Ngày 90 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác

*Swuz*

Một mũi tên bay sượt qua của Ryouma và ghim vào xe ngựa.

“Ryouma-sama!”

“Đừng quan tâm! Hãy tập trung điểu khiển ngựa đi Sara!”

Ryouma hét lớn bảo Sara, người vừa nhìn thấy máu chảy ra từ tai của Ryouma, tập trung vào việc điều khiển xe ngựa.

Vì Ryouma chưa từng cưỡi ngựa hay lái xe ngựa, nên cách duy nhất trốn thoát là để Sara điểu khiển xe.

Ryouma không có thời gian để băng bó vết thương.

Những mũi tên cứ liên tục ghim vào chiếc xe ngựa làm cho nó trở nên giống một con nhím.

Ban đầu thì Ryouma ngồi thoải mái ở ghế hành khách bên dưới mái che, nhưng hiện giờ thì không được như vậy nữa.

Bởi vì những mũi tên đang được bắn liên tục, ghim vào xe ngựa, và người nguy hiểm nhất hiện giờ chính là người lái xe vì không có bất cứ sự bảo vệ nào.

Ryouma không thể lái xe nên cậu tập trung bảo vệ Sara, và cậu làm việc đó bằng cách lấy tấm ván cửa sổ và dùng chúng để làm khiên cho cô, vì thế nên cô có thể tập trung vào việc lái xe.

“Chết tiệt! Chúng vẫn đang đuổi theo ta!”

“Ryouma-sama. Như dự đoán, việc này...”

Câu nói của Sara bị ngắt quãng.

“Tên khốn Wallace... Không, giờ không phải là lúc để lo chuyện đó. ...Sara! Laura và những người khác chắc đang trốn ở đâu đó. Nghe kỹ nhé! Đừng để lỡ tín hiệu!”

“Vâng!”

Trong khi Ryouma tuyệt vọng chống lại những mũi tên bay như mưa tới họ, cậu suy nghĩ về lúc trước, lúc họ đang ở khu trại 7 ngày trước.

=================================================

7 ngày trước trong khu rừng nằm ở phía tây bắc thị trấn cảng Fulzad.

Vì sự bắt buộc của nhiệm, Ryouma đã phải trở thành vệ sĩ cho một nhóm thương gia đang đi tới một quốc gia phương đông, vương quốc Rozeria.

Vương quốc Rozeria nằm ở giữa vương quốc Zalda nơi còn được gọi là vương quốc Sắt, và quốc gia thương mại hàng hải bao gồm cả thị trấn Fulzad, được biết đến với cái tên vương quốc Mist.

Phần lớn lãnh thổ của vương quốc Rozeria là ruộng đất, và ngành ngề chính ở đây là nông nghiệm và nuôi gia súc.

Vì Ryouma và những người khác được nói rằng họ sẽ được thêm phần thưởng và sẽ có một vài lính đánh thuê đi cùng, nên họ mới nhận nhiệm vụ mặc dù họ cảm thấy nó đáng ngờ ngay từ đầu.

Đầu tiên là việc phát cho Ryouma một chiếc xe ngựa có màn che, mặc dù sự thật cậu là vệ sĩ cho vài thương nhân.

Thường thì các lính đánh thuê và mạo hiểm giả xẽ không được lên xe ngựa.

Kế tiếp mặc dù là thương nhân nhưng các xe ngựa đều trống trơn.

Tuy nhiên, nếu họ nói rằng hàng hóa đã bán hết nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu xét con đường mà họ đi sau khi rời Fulzad, thì họ đã có thể mua theo nhiều hàng hóa nhất có thể để họ có thể buôn bán sau này.

Và cân nhắc về lợi nhuận của việc làm như vậy thì chuyện để xe ngựa trống trơn thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Một việc nữa làm cho họ cảm thấy đáng nghi chính là người thương nhân mà Ryouma phải bảo vệ, đặc biệt là ngoại hình của ông ta. Ông ta khá ốm và có 2 bàn tay rất thô.

Ryouma nghĩ về ông chỉ huy một mắt Ryouma khi cậu bắt tay tên thương nhân, và không thể ngừng suy nghĩ.

Hiện tại, những lính đánh thuê đã nhận nhiệm vụ bảo vệ tên thương nhân đang có một cuộc thảo luận xung quanh đống lửa trại.

“Tôi cũng hơi lo lắng... Ít nhất thì tôi cũng chưa từng thấy những thương nhân nào như họ.”

Người đáp lại sự lo lắng của Ryouma là Lion, thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê tên gọi là Red Lion (Sư tử đỏ).

Cô ấy là một người phụ nữ cao, ít nhất là 180cm, với nước rám nắng.

Cô ấy lộ rõ những cơ bắp rắn chắc và bộ ngực bự làm cho tất cả những người đang nghi ngờ về giới tính có thể xác nhận cô chắc chắn là phụ nữ.

Mái tóc đỏ của cô ấy xỏa ngang vai, cực kì hợp với đôi mắt màu vàng của cô ấy.

Ryouma đoán cô ấy vào khoảng 30 tuổi và là một người phụ nữa trưởng thành hấp dẫn.

“Tôi cũng vậy, mặc dù đã là lính đánh thuê nhiều năm, và đã làm nhiều vụ bảo vệ thương gia nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những người như họ...”

Anh ấy là phụ tá của Lione, một lính đánh thuê trung thành với tên gọi là Bolts.

Một người đàn ông vào khoảng giữa 50 tuổi, và đặc điểm nổi bậc nhất chính là ông ta bị mất cánh tay trái.

Ông ta có vẻ là đã mất đi cánh tay trong một cuộc chiên, nhưng lúc mà gặp Ryouma thì ông ta trông không có vẻ gì là khó chịu với việc này.

Vì Bolts, người có nhiều kinh nghiệm làm lính đánh thuê hơn bất cứ ai khác, đã nói nên rõ ràng là có điều gì đó bất thường với những tên thương nhân này.

“Cậu... Cậu nghĩ sao?”

Lione hỏi Ryouma.

“Thật lòng mà nói thì tôi hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này...”

Lione và Bolts gật đầu sau khi nghe Ryouma nói.

“Tôi tham gia vì phần thưởng nhiều, nhưng tôi đang lo lăng không biết liệu đây có phải là sai lầm không...”

“Nhưng đâu là một nhiệm vụ từ Hội. Chẳng phải xếp đã lo lắng quá nhiều sao?”

Sau khi nghe Lione nói, một lính đánh thuê mà Ryouma không biết tên lên tiếng.

“Cậu ngốc thật... Tôi không thể trở thành lính đánh thuê nêu không cảm giác được nguy hiểm, và biết cách xử lý rắc rối!”

“Wha! Dù cho có là Lione-san, thì cậu cũng không nên nói như thế!”

Lione lắc đầu với người đàn ông đang tức giận trong khi Bolts thì cười mỉm.

“Cậu Mặc dù cậu đã gần lên hạng B rồi, nhưng cậu nhóc ngồi đằng kia hoàn toàn hơn cậu trong việc đánh giá tình hình.”

Mọi ánh nhìn của tất cả lính đánh thuê khác đều đổ về phía Ryouma.

“Ngay từ đầu, lý do mà tôi tập hợp mọi người ở đây chính là do cậu ngồi đằng kia đã gợi ý.”

“Hee! Thử nghĩ chuyện Lion của Red Lion bị ra lệnh bởi một tên nhóc như thế đúng là một cú sốc! Oi!”

Ryouma là người trẻ nhất trong số họ.

Mặc dù cậu chỉ mới 16 tuổi, nhưng gương mặt của cậu làm cho mọi người nghĩ cậu đã hơn 20. Và tất cả những người xung quanh cậu đều nghĩ cậu và họ ngang hàng, mặc dù họ đều khoảng 30-40 tuổi.

Một cách tự nhiên, lính đánh thuê tỏ thái độ vô lễ bị Lione nhắc nhở lên tiếng.

“Haa!? Hắn nói ra những lời vô lý đó huh?”

Một gióng nói bình tĩnh. Tuy nhiên, Ryouma cảm thấy giọng nói của người đó bình tĩnh như trước khi bắt đầu một trận bão vậy.

Và nhưng lính đánh thuê xung quanh cũng cảm thấy vậy.

Những lính đánh thuê khác ngay lập tức dừng trêu đùa Lione và im phăng phắc.

“À thì tôi có thể hiểu cảm giác của các cậu. Hiện giờ tôi cũng không cảm nhận được rõ ràng lắm, thôi thì kết thúc việc này tại đây thôi.”

Bầu không khí căng thẳng dãn ra sau khi Bolts nói những lời như thế

Lione cũng cảm thấy không đồng ý.

“À thì hiện giờ tôi nghĩ việc này không ổn...”

Bolts và Ryouma đều gật đầu với câu nói của Lione.

“Có vẻ như là chỉ có những tên ngốc tập trung lại...”

“Nhưng hiện giờ thì họ không thể không phàn nàn, ông nghĩ sao, Bolts? Dù sao thì chúng ta cũng không thể làm gì được ngoài việc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Lione đưa mắt về phía Ryouma.

“Cậu. Cậu định làm gì? “À thì hiện giờ không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục việc chúng ta đang làm. Bởi vì chúng ta không thể hủy nhiệm vụ chỉ vì nó đáng nghi được.”

“Tôi cũng nghĩ vậy... Nhưng vẫn... Cậu nghĩ sao về việc có thứ gì đó mờ ám phía sau nhiệm vụ này?”

Ryouma đáp lại Lione trong khi thở dài thườn thượt.

“À đối với tôi thì, cảm giác như là chúng đang dụ tôi vào thứ gì đó... Và có lẽ là thứ đó đang lăm le, nhưng tôi nghĩ tôi chỉ có thể đợi xem liệu sự nghi ngờ của mình là đúng hay sai”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện