Ngày thứ hai Kobato thôi không mặc trang phục Goth loli.

Tôi đi đến Câu lạc bộ cùng với Kobato – con bé đột nhiên bỏ được thói quen ru rú trong nhà của mình một cách kì diệu sau khi chuyển sang mặc quần áo bình thường.

Những thành viên khác của Câu lạc bộ, và cả Maria, đều tập trung ở đó.

"Onii-chan!"

Ngay khi tôi vừa bước vào phòng, Maria đã nhào vào người tôi.

“Ừ, lâu quá rồi không gặp em.”

Tôi vừa nói vừa xoa đầu Maria.

Có vẻ là gần đây em ấy rất bận việc nên mấy ngày nay không thấy Maria đến phòng của câu lạc bộ.

“Anh biết không! Hôm nay Yukimura cho em ăn rất là ngon nha! Hôm qua còn được ăn thịt bò nữa đấy! Yukimura thật là tốt! Anh có biết không? Cá ngừ toro được gọi là toro bởi vì nó tạo ra tiếng ‘tororo’ rồi tan trong miệng người ta đấy! (*) Thịt bò ngày hôm qua cũng thật là mềm nữa!”

Cái gì, Sushi…? Thịt bò…? Tôi kinh ngạc nhìn sang Yukimura, nhưng vẻ mặt cậu ta lại đầy tự hào.

“Anh đã ra lệnh cho em chuẩn bị thức ăn ngon cho Tiểu thư Maria nên em đã dành hết tâm sức để chuẩn bị những món ăn thật là tuyệt vời cho tiểu thư.”

"Ừm, ừ, anh có nói là chuẩn bị ít thức ăn ngon, nhưng em không thấy là sushi và thịt bò là hơi quá sao…? "

Yukimura nghiêng nghiêng đầu có vẻ không hiểu tôi định nói gì.

Cậu ta luôn đi từ thái cực này đến thái cực kia…

…Không biết tiền ăn mấy ngày qua của Maria tốn bao nhiêu nữa…

Tôi không thể để đàn em trả tiền cho mình được, nên mỗi khi Yukimura mua bánh ngọt và truyện tranh cho tôi, tôi đều bí mật nhét tiền vào ví của cậu ta.

Chỉ nghĩ đến việc lần này tôi phải tốn bao nhiêu tiền là đã thấy xót rồi…

“Em từng cầu nguyện rằng Chúa sẽ đập chết tên bệnh hoạn thích mặc đồ con gái này khi cậu ta bắt em ăn cái thứ đồ kỳ quái có vị như vị thuốc đó. Nhưng giờ thì khác rồi! Cảm ơn Yukimura nhé!”

Maria cười có vẻ rất vui vẻ.

“Việc này đều là chủ ý của Aniki cả. Nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn anh ấy mới đúng.”

“Cảm ơn Onii-chan! Nhờ có anh mà em mới được ăn những thứ đồ ngon như vậy! Yêu lắm Onii-chan cơ!”

Ai, nụ cười tỏa nắng đầy hạnh phúc của Maria khiến tôi không tài nào nói được câu: “Từ giờ trở đi, bữa trưa chỉ được giới hạn trong 300 yên thôi…!!”

Khi tôi đang nghĩ thế thì,

"Ưưư~...!Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!"

Kobato chen vào giữa và ngăn không cho Maria bám vào người tôi.

“Cứ ăn đi rồi ngươi sẽ béo như một con lợn, và rồi An-chan sẽ ghét ngươi!”

“C–cậu nói gì?”

Maria nhìn Kobato, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

"...? Cậu là ai?"

"Ta là em gái của An-chan!"

"Hử?"

Maria nghiêng đầu và nhìn vào gương mặt Kobato, trước khi hét lên “Aaaa!” đầy kinh ngạc.

“Ngươi là con ma cà rồng đó! Tại sao lại có một con ma cà rồng ở trong này!? Ngươi ta đã lừa ta đúng không?”

Tôi đoán Maria không nhận ra Kobato vì con bé đang mặc một bộ quần áo bình thường.

“Hả? À… ờ… Đồ ngốc dễ lừa kia… Kưkưkư… Thánh giá của ngươi và ánh sáng mặt trời chẳng là cái thá gì với Nữ Hoàng Bóng Đêm đâu…”

Kobato có vẻ vui lên rất nhanh.

…Tôi nghĩ là bởi vì Maria gần như là người duy nhất tin rằng Kobato là Ma Cà Rồng thực sự.

“Hừ! Ta đã khinh địch bởi vì không thấy ngươi trong một thời gian dài! Thứ hiện thân ghê tởm của bóng tối! Ta sẽ dùng sức mạnh của Chúa để tịnh hóa ngươi!”

Maria lấy cái thập tự giá ra và lao về phía Kobato.

Bụp! Bụp!

Bị cây thánh giá đập thẳng vào trán, Kobato suýt thì khóc.

“_____!! Ngươi, ngươi phạm quy! Ta đã nói là không có hiệu quả rồi mà sao ngươi còn dùng hả! Đồ ngốc! Ưaaaaa!!”

Kobato cắn vào tay của Maria để trả đũa.

"Gyaaaaa!"

Maria hét lên và lùi xa ra khỏi Kobato.

“AAA! Ngươi đã cắn ta! Con ma cà rồng đã cắn ta! Sao ngươi dám làm thế? Đồ đần độn, đồ đần độn!”

“Ma cà rồng đương nhiên phải cắn người rồi…”

Nhìn vào Maria sắp khóc đến nơi, Kobato nói.

Thế rồi con bé vừa cười vừa tuyên bố:

"Kưkưkư... Ngươi có biết không, tên đầy tớ của Chúa…? Kẻ nào bị ma cà rồng cắn cũng sẽ biến thành ma cà rồng…. Hahaha, người sẽ biến thành ma cà rồng đầy tớ cho ta...!!"

"Ế ế ế!!"

Maria có vẻ sợ hãi bởi lời Kobato nói.

“Đó, đó không phải là sự thật chứ, Onii-chan?”

"...Đúng là anh có nghe nói về truyền thuyết như vậy..."

Ấy đợi đã, nhưng mà hình như phải bị hút máu thì mới biến chứ đâu phải bị cắn?

Cũng có truyện kể rằng con người có thể biến thành ma ca rồng bằng cách uống máu ma cà rồng.

“Á á á! Ta đã trở thành ma cà rồng rồi sao?”

Yozora tỏ vẻ khó chịu với tiếng khóc lóc của Maria.

“… Maria. Nếu vừa mới bị cắn xong, đi ra đứng ngoài nắng một thời gian thì sẽ không biến thành ma cà rồng đâu.”

“Thật ư?”

Maria nhìn sang Yozora, ngập tràn hi vọng.

“Thật, thật mà. Trước đến giờ ta luôn nói thật.”

Chỉ có Yozora mới có thể nói dối thẳng tưng như vậy mà không chớp mắt lấy một cái.

Yozora nở một nụ cười đầy thông cảm với Maria.

“Đi đi, mau chạy ra ngoài và tắm nắng trước khi quá muộn!”

“Em hiểu rồi! Cảm ơn chị Yozora!”

Maria gật đầu mỉm cười… Đừng mắc bẫy dễ thế chứ…

“Ngoài ra, cách này sẽ không có hiệu quá nếu vẫn mặc quần áo, phải hoàn toàn khỏa thân mới có hiệu quả!”

“Hiểu rồi! Em sẽ chạy khỏa thân dưới nắng!”

Maria lạch bạch chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ.

“…Chà chà…Đầu óc không thông minh lắm nhỉ…”

Yozora trông có vẻ rất nghi hoặc, dù chính cô ấy là người đã lừa cô bé.

“… Cô cũng thật là ác quá đấy… Mặc dù sự ngây thơ quá mức của Maria cũng khiến người khác thấy lo thật.”

Sena nói với vẻ thương hại.

Sau đó cô ấy nhìn sang Kobato.

“Uhư-!"

“Gì, gì hả…. Sinh vật hạ đẳng của ban ngày không được nhìn vào ta…”

Kobato nhìn sang Sena với ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Sena nở một nụ cười toe toét, mắt biến thành hình trái tim. (♥♥).

“Này~ Này! Vì sao Kobato lại không mặc đồ Goth loli nữa thế? Định thay đổi hình tượng ư?”

“…Ta, ta phải giải phóng sức mạnh thật sự của mình để chuẩn bị cho trận đánh với Chúa trời…”

"AAA! Mặc dù chị không hiểu em đang nói gì, nhưng mà em DỄ THƯƠNG quá đi! Dù đổi trang phục rồi nhưng em vẫn yêu chết đi được! ~~♥"

"Ưư~..."

Kobato trốn đằng sau lưng tôi, có vẻ sắp khóc đến nơi.

Nhìn đến dáng điệu sợ hãi của Kobato, Sena có vẻ lại càng thêm hưng phấn:

"Aưưưư!♥Không biết em được tạo nên từ thứ gì vậy, thật là đáng yêu quá đi!! Này này, Kobato-chan, làm em gái chị nhé!?"

"Ưưư... An-chan..."

Kobato hoảng sợ đến tột độ.

Hơn nữa, Rika cũng vừa đi về phía chúng tôi vừa thở hồng hộc “Hàà Hàà”.

“Hề hề hề ~… Này cô bé, hôm nay bé mặc quần lót màu gì?”

"Độ "dê già" của em còn đến mức nào nữa hả!?”

Tôi mắng Rika, nhưng tất cả những gì em ấy làm chỉ là trưng ra cái nụ cười biến thái hết sức trên mặt.

“Thật tình, anh em nhà Hasegawa đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Rika nha… He he, nào hai người, ta cùng khỏa thân nào~~♥"

“Ha ha ha… Làm thế nào để đến được end của Kobato bây giờ…?”

“…Thôi đi, lũ biến thái.”

Bộp! Bụp!

Yozora, trông có vẻ vẫn khó chịu, làm câm họng hai tên biến thái bằng vài cú đập vỉ đập ruồi.

Dẫu sao thì, đó là những gì xảy ra khi mọi người trong câu lạc bộ lần đầu tiên gặp Kobato trong quần áo mùa hè.

Ngoài ra, điều này không liên quan cho lắm, nhưng trên đường về nhà, chúng tôi thấy Maria đang phải quỳ trong phòng tự kiểm điểm của nhà thờ, đeo một cái bảng có dòng chữ: “Tôi đã làm việc không biết xấu hổ. Xin lỗi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện