Chán quá ~~

----------

Pocky game là gì? Là trò chơi mà mỗi người giữ một đầu thanh pocky, hoặc bất cứ loại đồ ngọt nào dạng que bằng miệng rồi từ từ ăn nó. Người nào không chịu được trước mà nhả ra thì thua. Nói đơn giản thì đây là một loại thử thách nhau thôi.

“Hmm…”

Đề xuất của Airi khiến tim tôi dừng mất một nhịp, vì tôi nghĩ rằng tôi đã nghĩ rằng vẫn có khả năng hai đứa sẽ lại hôn lần nữa.

Đây là do sợ hãi, lo lắng, hay…

“Mà, nếu cậu sợ thì không cần làm đâu.”

Có lẽ thấy được khắc do dự của tôi, Airi cười ranh mãnh.

Nếu đã thế thì tôi cũng không lùi được nữa rồi.

“Làm gì có, triển thôi.”

“R-Rồi… Thế bắt đầu nào.”

Airi có vẻ giật mình, có lẽ nhỏ nghĩ tôi sẽ chùn bước chăng.

“Trước đó thì, tớ xác nhận lại luật một chút được chứ?”

Tôi quyết định hỏi lại điều kiện chiến thắng, đồng thời khiến Airi lung lay hơn nữa.

Airi khẽ gật đầu, có vẻ lo lắng.

“…Gì thế?”

“Nếu một trong hai đứa buông ra thì sao?”

“…Huh?”

Cơ bản thì, nếu không ai buông ra và bọn tôi hôn, thì quyết định thắng thua kiểu gì, hay là hòa? Đây là thứ tôi cần xác nhận lại.

Và cũng là để chắc chắn rằng nhỏ đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng là không ai nhả ra hết.

“À… Ừ-Ừm. Tớ chưa nghĩ đến chuyện đó.”

“Vậy à. Thế thì ai ăn được nhiều hơn sẽ thắng nhé. Nếu hai đứa cùng buông một lúc thì vẫn thế.”

Tôi thắng rồi.

Airi không hề để tâm đến việc bọn tôi có thể hôn. Đương nhiên là nhỏ cũng sẽ không chịu thua. Nói tóm lại, nhỏ mong rằng tôi sẽ không chịu được mà bỏ cuộc, nhưng tôi đã quyết tâm rồi… Thế nên chắc chắn Airi sẽ bỏ cuộc trước thôi.

“…Mà sao cũng được. Chốt vậy đi.” Airi gật đầu.

Gò má hơi ửng đỏ, nhỏ đưa que pocky lên miệng.

Tôi cẩn thận cắn đầu còn lại.

Bọn tôi đối mặt nhau, và mắt hai đứa chạm nhau.

“…”

“…”

Vẻ mặt đáng yêu của Airi, đôi mắt tuyệt đẹp và bờ môi mỏng dần lại gần, cách tôi chỉ bẳng khoảng một cây bánh nho nhỏ, chưa biết gì tôi đã trở nên bối rối hơn tưởng tượng rồi, tim tôi bắt đầu đập liên hồi.

Nhưng tôi không có thời gian để bị lay động, tôi phải cắn gãy cây pocky này và chiến thắng.

Khi tôi đang cố thuyết phục bản thân như vậy…

Airi đột nhiên nhắm chặt mắt lại… Rồi tăng tốc độ lên.

Một đòn tấn công bất ngờ.

Tôi muốn nói việc này là trái luật lắm chứ, nhưng càng mất thời gian suy nghĩ thì phần pocky còn lại càng giảm, nên tôi cũng bắt đầu tăng tốc. Khi môi hai đứa suýt soát chạm nhau thì tách ra.

“Ha…”

“Phù…”

Lấy hơi xong, Airi cười đắc thắng.

“Tớ thắng nhé.”

Bọn tôi cùng buông ra một lúc, nhưng rõ ràng là Airi ăn nhiều hơn nên theo luật thì Airi thắng, cơ mà tôi sẽ không để yên đâu.



“Chờ chút. Bắt đầu thế là sai rồi.”

Rõ ràng việc bắt đầu trước khi có tín hiệu là phạm luật, nhưng…

“Sai? Bọn mình có thống nhất về tín hiệu bắt đầu à? Đương nhiên khi nó nằm trên miệng tớ là lúc bắt đầu rồi.”

Tôi chẳng biết nói gì khi Airi nói vậy. Thật sự là bọn tôi chưa quyết định cái đó.

Nhưng còn một thứ nữa tôi muốn nói.

“Nhắm mắt lại có công bằng không thế.”

“Cậu chỉ đang kiếm cớ thôi.”

Đúng thật là tôi đang kiếm cớ, nhưng tôi vẫn không chấp nhận được việc thua cuộc, nên giờ phải nghĩ cách để Airi đấu tiếp.

“…Có phải cậu đang nghĩ rằng nếu đổi luật thì cậu sẽ thua không?”

Tôi khiêu khích, và chắc chắn rồi…

“Huh? Đương nhiên là không rồi.” Airi mở to mắt, cắn câu.

Nụ cười vô thức xuất hiện trên gương mặt tôi.

“Thế không có vấn đề gì đâu nhỉ? …Đấu ba hiệp đi, coi như cậu thắng hiệp một rồi.”

“Được thôi…”

Airi tỏ vẻ không hài lòng. Từ góc nhìn của nhỏ thì sau khi thắng hẳn là muốn dừng lại lắm rồi.

“…Mà, nếu cậu không tự tin đến thế thì thôi vậy.” tôi lẩm bẩm.

Airi trông khó chịu thực sự.

“Được thôi. Ba hiệp thì ba hiệp… Dù sao nếu tớ thắng hiệp sau thì cũng chẳng cần hiệp cuối nữa. Mà nói trước này, thua tiếp thì đừng có kéo lên năm hiệp đấy.” Airi tự tin nói.

Quá ngây thơ.

Tôi gật đầu chắc chắn.

“Thế tín hiệu bắt đầu như thế nào đây?”

“Ba giây sau khi hai đứa cắn đầu bánh?”

“Nghe được đấy, chốt nhé.”

Quyết định xong tín hiệu bắt đầu, bọn tôi đưa bánh lên miệng.

Và tôi giơ ngón tay lên đếm: ba, hai, một…

Đến không, hai đứa bắt đầu cắn.

Khi tôi bắt đầu ăn nhanh hơn, thì gương mặt và đôi môi của Airi cũng mau chóng áp sát.

…Cứ thế này thì chạm môi mất, nhưng mình đang dựa vào tường rồi nên không lui được nữa!

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Airi khi nhỏ đẩy tôi lui về sau.

“…!”

May thay, trước khi môi chạm môi, Airi đã rút lui. Nhỏ đỏ mặt thở dốc, lấy cả hai tay ôm người.

“Có vẻ như tớ thắng rồi nhì.” Tôi cười nói, trong khi ăn nốt phần còn lại của que pocky.

Quả nhiên, nếu không phạm luật và hai đứa nhìn vào mắt nhau, thì chiến thắng sẽ là của tôi.

“C-Cái đó…”

“Nếu cậu thấy không công bằng, thì muốn thêm luật không?”

Vì tôi đã thêm một vài luật, nên để Airi làm việc tương tự mới công bằng. Cơ mà dù có thêm gì thì tôi vẫn thắng thôi.

“…Có.”

Nghe tôi nói xong, Airi ngẫm nghĩ rồi quay lại nhìn tôi.

“N-Này, vậy thì…”

“Sao?”

Tôi chuẩn bị trước những gì mà nhỏ chuẩn bị thêm vào, nhưng…

“Muốn dừng lại không?”

Những lời ấy thật lạc lõng, có vẻ là sợ rồi. Muốn bỏ chạy khi đang ở thế hòa đây mà.

“Không, không có đâu.”

Nhưng vì tôi đang có ý định thắng hiệp sau, nên không có chuyện chấp nhận kết quả hòa đâu. Bên cạnh đó… Dù tôi có cố kiếm cớ ra sao sau khi thua đi nữa, thì tôi chỉ thắng sau khi đổi luật thôi. Tính cả chuyện này thì theo một cách nào đó, Airi là người thắng.

“N-Nhưng…”

“Cậu là người đã bày trò này đấy.” Tôi nói rồi nắm chặt vai nhỏ, khiến biểu cảm nhỏ cứng lại.

…Có đau không vậy?

Có vẻ tôi hơi mạnh tay rồi. Dù có hơi hối lỗi nhưng tôi sẽ không dừng việc này đâu.

“Mở miệng ra đi.” Tôi nói như ra lệnh cho Airi khi lườm vào mắt nhỏ.

Airi bối rối tránh ánh nhìn của tôi.

“K-Không, n-nhưng…”

Nhưng này nhưng nọ nhiều quá…

Khi Airi đang cố kiếm cớ, tôi khẽ nắm lấy cằm nhỏ rồi kéo về phía mặt mình.

“Mau lên, mở miệng ra.” Tôi giục.

Rồi tôi nhặt một que pocky lên, nói với giọng ra lệnh.

“Cho nó vào miệng đi.”

Chẳng đợi Airi đáp, tôi cho luôn que pocky vào miệng nhỏ.

Airi lắc đầu chống đối, nhưng rồi…

“…Sau này có hối hận thì đừng có kêu đấy.”

Có lẽ đã quyết định phó mặc cho số phận, nhỏ cắn đầu que pocky rồi lườm tôi.

…Sẵn sàng rồi nhỉ.

“Tớ sẽ thắng thôi.” Tôi đáp lại, nhìn thẳng vào mắt Airi rồi cắn đầu còn lại.

Sau khi đếm đến ba, bọn tôi bắt đầu ăn, và khoảng cách mau chóng rút ngắn. Khi gần đến khúc giữa…

“…”

“…”

Tôi dừng lại ngay trước khi chạm môi, và Airi cũng vậy.

Có lẽ cả hai đều đã nhận ra rằng, nếu cứ thế này thì sẽ hôn mất…

Khoảng cách giữa hai đôi môi còn chưa đầy 1 cm.

Trán bọn tôi gần chạm nhau. Tôi đợi Airi buông ra, nhưng Airi cũng không chịu rút lui, cũng không tiến thêm nữa, có vẻ cũng đang chờ tôi từ bỏ.

Bọn tôi đã lâm vào thế bế tắc. Chuyện này rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả, và tôi cũng không thắng được.

…Đành chịu thôi.

Tôi giữ vững lại quyết tâm. Nếu cứ do dự thì tôi sẽ chẳng thắng được.

Dù sao bọn tôi cũng đã từng hôn nhau rồi mà, thêm lần nữa cũng có chết ai đâu.

Chỉ là môi chạm môi thôi… Để tâm nhiều thì kỳ lắm.

Tự thuyết phục bản thân như vậy, tôi cắn thêm một miếng, và cùng lúc Airi cũng ăn thêm.

Và rồi…

*Cạch!*

“Airi, Ibuki-kun, học hành sao rồi…”

Cánh cửa mở ra, ở đó là một người đàn ông mặc vest.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, bọn tôi cùng lúc giật ra, quay ra cửa.

Bố Airi đang đứng đó.

“Ah - Ừm…”

Ông ấy gãi má khó xử, rồi khẽ hắng giọng.

“Thật tốt khi hai đứa gần gũi với nhau đến thế. Ah – Chúc hai đứa học tốt nhé.” Ông ấy nói rồi vội vã rời đi.

Khi hoàn hồn thì mặt tôi đã nóng bừng lên rồi, mặt Airi cũng đỏ hết cả lên.

Bọn tôi nhìn nhau.

“Học tiếp nào.”

“…Ừ.”



Tối đó.

“Cháu thấy sao Ibuki-kun? Có ngon không?”

“Vâng, ngon lắm ạ.” Tôi mỉm cười trả lời mẹ Airi.

Tôi được mời ăn tối tại nhà Kamishiro.

Cả núi karaage xếp trên một chiếc đĩa lớn. Karaage thì là món yêu thích của tôi… nên thành ra thế này đây… Chính xác hơn thì là món yêu thích của tôi hồi nhỏ, còn bây giờ thì không thích bằng ngày xưa nữa. Tuy nhiên, có lẽ mẹ Airi vẫn nghĩ rằng tôi nghiện món này. Thế nên cứ mỗi khi ăn tối ở nhà Kamishiro thì sẽ có karaage.

“Mà nhân tiện thì… Cháu nghĩ sao? Thích karaage của Airi-chan làm hay của cô làm hơn?”

“Ah, thì…”

Tôi chẳng nghĩ gì mà nhìn sang Airi đang ngồi cạnh, nhỏ thở dài.

“Mẹ… Đừng hỏi Ibuki-kun mấy câu thế chứ.”

“Oh, xin lỗi nhé. Có vẻ đó là câu hỏi hơi tệ nhỉ? Hahaha…” mẹ Airi cười vui vẻ.

Cứ mỗi khi chủ đề như này bị lôi lên, Airi đều tỏ vẻ lạnh lùng với phụ huynh.

…Nhỏ đang trong thời kỳ nổi loạn à?

Mà, tôi cũng có khác mấy đâu, nên chẳng thể nói người khác được.

“Hai đứa đã học thêm được gì chưa?” bố Airi hỏi.

Trong một khoảnh khắc, chuyện xảy ra hồi chiều vụt qua tâm trí tôi.

“V-Vâng… Bọn cháu học cũng được kha khá. Nhỉ Airi?”

“Ừm… Con nghĩ là bọn con đã tập trung được.” Bọn tôi nở nụ cười mơ hồ, còn bố Airi thì gật đầu hài lòng.

“Vậy à vậy à. Thế thì tốt… Mà nhân tiện, Ibuki-kun này.”

“Dạ?”

“Về điểm số gần đây của cháu… À thì… Chú hỏi tình hình được chứ? Nếu cháu không phiền…” Ông ấy dặt dè hỏi.

Có vẻ dù nghĩ rằng hỏi điểm người khác không tốt cho lắm, nhưng có lẽ bố Airi vẫn tò mò đến mức phải hỏi.

Chú ấy chưa nghe gì từ Airi à?

“Dạ thì, không có gì thay đổi lắm ạ…” Tôi đáp lại, hơi bối rối trong lòng.

“Oh, vậy à. Thế thì… Cháu được A hả? Được… Ừ, tốt đấy, tốt đấy.”

Có vẻ thỏa mãn với câu trả lời của tôi, bố Airi gật đầu với tâm trạng vui vẻ.

“Cứ giữ phong độ nhé.” Ông ấy cười nói… nhưng lạ thay đôi mắt kia lại chẳng cười tẹo nào.

“…Và hãy chăm sóc Airi nữa nhé.” Ông ấy nói, những câu từ chứa đầy áp lực.

Tôi chỉ còn biết gật đầu.

Sau bữa tối, tôi quyết định lịch sự từ chối lời mời ở lại của mẹ Airi và về nhà ngay.

…Không đời nào mình có thể ở lại đó được.

“Xin lỗi nhé, bố mẹ tớ ồn ào quá…”

Airi xin lỗi khi tiễn tôi về ở cửa trước.

Lần đầu tiên tôi thấy Airi bày ra vẻ mặt hối lỗi.

“Ah, không sao đâu. Cả bố mẹ tớ cũng thế thôi mà.” Tôi cười cay đắng.

Cơ bản thì mẹ tôi cũng như thế.

“Thật đấy… Ông ấy muốn Ibuki-kun tiếp quản bệnh viện của ổng đến thế sao? Tớ không nghĩ việc đặt áp lực lên con người khác thế là đúng đâu…”

“À-À ừ… Chắc vậy.”

“Mẹ tớ cũng hỏi mấy câu ngớ ngẩn nữa…”

Airi tiếp tục cằn nhằn. Dường như nhỏ khá khó chịu khi thấy phụ huynh nghi ngờ mối quan hệ này như thế nào.

“Với lại, khi mẹ bảo cậu ở lại ấy, mẹ sẽ để cậu ngủ trong phòng tớ cho xem. Phiền phức thật. Bọn mình có còn là học sinh tiểu học nữa đâu chứ…”

Hồi tiểu học, bọn tôi thường qua đêm ở nhà nhau. Tần suất thì cứ giảm dần sau khi lên sơ trung, và lúc lên cao trung thì thôi hẳn.

…Cả hai đều nhận ra để một đứa con trai và một đứa con gái ở cùng nhau sẽ không hề tốt, dù có là bạn thuở nhỏ thân đến mức nào đi nữa.

“…Tớ cằn nhằn nãy giờ rồi nhỉ.”

Phàn nàn một lúc, Airi đưa tay lên che miệng, trông hơi nhợt nhạt. Có lẽ là do thấy tệ vì càu nhàu mãi về những điều chán ngắt.

“Không, cậu không cần bận tâm đâu mà.” Tôi đáp ngắn gọn.

Nói rồi, tôi tạm biệt Airi và rời đi, nhưng…

“Ah – đúng rồi. Nói mới nhớ…”

Tôi dừng lại, nhớ lại việc mình chợt nhớ hồi nãy nhưng quên nói với nhỏ.

“…Sao thế?”

Airi nghiêng đầu thắc mắc, tôi gãi má rồi nói ra những gì mình nghĩ.

“…Tớ thích của cậu hơn đấy.”

Nghe câu trả lời của tôi, Airi mở to mắt, má hơi đỏ lên.

“Đương nhiên là thế rồi… Đúng là câu hỏi ngớ ngẩn mà.” Airi cười ngượng ngùng.

-------

Hết chương 7.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện