Enjoy!
________________________________________________________________________________________
Maa, cuối cùng em cũng sẽ thành Kurozuki, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi
“Cô thực sự sống trong cùng tòa chung cư với tôi sao…?”
“Em vừa nói thế mà.”
Đi học về cùng Alice, nhưng thành thật mà nói, tôi đã rất hoài nghi cho đến cả hai đến trước chung cư. Nhưng, khi bước vào được nơi này bằng khóa thẻ, thì gần như chắc chắn là đang sống ở đây.
“A, đúng rồi. Đây là lần đầu em ra ở riêng nên khá cô đơn, anh cứ thoải mái đến chơi nhá. Thỉnh thoảng, em cũng sẽ qua nhà Takuma.”
“Ể? Cô sống một mình á!?”
Việc Alice, một nữ sinh cao trung năm thứ hai sống một mình trong căn hộ rộng rãi này khá là sốc. Học sinh trung học sống một mình là bối cảnh thường thấy trong anime và manga, nhưng hiếm khi được thấy điều này ngoài đời thực.
“Em là người duy nhất về Nhật, những người còn lại trong gia đình em vẫn còn ở nước ngoài.”
"hiểu rồi"
Nếu là như vậy thì tôi có thể hiểu tại sao Alice lại sống một mình. Một lúc sau, chúng tôi đến trước thang máy và bước vào.
"Nhân tiện, Alice ở tầng mấy?"
“Em ở tầng sáu, thực ra em mới chuyển đến hôm qua thôi.”
“Ơ, cô chung tầng với tôi à? Lại một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên nữa nhở.”
Trong khi đang chuyện trò thì thang máy đã đến tầng 6 nên cả hai cùng bước ra. Khi chúng tôi bước dọc lối đi, Alice dừng lại trước phòng 604.
“Đây là phòng em.”
“…Không thể nào, phòng bên cạnh luôn!?”
Có vẻ như Alice đã chuyển đến phòng cạnh nơi tôi ở. Tôi đã thấy những người ở phòng 604 chuyển đi vào Chủ nhật, nhưng thú thật, diễn biến này thật không ngờ.
Đầu tôi gần như quá tải vì mọi chuyện từ sáng nay cứ tiếp tục diễn ra hệt như anime hay manga vậy.
“A, đúng rồi ha, tận dụng cơ hội này để trao đổi Lime nào. Từ bây giờ ta sẽ liên lạc với nhau rất nhiều đó.”
“….Cũng không phải là không được.”
Tôi là con soi co doc nên về cơ bản tôi chỉ sử dụng ứng dụng chat Lime với gia đình và người thân. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi trao đổi thông tin với gái. Trong khi nghĩ về điều này, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Vậy, cho em mượn điện thoại anh đi.”
“Ể, có cần thiết không, tôi nghĩ chỉ cần quét mã hay nhập ID là được mà…”
Tôi không muốn cho người khác mượn điện thoại đã mở khóa của mình, dù chỉ trong chốc lát, nên đã nói vậy.
“Em đang nghĩ đến việc lưu số điện thoại lẩn địa chỉ mail của mình vào điện thoại Takuma lúc này. Nếu vậy, sẽ nhanh hơn nếu em tự làm đúng hông?”
“Tuy đúng là thế”
Tôi phản ứng như vậy là vì một phần lý lẽ Alice đưa ra có thể chấp nhận được, nhưng rõ ràng đó không phải là một ý kiến hay.
“Có vẻ như Takuma đồng ý cho em mượn rồi nhỉ.”
Ngay khi Alice nói xong, cô ấy giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi. Thật không may, nó đã được mở khóa. Có lẽ theo thói quen, tôi đã mở bằng vân tay ngay khi vừa lấy ra khỏi túi.
“…Lưu xong rồi thì nhớ nhanh trả lại cho tôi.”
“Vâ~ng”
Tôi lẩm bẩm trong bất lực, từ bỏ việc lấy lại điện thoại của mình. Sau đó Alice bắt đầu sử dụng điện thoại của tôi với tốc độ cực nhanh. Một lúc sau, cô trả lại điện thoại cho tôi nhưng trong đó chứa rất nhiều thứ để tsukkomi.
“Sao tên cô lại được lưu là Kurozuki Alice hả?”
“Xin lỗi nhé, chắc em nhầm. Maa, rồi cuối cùng em cũng sẽ thành Kurozuki nên chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Tuy đó là những gì Alice nói, nhưng xét đến việc cô ta đang nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt thì đây chắc chắn là cố tình.
“Nhớ trả lời em đàng hoàng đấy nhá, hẹn – gặp – anh – sau.”
Nói xong, Alice mở khóa cửa rồi đi vào phòng. Thấy vậy, tôi cũng mở khóa cửa và bước vào nhà mình, phòng 605.
“Sáng nay nhiều chuyện xảy ra quá, mệt mỏi thật.”
Dù chỉ mới thức được có nửa ngày, nhưng có cảm giác như lâu lắm rồi tôi mới được về nhà vậy.
Tôi đi thẳng vào phòng, đặt ba lô xuống sàn rồi nhảy lên giường. Sử dụng điện thoại của mình trong khi nằm, nhưng tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ và dừng lại.
“Are, sao điện thoại mình lag vậy ta…?”
Tôi không biết tại sao nhưng điện thoại của tôi có cảm giác chậm hơn thường ngày một chút. Tôi bắt đầu điều tra nguyên nhân, nhưng lại chẳng thể tìm thấy điều gì.
“…Chắc cũng đến lúc mua cái mới rồi.”
Đã hơn bốn năm kể từ khi tôi bắt đầu sử dụng chiếc điện thoại này kể từ lúc còn học cấp 2, nên chắc là nó đã xuống cấp về nhiều mặt và có lẽ đã đến lúc phải mua cái mới.
Đây chắc là lý do nó chạy chậm vậy. Tôi cảm thấy khó mà nghĩ xa hơn khi đang bị tấn công bởi cơn buồn ngủ, nên tạm thời đã đi đến kết luận ấy.
Trên thực tế, điện thoại tôi chạy chậm hơn là vì Alice đã cài một ứng dụng giám sát từ xa trên điện thoại và làm rò rỉ tất cả thông tin cá nhân của tôi, nhưng vẫn còn rất lâu nữa tôi mới biết được sự thật đó.
Maa, cuối cùng em cũng sẽ thành Kurozuki, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi
“Cô thực sự sống trong cùng tòa chung cư với tôi sao…?”
“Em vừa nói thế mà.”
Đi học về cùng Alice, nhưng thành thật mà nói, tôi đã rất hoài nghi cho đến cả hai đến trước chung cư. Nhưng, khi bước vào được nơi này bằng khóa thẻ, thì gần như chắc chắn là đang sống ở đây.
“A, đúng rồi. Đây là lần đầu em ra ở riêng nên khá cô đơn, anh cứ thoải mái đến chơi nhá. Thỉnh thoảng, em cũng sẽ qua nhà Takuma.”
“Ể? Cô sống một mình á!?”
Việc Alice, một nữ sinh cao trung năm thứ hai sống một mình trong căn hộ rộng rãi này khá là sốc. Học sinh trung học sống một mình là bối cảnh thường thấy trong anime và manga, nhưng hiếm khi được thấy điều này ngoài đời thực.
“Em là người duy nhất về Nhật, những người còn lại trong gia đình em vẫn còn ở nước ngoài.”
"hiểu rồi"
Nếu là như vậy thì tôi có thể hiểu tại sao Alice lại sống một mình. Một lúc sau, chúng tôi đến trước thang máy và bước vào.
"Nhân tiện, Alice ở tầng mấy?"
“Em ở tầng sáu, thực ra em mới chuyển đến hôm qua thôi.”
“Ơ, cô chung tầng với tôi à? Lại một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên nữa nhở.”
Trong khi đang chuyện trò thì thang máy đã đến tầng 6 nên cả hai cùng bước ra. Khi chúng tôi bước dọc lối đi, Alice dừng lại trước phòng 604.
“Đây là phòng em.”
“…Không thể nào, phòng bên cạnh luôn!?”
Có vẻ như Alice đã chuyển đến phòng cạnh nơi tôi ở. Tôi đã thấy những người ở phòng 604 chuyển đi vào Chủ nhật, nhưng thú thật, diễn biến này thật không ngờ.
Đầu tôi gần như quá tải vì mọi chuyện từ sáng nay cứ tiếp tục diễn ra hệt như anime hay manga vậy.
“A, đúng rồi ha, tận dụng cơ hội này để trao đổi Lime nào. Từ bây giờ ta sẽ liên lạc với nhau rất nhiều đó.”
“….Cũng không phải là không được.”
Tôi là con soi co doc nên về cơ bản tôi chỉ sử dụng ứng dụng chat Lime với gia đình và người thân. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi trao đổi thông tin với gái. Trong khi nghĩ về điều này, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Vậy, cho em mượn điện thoại anh đi.”
“Ể, có cần thiết không, tôi nghĩ chỉ cần quét mã hay nhập ID là được mà…”
Tôi không muốn cho người khác mượn điện thoại đã mở khóa của mình, dù chỉ trong chốc lát, nên đã nói vậy.
“Em đang nghĩ đến việc lưu số điện thoại lẩn địa chỉ mail của mình vào điện thoại Takuma lúc này. Nếu vậy, sẽ nhanh hơn nếu em tự làm đúng hông?”
“Tuy đúng là thế”
Tôi phản ứng như vậy là vì một phần lý lẽ Alice đưa ra có thể chấp nhận được, nhưng rõ ràng đó không phải là một ý kiến hay.
“Có vẻ như Takuma đồng ý cho em mượn rồi nhỉ.”
Ngay khi Alice nói xong, cô ấy giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi. Thật không may, nó đã được mở khóa. Có lẽ theo thói quen, tôi đã mở bằng vân tay ngay khi vừa lấy ra khỏi túi.
“…Lưu xong rồi thì nhớ nhanh trả lại cho tôi.”
“Vâ~ng”
Tôi lẩm bẩm trong bất lực, từ bỏ việc lấy lại điện thoại của mình. Sau đó Alice bắt đầu sử dụng điện thoại của tôi với tốc độ cực nhanh. Một lúc sau, cô trả lại điện thoại cho tôi nhưng trong đó chứa rất nhiều thứ để tsukkomi.
“Sao tên cô lại được lưu là Kurozuki Alice hả?”
“Xin lỗi nhé, chắc em nhầm. Maa, rồi cuối cùng em cũng sẽ thành Kurozuki nên chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Tuy đó là những gì Alice nói, nhưng xét đến việc cô ta đang nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt thì đây chắc chắn là cố tình.
“Nhớ trả lời em đàng hoàng đấy nhá, hẹn – gặp – anh – sau.”
Nói xong, Alice mở khóa cửa rồi đi vào phòng. Thấy vậy, tôi cũng mở khóa cửa và bước vào nhà mình, phòng 605.
“Sáng nay nhiều chuyện xảy ra quá, mệt mỏi thật.”
Dù chỉ mới thức được có nửa ngày, nhưng có cảm giác như lâu lắm rồi tôi mới được về nhà vậy.
Tôi đi thẳng vào phòng, đặt ba lô xuống sàn rồi nhảy lên giường. Sử dụng điện thoại của mình trong khi nằm, nhưng tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ và dừng lại.
“Are, sao điện thoại mình lag vậy ta…?”
Tôi không biết tại sao nhưng điện thoại của tôi có cảm giác chậm hơn thường ngày một chút. Tôi bắt đầu điều tra nguyên nhân, nhưng lại chẳng thể tìm thấy điều gì.
“…Chắc cũng đến lúc mua cái mới rồi.”
Đã hơn bốn năm kể từ khi tôi bắt đầu sử dụng chiếc điện thoại này kể từ lúc còn học cấp 2, nên chắc là nó đã xuống cấp về nhiều mặt và có lẽ đã đến lúc phải mua cái mới.
Đây chắc là lý do nó chạy chậm vậy. Tôi cảm thấy khó mà nghĩ xa hơn khi đang bị tấn công bởi cơn buồn ngủ, nên tạm thời đã đi đến kết luận ấy.
Trên thực tế, điện thoại tôi chạy chậm hơn là vì Alice đã cài một ứng dụng giám sát từ xa trên điện thoại và làm rò rỉ tất cả thông tin cá nhân của tôi, nhưng vẫn còn rất lâu nữa tôi mới biết được sự thật đó.
Danh sách chương