta công khai chuyện cậu ta hại chết thằng Vĩ và Bác Nhân, con nghĩ cậu ta sẽ còn cho nhà họ Hùng con đường sống sao?”


Hùng Bác Thành chưa từng nghĩ mọi chuyện liên quan đến Dương Thanh nên mới không hiểu được ý đồ của Hùng Thanh Sơn.
Hiện giờ, ông ta đã hiểu rõ tất cả.


“Cho dù cậu ta mạnh thì cậu ta vẫn là người hại chết Bác Nhân và Hùng Vĩ.
Chẳng lẽ chúng ta cứ phải nhẫn nhục chịu được như vậy?”, Hùng Bác Thành đỏ mắt, không cam tâm nói.


Hùng Thanh Sơn nheo mắt nhìn Hùng Bác Thành, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Con nghĩ cái chết của Bác Nhân và thằng Vĩ có phải do người ta cố tình hại không?”

“Vốn chính là do người ta cố tình hại mà.
Cao thủ bên cạnh Dương Thanh đã đánh Hùng Vĩ bị thương nặng mới dẫn đến cái chết.
Còn cả cái chết ngoài ý muốn của Bác Nhân nữa”, Hùng Bác Thành đáp.


“Ý của bố là, liệu có phải vì Bác Nhân và thằng Vĩ động chạm đến lợi ích của người nào đó nên mới bị hãm hại rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu Dương Thanh hay không?”, Hùng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hùng Bác Thành như muốn tìm được điều gì đáng nghi trên mặt ông ta.


Hùng Bác Thành đã sớm nghĩ đến trường hợp mình sẽ bị Hùng Thanh Sơn hoài nghi.
Vậy nên ông ta đã chuẩn bị từ trước, sao có thể để lộ dấu vết được?

- ---------------------------


.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện