-6 ngày sau khi cậu bị triệu hồi tới thế giới khác-

*Zaza*

Bên trong khu rừng, có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang đẩy cây.

Một ngày rưỡi đã trôi qua kể từ khi Ryouma đi về phía bắc từ thị trấn Aru và vào trong rừng.

Không thấy dấu hiệu của Laura và Sara xung quanh cậu

Sau khi họ hoàn thành việc chuẩn bị tại thị trấn Aru, Ryouma vào rừng một mình.

Bóng tối đang bao phủ lấy khu rừng.

Kể cả ánh sáng nhấp nháy của sao và trăng cũng bị những chiếc lá trên cao chặn lại.

“Cho tới giờ, chưa có chuyện gì xảy ra...”

Ryouma lẩm nhẩm trong khi đang sưởi ấm phần thân dưới bằng bếp lửa cậu đã nhóm lúc nãy dưới tán cây.

Hơn hết, cậu bắt đầu nhớ 2 cặp chị em mà cậu chỉ vừa ở chung 2 ngày.

Cậu nghĩ : ít nhất mọi người cũng sẽ tha thứ cho việc trở nên đa cảm nếu người đó bị triệu hồi sang thế giới khác quá bất ngờ.

Cậu nhìn xung quanh trong khi ăn miếng thịt khô mà cậu mua tại thị trấn.

Mặc dù chỉ mới một ngày rưỡi, nhưng Ryouma đã nhận ra sự kinh khủng khi không di chuyển bằng đường chính.

Tất nhiên là Ryouma chưa gặp con nào mà cậu không xử lý được.

Mặc dù không đi đường chính, nhưng cậu không đi lệch xa cho lắm.

Dù vậy như cậu vẫn cảm thấy bị áp đảo bởi số lượng.

Có thể nói một người rơi vào vòng luẩn quẩn khi mà người đó giết một con quái vật, và vì mùi máu của con đó mà con khác lại tới tiếp.

Mặc dù cậu không nhận ra điều này vào lúc mà cậu săn chó hoang, cậu có thể nghỉ ngơi trên đường chính nếu mệt; thật tình thì mọi thứ quá khác khi mà những đợt tấn công tới liên tục làm cho cậu không kịp nghỉ ngơi.

(Cuối cùng chúng cũng tới)

Làn da đang nghỉ ngơi trước một đống lửa cảm thấy không khí xung quanh có sự khác biệt.

Cậu cảm nhận một ánh nhìn bên trong rừng tối.

Không phải là ánh nhìn của quái vật.

Nó giống của người giỏi lẩn trốn.

Nó cũng không phải là ánh nhìn của một mạo hiểm giả đi xuyên rừng giống như cậu.

Sự thật nếu đó là chúng, chúng sẽ ngay lập tức lộ mặt nếu muốn sưởi ấm.

Và nếu bạn đồng hành cũng nhận thức được cái ánh nhìn đó, họ có thể sẽ nhầm chúng là cướp và sẽ tấn công trước.

Nhưng mà chúng cũng không phải là cướp.

Bởi vì cậu không cảm nhận được bất cứ sự tham lam nào từ ánh mắt của chúng.

Cậu không quan tâm tới việc ánh mắt bọn chúng đang quan sát mình; tuy nhiên cậu không cảm thấy ánh mắt ấy đang đánh giá số lượng tiền của cậu. <> Ryouma đặt tay lên chuôi kiếm.

Không cần biết chúng là ai, cậu sẽ phản công ngay lập tức nếu bị tấn công.

Sau đó thì một giọng nói của đàn ông vang lên.

“Có vẻ như tôi đã làm cậu giật mình. Tôi xin lỗi. “

Ryouma siết chặt bàn tay..

“Thôi thôi Không cần phải cảnh giác. Tôi chỉ muốn xin chút ít thời gian của cậu thôi, có được không?”

Đúng là cái cách nói chuyện khó nghe.

Mặc dù giọng hắn ta có vẻ lịch sự, nhưng cũng có sức ép làm cho cậu không thể nói không.

“Không sao đâu. “

*Gasa... Gasa*

Âm thanh của những cành cây bị gẫy vang lên vào giây phút mà Ryouma nói ra những lời đó.

Sự lo lắng nhẹ xuất hiện trên mặt Ryouma vào cái lúc mà cậu nhìn thấy gương mặt của người đàn ông xuất hiện từ khu rừng.

Tóc hắn ta chẻ 7:3.

Một gương mặt oval nhỏ.

Với chiều cao xấp xỉ 170cm

Với ngoại hình đó thì chẳng ai nghi ngờ gi nếu hắn ta đi bộ trên đường phố Nhật Bản.

Mặc dù chẳng có nhân viên kinh tế nào ở Nhật Bản mặc giáp và mang theo cả kiếm.

“Oh? Có chuyện gì?”

Hắn ta nhanh chóng hỏi khi nhìn thấy biểu hiện của Ryouma.

“Không... Tôi chỉ hơi bất ngờ vì anh không phải là cướp...”

Hắn ta cười với lời nhận xét của Ryouma.

“Không không không Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi ngồi đây được không?”

Không cần chờ Ryouma trả lời, hắn ta ngay lập tức ngồi xuống phía đối diện Ryouma.

“Tôi không nhớ là mình đã cho phép anh ngồi?”

Mặc dù nghe Ryouma nói như vậy,

nhưng hắn ta không hề sợ sệt.

Ngược lại, hắn ta còn bắt đầu nói một cách ích kỹ.

“À

thì~ Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn hỏi vài câu thôi mà. “

Ryouma thúc giục hắn ta nói

tiếp vì câu cảm thấy dù cho có nói bất cứ gì bây giờ chỉ tổ tốn thêm thời gian.

“Câu trông giống mạo hiểm giả nhỉ, nhưng, cậu đang làm gì trong khu rừng này? Có việc gì cần làm à?”

Sau đó Ryouma trả lời câu hỏi một cách thành thật.

“Lúc tôi còn ở Aru, tôi nghe nói rằng biên giới đã bị chặn. Hơn nữa, không có thông tin là vấn đề khi nào sẽ được giải quyết xong. Vì thế tôi định vượt biên bằng cách đi xuyên rừng. À vì tôi tự tin

vào khả năng của mình, nên tôi đã chuẩn bị dụng cụ dựng trại...”

“Hou... Là vậy à? Nhưng trông cậu dường như không lo sợ lắm huh? Không cần biết cậu tự tin thế nào nhưng nghĩ đến việc định đi xuyên rừng một mình thì.... Cậu đang vội hay sao thế? Ví dụ như là, cậu đang bị ai đó truy đuổi?”

Đôi mắt hắn ta nheo lại.

“Không, tôi chỉ nghĩ là kiếm một chút kinh nghiệm sẽ tốt hơn là ngồi đợi biên giới mở lại.” “Hiểu rồi , hiểu rồi...” Sau đó Ryouma hỏi lại hắn ta.

“Vậy giờ, mục đích của anh khi hỏi những câu hỏi một cách háo hức như vậy?”

“Ooh. Tôi xin lỗi vì hơi chậm chạp. Tên tôi là Saitou Hideaki. Tôi giữ chức phó lãnh đạo của Kỵ đoàn ác mộng [Succubus Nights] của đế quốc Ortomea.” (Mình biết mà, vậy hắn ta cũng là một phần của đám truy bắt... nhưng Saitou?

Nhìn vào ngoại hình bên ngoài hắn ta giống như người Nhật, nhưng...) Ryouma tiếp tục diễn trong khi kiềm chế sự thắc mắc đang xuất hiện trong đầu.

Bởi vì cứ giả vờ làm mạo hiểm giả sẽ tốt hơn, cứ làm thế cho đến lúc cậu biết được kẻ thù là ai....

“Tại sao một phó lãnh đạo như anh lại ở trong khu rừng này?”

“Tôi không thế nói nhiều. Thật sự thì tôi đang đuổi theo một người. Tôi đã nghĩ rằng hắn ta có thể sẽ bỏ trốn bằng khu rừng này và chạy sang đất nước khác.”

“Hee? Có người như vậy à huh? Hắn ta đã làm gì?”

Saitou nhìn Ryouma với biểu hiện cay đắng và trả lời câu hỏi của cậu.

“Không tôi xin lỗi, tôi không thể nói... Đó là thông tin tuyệt mật...”

Đây chính là thứ mà Ryouma đã dự đoán trước. Saitou hiểu rằng hắn không có lý do để nói cho Ryouma bất cứ gì tại đây.

Tuy nhiên, tới lúc này thì Saitou đã hiểu được cảm giác nặng nề khi bị

hỏi ngược và phải trả lời như thế.

“Ah, xin lỗi vì đã thô lỗ. Nhân tiện, anh cần gì ở tôi? Có lẽ nào anh nghi ngờ tôi?”

Nghe câu nói đó, Saitou làm ra vẻ phủ nhận.

“Không không không Chúng tôi không biết mặt hắn ta. “

“Huh? Anh không biết mặt hắn, vậy mà vẫn cứ đuổi theo?”

(Fuu... đúng như dự đoán, chúng không biết mặt mình huh... Dù sao thì mình cũng đã giết hết những ai biết mặt rồi.)

Trong tâm trí của Ryouma, cậu đang tự hào với phán đoán của mình.

“À thì, việc đó cũng khá khó khăn... Nhưng cấp trên đã ra lệnh cho tôi phải bắt tên tội phạm đó nhanh hết mức có thể...

À , tôi có việc muốn hỏi.” Saitou cẩn thận quay lại vấn đề chính.

“Một yêu cầu phải không?”

“Đúng. Tôi chỉ có ít thời gian; vì vậy tôi muốn xác nhận. Cậu không cần phải lo. Đây chỉ là hình thức mà thôi. Vì thế cậu có thể rời đi ngay nếu cậu có thể chứng minh được nguồn gốc của mình. Dù sao thì chúng tôi làm vậy cũng chỉ vì chúng không không biết mặt kẻ mình đang truy đuổi thôi... Vì thế chúng tôi muốn sự hợp tác của tất cả đàn ông có thể hình tốt đang đi xuyên rừng. Vì vậy xin hãy thứ lỗi vì tôi đã thô lỗ. “

Mặc dù anh ta cười cười nói, nhưng ánh mắt thì không như vậy.

“Nếu tôi không hợp tác thì sao?”

Trước lời nói đó của Ryouma, Saitou từ từ nâng tay phải lên.

“Nếu vậy thì tôi nghĩ sẽ không còn cách nào khác. Ngoài việc ép cậu hợp tác thôi.” *Hiyu... Stab*

Một mũi tên bay ra từ khu rừng và cắm xuống đất ngay bên phải Ryouma.

“Tôi hiểu rồi. Sẽ như thế

huh.”

Ryouma nói những lời đó trong khi chuyển ánh nhìn sang hướng mũi tên đang cắm xuống đất.

“Đúng vậy. Cảm ơn vì cậu đã hiểu. Vậy thì, cậu không phiền đi với chúng tôi chứ?”

Đây là thứ mà người ta thường gọi là đạo đức giả.

Tình thế này thì chẳng có ai nói không, bởi vì một mũi tên nữa có thể cắm thẳng vào người ngay thời điểm nói không.

“Tôi nghĩ là mình không còn lựa chọn nào khác huh? Tôi sẽ hợp tác.” Ryou trả lời miễn cưỡng.

“Tốt. Tôi rất vui vì cậu đã hiểu cho. Vậy thì cùng theo chúng tôi về trại nhé. Nó cũng gần đây thôi. “

Và cứ như thế, Saitou lấy ra một cái còng tay.

“ Đó là gì ?”

Saitou trả lời câu hỏi của Ryouma một cách bình thường.

“Tôi muốn còng lại để đề phòng thôi. À dù gì thì đây cũng chỉ là hình thức thôi mà. Một hình thức thôi. Sau khi gặp thượng cấp của tôi, tôi sẽ tháo nó ra cho. Xin hãy ráng chịu đựng cho đến lúc đó. “

“Nếu vậy thì xem như tôi không thể từ chối rồi.” Ryouma đưa cả 2 tay ra.

“Thưa điện hạ Thần đã bắt được hắn ta.” Trước những lời nói của Saitou, Sardina chỉ huy binh lính của mình nới lỏng canh gác.

“Bắt được? Ai? Tên người thế giới khác?”

“Vâng Không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là tên chúng ta đang tìm. Nói đúng hơn thì hắn là một người Nhật tới từ Trái đất.” Sau khi Saitou đưa Ryouma tới và giao cho một vài tên lính, hắn ta vào gặp Sardina trong lều.

“ Làm sao cậu biết được hắn tới từ thế giới khác? Chúng ta còn không biết mặt hắn cơ mà. “

Sardina hỏi Saitou bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Đó là vì hắn ta là người đồng hương với thần. Hơn nữa, hắn cũng chỉ vừa mới xuất hiện tại thế giới này. Thần đánh hơi thấy mùi người mới.” Sau khi nghe lời giải thích của Saitou, Sardina bật cười vui vẻ.

“Vậy à? Nếu cậu đã nói vậy thì chắc là đúng rồi. Vậy thì? Chúng ta nên làm gì?”

“Lệnh của điện hạ là bắt sống hoặc giết, nhưng...” Sardina gật đầu sau khi nghe Saitou nói.

“Đúng. Ta đã ra lệnh là nếu không thể bắt được hắn thì có thể ra tay giết.”

“Giờ thì chúng ta đã có thể bắt được hắn, vậy thì chúng ta nên giải hắn về kinh đô huh?”

Sau khi nghe những lời Saitou nói, Sardina hỏi một câu.

“Oh, trời~ Có vấn đề gì sao?”

Saitou lập tức trở nên u ám như thể bị bắt trúng tim đen.

“Vâng.... Thần nghĩ là chúng ta nên xử lý hắn ngay tại đây thay vì mang về kinh đô. .”

Mặc dù hơi chần chừ, nhưng Saitou đã nói những lời đó rõ ràng.

Hắn ta khuyên nên bỏ qua mệnh lệnh của Hoàng Đế.

Một ý kiến vượt ngoài sự tưởng tượng.

Một sự hoang mang xuất hiện trên mặt Sardina sau khi nghe Saitou nói.

Đã 5 năm kể từ khi cô đảm nhiệm vị trí chỉ huy của kỵ đoàn Succubus Nights.

Trong khoảng thời gian đó, Saitou chính là người đã giúp đỡ cô trong bóng tối.

Lời khuyên của hắn ta luôn thích hợp , và không có sai lầm nào diễn ra.

Tuy nhiên lần này thì khác.

Nếu nói thẳng ra thì không phải cô không thể làm vậy; tuy nhiên, cô cũng không thể phớt lờ lệnh của Hoàng Đế.

“Hãy nói ta nghe lý do....”

Trước cậu hơi của Sardina, miệng Saitou mở chầm chậm.

“Lý do à?....

Nếu điện hạ đã hỏi vậy thì thần cũng phải trả lời: chỉ là trực giác thôi ạ. “

Biểu cảm của Sardina trở nên u ám.

Dù là một phụ tá đáng tin cậy đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng không thể phớt lờ lệnh của Hoàng Đế chỉ vì trực giác.

“Trực giác à.... Không cần biết cậu nhìn nhận như thế nào, nhưng ta không thể nào làm thế vì cái lý do như vậy. “

“Xin hãy thứ lỗi cho thần. Tuy nhiên, thần đã nói chuyện với hắn, và thần cảm thấy hắn là một tên vô cùng nguy hiểm. Mặc dù hắn ta cười cười lúc nói chuyện, nhưng chúng ta không thể biết được hắn đang toan tính chuyện gì. Hơn nữa, hắn cũng chẳng phản kháng gì khi bị bắt. Ngay cả khi thần còng tay thì hắn cũng chẳng phản kháng gì. Như thể là đã bị thuyết phục là ta sẽ thả hắn sau khi kiểm tra.”

Sau khi nghe Saito nói, tâm trí Sardina hơi hoang mang.

(Đúng vậy, có lẽ là có vấn đề....

Đặc biệt là khi hắn không hề phản kháng... Dù sao thì hắn cũng được nói là tàn nhẫn, tên đã giết Gaies và đốt lâu đài. Mình không thể tưởng tượng được là hắn để bị bắt mà không phản kháng kể cả khi hắn không còn đường trốn.)

“Nee~ Có lẽ nào hắn không phải kẻ phạm tội không?”

“Không, thần chắn chắn hắn là người thế giới khác. Vấn đề là thần không biết được hắn có phải là tên đã giết Gaies-sama hay không, nhưng qua đánh giá tình hình thì không có sai lầm. Không có lý nào mà một nên người thế giới khác chưa quen thuộc với nơi này lại cố gắng xuyên rừng một mình.” Sardina gật đầu với những lời nói của Saitou.

“Chắn chắn, nhìn vào vấn đề thì không hề có nhầm lẫn, mặc dù không có chứng cứ.”

“Nghĩa là, chỉ còn một cách đề biết được huh....”

“Và đó là?” Sardina đứng dậy và đi về phía lối ra của lều.

“Hãy dẫn đường đi. Không rõ ràng sao? Bởi vì tình thế như thế này nên chúng ta chỉ còn cách phải nói chuyện với hắn thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện