Người còn lại là một cô gái mèo tên là Zeal.
Và lần đầu ta biết về cô ấy, về chủng tộc khác được gọi là phụ nữ.
Cao hơn cả con người, tay chân mảnh khảnh đến mức gần như rất dễ bị gãy, mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ và đôi tai nhọn.
Theo lời sư phụ, cô ta nhanh nhẹn và hữu dụng trên chiến trường. Hữu dụng trong việc lấy thông tin từ trại địch mà không bị phá hiện. Nó giống như một công việc hậu phương. Có vẻ như cô ta không giỏi vung kiếm, nhưng đổi lại cô ta có những kỹ năng đặc biệt như chạy trong thầm lặng và che giấu sự hiện diện của mình trong bóng tối.
Và ném dao.
Có vẻ, cô ta từng là một người ném dao trong rạp xiếc trước khi cô ấy đến với công việc này. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ xem một rạp xiếc.
Cô nàng của Zeal có vẻ quan tâm đến ta một cách kỳ lạ, và cô ấy nói chuyện với ta bất cứ khi nào có thể.
Thành thật mà nói, ta cảm thấy khó chịu, nhưng ta vẫn miễn cưỡng tiếp lời.
Nhưng, như đã nói trước đây, ta không có nhiều điều để nói, và ta không biết thế giới xung quanh mình. Khi ta kể Zeal nghe từng chút một, cô ấy đột nhiên nói với đôi mắt buồn bã.
"Rush, anh có ổn như thế này cho đến hết đời không?"
Ta gật đầu vô tri.
Sau đó, Zeal nắm tay ta và dẫn ta vào thành phố ban đêm.
Ở thị trấn này, nơi ta không có gì để làm ngoài việc đi lang thang vào những ngày không có việc làm và ăn một quả táo được xếp trước cửa hàng. Hơn nữa, trái ngược với sự hối hả và nhộn nhịp vào ban ngày, những cửa hàng tưởng chừng đã đóng cửa lại được thắp sáng bằng những ngọn đèn nhiều màu sắc, và nhiều người đang nhốn nháo và nhảy múa với những chiếc cốc khổng lồ trên tay.
"Tôi sẽ mua đồ uống cho anh, anh có biết rượu không? Anh đã uống bao giờ chưa?" Zeal nói với ta trong khi rúc vào người ta.
Vào lúc đó, ta ấn tượng bởi khuôn mặt hạnh phúc của cô ta khi được chiếu sáng bởi ánh đèn đêm.
Ngoài ra, đôi mắt to tròn của cô ấy to hơn bình thường. Lần đầu tiên ta biết cảm giác “dễ thương”.
Zeal bước vào một cửa hàng nhỏ ở cuối đường và gọi đồ uống. Ra là vậy, ta đã uống hết một lượt, nghĩ rằng nó có mùi lạ so với những người đã uống nó ở các cửa hàng khác cách đây không lâu.
Một cảm giác nóng kỳ lạ truyền đến dạ dày, như thể lửa tiếp xúc với những nơi mà thức uống chạm vào. Một lúc sau, trần nhà bắt đầu quay tròn, tim ta như thể đang đập trong đầu, nghĩ về điều đó, cảm giác dạ dày như bị đảo lộn bất ngờ trở lại.
Ở con hẻm phía sau, Zeal xoa lưng ta và thở dài tiếc nuối, nói, "Ài... xin lỗi. Giá như tôi mạnh mẽ hơn một chút... chúng ta có thể có một mối quan hệ tốt đẹp."
Chết tiệt, ta đã nôn ra tất cả những gì ta đã ăn trong bữa trưa trong khi thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ uống cái thứ kỳ lạ đó nữa.
Và lần đầu ta biết về cô ấy, về chủng tộc khác được gọi là phụ nữ.
Cao hơn cả con người, tay chân mảnh khảnh đến mức gần như rất dễ bị gãy, mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ và đôi tai nhọn.
Theo lời sư phụ, cô ta nhanh nhẹn và hữu dụng trên chiến trường. Hữu dụng trong việc lấy thông tin từ trại địch mà không bị phá hiện. Nó giống như một công việc hậu phương. Có vẻ như cô ta không giỏi vung kiếm, nhưng đổi lại cô ta có những kỹ năng đặc biệt như chạy trong thầm lặng và che giấu sự hiện diện của mình trong bóng tối.
Và ném dao.
Có vẻ, cô ta từng là một người ném dao trong rạp xiếc trước khi cô ấy đến với công việc này. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ xem một rạp xiếc.
Cô nàng của Zeal có vẻ quan tâm đến ta một cách kỳ lạ, và cô ấy nói chuyện với ta bất cứ khi nào có thể.
Thành thật mà nói, ta cảm thấy khó chịu, nhưng ta vẫn miễn cưỡng tiếp lời.
Nhưng, như đã nói trước đây, ta không có nhiều điều để nói, và ta không biết thế giới xung quanh mình. Khi ta kể Zeal nghe từng chút một, cô ấy đột nhiên nói với đôi mắt buồn bã.
"Rush, anh có ổn như thế này cho đến hết đời không?"
Ta gật đầu vô tri.
Sau đó, Zeal nắm tay ta và dẫn ta vào thành phố ban đêm.
Ở thị trấn này, nơi ta không có gì để làm ngoài việc đi lang thang vào những ngày không có việc làm và ăn một quả táo được xếp trước cửa hàng. Hơn nữa, trái ngược với sự hối hả và nhộn nhịp vào ban ngày, những cửa hàng tưởng chừng đã đóng cửa lại được thắp sáng bằng những ngọn đèn nhiều màu sắc, và nhiều người đang nhốn nháo và nhảy múa với những chiếc cốc khổng lồ trên tay.
"Tôi sẽ mua đồ uống cho anh, anh có biết rượu không? Anh đã uống bao giờ chưa?" Zeal nói với ta trong khi rúc vào người ta.
Vào lúc đó, ta ấn tượng bởi khuôn mặt hạnh phúc của cô ta khi được chiếu sáng bởi ánh đèn đêm.
Ngoài ra, đôi mắt to tròn của cô ấy to hơn bình thường. Lần đầu tiên ta biết cảm giác “dễ thương”.
Zeal bước vào một cửa hàng nhỏ ở cuối đường và gọi đồ uống. Ra là vậy, ta đã uống hết một lượt, nghĩ rằng nó có mùi lạ so với những người đã uống nó ở các cửa hàng khác cách đây không lâu.
Một cảm giác nóng kỳ lạ truyền đến dạ dày, như thể lửa tiếp xúc với những nơi mà thức uống chạm vào. Một lúc sau, trần nhà bắt đầu quay tròn, tim ta như thể đang đập trong đầu, nghĩ về điều đó, cảm giác dạ dày như bị đảo lộn bất ngờ trở lại.
Ở con hẻm phía sau, Zeal xoa lưng ta và thở dài tiếc nuối, nói, "Ài... xin lỗi. Giá như tôi mạnh mẽ hơn một chút... chúng ta có thể có một mối quan hệ tốt đẹp."
Chết tiệt, ta đã nôn ra tất cả những gì ta đã ăn trong bữa trưa trong khi thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ uống cái thứ kỳ lạ đó nữa.
Danh sách chương