Một ngày nào đó cuối tháng 7.
Giữa lúc trời hè đang nóng nực, điều hòa phòng khách của gia đình tôi bị hỏng.
Bình nóng lạnh nhà tôi đã hỏng từ mấy hôm trước, giờ là đến lượt cái điều hòa cũng ra đi theo.
Thế nên hôm nay tôi không đến Câu lạc bộ Đồng học mà đi sắm một cái điều hòa mới.
Tôi thật ra cũng chẳng biết loại điều hòa nào có chất lượng tốt hay kém, nhưng tôi nghĩ dù chọn cái nào thì nó cũng sẽ tốt hơn cái điều hòa cũ kỹ mua từ cách đây mấy chục năm của nhà tôi.
Ở cửa hàng điện tử, nhân viên ở đó giới thiệu cho tôi vài loại điều hòa khác nhau. Sau khi xem xét dựa vào tiêu chí mức điện năng tiêu thụ và giá cả, tôi chọn mua lấy một cái.
Tuy nhiên họ thông báo rằng phải mất ít nhất là 3 ngày mới có thể đến lắp đặt điều hòa cho chúng tôi.
Ba ngày cơ à…
Dẫu sao thì tôi cũng có một cái điều hòa trong phòng mình nên chịu khó một chút cũng không sao. Nhưng mà tivi lại được đặt trong phòng khách.
Bản thân tôi không xem tivi mấy nhưng Kobato, em gái tôi, thì lại ngày nào cũng xem tivi hoặc đọc manga ở phòng khách từ đầu hè đến giờ.
Lúc về tới nhà sau khi rời khỏi cửa hàng điện từ, tiện thể đi chợ luôn trên đường về, tôi thấy Kobato đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
“Anh về rồi đây.”
"A-An-chan!"
Kobato tràn đầy mong đợi nhìn vào tôi.
“Điều hòa! Điều hòa mua được chưa ạ?”
“Ừ, anh mua rồi, nhưng phải mất 3 ngày người ta mới đưa đến được.”
Nghe lời tôi nói, mặt Kobato đơ lại.
"Ba, ba ngày...... Kưkưkư... Con người thật là vô dụng…. Nhưng mà cũng thú vị đấy… Trong khoảng thời gian này, hãy để ta hưởng thụ cái nóng của luyện ngục đi. Hừ hừ hừ… Ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi… dù là cái nóng 20,000,000 độ, đối với cơ thể của Nữ Hoàng Bóng Đêm như ta đây cũng chẳng là cái gì hết…”
Vẫn là những lời nói nhảm đầy cường điệu như thường lệ.
“… Sao em không đổi sang mặc quần áo mỏng hơn?”
Câu nói này không biết tôi đã nói bao nhiêu lần rồi.
Y như những lần trước, Kobato vẫn cứ không đồng ý.
"Kưkưkư... Bộ quần áo này không phải là quần áo bình thường, mà là hắc ám ma lực của ta kết lại thành hình, không phải nói đổi là đổi được...."
"Vâng vâng."
Tôi thở dài và đi vào bếp, để thức ăn mới mua vào tủ.
Sau đó tôi lấy một cốc trà lúa mạch lạnh ra để uống.
A, thật là sảng khoái.
“Kobato~ uống trà lúa mạch không?”
Tôi cầm cái chén mạch trà và ngó vào trong phòng khách.
Trên màn hình TV là một cô bé mặc bộ váy đỏ, trông như một phiên bản đơn giản hóa của bộ Kobato mặc, đối đầu với một cô gái mặc một cái váy trắng có riềm xếp đang hét lên “thiếu nữ ma pháp” (tôi đoán đó là nhân vật chính) – cả hai đang dùng phép thuật chiến đấu giữa không trung.
Tiết tấu diễn ra khá nhanh, pháp thuật bay toán loạn và cháy nổ ở khắp mọi nơi, khiến nó trông có vẻ khá hấp dẫn dù tôi cũng không biết cốt truyện.
Kobato cũng dán mắt vào màn hình.
Cuộc chiến có vẻ đang diễn ra tới hồi cao trào, cô gái mặc váy đỏ bị phép thuật của nhân vật chính đánh trúng và rơi xuống mặt đất.
Có vẻ như là sắp đến đoạn kết, nhưng mà cô gái mặc váy đỏ lại xuất hiện trở lại giữa đám khói bụi.
Cô ấy nhìn lên nhân vật chính trên bầu trời và nở nụ cười đầy tự tin.
“Kưkưkư… Người bức được ta đến mức này đã là không tệ rồi. Để thể hiện sự kính trọng với nỗ lực anh dũng của người, ta sẽ cho ngươi thấy diện mạo thực sự của ta...!”
Một quầng sáng đỏ bao quanh người cô gái, rồi cô ta kêu lên,
"Phong ấn thuật, giải trừ!"
Chiếc váy đỏ của cô ấy cháy rụi, luồng ánh sáng màu đỏ bao quanh thân thể của cô ấy.
“Ma lực, giải phóng!”
Một ngọn lửa khác xuất hiện trên cơ thể trần trụi của cô ta và huyễn hóa thành một bộ quần áo mới.
Khi ánh sáng ngừng chớp nháy trên màn hình, cô ấy lại xuất hiện với một bộ trang phục hoàn toàn khác lúc trước.
Đó là một bộ đồ bó sát người trông khá kì quái, có hai khoảng hở ở lưng và trước ngực, kèm theo một cái váy rất ngắn. Nói chung là rất hở hang.
“Kưkưkư… đây chính là hình dạng thật của ta…!”
Cô gái lên tiếng tuyên bố, trên môi nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.
Điều duy nhất thay đổi là bộ quần áo, gương mặt của cô ta không hề thay đổi gì cả, nhưng cô “thiếu nữ ma pháp” nhân vật chính lại thốt lên: “Thì ra đây là…hình dạng thật của ngươi…” với một vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó nhạc hiệu kết thúc chương trình bắt đầu vang lên.
Hiển nhiên là họ định để trận chiến trong hình dạng thực của cô gái váy đỏ sang tập sau. Sau khi đoạn kết và đoạn giới thiệu tập sau kết thúc, Kobato tắt tivi đi.
Rồi đột nhiên con bé đứng dậy và chạy lên gác.
“Này, Kobato, còn trà lúa mạch…”
Nó không thèm nghe…
Tôi có thể nghe tiếng Kobato chạy “rầm, rầm” lên tầng và vào phòng mình.
...Thôi kệ.
Tôi đặt cốc trà vào tủ lạnh rồi đi vào bếp làm bữa tối.
Nhưng, tôi lại nghe thấy tiếng chạy rầm rầm, và Kobato lại xuống tầng một.
"An-chan!"
Không biết tại sao Kobato lại cầm trên tay một cái váy và mấy bộ quần áo khác.
Nhưng lại không phải là loại quần áo Goth-loli mà Kobato vẫn hay mặc như mọi khi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó cái phông cộc tay và chiếc váy ngắn con bé mặc hồi tiểu học.
Kobato đưa quần áo vào trong bếp và đặt lên một cái ghế.
"...?"
Khi tôi đang đoán xem nó định làm gì thì Kobato kêu lên:
“Ph, phong, phong ấn thuật… Giải trừ!”
Sau khi nói xong, Kobato vội vàng cởi quần áo ra.
...? Quên đi, lại tiếp tục làm bữa tối thôi…
"A-An-chan! Anh phải nhìn chứ!"
Kobato nói, khi tôi đã quay lưng lại.
Tôi quay lại để làm vừa ý con bé, và nó tiếp tục bỏ dây buộc đầu, nơ, cả cái váy ren liền áo và quần ống.
Kobato bắt đầu tháo tất chân ra, nhưng mà chúng bị thấm ướt đầy mồ hôi và dính vào chân khiến con bé rất vất vả để tháo ra.
"Hya!"
A, ngã rồi.
Vẫn đặt mông ngồi trên sàn, Kobato tiếp tục vật lộn với hai cái tất chân.
Sau đó Kobato cởi nốt cả cái quần lót có viền hoa ra.
“Kobato, nhớ cho hết đồ vào máy giặt nhé.”
“A, vâng ạ.”
Kobato, lúc này vẫn trần như nhộng, nhặt chỗ quần áo mới cởi ra đưa vào phòng giặt đồ.
Con bé trở lại với một chiếc quần lót mới trong tay.
“Ma lực, giải phóng!”
Kobato hét lên hết sức, mặc cái quần lót mới vào, rồi mặc tiếp cái áo phông và váy đặt trên ghế.
"Ha!"
Kobato mặc xong đồ và thở dài một hơi.
Sau khi đã đổi từ bộ trang phục Goth loli thường ngày sang một bộ quần áo mát hơn, Kobato lại nói với tôi bằng điệu cười khúc khích như mọi khi:
"Kưkưkư... Đây là hình dạng thực của ta..."
"...Bắt chước à?…"
"A-ai thèm bắt chước chứ!"
Kobato đỏ mặt lên khi bị tôi bóc mẽ.
Tôi đoán là… Kobato hẳn là đã nghĩ ra được một cái cớ để để đổi sang quần áo mát hơn mà không làm mất hình tượng sau khi xem tập anime đó.
“Kưkưkư… Không nghĩ là ta phải giải phong sức mạnh thật sự như thế này… Đúng là không thể coi thường thời tiết địa ngục này được…”
“… Ờ, với anh như vậy cũng được…”
Thế này thì tôi sẽ phải giặt ít đồ hơn.
Lúc đó tôi chợt nhận ra,
“Này Kobato. Đó là quần áo em mặc từ hồi tiểu học đúng không?”
“Hử? Vâng ạ.”
Kobato gật đầu, và tôi cẩn thận nói tiếp:
“… Nếu em vẫn mặc vừa quần áo từ hồi tiểu học, dù rằng em đã học lớp 8 rồi… Thế có nghĩa là em đã ngừng lớn rồi à?”
“Hảảảả?”
Kobato kinh ngạc kêu lên.
Con bé vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình, kiểm tra lại vạt áo và phần eo váy, rồi nhìn sang tôi với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
“… Làm sao đây An-chan… Em sẽ không lớn được nữa sao??”
"........."
Tôi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Nhìn con bé thật là đáng thương quá…
Có những đứa trẻ lớn rất nhanh và trông già dặn trước tuổi từ khi còn học tiểu học, thế nhưng Kobato lại ngược lại với chúng…
"Ư ư~..."
Khuôn mặt Kobato như hóa đá trước cú sốc vừa rồi, nhưng con bé nhanh chóng trở lại đóng vai Leysis và cười khúc khích “Kưkưkư…”
“… Kưkưkư… Nghĩ kỹ thì, ta là Quý Tộc của Màn Đêm, kẻ có được cuộc sống vĩnh hằng cơ mà. Cơ thể của ta sẽ không bao giờ lăn leo và già đi… Thế này mới là bình thường với ta …”
“R-ra vậy… ít ra cũng tốt nếu em không lăn leo và già đi …”
Nhân tiện, đó là “nhăn nheo” chứ không phải “lăn leo” đâu, Kobato.
“Vâng… Em cũng thấy thế…”
Kobato mỉm cười, dù trông vẫn có vẻ như sắp bật khóc…
Vào cái ngày hè mà điều hòa nhà chúng tôi hỏng.
Kobato đổi từ thời trang Goth loli sang những bộ đồ mát mẻ hơn, và bắt đầu uống sữa thay vì nước cà chua.
Giữa lúc trời hè đang nóng nực, điều hòa phòng khách của gia đình tôi bị hỏng.
Bình nóng lạnh nhà tôi đã hỏng từ mấy hôm trước, giờ là đến lượt cái điều hòa cũng ra đi theo.
Thế nên hôm nay tôi không đến Câu lạc bộ Đồng học mà đi sắm một cái điều hòa mới.
Tôi thật ra cũng chẳng biết loại điều hòa nào có chất lượng tốt hay kém, nhưng tôi nghĩ dù chọn cái nào thì nó cũng sẽ tốt hơn cái điều hòa cũ kỹ mua từ cách đây mấy chục năm của nhà tôi.
Ở cửa hàng điện tử, nhân viên ở đó giới thiệu cho tôi vài loại điều hòa khác nhau. Sau khi xem xét dựa vào tiêu chí mức điện năng tiêu thụ và giá cả, tôi chọn mua lấy một cái.
Tuy nhiên họ thông báo rằng phải mất ít nhất là 3 ngày mới có thể đến lắp đặt điều hòa cho chúng tôi.
Ba ngày cơ à…
Dẫu sao thì tôi cũng có một cái điều hòa trong phòng mình nên chịu khó một chút cũng không sao. Nhưng mà tivi lại được đặt trong phòng khách.
Bản thân tôi không xem tivi mấy nhưng Kobato, em gái tôi, thì lại ngày nào cũng xem tivi hoặc đọc manga ở phòng khách từ đầu hè đến giờ.
Lúc về tới nhà sau khi rời khỏi cửa hàng điện từ, tiện thể đi chợ luôn trên đường về, tôi thấy Kobato đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
“Anh về rồi đây.”
"A-An-chan!"
Kobato tràn đầy mong đợi nhìn vào tôi.
“Điều hòa! Điều hòa mua được chưa ạ?”
“Ừ, anh mua rồi, nhưng phải mất 3 ngày người ta mới đưa đến được.”
Nghe lời tôi nói, mặt Kobato đơ lại.
"Ba, ba ngày...... Kưkưkư... Con người thật là vô dụng…. Nhưng mà cũng thú vị đấy… Trong khoảng thời gian này, hãy để ta hưởng thụ cái nóng của luyện ngục đi. Hừ hừ hừ… Ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi… dù là cái nóng 20,000,000 độ, đối với cơ thể của Nữ Hoàng Bóng Đêm như ta đây cũng chẳng là cái gì hết…”
Vẫn là những lời nói nhảm đầy cường điệu như thường lệ.
“… Sao em không đổi sang mặc quần áo mỏng hơn?”
Câu nói này không biết tôi đã nói bao nhiêu lần rồi.
Y như những lần trước, Kobato vẫn cứ không đồng ý.
"Kưkưkư... Bộ quần áo này không phải là quần áo bình thường, mà là hắc ám ma lực của ta kết lại thành hình, không phải nói đổi là đổi được...."
"Vâng vâng."
Tôi thở dài và đi vào bếp, để thức ăn mới mua vào tủ.
Sau đó tôi lấy một cốc trà lúa mạch lạnh ra để uống.
A, thật là sảng khoái.
“Kobato~ uống trà lúa mạch không?”
Tôi cầm cái chén mạch trà và ngó vào trong phòng khách.
Trên màn hình TV là một cô bé mặc bộ váy đỏ, trông như một phiên bản đơn giản hóa của bộ Kobato mặc, đối đầu với một cô gái mặc một cái váy trắng có riềm xếp đang hét lên “thiếu nữ ma pháp” (tôi đoán đó là nhân vật chính) – cả hai đang dùng phép thuật chiến đấu giữa không trung.
Tiết tấu diễn ra khá nhanh, pháp thuật bay toán loạn và cháy nổ ở khắp mọi nơi, khiến nó trông có vẻ khá hấp dẫn dù tôi cũng không biết cốt truyện.
Kobato cũng dán mắt vào màn hình.
Cuộc chiến có vẻ đang diễn ra tới hồi cao trào, cô gái mặc váy đỏ bị phép thuật của nhân vật chính đánh trúng và rơi xuống mặt đất.
Có vẻ như là sắp đến đoạn kết, nhưng mà cô gái mặc váy đỏ lại xuất hiện trở lại giữa đám khói bụi.
Cô ấy nhìn lên nhân vật chính trên bầu trời và nở nụ cười đầy tự tin.
“Kưkưkư… Người bức được ta đến mức này đã là không tệ rồi. Để thể hiện sự kính trọng với nỗ lực anh dũng của người, ta sẽ cho ngươi thấy diện mạo thực sự của ta...!”
Một quầng sáng đỏ bao quanh người cô gái, rồi cô ta kêu lên,
"Phong ấn thuật, giải trừ!"
Chiếc váy đỏ của cô ấy cháy rụi, luồng ánh sáng màu đỏ bao quanh thân thể của cô ấy.
“Ma lực, giải phóng!”
Một ngọn lửa khác xuất hiện trên cơ thể trần trụi của cô ta và huyễn hóa thành một bộ quần áo mới.
Khi ánh sáng ngừng chớp nháy trên màn hình, cô ấy lại xuất hiện với một bộ trang phục hoàn toàn khác lúc trước.
Đó là một bộ đồ bó sát người trông khá kì quái, có hai khoảng hở ở lưng và trước ngực, kèm theo một cái váy rất ngắn. Nói chung là rất hở hang.
“Kưkưkư… đây chính là hình dạng thật của ta…!”
Cô gái lên tiếng tuyên bố, trên môi nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.
Điều duy nhất thay đổi là bộ quần áo, gương mặt của cô ta không hề thay đổi gì cả, nhưng cô “thiếu nữ ma pháp” nhân vật chính lại thốt lên: “Thì ra đây là…hình dạng thật của ngươi…” với một vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó nhạc hiệu kết thúc chương trình bắt đầu vang lên.
Hiển nhiên là họ định để trận chiến trong hình dạng thực của cô gái váy đỏ sang tập sau. Sau khi đoạn kết và đoạn giới thiệu tập sau kết thúc, Kobato tắt tivi đi.
Rồi đột nhiên con bé đứng dậy và chạy lên gác.
“Này, Kobato, còn trà lúa mạch…”
Nó không thèm nghe…
Tôi có thể nghe tiếng Kobato chạy “rầm, rầm” lên tầng và vào phòng mình.
...Thôi kệ.
Tôi đặt cốc trà vào tủ lạnh rồi đi vào bếp làm bữa tối.
Nhưng, tôi lại nghe thấy tiếng chạy rầm rầm, và Kobato lại xuống tầng một.
"An-chan!"
Không biết tại sao Kobato lại cầm trên tay một cái váy và mấy bộ quần áo khác.
Nhưng lại không phải là loại quần áo Goth-loli mà Kobato vẫn hay mặc như mọi khi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó cái phông cộc tay và chiếc váy ngắn con bé mặc hồi tiểu học.
Kobato đưa quần áo vào trong bếp và đặt lên một cái ghế.
"...?"
Khi tôi đang đoán xem nó định làm gì thì Kobato kêu lên:
“Ph, phong, phong ấn thuật… Giải trừ!”
Sau khi nói xong, Kobato vội vàng cởi quần áo ra.
...? Quên đi, lại tiếp tục làm bữa tối thôi…
"A-An-chan! Anh phải nhìn chứ!"
Kobato nói, khi tôi đã quay lưng lại.
Tôi quay lại để làm vừa ý con bé, và nó tiếp tục bỏ dây buộc đầu, nơ, cả cái váy ren liền áo và quần ống.
Kobato bắt đầu tháo tất chân ra, nhưng mà chúng bị thấm ướt đầy mồ hôi và dính vào chân khiến con bé rất vất vả để tháo ra.
"Hya!"
A, ngã rồi.
Vẫn đặt mông ngồi trên sàn, Kobato tiếp tục vật lộn với hai cái tất chân.
Sau đó Kobato cởi nốt cả cái quần lót có viền hoa ra.
“Kobato, nhớ cho hết đồ vào máy giặt nhé.”
“A, vâng ạ.”
Kobato, lúc này vẫn trần như nhộng, nhặt chỗ quần áo mới cởi ra đưa vào phòng giặt đồ.
Con bé trở lại với một chiếc quần lót mới trong tay.
“Ma lực, giải phóng!”
Kobato hét lên hết sức, mặc cái quần lót mới vào, rồi mặc tiếp cái áo phông và váy đặt trên ghế.
"Ha!"
Kobato mặc xong đồ và thở dài một hơi.
Sau khi đã đổi từ bộ trang phục Goth loli thường ngày sang một bộ quần áo mát hơn, Kobato lại nói với tôi bằng điệu cười khúc khích như mọi khi:
"Kưkưkư... Đây là hình dạng thực của ta..."
"...Bắt chước à?…"
"A-ai thèm bắt chước chứ!"
Kobato đỏ mặt lên khi bị tôi bóc mẽ.
Tôi đoán là… Kobato hẳn là đã nghĩ ra được một cái cớ để để đổi sang quần áo mát hơn mà không làm mất hình tượng sau khi xem tập anime đó.
“Kưkưkư… Không nghĩ là ta phải giải phong sức mạnh thật sự như thế này… Đúng là không thể coi thường thời tiết địa ngục này được…”
“… Ờ, với anh như vậy cũng được…”
Thế này thì tôi sẽ phải giặt ít đồ hơn.
Lúc đó tôi chợt nhận ra,
“Này Kobato. Đó là quần áo em mặc từ hồi tiểu học đúng không?”
“Hử? Vâng ạ.”
Kobato gật đầu, và tôi cẩn thận nói tiếp:
“… Nếu em vẫn mặc vừa quần áo từ hồi tiểu học, dù rằng em đã học lớp 8 rồi… Thế có nghĩa là em đã ngừng lớn rồi à?”
“Hảảảả?”
Kobato kinh ngạc kêu lên.
Con bé vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình, kiểm tra lại vạt áo và phần eo váy, rồi nhìn sang tôi với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
“… Làm sao đây An-chan… Em sẽ không lớn được nữa sao??”
"........."
Tôi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Nhìn con bé thật là đáng thương quá…
Có những đứa trẻ lớn rất nhanh và trông già dặn trước tuổi từ khi còn học tiểu học, thế nhưng Kobato lại ngược lại với chúng…
"Ư ư~..."
Khuôn mặt Kobato như hóa đá trước cú sốc vừa rồi, nhưng con bé nhanh chóng trở lại đóng vai Leysis và cười khúc khích “Kưkưkư…”
“… Kưkưkư… Nghĩ kỹ thì, ta là Quý Tộc của Màn Đêm, kẻ có được cuộc sống vĩnh hằng cơ mà. Cơ thể của ta sẽ không bao giờ lăn leo và già đi… Thế này mới là bình thường với ta …”
“R-ra vậy… ít ra cũng tốt nếu em không lăn leo và già đi …”
Nhân tiện, đó là “nhăn nheo” chứ không phải “lăn leo” đâu, Kobato.
“Vâng… Em cũng thấy thế…”
Kobato mỉm cười, dù trông vẫn có vẻ như sắp bật khóc…
Vào cái ngày hè mà điều hòa nhà chúng tôi hỏng.
Kobato đổi từ thời trang Goth loli sang những bộ đồ mát mẻ hơn, và bắt đầu uống sữa thay vì nước cà chua.
Danh sách chương