Bên ngoài, Lạc Kình Huân cuối cùng cũng trở về văn phòng làm việc.

Khi mở cửa đi vào nhìn thấy Lạc Ân đang ung dung ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc nhìn hắn cười lạnh, sắc mặt của Lạc Kình Huân xanh xao cứ như gặp ma khủng hoảng đóng cửa lại bước đến chỗ cô.

"Mày đến đây làm gì hả ?"

"Anh trai, tôi vốn không định làm vì chưa đến lúc lật mặt của anh nhưng tất cả là do anh thách thức lòng kiên nhẫn của tôi trước" - Lạc Ân nhìn hắn đang lo sợ trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Thật không hiểu mày đang nói cái quái gì" - Hắn vờ uống một ly trà rồi trả lời.

"Người đứng sau vụ nổ súng lần trước là do anh làm đúng chứ ?...vì anh mà Phó Thiên Hàm suýt nữa chết rồi có biết không hả.." - Lạc Ân càng nói thì giọng lại càng nặng ném cả quyển sổ trên bàn vào mặt hắn.

Khuôn mặt của Lạc Kình Huân tái nhợt nhưng hắn lại cố chối bỏ không chịu nhận ngược lại còn quát cô.

"Mày có bằng chứng gì hả...tao sẽ kiện mày tội vu khống phỉ bán người khác đấy" - Hắn tức giận cầm lấy cuốn sách đập xuống bàn, ngay lúc này từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Mộ Yến Hoa trên tay mang một hộp cơm trưa với sắc mặt hớn hở vui vẻ nhưng khi đi vào nhìn thấy Lạc Ân thì lập tức đổi sắc kinh hãi nhìn qua Lạc Kình Huân.

"Chuyện..chuyện gì vậy con trai..sao con nhỏ này lại ở đây còn ngồi ở đó hả.."

"Bà tới đúng lúc lắm.." - Lạc Ân đứng dậy lấy từ túi áo một cái máy thu âm nhỏ ra bật to âm lượng ném vào hai mẹ con họ.

"Cái này.." - đoạn ghi âm được phát lên khiến hai mẹ con bà ta không ngừng hoang mang nhìn nhau.

Đây là bằng chứng Lạc Kình Huân không chỉ biển thủ mà còn không ít lần trốn thuế.

Dựa vào những tội đó đã khiến hắn ngồi tù rồi.

"Mày..mày lấy cái này ở đâu hả..con khốn.." - Mộ Yến Hoa lập tức ném cái máy thu âm xuống đất dẫm nát nhìn Lạc Ân tức giận đùng đùng đi đến định tát cô.

Lạc Kình Huân lại càng không dám làm gì chỉ biết đi đến can ngăn hai người kia lại.

Đây là công ty nếu ba hắn mà biết được thì cả hai mẹ con đều bị phát hiện mất.

"Mẹ à..đây là công ty, dừng lại"

"Nói cho bà biết...đây là bắt đầu cho con đường sống trong ở địa ngục của bà đấy, xem chừng con cái của mình cho tốt đi" - Lạc Ân chỉ cười mỉa mai rồi lấy túi xách chuẩn bị rời đi, trước khi đi cô không quên quay lại nhìn Lạc Kình Huân nói thêm vài câu.

"Nếu ngày mai anh không ra nhận tội thì tự tay tôi sẽ tiễn anh vào tù đấy...anh trai, liệu mà làm đi"

Lạc Ân rời đi, hai người bị cô chọc đến tức điên thậm chí còn không cãi lại được câu nào.

Lạc Kình Huân sợ hãi lo lắng, Lạc Ân không phải kiểu người thích hù doạ nếu ngày mai hắn không ra đầu thú thì thật sự tất cả bằng chứng phạm tội của hắn sẽ được rãi rác khắp trên mạng xã hội.

Sự lựa chọn có khác gì nhau đâu chứ, chẳng khác nào bảo hắn tự tìm đường chết.

_________________________

Ở bệnh viện, Lạc Ân đi vào nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp đang ở cạnh nhìn Phó Thiên Hàm ngủ.

"Cô là ai vậy ?" - Lạc Ân để túi xách lên bàn nhìn cô gái kia lạnh lùng hỏi.

"Chào chị, em là Hà Thái Hiên..một người bạn cũng là vị hôn thê của anh Thiên Hàm" - Cô ta đoán tuổi cũng chỉ kém Lạc Ân hai ba tuổi nhưng cách ăn mặc và trang điểm thì không khác gì một người phụ nữ trưởng thành.

"Vậy sao ? Tôi không biết anh ấy còn có vị hôn thê bởi vì xung quanh anh ấy quá nhiều phụ nữ ai cũng nhận là bạn gái hoặc là vợ của anh ta cả" - Lạc Ân mỉm cười nhìn cô ta, lời nói của Lạc Ân như đang cố châm chọc khiến cô ả bực tức trong lòng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

"Nghe nói anh ấy vì chị mà bị thương...xem ra chị là một người bạn thân của anh Thiên Hàm đúng chứ"

"Không đâu, Thiên Hàm từng nói rằng nếu có ai thắc mắc về mối quan hệ của chúng tôi thì tôi cứ trả lời là chúng tôi là người yêu...Hà tiểu thư hiểu rồi chứ"

Lạc Ân không hề né tránh ngược lại còn muốn kích động cô ta, tỏ vẻ quý tộc gì chứ chẳng qua cũng là loại nữ nhân thích gây sự mà thôi.

Hà Thái Hiên bất ngờ, không ngờ Lạc Ân lại thẳng thắng thừa nhận khi cô ả cố tình nói rằng bản thân là hôn thê của Phó Thiên Hàm.

...


Lúc này, Giang Nãi và Lôi Trự Dân mở cửa đi vào thì kinh ngạc.

Không ngờ Hà Thái Hiên từ nước ngoài về lại tới đây nhanh như vậy lại còn chạm mặt Lạc Ân.

"Chuyện..chuyện gì thế ?" - Giang Nãi đi vào.

"Anh Trự Dân và Nãi Ca...hai người mua nước đến à thật là phiền quá" - Cô ta dường như đang cố tỏ ra thân thiết với những mối quan hệ xung quanh của Phó Thiên Hàm, cũng đang muốn khẳng định sự thân thiết giữa cô ta và Phó Thiên Hàm.

"Lạc Ân cô mới đến sao..hay là ăn một.."

"Không cần đâu..tôi đến xem Thiên Hàm khoẻ chưa mà thôi, đây là canh hầm tôi mang đến nhờ anh đưa cho anh ấy ăn sau khi dậy"

"Ơ..cô không ở lại sao ?"

"Tôi có việc phải làm.." - Lạc Ân cứ như vậy mà rời đi để lại hộp canh hầm vốn dĩ do chính tay cô nấu xem ra thật xui xẻo lại gặp Hà Thái Hiên..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện