Như đã đồng ý, tôi dành hôm sau để giúp Yusa, Hội trưởng và những học sinh trong thư viện phân loại sách.

Có vẻ như gần đây vài cựu học sinh trường tôi đã đóng cửa một tiệm sách và tặng một lượng lớn sách còn lại cho trường của họ.

Dù đã đến giờ về mà công việc vẫn chưa xong, nên chúng tôi quyết định cũng dành cả ngày hôm sau để phân loại sách

Còn lý do các thành viên Ban chấp hành Hội học sinh đi giúp đỡ việc này là vì Hội trưởng cho rằng nhiệm vụ của các thành viên Ban chấp hành là giúp đỡ bất cứ câu lac bộ hay uỷ ban nào đến xin sự trợ giúp.

Theo tôi được nghe, lúc đầu người ta chỉ xin giúp đỡ khi họ thật sự cần nhưng công việc tuyệt vời của Hội học sinh nổi tiếng đến mức học sinh thường xuyên xếp hàng dài để nhờ họ giúp.

Mà Hội trưởng chẳng có vẻ gì là để ý việc bị đùn đẩy cả đống công việc kì lạ mà chỉ cho qua với một câu " trở thành chỗ dựa cho học sinh là một điều tốt"

Ngoài việc giúp đỡ các câu lạc bộ và ủy ban,Hội học sinh còn có nhiều công việc bình thường khác,như tổ chức họp cho các sự kiện,hay với các ủy ban,và chép nhiều tài liệu ra giấy,nhưng họ cũng xử lí hàng đống việc nhỏ khác như photo cho các lớp,giúp đỡ dọn dẹp phòng câu lạc bộ,và giúp mang dụng cụ trang thiết bị trong trường.

Dĩ nhiên,tôi không thể làm tài liệu hay đi họp thay họ,nên mọi thứ giao cho tôi không phải là việc thủ công thì cũng là mấy cái việc kì cục nào đó.

Cơ mà, rõ ràng có thêm một người giúp thì việc xử lý mấy công việc đó thật sự khác hẳn, vì trong một ngày tôi nhận được nhiều lời cảm ơn từ cả Hội trưởng và Yusa. Thật ra, cả những thành viên khác của hội học sinh - Phó hội trưởng, Akane Ohmoto-senpai (1 cô nàng xinh đẹp nhưng mang cho người khác cảm giác của một anh chàng. Có vẻ cô ấy đã biết Hội trưởng từ tiểu học), và Thư kí Hội học sinh, Karin Jinguuji (1 nữ sinh Nhật nhỏ tuổi hơn tôi, trầm tính và khá là trong sáng - 1 trong số ít những tín đồ Cơ Đốc giáo thật sự trong trường) - Những người lúc đầu không có ấn tượng tốt về tôi, thì giờ đã cởi mở hơn một chút sau khi chúng tôi làm việc chung với nhau, và hiện tại tôi đã trao đổi mail với tất cả mọi người ở Hội học sinh.

Tuy nhiên, về danh tiếng của tôi với số học sinh còn lại của trường, có vẻ như họ nghĩ tôi đang giúp đỡ Hội học sinh vì gặp phải rắc rối, và Hội trưởng thật tuyệt vời vì đã làm cho một tên tội phạm như tôi vâng lời, nên danh tiếng của Hội tưởng càng tăng lên trong khi của tôi thì vẫn y nguyên.

…Mặc dù, việc người ta tự tạo ra mấy lời đồn nào đó về tôi cũng không phải gì mới, và ít nhất chúng cũng chẳng thể tệ hơn nữa. Với cũng đúng là uy tín của Hội trưởng khiến tôi muốn làm việc với cô ấy.

Cơ mà, trước khi kịp nhận ra thì một tuần đã trôi qua.

Giờ đã là tháng Mười Hai.

Tôi vẫn chưa đến câu lạc bộ lần nào kể từ lần thổ lộ bộc phát của Sena.

Tôi chưa gặp bất kì ai trong câu lạc bộ ngoại trừ Yozora ở chung lớp,Yukimura thì mang bữa trưa và truyện tranh yankee cho tôi mỗi ngày,và cả Kobato nữa.

Mà Yozora thì chả mấy khi nói chuyện với tôi, Kobato thì có vẻ đã bắt chước tôi không đến câu lạc bộ, nên tôi chưa nói chuyện với ai trong câu lạc bộ cả tuần qua.

Yukimura cũng vẫn y như vậy. Kể cả khi đến gặp tôi vào bữa trưa thì con bé cũng không nhắc đến sự thật là tôi đã không đến câu lạc bộ mà chỉ đơn thuần rời phòng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi cũng không có ý định hỏi con bé xem có gì đang diễn ra ở câu lạc bộ hay không.

Chỉ là để cho chúng tôi được thoải mái thôi, chứ không phải là tôi không quan tâm đến câu lạc bộ nữa.

Tôi vẫn quan tâm sâu sắc đến nó, và tôi muốn bảo vệ cái thế giới thoải mái dễ chịu đó của chúng tôi.

Nhưng, dù cho tôi có tự nhủ rằng " hôm nay mình sẽ quay lại câu lạc bộ", thì rốt cuộc hai chân lại không đưa tôi đến nhà nguyện mà là phòng của Hội học sinh.

Cơ bản là, quay lại nơi mình đã chạy trốn thì thật đáng sợ.

Tình huống của chúng tôi có thể khác, nhưng tôi vẫn nghĩ sự cứng rắn của sena thật sự tuyệt vời khi mà nhỏ luôn có thể quay lại như không có gì xảy ra mỗi khi nhỏ chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ.

"Haa…"

"Có chuyện gì vậy Kodaka?"

Yusa trông bối rối trước biểu hiện thất thần của tôi trong khi đi bên cạnh.

"À,không có gì"

Hôm nay tôi lại giúp đỡ Hội học sinh.

Aoi hỏi trong khi chúng tôi đang bận mang một chồng lớn các bản photo từ phòng photo về phòng Hội học sinh.

Nhưng rồi, khi vừa đến đại sảnh dẫn đến các phòng học bình thường và đặc dụng thì bỗng dưng ai đó gọi tôi lại.

"——Hóa ra anh ở đây, Đại ca"

Nói rồi, chủ nhân của giọng nói đó bắt đầu đi đến chỗ tôi, không ai khác ngoài Yukimura Kusunoki.

Con bé đang mặc một bộ đồng phục nam, giống với tôi.

Tôi đã quen với việc thấy Yukimura mặc như thế rồi, dù rằng con bé chỉ mặc bộ đồng phục quản gia trong các hoạt động của câu lạc bộ. Mỗi ngày khi đến để mang cho tôi bánh mì và truyện tranh yankee vào bữa trưa thì em ấy mang bộ đồng phục thường ngày.

…Tuy nhiên giờ là sau giờ học——hay nói cách khác, là giờ thường niên cho các hoạt động trong câu lạc bộ .

Thấy con bé mặc đồng phục trường vào giờ này là cực kì hiếm.

"N-này Yukimura"

Vì vài lý do mà tôi cảm thấy cực kì căng thẳng.

"C-có chuyện gì vậy?"

Yukimura đi một mạch đến chỗ tôi, nhìn tôi bằng khuôn mặt vô cảm thường ngày và nói.

"Em nghe nói bè lũ Hội học sinh bẩn thỉu đã bắt anh làm nô lệ cho họ, nên em đến cứu anh đây.”

"N-Nô lệ của họ?"

Trí tưởng tượng của em ấy lại bay cao,bay xa và bay....luôn nữa rồi!

"...Tôi sẽ không đứng yên và để cô nói xấu Hội học sinh, hay nói rằng chúng tôi bắt người nào làm nô lệ cho mình đâu!"

Aoi phồng má lên và bước ra phía trước tôi.

"Kodaka chỉ đơn thuần là tử tế giúp đỡ chúng tôi thôi! Tôi sẽ không để cô bôi nhọ chúng tôi vì chuyện đó đâu!"

"......"

Yukimura hơi nhăn mặt, rồi nhìn, không phải Aoi, mà là tôi, và hỏi,

"...Cô ta nói có đúng không, Đại ca?"

"Ơ-Ờ…Tôi đang tự nguyện giúp đỡ bọn họ mà."

Cảm thấy hơi tội lỗi, miệng tôi trả lời Yukimura trong khi đôi mắt thì lảng tránh em ấy.

Sau khi nghe câu trả lời của tôi,Yukimura đáp lại,

"Hiểu rồi, em cũng sẽ giúp vậy"

Con bé không có ý đổ lỗi cho tôi, và cũng không hề do dự giúp đỡ. Như thể câu trả lời đó là tự nhiên nhất với con bé vậy.

"Thôi,cảm ơn! Chúng tôi không cần người nào nữa!"

Aoi từ chối khá mạnh mẽ, và đáp lại thì Yukimura lại một lần nữa méo lại.

“...Tôi ở đây để giúp Đại ca, xin đừng hiểu lầm."

"Cũng thế thôi!....Ahhh!"

Aoi bỗng dưng kinh ngạc và chỉ tay vào Yukimura.

"Tôi nhớ rồi, cô là cái người trong câu lạc bộ đã cố đầu độc tôi!"

"Chính xác"

Yukimura gật đầu như thể hỏi rằng "Thế thì sao?"

"Sao cô lại mặc đồng phục nam!?"

Có người chỉ ra việc đó sau ngần ấy thời gian thật sự khá sảng khoái,tuy nhiên Yukimura chỉ đơn thuần nhìn Aoi đầy tự tin và nói,

"Đó là bởi vì mục đích của tôi là thành một người đàn ông đích thực.”

Còn về phản ứng của Aoi với lời tuyên bố của Yukimura thì,

"....? Cái gì?"

Cô nàng nghiêng đầu qua một bên như thể chả hiểu cô gái kia vừa nói gì.

"...Mục đích của tôi là trở thành một người đàn ông đích thực.”

Yukimura lặp lại, nhưng trông Aoi vẫn bối rối như lúc đầu.

"Ý cô là sao khi nói...một người đàn ông đích thực?"

"...là một người đàn ông rất ư là tuyệt vời."

Chà, giải thích kiểu đó thật sự khá mơ hồ. Mà dù sao,theo một cách nào đó thì nó cũng khá là nam tính.

"Ờ-hở. Nhưng cô là con gái mà,phải không? "Chính xác. Tuy nhiên, một người đàn ông đích thực là một sinh vật vượt qua mọi rào cản giới tính."

"Hả? Cô đang nói cái khỉ gì thế? Cô khá là kì quặc đấy~"

Yukimura giải thích với vẻ mặt tự mãn nhưng Aoi chỉ nghiêng đầu qua 1 bên.

"....."

Con bé im lặng sau khi bị kêu là kì quặc và hơn hết là không thể truyền tải ý tưởng của mình cho người kia hiểu.

Khi nhìn kĩ, tôi để ý thấy tay con bé nắm lại và đôi môi rung lên.

Sau đó Yukimura hỏi tôi, trong khi ở khóe mắt của con bé bắt đầu ngấn nước, dù là chỉ một tí.

"Đại…Đ-Đại ca! Em giết phắng con nhỏ này nhé?"

"Woa, woa, bình tình lại nào!"

Tôi chưa bao giờ thấy con bé thế này.

"Giết tôi? Cô vẫn giở cái thói bạo lực như ngày nào! Không đời nào tôi có thể để một kẻ kì quặc như cô làm bất kì công việc nào của Hội học sinh!"

Tay của Aoi đã đầy đồ rồi nên cô nàng cố gắng đuổi Yukimura đi bằng cách nói "Xùy, Xùy" về phía con bé.

"Fghh..."

Yukimura mím môi lại và giận dữ lườm Aoi, và dĩ nhiên cô nàng cũng trừng mắt trả đũa.

Tuy nhiên, cái nhìn của Yukimura thì cặp lông mày với môi chỉ thay đổi tí ở phần góc ,và Aoi thì trông như 1 chú chó con cố hết sức để ra vẻ đáng sợ. Nên thật tình mà nói, cả hai chả có xíu nào trông đáng sợ cả, thậm chí thêm tí nữa thì có thể nói cả hai người trông cũng dễ thương đôi chút, nhưng tôi chẳng thể đứng đây mà để cho hai người họ lườm nhau cả ngày được.

"...Aoi, xin lỗi nhưng hãy đi trước đi, tôi cần nói với Yukimura một tí"

"Ừ-hử....Được thôi, nếu cậu đã nói vậy"

Aoi gật đầu nói, trông cô nàng dường như không hài lòng cho lắm, rồi cô nàng quay lưng bỏ đi về phía dãy nhà chính của trường.

"...Em xin lỗi vì sự bộc phát lúc nãy, Đại ca."

Sau khi thấy Aoi bỏ đi, con bé ngượng nghịu nói.

"Anh đoán đến em cũng có lúc gặp rắc rối với vài người nhỉ."

Tôi nói, với giọng điệu pha tí trêu chọc, khiến em ấy trả lời với giọng không hài lòng.

"...Em không thích người đó."

"Không có đấu đá gì với em hả...Có lẽ nếu hai đứa chịu ngồi lại nói chuyện với nhau thì em sẽ thích cô nàng một chút đấy.”

Mà nghĩ lại,tôi có cảm giác Aoi và Yukimura giống nhau theo một cách kì quặc.

"...Tên cô ta" Yukimura khẽ nói.

"Tên?"

"Aoi" là gia huy của gia đình Tokugawa. Yukimura Sanada chỉ còn một bước nữa là đã lấy được đầu của Tokugawa trong cuộc bao vây ở Okinawa,nhưng cuối cùng bị đẩy lùi và nhận lấy một cái kết bi thảm.

"...Ừ thì, anh cũng biết trận chiến giữa Tokugawa và Yukimura Sanada, nhưng cái đó có....Mà khoan, em ghét cô nàng chỉ vì cái lịch sử gắn với tên em?"

“Chính xác.”

"Em nói thiệt hả...?"

"Không,em đùa thôi."

"Anh không nghĩ em nên ghét người khác vì một chuyện như------

Cái gì, là đùa hả?"

Tôi nói, đáp lại trò đùa của con bé.

...Có là đùa hay không thì tôi chẳng thể nói được khi mà bạn trưng ra cái bộ mặt hình sự như thế....

Rồi Yukimura ngượng nghịu nói,

"Một cách trả lời thật là tuyệt vời, Đại ca....Thật ra thì, chỉ là em dường như không thể thích cô ta vì vài lý do.”

"Anh hiểu...."

Hoàn toàn bình thường khi có 1 vài người mà bạn không thể hòa đồng với họ được,nhưng thấy rằng kể cả Yukimura cũng có người em ấy thích và không thích thì cũng hơi sốc một tí.

"À-Ờ,dù sao thì,để chuyện Aoi qua 1 bên đi..."

Tôi nói rụt rè nói, và rồi,cuối cùng cũng hỏi về chuyện làm mình khó chịu cả tuần qua.

"...Câu lạc bộ ra sao rồi?

"Sena tỷ vẫn thả hồn mình vào mấy cái gal game như mọi khi."

"...Chả có gì làm nhỏ bối rối được nhỉ..."Tôi cười khổ nói.

Lẽ tự nhiên,Sena đã là người khiến tôi tò mò nhất vì tôi đoán kể cả 1 người cứng rắn như nhỏ hẳn đã có một khoảng thời gian khó khăn sau những gì đã xày ra,nhưng xem ra mình lo thừa rồi.

Nhỏ thật sự rất tuyệt vời.

Quá tuyệt vời,quá mạnh mẽ,quá thông minh----cảm giác như nhỏ quá xa vời.

"Còn mấy người khác đã làm gì rồi?"

"Em cũng không biết."

Yukimura nói trong khi khẽ nghiêng đầu sang một bên.

"...? Ý em là sao...?"

"Yozora tỷ và Rika tỷ đã mấy ngày không đến câu lạc bộ. Còn Maria thỉnh thoảng đến ăn vặt tí trước khi về nhà."

______ ! !

Bỗng dưng tôi cảm thấy hơi lảo đảo.

"...Thế nên,cơ bản mà nói,chỉ có em và Sena là có mặt ở đó?"

"Vâng."

Yukimura khẽ gật đầu và trả lời, vẻ mặt dường như không thay đổi.

Mọi chuyện còn tệ hơn tôi tưởng.

Trước đây, có lần Yozora ngừng đến câu lạc bô sau khi nhỏ đốt tóc mình vào cuối kì nghỉ hè.

Lúc đó khá khó xử và ảm đạm,nhưng dù thế những người khác vẫn có mặt.

Và chính xác đó là lý do tôi hi vọng lần này cũng sẽ như vậy. Tôi đã hị vọng thời gian trôi qua___ thì chuyện cũng lặng đi, rằng trước khi tôi nhận ra thi mọi người đã quay lại như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, xem ra tôi đã lạc quan quá mức rồi.

Két.....Tôi nghiến răng mạnh đến nỗi gần như nghe được tiếng ken két.

Thời gian không giải quyết được vấn để,và còn làm nó tệ hơn....Tôi cần phải làm gì,làm gì đó nhanh lên----Nhưng tôi phải làm gì đây.

Nhóm chúng tôi đang thanh bình thì giờ lại đang trên bở vực sụp đổ—— Bạn thường làm gì trong lúc này? Những người bình thường sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào? Bạn càng liên quan đến nhiều người, nói cách khác, bạn càng giống một người bình thường, bạn càng nên trải qua tình huống như thế này. Nếu thật sự như thế, thì hãy cho tôi biết phải làm gì đi… Với một người bình thường thì chuyện này có thể không có gì đặc biệt,nhưng với một kẻ ít bạn như tôi thì nó là một cơn khủng hoảng rất lớn mà tôi chưa bao giờ phải đối mặt.

Sau đó,như để cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"—— Đại ca, để em mang một nửa cho."

Yukimura xin được giúp.

"Một nửa...?Ơ-Ờ,em nói mấy cái bản photo hả?"

Con bé im lặng gật đầu.

"....Không sao, anh có thể tự mang."

"Em hiểu..." Yukimura thất vọng nói.

"Thế thì, có lẽ em có thể giúp anh được gì khác?"

"Không...Anh nghĩ hôm nay mình không cần thêm ai giúp."

"Hiểu rồi. Em sẽ gặp lại anh vào ngày mai vậy" Yukimura từ tốn trả lời.

Tuy nhiên trước khi bỏ đi, tôi đã hỏi con bé mà không thể che đi nỗi lo lắng của mình.

"Này Yukimura...Sao em lại cố gắng đến thế vì anh?"

"Là vì em là thuộc hạ của anh, Đại ca."

Con bé trả lời như mọi khi, không chút do dự.

Yukimura cũng không có vẻ đặc biệt quan tâm đến nguy hiểm mà câu lạc bộ đã gặp phải. Con bé chỉ là chính mình, y như khi chúng tôi nói chuyện ở phòng câu lạc bộ.

Thấy tôi hỏi vậy, con bé cỏ vẻ hơi bực mình.

"...Được rồi,thế thì anh sẽ đổi câu hỏi"

"Vâng."

"...Sao em luôn làm như thể mình là thuộc hạ của anh vậy? Hẳn bây giờ em đã nhận ra rồi....Rằng anh không phải là "Người đàn ông chuẩn Nhật Bản" hay "người đàn ông đích thực" hay cái gì như thế, phải không? Anh chỉ là một tên dở hơi với vè ngoài đáng sợ thôi."

Vâng, em biết chứ."

Yukimura khẳng định rõ ràng.

....Tôi biết mình là người hỏi, nhưng để cho con bé thừa nhận dễ dàng vậy làm tôi cũng hơi sốc.

"Ể...Em thật sự nhận ra hả?"

"Đúng,vì em là thuộc hạ của anh."

Yukimura trả lời y như trước.

Một thuộc hạ biết rõ về Đại ca của mình cũng là chuyện bình thường.

Tôi chắc rằng con bé sẽ cố nói vậy,nhưng...

"T...Thế thì tại sao!? Tai sao em lại muốn làm thuộc hạ cho một gã như anh!? Nghe chẳng có lý chút nào cả!"

Tôi nói, mà thực chất là hét vào mặt con bé.

Yukimura có vẻ bối rối trước cái phản ứng thảm hại của tôi, và hỏi,

"Tại sao phải có lý vậy?"

Con bé dễ dàng nói ra cái suy nghĩ bí ẩn đó—— Ít nhất, với tôi, là một điều mà tôi chẳng thể nào nghĩ được, và nói thành những câu chữ mà nghe như thể nó là điều tự nhiên nhất trên thế giới này với con bé, như thể con bé đang nói lên một sự thật hiển nhiên.

Tất cả những lời nói đó càng làm tôi thêm bối rối.

"Nó có phải...Em...Nếu nó không có lý, thì,ý anh là, Ể..?Ý anh là, nó phải có lý, không thì,anh, em...Nếu nó không có lý, nếu không cần, thì..."

"Nó có cần thiết không?"

Yukimura dịu dàng cười với tôi khi bản thân tôi đang lảm nhảm một đống thứ vô nghĩa.

"Em ở bên cạnh anh vì em muốn thế."

—— Vì em muốn thế——

Em không làm bởi vì nó có lý, hay vì nó cần thiết.

Em làm điều đó đơn giản bởi vì đó là điều em muốn làm.

Yukimura đã có thể tuyên bố điều đó không chút ngập ngừng.

...Một tuần trước khi đang nói chuyện với Aoi, tôi đã nhận ra một điều.

——Yozora Mikadzuki, Sena Kashiwazaki, Yukimura Kusunoki, Rika Shiguma, Kobato Hasegawa, và Maria Takayama vẫn có thế sống khỏe mà không có câu lạ bộ Láng Giềng.

Và đúng là tôi cũng giống vậy. Có thể không được vui, nhưng tôi có thể sống mà không cần nó.

Sự tồn tại của câu lạc bộ không có ý nghĩa, cũng chả cần thiết.

Thực ra,nó còn kiềm hãm một hội các cô gái tuyệt vời, không cho họ ra ngoài cái thế giới sáng sủa và sống động kia. Ta còn có thể nói nó giống như một cái cùm.

Sự thật đó là một lý do mà tôi đã không thể làm gì trong tuần qua. Thế mà cô gái trước mặt tôi....

"...Em biết không...Em khá là ngầu đấy..."

Nhũng lời nói ngưỡng mộ lặng lẽ tuôn ra từ miệng tôi.

Con bé không sống theo cái gì gọi là đúng đắn mà sống theo chính cảm xúc của mình.

Trở lại khi mà Yukimura lần đầu tham gia câu lạc bộ, con bé đã mô tả người đàn ông lý tưởng mà mình muốn trở thành——

Một cá nhân mạnh mẽ có thể cởi mở sống theo cách họ muốn, không bị ràng buộc bởi các quy tắc tầm thường của người khác.

Một người đứng trên quan niệm của con người về tốt và xấu, không sợ hãi gì kể cả các vị thần, mà chỉ đơn thuần sống vì an toàn và hạnh phúc của chính họ.

...Yukimura....Có phải em là như thế đúng không?

"...Em sẽ làm gì nếu câu lạc bộ không còn nữa?"

"Chả gì nhiều, em chỉ đơn thuần là tiếp tục theo phò trợ anh như em đã làm thôi, Đại ca."

Con bé là người duy nhất trong clb láng giềng nói "Tôi không muốn có bạn."

Những thành viên khác trong câu lạc bộ cũng đã nói với con bé rằng họ không muốn ở bên em ấy, rằng để con bé tham gia câu lạc bộ là một sai lầm, và họ cũng không ít làn sỉ vả con bé, thế mà con bé vẫn ở lại ,không màng đến lời nói của họ.

Cô gái mạnh mẽ đó nhanh chóng trả lời tôi một cách rành mạch.

"...Em biết không,em còn đàn ông hơn anh nhiều đấy."

Con bé còn đàn ông hơn, ngầu hơn nhiều so với cái tên đã luôn chạy trốn như một đứa con gái suốt tuần qua.

Con bé là một người mạnh mẽ, có thể nói rõ ra cái mà mình thích và không thích, sống một cuộc sống không do dự theo chính những nguyên tắc của mình.

Con bé y hệt như Sena...Như một "hằng tinh"—— 1 người có thể tự tỏa sáng bằng chính sức của mình

Con bé có thế tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng chói chang....quá chói đến mức ta chẳng thể nhìn trực diện nó được.

So với người thuộc hạ ngầu đến buồn cười này của tôi, thì bạn chỉ có thể gọi tôi là một tên dở hơi.

"..Anh,à....xin lỗi, Yukimura. Em không...Không phải,...là ANH không xứng làm Đại ca của em. Không xứng chút nào...”

Thấy nụ cười nhỏ bé, yếu đuối, thảm hại, xấu hổ và gượng gạo của tôi,Yukimura hơi đỏ mặt, và rồi nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt vô cảm thường ngày của mình.

"...? Gì vậy?"

Thấy bối rối, tôi hỏi, còn Yukimura trả lời, toàn thân con bé run lên.

"Đại ca...Em chưa hề hối hận rằng mình không là con trai nhiều như lúc này..!”

Con bé trông cực kì nghiêm túc và mở to mắt nhìn vào tôi, nhưng tôi không rõ ý con bé muốn gi.

"Hử? Em nói vậy là sao?"

"Thấy anh như bây giờ làm trái tim em đập rất mạnh. Nếu em là một người đàn ông lực lưỡng, em sẽ đè anh xuống ngay lập tức và xô cái bản thân đang gào thét này vào sâu trong cái yaoi hole của anh."

"Phụt! Cái gì!?

Tôi đứng hình trong chốc lát rồi bị ngộp thở do nghẹn chính nước bọt của mình một cách ngoạn mục. Thế nên có thể thấy câu mà con bé vừa nói điên rồ cỡ nào.

"Thiệt tình, sợ thật chứ…”

"Cái thứ mà em nói mới là điều tệ hại ở đây đó!"

Rõ thật là, điều con bé vừa nói nực cười đến mức gần như thổi bay toàn bộ sự tôn trọng của tôi dành cho con bé.

"Rika tỷ đã dạy em rằng những người đàn ông đích thực dùng vũ lực để chiếm lấy người đàn ông họ yêu, không do dự. Em muốn "hấp" anh, Đại ca. Em muốn bơm đầy cái yaoi hole của anh cùng với ham muốn cháy bỏng của em dành cho anh.”

"Em từ hành tinh nào tới mà có thể nói người ta là em muốn "hấp" họ chứ hả? Em có bị thiếu muối không? Và thêm nữa,không có cái thứ gì gọi là yaoi hole!"

Yukimura có vẻ giật mình ngay khi tôi la lên,gần như là hét lên,nhưng sau con bé nhẹ nhàng nở nụ cười với tôi và nói,

"Ôi Đại ca, anh đùa hay thật."

"KHÔNG PHẢI ĐÙA ĐÂUUUUUUU!!"

Tôi gầm to, hoàn toàn phớt lờ mọi học sinh đang đi qua hội trường, làm bọn chúng nhìn tôi như một thằng dở hơi.

..Ơ-ờ,đúng....

Mọi chuyện quá loạn đến mức tôi quên mất, nhưng Yukimura vẫn tin mọi thứ Rika nói trong cái bài giảng về "ong" và "chim" của con bé.

...Chả nhẽ mình phải cho em ấy xem "hàng thật" thì em ấy mới ngộ ra?

Có cách nào khác cho con bé biết chẳng có cái thứ gì gọi là yaoi hole không?

Đây có thể là thứ duy nhất tôi có thể làm cho cô em thuộc hạ của mình, Yukimura... Khoan đã, tôi đang nghĩ gì thế này? Tôi sẽ không hy sinh bản thân mình để mở lớp giáo dục giới tính cho con bé đâu!

"Em biết không, em...thật sự là một người rất ‘tuyệt vời’ (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng) đấy..."

Từ lần gặp đầu tiên, đặc biệt là từ lần đầu con bé bám theo mình, con bé cứ liên tục gây cho mình từ bất ngờ này đến bất ngờ khác...

Tôi thở dài, tinh thần tôi đã hoàn toàn đến giới hạn rồi.

Và, lúc đó, chiếc điện thoại trong túi quần tôi bắt đầu reo lên.

"Hử? Một tin nhắn?”

Cho đến gần đây thì tôi đã luôn để nó trong cặp lúc ở trường, nhưng giờ thì tôi mang nó theo để có thể giữ liên lạc với các thành viên còn lại của Hội học sinh.

Có phải là Aoi gửi tin nhắn vì mình chưa quay lại không?

"Xin lỗi,em đợi anh một chút được không?"

"Vâng."

Yukimura trả lời tôi và vui vẻ lấy đi chỗ giấy tôi đang mang,nhờ thế mà tôi rảnh tay để có thể kiểm tra điện thoại.

"...!"

Người đã gửi tin nhắn cho tôi không phải Aoi hay bất kì thành viên Hội học sinh nào-Mà là Rika Shiguima.

Sự căng thẳng tụ lại nơi bàn tay tôi, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn mở được tin nhắn.

Thưa Kodaka-senpai,

Xin hãy đến sân thượng ngay lập tức p. Nếu anh không có mặt trong vòng 3 phút, em sẽ bật đoạn băng anh đọc cuốn tiểu thuyết BL to và rõ trong trên hệ thống phát thanh cho cả trường nghe.

"Êểể...!!"

Miệng tôi vỡ ra một tiếng kêu đầy nữ tính.

C-con bé ghi âm cái đó từ khi nào? Và tại sao chứ!? Con bé muốn làm gì?

Cái từ "p" em ấy đặt sau chữ ngay lập tức cũng khiến tôi lo lắng. Nếu chữ "b" là đưa ngón tay cái lên, thế thì "p" là ngược lại ư?

...Arggg, bây giờ mình không có thời gian nghĩ về chuyện này.

Cuộc sống thời trung học của mình sẽ chấm dứt nếu con bé bật đoạn băng đó....!

"Đại ca?"

Yukimura nghiêng đầu bối rối.

"Rõ."

"Tuyệt vời,cảm ơn nhé!"

Tôi cảm ơn, rồi sau đó phóng như bay tới dãy nhà chính.

Không cần biết con bé đang nói tới sân thượng của tòa nhà nào.

Tôi biết nếu Rika gọi tôi lên sân thượng, thì nó cũng sẽ là nơi chúng tôi gặp vào hội thao—— ,sân thượng dãy nhà chính, nơi mà mấy "từ đó" đã bay theo cơn gió.

"Đại ca."

Yukimura gọi tôi từ phía sau.

"Hử?"

Tôi dừng lại và quay về phía sau ngang tầm vai của tôi để nhìn con bé, dù là đang vội.

Và điều tôi thấy,là Yukimura đang mỉm cười dịu dàng với tôi, như một bông hoa chớm nở.

"—— Chúc anh may mắn trong trận chiến của mình."

Nụ cười đáng yêu đó của con bé, một điều mà tôi chưa hề thấy em trước đây bao giờ, đã là quá đủ để khắc lên người con gái tên Yukimura Kusunoki vào trái tim tôi vĩnh viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện