Tan họp, Từ Thế Dương chuẩn bị lên xe quay về thì cái tên Lạc Kình Huân đó cũng gấp gáp chạy theo.

"Từ tổng nghe nói một chút"

"Thật quá mất cảnh giác rồi" - Từ Thế Dương thư thả hút một điếu sì gà không nhìn hắn nói.

"Hả..ý của ngài là sao.."

"Cô gái đó không đơn giản một chút nào, đúng như lời đồn cô ta chẳng khác gì một bông hồng gai cả"

"Nên tôi mới lo lắng lỡ con nhỏ đó tung mấy cái ghi âm ra thì vị trí của tôi sẽ bay mất xin anh giúp tôi"

Từ Thế Dương nhíu mày hoàn toàn không quan tâm đến lời nói cầu xin của hắn, từ đầu cứ nghĩ cái tên này sẽ được việc nên hắn đã miễn cưỡng bắt tay với hắn nhưng không ngờ so với Lạc Ân cái tên Lạc Kình Huân này ngu ngốc gấp trăm lần.

"Lạc Ân nói cũng không sai..kẻ vô dụng không nên giữ lại làm gì" - Từ Thế Dương lạnh lùng vứt điếu sì gà ra ngoài rồi cứ như vậy mà rời đi.

Lạc Kình Huân nhìn chiếc xe rời đi cứ như phát hoả vậy, trong mắt tràn ngập sự hận thù điên cuồng.

Tên khốn Từ Thế Dương trở mặt trắng trợn như vậy đáng lẻ ngay từ đầu không nên dính dáng với hắn.

Hắn lấy điện thoại bấm một dãy số gọi, giọng nói từ đầu dây bên kia khàn lạnh có chút nguy hiểm.

"Alo ?"

"Tôi đây, tôi có chuyện cần anh giải quyết...chỉ cần xong chuyện tôi sẽ trả tiền thật hậu hĩnh"

Ánh mắt gian xảo độc ác của Lạc Kình Huân, hắn đã cất công bao nhiêu năm qua mới có thể ngồi vào vị trí này không thể cứ như vậy mà để rơi vào tay người khác dễ dàng.

_______________________________

Vũ trường Soa.

Nơi này là nơi vui chơi nổi tiếng hầu như ai cũng biết tới, mọi người ở đây đều là các cậu ấm cô chiêu giàu có đến tìm niềm vui giải toả ham của bản thân.

Trên ghế Vip nơi trung tâm của Soa, hai người đàn ông đang uống rượu ngồi cạnh là vài cô gái ăn mặc quyến rũ thân hình cũng nóng bỏng không kém.

"Thiên Hàm nghe nói cậu đang bao nuôi một cô gái nào đó à" - Diệp Tử Lăng uống một ngụm rượu hai tay hai cô gái vui vẻ nói với hắn.

"Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi" - Phó Thiên Hàm trầm tư uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, dù là hắn đã đưa thẻ đen cho Lạc Ân nhưng cô chưa bao giờ xử dụng một lần nào.

Tất cả những thứ liên quan đến tiền của Phó Thiên Hàm hắn cô chưa bao giờ dùng đến.

....

Một cô gái mặc bộ váy đen ôm sát người xoã tóc đi đến trước mặt Phó Thiên Hàm hắn nhẹ nhàng ngồi xuống rót một ly rượu.

"Phó tổng thật hiếm khi anh đến đây..tôi kính anh ly này được không" - cô ta là Hàn Linh An con gái của ông chủ vũ trường này, trông ánh đèn tối tối thế này cô ta có vài phần khá giống với Lạc Ân.

Phó Thiên Hàm cầm ly rượu uống với cô ta, nhìn thì cũng khá xinh đẹp nhưng trong đầu hắn cứ loáng thoáng hình bóng của Lạc Ân như vậy.

____________________________

Lúc này, cửa sau vũ trường hai người Lạc Ân và một tên nhóc tầm mười một tuổi ăn mặt một cây đen mặt thì che kín đội nón đi vào.

"Tiểu Tinh, nhóc không nhầm đường đấy chứ"

"Chị nghi ngờ khả năng của tôi sao bà chị" - cậu ta đi vào đến cửa thì một mật mã hiện ra trên đó có rất nhiều dãy số khác nhau chỉ nhập được ít nhất hai lần nếu sai thì còi báo động nhất định sẽ vang lên.

Cậu nhóc này là một hacker tài giỏi mà Lạc Ân tóm được ở New York khi đang bị cảnh sát truy đuổi tội xâm nhập quyền riêng tư bảo mật bất hợp pháp.

Tiểu Tinh nhập vào một dãy số lập tức trùng khớp không mất nhiều thời gian, Lạc Ân cũng bất ngờ xem ra cô không nhìn lầm cậu nhóc này.

Số IQ của cậu nhóc này xem ra còn cao hơn cô.

"Chị chắc là cái đĩa CD gì đó được giấu ở đây chứ"

"Đi thôi nhóc con"

"Tôi bảo chị đừng gọi tôi là nhóc con rồi mà"

"Nhưng cái này sao nhóc mở được nhanh vậy"

Tiểu Tinh cười gian xảo giải thích về phương thức bẻ khoá điện tử cho Lạc Ân, dù khá lộn xộn nhưng Lạc Ân cũng hiểu được một nữa.

Hai người lén lút đi vào, tầng trên cùng là tầng dành riêng cho các khách ở qua đêm.

Nhìn mấy người đi vào say mèm lao đao đi vào phòng, nam nữ lẫn lộn thật là nơi giải toả ghê nhỉ.

Lạc Ân và Tiểu Tinh đến trước căn phòng không ba năm rồi lụi cụi mở mật mã đi vào, dường như người thuê phòng chưa đến nên căn phòng rượu và giường vẫn còn gọn gàng.


Một cái túi đen Tiểu Tinh mở ra thì thấy có hai cái đĩa CD và một khẩu súng.

Có một lọ thuốc lộ ra ngoài, Lạc Ân cầm lên xem thì liền nhận ra thứ thuốc quái quỷ này...cô còn nhớ cái ngày Lương Chân ép cô uống một loại thuốc bào chế giống như xuân dược vậy chỉ là bào chế tân tiến độ mạnh cao hơn.

"Đi thôi nhóc con" - Lạc Ân và Tiểu Tinh lẹ tay lấy hai cái đĩa CD đi rồi nhanh chóng đóng cửa lại xem như chưa có gì xảy ra.

"Phòng lúc nãy là của ai vậy ?" - Tiểu Tinh vừa đi ra ngoài vừa hỏi, họ đi lại đường cũ nhưng đột nhiên lại có nhiều lính gác bên ngoài như vậy nên họ đành phải đi xuống tầng dưới luồng qua cửa chính rời đi.

"Là phòng của Đồng Minh Sơn, một trong số cái tên trong vụ án năm xưa của mẹ chị đấy nhóc" - Lạc Ân cẩn thận đi một lúc cũng xuống tầng dưới.

Khi ra khỏi thang máy, Lạc Ân nhìn thấy một đôi nam nữ đang say rượu ôm ấp tình tứ khiến cậu nhóc kia lập tức che mắt lại.

"Trời ạ..chỗ này là chỗ quái gì vậy"

"Nhóc con nhìn ra ai không.." - Lạc Ân mỉm cười rồi lấy điện thoại liên tục chụp lại rõ nét cảnh tượng kia.

"Chị bị thái hả..chụp lại làm gì" - Tiểu Tinh vội lôi cô đi vào thang máy.

"Đó là thiếu gia Đinh thị, vị hôn phu của em gái tuy không có máu mủ nào cả...Đinh Hoàn xem ra trời cũng độ cho tôi rồi" - Lạc Ân cười nham hiểm đi ra cùng cậu nhóc..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện