Buổi chiều ngày 3 tháng 1 năm 2814. Lịch phương tây.

“Ông cần gì sao? Bá tước Schwarzheim"

Julianus đệ nhất nhìn người đang quỳ trước mặt mình với thái độ có phần nào đó vui vẻ.

Người đã lên tiếng là bá tước Schwarzheim, ông ta mặc đồ lụa được may từ nhiều sợi chỉ vàng, và từ số trang sức mang ông ta mang trên người thì ắt hẳn ông ta là một người rất có tầm ảnh hưởng trong triều đình.

Hơn nữa, vua vẫn để cho ông ta nói dù ông ta đã vượt qua hàng bảo vệ để tới trước mặt vua đã cho thấy ông ta có quyền lực như thế nào.

Ông ta tầm 40 tuổi, ông ta sở hữu mái tóc vàng mượt cùng cái bụng phệ.

Tuy nhiên, dáng đứng của ông ta cho thấy ông ta không chỉ là một người có quyền lực bình thường.

“Với tất cả lòng thành của mình, thần muốn thông báo với hoàng thượng một điều, dù cho điều đó có làm ngài phiền lòng.”

Trong lúc cúi đầu, ông ta liếc Ryouma bằng con mắt sắc bén.

Thù hận, tức giận, đố kỵ,

khinh thường.

Ánh mắt của ông ta chứa quá nhiều cảm xúc.

(Woah woah, chuyện quái gì đang xảy ra với ông ta vậy...)

Ai cũng sẽ cảm thấy lúng túng nếu một người vừa mới gặp mặt lần đầu đã nhìn mình với ánh mắt như thế.

Ryouma cố kìm nén sự khó chịu. Bởi vì cậu không muốn cho người có thể là kẻ thù này thấy điểm yếu của mình.

Cậu đã lên kế hoạch để giả vờ yếu đuối để giảm bớt kẻ thù, nhưng hiện giờ điều Ryouma cần nhất chính là gây ấn tượng với quý tộc của vương quốc Zalda.

Để đạt được mục đích đó, cậu cần phải cực kì cẩn trọng.

“Nếu ông có gì muốn nói thì hãy nói đi.”

“Thần nghĩ rằng cậu Mikoshiba đây không đủ khả năng để đáp ứng được kì vọng của bệ hạ. Vì vậy thần nghĩ chúng ta nên đuổi cậu ta về nước.”

Căn phòng trở nên hỗn loạn bởi thái độ khiêu khích của ông ta.

“Hou, vậy là bá tước muốn ta đuổi Mikoshiba-dono, người đã đi cả một quãng đường xa tới đây để viện trở về lại nước của cậu ấy, đúng chứ?”

“Vâng.”

Trước câu hỏi của Julianus đệ nhất, Bá tước Schwarzheim gật đầu không do dự.

“Bá tước có hiểu ông đang yêu cầu ta làm việc gì không đấy? Bá tước muốn tạo vết nứt trong mối quan hệ giữ chúng ta và Rozeria sao?”

“Điều đó có thể đúng, nhưng ngài chỉ nói như vậy vì ngài chưa thấy đội quân mà người này mang theo.”

Căn phòng trở nên im lặng sau khi bá tước Schwarzheim nói ra những lời đó.

“Elena-dono đã nói rằng họ đã gửi những người tốt nhất tời để viện trợ, ông không biết việc đó sao?”

“Nếu ngài nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn vì đó là đại tướng Elena Steiner thì ngài đã nhầm rồi. Chúng thần đã xác nhận rằng đội quân cậu ta mang theo chỉ có 300 người. Không chỉ vậy, phần lớn trong đội quân đó còn là nữ, mà nữ thì vô dụng trên chiến trường. Nếu bệ hạ gửi một đội quân tồi như vậy tới chiến trường và đội quân đó trở thành con mồi cho đối phương thì sĩ khí của phe ta sẽ sụt giảm, và thần nghĩ rằng nó sẽ mang tới sự lo lắng không cần thiết cho cả đội quân. Còn chưa kể, sau gần một năm phòng thủ, chúng ta không còn nhiều hàng tiếp tế. Nếu chúng ta không thể sử dụng đội quân của cậu ta làm lực lượng chiến đầu thì thần thấy tốt hơn hết là chúng ta đuổi cậu ta về nước.”

Chỉ có mỗi giọng nói của bá tước Schwarzheim vang lên trong phòng.

Lực lượng viện trợ tới từ Rozeria bao gồm 2500 quân của Elena và 300 quân của Ryouma.

Mặc dù đội viện trở được dẫn đầu bởi Elena Steiner, nhưng lực lượng viện quân của Rozeria vẫn quá nhỏ so với con số 10000 quân của Mist.

Việc làm đó là một việc rất thô lỗ đối với một người đã tới đây để viện trợ, nhưng quan điểm của bá tước cũng không hoàn toàn sai.

Một đồng mình yếu kém còn rắc rối hơn là kẻ thù mạnh.

Trong chiến tranh, phá vỡ tinh thần của kẻ thù là điều quan trọng nhất.

Đúng là một cuộc chiến kết thúc khi chỉ huy bị giết, nhưng đôi khi cuộc chiến chỉ kết thúc khi tất cả quân kẻ thù chết.

Và lý do mà hầu hết cuộc chiến tranh kết thúc sau khi đại tướng bị giết là vì các binh sĩ đã không còn tinh thần chiến đấu bởi sự thật là tổng tư lệnh của họ đã bị giết.

Nhiều trận chiến được định đoạt vào thời điểm mà vị đại tướng biết mình sắp bị đánh bại.

(Hee...Ông ta cũng hiểu biết nhiều về sĩ khí của quân đội đất. Người này, ông ta có vẻ như giỏi hơn vẻ bề ngoài của mình...)

Suy nghĩ hợp lý và logic.

Đó là ấn tượng của Ryouma về bá tước Schwarzheim.

Thái độ kiêu ngạo của ông ta giống với những tên quý tộc ngu ngốc khác, nhưng việc này đã khẳng định một lần nữa rằng chúng ta không đánh giá quyển sách chỉ qua bìa.

Ryouma suy nghĩ về động cơ của bá tước Schwarzheim.

(Có hai khả năng. Một là ông ta thật sự nghiêm túc hai là ông ta đang âm mưu gì đó...Nếu ông ta thật sự nghiêm túc thì ông ta là một người đáng tin cậy. Nhưng nếu ông ta đang định âm mưu gì đó thì ông ta là kẻ thù.)

Ryouma nhìn chằm chằm vào bá tước như thể đang cố đọc suy nghĩ của ông ta....

Mối quan ngại của bá tước khá hợp lý.

Nhìn bên ngoài thì Ryouma chỉ mang theo 300 quân, một con số quá nhỏ.

Không chỉ vậy, đội quân của cậu chỉ toàn là những người trẻ tuổi, còn những thế hầu hết còn là nữ.

Ở thế giới này hầu hết các đội quân hầu hết gồm những người đàn ông khỏe mạnh nên những lời bá tước nói cũng khá hợp lý.

Một quốc gia rất hiếm khi bắt dân thường nhập ngũ và gửi họ đi viện trợ, và họ cũng hiểu tình hình của vương quốc Rozeria.

Hiện giờ, người dân của vương quốc Rozeria đang cố hết sức xây dựng lại vương quốc sau cuộc nội chiến, điều đó làm cho họ không thể gửi viện quân tới nước láng giềng.

Vì thế họ rất cảm kích khi vương quốc Rozeria vẫn gửi 2500 quân dẫn dắt bởi Elena dù đang trong tình hình đó.

Tuy nhiên, đội quân của Mikoshiba Ryouma thì khác.

Không chỉ là thành phần của đội quân mà họ còn nghĩ rằng đội quân này được dẫn dắt bởi một quý tộc mới nổi thiếu kinh nghiệm.

‘Các người gửi viện quân thế này sao! Các người đang đùa à?!’

Đó là những gì trong đầu bá tước.

Theo quan điểm của bá tước, đội quân của Ryouma trông giống như dân thường nhập ngũ.

“Cảm ơn cậu đã lặn lội đường xa tới đây, nhưng chúng tôi không thể chăm sóc cậu được. Tôi không biết mục đích của cậu khi mang theo đội quân đó là gì, nhưng tôi xin nói thẳng là chỉ sự hiện diện của cậu ở đây cũng đã là khó chịu rồi, mặc dù cậu chỉ mang theo 300 quân nhưng chúng tôi cũng không thể cung cấp hàng tiếp tế hoặc vũ khí quan trọng đối với người dân của chúng tôi cho cậu được!”

Giọng lớn vang lên trong căn phòng.

Quốc gia nào cũng gặp khó khăn trong việc chia sẻ hàng tiếp tế trong thời kì chiến tranh.

“Bá tước Schwarzheim, ngài không nghĩ rằng mình hơi quá lời rồi sao?”

“Ngài đang nói gì thế, đại tướng Henschel. Ngài đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tôi nghe báo rằng ngài đã đón cậu ta trước khi cậu ta vào thủ đô, vậy mà ngài lại không báo cáo cho bệ hạ biết trước việc này.

Đáng lý ra ngài nên đuổi cậu ta đi trước khi để cậu ta tham dự buổi tiếp kiến như thế này!”

Đó là lý lẽ không thể chối cãi.

Điều mà vương quốc Zalda muốn là viện quân chứ không phải là thêm gắng nặng.

Grahart không thể làm gì được quan điểm đó.

Đối với các quý tộc khác, bá tước trông giống nhưng một người đang cố hết sức vì vương quốc.

Những quý tộc nước láng giềng có thể xem Julianus đệ nhất là một vị vua tầm thường, nhưng đối với bá tước Schwarzheim, ông ấy là một người đáng để phục vụ.

(Bệ hạ không phải là một vị vua tầm thường. Ngài là người có thể điều hành đất nước vượt qua được nhiều cuộc chiến tranh!)

Suy nghĩ đó lấp đầy tâm trí của bá tước.

“Fumu, ta có thể hiểu mối quan ngại của bá tước... Nhưng ta không hề có ý định đuổi Mikoshiba-dono về .”

Julianus vừa cười vừa vuốt râu.

Tiếng gầm vang lên trong phòng.

“Tại sao? Tại sao ngài lại quyết định như thế?!”

Trước câu nói quá bất ngờ của vua, bá tước không thể dấu được sự ngạc nhiên và cố tiến tới ngai vàng.

“Ngài đang vô lễ với bệ hạ đấy!”

Grahart ngay lập tức trấn áp bá tước.

“Chết tiệt! Thả tôi ra! Bệ hạ, tại sao?!”

Gương mặt của ông ta đỏ bừng bừng, ông ta cố vùng vẫy thoát khỏi Grahart.

“Henschel. Thả ông ấy ra đi...”

Sau khi Julianus nói, bá tước Schwarzheim nhận ra hành động của bản thân.

Hành động của ông ta có thể được coi là phản động.

“X-xin thứ lỗi cho hành động vô lễ của thần....”

Bá tước ngay lập tức cúi đầu xin thứ tội và Julianus chỉ vẫy tay và yêu cầu ông ta ngẩng đầu lên.

“Không sao cả... Ta có thể hiểu được mối quan ngại của bá tước...”

Sau khi nói xong, vua nhìn về phía Ryouma người đang giữ im lặng từ nãy giờ.

“Hay là thế này. Mọi người trong phòng có lẽ cũng đều có mối quan ngại giống bá tước. Mặc dù khá rắc rối nhưng cậu có thể cho mọi người thấy sức mạnh của mình được không?”

“Nghĩ là một trận đấu đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Hay là cậu định nói mỗi quan ngại của bá tước là sự thật?”

Julianus cười khiêu khích Ryouma.

(Mình hiểu rồi...Khá là khó chịu khi mọi chuyện lại thành ra thế này nhưng...Đằng nào thì mình cũng phải chiến đấu. Mình nghĩ rằng mình đẩy kế hoạch lên một chút...)

Mục đích ban đầu của Ryouma là bảo vệ vương quốc Rozeria.

Nhưng hiện giờ cậu đã là lãnh chúa của bán đảo Wortenia, nên điều cậu cần hiện giờ là danh vọng.

Không phóng đại khi nói rằng lý do cậu tới đây là vì danh vọng.

Cần phải có sự hi sinh nho nhỏ để có thể đạt được danh tiếng lẫy lừng.

Máu càng đổ nhiều thì tên tuổi của Mikoshiba Ryouma càng vang xa.

“Không, xin hãy để thần chứng minh sức mạnh của đội quân của mình trước mọi người.”

Mặt Ryouma biến dạng.

Cậu để lộ nụ cười của một con quái thú tìm thấy con mồi của mình.

Nhưng cậu đã cúi đầu để không ai thấy được nụ cười đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện