“Tớ nên làm sao đây, Ibuki-kun…?”
Vẫn ở trên tôi, Airi đặt hai tay lên ngực. Chiếc áo sơ mi vốn đã bị nâng lên bởi vùng đồi lớn phía trước, khiến bàn tay cô như chìm vào sự mềm mại ấy.
“Tim tớ đập nhanh quá… không dừng được.”
“…Airi.”
Airi chầm chậm nhìn mặt tôi với đôi mắt ẩm ướt, làn da đỏ ửng và đôi môi chín mọng kia áp sát vào tôi.
“Ibuki-kun…” Airi run run gọi tên tôi.
Trước biểu cảm đầy mê hoặc ấy, tôi há hốc.
“Airi…”
Tôi nhìn lại vào đôi mắt xanh của Airi.
“Chuyện đó là không thể.” rồi lặng lẽ nói.
Mặt Airi như co giật trong giây lát.
“Cậu nghĩ tớ sẽ đùa cợt chuyện này sao?”
‘Ác quá đấy’… vẻ mặt buồn bã kia như muốn nói vậy.
Tôi gật đầu lia lịa.
“Ừ.”
“Không thể nào…”
“Thì, cậu chỉ đang copy y hệt hành động của tớ thôi mà.”
Mới hồi nãy, tôi đã làm vậy với Airi, nên không có cả tin đến nỗi để bị lừa đâu.
Vả lại, không đời nào có chuyện Airi yêu tôi chỉ vì thứ như thế.
…Chắc chắn là vậy.
Đây chắc chắn là nói dối, chỉ là diễn thôi.
…Có lẽ vậy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Airi, liên tục cố giữ vững kết luận của mình trong đầu.
Mặt khác, Airi ngay lập tức cau mày.
“…-thật”
“Cậu nói gì?”
“Chán thật đấy-!” Airi hét lớn, phồng má
lên thể hiện tâm trạng mình đang không ổn.
Và rồi cô đấm thùm thụp vào ngực tôi bằng cả hai tay.
Cô đã cố để phản công, nhưng lại bất thành.
Có lẽ vì xấu hổ, hoặc vì chuyện không diễn ra như kế hoạch, nên cô vừa phồng má vừa càu nhàu, ‘Chán quá’ như một đứa trẻ nhõng nhẽo.
“Dù có là nói dối đi nữa thì cậu cũng phải đổ chứ! Vì tớ-“
“Rồi – Tớ xin lỗi. Tớ không giỏi diễn như cậu đâu Airi.” Tôi mỉm cười trấn an.
Thú thực, tôi đã bối rối nghĩ rằng có 40% khả năng cô ấy thực sự yêu tôi chăng? Nhưng tôi sẽ mang chuyện này xuống mồ luôn.
“Gạt pha vừa rồi của cậu sang một bên, diễn xuất hồi nãy của cậu được đấy. Cậu diễn sâu đến nỗi ngã cả ra… Suýt nữa tớ đã bị lừa rồi.”
Mặt Airi lập tức đỏ bừng. Rõ ràng là cô đang bối rối, và có khi đã thực sự cảm thấy gì đó. Nhưng cô đang cố làm như đó chỉ là một phần của diễn xuất.
“T-Tớ không có đỏ mặt hay gì cả! Tất cả chỉ là diễn thôi! C-Chẳng có chuyện mấy câu từ rẻ tiền đó làm gì được tớ đâu!”
Có vẻ như cô đã quyết tâm xem tất cả những chuyện đó là diễn rồi. Dù vừa đỏ mặt vừa phủ nhận thế kia trông không thuyết phục lắm.
“B-Bên cạnh đó, hôn cũng chẳng phải chuyện gì to tát với tớ cả! ‘Nếu cậu muốn, thì sao lại không nhỉ?’ vậy đấy. C-Có lẽ với một tên biến thái ngầm như Ibuki-kun đây thì đó lại là cả một thử thách lớn đấy nhỉ…”
“Nếu không vấn đề gì với cậu, thế chúng ta làm luôn nhỉ?”
“Hử…”
Airi đóng băng tại chỗ.
Chớp lấy cơ hội, tôi bắt đầu chọc cô bạn thuở nhỏ của mình.
“Tớ không thực sự bận tâm đâu. Nhưng nếu cậu không nghĩ gì nhiều về chuyện đó, thì không sao cả đúng chứ? Lần trước tớ là người hôn cậu rồi, thế giờ đến lượt cậu nhỉ?”
Rốt cuộc thì, cậu cũng bó tay thôi, phải không?... Tôi nghĩ vậy trong khi khiêu khích cô.
Airi, vẫn dễ đoán như mọi khi, quay mặt đi chỗ khác.
“K-Không… ý tớ là, tớ thực sự không để tâm. Nhưng dù thế thì đây cũng không phải việc nên tùy tiện làm…”
“Ừmmm---”
“Oh, tớ hiểu rồi! Ra đó là kế hoạch của cậu sao? Đúng là biến thái ngầm mà…”
“Mà, cậu thích nói sao cũng được.”
‘Còn tớ nghĩ thế nào là việc của tớ’ tôi thì nghĩ thế đấy. Airi chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“V-Vậy thì tớ sẽ coi cậu là một tên nhóc biến thái, cơ mà…”
Airi túm chặt lấy áo tôi, ngước mắt lên rồi mấp máy đôi môi quyến rũ.
“…Nếu cậu muốn thì tớ chiều.”
“…Cậu không cần tự ép buộc bản thân đâu.”
“Gì? Bạn sợ à?”
Airi cười, nhưng vẫn đỏ măt.
“Đương nhiên là không! Hôn cậu thôi có gì đâu… chả khác gì lần trước cả.”
Tôi mạnh mẽ đáp lại, như củng cố thêm sự tự tin của mình.
Airi khẽ khịt mũi.
“H-Hmm… V-Vậy giờ tớ làm nhé?”
“Tớ nói từ hồi nãy rồi mà.”
“Ừ-Ừm. Vậy thì… tớ đến đây. Đừng di chuyển, và cũng đừng nhìn đi đâu cả… Nếu cậu làm vậy tớ sẽ xem như cậu không muốn.”
“Cứ lên đi… Chẳng phải cậu mới là người không muốn làm điều này sao?”
“Có cậu mới thế ấy. Nói cho mà biết, mấy thứ này chẳng là gì với tớ đâu.”
“Thế thì mau lên. Cũng đừng có nhìn chỗ khác đấy, không là tớ nghĩ cậu xấu hổ á.”
“B-Biết rồi… Đùng có nhắm mắt đấy!”
“Cậu cũng thế!”
“T-Tớ làm đây!” Airi giận dữ thét lên.
“Lẹ lên trời!” Tôi hét ngược lại.
Airi hạ quyết tâm, từ từ đưa mặt lại gần tôi.
Cô gái này, nhỏ tiên nữ đáng yêu này, đang chầm chậm đưa đôi môi hồng hào, đầy đặn lại gần tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngọc kia.
Airi cũng vậy, không hề đảo mắt đi.
Tôi thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi đồng tử ấy-
Cạch.
Tôi nghe tiếng ai đó vặn tay nắm cửa.
“Airi-chan! Ibuki-kun! Mẹ có mua ít bánh…”
Bọn tôi đơ ra tại chỗ, quay về hướng âm thanh kia.
Một người phụ nữ với mái tóc vàng đang đứng đó – mẹ của Airi. Cũng như chúng tôi, cô chôn chân tại chỗ há hốc.
“…Xin lỗi nhé.”
Và cô đóng cửa lại.
Airir và tôi quay qua nhìn nhau. Mặt Airi, quả nhiên là, đỏ hết lên rồi…
Cũng chẳng mất đến một phút để tôi rơi vào tình trạng tương tự.
“Xin lỗi.” Airi nói, nhanh chóng lui ra khỏi tôi rồi quay đi khó xử.
“Không… là lỗi của tớ.” Tôi nói, rồi cũng từ từ đứng dậy.
Tôi vô thức gãi đầu.
Bọn tôi im lặng một lúc lâu. Tôi quan sát thái độ của Airi, rồi mở lời.
““Vậy…””
Giọng chúng tôi chồng lên nhau. Giờ chuyện còn khó xử hơn nữa rồi.
“…A-Ah, cậu nói trước đi.”
“Không, Airi, cậu cứ nói.”
“K-Không có chuyện gì quan trọng đâu, nên là…”
“Tớ cũng thế…”
Cứ đưa đẩy qua lại như thế này rồi cũng chẳng đến đâu.
“…Dù có không cảm thấy gì đi nữa.”
“Ừ.”
“Thì đây cũng không phải việc chúng ta nên tùy tiện làm.”
“Ừ-ừm. Tớ cũng nghĩ vậy… Nếu một trong hai đứa bị ốm hay gì đó, thì sẽ lây cho người còn lại mất.”
“Tớ nghe nói làm vậy cũng có thể bị sâu răng nữa.”
“Ừ, nếu tránh được thì đây không phải chuyện chúng ta nên làm.”
“Đúng thật. Dù có thích đi nữa thì bọn mình cũng không nên làm thế.”
“Cậu nói phải! Tớ nghĩ có gì đó sai sai với khái niệm hôn rồi đấy.”
“Về cớ bản chỉ là trao đổi chút nước bọt thôi mà.”
“Chả có nghĩa lý gì sất, nghe còn khá ghê cơ!”
Hôn không phải việc mà chúng tôi nên làm. Kết luận là thế.
Không lạ gì khi hai đứa chẳng thể nhìn mặt nhau một lúc lâu
※
Sau khi Ibuki-kun về.
“Ah! Mình không thể đọc nổi thứ này nữa!”
Bộp! Tôi lấy tay ôm mặt trước cuốn shoujo đã mượn của bạn cùng lớp.
Vì đã mượn, nên tôi nghĩ ít nhất mình cũng phải đọc một tập… cơ mà tôi không thể đọc tiếp được.
“Ahhh, trời ạ…”
Tôi hé mắt qua kẽ ngón tay nhìn vào trang truyện đang mở. Ở đó là cảnh bạn thuở nhỏ của nữ chính ép cô ấy vào tường và cố hôn cô. Cậu ấy đang bày tỏ cảm xúc với nữ chính, bằng những câu nói cực kỳ quen thuộc.
“C-Cái này xấu hổ quá đi…. Mấy người viết, đọc, hay làm mấy chuyện này đúng là bị điên hết rồi mà!”
Tôi nhắm mắt lại quay đi, với cuốn manga và đóng nó lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiểm soát lại nhịp tim, nhưng rồi mặt lại nóng bừng lên.
“P-Phiền thật đấy chứ…”
Tôi dậm chân xuống sàn.
Không thể tha thứ cho những gì Ibuki-kun đã làm được.
Không thể tha cho cậu ấy khi đã làm tôi xấu hổ đến nhường này mà còn hành xử như thể không có gì.
“…Bực quá đi!”
Vậy nên-
Lí do thân nhiệt tôi tăng cao, cảm giác đau nhói bên trong cơ thể, và tim đập nhanh không ngừng, chắc chắn không phải vì tôi đã nhìn Ibuki-kun, bạn thuở nhỏ của mình như một người đàn ông.
Cũng không phải là do tôi đã đặt bản thân và Ibuki-kun vào các nhân vật trong manga.
Đây tuyệt đối không phải là yêu.
Không thể nào có chuyện tôi lại yêu Ibuki-kun được.
Nếu Ibuki-kun thích mình thì lại là chuyện khác, nhưng mà…
“…Đúng vậy. S-Sao mọi chuyện lại trở thành mình thích Ibuki-kun trước được, và theo đuổi cậu ấy được chứ…”
Tôi bắt đầu vô thức cắn móng tay.
Có một chủ đề đang rất nóng trong lớp – Không, trong toàn trường.
Cơ bản là vụ tôi và Ibuki-kun hôn nhau trong lớp, tán tỉnh nhau, và sự thật là hai đứa đang hẹn hò.
Nhưng có một điểm tôi không thể cho qua được.
Rằng tôi là người đã cầu xin Ibuki-kun hôn mình, và tôi đã quá say đắm cậu ấy.
…Thành thật mà nói, đúng là tôi đã mở lời về vụ hôn thử. Nên chuyện đó cũng không hoàn toàn là sai, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
“L-Lẽ ra phải là ngược lại chứ… Nếu Ibuki-kun là người đã yêu mình rất nhiều, và cậu ấy không thể chịu nổi nữa, thì lại khác… nhưng họ nói rằng mình đây là người đã đổ đứ đừ Ibuki-kun và không thể kiềm chế cảm xúc… Sao lại thành ra thế được?”
Tin đồn rằng vì tôi quá say mê Ibuki-kun nên cậu ấy không còn cách nào kahcs phải hẹn hò với tôi…
“Thì là, mình và Ibuki-kun hẹn hò với nhau chỉ vì cậu ấy là người tốt? Ai nghĩ ra mấy cái giả thuyết ngu ngốc đó vậy? Phiền quá đi mất.”
Ibuki-kun thực ra rất nổi tiếng. Thế nên nhiều cô gái thích Ibuki-kun không tha cho tôi vì ở quá gần cậu. Nên là, lí do cậu ta hẹn hò với tôi không phải vì thích tôi, mà là vì không thể bỏ rơi cô bạn thuở nhỏ của mình được… người ta kể thế đấy. Với họ, đó là cách giải thích duy nhất cho việc Kazami Ibuki hẹn hò với một đứa con gái ích kỷ, ái kỷ đến thế.
“Dù chúng ta thậm chí còn không hẹn hò…”
Nhưng quả thật lí do chúng tôi thân nhau như vậy vì hai đứa là bạn thơ ấu. Nếu không phải vì điều đó, cá là Ibuki-kun chẳng thèm bận tâm đến một đứa như tôi đâu.
Và nếu Ibuki-kun không tốt đến vậy, hẳn là bây giờ tôi sẽ…
Ngày xưa, tôi rất thường hay trêu ghẹo cậu ấy, và cả bây giờ tôi vẫn đối xử tệ với cậu. Nội tâm tôi đấu tranh để cố thành thật với cảm xúc của mình.
“K-Không!”
Tôi gạt đi những suy nghĩ tiêu cực trước khi chúng kịp len lỏi vào đầu.
Tại sao tôi lại có thể nghĩ tiêu cực thế? Có lẽ là do tôi cảm thấy mình đã ‘thua’ Ibuki-kun.
Dù đã luôn ngang hàng với nhau vì là bạn thuở nhỏ, nhưng tôi đã thua.
Đến bây giờ nghĩ lại, kể cả lúc hôn, tôi chỉ có thể thấy mình đã để lộ ra mặt yếu đuối và thảm hại của mình trước cậu.
“Chà, nếu mình không thể chiếm thế thượng phong…”
Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể ngang hàng với nhau được nữa.
“Có lẽ mình nên bắt đầu thử tìm những bộ manga với light novel lũ trai tân thích thôi.”
Tôi quyết định sẽ lên kế hoạch phản công.
Tớ sẽ cho cậu thấy, một khi đã nghiêm túc thì tớ tuyệt vời như thế nào! ----------
Hết chương 2.
Vẫn ở trên tôi, Airi đặt hai tay lên ngực. Chiếc áo sơ mi vốn đã bị nâng lên bởi vùng đồi lớn phía trước, khiến bàn tay cô như chìm vào sự mềm mại ấy.
“Tim tớ đập nhanh quá… không dừng được.”
“…Airi.”
Airi chầm chậm nhìn mặt tôi với đôi mắt ẩm ướt, làn da đỏ ửng và đôi môi chín mọng kia áp sát vào tôi.
“Ibuki-kun…” Airi run run gọi tên tôi.
Trước biểu cảm đầy mê hoặc ấy, tôi há hốc.
“Airi…”
Tôi nhìn lại vào đôi mắt xanh của Airi.
“Chuyện đó là không thể.” rồi lặng lẽ nói.
Mặt Airi như co giật trong giây lát.
“Cậu nghĩ tớ sẽ đùa cợt chuyện này sao?”
‘Ác quá đấy’… vẻ mặt buồn bã kia như muốn nói vậy.
Tôi gật đầu lia lịa.
“Ừ.”
“Không thể nào…”
“Thì, cậu chỉ đang copy y hệt hành động của tớ thôi mà.”
Mới hồi nãy, tôi đã làm vậy với Airi, nên không có cả tin đến nỗi để bị lừa đâu.
Vả lại, không đời nào có chuyện Airi yêu tôi chỉ vì thứ như thế.
…Chắc chắn là vậy.
Đây chắc chắn là nói dối, chỉ là diễn thôi.
…Có lẽ vậy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Airi, liên tục cố giữ vững kết luận của mình trong đầu.
Mặt khác, Airi ngay lập tức cau mày.
“…-thật”
“Cậu nói gì?”
“Chán thật đấy-!” Airi hét lớn, phồng má
lên thể hiện tâm trạng mình đang không ổn.
Và rồi cô đấm thùm thụp vào ngực tôi bằng cả hai tay.
Cô đã cố để phản công, nhưng lại bất thành.
Có lẽ vì xấu hổ, hoặc vì chuyện không diễn ra như kế hoạch, nên cô vừa phồng má vừa càu nhàu, ‘Chán quá’ như một đứa trẻ nhõng nhẽo.
“Dù có là nói dối đi nữa thì cậu cũng phải đổ chứ! Vì tớ-“
“Rồi – Tớ xin lỗi. Tớ không giỏi diễn như cậu đâu Airi.” Tôi mỉm cười trấn an.
Thú thực, tôi đã bối rối nghĩ rằng có 40% khả năng cô ấy thực sự yêu tôi chăng? Nhưng tôi sẽ mang chuyện này xuống mồ luôn.
“Gạt pha vừa rồi của cậu sang một bên, diễn xuất hồi nãy của cậu được đấy. Cậu diễn sâu đến nỗi ngã cả ra… Suýt nữa tớ đã bị lừa rồi.”
Mặt Airi lập tức đỏ bừng. Rõ ràng là cô đang bối rối, và có khi đã thực sự cảm thấy gì đó. Nhưng cô đang cố làm như đó chỉ là một phần của diễn xuất.
“T-Tớ không có đỏ mặt hay gì cả! Tất cả chỉ là diễn thôi! C-Chẳng có chuyện mấy câu từ rẻ tiền đó làm gì được tớ đâu!”
Có vẻ như cô đã quyết tâm xem tất cả những chuyện đó là diễn rồi. Dù vừa đỏ mặt vừa phủ nhận thế kia trông không thuyết phục lắm.
“B-Bên cạnh đó, hôn cũng chẳng phải chuyện gì to tát với tớ cả! ‘Nếu cậu muốn, thì sao lại không nhỉ?’ vậy đấy. C-Có lẽ với một tên biến thái ngầm như Ibuki-kun đây thì đó lại là cả một thử thách lớn đấy nhỉ…”
“Nếu không vấn đề gì với cậu, thế chúng ta làm luôn nhỉ?”
“Hử…”
Airi đóng băng tại chỗ.
Chớp lấy cơ hội, tôi bắt đầu chọc cô bạn thuở nhỏ của mình.
“Tớ không thực sự bận tâm đâu. Nhưng nếu cậu không nghĩ gì nhiều về chuyện đó, thì không sao cả đúng chứ? Lần trước tớ là người hôn cậu rồi, thế giờ đến lượt cậu nhỉ?”
Rốt cuộc thì, cậu cũng bó tay thôi, phải không?... Tôi nghĩ vậy trong khi khiêu khích cô.
Airi, vẫn dễ đoán như mọi khi, quay mặt đi chỗ khác.
“K-Không… ý tớ là, tớ thực sự không để tâm. Nhưng dù thế thì đây cũng không phải việc nên tùy tiện làm…”
“Ừmmm---”
“Oh, tớ hiểu rồi! Ra đó là kế hoạch của cậu sao? Đúng là biến thái ngầm mà…”
“Mà, cậu thích nói sao cũng được.”
‘Còn tớ nghĩ thế nào là việc của tớ’ tôi thì nghĩ thế đấy. Airi chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“V-Vậy thì tớ sẽ coi cậu là một tên nhóc biến thái, cơ mà…”
Airi túm chặt lấy áo tôi, ngước mắt lên rồi mấp máy đôi môi quyến rũ.
“…Nếu cậu muốn thì tớ chiều.”
“…Cậu không cần tự ép buộc bản thân đâu.”
“Gì? Bạn sợ à?”
Airi cười, nhưng vẫn đỏ măt.
“Đương nhiên là không! Hôn cậu thôi có gì đâu… chả khác gì lần trước cả.”
Tôi mạnh mẽ đáp lại, như củng cố thêm sự tự tin của mình.
Airi khẽ khịt mũi.
“H-Hmm… V-Vậy giờ tớ làm nhé?”
“Tớ nói từ hồi nãy rồi mà.”
“Ừ-Ừm. Vậy thì… tớ đến đây. Đừng di chuyển, và cũng đừng nhìn đi đâu cả… Nếu cậu làm vậy tớ sẽ xem như cậu không muốn.”
“Cứ lên đi… Chẳng phải cậu mới là người không muốn làm điều này sao?”
“Có cậu mới thế ấy. Nói cho mà biết, mấy thứ này chẳng là gì với tớ đâu.”
“Thế thì mau lên. Cũng đừng có nhìn chỗ khác đấy, không là tớ nghĩ cậu xấu hổ á.”
“B-Biết rồi… Đùng có nhắm mắt đấy!”
“Cậu cũng thế!”
“T-Tớ làm đây!” Airi giận dữ thét lên.
“Lẹ lên trời!” Tôi hét ngược lại.
Airi hạ quyết tâm, từ từ đưa mặt lại gần tôi.
Cô gái này, nhỏ tiên nữ đáng yêu này, đang chầm chậm đưa đôi môi hồng hào, đầy đặn lại gần tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngọc kia.
Airi cũng vậy, không hề đảo mắt đi.
Tôi thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi đồng tử ấy-
Cạch.
Tôi nghe tiếng ai đó vặn tay nắm cửa.
“Airi-chan! Ibuki-kun! Mẹ có mua ít bánh…”
Bọn tôi đơ ra tại chỗ, quay về hướng âm thanh kia.
Một người phụ nữ với mái tóc vàng đang đứng đó – mẹ của Airi. Cũng như chúng tôi, cô chôn chân tại chỗ há hốc.
“…Xin lỗi nhé.”
Và cô đóng cửa lại.
Airir và tôi quay qua nhìn nhau. Mặt Airi, quả nhiên là, đỏ hết lên rồi…
Cũng chẳng mất đến một phút để tôi rơi vào tình trạng tương tự.
“Xin lỗi.” Airi nói, nhanh chóng lui ra khỏi tôi rồi quay đi khó xử.
“Không… là lỗi của tớ.” Tôi nói, rồi cũng từ từ đứng dậy.
Tôi vô thức gãi đầu.
Bọn tôi im lặng một lúc lâu. Tôi quan sát thái độ của Airi, rồi mở lời.
““Vậy…””
Giọng chúng tôi chồng lên nhau. Giờ chuyện còn khó xử hơn nữa rồi.
“…A-Ah, cậu nói trước đi.”
“Không, Airi, cậu cứ nói.”
“K-Không có chuyện gì quan trọng đâu, nên là…”
“Tớ cũng thế…”
Cứ đưa đẩy qua lại như thế này rồi cũng chẳng đến đâu.
“…Dù có không cảm thấy gì đi nữa.”
“Ừ.”
“Thì đây cũng không phải việc chúng ta nên tùy tiện làm.”
“Ừ-ừm. Tớ cũng nghĩ vậy… Nếu một trong hai đứa bị ốm hay gì đó, thì sẽ lây cho người còn lại mất.”
“Tớ nghe nói làm vậy cũng có thể bị sâu răng nữa.”
“Ừ, nếu tránh được thì đây không phải chuyện chúng ta nên làm.”
“Đúng thật. Dù có thích đi nữa thì bọn mình cũng không nên làm thế.”
“Cậu nói phải! Tớ nghĩ có gì đó sai sai với khái niệm hôn rồi đấy.”
“Về cớ bản chỉ là trao đổi chút nước bọt thôi mà.”
“Chả có nghĩa lý gì sất, nghe còn khá ghê cơ!”
Hôn không phải việc mà chúng tôi nên làm. Kết luận là thế.
Không lạ gì khi hai đứa chẳng thể nhìn mặt nhau một lúc lâu
※
Sau khi Ibuki-kun về.
“Ah! Mình không thể đọc nổi thứ này nữa!”
Bộp! Tôi lấy tay ôm mặt trước cuốn shoujo đã mượn của bạn cùng lớp.
Vì đã mượn, nên tôi nghĩ ít nhất mình cũng phải đọc một tập… cơ mà tôi không thể đọc tiếp được.
“Ahhh, trời ạ…”
Tôi hé mắt qua kẽ ngón tay nhìn vào trang truyện đang mở. Ở đó là cảnh bạn thuở nhỏ của nữ chính ép cô ấy vào tường và cố hôn cô. Cậu ấy đang bày tỏ cảm xúc với nữ chính, bằng những câu nói cực kỳ quen thuộc.
“C-Cái này xấu hổ quá đi…. Mấy người viết, đọc, hay làm mấy chuyện này đúng là bị điên hết rồi mà!”
Tôi nhắm mắt lại quay đi, với cuốn manga và đóng nó lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiểm soát lại nhịp tim, nhưng rồi mặt lại nóng bừng lên.
“P-Phiền thật đấy chứ…”
Tôi dậm chân xuống sàn.
Không thể tha thứ cho những gì Ibuki-kun đã làm được.
Không thể tha cho cậu ấy khi đã làm tôi xấu hổ đến nhường này mà còn hành xử như thể không có gì.
“…Bực quá đi!”
Vậy nên-
Lí do thân nhiệt tôi tăng cao, cảm giác đau nhói bên trong cơ thể, và tim đập nhanh không ngừng, chắc chắn không phải vì tôi đã nhìn Ibuki-kun, bạn thuở nhỏ của mình như một người đàn ông.
Cũng không phải là do tôi đã đặt bản thân và Ibuki-kun vào các nhân vật trong manga.
Đây tuyệt đối không phải là yêu.
Không thể nào có chuyện tôi lại yêu Ibuki-kun được.
Nếu Ibuki-kun thích mình thì lại là chuyện khác, nhưng mà…
“…Đúng vậy. S-Sao mọi chuyện lại trở thành mình thích Ibuki-kun trước được, và theo đuổi cậu ấy được chứ…”
Tôi bắt đầu vô thức cắn móng tay.
Có một chủ đề đang rất nóng trong lớp – Không, trong toàn trường.
Cơ bản là vụ tôi và Ibuki-kun hôn nhau trong lớp, tán tỉnh nhau, và sự thật là hai đứa đang hẹn hò.
Nhưng có một điểm tôi không thể cho qua được.
Rằng tôi là người đã cầu xin Ibuki-kun hôn mình, và tôi đã quá say đắm cậu ấy.
…Thành thật mà nói, đúng là tôi đã mở lời về vụ hôn thử. Nên chuyện đó cũng không hoàn toàn là sai, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
“L-Lẽ ra phải là ngược lại chứ… Nếu Ibuki-kun là người đã yêu mình rất nhiều, và cậu ấy không thể chịu nổi nữa, thì lại khác… nhưng họ nói rằng mình đây là người đã đổ đứ đừ Ibuki-kun và không thể kiềm chế cảm xúc… Sao lại thành ra thế được?”
Tin đồn rằng vì tôi quá say mê Ibuki-kun nên cậu ấy không còn cách nào kahcs phải hẹn hò với tôi…
“Thì là, mình và Ibuki-kun hẹn hò với nhau chỉ vì cậu ấy là người tốt? Ai nghĩ ra mấy cái giả thuyết ngu ngốc đó vậy? Phiền quá đi mất.”
Ibuki-kun thực ra rất nổi tiếng. Thế nên nhiều cô gái thích Ibuki-kun không tha cho tôi vì ở quá gần cậu. Nên là, lí do cậu ta hẹn hò với tôi không phải vì thích tôi, mà là vì không thể bỏ rơi cô bạn thuở nhỏ của mình được… người ta kể thế đấy. Với họ, đó là cách giải thích duy nhất cho việc Kazami Ibuki hẹn hò với một đứa con gái ích kỷ, ái kỷ đến thế.
“Dù chúng ta thậm chí còn không hẹn hò…”
Nhưng quả thật lí do chúng tôi thân nhau như vậy vì hai đứa là bạn thơ ấu. Nếu không phải vì điều đó, cá là Ibuki-kun chẳng thèm bận tâm đến một đứa như tôi đâu.
Và nếu Ibuki-kun không tốt đến vậy, hẳn là bây giờ tôi sẽ…
Ngày xưa, tôi rất thường hay trêu ghẹo cậu ấy, và cả bây giờ tôi vẫn đối xử tệ với cậu. Nội tâm tôi đấu tranh để cố thành thật với cảm xúc của mình.
“K-Không!”
Tôi gạt đi những suy nghĩ tiêu cực trước khi chúng kịp len lỏi vào đầu.
Tại sao tôi lại có thể nghĩ tiêu cực thế? Có lẽ là do tôi cảm thấy mình đã ‘thua’ Ibuki-kun.
Dù đã luôn ngang hàng với nhau vì là bạn thuở nhỏ, nhưng tôi đã thua.
Đến bây giờ nghĩ lại, kể cả lúc hôn, tôi chỉ có thể thấy mình đã để lộ ra mặt yếu đuối và thảm hại của mình trước cậu.
“Chà, nếu mình không thể chiếm thế thượng phong…”
Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể ngang hàng với nhau được nữa.
“Có lẽ mình nên bắt đầu thử tìm những bộ manga với light novel lũ trai tân thích thôi.”
Tôi quyết định sẽ lên kế hoạch phản công.
Tớ sẽ cho cậu thấy, một khi đã nghiêm túc thì tớ tuyệt vời như thế nào! ----------
Hết chương 2.
Danh sách chương