Ngày 19 tháng 8 năm 2812, Lịch phương tây

“Oh, Mikoshiba-dono... Tôi nghe nói rằng gần đây cậu đã mua rất nhiều nô lệ. Có phải là để chuẩn bị cho việc phát triển bán đảo diễn ra suôn sẻ không? À thì, vui vẻ với một số nô lệ cũng không có gì là xấu, nhưng cậu thấy đấy, tôi đang lo lắng về việc phát triển bán đảo. Bởi vì bọn nô lệ đó chỉ có thể sử dụng được như gia súc hoặc ngựa để làm những công việc nặng nhọc. Tôi chỉ có thể cảm thấy cậu định sử dụng bọn nô lệ đó để làm mồi nhữ lũ quái vật trong bán đảo.”

Ngay lúc Ryouma vào phòng tiếp khác, bá tước Salzberg đã ngay lập tức ném cho cậu một dàng những lời nhận xét.

Đúng là lãnh chúa của Epiroz, ông ta đã nắm bắt được hoạt động của cậu.

Diện mạo hiện tại của bá tước và vợ ông ta không hào nhoáng như lần đầu họ gặp mặt.

Họ đang mặc quần áo đặt may, trang sức tối thiểu, và dung mạo bên ngoài của họ cũng tạo ra không khí dễ chịu hơn.

Có 3 cái ly đang bốc khói trên bàn, và 1 trong số đó là của Ryouma.

“Oh trời, anh yêu...Anh đừng có nói bất ngờ như vậy chứ, hãy để cho nam tước-sama ngồi trước đã.... Xin lỗi vì sự thô lỗ của chồng tôi. Mời ngồi.”

Sau khi khiển trách bá tước, vợ ông ta nhanh chóng mời Ryouma ngồi xuống.

“Oh, đúng là tôi đã thô lỗ quá! Bởi vì, nữ hoàng cứ liên tục gửi thư cho tôi, vì thế tôi mới trở nên mất kiên nhẫn.”

Bá tước nhanh chóng xin lỗi.

Đúng là vợ chồng. Họ phối hợp chuẩn thật.

“À, xin đừng để tâm. Thực ra thì tôi có chuyện cần phải thảo luận với bá tước-sama....”

Ryouma giả vờ lộ thái độ đang gặp rắc rồi và nhìn bá tước.

“Ho ho? Cậu cần gì từ tôi sao? À thì, khi tin nhắn đến quá bất ngờ như hôn qua nên tôi đã nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra nhưng... Có phải là chuyện về lũ nô lệ không? Có vẻ như cậu đã làm hơi quá khi mua quá nhiều nô lệ hôm qua. Chúng làm gì đó rắc rối sao? Nếu cậu muốn, tôi có thể sử dụng tên tuổi của mình... Mặc dù, hơi khó để có thể trả lại tất cả chúng, nhưng tôi có thể lấy lại được chút tiền nếu cậu mong muốn.”

Bá tước cười đểu.

Ông ta gợi cảm giác của một người đang muốn lấy lòng Ryouma vậy.

Mặc dù Ryouma chưa nói gì, nhưng có vẻ như bá tước tin rằng Ryouma đang gặp rắc rối với các nô lệ mà cậu mua gần đây.

(Ông ta tin rằng các nô lệ mình mua đang gây rắc rối cho mình, và mình không thể trả họ lại dễ dàng...Và đúng là ông ta đang theo dõi mình. Vấn đề là liệu có phải là do Lupis yêu cầu hay họ tự làm theo ý kiến cá nhân.)

Ngay từ đầu, lý do Ryouma đến gặp bá tước không phải vì cậu muốn trả lại các nô lệ.

Cậu muốn đàm phán về vấn đề khác.

Nhưng, thái độ của bá tước lại quá tốt bụng. Cứ như thể ông ta thật sự muốn hình thành liên kết với nam tước còn non trẻ này.

Ryouma ngay lập tức giả vờ vội vàng nói ra lý do cậu đến đây.

“Vâng... Sự thật thì, tôi đang bị kẹt....”

“Có phải là về nô lệ không?”

Ryouma lắc đầu.

Ngày hôm kia, Ryouma đã mua rất nhiều nô lệ từ các tên buôn nô lệ và bắt đầu huấn luyện cơ bản cho họ.

Cậu tới nhà của bá tước không phải là để bán lại lũ trẻ.

Khi thấy Ryouma phản đối suy nghĩ của bá tước, vợ ông ta ngay lập tức hỏi.

“Ôi trời. Vậy thì ngài bị sao? Gia đình chúng tôi được nữ hoàng yêu cầu giúp đỡ nam tước-sama hết mức có thể. Vì thế xin đừng ngại nói ra. Tôi chắc chắn rằng chúng tôi có thể giúp, dù chỉ là chút ít. Em nói đúng không, anh yêu?”

Khi nghe bà ta hỏi, Ryouma cảm thấy lạnh sống lưng.

Bà ta nói như bình thường, dù có vãi từ thể hiện rõ ràng ý định.

(Được yêu cầu giúp đỡ huh...Vậy nghĩa là họ được yêu cầu theo dõi mình? Con điếm kia! Đúng là cô ta không bao giờ để yên cho mình, sử dụng bá tước để theo dõi mình huh....Được rồi, tôi sẽ chơi cái trò chơi chết tiệt của cô, nhưng tôi sẽ không theo luật của cô...)

Lupis luôn đề phòng sự tồn tại của Ryouma, và cô ta không bao giờ để cậu yên. Và để đảm bảo cô ta đã ra lệnh cho bá tước để mắt đến cậu.

Ngay khi cậu rút ra được kết luận đó, Ryouma không còn chấp nhận những gì vợ của bá tước nói nữa.

“Tôi hiểu rồi...”

Lý do mà họ đón tiếp Ryouma nồng hậu cũng là vì mệnh lệnh của nữ hoàng. Tuy nhiên, hai người này vẫn không hẳn là con chó trung thành như nữ hoàng vẫn tưởng.

Mặc dù họ vâng lời, nhưng thực ra họ đang khai thác lậu tài nguyên của hoàng gia.

(Đúng như dự đoán...Ông ta là loại người luôn chọn phe có lợi nhất cho bản thân...Nếu vậy thì mình vẫn còn có thể đàm phán được...Để đổi lấy doanh thu từ mỏ muối, mình cần phải thêm vào điều kiện ông ta phải báo cáo sai sự thật về mình cho Lupis....Mọi thứ sẽ phụ thuộc vào mình xử lý tại đây như thế nào, và vì thế mình không thể để mọi thứ bị hỏng lúc này.)

Sẽ rất nguy hiểm nếu Ryouma gây thù hằn với bá tước và vợ ông ta vào lúc này.

Cậu phải chọn thời điểm chính xác.

Và lúc này chính là thời điểm tốt nhất để cậu có thể thỏa thuận một số thứ.

“Đừng ngại nói cho tôi biết điều gì khiến cậu gặp rắc rối, Mikoshiba-dono. Tôi sẽ cố hết sức để giúp cậu... Nếu không phải là bởi lũ nô lệ thì khó khăn của cậu là gì?”

Lãnh chúa của Epiroz nhìn Ryouma bằng con mắt tò mò.

Có vẻ như ông ta rất lo lắng về vấn đề của môt quý tộc trẻ.

“Thật ra... Có một mỏ muối trong bán đảo...”

Ngay khi Ryouma vừa nói ra , nhiệt độ phòng ngay lập tức giảm đi vài độ.

“....Ý-ý cậu là sao? Tại sao cậu biết được điều đó? Cậu tự mình điều tra sao?”

Tất cả sự vui vẻ biến mất khỏi gương mặt của bá tước, và ánh mắt ông ta trở nên sắc bén.

Ông ta nhìn Ryouma với con mắt đầy hoài nghi.

Lý do ông ta không cố che dấu nó bởi vì ông ta biết làm vậy không có ý nghĩa gì.

(Chết tiệt! Tại sao hắn ta biết về mỏ muối? Thương hội Mistel đáng lý ra đã quản lý vấn đề đó rất kỹ lưỡng mà! Có phải bởi vì bữa ăn tối hôm trước? Mình nên làm gì đây? Liệu mình có nên giết hăn ta ngay bây giờ không? Không, mình cần phải xác nhận trước khi giết hắn ta...)

Trong trường hợp tệ nhât, ông ta chỉ cần giết Ryouma. < >

Nam tước đấu với bá tước, dù đều là quý tộc, nhưng khác biệt về quyền lực rất lớn.

Bên cạnh đó, hiện giờ họ đều đang ở trong lãnh thổ của bá tước, và thủ đủ cũng ở khá xa.

Nói thẳng ra là bá tước gần như có thể làm bất cứ gì ông ta muốn trong cái góc riêng của ông ta. Tuy nhiên, trước khi ông ta giết Ryouma, ông ta cần phải xác nhận chuyện gì đang thực sự xảy ra.

“Nói thật thì... Tôi nhận được tin này vào hôm qua.”

“Cái gì?! Cho tôi xem nào!”

Ryouma lấy ra một lá thư.

Nó làm từ loại giấy và mực phổ biế nhất mà tất cả mọi người đều có thể mua. Những con chữ nằm lộn xộng, rõ ràng là để che dấu chữ viết.

Không có cách nào để kiểm chứng danh tính của người viết.

Sau khi bá tước đọc lá thư, ông ta trở nên im lặng.

(Tch! Thẳng chó nào dám làm chuyện này?!)

Bá tước cố kìm nén sự tức giận và phân tích ý định của Ryouma.

(Chết tiệt...Thẳng chó nào dám nói với hắn về việc này? Đây có phải là việc làm của con điếm Christoph đó? Mình đảm bảo là do cô ta...Nếu là cô ta thì chẳng có gì lạ khi cô ta chỉa mũi vào chuyện này.)

Hiện giờ, ở Epiroz và các lãnh thổ lân cận, có rất ít người dám phản đối bá tước.

Trong số họ, thương Hội Christoph là kẻ thù nguy hiểm nhất của bá tước.

Nhờ có bá tước chống lưng cho thương hội Mistel nên người đứng đầu nền kinh tế của Epiroz đã thay đổi.

Tuy nhiên, thương hội Christoph Firm, là một thương hội lâu đời, tự hào rằng họ có cả một lịch sử về mình.

(Mình đã giúp cho Mistel trở thành lãnh đảo của liên minh trong 3 năm. Nếu mình có thể giữ được vị trí trong 2 hay 3 năm nữa, mình có thể hoàn toàn đè bẹp thương hội Christoph....Khoan đã, mình nghĩ đó chính là lý do,huh...)

Thương hội Christoph đã chống chọi lại với áp lưc từ bá tước và đã phản công. Đây là khả năng có thể xảy ra nhất.

(Nhưng tại sao cô ta lại cho hắn biết thông tin này?)

Đối với Simone Christoph, việc tìm ra mỏ muối tại bán đảo Wortenia và muốn kiếm tiền từ nó cũng không có gì lạ.

Bởi vì cô ta là một người phụ nữ có thể quản lý cả thương hội nhưng vấn đề là cách mà cô ta tìm ra nó.

(Tại sao cô ta lại nói cho hắn biết về mỏ muối? Tại sao cô ta không tự mình hành động?)

Câu trả lời có liên quan tới việc bá tước chiếm đoạt mỏ muối. Thông tin sẽ được sử dụng hiệu quả hơn nếu cô ta lợi dụng Royal để báo cáo việc này với hoàng gia.

Bởi vì, sự thật là bá tước đã khai thác lậu tài nguyên của hoàng gia. Với việc này, cả gia đình ông ta có thể bị xử tử.

(Vì thế nên cô ta mới kể cho Ryouma. Ngoài việc đó ra thì không có lý gì phải kể cho hắn. Được rồi...Bình tĩnh lại đã...Chẳng có hại gì khi nghe hăn ta nói một chút...dù gì thì đây cũng là lãnh thổ của mình...)

Ánh mắt của bá tước Salzberg trở nên bén hơn và lạnh hơn. Ông ta đã nhe nanh vuốt với Ryouma. Sự thật là đã có một khoảng thời gian bá tước nhe nanh với chính cha ruột của mình. <Bùm! Bắt đầu hồi tưởng>

-

Gia đình của bá tước Salzberg đang trên bờ vực phá sản bởi việc liên tục tăng ngân sách cho quân đội.

Họ cần phải gia tăng số lính; cùng với đó là tăng cường sản xuất vũ khí; còn chưa kể tới việc xây dựng pháo đài. Một danh sách dài dài.

Mặc dù như vậy nhưng hoàng tộc không bao giờ giúp đỡ họ. Họ để cho lãnh thổ hoạt động theo ý của bá tước.

Nói cách khác họ không can thiệp vào việt bá tước đang làm , nhưng hoàng gia cũng không cho họ bất cứ đồng nào.

Tuy nhiên, nếu không củng cố quân đội, họ sẽ không thể bảo vệ lãnh thổ.

Họ đã tiết kiệm và hà tiện hết mức có thể, nhưng gia đình bá tước vẫn không thể thoát khỏi việc phá sản đang cận kề và bị bỏ rơi trong tình trạng nghèo nàn. Họ chỉ có thể duy trì diện mạo tối thiểu của quý tộc.

Tuy nhiên, gia đình Salzberg chưa bao giờ than phiền và luôn cắn răng chịu đựng, nỗi đau với sự trung thành tuyệt đối của họ với hoàng tộc.

Và rồi người thừa kế và là người đứng đầu hiện tại của gia đình Salzberg, Thomas Salzberg có bản tính khác. Ông ta làm bất cứ mọi việc để thõa mãn mong muốn của bản thân. Ông ta muốn thấy vương quốc này bị thiêu rụi nếu ông ta là vua của tro tàn.

Mọi chuyện bắt đầu khi một mỏ muối được tìm thấy trong bán đảo nhiều năm trước.

Một lãnh thổ thuộc quyền của hoàng tộc, và hiện giờ thuộc về nam tước Mikoshiba Ryouma.

Trên ngọn núi cách Epiroz một ngày đường, có một mỏ muối đã được tìm thấy.

Việc tìm được nó chỉ là tình cờ.

Bán đảo Wortenia không có cư dân. Vì thế bán đảo lúc nào cũng đầy quái vật lởn vởn xung quanh lãnh thổ.

Ngoài những tội phạm bỏ trốn và những người bị trục xuất, những người sẵn lòng đi vào đó thường là những người sở hữu một số chuyên môn.

Và những người đó không phải là mạo hiểm giả hay lính đánh thuê.

Họ là những người kiếm tiền bằng việc chiến đấu. Đối với họ, bán đảo là một chiến trường tốt cho phép họ có thể kiếm được kinh nghiệm chiến đấu và cũng như là kiêm thêm thu nhập.

Chỉ có mỗi quái vật mạnh sống ở đó. Da và nanh của chúng bán được một lượng tiền đáng kể.

Mặc dù họ cần phải mạo hiểm mạng sống để có thể giết được chúng, họ vẫn xem là phần thưởng xứng đáng với sự mạo hiểm.

Và một nhóm các mạo hiểm giả như vậy đã tìm ra được mỏ muối. Tuy nhiên, dù cho họ tìm được nó, họ cũng không thể kiếm lợi trực tiếp từ nó.

Mặc dù muối là một vật phẩm cần thiết và có thể bán với giá cao, nhưng nó không phải là thứ sinh lời trừ khi bán với số lượng lớn.

Họ nói về phát hiện của họ tại Hội khi họ quay về để bán vật phẩm họ lấy được tại bán đảo.

Và việc đó đã đến tại Thomas Salzberg.

Đối với gia đình Salzberg, họ đang phải đối mặt trực tiếp với vấn đề tài chính, phát hiện đó nếu được sử dụng đúng cách thì chẳng khác nào được ban phước.

Vào lúc đó, ông ta chỉ là một người đàn ông 30 tuổi. Ông ta đã cầu xin cha mình và nhờ ông ấy sử dụng cơ hội này để củng cố lại kinh tế của gia đình.

Bởi vì theo quan điểm của ông ta, họ đã tìm ra một kho báu bị chôn vùi trong sân sau nhà! Việc để yên cho kho báu đáng lý ra nằm trong tầm tay họ lại bỏ phí hoặc rơi vào tay người khác là điều ông ta không chấp nhận.

Nếu mỏ muối này nằm sâu trong bán đảo, thì kể cả Thomas cũng sẽ chần chừ, nhưng mỏ muối này chỉ cách Epiroz một ngày đường.

Mặc dù cũng khá nguy hiểm khi quái vật xung quanh nhưng khoảng cách đó vẫn được tính là gần. Và tỉ lệ gặp quái cũng không cao đến thế.

Tuy nhiên, cha của Thomas bỏ ngoài tai những lời cầu xin đó. Không, không chỉ bỏ ngoài tai, cha của ông ta còn nhìn ông ta với con mắt khinh thường.

Rõ ràng là cha ông ta đang nổi giận.

Gia đình ông ta đã bảo vệ lãnh thổ nhiều năm này, nhiều lần chứng minh sự trung thành với hoàng tộc.

Dù cho như vậy nhưng trước mắt họ, Wortenia vẫn thuộc về hoàng gia. Ý tưởng của con trai ông ta chẳng khác nào việc biển thủ tài sản quốc gia.

Với sự tự hào và lòng trung thành, bá tước đời trước đã từ chối kế hoạch của đứa con trai suy đồi của ông ta. Ông ta cho rằng việc đó đã vi phạm lời thề trung thành với tư cách là bảo hộ của hòa bình.

Tuy nhiên, về phần Thomas, trong tim ông ta không hề chứa sự trung thành với hoàng tộc mà là oán giân.

Không chỉ lãnh thổ xa thủ đô, thêm vào đó, hoàng tộc không bao giờ giúp đợ họ lúc họ gặp khủng hoảng kinh tế. Trong mắt ông ta, việc hoàng tộc không quan tâm tới gia đình ông ta cũng đồng nghĩa với việc bỏ mặc họ.

Tất nhiên, sẽ có viện binh nếu Zalda định tổ chức một cuộc xâm lược quy mô lớn, nhưng vì chỉ là xung đột nhỏ lẻ, nên tất cả mọi thứ đã được bá tước Salzberg và các quý tộc xung quanh xử lý.

Đối với cha của Thomas, điều đó là minh chứng cho việc hoàng tộc đã tin tưởng gia đình... Đối với Thomas, việc đó lại khác. Đối với ông ta, làm như thế mà không mong đợi nhận lại bất cứ gì thì không chỉ không đáng mà còn thể hiện sự ngu ngốc.

Thomas thích những thứ hữu hình hơn là những thứ vô hình như niềm tin. Đặc biệt, ông ta thích tiền, tài nguyên và quyền lực.

Cuộc thảo luận giữa Thomas và cha trở nên tồi tệ hơn. Không có cách nào để hòa giải hai người họ.

Thực dụng và danh dự. Có lúc hai ý tưởng đó có thể hoạt động cùng nhau, nhưng lần này chỉ có thể chọn được 1.

Có người nói rằng sự lựa chọn của chúng ta cho thấy chúng ta là con người như thế nào, chứ không phải khả năng của chúng ta. Trong trường hợp của Thomas, ông ta chọn đối đầu với cha mình.

Lý do? Ông ta không thể tìm được cách nào để có thể thõa mãn mong muốn của bản thân.

(Không cần biết là ai, mình sẽ không để chúng ngáng đường...)

Bá tước liên tục lặp lại châm ngôn sống của bản thân.

Ông ta không ngồi yên và để cho cuộc sống của mình kết thúc tại đây.

Bởi vì ông ta chỉ có thể lấy được mọi thứ ông ta muốn chỉ sau khi ông ta giết được cha mình...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện