Đám đàn em của Lưu Khải đều rất hờ hững, dường như đã đoán trước được điều này.


Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lưu Khải lớn gan tới vậy.
Cho dù đây là địa bàn của ông ta nhưng chỉ cần tiếng súng vang lên, ông ta chắn chắn không thoát khỏi liên quan.


Vương Cường định chuyển họng súng nhưng không kịp.
Vậy mà trong mắt gã chẳng mảy may sợ hãi, chỉ ngập tràn thù hận và không cam lòng.


“Vèo!”

Giây phút Lưu Khải định bóp cò, một lá bài đột nhiên xé gió lao tới.


“Phập!”

Ông ta chưa kịp bóp cò đã bị lá bài chặt đứt bàn tay đang cầm súng.
Cả bàn tay và súng đều rơi xuống đất, bên cạnh là lá bài bị máu tươi nhuộm đỏ.


“Á…”

Ngay sau đó, tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp căn phòng.


Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Thanh, ai cũng hoảng sợ.
Không biết từ bao giờ anh đã cầm một xấp bài nhỏ, đang thuận tay đùa nghịch.


Cái đầu trọc lốc của Vương Cường như đang bị gội, mồ hôi túa ra như mưa chảy thẳng xuống mắt, gã mới giật mình chớp mắt vài cái.


Đám đàn em của Lưu Khải đều sợ run cầm cập.


Vừa rồi Vương Cường dí súng vào đầu Lưu Khải ép bọn họ đặt súng xuống bàn, hiện giờ không ai dám cầm lên.



Lưu Khải ôm cánh tay phải bị chặt, đau đớn lăn lộn trên đất.
Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ im bặt, ông ta đã ngất.


Từ khi Dương Thanh đi vào phòng VIP theo Lưu Khải, rất nhiều người hóng hớt chờ ở ngoài.
Nào ngờ không thấy anh đi ra mà lại nghe thấy tiếng kêu rên.


“Dám gây sự trên địa bàn của anh Khải đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ thì hay rồi, chắc là đã bị anh Khải đánh cho phế rồi”.


“Tiếng kêu này thật thảm, xem ra thằng nhóc kia đột nhiên bị đánh trọng thương mới kêu thành như vậy”.


“Ngừng kêu rồi, chắc là ngất rồi đấy”.


Đám người hóng hớt ngoài cửa nhao nhao bàn tán.


Chỉ nghe tiếng kêu khó có thể xác định là ai, nhưng không một ai cho rằng Lưu Khải là người kêu rên.


Tần Thanh Tâm vốn đang rất lo lắng lại càng hoảng hốt.
Cô rất quen thuộc với giọng nói của anh, tiếng kêu này không quá giống với anh.
Nhưng trong căn phòng đó ngoại trừ Dương Thanh đều là người của Lưu Khải.


Tần Thanh Tâm cũng không để ý được nhiều, chỉ muốn xông thẳng vào trong.
Thế nhưng có hai người vệ sĩ trông coi ở ngoài cửa, cô không thể vào được.


“Anh tên là gì?”

Dương Thanh chợt nhìn sang Vương Cường vẫn chưa hết hoảng sợ.


Lúc đầu ở Night Light, Vương Cường đã cảm Dương Thanh không đơn giản.
Hôm nay thấy anh chỉ dùng một lá bài đã cắt đứt bàn tay của Lưu Khải, gã lại càng thêm chắc chắn.


Bị Dương Thanh hỏi, toàn thân gã run lên, lập tức quỳ rạp xuống cúi đầu, cung kính nói: “Tôi tên Vương Cường.
Từ hôm nay trở đi xin nghe theo mọi sự sai bảo của cậu Thanh!”

Những người còn lại thấy vậy đều kinh hãi.


Vương Cường không có thực quyền ở Tòa Thành Vương Giả, ông Hai chỉ là một cái danh hão.
Nhưng lúc gã còn nắm giữ Night Light cũng là một ông lớn của thế giới ngầm Giang Hải.
Vậy mà giờ đây gã lại quỳ xuống trước một chàng thanh niên.


Mặc dù Dương Thanh dùng một lá bài chặt tay của Lưu Khải nhưng họ không hề thấy rõ mọi chuyện, chỉ nghĩ lá bài là ngụy trang, cho rằng tay của Lưu Khải bị thứ khác chặt đứt.


Bọn họ cũng sợ Dương Thanh nhưng sẽ không quỳ xuống quy thuận đối phương như Vương Cường.


Lưu Khải mất một bàn tay nhưng vẫn còn mạng, có thể tiếp tục quản lý Tòa Thành Vương Giả.


Dương Thanh cũng không quan tâm, chỉ híp mắt nhìn Vương Cường nói: “Anh đứng dậy đi!”

“Vâng, thưa cậu Thanh!”

Vương Cường cung kính đáp lại rồi mới đứng lên.


Dương Thanh cũng đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh nhìn mọi người trong phòng rồi chỉ vào Vương Cường: “Từ hôm nay Tòa Thành Vương Giả sẽ do Vương Cường quản lý.
Ai có ý kiến?”


Nghe vậy, Vương Cường mừng rỡ như điên.
Gã đã xác định Dương Thanh không phải người thường, cũng cam nguyện theo anh.
Chỉ cần có câu nói này của anh, sau này gã sẽ là vua của thế giới ngầm ở Giang Hải.


“Ông chủ của bọn tao vẫn chưa chết, chúng mày đã muốn chiếm nơi này? Mày không thèm coi bọn tao ra gì sao?”

Dương Thanh vừa dứt lời đã bị người đàn ông trung niên được Lưu Khải gọi là “thằng Ba” khinh thường chất vấn.


“Mày có ý kiến thì…”

Dương Thanh chưa nói hết câu, lá bài đang bị kẹp giữa hai ngón tay liền bay ra.


“Phập!”

“Mày hãy chết đi!”

Lúc này, Dương Thanh mới nói nốt vế còn lại.


Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai mắt tên Ba trợn trừng, trên cổ có một vệt máu nhỏ.
Chỉ hai giây sau, máu tươi ồ ạt chảy ra.


Cơ thể tên Ba đổ ập xuống, co quắp mấy lần rồi bất động, hai mắt vẫn trợn lớn tràn ngập sợ hãi.


Đám quản lý cấp cao của Tòa Thành Vương Giả lúc trước vẫn nghi ngờ Dương Thanh chặt đứt tay Lưu Khải bằng một lá bài là giả thì bây giờ gần như chết lặng, chỉ còn nỗi kinh hãi trong mắt.


Vương Cường cũng thở dốc, cảm giác trái tim như bị siết chặt.


Anh tiện tay ném một lá bài liền lấy đi một mạng người.


Đây là điều người bình thường có thể làm được sao?

“Bịch!”

Hơn chục người thi nhau chen lấn quỳ trên mặt đất, nhao nhao nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng tôi xin nghe theo lời ông chủ Dương sai bảo!”

Dương Thanh chẳng thèm nhìn mấy người kia, chỉ nói với Vương Cường: “Tôi để lại mạng của Lưu Khải cho anh!”

“Vâng, cảm ơn cậu Thanh!”, Vương Cường vội đáp.



Dương Thanh không giết Lưu Khải không phải vì nhân từ nương tay.
Loại người này làm nhiều việc xấu, nên chết từ lâu.
Nhưng anh thấy được ý muốn giết ông ta nồng lượm trong mắt Vương Cường.


Nếu chỉ cướp đi Night Light, Vương Cường sẽ không thể hận tới mức vậy, nhất định còn có mối thù gì khác.


Dứt lời, Dương Thanh cất bước rời đi.
Tới cửa, anh chợt ngừng chân, lạnh giọng quát: “Từ hôm nay, thế giới ngầm của Giang Hải không được kinh doanh cờ bạc.
Nếu để tôi phát hiện, tôi sẽ hỏi tội anh!”

Vương Cường run lên, hiểu câu nói này là lời dặn dò của anh đối với gã, vội vàng quỳ xuống cam đoan: “Cậu Thanh yên tâm, tuyệt đối sẽ không kinh doanh cờ bạc nữa”.


Bất kể ở đâu, lúc nào, Dương Thanh cũng không quên thân phận của mình.


Cờ bạc khiến vô số người tan nhà nát cửa.
Anh không thể ngăn cản mỗi người tiếp xúc với cờ bạc nhưng có thể hủy diệt ngọn nguồn của tệ nạn xấu xa này ở Giang Hải.


Dương Thanh tiện tay lấy mặt nạ đeo lên rồi mới bước đi.


Cửa phòng VIP được đẩy ra, Dương Thanh nguyên vẹn đi ra ngoài.
Đám người hóng hớt đều vô cùng kinh hãi.


Dương Thanh vẫn còn sống đi ra, vậy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là của ai?

Dương Thanh đang tìm kiếm Tần Thanh Tâm, chợt một mùi hương dịu nhẹ theo gió bay tới.
Một thân thể mềm mại lao vào ôm chặt anh.


- ---------------------------


.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện