Mộ Yến Hoa ngơ ngác đứng một góc nhìn Lạc Ân từ từ rời đi, phía sau bóng lưng tựa như những tản đá lạnh cứng cỏi được mài dũa mang lại sức chiến đấu của một chiến binh.

Những hình ảnh xót xa năm đó bọn họ đối xử với mẹ cô một giây cô cũng chưa từng quên, những gì trãi qua suốt tuổi thơ là những thứ kinh hãi ghê rợn làm cho người ta ám ảnh cả cuộc đời.

____________________________________

Đêm hôm đó, Mộ Yến Hoa phát cáu không ngừng la hét trách móc Lạc Hồng Quang sao lại để Lạc Ân tự động quay về như vậy lại còn nghênh ngang không có gì xảy ra.

"Tất cả là tại ông không phải sao...lúc đó giết nó lẫn mẹ nó luôn thì đã không phức tạp như bây giờ"

"Bà không nói lớn sợ người ta không biết mình giết người hay sao...ngậm miệng lại và về phòng của bà đi"

"Tôi không biết ông định làm gì nhưng tự tôi sẽ giải quyết con nhóc ranh đó"

Mộ Yến Hoa tức giận rời đi, Lạc Hồng Quân cũng tức giận đau đầu vừa ngồi xuống uống tách trà thì có di động một số lạ gọi đến.

"Alo ?"

"Chào Lạc tổng, lâu quá mới gọi cho ông nhỉ ?"

"Lương Chân ?"

"Phải..tôi đây, lão già mà ông nói mười năm trước sẽ giết tôi đấy"

"Ông muốn gì ?"

"Tôi muốn gọi khen ngợi con gái ông...con nhóc đó là một sinh vật không dỡn chơi được đâu đấy, lão Lạc ông nên tự hào đi"

"Lạc Ân sao ? Không biết con gái tôi làm gì khiến cả một ông chủ bến cảng đích thân gọi điện khen ngợi vậy hả"

"Con nhỏ chết tiệt đó không chỉ giết mười hai người lính canh của Xích Ban tôi còn lấy hết hồ sơ mật và kim cương nữa...mau giao nó ra trước mười giờ ngày mai nếu không tự tôi bắt được thì ông sẽ đến hốt xác nó đấy...tút..tút.."

Lạc Hồng Quang để di động xuống tay cũng run cả lên, không ngờ bao năm qua Lạc Ân sống ở nước ngoài lại trở nên như vậy.

Suýt nữa ông ta đã quên hẳn ông ta còn có một người con tên Lạc Ân, Lương Chân nếu giết Lạc Ân thì ông ta cũng không can thiệp ngược lại còn vui mừng nhưng nếu dính tới việc làm ăn lớn của Xích Ban thì không chỉ một cái mạng của Lạc Ân là xong.

____________________________

Tại khách sạn lúc này.

Lạc Ân kéo vali tay nhấn thang máy đi vào, khuôn mặt xinh đẹp có khí chất ngút ngàn khiến ai cũng chú ý đến.

Cửa thang máy vừa mở ra, bên trong thang máy một người đàn ông lịch lãm mái tóc màu vàng dường như không phải người ở đây trông anh ta rất đẹp trai lại có thần thái tuyệt vời.

Lạc Ân nhìn anh ta rồi đi vào cả hai im lặng nhấn số thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại cả hai một lượt lấy súng từ áo khoác ra phút chốc đầu súng đã chỉa vào đầu cả hai.

"Anh muốn gì ?"

"Số hồ sơ và kim cương đó cô để đâu rồi hả ?"

"Sao tôi biết được chứ"

Cửa thang máy mở ra lập tức có tiếng súng nổ loạn xạ, hàng đống người ở đó chờ sẵn đuổi theo Lạc Ân còn cậu ta thì ở lại mở vali ra.

Bên trong không có bất cứ thứ gì chỉ có một tờ giấy trắng trên đó ghi một hàng chữ "lũ ngu ngốc".

Hắn vò nát mảnh giấy ném xuống đất, tất cả người trong khách sạn nghe tiếng súng đều chạy tán loạn cả cảnh sát cũng nhanh chóng điều động đến.

"Bắt con nhỏ đó lại trước khi cảnh sát đến nhanh lên bọn ngu"

"Vâng..."

Hắn tay cất súng lấy di động ra bấm dãy số gọi điện khuôn mặt căng thẳng.

Đầu dây bên kia nhanh bắt máy trả lời, giọng khàn lạnh bình tĩnh nhưng lại cực kì uy quyền.

"Thiên Hàm cảnh sát gần đến rồi cậu giải quyết bọn họ giúp tôi đi"

"Cậu biết tôi không làm không công đâu"

"Tôi sẽ tặng cậu chiếc siêu xe lần trước...ok"

....

Một hồi rược đuổi Lạc Ân chạy đến cửa thoát hiểm của khách sạn, xe cảnh sát lẫn nhà báo tất cả người đang bu đông nghẹt phía trước cửa khách sạn ông chủ ở đây là Mandy cũng đến.

"Đứng lại..."

Một màn đấu súng diễn ra kịch liệt, Lạc Ân bị trúng đạn ở tay chảy máu ướt đẫm tay áo.

Chạy xuống kho điều khiển điện máy cô nhanh tay phá hỏng cầu dao điện khiến tắt cả điện áp đều tắt đèn tối đen.

Cô núp sau một cánh tủ, tiếng bước chân liên tục đi đến áp đảo.


Hình ảnh năm nào lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, tiếng gọi cầu cứu đó cô không bao giờ quên được...

....

Một lúc lâu sau, bên ngoài cũng yên tĩnh lạ thường mấy tên đuổi theo cũng dừng lại không tìm cô nữa nhưng bọn chúng vẫn đứng đó canh chừng.

"Cô ta đâu ?"

"Bên trong, nhưng cầu dao bị ngắt..."

Giọng nói lạnh đến buốt người đó lãng vãng trong đầu cô, người đó...là người đàn ông đêm đó.

Hắn ta cũng ở đây thậm chí còn là tên đầu xỏ.

Phó Thiên Hàm cái tên đàn ông đáng sợ đó...

"Bé con ra đây...trò chơi đuổi bắt kết thúc rồi"

Dứt câu, Lạc Ân ngẩn đầu lên thì đã thấy Phó Thiên Hàm đứng trên chỉa súng vào đầu cô.

Đèn cũng đã lắp đặt bật sáng lên, khung cảnh này thật đúng là làm cho người ta sợ đến đau tim.

"Phó tiên sinh...lại gặp anh nhỉ ?"

"Cô nhớ tôi sao ?"

"Tôi nhớ tên anh.."

"Cô làm tôi đau lòng quá đấy...giờ thì đưa mấy cái đó cho tôi chúng ta sẽ từ từ nói chuyện"

Lạc Ân xinh đẹp dưới ánh đèn cùng vệt máu đỏ tươi khiến người ta mê đắm trong ngu muội.

Nét đẹp này đúng là hiếm thấy cả Phó Thiên Hàm cũng suýt loạn trí vì nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt đội lớp thiên thần đó.

"Tôi...đốt rồi, còn kim cương tôi ném nó xuống biển rồi"

"Sao ?"

"Không hiểu à...là mất hết rồi đấy"

Nét cười trên mặt của Phó Thiên Hàm tắt đi, hắn từ từ bỏ xuống ra khỏi đầu cô đưa cho tên lính đứng ở bên cạnh.

Lạc Ân không hề lộ ra một chút hãi sợ hay cuống cuồn lên vì sợ chết ngược lại ánh mắt cô luôn biết khiêu khích người khác.

"Lí do cô liều chết lấy những thứ đó là gì ?"

"Số kim cương đó chẳng phải do các người cướp đấy sao...giết bao nhiêu người để lấy những tờ giấy ngớ ngẫn và đống kim cương đó"

Phó Thiên Hàm khuôn mặt lạnh như băng bóp cổ cô áp sát vào tường, bàn tay càng lúc càng siết khuôn mặt một chút cảm xúc cũng không có.

Khoé môi nở lên một nụ cười lạnh lẽo khiến mọi người ở đó chứng kiến bị rùng mình cả.

Trận cướp lần đó bạn của cô đã bị súng của bọn họ bắn chết một cách vô tội, đó là người bạn duy nhất mà cô có được từ khi ở nước ngoài...nhưng cũng vì che cho Lạc Ân nên cô bạn đó mới hi sinh một cách oan ức như vậy...

"Đưa cô ta đi"

Tên đứng bên cạnh cũng là tên cô gặp ở thang máy hắn là Lâm Triệt Uy cũng không phải tốt lành gì một tên xã hội đen gướm máu tươi sống qua ngày làm cho người ta phát ghét.

Hắn vuốt vuốt tóc truyền lời qua nói bọn thuộc hạ...

"Đem đến tần hầm giam đi"

"Không...mang cô ta đến hộp đêm Kỉ Xuân"

"Hả..sao.."

Thuộc hạ nhanh chóng mang Lạc Ân đi ra ngoài vừa đến cửa người đã bị ngất bọn họ đành phải mang cô đi bệnh viện trước.

.....

Lâm Triệt Uy có chút không thoải mái nói với hắn.

"Cô ta..cậu không nghĩ cô ta sẽ quậy banh chỗ đó lên chứ"

"Một con mèo hư nên dùng biện pháp mạnh nhẹ để dạy dỗ...cô ta sẽ có ít cho những vụ làm ăn sau này".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện