Ngày thứ 63 sau khi Ryouma bị triệu hồi tới thế giới khác.
Khu vực phía bắc của lục địa phương tây.
Có 3 con người đang chu du qua sa mạc của gió và bão cát Doshu.
3 tấm áo choàng cũ kĩ, rách nát đã cho thấy được họ đã phải trải qua cuộc hành trình gian khổ như thế nào, và những bước chân của họ dần trở nên nặng nề.
“Có một ốc đảo ở phía cuối cồn cát này.“
“Cái ở đằng kia đúng không...?“
Mắt Ryouma nhìn về phía cồn cát mà Laura đang chỉ.
Mắt cậu chứa đầy sự sầu não và sự chán nản cùng với một chút tuyệt vọng.
“Hãy rút ra kết luận. Tôi xin lỗi;nhưng, không có cách nào để cậu có thể quay lại thế giới của mình.“
Bên trong một căn phòng nhỏ chật chội chứa đầy sách và giấy da đã ngả vàng qua năm tháng, người đã nói những lời như thế chính là người quản lý của căn phòng này.
Người quản lý của căn phòng này là một phụ nữ với cách ăn mặc của nhưng năm giữa 30 tới đầu 40, cô ấy đang mặc quần áo bằng cây gai dầu.
Ngoại hình của cô ấy cũng là dạng bình thường, không đẹp không xấu. Cả mắt và tóc đều đen, nhưng điểm đáng để coi là đặc trưng của cô ấy chính là, cô ấy quá bình thường.
Tuy nhiên, không phải là họ đang thăm cô ấy, qua ánh mắt của cô, cô biết được họ ở đây không vì mục đích thực sự nào mà chỉ là vì cô là người có nhiều hiểu biết về ma pháp nhất ở lục địa phương tây.
Đó chính là lý do Ryouma tìm gặp cô.
Tên của cô ấy là Anamaria, nhưng cô được biết đến nhiều hơn với biệt danh, Ẩn sĩ của Mireish.
“Có phải là vị hiện giờ không có thần chú nào làm được đúng không?“
Ryouma nhìn cô ấy bằng con mắt khinh thường.
Họ đã quên rằng mình đã nhân được câu trả lời y chang từ tất cả các ma thuật sư có tiếng khác từ lúc mà họ chạy khỏi Sardina và sự truy đuổi của cô ta.
Tuy nhiên, những điều mà cô ấy nói đã nghiền nát Ryouma.
“Không. Không phải vì không có thần chú mà là cậu không thể quay lại. Không bởi vì câu thần chú chưa hoàn thiện nên cậu không thể quay lại.“
“Cô nói cái gì!“
Đó là sự tức giận mà kể cả 2 chị em chu du cùng cậu 60 ngày qua cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong suốt 2 tháng qua, Ryouma và 2 chị em đã làm nhiệm vụ của Hội và đồng thời tìm kiếm các ma thuật sư nổi tiếng để họ có thể tìm được cách đưa Ryouma quay lại trái đất.
Tất nhiên là cậu không thể gặp những người ở trong lãnh thổ đế quốc, nhưng rất có thể họ cũng sẽ cho cậu một câu trả lời y như những người mà cậu đã từng gặp.
Không có cách nào để cậu quay về nhà.
Tuy nhiên họ cũng nói rằng là chưa có phát triển bất cứ phép thuật nào có thể làm việc đó, điều đó đã làm cho Ryouma phải hỏi rằng liệu họ có thể tạo ra một cái hay không.
Buồn thay tất cả mọi người đếu nói rằng điều đó là bất khả thi đối với họ, nhưng họ đã đưa cho cậu một cái tên, một người có thể biết được cách để tạo ra một thứ phức tạp như cậu mong muốn.
Anamaria, hiền giả của Mireish.
“Bình tĩnh đi. Không có gì thay đổi cả dù cho cậu có nổi điên.“
Kể cả khi Ryouma thể hiện sự tức giận của mình thì thái độ của Anamaria cũng chẳng hề thay đổi.
Có vẻ như cô ấy đã từng là sĩ quan trong quá khứ, nhưng cô đã bị buộc bỏ việc sau khi đối đầu với bộ trưởng nội các tại nơi cô ấy làm việc.
“Xin lỗi. Không sao đâu. Tôi đã bình tĩnh lại. Cô có thể giải thích tại sao tôi không thể quay lại không?“
Cậu nói câu đó trong khi đang cố gắng hết sức để kìm nén sự tức giận trong lòng.
“Lý do rất rõ ràng. ....Nhưng trước khi giải thích, tôi muốn hỏi một câu, cậu hiểu biết về ma pháp như thế nào?“
“Hiểu biết về ma pháp huh?“
Tất cả những kiến thức về ma pháp mà cậu có được từ Sara và Laura đang hiện lại trong tâm trí.
Ma pháp cần một loại năng lượng với tên gọi là Prana. Nếu một người muốn dùng ma pháp, và dựa trên cách sử dụng mà ma pháp được chia làm 3 hệ thống.
Đầu tiên là sử dụng Prana có sẵn trong cơ thể.
Kỹ thuật này không cần phải niệm, kết quả là nó trở nên áp đảo trong giao đấu cận chiến.
Thứ 2 là thần chú.
Đây là loại ma pháp mượn sức mạnh từ các nguồn bên ngoài như Thần , quỷ hoặc các linh hồn.
Bởi vì cần phải niệm chú, nên nó không thích hợp cho cận chiến.
Tuy nhiên, khi một người sử dụng sức mạnh không phải của con người, họ có thể tạo ra được một hiện tường mà con người không thể nào làm được, ví dụ như là điều khiển gió hoặc lửa.
Cái cuối cùng là cường hóa hoặc ban phước.
Đây là kĩ thuật sử dụng Prana lên một vật không có Prana ví dụ như là kiếm hoặc giáo. Cách này sẽ làm tăng sức mạnh của một người không có Prana trong người.
Với những lời giải thích về phép thuật mà Ryouma biết, Anamaria bắt đầu cười.
“Đúng rồi. Cậu có vẻ đã biết được phần cơ bản, nhưng bây giờ tôi sẽ hỏi cậu một câu. Cậu có biết loại mà được sử dụng trong việc triệu hồi người từ thế giới khác là loại nào không?“
Ryouma đáp lại câu hỏi của Anamaria vơi sự khó chịu.
“Loại hiện thân (incarnation)!“
Nghe được câu trả lời, Anamaria gật đầu.
“Chính xác. Và giờ vấn đề chính là , chúng ta sẽ mượn Prana từ người nào ở thể giới khác đây?“
“...Cô nói vậy là sao? Tôi bị triệu hồi tới thế giới này. Tôi bị mang đến đây chính là kết quả của ma pháp tại thế giới này! Chẳng phải cô chỉ cần cầu vị Thần đã triệu hồi tôi tới thế giới này thôi sao?“
Lời nhận xét của Ryouma là hợp lý.
Tuy nhiên, thái độ của Anamaria vẫn vậy.
“Cậu có thể rời khỏi thế giới này. Tôi chắc chắn về điều đó.“
“Vậy thì vấn đề là gì!“
Và rồi, nhưng lời nói của Anamaria đã đẩy Ryouma xuống đáy của sự tuyệt vọng.
“Tuy nhiên cậu sẽ bị mắc kẹt giữa khe hở không gian- thời gian mãi mãi.“
Khu vực phía bắc của lục địa phương tây.
Có 3 con người đang chu du qua sa mạc của gió và bão cát Doshu.
3 tấm áo choàng cũ kĩ, rách nát đã cho thấy được họ đã phải trải qua cuộc hành trình gian khổ như thế nào, và những bước chân của họ dần trở nên nặng nề.
“Có một ốc đảo ở phía cuối cồn cát này.“
“Cái ở đằng kia đúng không...?“
Mắt Ryouma nhìn về phía cồn cát mà Laura đang chỉ.
Mắt cậu chứa đầy sự sầu não và sự chán nản cùng với một chút tuyệt vọng.
“Hãy rút ra kết luận. Tôi xin lỗi;nhưng, không có cách nào để cậu có thể quay lại thế giới của mình.“
Bên trong một căn phòng nhỏ chật chội chứa đầy sách và giấy da đã ngả vàng qua năm tháng, người đã nói những lời như thế chính là người quản lý của căn phòng này.
Người quản lý của căn phòng này là một phụ nữ với cách ăn mặc của nhưng năm giữa 30 tới đầu 40, cô ấy đang mặc quần áo bằng cây gai dầu.
Ngoại hình của cô ấy cũng là dạng bình thường, không đẹp không xấu. Cả mắt và tóc đều đen, nhưng điểm đáng để coi là đặc trưng của cô ấy chính là, cô ấy quá bình thường.
Tuy nhiên, không phải là họ đang thăm cô ấy, qua ánh mắt của cô, cô biết được họ ở đây không vì mục đích thực sự nào mà chỉ là vì cô là người có nhiều hiểu biết về ma pháp nhất ở lục địa phương tây.
Đó chính là lý do Ryouma tìm gặp cô.
Tên của cô ấy là Anamaria, nhưng cô được biết đến nhiều hơn với biệt danh, Ẩn sĩ của Mireish.
“Có phải là vị hiện giờ không có thần chú nào làm được đúng không?“
Ryouma nhìn cô ấy bằng con mắt khinh thường.
Họ đã quên rằng mình đã nhân được câu trả lời y chang từ tất cả các ma thuật sư có tiếng khác từ lúc mà họ chạy khỏi Sardina và sự truy đuổi của cô ta.
Tuy nhiên, những điều mà cô ấy nói đã nghiền nát Ryouma.
“Không. Không phải vì không có thần chú mà là cậu không thể quay lại. Không bởi vì câu thần chú chưa hoàn thiện nên cậu không thể quay lại.“
“Cô nói cái gì!“
Đó là sự tức giận mà kể cả 2 chị em chu du cùng cậu 60 ngày qua cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong suốt 2 tháng qua, Ryouma và 2 chị em đã làm nhiệm vụ của Hội và đồng thời tìm kiếm các ma thuật sư nổi tiếng để họ có thể tìm được cách đưa Ryouma quay lại trái đất.
Tất nhiên là cậu không thể gặp những người ở trong lãnh thổ đế quốc, nhưng rất có thể họ cũng sẽ cho cậu một câu trả lời y như những người mà cậu đã từng gặp.
Không có cách nào để cậu quay về nhà.
Tuy nhiên họ cũng nói rằng là chưa có phát triển bất cứ phép thuật nào có thể làm việc đó, điều đó đã làm cho Ryouma phải hỏi rằng liệu họ có thể tạo ra một cái hay không.
Buồn thay tất cả mọi người đếu nói rằng điều đó là bất khả thi đối với họ, nhưng họ đã đưa cho cậu một cái tên, một người có thể biết được cách để tạo ra một thứ phức tạp như cậu mong muốn.
Anamaria, hiền giả của Mireish.
“Bình tĩnh đi. Không có gì thay đổi cả dù cho cậu có nổi điên.“
Kể cả khi Ryouma thể hiện sự tức giận của mình thì thái độ của Anamaria cũng chẳng hề thay đổi.
Có vẻ như cô ấy đã từng là sĩ quan trong quá khứ, nhưng cô đã bị buộc bỏ việc sau khi đối đầu với bộ trưởng nội các tại nơi cô ấy làm việc.
“Xin lỗi. Không sao đâu. Tôi đã bình tĩnh lại. Cô có thể giải thích tại sao tôi không thể quay lại không?“
Cậu nói câu đó trong khi đang cố gắng hết sức để kìm nén sự tức giận trong lòng.
“Lý do rất rõ ràng. ....Nhưng trước khi giải thích, tôi muốn hỏi một câu, cậu hiểu biết về ma pháp như thế nào?“
“Hiểu biết về ma pháp huh?“
Tất cả những kiến thức về ma pháp mà cậu có được từ Sara và Laura đang hiện lại trong tâm trí.
Ma pháp cần một loại năng lượng với tên gọi là Prana. Nếu một người muốn dùng ma pháp, và dựa trên cách sử dụng mà ma pháp được chia làm 3 hệ thống.
Đầu tiên là sử dụng Prana có sẵn trong cơ thể.
Kỹ thuật này không cần phải niệm, kết quả là nó trở nên áp đảo trong giao đấu cận chiến.
Thứ 2 là thần chú.
Đây là loại ma pháp mượn sức mạnh từ các nguồn bên ngoài như Thần , quỷ hoặc các linh hồn.
Bởi vì cần phải niệm chú, nên nó không thích hợp cho cận chiến.
Tuy nhiên, khi một người sử dụng sức mạnh không phải của con người, họ có thể tạo ra được một hiện tường mà con người không thể nào làm được, ví dụ như là điều khiển gió hoặc lửa.
Cái cuối cùng là cường hóa hoặc ban phước.
Đây là kĩ thuật sử dụng Prana lên một vật không có Prana ví dụ như là kiếm hoặc giáo. Cách này sẽ làm tăng sức mạnh của một người không có Prana trong người.
Với những lời giải thích về phép thuật mà Ryouma biết, Anamaria bắt đầu cười.
“Đúng rồi. Cậu có vẻ đã biết được phần cơ bản, nhưng bây giờ tôi sẽ hỏi cậu một câu. Cậu có biết loại mà được sử dụng trong việc triệu hồi người từ thế giới khác là loại nào không?“
Ryouma đáp lại câu hỏi của Anamaria vơi sự khó chịu.
“Loại hiện thân (incarnation)!“
Nghe được câu trả lời, Anamaria gật đầu.
“Chính xác. Và giờ vấn đề chính là , chúng ta sẽ mượn Prana từ người nào ở thể giới khác đây?“
“...Cô nói vậy là sao? Tôi bị triệu hồi tới thế giới này. Tôi bị mang đến đây chính là kết quả của ma pháp tại thế giới này! Chẳng phải cô chỉ cần cầu vị Thần đã triệu hồi tôi tới thế giới này thôi sao?“
Lời nhận xét của Ryouma là hợp lý.
Tuy nhiên, thái độ của Anamaria vẫn vậy.
“Cậu có thể rời khỏi thế giới này. Tôi chắc chắn về điều đó.“
“Vậy thì vấn đề là gì!“
Và rồi, nhưng lời nói của Anamaria đã đẩy Ryouma xuống đáy của sự tuyệt vọng.
“Tuy nhiên cậu sẽ bị mắc kẹt giữa khe hở không gian- thời gian mãi mãi.“
Danh sách chương