Chương 4122

“Giờ em giao cuốn sách này cho anh, với thực lực của anh, chắc chắn anh sẽ bảo vệ được nó, em cũng yên tâm rồi”.

Dương Thanh khẽ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cuốn sách luyện đan này!”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu rồi cười nói: “Anh Thanh, chắc anh đang vội luyện đan đúng không? Nếu giờ anh rảnh, em sẽ chỉ cho anh một số kiến thức cơ bản về luyện đan nhé”.

“Với thiên phú của anh, chắc anh sẽ có thể nhanh chóng bắt đầu luyện đan, nếu sau đó anh muốn thể hiện trình độ luyện đan trước đám đông thì cũng không khó khăn gì”.

Dương Thanh cũng không bận chuyện gì khác, lập tức bắt đầu học luyện đan với Phùng Tiểu Uyển.

Hai người ở lì trong phòng từ sáng đến đêm.

“Anh Thanh và Tiểu Uyển có việc gì thế? Sao cả ngày rồi vẫn chưa thấy họ ra ngoài nhỉ?”

Mã Siêu nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa, lo lắng nói: “Hay đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lúc này, Ngải Lâm bế bé Tĩnh An tới, cười nói: “Anh yên tâm đi, có Dương Thanh ở đó rồi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Trong lúc họ nói chuyện, hương đan dược nồng đậm bỗng bay ra khỏi phòng.

“Thơm quá!”

Mã Siêu rùng mình, hít sâu mấy hơi.

Không riêng gì anh ta, mấy người tu luyện võ đạo như anh em nhà họ Tống, Phùng Giai Di và Hoài Lam cũng đang ra sức hít lấy hương thơm này.

“Anh Thanh, không ngờ anh thành công thật! Đây là đan dược tam phẩm cấp thấp đấy! Ngay cả em bây giờ cũng chỉ luyện chế được đan dược nhị phẩm cấp cao thôi!”

Trong phòng, Phùng Tiểu Uyển kích động nói: “Phải biết rằng theo ghi chép trong Đan Điển, đan dược được chia thành chín bậc, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, trong mỗi phẩm lại có cấp thấp, cấp trung, cấp cao”.

“Trong ngày đầu tiên luyện chế đan dược, anh đã luyện chế thành công đan dược tam phẩm cấp thấp, ai cũng bảo thiên phú luyện đan của em mạnh, nhưng so với anh, em chỉ là đồ bỏ đi!”

Trên mặt Phùng Tiểu Uyển tràn ngập vẻ kích động và sùng bái, thiên phú luyện đan của Dương Thanh khiến cô ta cảm thấy tự ti.

Dương Thanh cười khổ: “Tuy anh luyện chế được đan dược tam phẩm cấp thấp nhưng cũng nhờ có sự giúp đỡ của em, nếu không có em, có lẽ anh còn không luyện chế được đan dược nhị phẩm cấp trung ấy chứ”.

Phùng Tiểu Uyển lườm anh: “Chỉ sau một ngày ngắn ngủi, từ người vừa tiếp xúc với luyện đan, anh đã có thể một mình luyện chế đan dược nhị phẩm cấp trung, thiên phú luyện đan như thế còn để cho những luyện đan sư khác sống à?”

“Hơn nữa anh vừa tiếp xúc với việc luyện đan, vẫn chưa thành thạo, nếu cho anh thêm một khoảng thời gian nữa, sau này khi không có em giúp, anh vẫn có thể dễ dàng luyện chế đan dược tam phẩm cấp thấp, còn em, vì lực tinh thần có hạn, có lẽ em không có cơ hội tự luyện chế đan dược tam phẩm cấp thấp”.

Nói đến đây, nét mặt Phùng Tiểu Uyển hơi chùng xuống.

Cô ta cứ tưởng một ngày nào đó, cô ta sẽ thành công luyện chế đan dược tam phẩm, thậm chí là đan dược tứ phẩm và ngũ phẩm, nào ngờ lực tinh thần của cô ta có hạn, luyện chế đan dược nhị phẩm cấp cao đã là cực hạn của cô ta rồi.

Dương Thanh nhìn vẻ mặt buồn bã của Phùng Tiểu Uyển, nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển, em yên tâm, anh sẽ tìm cách giúp em tăng lực tinh thần!”

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện