“Ngươi định nói gì?!” Một giọng nói giận dữ vang lên trong buổi tiếp kiến.
Chủ nhân của giọng nói đó là người với biệt danh tể tướng tàn bạo, Ngài Dornest.
Hoàng đế đáng lý ra là người quan trọng nhất nhưng lại giữ im lặng và chống khuỷu tay lên tay vịn của ngai vàng.
“Đó là tất cả của báo cáo. Thần sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào.”
Trước mặt hoàng đế có 5 người đang quỳ gối, bao gồm Sardina, Saitou, Seria, Rolph và Orlando.
Sự kiện xảy ra vài ngày trước đang hiển thị lại trong tâm trí của Sardina.
Sau khi để Ryouma trốn thoát, Sardina đã đợi tới lúc bình minh, và tất cả binh lính tản ra đã quay lại. Cô đánh cược rằng mình có khả năng sẽ bắt kịp được cậu ta.
Bởi vì sai để cho cậu ta trốn thoát của cô chính là đã phái quá nhiều người tản ra tìm kiếm. Vì vậy nếu muốn xoay chuyển tình thế, cô phải đợi tới khi tất cả binh lính quay về và bắt đầu truy đuổi tiếp.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Sardina cũng không thể nhìn thấy được Ryouma lần nữa.
“Ta biết rồi; nó bất khả thi huh...” Sau khi nghe những gì mà Sardina lẩm nhẩm, Saitou đáp lại bằng thái độ chua chát.
“Không thể làm gì được... Dù sao thì tập hợp tất lại khá khó khăn...” Với Ryouma, có lẻ cậu đã tính trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Nói thẳng ra thì cậu đã có thể tính toán được là họ sẽ không thể tiếp tục truy đuổi cho đến khi cậu đã vượt khỏi biên giới.
“Tên đó, hắn không bất cẩn như ta tưởng...” Đầu óc có lẻ là điểm mạnh nhất mà Ryouma sở hữu.
Sardina cắn môi vì nhận ra cô đã quá lạc quan.
“Không thể giúp gì được... Hãy quay về thủ đô thôi.” Gương mặt cảu Saitou chìm trong sự u ám sau khi nghe Sardina nói.
chắc chắn là vì họ đã thất bại trong việc bắt Mikoshiba Ryouma, nên việc ở lại trong khu rừng không còn ý nghĩ gì nữa.
Không những phải ngay lập tức khai thông biên giới để đảm bảo không gây thiệt hại nhiều tới nền kinh tế của đế quốc mà họ còn phải thông báo cho Seria và những người đã đi về phía nam.
Mặc dù Saitou hiểu được tình hình, nhưng anh vẫn cảm thấy lo ngại về hình phạt mà Sardina sẽ phải nhận.
Dù sao thì đây cũng là một thất bại nặng nề của họ vì đã không bắt được Ryouma. Và tệ nhất là họ đã để người bị truy nã trốn thoát.
Hơn nữa, còn có thương vong về binh sĩ.
Mặc dù có vài sự kiện không lường trước như Ryouma có bạn đồng hành thì đây không phải là một lỗi lầm có thể dễ dàng bỏ qua.
“Dornest đã hoàn toàn chìm vào sự giận dữ eh~...” Mặc dù Sardina nói đùa, nhưng thái độ của Saitou vẫn khó chịu.
“Vâng...” Trong tâm trí của Saitou, cậu có thể tưởng tượng được tư thế đứng của Dornest trong khi đang nạt nộ Sardina trước mặt hoàng đế.
Biệt danh của ông ấy là tể tướng tàn nhẫn, vì ông ấy là một chính trị gia có một ý chí mạnh mẽ và quyết tâm dù có đổ máu.
Ông ấy không thay đổi thái độ chỉ vì lòng trung thành của Sardina.
Chắc chắn ông ấy sẽ không để vụ này kết thúc như thế.
Hơn nữa, còn có mối quan ngại khác.
“Thần nghĩ là còn một vấn đề khác, về việc xử lý như thế nào với Seria-sama sau vụ này...” Sardina gật đầu sau khi nghe giọng nói buồn bã của Saitou.
Người năng nổ nhất trong nhiệm vụ lần này cũng chính là người đã mất đi người thân, Seria. Họ sẽ nói gì với Seria đây? “Được rồi, chúng ta sẽ tìm cách để xử lý. Dù sao thì Seria cũng không ngốc tới mức đó. Thần nghĩ là chúng ta nên giải thích rõ ràng tình hình với cô ấy, cô ấy sẽ không cằn nhằn nhiều...” (Chuyện đó chỉ xảy ra với Seria bình thường...).Tâm trạng hiện tại của Seria đang rối loạn, hành động kỳ lạ thể hiện rằng cô ấy không thể giữ được bình tĩnh mỗi khi chuyện liên quan với ông của cô được nhắc tới. Có lẽ là cô
đã đọc được suy nghĩ qua thái độ trên mặt của anh.
Sardina nhún vai và nói “À thì, hãy để vấn đề đó cho ta. Trong trường hợp nào đi chăng nữa, không còn cách nào khác ngoài việc trở về thủ đô.” Một lúc sau, Seria, Rolph và Orlando ngồi xuống trước mặt Sardina.
“Thật vậy sao...” Giọng nói của Seria mất đi vẻ năng nổ thường thấy.
Sau khi quyết định trở về thủ đô, Sardina đã gọi 3 người đi hướng nam quay về và cô đã quyết định gặp họ tại thị trấn phía nam kinh đô để chia sẻ thông tin trước khi có cuộc tiếp kiến với hoàng đế.
Đây chính là nơi mà họ gặp mặt, là một vùng ngoại ô của Oito, nơi mà hai con đường giao nhau.
Trong một căn lều được dựng sẵn, Sardina đã nói họ nghe tình hình.
“Thần hiểu rồi... Nếu tình hình đã thành ra thế này, thì không nghi ngờ gì khi hai người không bắt được hắn.” Mặt Rolph thể hiện sự chua chát.
Biểu cảm của ông chỉ ra việc ông tiếc nuối vì đã không thể đồng hành cũng Sardina.
Orlando cũng có biểu hiện giống như vậy.
“Nhưng... Vừa ngay sau khi bị triệu hồi, người đó, Mikoshiba Ryouma đúng không? Hắn ta được giúp đỡ à? Hơn nữa, họ còn có trình độ nữa?” Trước câu hỏi của Rolph, Sardina lắc đầu.
Đó chính là câu hỏi mà Sardina và Saitou đã suy ngẫm miên mang trên đường đi.
“Tôi cũng đã suy nghĩ về chuyện đó cùng với Saitou... Nhưng thật tình thì , bọn tôi cũng không chắc lắm.”
Thấy Sardina lắc đầu, Orlando hỏi một câu.
“Emm... Thưa điện hạ, chúng ta sẽ báo cáo chuyện này với hoàng đế như thế nào?” Đây là câu hỏi mà tất cả mọi người đều lo lắng, trừ Sardina.
Mệnh lệnh của Hoàng Đế là tuyệt đối.
Vì nếu họ không hoàn thành mệnh lệnh đó, họ có thể bị xử tử.
“Ta sẽ báo cáo tất cả mọi thứ đúng sự thật...” Saitou gật đầu thể hiện sự đồng tình với Sardina.
Đó là vì 2 người họ đã thống nhất việc cần làm khi đang trên đường tới Oito.
“Vậy có ổn không?” Biểu cảm trên mặt Rolph cho thấy ông đang lo lăng liệu làm vậy có ổn không.
Nếu báo cáo đúng sự thật , thì trách nhiệm sẽ đổ dồn lên đầu của Saitou và Sardina.
Mặc dù một trong số họ là thành viên của hoàng tộc, nhưng cô cũng có thể không tránh được hình phạt.
“Không còn cách nào khác. Dù sao thì đó cũng là sự thật.” Sardina trả lời như vậy. Và cô đã chuẩn bị cho việc đó...
“Kể cả khi ngài là công chúa điện hạ, nhưng báo cáo chuyện như thế này thì!”
“Dornest...Im lặng một chút đi...” Giọng nói của Hoàng đế ngắt quãng tiếng hét tức giận của Dornest với Sardina.
Saitou xóa đi hình ảnh đang xuất hiện trong tâm trí và chú ý tới lời nói của hoàng đế.
“Để đáp lại báo cáo của Sardina, ta không có dự định chỉ trích.” Một giọng nói nặng nề phát ra từ phía ngai vàng.
Một sự bất ngờ xuất hiện trên mặt Dornest.
“Nhưng mà.... Hoàng Thượng!” “Hãy lắng nghe những gì ta nói.... Dornest!” Hoàng đế ấn mạnh khuỷu tay xuống ngai vàng và nói với Dornest bằng một giọng trầm.
“Đúng là Sardina đã không hoàn thành được mệnh lệnh của ta. Đó là sự thật. Tuy nhiên, một người mạnh ngoài sức tưởng tượng đã xuất hiện. Ngươi nghĩ họ có thể làm gì trong tình thế này?” Dornest không thể đáp lại được câu hỏi của hoàng đế.
Đúng vậy, đó chính là sự thật.
Không, có thể bắt được hắn một lần cũng gần được xem như là phép màu rồi.
Dù sao thì ngay từ đầu họ đã không biết mặt hay tên của hắn. Đó chính là thứ mà Dornest đã biết.
“Nhưng... Để cho hắn trốn thoát như thế!” “Ta cũng biết rồi. Tuy nhiên. Sardina và Saitou là một phần quan trọng trong sức mạnh của đế quốc. Không cần biết chúng ta muốn bắt giữ tên đáng ghét đã giết Gaies đến mức nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể để đế quốc gặp nguy hiểm! Nhất là chỉ vì việc bắt hoặc giết một người... ngươi hiểu chứ?” Họ nên tránh việc mất đi chỉ huy và phó chỉ huy của kỵ đoàn Succubus Knights, kỵ đoàn mà họ luôn tự hào về.
Hiện tại Gaies đã chết, sức mạnh của đế quốc đã suy giảm, và nếu họ phải mất đi lãnh đạo của lực lượng chính, quyền lãnh đạo của đế quốc chắc chắn sẽ bị đe dọa.
Sau khi xem xét tất cả khía cạnh, phán đoán của Sardina là sáng suốt.
“Tuy nhiên” Hoàng đế đang nhìn Sardina.
“Mặc dù bỏ qua chuyện đó, nhưng sự thật là các em đã không thể hoàn thành mệnh lệnh của ta. Vì vậy em sẽ phải đảm nhiệm công việc của Gaies, chinh phục các nước phương đông. Sardina, em sẽ là chỉ huy.” Sau khi những lời nói đó vang vọng trong sảnh tiếp kiến, Sardina và bốn người còn lại đồng loạt cúi đầu.
Thay vì hình phạt, hoàng đế lại cho họ cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình.
“Chúng thần chắc chắn sẽ không phụ lòng ngài. Thưa hoàng thượng!”
Chủ nhân của giọng nói đó là người với biệt danh tể tướng tàn bạo, Ngài Dornest.
Hoàng đế đáng lý ra là người quan trọng nhất nhưng lại giữ im lặng và chống khuỷu tay lên tay vịn của ngai vàng.
“Đó là tất cả của báo cáo. Thần sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào.”
Trước mặt hoàng đế có 5 người đang quỳ gối, bao gồm Sardina, Saitou, Seria, Rolph và Orlando.
Sự kiện xảy ra vài ngày trước đang hiển thị lại trong tâm trí của Sardina.
Sau khi để Ryouma trốn thoát, Sardina đã đợi tới lúc bình minh, và tất cả binh lính tản ra đã quay lại. Cô đánh cược rằng mình có khả năng sẽ bắt kịp được cậu ta.
Bởi vì sai để cho cậu ta trốn thoát của cô chính là đã phái quá nhiều người tản ra tìm kiếm. Vì vậy nếu muốn xoay chuyển tình thế, cô phải đợi tới khi tất cả binh lính quay về và bắt đầu truy đuổi tiếp.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Sardina cũng không thể nhìn thấy được Ryouma lần nữa.
“Ta biết rồi; nó bất khả thi huh...” Sau khi nghe những gì mà Sardina lẩm nhẩm, Saitou đáp lại bằng thái độ chua chát.
“Không thể làm gì được... Dù sao thì tập hợp tất lại khá khó khăn...” Với Ryouma, có lẻ cậu đã tính trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Nói thẳng ra thì cậu đã có thể tính toán được là họ sẽ không thể tiếp tục truy đuổi cho đến khi cậu đã vượt khỏi biên giới.
“Tên đó, hắn không bất cẩn như ta tưởng...” Đầu óc có lẻ là điểm mạnh nhất mà Ryouma sở hữu.
Sardina cắn môi vì nhận ra cô đã quá lạc quan.
“Không thể giúp gì được... Hãy quay về thủ đô thôi.” Gương mặt cảu Saitou chìm trong sự u ám sau khi nghe Sardina nói.
chắc chắn là vì họ đã thất bại trong việc bắt Mikoshiba Ryouma, nên việc ở lại trong khu rừng không còn ý nghĩ gì nữa.
Không những phải ngay lập tức khai thông biên giới để đảm bảo không gây thiệt hại nhiều tới nền kinh tế của đế quốc mà họ còn phải thông báo cho Seria và những người đã đi về phía nam.
Mặc dù Saitou hiểu được tình hình, nhưng anh vẫn cảm thấy lo ngại về hình phạt mà Sardina sẽ phải nhận.
Dù sao thì đây cũng là một thất bại nặng nề của họ vì đã không bắt được Ryouma. Và tệ nhất là họ đã để người bị truy nã trốn thoát.
Hơn nữa, còn có thương vong về binh sĩ.
Mặc dù có vài sự kiện không lường trước như Ryouma có bạn đồng hành thì đây không phải là một lỗi lầm có thể dễ dàng bỏ qua.
“Dornest đã hoàn toàn chìm vào sự giận dữ eh~...” Mặc dù Sardina nói đùa, nhưng thái độ của Saitou vẫn khó chịu.
“Vâng...” Trong tâm trí của Saitou, cậu có thể tưởng tượng được tư thế đứng của Dornest trong khi đang nạt nộ Sardina trước mặt hoàng đế.
Biệt danh của ông ấy là tể tướng tàn nhẫn, vì ông ấy là một chính trị gia có một ý chí mạnh mẽ và quyết tâm dù có đổ máu.
Ông ấy không thay đổi thái độ chỉ vì lòng trung thành của Sardina.
Chắc chắn ông ấy sẽ không để vụ này kết thúc như thế.
Hơn nữa, còn có mối quan ngại khác.
“Thần nghĩ là còn một vấn đề khác, về việc xử lý như thế nào với Seria-sama sau vụ này...” Sardina gật đầu sau khi nghe giọng nói buồn bã của Saitou.
Người năng nổ nhất trong nhiệm vụ lần này cũng chính là người đã mất đi người thân, Seria. Họ sẽ nói gì với Seria đây? “Được rồi, chúng ta sẽ tìm cách để xử lý. Dù sao thì Seria cũng không ngốc tới mức đó. Thần nghĩ là chúng ta nên giải thích rõ ràng tình hình với cô ấy, cô ấy sẽ không cằn nhằn nhiều...” (Chuyện đó chỉ xảy ra với Seria bình thường...).Tâm trạng hiện tại của Seria đang rối loạn, hành động kỳ lạ thể hiện rằng cô ấy không thể giữ được bình tĩnh mỗi khi chuyện liên quan với ông của cô được nhắc tới. Có lẽ là cô
đã đọc được suy nghĩ qua thái độ trên mặt của anh.
Sardina nhún vai và nói “À thì, hãy để vấn đề đó cho ta. Trong trường hợp nào đi chăng nữa, không còn cách nào khác ngoài việc trở về thủ đô.” Một lúc sau, Seria, Rolph và Orlando ngồi xuống trước mặt Sardina.
“Thật vậy sao...” Giọng nói của Seria mất đi vẻ năng nổ thường thấy.
Sau khi quyết định trở về thủ đô, Sardina đã gọi 3 người đi hướng nam quay về và cô đã quyết định gặp họ tại thị trấn phía nam kinh đô để chia sẻ thông tin trước khi có cuộc tiếp kiến với hoàng đế.
Đây chính là nơi mà họ gặp mặt, là một vùng ngoại ô của Oito, nơi mà hai con đường giao nhau.
Trong một căn lều được dựng sẵn, Sardina đã nói họ nghe tình hình.
“Thần hiểu rồi... Nếu tình hình đã thành ra thế này, thì không nghi ngờ gì khi hai người không bắt được hắn.” Mặt Rolph thể hiện sự chua chát.
Biểu cảm của ông chỉ ra việc ông tiếc nuối vì đã không thể đồng hành cũng Sardina.
Orlando cũng có biểu hiện giống như vậy.
“Nhưng... Vừa ngay sau khi bị triệu hồi, người đó, Mikoshiba Ryouma đúng không? Hắn ta được giúp đỡ à? Hơn nữa, họ còn có trình độ nữa?” Trước câu hỏi của Rolph, Sardina lắc đầu.
Đó chính là câu hỏi mà Sardina và Saitou đã suy ngẫm miên mang trên đường đi.
“Tôi cũng đã suy nghĩ về chuyện đó cùng với Saitou... Nhưng thật tình thì , bọn tôi cũng không chắc lắm.”
Thấy Sardina lắc đầu, Orlando hỏi một câu.
“Emm... Thưa điện hạ, chúng ta sẽ báo cáo chuyện này với hoàng đế như thế nào?” Đây là câu hỏi mà tất cả mọi người đều lo lắng, trừ Sardina.
Mệnh lệnh của Hoàng Đế là tuyệt đối.
Vì nếu họ không hoàn thành mệnh lệnh đó, họ có thể bị xử tử.
“Ta sẽ báo cáo tất cả mọi thứ đúng sự thật...” Saitou gật đầu thể hiện sự đồng tình với Sardina.
Đó là vì 2 người họ đã thống nhất việc cần làm khi đang trên đường tới Oito.
“Vậy có ổn không?” Biểu cảm trên mặt Rolph cho thấy ông đang lo lăng liệu làm vậy có ổn không.
Nếu báo cáo đúng sự thật , thì trách nhiệm sẽ đổ dồn lên đầu của Saitou và Sardina.
Mặc dù một trong số họ là thành viên của hoàng tộc, nhưng cô cũng có thể không tránh được hình phạt.
“Không còn cách nào khác. Dù sao thì đó cũng là sự thật.” Sardina trả lời như vậy. Và cô đã chuẩn bị cho việc đó...
“Kể cả khi ngài là công chúa điện hạ, nhưng báo cáo chuyện như thế này thì!”
“Dornest...Im lặng một chút đi...” Giọng nói của Hoàng đế ngắt quãng tiếng hét tức giận của Dornest với Sardina.
Saitou xóa đi hình ảnh đang xuất hiện trong tâm trí và chú ý tới lời nói của hoàng đế.
“Để đáp lại báo cáo của Sardina, ta không có dự định chỉ trích.” Một giọng nói nặng nề phát ra từ phía ngai vàng.
Một sự bất ngờ xuất hiện trên mặt Dornest.
“Nhưng mà.... Hoàng Thượng!” “Hãy lắng nghe những gì ta nói.... Dornest!” Hoàng đế ấn mạnh khuỷu tay xuống ngai vàng và nói với Dornest bằng một giọng trầm.
“Đúng là Sardina đã không hoàn thành được mệnh lệnh của ta. Đó là sự thật. Tuy nhiên, một người mạnh ngoài sức tưởng tượng đã xuất hiện. Ngươi nghĩ họ có thể làm gì trong tình thế này?” Dornest không thể đáp lại được câu hỏi của hoàng đế.
Đúng vậy, đó chính là sự thật.
Không, có thể bắt được hắn một lần cũng gần được xem như là phép màu rồi.
Dù sao thì ngay từ đầu họ đã không biết mặt hay tên của hắn. Đó chính là thứ mà Dornest đã biết.
“Nhưng... Để cho hắn trốn thoát như thế!” “Ta cũng biết rồi. Tuy nhiên. Sardina và Saitou là một phần quan trọng trong sức mạnh của đế quốc. Không cần biết chúng ta muốn bắt giữ tên đáng ghét đã giết Gaies đến mức nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể để đế quốc gặp nguy hiểm! Nhất là chỉ vì việc bắt hoặc giết một người... ngươi hiểu chứ?” Họ nên tránh việc mất đi chỉ huy và phó chỉ huy của kỵ đoàn Succubus Knights, kỵ đoàn mà họ luôn tự hào về.
Hiện tại Gaies đã chết, sức mạnh của đế quốc đã suy giảm, và nếu họ phải mất đi lãnh đạo của lực lượng chính, quyền lãnh đạo của đế quốc chắc chắn sẽ bị đe dọa.
Sau khi xem xét tất cả khía cạnh, phán đoán của Sardina là sáng suốt.
“Tuy nhiên” Hoàng đế đang nhìn Sardina.
“Mặc dù bỏ qua chuyện đó, nhưng sự thật là các em đã không thể hoàn thành mệnh lệnh của ta. Vì vậy em sẽ phải đảm nhiệm công việc của Gaies, chinh phục các nước phương đông. Sardina, em sẽ là chỉ huy.” Sau khi những lời nói đó vang vọng trong sảnh tiếp kiến, Sardina và bốn người còn lại đồng loạt cúi đầu.
Thay vì hình phạt, hoàng đế lại cho họ cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình.
“Chúng thần chắc chắn sẽ không phụ lòng ngài. Thưa hoàng thượng!”
Danh sách chương