Buổi quay phim diễn ra suôn sẻ tới mức bạn sẽ không nghĩ rằng đó là CLB Láng Giềng đang làm điều đó.

Những ai không xuất hiện trong cảnh đang quay phụ trách máy quay.

Rika đem theo chiếc máy quay kĩ thuật số cầm tay của em ấy với đủ loại tính năng, nhưng vẫn đủ đơn giản để dân nghiệp dư như chúng tôi sử dụng.

Còn về những đạo cụ khác… chúng tôi cũng có sử dụng một boom mic [1] và một xe đẩy chuyên dụng [2] do Sena cung cấp.

Tuy nhiên, ngồi nghịch camera cũng khá vui, và ban đầu chúng tôi cũng chỉ nghịch nó chứ chưa thực sự quay cái gì, nhưng tôi nghĩ vì điều đó lên chúng tôi mới có thể tạo nên một không khí vui tươi như vậy.

Mọi người đều rất hứng thú khi chúng tôi bắt đầu, và nó cứ như thế cho tới hết buổi quay phim.

Chúng tôi quyết định sẽ để Rika lo phần chỉnh sửa hậu kì sau khi quay xong.

Không ai trong chúng tôi, ngoài Yozora ra, thực sự giỏi trong khoản đóng phim, nhưng dù sao thì cũng không ai kì vọng cao vào nó, cân nhắc chuyện đây là sản phẩm của một lũ nghiệp dư như chúng tôi.

Chúng tôi đều xấu hổ khi xem lại diễn xuất dở tệ của mình, chúng tôi cùng cười khi có ai đó làm sai, chúng thôi cùng trò chuyện về độ kì lạ giọng của mình sau khi ghi âm, và bất chấp hậu quả có ra sao, chúng tôi tiếp tục làm việc với cái không khí thư thả ấy.

Chúng tôi đang ở ngày quay phim thứ tư.

Hôm nay là thứ Bảy, tuy nhiên vẫn còn khá nhiều học sinh ở trường để chuẩn bị cho kì lễ hội, tạo nên một bầu không khí đầy sức sống.

Chúng tôi cũng không là ngoại lệ, quay từ sáng cho tới trưa, và sau cùng cũng hoàn thành những gì đề ra trong kế hoạch.

“OK, ngày mai gặp nhau lúc 9 giờ vậy.”

Yozora thông báo kế hoạch ngày mai, báo hiệu sự kết thúc của buổi hoạt động hôm nay.

Yozora, Sena, Yukimura và tôi trở về ngôi nhà thân yêu của mình.

Maria vẫn còn công việc của một xơ, và rõ ràng cũng sẽ làm phần xử lí trong phòng mình.

Tôi chào tạm biệt những người còn lại và bắt đầu đi bộ về, nhưng ngay khi vừa---

“Chà, có phải Kodaka đây không nhỉ?”

Đột nhiên ai đó gọi tôi bằng một giọng trong trẻo

Chủ nhân của giọng nói đó, người vừa bước ra từ một tòa nhà gần đó, là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt điển trai, mặc đồ bình thường và cột tóc sau gáy.

Người đó là Pegasus Kashiwazaki----- cha của Sena, cũng là hiệu trưởng Học viện Thánh Chronica.

“Ngài hiệu trưởng!?”

Tôi quá bất ngờ khi gặp phải thầy ấy vào lúc này.

“Hề… trùng hợp quá nhỉ?”

Hiệu trưởng trông vui đến lạ kì trong khi ông ấy đi bộ tới chỗ tôi.

Thấy một ai đó trông chín chắn như thầy đi lại như thế làm tôi khó xử.

“À, xin chào, thật tuyệt khi thấy thầy ở đây…”

Tôi bắt chuyện bằng cách chào thầy một cách đơn giản.

“Tất nhiên rồi,” hiệu trưởng vừa trả lời vừa gật đầu một cách điềm tĩnh trong khi ngoái nhìn các học sinh đang đi xung quanh chúng tôi.

“Không khí tiền lễ hội khá thoải mái, em có đồng ý không? Nó gợi lại nhiều kỉ niệm quá…”

Hiệu trưởng nói trong khi vui vẻ nhíu đôi mắt trông nghiêm nghị của mình lại.

“Đúng… em nghĩ thầy đúng.”

Tôi trả lời thầy một cách đơn giản để không bị cho là thô lỗ.

“Em chuẩn bị đến đâu rồi?”

“À, bọn em vẫn ổn.”

“Tốt. thật tuyệt khi thấy em vẫn năng động dù đây là ngày nghỉ.”

Hiệu trưởng vui vẻ tự gật đầu.

“Nếu tôi nhớ đúng, các em đang làm một bộ phim đúng không?”

“Dạ, đúng ạ.”

“Hayato từng bắt tôi xem suốt ngày, chúng thật tuyệt vời…”

“Thầy hiệu trưởng?”

Thầy ấy bỗng im lặng một cách kì lạ, và hoặc là do tôi tưởng tượng ra, hay có vẻ như thầy đang đỏ mặt.

“… Không, không có gì. Q-quan trọng hơn, các cô cậu đang tính làm phim thể loại gì?”

Thầy ấy cố đánh trống lảng,

“Sena không nói thầy ư?”

“Không hề… hai cha con thầy cũng chả mấy khi nói chuyện được với nhau… Con bé chỉ nói là CLB của cậu đang làm một bộ phim.”

“Ồ, là vậy ư?”

Hẳn là thầy ấy bận lắm đây.

Có lẽ đúng là giàu cũng có cái khổ của nó.

Dù sao thì, trong khi nghĩ về điều đó, tôi tóm tắt sơ lược cho thầy hiệu trưởng bộ phim chúng tôi đang làm.

Tôi nói với thầy rằng kịch bản phim được viết bởi một thành viên trong nhóm.

Tôi nói với thầy nó là một câu chuyện nhẹ nhàng về tình bạn.

Tôi nói với thầy tiến trình quay phim đang diễn ra suôn sẻ, và có lẽ cuối cùng sẽ cho ra một sản phẩm hay ho.

“… Hmm, thầy sẽ rất vui nếu tụi em cho thầy xem khi nó hoàn thành đấy.”

Thầy hiệu trưởng mỉm cười vui vẻ.

“Để người mình quen xem xấu hổ lắm thầy ạ, hờ hờ…”

Tôi cũng hơi mỉm cười.

“Cơ mà này, Kodaka.”

Thầy hiệu trưởng chuyển chủ đề, cứ như thể là nhận xét thêm về bộ phim.

“Vâng, gì vậy thầy?”

“Hẹn hò với Sena vui chứ?”

“HỞ?”

Một dấu hỏi chấm to tướng xuất hiện trên đầu tôi sau khi lãnh đủ câu hỏi khó tả ấy.

Thầy hiệu trưởng làm một vẻ mặt ưa nhìn, đồng thời mỉm cười mãn nguyện.”

“Ừm, cụ thể là gì vậy thầy…”

Thấy tôi nghiêng đầu khó hiểu, thầy ấy còn nhiều hơn.

“Hahaha, nói chuyện này làm em xấu hổ à?”

“Không, ừm… không phải xấu hổ, nói đúng hơn là…”

Tôi ngần ngừ một lát, sau đó rón rén hỏi,

“…”hẹn hò”… ý thầy cụ thể là gì?”

“Haha, không cần phải giả nai đâu em.”

Thầy hiệu trưởng trông còn vui hơn trước, nhưng tôi vẫn chả hiểu gì cả.

“Ừm… không thật đấy, thầy đang tính nói gì vậy?”

“……… Hử?”

Thầy hiệu trưởng có lẽ đã dần nhận ra tôi không hề giả nai, và thực tế chả hiểu cái gì cả.

“………. Ể?”

Thầy ấy nghiêng đầu qua một bên, mắt và miệng tạo thành những hình thù quái lại.

Như thể đang cố xác định một điều gì đó trong ngờ vực, thầy ấy hỏi,

“… Em đang hẹn hò với Sena, phải không?”

“Hở…? Hình như là không.”

Tôi trả lời thầy với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“……..?”

“……..?”

Một khắc im lặng trôi qua và hai bên vẫn nhìn chằm chằm vào nhau với hai dấu hỏi chấm tổ chảng trên đầu.

“HHHẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ!?”

Thầy ấy la lên một cách tức cười.

Há hốc mồm vì nhận ra điều mình vừa làm, thầy ấy “E hèm” một tiếng trong khi lúng túng nuốt nước bọt.

“… Hiện thầy đang có một số công việc phải xử lí gấp. Chào nhé, Kodaka. Hẹn gặp lại sau.”

“Ờ hở…”

Thầy ấy sau đó vụng về quay ngắt ra đằng sau, và ngay tức khắc chạy trối chết.

“CỜỜỜỜỜỜỜỜ LỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜ GỜỜỜỜỜỜỜỜ TỜỜỜỜỜỜỜỜỜ!!!!!????”

Bất kì học sinh nào thấy thầy hiệu trưởng la toáng lên trong khi chạy với tốc độ bàn thờ như thế đều kinh ngạc.

… Phải công nhận là lão già ấy vui tính thật…

Đó là những gì tôi tự nhủ trong khi vẫn đờ mặt ra như thể chả có gì liên quan tới mình vậy.

Ghi chú

↑ Dụng cụ trường quay gồm một cây gậy được gắn một micro ở đầu, được người phụ trách đưa vào gần diễn viên nhất có thể nhằm thu âm mà không để lộ micro. Thông tin chi tiết: (media)

↑ Loại xe đẩy có chỗ lắp máy quay được đặt trên đường ray nhằm hạn chế rung động khi quay một số cảnh cần máy quay phải chuyển động. Thông tin chi tiết:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện