Tôi chạy băng qua hành lang nhanh nhất có thể, bay qua hai ba bậc thang cùng lúc, rồi thổi tung cánh cửa dẫn lên sân thượng.

Và đón chờ tôi là một cơn gió lạnh thổi khắp người.

Chẳng mạnh bằng cơn gió ngày đó, nhưng rõ ràng là gió đã lạnh hơn, dù sao giờ cũng là tháng Mười Hai rồi.

Rika Shiguma đứng đó, chờ đợi tôi trên cái sân thượng lạnh lẽo ấy.

“…….Haa… Haa… R-Rika…”

Tôi thở hồng hộc, nhìn con bé.

“… 3 phút 26 giây từ lúc em nhắn tin cho anh. Anh đến trễ, nhưng nếu tính cả thời tin nhắn đến chỗ anh, và thời gian anh dọc tin nhắn, em nghĩ em sẽ bỏ qua cho anh lần này vậy.”

Rika cười thích thú, nói.

“Anh cá là em chẳng có ghi âm mấy thứ anh đọc đâu, đúng không? Và làm sao mà em có thể phát nó trên hệ thống phát thanh của trường được chứ?”

Vì chẳng có thời gian để nghĩ về điều đó trước đây nên tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng khi tôi ổn định nhịp thở của mình và bắt đầu suy nghĩ về nó một cách hợp lý, chẳng thể nào con bé-

“Hehe.”

Rika khẽ cười, và rồi con bé nhấn một nút trên trên thiết bị điều khiển trên tay phải của mình.

Tiếng loa vang lên, và rồi,

“Hơ hơ”

Click.

Chỉ trong khoảnh khắc, nhưng chắc chắn đó là lúc tôi đang đóng vai gã thầy giáo sinh học bạo dâm ấy.

“Em nghiêm túc đấy à!?”

Thấy tôi hét lên, con bé thở hắt một tiếng.

“Rika cũng khá có nghề đấy, Senpai. Thiết lập một thứ như thế này dễ như ăn bánh thôi. Không phải nói thế tức là em ăn nhiều bánh đâu, nhưng anh hiểu ý em mà, đúng không?”

“Đ-được rồi, anh xin lỗi… Xin em đừng phát thứ đó trên hệ thống phát thanh…”

Tôi cúi đầu ủ rũ cầu xin con bé.

“Thì, em nói mình sẽ bỏ qua cho anh rồi còn gì. Em nói là sẽ giữ lời mà.”

Nói rồi, Rika cho cái điều khiển về lại túi áo khoác của mình.

Con bé đang mặc đồng phục cùng áo khoác phòng thí nghiệm. Không mang kính.

Mái tóc đen, xõa xuống… Tuy rằng kiểu tóc trông thật bình thường, nhưng vì lý do nào đó, trên đầu con bé mang một chiếc xước tai mèo.

Trước đây con bé từng nhuộm tóc vàng và thậm chí là cả bạch kim nữa, vì vậy thật lòng mà nói thì cái tai mèo này cũng chả làm tôi ngạc nhiên gì nhiều, nếu bạn hỏi tôi thì, con bé thực sự khá dễ thương mà chẳng cần phải dùng đến mấy mánh khóe rẻ tiền ấy. Ghi chú: tôi chỉ nghĩ thế thôi, không nói ra thành lời đâu.

“… Vậy, em muốn gì đây?” Tôi hỏi.

“Thực sự cũng chẳng gì nhiều – “

Rika cho hai tay vào túi áo nhìn tôi và nở một nụ cười quỷ dị.

“Em chỉ nghĩ là mình nên chỉnh lại gã đầu gấu thảm hại đã bỏ chạy như một con nhóc trong khi cố tỏ ra ngầu bằng cách luôn mồm thề thốt rằng mình muốn ‘bảo vệ câu lạc bộ Láng Giềng thôi đó mà(`・ω・´)キリッ'"

Nghe con bé nói vậy, tôi khẽ rên rỉ.

“……Anh xin lỗi.”

Tôi thẳng thắn thật lòng xin lỗi con bé.

“…Anh dễ bảo nhỉ. Không định bào chữa gì sao?”

Rika nói, rõ là con bé không vui vẻ tẹo nào.

Đôi tai mèo trên đầu Rika khẽ giật giât mỗi khi con bé nói.

“…Không, vì anh đáng bị như thế.”

Ngày ấy trên sân thượng, sau khi bị con bé chỉ trích vì đã cố làm ngơ trước tình cảnh hiện tại và cố buộc chúng tôi phải tiếp tục tiến lên, tôi đã bỏ chạy khỏi đó và bỏ con bé lại.

Ngay ngày hôm sau, con bé lại trở về tính cách hủ nữ biến thái như trước.

Ý con bé cùng với mong muốn của tôi là duy trì tình trạng hiện thời của câu lạc bộ này.

Rika đã làm rất nhiều thứ vì tôi, vậy mà tôi lại đi phản bội con bé.

“…Em có thể đấm anh, đá anh, hay làm bất cứ thứ gì em muốn với anh cũng được.”

Nếu làm vậy mà khiến con bé cảm thấy tốt hơn thì đây chỉ là một cái giá rẻ.

Đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm để chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra cho Rika.

Đôi tai mèo trên đầu con bé bất đầu ve vẩy.

Chẳng phải vì gió thổi, mà dường như chúng di chuyển theo ý muốn riêng của con bé, như một đôi tai mèo thực sự vậy.

“Hừm… Đáng khen đấy. Vậy em đành chấp nhận lời đề nghị này.”

Con bé nói và cho tay phải vào túi và bắt đầu mò mẫm trong đó. Rồi con bé lấy ra ba quả cầu màu xám đục, trông hơi to hơn mấy quả bóng ping pong một chút.

"......?"

…Mấy thứ đó là cái khỉ gì vậy? “Vút.”

Trong khi tôi còn đang bối rối thì con bé bất ngờ ném mấy quả cầu về phía trước.

Tuy nhiên, thay vì chạm đất, mấy quả cầu này lại lơ lửng trong không trung.

… Cái quỷ gì đây…? Chúng giống như mấy quả bóng (kim loại) thông thường, nhưng tôi lại có dự cảm chẳng lành về mấy thứ này chút nào.

“…Chúng là gì thế?”

“Một phần của Cửu Mệnh Phá.”

Con bé lạnh lùng đáp lại,

“…Và đó là gì?”

Tôi hỏi to lần nữa.

“Những quả cầu điều khiển từ xa bằng sóng não của em.”

Và đó là câu trả lời tôi nhận được.

“…Em lấy tên này trong phần 3 của bộ Anime ưa thích của Kobato, Kurogane no Necromancer. Là tên đòn tấn công đặc biệt của nhân vật chính vào cuối phần đó. Đây là phép thuật cực kỳ đáng sợ có thể tiêu diệt hoàn toàn linh hồn đối phương – phá vỡ vòng luân hồi của cái chết và sự sống. Chẳng ai trúng đòn này mà có thể tái sinh chứ đừng nói gì đến kiếp sau.

“Ờ, nhưng anh không cần em bê ra mấy cái giải thích của anime đó, …Vậy nên nói thật đi, mấy thứ đó là gì?”

Tôi hỏi, trong khi có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Để anh thấy cho dễ hiểu nhé”

Đáp lại bằng nụ cười tàn bạo, sau đó con bé hét lên.

“Đập nát linh hồn kẻ thù! Cửu Mệnh Phá!!”

Tiếng hét của con bé làm tôi nhớ đến Guernica-chan khi cô sử dung phép thuật Hell Blaze Buster trong mấy bộ anime mà Kobato hay xem tại nhà, và, Khi tiếng hét vang lên trên sân thượng, đôi tai mèo trên đầu con bé dựng đứng lên, và ba quả cầu bắn về phía tôi.

Nhanh quá!!

Tôi quá ngạc nhiên đến nỗi chẳng còn thì giờ để tránh nữa.

Bốp! Bịch! Rầm!

"Aguah!?"

Cả ba quả cầu đập vào bụng tôi cùng một lúc.

Cơn đau đột ngột làm tôi phải hét toáng lên.

Sau đó ba quả cầu nhanh chóng bay đi và quay lại chỗ Rika.

“… Ui ui ui…”

Tôi ôm bụng đau đớn nhìn con bé.

“…E-em… Cái khỉ gì vậy chứ…”

“Anh đã nói em có thể làm mọi thứ mình muốn mà, Senpai.”

Rika nói, dường như tiếng rên rỉ đầy đau đớn của tôi cũng chẳng làm con bé phải nhíu mày.

Đôi tai mèo không ngừng ve vẩy trên đầu con bé làm tôi vô cùng khó chịu.

“…Ừ, nhưng… việc này… quá vô lý… Nếu em muốn đánh anh thì dùng tay của mình ấy…!”

“Nắm đấm của em đối với anh chi như kiến cắn thôi. Đừng nghĩ rằng mình có thể thoát tội một cách nhẹ nhàng thế chứ.”

"Uu..."

“Cho nên em quyết định tẩn anh bằng một món vũ khí tự làm. Dù sao thì em cũng là một nhà phát minh mà.”

“…Em muốn đánh anh đến vậy ư?”

Tôi hỏi, kiên định nhìn con bé.

“…Rika đang điên lên đây, Senpai. …Dù không thể đánh tan linh hồn của anh như trong anime – nhưng em có thể đánh tan thái độ trốn tránh thảm hại của anh đấy!!”

Ngay khi con bé vừa nói xong, mấy quả cầu lại bay về phía tôi.

"Uoh!"

Theo phản xạ, tôi lách người qua và tránh được hai quả cầu nhưng quả cầu thứ ba va ngay vào hông tôi.

"Aguh!"

Tôi đau đến mức kêu lên thảm thiết.

Hai quả cầu trượt khỏi tôi va vào sàn bê tông làm phát ra một âm thanh “cách” kèm theo một tiếng “rắc” trong khi chúng đào một cái lỗ nhỏ trên sàn trước khi bay trở lại chỗ Rika.

“T-trốn tránh? Nhưng a–“

Tôi cố phản biện, nhưng ngay sau đó con bé cắt ngang.

“ – Anh đã bỏ chạy vì tinh thần bấn loạn và chẳng biết phải làm gì. Điều này em cũng có thể hiểu. Thậm chí cả Rika cũng có hoảng lên một chút. Em chẳng thể nào tưởng tượng được chị Sena lại hỏi cưới anh bất thình lình ngay trước mặt mọi người như thế.”

Rika nhăn nhó nói.

“T-thấy chưa? Chẳng còn cách nào–“

Tuy nhiên, ngay sau đó con bé trừng mắt, và lại bắn các quả cầu về phía tôi.

“Cái–Uoh!!”

Tôi lách người tránh cả ba quả cầu, may mà trình ngắm bắn của con bé không được tốt lắm.

Rika tặc lưỡi, la lên.

“Nhưng điều đó chẳng liên quan! Cái Rika tức giận là nhưng gì anh làm sau đó kìa!!”

Nói rồi con bé lấy ra ba quả khác từ túi áo và ném chúng lên.

“Đi!!”

"Eek!?"

Sáu quả cầu bay về phía tôi, và hai trong số chúng đâm thẳng vào tôi.

"Agagobo!"

Hơn hết là, một trong số chúng đập thẳng vào má tôi.

Cảm giác như có ai đó giáng một cú thật mật vào hàm của tôi, ngay cả ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.

“…S-sau đó…?”

Tôi hỏi, khõng rõ ý con bé nói vậy là sao, làm con bé la lên đầy tức giận.

“… Cái ngày anh bỏ chạy em có thể cho qua, nhưng sau đó anh lại trốn biệt cả tuần, cho nên em bắt đầu tự hỏi không biết anh đang làm gì và em tìm thấy gì đây…?”

"Uu..."

“Anh đang cưa cẩm con khốn đã cố giải tán câu lạc bộ Láng Giềng!!!”

Cùng với lời buộc tội đầy gay gắt, sáu quả cầu lại bay về phía tôi.

"Ow!!"

Lần này tôi tránh được hết nhưng một trong số chúng lại đập vào vai tôi, làm tôi đau đớn hét lên.

“…C-có phải anh cưa cẩm Aoi đâu!! Anh chỉ giúp cô nàng vài việc thôi mà!”

“Ồ, gọi nhau bằng tên luôn cơ đấy?”

“Cô nàng bảo anh vậy mà! Thế em muốn anh làm gì đây chứ?”

“Ugahhhhh! Thật không thể tin được, anh lại đi ve vãn một con nhỏ tầm thường như thế!! Người như anh đúng là chết tiệt mà - !!”

BAM BAM BAM BAM BAM BAM!!

Mấy quả cầu lại liên tục bay về phía tôi, nhưng bằng cách nào đó tôi đã nhảy tránh chúng được hết.

“Không chỉ có con Aoi thôi đâu! Anh còn vẫy đuôi lẽo đẽo theo con Hội trưởng như một con chó đang hứng tình nữa chứ! GÌ, anh thích làm phi công trẻ lái máy bay bà già sao? Là vậy à? Thế còn cái tinh thần thép trước mọi cám dỗ để giữ anh khỏi động lòng trước các thành viên trong câu lạc bộ biến đi đằng nào rồi!? Không thể tin là anh lại đi động lòng cái bà Hội trưởng đó, đồ dâm tặc biến thái chết tiệt!!”

“Cẩn thận mồm miệng của em đấy!!”

Chịu hết nổi, tôi hét lên.

“Ớ…!?”

Đòn tấn công của con bé chợt khựng lại, gần như vì thấy tôi trông nghiêm túc thế nào.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Rika, và giải thích.

“…Vẻ ngoài của Hội trưởng chẳng làm anh động lòng hay gì đâu. Thề luôn.”

“Mu… T-thật không?”

“…Thật,” Tôi khẽ gật đầu, nói.

“……Không phải vẻ ngoài, mà là nội tâm của cô nàng kìa.”

“Thế còn tệ hơn!!”

Chết tiệt, tôi đổ thêm dầu vào lửa rồi.

Điên tiết lên, con bé lại cho tai vào túi và lấy ra thêm ba quả cầu nữa và ném chúng vào không khí.

Chín quả cầu kim loại - Cửu mệnh phá hình thành một vòng tròn phía trước Rika và khóa chặt vào tôi.

“Ch-chờ đã nào, khi anh nói động lòng thì ý là không phải theo nghĩa lãng mạn đâu! Chỉ là sự kính trọng giữa người với người thôi mà! Anh không có ý định bẩn bựa gì với Hội trưởng đâu!!”

Trong khi bản thân vội viện cớ, Rika nhìn tôi bằng nửa con mắt và nói.

“Hứ, phải vậy không đó. Em biết anh quá mà, thể nào anh cũng may mắn gặp vài vụ tai nạn với con Hội trưởng đó, rồi anh lại nói vài thứ đại loại như ‘Tôi chẳng thấy gì hết~’ để cố giả nai và hành động cho bình thường thường chứ gì?”

“Sao em biết!?”

Quá bất ngờ, theo phản xạ tự nhiên, tôi buộc miệng hỏi.

“Sao em biết ba ngày trước, khi anh tình cờ vào phòng Hội học sinh mà quên gõ cửa và bất ngờ nhìn thấy Hinata, Aoi, Akane và Karin gần như hoàn toàn khỏa thân khi họ đang thay đồ chứ?”



……Tách.

Tôi nghĩ mình vừa nghe tiếng lốp bốp trong mạch máu của Rika từ đây.

“Chết điiiiiiii!!!”

Chín quả cầu quây thành một vòng tròn và bắn về phía tôi với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.

Đạn bay khắp nơi làm tôi chẳng còn chỗ mà trốn, đành phải cắn răng chịu đòn vậy.

"...Gobh... Ugh... Ah... Kh...!"

Chịu hết xiết, tôi ngã khụyu xuống.

Con bé cũng thở hồng hộc và nhìn chằm chằm vào tôi.

“…Haa…Haa…Anh có biết giờ em muốn giết anh lắm không? Lẽ ra em nên mang theo một khẩu railgun như cái của một nhân vật anime nổi tiếng, chứ không phải thứ đồ chơi yếu xìu này đâu. Cũng khá đơn giản thôi anh biết không.”

“Anh không rõ thế tức là sao, nhưng anh dám chắc em sẽ bị bắt vì pham luật tàng trữ vũ khí trái phép đấy…”

Tôi phun ra môt tràng trong khi mêt mỏi đứng dậy, nghe vậy làm con bé cười lớn và nói,

“Luât tàng trữ vũ khí chỉ rõ súng là một thiết bị bắn ra đạn bằng cách sử dụng áp suất không khí. Chẳng liên quan gì đến railgun cả.”

“…Cảm ơn vì cái giải thích vô nghĩa…”

Tôi nén đau, cười khổ nói.

Tuy nhiên giờ chẳng phải lúc để đùa… Tôi cần phải sớm làm gì đó… Còn không là chết chắc.

Con bé nói mấy quả cầu này yếu xìu, nhưng bạn có thể làm nguiờ khác bị thương, hoặc thậm chí giết người chỉ bằng tay trần.

Mỗi đòn từ mấy quả cầu này chỉ yếu hơn mấy cú đấm kỷ lục trong máy tập đấm vào năm lớp 8 của tôi, thật ra là kỷ lục của cả đời tôi (măc dù tôi chả nhớ nổi cái máy đó gọi là gì nữa).

Mấy quả cầu này cũng phải khá nhẹ mới trôi nối được trong không khí như thế.

Nhờ thế mà uy lực của chúng đã bị giới hạn, nhưng bị chúng đánh phải cũng khá là nguy hiểm.

Tôi phải là gì đây…

Đáng buồn thay, không phải là tôi không quen đánh nhau, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi phải làm gì đó thế này.

Cách tôi thường dùng để giành chiến thắng là rat ay trước nhằm giành lợi thế tâm lý, rồi đánh lừa đối phương bằng cách sử dụng gương mặt cùng giọng nói để thổi bay chiến ý của họ.

Tuy nhiên, trò này vô dụng với Rika.

Dù sao thì đây cũng không phải là cuộc chiến với một gã lạ mặt nào đó, mà là với một người rõ tôi đến từng chân răng kẽ tóc.

Trong khi còn đang suy nghĩ mình phải làm gì tiếp theo thì,

Tôi nhận thêm một đòn vào bụng và rên rỉ la lên.

"Gafh!"

…Chết tiệt, nếu tôi không làm gì với mấy quả cầu này thì chúng tôi sao mà bình tĩnh nói chuyện được chứ.

Tôi phải…dừng chúng lại.

Tôi xốc lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào Rika. Cụ thể là, hai cái tai mèo trên đầu con bé.

Từ nãy đến giờ hai cái tai mèo đáng ghét này cứ ve vẩy không ngừng.

Chúng luôn dựng đứng như cố đe dọa khi mấy quả cầu bay đến tấn công tôi, và khẽ vẫy nhẹ khi những quả cầu này lượn lờ xung quanh con bé.

Con bé đã nói là chúng được điều khiển bằng sóng não.

Dường như cái xước tai mèo đó – Không, chắc chắn nó là cái ăng-ten có tác dụng truyền mệnh lệnh của con bé đến mấy quả cầu.

Vậy thì đơn giản rồi, tôi chỉ cần lấy cái xước tai mèo đó ra khỏi con bé là xong.

Nếu làm vậy, con bé sẽ không thể điều khiển mấy quả cậu được nữa.

Rika lại bắn mấy quả cầu về phía tôi.

Tôi nhào người sang bên, né từng quả cầu một, và rồi ngay giây tiếp theo tôi điên cuồng nhảy về phía con bé.

"Uohhhhhhhh!!"

"...!"

Tôi gầm lên và lao về phía Rika làm con bé giật mình tròn mắt ngạc nhiên.

Áo khoác lay động, con bé xoay người, cố giữ khoảng cách với tôi

Đừng hòng thoát!

Chỉ còn vài xen-ti-mét nữa là tôi có thể với tới cái xước đó thì bất thình lình,

BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP!!

"Aguah!?"

Hàng loạt đòn tấn công từ hư không đánh thẳng vào lưng, làm tôi ngã nhào xuống đất.

“Phù… Làm em hết cả hồn.”

Rika thở phào nhẹ nhõm khi rút về vị trí an toàn cùng với chín quả cầu giờ đang bay vòng quanh trước mặt con bé.

Vậy ra mấy quả cầu này không chỉ có thể phát động khi ở gần cón bé, mà cũng có thể nhắm bắn từ xa nữa.

“Chết tiệt…”

“…Sheesh, không thể mất cảnh giác trước anh được!”

“Cái đó phải anh nói mới đúng!”

Con bé lại bắn chúng về phía tôi một lần nữa, như thể cố dứt điểm tôi vậy.

Tôi hết nhảy lên rồi lại cúi xuống dưới tránh mấy quả cầu trong khi phóng hết tốc lực về phía con bé.

"Kh!?"

Con bé cũng bắt đầu bỏ chạy.

Tôi lại ăn thêm một đòn từ phía sau, lần này là ở vai, làm cả người tôi đau dớn kịch liệt.

Sau đó, như thể chưa đủ tồi tệ, mấy quả cầu khác cũng bay trở lại, xếp thành vòng trước mặt tôi, và rồi xối xả đập vào người tôi.

"Kgh!?"

Tiền công hậu kích, chịu hết nổi, tôi quỳ sụp xuống.

Rika la lên, con bé có vẻ cũng đuối lắm rồi.

“…Sheesh! Anh thôi đi có được không!?”

“Nữa, là anh nói mới đúng chứ!”

BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP!!

Tôi nhanh chóng nhảy ra sau và vừa may tránh được chín đòn kế tiếp.

Mấy quả cầu rơi trên mặt đất rồi lại nẩy lên, khuếch tán ra xung quanh trước khi tiếp tục công kích tôi.

“Chết tiệt!”

Trước mấy đòn khó lường này, tôi hết nhảy tránh, gạt đỡ, rồi lại ăn đòn trong khi phải đề cao cảnh giác tìm cơ hội tiếp cận con bé.

Tuy nhiên mỗi khi tôi tiếp cận, con bé lại quay lưng bỏ chạy để không bị bắt..

“Chết tiệt, đừng có chạy! Đồ chết nhát!”

“A-anh mới là người em không muốn nghe câu đó nhất đấy! Agh, ugh!”

Rika la lên đầy kích động.

Nhìn con bé đuối lắm rồi, còn hơn cả lúc nãy nữa.

Ừ thì, con bé vừa chạy vừa dùng sóng não điều khiển mấy quả cầu này cùng một lúc mà. Chắc làm thế tốn thể lực lắm.

“Anh có bết là em cũng đã hỏi chị Sena rồi không!?”

Rika hét lên nhưng cũng không quên việc tấn công tôi.

“Hử!? Em đã hỏi gì vậy?”

Tôi hét lên trong khi vừa nói vừa tránh đòn.

“Em đã hỏi chị Sena bắt đầu thích anh từ lúc nào!”

"!! ...Bgofh!?"

Tôi nhất thời thất thần, làm bụng nhận thêm một đòn.

“Hình như từ hồi anh cứu chị ấy khỏi bọn côn đồ ở bể bơi thì phải! Chẳng phải làm thế rất ngầu sao!!!”

“Ừ, nhưng họ có phải du côn đâu, họ chỉ vừa động tay động chân với Sena một chút thôi mà!”

Ngoài ra, mọi chuyện trở nên tồi tệ như vì cũng chỉ vì nhỏ đã khiêu khích bọn chúng.

Tôi thật lòng thấy tôi nghiệp cho mấy thằng đó. Chúng bị một tràng sỉ nhục lại còn bị tôi cho một trận (chỉ là dọa bọn chúng một chút thôi) trong khi cả lũ chỉ muốn đến nói chuyện với nhỏ mà thôi.

“Aha, ra là cả anh cũng từng có mặt nam tính đó chứ! Mà giờ sao thảm hại quá vậy!?”

“I-im đê!!”

“Rồi sau đó còn qua đêm ở nhà Sena-senpai và dựng cả đống flag nữa chứ!! Đáng cười hơn là anh chả nói gì với mọi người cả!”

“Flag cái gì chứ! Có phải là galge đâu!”

Tôi đỏ bừng mặt, la lên, nhưng con bé cứ lơ đi và tiếp tục nói,

“Rõ ràng thực tế là Sena-senpai còn rủ anh đi riêng khi cả bọn đi mua sắm ở Nagaya nữa chứ!”

Nagaya...

…Con bé đang nói về lúc Sena hỏi tôi có muốn một cô bạn gái hay không sao?

…Hay ý con bé là khi nhỏ nói “Người Sena Kashiwazaki này thích không đời nào là một kẻ nhàm chán cả.”?

Thế nào cũng được,

“Dù ‘thực tế’ nhỏ có rủ rê anh, nhỏ cũng không có ý làm vậy đâu, cho nên cái đó coi như không tính!”

“Anh đúng là một gã thua cuộc thảm hại!!”

"Gaha!?"

Con bé giáng một đòn vào thái dương của tôi, làm tôi đau như muốn ngất đi.

Rồi Rika thở hổn hển, nói tiếp,

“…Lại còn đâu ra cái hôn ước với cái vụ bạn thuở nhỏ nữa chứ!? Cái con tiểu thư đó cheat kiểu gì vậy…!? Nói thật nha, nếu đây là galge thì vô lý hết sức, chọn kiểu gì cũng phải vào route của Sena hết! Rika ghét mấy nhân vật gian lận như thế, game còn vui gì nữa chứ!”

“…Uagh…! …N-nói với, gueh!... V-với Sena ấy, gefoh! N-nói với anh làm gì…!”

Con bé lại lờ đi phản đối của tôi, và nói,

Càng ăn đòn đau lối di chuyển của tôi càng đầy sơ hở, làm tôi tôi nhận thêm một cú, một cú rồi lại một cú nữa từ mấy quả cầu đó.

“…Tệ hơn nữa là, cũng nhờ nó mà giờ Yozora-senpai mất hết tinh thần luôn.”

“…Anh biết làm sao được, ý là, cái kỷ niệm mười năm trước là nguồn động lực lớn nhất của nhỏ…”

Cái kỷ niệm mười năm trước đó cực kỳ quan trọng với nhỏ.

Không, đến giờ nó vẫn vậy, vẫn rất quan trọng với nhỏ.

Chắc vì nhỏ có trí nhớ tốt, nhỏ thậm chí còn nhớ cả những thứ mà tôi đã quên từ rất lâu rồi.

Kết bạn với Hasegawa Kodaka - người bạn đầu tiên đã là một phần quan trọng nhất trong nhận thức của nhỏ.

Tuy nhiên, khi bết Sena còn quen tôi trước cả nhỏ, và thậm chí hai nhà chúng tôi còn thân nhau nữa, làm cho nó ngày càng lung lay… Khi biết vậy mà bị sốc cũng là lẽ tự nhiên thôi.

“Hah.”

Con bé thở dài như thể chế nhạo tôi.

Rồi con bé la lên, rõ là cực kỳ khó chịu,

“Ai quan tâm người nào quen nhau lâu hơn chứ? Ai quan tâm anh có kỷ niệm nào chứ? Nếu mấy thứ đó còn quan trọng hơn hiện tại, vậy thì dành cả đời mà bú tí mẹ đi, đồ ngốc!”

“Haha… Em đừng - thẳng thắn thế, được không…”

Trước khi bản thân kip nhận ra, một nụ cười gượng gạo đã xuất hiện trên khuôn mặt.

Ý con bé, không cần nói tôi cũng biết.

Nhưng cảm xúc con người đâu đơn giản như vậy.

“…Mà chờ đã, nếu đã suy luận được đến thế rồi, thì em có quyền gì mà ý kiến về việc anh đi với Aoi và Hinata luôn đấy chứ?”

"Fueh!?"

Ý tưởng chợt lóe của tôi làm con bé cứng họng

Có vẻ tôi đánh trúng điểm yếu rồi.

“…Ừ thì…Ừm… Thì, ừm… À, thì…”

“Cái đó khác!”

“Cái gì!?”

Nhằm đổi đề tài, con bé nỗ lực tung ra một đòn đầy bất ngờ làm tôi phải vất vả lắm mới tránh được.

Tôi quyết định tận dụng cơ hội này thử tiếp cận con bé.

Rika “Kh” một tiếng trong khi lui về sau, và rồi con bé hét lên,

“Chết tiệt, dựng flag với mọi cô gái mình gặp…! Anh là ai chứ, nhân vật chính nổi tiếng chỉ vì tốt bung một cách ngu ngốc trong một bộ tiểu thuyết harem tình cảm hài chắc!?”

“A!! Im dùm cho anh nhờ!!”

Không thể nhai nổi cái ví dụ quá ư là vô lý của con bé tôi hét lên.

Mỗi lần nhận đòn từ mấy quả cầu này làm tôi như sắp gục đến nơi, nhưng dù vậy, lần này tôi buộc bản thân mình phải đứng vững.

“…Nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết harem tình cảm hài sao …?”

Trong khi loạng choạng lê bước đến chỗ con bé, giờ đang mở to mắt đầy kinh ngạc, tôi hét lên

“Nều có thể làm nhân vật chính – vậy thì anh cũng muốn lắm chứ! Chỉ cần ngu ngốc và tốt bụng một chút mà có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người thì gì anh cũng làm! Nhưng anh lại không thể… Anh chẳng phải nhân vật chính trong truyện. Anh bất lực khi phải đối mặt với các rắc rối to lớn, đó là lý do giờ sao anh bế tắc như thế này đó!!”

“Anh điên lên với em sao!? Anh còn thảm hại đến mức nào nữa đây!?”

Đòn tấn công của con bé lại tiếp tục đến từ mọi hướng.

Mặt tôi, rồi ngực, chân, tay, rồi lại ngực bị trúng đòn liên tiếp hết lần này đến lần khác, nhưng dù bị đánh đến thê thảm, tôi vẫn không ngừng tiến về phía Rika. Ý là, tôi đã quen bị đánh từ mọi phía rồi.

“Anh biết anh thảm hại lắm chứ, con ngốc!”

“Uu…”

Con bé cau mày, và rồi chậm rãi lùi lại trong khi vẫn đối mặt với tôi.

“Ừ…Anh thảm hại…Anh yếu đuối…! Nhưng sao trách anh được chứ, đây là lần đầu anh gặp chuyện này mà. Đây là lần đầu anh tìm thấy một nơi tuyệt vời như vậy. Một nơi tuyệt vời mà những người như em, Yozora,Sena, Yukimura, Maria, Kobato và anh có thể là chính mình. Và anh … tuyệt đối không muốn mất nơi đó.

“Anh, chết tiệt…ngu ngốc!!”

Rika nói một hơi, rồi bắt đầu tung ra đòn mạnh nhất của mình.

"Aguh...!?"

“Anh không muốn mất nơi mình có thể là chính mình ư!? Ừ thì nghe hay đó, anh vĩ đại đó! Nhưng anh vẫn sai!”

“Anh sai thế nào!?”

“Vì anh đang do dự và không là chính mình!”

"......!"

Nghe con hét lên ,tôi dừng bước.

“Đầu tiên thì giả bộ lơ ngơ rồi thì thở dài như một tên ngoài cuộc rồi nói là để bảo vệ nơi mà những người có chút khác biệt với phần còn lại của thế giới có thể là chính mình! Nhưng rồi anh lại bỏ chạy khi bản thân mình chẳng thể làm gì! Anh bảo vệ nó kiểu gì khi mà anh còn không có ở đó chứ, đồ ngốc!! Em cho anh hay, thế giới này chẳng tốt lành gì đâu! Một hành động rẻ tiền như hi sinh bản thân chẳng giúp anh bảo vệ được cái gì đâu! Tỉnh lại đi, đồ ngốc!”

“Không đến lượt em nói thế đâu, đồ ngốc!”

"!?"

Lần này đến lượt Rika chìm vào im lặng.

Tôi loạng choạng tiến về phía trước, và nói.

“Em gọi ai là tên ngoài cuộc tự hi sinh bản thân hả? Còn em, em lúc này cũng làm như thể mình luôn tràn đầy năng lượng, nhưng cùng lúc lại đi làm cả đống việc hậu trường đễ giữ cho câu lạc bộ luôn hoạt động! Thậm chí là giờ còn đóng vai kẻ xấu nữa chứ! Ai trong chúng ta mới là kẻ đang do dự đây!? Tự hạ bản thân hành động như người giám hộ bọn này, ai quan tâm em trưởng thành sớm một chút, có chút kỹ năng giao tiếp, biết đọc tâm trạng chứ!? Em là ai, mẹ bọn này chắc!? Nói thật nhé, mấy việc em làm cho cả bọn làm anh vô cùng biết ơn, nhưng mà…! Rốt cuộc em muốn gì!?”

clang.

Rika lui lại cho đến khi va lưng vào hàng rào.

Con bé ôm đầu, lẩm bẩm với giọng vô cảm.

“…Em muốn gì ư…?”

“…Chẳng phải…quá rõ ràng sao…?”

Con bé nói với giọng vừa đủ nghe, và rồi ngẩng mặt lên.

Con bé nhìn xuống tôi chằm chằm cùng với một ý chí mạnh mẽ long lanh ẩn hiện trong đáy mắt, và rồi…

“Em muốn có bạn bè!!”

Cuối cùng Rika cũng nói ra ước muốn thật llòng của mình, thứ mà con bé che giấu mãi đến tận bây giờ.

Và, cùng lúc đó, mấy quả cầu đập vào mọi chỗ trên người tôi.

"Guah...! Aga...!"

Cả gnười đau nhức nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, rồi tôi vươn tay về phía cái tai mèo của Rika, giờ chỉ cách tôi chừng một mét

Lại một đợt tấn công khác nhằm vào tôi.

Hai bên hông, má, vai, đùi, mông, cẳng tay, bắp tay, sau gáy, và toàn bộ các đốt cột sống đều ăn đòn.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không từ bỏ và liều mạng vươn tay ra, cuối cùng cũng tóm được cái xước tai mèo của con bé.

Ngạc nhiên là, nó lại bị lấy đi khá dễ dàng.

Quả nhiên là máy móc, nên nó nặng hơn vẻ ngoài của mình nhiều. Cho nên, nếu mang chúng lâu như vậy thì cổ hẳn sẽ rất đau.

Tôi ném cái xước tai mèo ấy xuống sàn.

"...Heheh."

Có thể giờ tôi trông khá thê thảm, nhưng tôi vẫn cố nở cho mình một nụ cười chiến thắng.

——Và ngay lúc đó, chín quả cầu lại lao vào người tôi.

“Heh?”

Tôi nghĩ mình đã vô hiệu hóa được mấy quả cầu đó vậy mà không hiểu sao chúng vẫn hoạt động ngon lành, và vì khi nãy dùng sức quá nhiều, cho nên, cuối cùng thì giờ cũng tới giới hạn – Tôi ngã ngửa ra đất cùng một vẻ ngu ngốc trên khuôn mặt.

Rika nhìn tôi ngã mà cười khổ, và rồi con bé lấy tay trái ra khỏi túi lần đầu tiên kể từ lúc bọn tôi đánh nhau.

…Thứ trong tay con bé là một cái điều khiển từ xa và đính kèm trên đó là một cái cần gạt.

“Xin lỗi nha, Senpai. Em nói mấy quả cầu này điều khiển bằng sóng não là xạo đó.”

Rika di chuyển cái cần gạt bằng ngón cái, và khi con bé làm thế chín quả cầu bay thành hàng trong không trung.

Rồi con bé ấn một nút trên cái điều khiển, trừ một quả cầu vẫn còn lơ lửng, tám quả cầu còn lại đều rơi hết xuống đất.

“Là… điều khiển bằng sóng vô tuyến à…?”

"Tehepero(・ω<)" Rika nở một nụ cười dầy tinh quái rồi cầm lấy quả cầu còn đang lơ lửng và nói.

“Tiện thể, đây là quả cầu duy nhất em diều khiển, mấy quả cầu khác được thiết kề bay tự động theo sau nó thôi. Nhìn thì giống như tất cả đều đang chuyển động độc lập, đúng không? Đó là vì em đã cho vào một vài giả thuyết hỗn loạn vào trong thuật toán vận hành của chúng đấy.”

Con bé ngạo nghễ giải thích, mặc dù tôi chẳng hiểu mô tê gì sất.

Tôi chậm rãi xoay cái cổ còn đang ê ẩm của mỉnh hướng về cái tai mèo trên mặt đất, và hỏi,

“…Ế… Vậy rồi… Cái kia… để làm gì?”

“Chỉ là đồ chơi thôi. Nó đọc sóng não của người sử dụng và di chuyển theo đó. Chúng dựng đứng khi anh tập trung và ngược lại cúng ve vẫy.”

“……Ca…Cái khỉ gì thế này…”

Thịch.

Quá kiệt sức, tôi ngã ngửa ra đất. Ui da.

Tôi để yên như thế một lúc, hít sâu một cái. Tôi có thể cảm nhận thấy không khí lạnh đang tràn vào phổi mình và lan ra khắp toàn bộ cơ thể.

“……Haha…Em… khá là giỏi đấy…”

Thấy tôi cười như vậy con bé cũng cười khúc khích và nói,

“…Anh cũng không tệ chút nào.”

Nói xong, con bé tựa lưng vào hàng rào và mệt mỏi trượt xuống cho đến khi ngồi phịch xuống đất.

“Gì thế… Em cũng hết sức rồi à?”

“…Nói thật nhé, giờ chỉ đứng thôi em cũng mệt lắm rồi. Anh thừa biết em có giỏi thể thao đâu.”

Rika nòi, một hơi thở trắng xóa phả ra từ miệng con bé.

“Vì em không ăn sáng thì có.” Tôi nói lại.

“Có lẽ vậy…” Rika cười khổ nói.



"......Kodaka-senpai."

“…Ừa?””

“…Nếu anh gặp vấn đề gì không thể tự giải quyết được… thì cứ đến nhờ Rika đi. Anh nghĩ em là ai? Em là nhà phát minh thiên tài, Rika Shiguma…người có thể dễ dàng…biến thứ không thể thành có thể đó.”

Sau khi nghe tuyên bố trắng trợn, nhưng cũng chứa đầy sự quan tấm đó, tôi nghĩ về bản thân mình.

Chúng tôi chỉ gặp nhau trên sân thượng, rồi cả hai nói với nhau về cảm xúc thực sự của mình.

Chúng tôi thậm chí còn khen ngợi lẫn nhau sau cuộc chiến như trong shounen manga nữa chứ.

Nói thật, đến nước này rồi, sao tôi có thể không thừa nhận điều đó được chứ?

Bất kể tôi có nghĩ thế nào, giờ tất cả mọi thứ tôi có thể làm là tiến và phía trước.

Sau khi làm đến thế này rồi mà không thể iến lên nổi một bước thì quá thảm hại, ngay cả đối vối một kẻ thua cuộc như tôi.

Tuy nhiên, việc một kẻ thua cuộc thảm hại như tôi lại nghĩ về chuyện muốn có một người bạn đích thực, hay một tình bạn chân chính sau mọi chuyện đã làm thì đúng là có hơi tự cao tự đại.

Cho nên,

“…Này, Rika.”

“Vâng?”

“Là bạn anh chứ?”

…Như đáp lại “lời thổ lộ” của tôi,

“Ớ? Anh nói gì?”

Con bé vờ như không biết, tinh nghịch nói.

“…Không, đừng có trả lời kiểu ‘Anh nói gì?’ như thế…Trời ạ, ai nói với em thế thì em có bực không…Xin lỗi vì đã đề nghị nghị nhá…”

Mình đúng là thằng ngu mà, tôi đỏ mặt rồi nhớ lại bản thân mình trước đây.

“Giờ anh lại đang nói nhảm gì thế, Senpai?”

Như thể không có gì bình thường hơn, con bé nở nụ cười hờ hững thường ngày và nói.

“Ý của em tức là, chẳng phải chúng ta đã là bạn rồi sao?”

Lần này, những lời nói đó không bị gió cuốn đi, chúng vang vọng rõ ràng trên sân thượng dưới bầu trời chiều trong xanh tháng Mười Hai.

Ngay sau đó, hai chúng tôi bật cười.

Chúng tôi chỉ cười và cười, không rõ cả hai đang cười về cái gì nữa.

Cũng gần giống cuộc tái ngộ của Taka và Sora từ 10 năm trước – nhưng cũng không thể nói là giống được.

Sora không ở đây.

Và…Taka cũng vậy.

Cậu bé Taka kiêu ngạo đã hét lên “Tôi không phải kẻ yếu đuối!” và liều lĩnh tấn công cả người đã chìa tay ra giúp mình ngày nào đã không còn ở đây.

Người ở đây bây giờ là một yếu đuối đến thảm hại Kodaka Hasegawa, không phải là con sói cô độc Taka.

Một học sinh trung học bình thường bất lực nhưng không ngu ngốc đến mức có thể không biết gì về những phép màu xảy ra xung quanh mình, nhưng cũng quá yếu đuối để thể chấp nhận những phép màu ấy.

“…Rika, em giúp anh chứ?”

Nếu không thể tự mình làm dược, thì tôi sẽ nhờ bạn thân mình giúp đỡ.

“Chắc rồi.”

Trả lời bạn mình – Rika Shiguma, một giọng nói nhẹ nhàng cùng một nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt của con bé.



Vậy là, cuối cùng phần mở đầu dài đằng đẵng cũng đã kết thúc.

Và khi tấm màn của câu chuyện hài thảm hại được kéo xuồng, tấm màn của một cậu chuyện tình hài hước nhưng cũng không kém phần thảm hại được vén lên.

Và để bắt đầu, tôi nghĩ mình sẽ cho Sena Kashiwazaki một câu trả lời——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện