Sau khi tất cả chúng tôi ăn uống và tắm rửa, cả Kobato và Maria đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi đã chơi đùa quá nhiều ở bãi biển.
Yozora, Sena, Rika, Yukimura và tôi thì tập trung ở phòng khách.
Yozora thì đang đọc sách, Sena thì chơi máy PSP của mình, thứ mà cậu ấy mang đến tận đây, Rika thì đang làm thứ gì đó trên máy tính của mình, và Yukimura thì đang thững thờ.
Cơ bản là chúng tôi đang làm những gì mà chúng tôi bình thường làm ở trong phòng câu lạc bộ mà chẳng có gì chút gì thay đổi cả.
Tôi thì chơi “Mon Hunt” một lúc, nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ và đi ngủ.
Tôi cũng đã khá mệt mỏi, và ngủ như chết cho đến sáng.
Bữa ăn sáng của ngày tiếp theo, chúng tôi lại ăn thêm đống cà ri mà tôi đã làm.
Cá nhân tôi thì nghĩ cà ri mà để qua đêm ở trong tủ lạnh thì là ngon nhất.
Sau khi chúng tôi ăn, tôi đi xuống bãi biển cùng với Kobato và Maria.
Sena và Yukimura cũng quyết định đi cùng, nhưng Yozora và Rika thì ở lại căn biệt thự.
Sena cuối cùng cũng đã thỏa mãn được giấc mơ được bơi cùng với Kobato, nhưng cuối cùng lại không thể theo kịp em ấy. Kobato bơi giỏi như bất kì con cá nào, và vì thế Sena cuối cùng gục ngã trên cát.
“…Haa…Haa…K-Kobato-chan, em bơi thật là nhanh—… ugueh…”
“Em ấy thậm chí còn bơi giỏi hơn cả tớ đấy. Cậu chỉ mới biết bơi cách đây không lâu, cậu không có cơ hội mà theo kịp với em ấy đâu.”
Tôi nói với một nụ cười gượng gạo.
Sau bữa trưa (tôi đã làm yakisoba) Kobato, Maria và Sena lại lăn ra ngủ sau khi dùng hết năng lượng của họ ở dưới bãi biễn.
Tôi lấy cơ hội này để đi mua đồ ở trong thị trấn trong khi hai đứa nhóc còn ngủ. Tôi mất khoảng 40 phút cho chuyến đi và về khi sử dụng cái xe đạp điện ở trong ga ra.
Đó là một thành phố cảng nhỏ đầy thân thiện, và thật tuyệt khi có thể mua nhiều cá tươi với giá thấp nhứ thế.
Tôi sẽ làm một vài món ngon bằng cá mà tôi đã mua và tối nay, và sẽ làm món paella cho bữa tối cho chúng tôi.
Vì tôi phải làm đủ cho cả bảy người, tôi phải làm mọi thứ lớn hơn bình thường.
Lâu lâu làm một bữa ăn lớn như thế này thì thật ra cũng khá vui đấy.
Có một vài phần bị cháy xém một chút, nhưng mọi người lại bảo rằng họ thích nó cho dù nó bị cháy.
Đó là mọi việc diễn ra trong bữa tối, và màn đêm buông xuống.
Mọi người thì đang tập trung ở trong phòng khác, nhưng chúng tôi chỉ giết thời gian bằng những việc chúng tôi thường làm.
“…Chúng ta sẽ về nhà vào ngày mai, nhưng chúng ta vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì giống với những bữa cắm trại tập luyện, đúng không nào?”
Tôi chẳng nói với ai cả.
“Ý cậu là gì khi nói giống với bữa cắm trại tập luyện?”
Sena ngẩng đầu lên khỏi cái PSP và hỏi.
“Tớ chẳng biết nữa, nhưng chúng ta đã đây vì thế tớ chỉ nghĩ rằng sẽ vui hơn nếu làm chuyện gì đó cùng nhau.”
“Tất cả chúng ta đã đi ra bãi biển và hét lên ‘Biển đây rồồồồồi!’ đấy thôi, chẳng phải sao?” Yozora nói.
“…Cái đó thì không tính.”
Sau đó, Rika nhảy vào bình luận.
“Mọi người chỉ làm việc của mình thì chẳng khác gì so với bình thường, nhưng đúng là chúng ta hiếm khi tập trung lại nhưng thế này. Không làm khi chúng ta có cơ hội thì cảm thấy hơi lãng phí đấy.”
“Đúng không nào?”
“Đúng, và, tất nhiên, một nhóm gồm con trai và con cái tụ tập với nhau vào ban đêm có nghĩa là chúng phải có một bữa tiệc—fgah!?”
Bụp!
Yozora đánh vào đầu Rika bằng cây vợt ruồi trước khi em ấy có thể nói xong câu của mình.
…Cậu ấy thật sự lại mang cái món đó đến tận đây sao? “Chúng ta không cần bất cứ nhận xét tà dâm từ cô, đồ biến thái.”
“Ồ, cái gì thế này? Em nghĩ rằng khi lập tức quyết định điều em chuẩn bị nói là tà dâm bằng việc chỉ dựa vào chữ “tiệc” thì có nghĩa là chị cùng khá là biến thái đấy, Yozora-senpai. Em có thể nói ‘thi đấu có tổ chức’ hay về việc chúng ta nên có một buổi ‘thảo luận có tổ chức’ về thứ gì đó.” [1]
“Đ-điều đó…”
Khuôn mặt của Yozora trở nên đỏ như gấc sau khi Rika chỉ ra điều đó.
“Tất nhiên, đúng là thứ em định nói là chúng ta nên có một bữa tiệc ăn chơi trác táng.”
Lần này tôi tận dụng cơ hội của mình để lặng lẽ gõ vào đầu Rika.
“Không đau gì cả! Xin hãy đánh mạnh hơn đi, senpai!”
“Ơ!?”
Cái phản ứng không ngờ đó của em ấy làm tôi thấy sợ.
“Này này~ bữa tiệc như thế nào thì mới là một bữa tiệc ăn chơi trác táng!? Em cũng muốn thử một lần.!”
Maria hỏi, đôi mắt lấp lánh lên.
Sau khi em ấy nói điều đó, một tia sáng đầy nghi ngờ lóe lên trong mắt Rika khi em ấy đi đến và làm thứ gì đó trên laptop của mình. Sau đó, trong khi cho Maria coi cái màn hình, Rika thì thầm vào tai em ấy.
“Một bữa tiệc ăn chơi trác táng là nới mà em rì rầm rì rầm thì thầm thì thầm rì rầm rì rầm…”
“Uwahhhhh!! Những bữa tiệc như thế thì thật đáng sợ~~!”
Maria bám dính vào tôi và bắt đầu run rẩy trong nỗi sợ.
“Em vừa dạy em ấy cái gì thế..”
Tôi vuốt trán mình trong cơ bực bội.
“Chà, em cho là em không muốn anh nghĩ em là một tên điên hoàn toàn biến thái người mà chỉ có thể nói những câu đùa tục tĩu, vì thế một câu trả lời nghiêm túc cho senpai, tại sao chúng ta thử một thứ gì đó mà phù hợp với một đêm hè như là chuyện ma hay là thử thách lòng can đảm nhỉ? Rika thật sự có vài câu chuyện cực kì đáng sợ để kể đấy.”
Rika nói một cách bình thường.
“Nếu em không muốn tôi nghĩ rằng em chỉ là một tên điên biến thái người mà chỉ có thể nói những câu đùa tục tĩu thì đã quá trễ rồi đấy, nhưng chuyện ma và thử thách lòng can đảm hả… Đó không phải là ý tồi đâu. Thấy chưa, em có thể làm được nếu em muốn. Tại sao em lại không hành động như thế thường xuyên hơn!?”
“…Bị rầy cho dù em đã cho anh một ý tưởng tuyệt với có vẻ như là hơi bất công đấy.”
Rika bắt đầu sụt sùi và chề môi ra.
“Nhưng, anh vẫn không ngờ được điều này. Chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái khoa học như em lại thích thú thứ như thế.”
“Senpai, tất cả con gái đều thích những thứ siêu nhiên như thế. Rika vẫn là một cô gái trước khi là một nhà khoa học. Cho dù em là một cô gái diên đầy biến thái.”
“Đứng có thừa nhận việc đó…”
Nói chuyện với em ấy luôn làm tôi mệt mỏi.
“Chuyện ma và thử thách lòng can đảm sao…Tớ không quan tâm đến chuyện ma, nhưng tớ muốn thử trò thử thách lòng can đảm vì họ đã làm một lần trong ‘TokiMemo’.” Sena nói.
“Hừm, chà không phải là chúng ta có bất kì điều gì khác để làm…”
Yozora đồng ý và rồi nói,
“Nhưng chúng ta không có bất kì thứ gì để sẵn sàng cho thử thách lòng can đảm, vì thế chúng ta kể một vài câu chuyện đáng sợ trước và rồi đi vào rừng thì sao?”
“Chắc rồi, tại sao không chứ? Tớ nghĩ rằng chỉ việc đi xuyên qua màn đêm ở đó thì cũng đã khá là đáng sợ rồi.”
Tôi đồng ý với ý tưởng của Yozora.
“Em sẽ làm bất kì điều gì Aniki mong muốn.”
Yukimura nói một cách ngoan ngoãn.
“Kukuku…bóng tối của đêm khuya là bạn đồng hành của ta…Ta sẽ không cảm thấy một chút sợ hãi nào.”
“T-ta cũng chẳng sợ yêu quái đâu! Nếu một con yêu quái xuất hiện, ta sẽ đánh hắn bằng sức mạnh thần thánh của mình!”
Maria hào hứng thông báo trả lời lại Kobato.
☺
Chúng tôi để một chút nến trên bàn trong phòng khách, và rồi tập trung xung quanh nó với các ngọn đèn xung quanh đều tắt.
Chúng tôi tắt cả điều hòa nhiệt độ và thay vào đó là mở cửa sổ, nhưng trời vẫn thật sự là rất nóng.
Ngọn lửa của cây nén nhấp nháy đến mức mà nó trông như nó sẽ tắt ngúm bất kì lúc nào, thứ mà mang đến một ánh sáng nhợt nhạt trên mặt mọi người.
“Wow…bầu không khí này khá đáng sợ đấy.”
Tôi nói trong sự ngưỡng mộ.
“Khuôn mặt của Kodaka và Yozora như thế này thì trông thậm chí còn đáng sợ hơn bình thường…”
“Với bóng đêm như thế này thì chị sẽ chẳng biết ai sò mó chị, em cá là thế đấy.”
“Đây thì giống một bữa tiệc sinh nhật vậy!”
Sena, Rika, và Maria cùng nói, phá vỡ bầu không khí.
“…Bắt đầu nào. Ai trước đây?”
Yozora hỏi, và Rika xung phong.
“Rika sẽ kể trước, vì em là người nghĩ ra việc này. Hehe, em sẽ đặt ra giới hạn khá cao với cái này đấy.”
“Hừm, thế thì cho mọi người xem em có thể làm gì nào.”
“Tốt lắm!!!”
Mọi người tập trung vào Rika khi em ấy bắt đầu kể chuyện.
“Đây là chuyện mà thực sự đã xảy đến với Rika…Em có thể nhớ một cách rõ ràng em đã cảm thấy sợ như thế nào cho dù đến lúc này…Em không thể quên nó đi cho dù em có muốn…Để coi nào, nó đã xảy ra…một ngày mùa hè khi em học năm nhất của trung học cơ sở…”
Em ấy hạ thấp giọng của mình xuống, tạo nên một cảm giác kì quái.
Đây có lẽ là một câu chuyện cực kì đáng sợ…
Tôi nghe ai đó phát ra tiếng “ực” khi họ nuốt nước bọt của mình.
“Vào lúc đó Rika không phải là một hikikomori, và đang đi kiếm một quyển Freedom Gamudan x Destiny Gamudan khi em bước chân vào cửa hàng chuyên về BL tên ‘Tora no Anal’…” [2]
…Hả?
“Cửa hàng bán rất nhiều loại BL doujinshi, nhưng quyển mà em đang kiếm thì chỉ có vài quyển, và chỉ còn lại một quyển khi em đến đấy…Sẽ chăng phải là sai lầm nếu gọi việc em tìm thấy quyển cuối cùng đó là định mệnh…Rika quay trở về nhà khi run lên vì sung sướng, và ngay lập tức đọc quyển doujinshi đó…Nhưng việc khủng khiếp đã xảy ra…Trang bìa là hình của Destiny Gamudan bị đâm từ đằng sau bởi cây kiếm ánh sáng của Freedom Gamudan mà nhìn kiểu nào thì nó cũng giống như là một quyển Free x Des doujinshi, nhưng nó thật ra lại là Des x Free doujin…Eeeeek…!!”
............
......
...........?
“...Phần còn lại thì sao?”
Tất cả chúng tôi đều chờ đợi, chờ em ấy tiếp tục, nhưng Rika lại làm một khuôn mặt bối rối và nói,
“Ơ? Đó là kết thúc rồi đấy.”
“Đó là kết thúc sao!?”
Tất cả chúng tôi đều ngã gục trong cơn sốc.
“Đó là một trải nghiệm kinh khủng…Em có thể chịu được cặp ngược lại bây giờ rồi, nhưng với Rika người mà vẫn là một cô gái trong sáng ở những ngày ấy, Freedom phải là ở trên và Destiny ở dưới, Một quyển Destity x Freedom thì nằm ngoài câu hỏi. Mọi người có thể nói rằng đó là lỗi của Rika khi không tìm hiểu kĩ trước, nhưng em chỉ quá là hứng khởi giây phút mà em nhìn thấy trang bìa đó trên mạng…”
Ai mà lại quan tâm chứ…
“…Vậy rồi, tiếp theo~.”
Yozora nói, đẩy Rika qua một bên.
“Tốt lắm, em sẽ kể tiếp vậy.”
Yukimura là người xung phong lần này.
“Ồ, ngạc nhiên đấy.”
Yukimura bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“…Giờ, em sẽ kể câu chuyện về…‘Shuumai Kinh Hoàng’.”
“““Đó không phải là một câu chuyện ma!”””
Yozora, Sena và tôi cùng hét lên.
Yukimura nghiêng đầu trong sự bối rối.
“Nhưng đây thực sự là một câu chuyện đầy đáng sợ. Bản thân em không bao giờ ngờ được shuumai là dính ở trên nắp hộp…”
“Thậm chí là em còn nói trước câu cuối của câu chuyện nữa!”
Thật vô vọng.
“…Còn ai có bất kì câu chuyện nào khác không?” Yozora hỏi.
“Trong trường đó, trong khi chúng không đáng sợ như ‘Shuumai Kinh Hoàng’, em vẫn có vài câu chuyện mà em thuộc.”
…Vì thế em ấy nói, và thay vào đó là tiếp tục kể cho chúng tôi ‘Con Kênh Bị Ám’, ‘Con Mèo Ma Quỷ Của Nabeshima’, ‘Biệt Thự Của Đĩa’, và ‘Hoichi Người Không Tai’.
Tôi đã nghe những câu chuyện đó rất nhiều lần trước đây, nhưng việc chúng lại tồn tại như là một câu chuyện ma lâu như thế này là để chứng thực cho chất lượng của chúng, và chúng lại rất đáng sợ khi kết hợp với cái giọng đều đều lặng lẽ của Yukimura.
“O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-Onii-chan...”
“Hyauuu... An-chaaan...”
Kobato và Maria đều run rẩy và sắp bật khóc khi chúng bám vào tay tôi.
“Ô-ổn mà, chẳng có gì phải sợ cả. Đúng, chẳng có gì cả…!”
Tôi nói, trong khi bản thân mình cũng run rẩy một ít.
“Geez…Tại sao các em lại không phản ứng như thế với câu chuyện của chị…Rika nghĩ rằng câu chuyện của mình cũng đáng sợ như vậy đấy.”
Rika nói, bĩu môi về sự khác biệt trong phản ứng của chúng tôi.
“N-này, Yozora, câu chuyện đó thật sự có làm cô sợ không? C-có lẽ tôi nên tốt
bụng và cho cô nắm lấy t-tay tôi.”
Sena nói với đôi môi của cậu ấy run lên.
“Hừm, thật vui khi thấy cô rõ ràng sợ khi run lên như thế, Thịt.”
Yozora nói, không thể hiện chút dấu hiệu nào của việc sợ hãi.
“Kh…”
Sena bật ra tiếng gầm gừ đầy chán nản.
“T-trong trường hợp đó, tôi sẽ là người kể tiếp và làm cho cô sợ đến mức phải làm ướt quần đấy!”
Sena nói, người mà sau đó bắt đầu kể cho chúng tôi câu chuyện ma của cậu ấy, một cách đầy tự tin…
............
......
...và rồi cậu ấy kết thúc.
“…Sao nào?”
Yozora nói bằng một giọng mà rõ ràng thể hiện cậu ấy chẳng sợ một chút nào.
Nước mắt xuất hiện trong khóe mắt Sena khi tất cả chúng tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy một cách thương hại.
“Uuu~ Tại sao chẳng có ai sợ thế…!?”
Tôi khó có thể tin được là câu chuyện của cậu ấy chẳng đáng sợ gì.
Điểm chính cảu câu chuyện là một cô gái xinh đẹp người mà đột nhiên đến thăm nhân vật chính lại chính là hồn ma của một cô gái cậu ấy đã giết, đó đúng là một tình tiết phù hợp cho một câu chuyện ma, nhưng cái cách Sena kể chuyện lại hoàn toàn phá hỏng mọi thứ.
Cậu ấy kể câu chuyện bằng một giọng hào hứng, và thỉnh thoảng lãi ném vào một câu “Ahaha, chẳng phải thằng đó hoàn toàn là một tên ngốc sao?” hay vài câu bình luận khác.
Trong cảnh cuối khi tên đó bị giết bởi hồn ma, cậu ấy lại nói “Ahaha! Đó là thứ ngươi phải nhận lấy, tên ngốốốốốc!” trong phần kể chuyện của cậu ấy…
“Chà, tớ nghĩ bản thân câu chuyện cũng đủ tốt rồi.”
Tôi cố làm cậu ấy vui lên, nhưng đó có vẻ như chỉ làm cậu ấy bực bội thêm.
“Cái thái độ hạ mình đó là sao….Câu có bất kì câu chuyện ma nào hay không? Hả?”
…Có vẻ như đã đến lượt của tôi.
Tôi không thực sự biết nhiều về những câu chuyện ma, nhưng tôi đã nghĩ ra câu chuyện nguyên bản của chính mình cách đây không lâu.
Thành thật mà nói, tôi khá là tự tin tôi có thể dọa mọi người một trận với câu chuyện này.
“…Được rồi, tớ sẽ để các cậu nghe câu chuyện cũa mình vậy. Nó được gọi là ‘Súp Miso Kinh Hoàng’.”
Bụp!
Yozora đánh đầu tôi bằng cây vợt ruồi của cậu ấy mà chẳng nói lấy một lời.
Sena thì cũng đang nhìn chằm chằm bằng đôi mắt lạnh băng.
“Đ-đừng có nghĩ rằng nó là một câu chuyện cười vì cái tựa! Đây là một câu chuyện mà thật đấy!”
Vì thế, tôi bắt đầu kể câu chuyện ‘Súp Miso Kinh Hoàng (bản của tôi, phiên bản truyện ma)’ cho mọi người…
“Fuahyahyahya, e-em không thể thở được, t-t-t-tai sao Augus- tại sao Augustine lại, pfffft- Hyahhyahyafuahya! T-t-tại sao bà mẹ lại bỏ thứ đó ở đó!? Tại sao bà mẹ lại bỏ đầu của Augustine ở đó!? Ahyahyahyahya! Mà bà ấy lại lấy được thứ đó từ đâu chứ!? Ahyahahaha, haha, k-không thể thở được, ue, huehiehya!”
Maria thì đang ôm hai hông của mình cười rộn ràng khi tôi kết thúc câu chuyện của mình.
“T-tại sao em lại cười…?”
Tôi ngạc nhiên khi Maria phản ứng giống y chang khi em ấy bắt tôi kể cho nghe câu chuyện ‘Lẩu Miso Kinh Hoàng (phiên bản truyện cười)’, và khi tôi nhìn quanh vào những người khác, tất cả những gì tôi thấy đều là những cái nhìn chằm chằm đầy thương hại.
“Kodaka…Tại sao cậu lại vô vọng như thế?”
“Em xin lỗi Senpai, Rika không biết nên làm mặt gì vào những lúc như thế này…em nên cười sao?”
Thậm chí là Yukimura cũng nói, “Em không hiểu câu chuyện của Aniki chút nào cả. Em vẫn còn nhiều điều phải học…” với một biểu hiện buồn bã trên mặt em ấy.
“An-chan…thật là xấu hổ…”
Kobato cúi gầm mặt xuống, mặt em ấy hoàn toàn đỏ.
“C-coi nào, chẳng phải nó rất đáng sợ sao? Thấy đầu của St. Augustine trong súp Miso của mình chẳng phải là vô cùng đáng sợ sao, đúng không!?”
Tôi nói, hoàn toàn bối rối, Sena đáp trả bằng một cái nhìn đầy trách mách trong mắt của cậu ấy.
“Haa…Câu chuyện của cậu không hiệu quả vì câu kết luôn quá kì quặc, đồ ngốc.”
Tớ hiểu rồi, vậy cơ quả là đẳng cấp của chúng quá cao?”
“Làm quái nào lại như thế!!!”
Sena và Yozora đồng thanh hét lên.
Hrm...Sở thích các cậu chyện của các cậu thì kì quái đấy…
“…Dù gì thì, còn ai có câu chuyện nào không?”
Yozora hỏi với một vẻ mệt mỏi trên mặt mình.
Người mà vẫn chưa kể câu chuyện nào ngoài Yozora thì chỉ có Maria và Kobato, nhưng chẳng có vẻ gì là các em ấy có câu chuyện nào.
“Hừm…thế thì sau khi tôi kết thúc câu chuyện của mình chúng ta sẽ đi thử thách lòng can đảm.”
“Được thôi. Nhanh kể câu chuyện của cô đi Sena, không phải là tôi trông mong gì nhiều từ câu chuyện của cô.”
Sena nói, và Yozora bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Đây là một câu chuyện bạn tôi kể tôi nghe, nhưng…”
“Từ khi nào mà cô có bạn thế?”
“Im đi, Thịt.”
Yozora lườm Sena vì ngắt câu chuyện của cậu ấy.
“…Nhân vật chính của câu chuyện là, chà hãy gọi cô ấy là A-ko…Cô ấy đi đến một trường trung học công lập…Cô ấy cũng có một người bạn tên là…hãy cứ coi là Y-ko. A-ko và Y-ko ngẫu nhiên được ngồi gần nhau trong lớp, và từ khi ấy họ là những người bạn mà làm mọi chuyện cùng nhau…”
Yozora kể câu chuyện của cậu ấy bằng một giọng trầm và có hơi ảm đạm.
Cơ bản đó là cách cậu ấy nói bình thường, nhưng nó thì hoàn hảo cho việc kể một câu chuyện ma.
“…Nhân tiện đây, có một huyền thoại mà rất nổi tiếng trong trường của họ…Đó là một câu chuyện có tên là ‘Yamiko’ về một hồn ma của một cô gái trẻ.”
Tất cả chúng tôi đều nuốt nước bọt, và tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Yozora.
Giọng nói của Yozora không thôi đã có phần đáng sợ trong đó rồi, và khi cậu ấy tiếp tục nó chỉ trở nên nghe càng ngày càng đáng lo.
Theo câu chuyện ấy, Yamiko là một cô gái mà đã tự sát sau khi bị bắt nạt, và bạn của cô ấy là người bắt nạt cô ấy, đủ khiến cho cô ấy làm thế.
Vì thế, Yamiko đó sẽ chiếm lấy bất kì ai phản bội bạn mình và giết họ…
A-ko và Y-ko chơi thân với nhau, nhưng đến một ngày họ giành nhau vì một đứa con trai, điều mà dẫn đến một vết rạn trong tình bạn của họ. A-ko người mà rất thân thiện và có rất nhiều bạn khác ngoài A-ko, và dần dần bắt đầu bắt nạt Y-ko, một cô gái rất nhút nhát.
Việc bắt nạt ngày càng tồi tệ hơn, và cuối cùng Y-ko tự sát trong một buồng toilet trong nhà trường sau khi liên tục bị bắt nạt bởi A-ko và bạn của cô ấy.
Ban đầu A-ko cũng hối hận về những gì cô ấy đã làm, nhưng thời gian dần trôi qua cô ấy dần dần quên đi Y-ko.
Tuy nhiên, từ lúc đó các sự kiện kì quái bắt đầu xảy ra xung quanh A-ko.
Ban đầu, A-ko chỉ nghĩ rằng đó chỉ là trò chơi khăm của một ai đó, nhưng khi mọi thứ xảy ra ngày càng nghiêm trọng,thì đó rõ ràng là có ai đó có mang hận thù với A-ko.
A-ko không nghi ngờ ai vào thời điểm đó nữa, vì cô ấy biết rằng đó là linh hồn của Yamiko đã nguyền rủa cô ấy.
A-ko cầu xin sự tha thứ, nhưng Yamiko phớt lờ cô ấy và tiếp tục quấy rối A-ko, dần dần dồn cô ấy vào trong chính cái toilet mà Y-ko đã tự sát trong đó.
A-ko khoá trái cánh của toilet lại, và vô tình nhìn lên, nơi mà cô ấy trông thấy cái xác của Y-ko, đang treo cổ, nhìn chằm chằm xuống cô ấy…
“…Không ai trông thấy A-ko lại một lần nào nữa…Có nhiều người nữa cũng mất tích trong ngôi trường đó, và ngôi trường cuối cùng bị phá hủy. Đống đổ nát của ngôi trường đó nằm bên dưới một khu rừng…Và khu rừng mà chúng nằm dưới đó…không phải là khu rừng nào khác mà chính là khu rừng ở phía sau chính căn biêt thự này…”
Giây phút Yozora kết thúc câu chuyện của mình, các ngọn nến trong căn phòng đều phụt tắt, và căn phòng trở nên tối om.
“Gyaaahhhhhhhhhhhhhhhhhh!?”
Tiếng hét của Câu Lạc Bộ Đồng Môn vang vọng khắp căn phòng.
☺
“…Vậy thì, sẵn sàng để đi thử thách lòng can đảm chưa?”
Yozora lạnh lùng nói sau khi bật đèn lên.
Tuy nhiên, không một ai trong chúng tôi bắt đầu đứng dậy cả.
Maria và Kobato cả hai đều đang run cầm cập trong khi ôm lấy tay tôi, và tôi cũng mất khoảng một lúc để mở miệng mình ra.
“N-này, Yozora…tại sao không nghỉ ở đây thôi? Không an toàn để đi ra ngoài khi tối quá tối đâu…”
“Đ-đ-đúng thế, cô sẽ chẳng biết được chuyện gì có thể xảy ra đâu!”
Tôi nói, điều mà Sena cũng đồng ý, và Rika và Yukimura cả hai đều nhanh chóng gật đầu lên xuống.
“…Cái gì, các cậu sợ sao?”
“L-làm như là tôi lại sợ câu chuyện ngu ngốc như của cô vậy! B-bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc có một ngôi trường ở đây, và nếu tôi nghĩ về việc đó thì cũng có rất nhiều phần là lùng đấy!”
“Đó là bởi vì câu chuyện được truyền lại bằng cách truyền miệng…Việc có vài phần sai ở đây đó thì có thể hiểu được…Tôi cho rằng tôi không thể ngăn việc cô muốn nghĩ rằng tất cả điều đó chỉ là nói xạo…”
“T-tôi bảo cô rồi, câu chuyện giả tạo ấy chẳng đáng sợ chút nào cả!”
Yozora thì hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Sena thì vẫn đang còn hét.
“Hừm…”
Yozora thở dài với một cái nhìn thương hại trong mắt cô ấy.
“Thế thì chúng ta không đi thử thách lòng can đảm sao? Dù gì thì tôi cũng chẳng thật sự quan tâm, vì thề nó chẳng quan trọng đối với tôi,” Yozora hỏi tất cả chúng tôi.
…Rõ ràng là không một ai nói chúng tôi vẫn nên đi đi.
☺
Sau những câu chuyện ma đó, tất cả chúng tôi đều đi tắm rửa vả đi ngủ trong phòng của mình.
Tôi tắt đèn, nằm xuống cái futon của mình, và nhắm mắt mình lại.
Một chốc ngay sau đó, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trong lúc ngủ của Yukimura.
Tuy nhiên, mặt khác tôi không thể ngủ được cho dù tôi có nhắm mắt mình lại.
Đáng lẽ tôi đã phải mệt mỏi rồi, nhưng tôi không thể nào bỏ câu chuyện về Yamiko ra khỏi đầu mình.
Tôi thực sự không tin vào ma quỷ, và câu chuyện thì cũng chẳng đáng sợ đến mức tôi thực sự không thể ngủ được.
Nhưng có vẻ như sự kết hợp giữa câu chuyện và giọng nói đầy đáng sợ một cách hoàn hảo của Yozora cũng để lại khá nhiều ấn tượng đối với tôi.
Yamiko, người mà nguyền rủa và giết những kẻ phản bội bạn mình.
Mười năm trước, tôi rời khỏi thành phố mà không nói một lời nào với người bạn thân nhất của mình.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có nghĩ rằng tôi đã phản bội cậu ấy hay không…
*Rùng mình*!!
“…!”
Toi nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ cái cơ thể đang run của mình.
Cho dù tôi chờ lâu đến đâu đi nữa, tôi vẫn không thể ngủ.
Rồi, hoàn toàn đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng kééééét nhỏ xíu.
Giật mình, tôi mở mắt mình ra, và thấy cánh cửa đang dần chầm chậm hé mở.
Toàn thân tôi đều nổi da gà.
K-không thể nào, Y-Yamiko…?
Cánh mở mở ra, và một bóng người bước vào phòng của chúng tôi.
Cái bóng dần dần đi đến futon của tôi.
Tôi hoảng sợ, và nhắm chặt mắt mình lại.
Tôi không thể nhìn thấy nó…!
Nếu tôi không thể nhìn thấy nó, thì nó không tồn tại…!
Nhưng…nó đã đến và lắc futon của tôi.
Ơơơơơ…!!
“…Kodaka. Này, Kodaka.”
…Hả?
Tôi biết giọng nói đó.
“…Sena?”
Mở mắt mình ra và tôi gọi tên cậu ấy.
Đứng cạnh cái futon của toi là một Sena trong bộ pajamas của mình.
“…Sao thế?”
“Đ-Đi với tôi một chút…”
Sena nói, có vẻ như ngượng ngùng, và trong khi tôi nghĩ nó khá là kì hoặc, tôi đứng dậy và rời khỏi phòng mà không gây nên một tiếng động nào.
“Rồi, gì thế?”
Tôi hỏi lại một lần nữa ở hành lang, và Sena cuối cùng cũng trả lời sau khi bồn chồn trong lúc đang đỏ mặt.
“…T-tôi muốn cậu đến nhà vệ sinh với tôi.”
“Nhà vệ sinh…?”
“K-không phải là tôi sợ hay cái gì đâu, được chứ? Nhưng, cậu biết đấy, cẩn thận vẫn hơn mà.”
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất sợ câu chuyện của Yozora.
Nhà vệ sinh. Nơi mà Y-ko đã tự sát, và nơi mà A-ko bị bắt đi bởi Yamiko…
“…Tại sao cậu không gọi Yozora đi với cậu…?”
Tôi nói, và Sena nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu.
“Bởi vì nếu tôi hỏi cô ta thì cô ta sẽ chỉ chọc tôi mà thôi!”
“Ừ, cậu nói đúng.”
“V-vì thế đi nào! Tôi không thể…nhịn…lâu thêm được nữa…”
“Đ-được rồi.”
Sena và tôi bước đến nhà vệ sinh.
Sena bước vào, và tôi đứng bên ngoài đợi cậu ấy.
“Cậu vẫn còn ở đó đúng không Kodaka?”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Sena, cùng với những âm thanh linh tinh khác, từ phía bên trong nhà vệ sinh.
“Ừ, tớ còn ở đây.”
Tôi trả lời, nhận ra chuyện này kì cục như thế nào.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy khi Sena hỏi lại một lần nữa.
“Kodaka, cậu có ở đó chứ?”
“Tớ đã nói là tớ còn ở đây hai giây trước đấy.”
“K-Kodaka! Cậu còn ở đó, đúng không!?”
Sena hỏi một lần nữa bằng một cái giọng nghe như thể cậu ấy sắp bật khóc vậy.
Tôi đoán là cậu ấy không thể nghe thấy tiếng tôi vì tiếng nước chảy.
“Tớ nói là tớ ở đây nè!”
“Trả lời nhanh hơn chứ, đồ ngốc!”
…Không biết đã bao nhiêu lần Sena hỏi để đảm bảo rằng tôi vẫn còn ở đấy trước khi cậu ấy bước ra ngoài.
Khi chúng tôi về đến phòng của cậu ầy, Sena liếc nhìn tôi với một khuôn mặt chín đỏ.
“C-cậu tốt hơn là không nói cho Yozora về chuyện này, được không? Nếu cậu nói cho cô ta tôi sẽ giết cậu, hiểu chứ!?”
“Ừ ừ…”
Tôi trả lời bằng một giọng hòa lẫn với thở dài, và đi thẳng về phòng mình.
Có lẽ bởi vì phải đi cùng với Sena, nên tôi không còn sợ chút nào nữa, và đã sẵn sàng để đi ngủ.
Tốt, giờ thì tôi có thể có một giấc ngủ ngon rồi…
…Tuy nhiên, việc đó chỉ có thể kéo dài trong phút chốc.
Cánh cửa phòng của chúng tôi mở ra thêm một lần nữa, và ai đó bước vào.
“An-chaaan…”
Người đứng cạnh tôi mà trông có vẻ nhưng sắp trào nước mắt là Kobato.
“…Sao thế, Kobato?”
“Đi với em đến nhà vệ sinh…”
“……….”
Kobato hỏi, bồn chồn như Sena vừa nãy, vì thể tôi thở dài và lại đứng lên.
Tôi dẫn Kobato đến nhà vệ sinh, lê bước về cái futon của mình sẵn sàng đi ngủ thật.
Nhưng, tôi lại cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, và không có vẻ như buồn ngủ.
Cho dù tôi, tôi vẫn nhắm mắt mình lại, và chỉ như thế tôi lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Kééééét…
Đùa tôi sao…
Lần này là Maria.
“…Muốn anh đi đến nhà vệ sinh với em sao?”
Tôi nhanh chóng ngồi dậy và hỏi, điều mà làm cho mắt Maria mở to trong ngạc nhiên.
“Ồ!? Làm sao mà anh biết? Onii-chan, anh thật là tuyệt!”
…Và như thế, tôi dẫn Maria đến nhà vệ sinh.
“Onii-chan, anh có ở đó chứ!?”
“Ừ~…Anh đây~…”
Maria hỏi tôi nhiều đến mức tôi không thể đếm hết, và mổi lần tôi đều trả lời đều phải nén cơn ngáp của mình.
…Nhân tiện đây, Maria không chỉ đi tiểu, mà còn phải làm việc khác luôn.
“Onii-chan, anh còn ở đó không!?”
“Zzzz…”
“Ueh!? Onii-chan! Onii-chan!?”
“Hả!? À, a-anh đây! Bình tĩnh đi và lo việc của em đi!”
…Sau đó, tôi dẫn Maria về phòng của em ấy, đi về phòng của mình, và nhắn mắt mình lại sẵn sàng để đi ngủ, lần này là chắc chắn.
Nhưng, lại một lần nữa ai đó lại bước vào phòng của chúng tôi.
“Rồi rồi, anh biết rồi. Đi nào, đi đến nhà vệ sinh.”
“Hả? Nhà vệ sinh? Rika chỉ đến đây chỉ để ngủ cùng anh thôi mà.”
“Biến!”
Tôi nắm lấy cổ áo của Rika và ném em ấy ra ngoài.
Vì việc Rika hành động như là một con ngốc mà tôi lại trở nên tỉnh như sáo.
Nhưng, ít ra giờ chẳng còn ai khác sẽ đến đánh thức tôi dậy.
Thoải mái, tôi nhắm mắt mình lại, và sau một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.
……..Chậc.
…Ngay khi tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi cũng phải đi nhà vệ sinh. Tôi ước gì tôi đã đi nhà vệ sinh khi tôi dẫn mấy người kia đi…
Hối tiếc về hành động của mình, tôi chầm chậm mở cánh cửa phòng của chúng tôi.
“Kya!?”
“Owah!?”
Vì lý do nào đó Yozora đang đứng trước cửa phòng của chúng tôi, và cả hai cùng hét lên trong kinh ngạc. Cậu ấy vừa nói “Kya!”…điều đó chẳng giống cậu ấy chút nào cả…
“Ồ-ồ là cậu, Kodaka. Chuyện gì thế?” Yozora hỏi, đỏ mặt lên.
“Tớ đi đến nhà vệ sinh, còn cậu?”
“T-tôi cũng như thế.”
“Ơ? Nhưng…”
Có thứ gì đó lạ lùng về câu trả lời vừa nãy của cậu ấy.
Nếu Yozora đang đi đến nhà vệ sinh, cậu ấy đã lẽ phải đến được đó trước khi xuống đến phòng của chúng tôi.
“V-vì chúng ta đã ở đây rồi chúng ta nên đi cùng nhau đi, Kodaka.”
Yozora xem có vẻ như khá là bối rối, vì thế tôi hỏi để xác nhận sự nghi ngờ của mình.
“…Cậu không có sợ cái câu chuyện Yamiko đó đến mức cậu không thể đi đến nhà vệ sinh một mình đúng kh—”
“T-t-t-t-tất nhiên là không rồi!!”
Có vẻ như tôi đã đoán trúng.
“…Tại sao cậu cũng lại sợ cái câu chuyện Yamiko đó luôn…Cậu là người mà kể nó mà.”
“Làm sao mà cậu lại có thể dọa mọi người với một câu chuyện ma mà chính bản thân cậu không nghĩ rằng nó đáng sợ!? Tôi phải tưởng tượng toàn bộ câu chuyện một cách hoàn hảo trong đầu mình khi tôi kể nó đấy! Tôi phải là người sợ hơn cả các cậu, người mà chỉ phải ngồi nghe!”
Yozora hét lên trả lời lại câu chỉ trích của tôi.
Vào lúc đó, cơ thể Yozora rung chuyển và cậu ấy bắt đầu run lên.
“D-d-dù gì thì, đi thôi nào, Kodaka.”
Vì thế, Yozora, người mà đang quằn quại khi chúng tôi bước đi, và tôi, đi đến nhà vệ sinh.
Tôi để Yozora vào trước vì có vẻ như cậu ấy đả đến giới hạn của mình rồi, điều mà làm tôi phải đứng ở ngoài hành lang một lần nữa.
“K-Kodaka, cậu còn đó đúng không!?”
“Tớ đây!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ trong nhà vệ sinh.
“Kodaka.”
“Tớ đây~ Cậu có thể nhanh lên được chứ? Tớ cũng cần phải đi.”
“Đ-được rồi.”
Một lúc sau Yozora bước ra ngoài, và tôi vào trong.
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Yozora từ phía bên kia cánh cửa.
“Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi cậu xong, Kodaka.”
“Tớ ổn, không cần cậu phải phiền đâu.”
“Mu…cậu chuyện đó không làm cậu sợ sao, Kodaka”
“Không, tớ hoàn toàn ổn.”
Chính xác thì, tớ đã sợ nó, nhưng giờ tôi chẳng quan tâm.
“Tôi hiểu rồi…vậy là cậu chẳng sợ…”
Yozora nói bằng một giọng rầu rĩ với câu trả lời của tôi.
Đến lúc tôi xong và đi về phòng mình, bầu trời đã bầu đầu hửng lên.
Và vì thế, ngày thứ hai của buổi cắm trại của Câu Lạc Bộ Đồng Môn kết thúc.
Chúng tôi sẽ về nhà vào ngày thứ ba sau khi ăn sáng, vì thế diều này là điểm kết thúc của chuyến đi.
Những việc mà chúng tôi đã làm cùng nhau chỉ gói gọn trong việc ăn, hét lên “Biển đâââây rồồồồi!”, kể chuyện ma, và hủy bỏ một buổi thử thách lòng can đảm.
Trong khi nhìn lại và nghĩ về chuyến cắm trại rất giống phong cách của Câu Lạc Bộ Đồng Môn này, cuối cùng tôi cũng ngủ được.
↑ Ở đây Rika nói là “we should have an org” thì bị Yozora đánh. Câu sau là Rika lại nói là có thể chữ ‘org’ đó có thể là 'organized competition', hoặc 'organized discussion' . Và chữ ‘org’ cũng là chữ ‘orgy party’ như có thể thấy ở câu sau. Mình không biết dịch cái này ra tiếng Việt sao cho nó khớp với cái câu nói ở đây. Mình chỉ để ‘orgy party’ là ăn chơi trác táng, còn ai muốn hiểu thêm thì cứ google hình.
↑ Hikikomori: là người trốn tránh xã hội, tự giam mình trong phòng. BL = boy’s love
Yozora, Sena, Rika, Yukimura và tôi thì tập trung ở phòng khách.
Yozora thì đang đọc sách, Sena thì chơi máy PSP của mình, thứ mà cậu ấy mang đến tận đây, Rika thì đang làm thứ gì đó trên máy tính của mình, và Yukimura thì đang thững thờ.
Cơ bản là chúng tôi đang làm những gì mà chúng tôi bình thường làm ở trong phòng câu lạc bộ mà chẳng có gì chút gì thay đổi cả.
Tôi thì chơi “Mon Hunt” một lúc, nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ và đi ngủ.
Tôi cũng đã khá mệt mỏi, và ngủ như chết cho đến sáng.
Bữa ăn sáng của ngày tiếp theo, chúng tôi lại ăn thêm đống cà ri mà tôi đã làm.
Cá nhân tôi thì nghĩ cà ri mà để qua đêm ở trong tủ lạnh thì là ngon nhất.
Sau khi chúng tôi ăn, tôi đi xuống bãi biển cùng với Kobato và Maria.
Sena và Yukimura cũng quyết định đi cùng, nhưng Yozora và Rika thì ở lại căn biệt thự.
Sena cuối cùng cũng đã thỏa mãn được giấc mơ được bơi cùng với Kobato, nhưng cuối cùng lại không thể theo kịp em ấy. Kobato bơi giỏi như bất kì con cá nào, và vì thế Sena cuối cùng gục ngã trên cát.
“…Haa…Haa…K-Kobato-chan, em bơi thật là nhanh—… ugueh…”
“Em ấy thậm chí còn bơi giỏi hơn cả tớ đấy. Cậu chỉ mới biết bơi cách đây không lâu, cậu không có cơ hội mà theo kịp với em ấy đâu.”
Tôi nói với một nụ cười gượng gạo.
Sau bữa trưa (tôi đã làm yakisoba) Kobato, Maria và Sena lại lăn ra ngủ sau khi dùng hết năng lượng của họ ở dưới bãi biễn.
Tôi lấy cơ hội này để đi mua đồ ở trong thị trấn trong khi hai đứa nhóc còn ngủ. Tôi mất khoảng 40 phút cho chuyến đi và về khi sử dụng cái xe đạp điện ở trong ga ra.
Đó là một thành phố cảng nhỏ đầy thân thiện, và thật tuyệt khi có thể mua nhiều cá tươi với giá thấp nhứ thế.
Tôi sẽ làm một vài món ngon bằng cá mà tôi đã mua và tối nay, và sẽ làm món paella cho bữa tối cho chúng tôi.
Vì tôi phải làm đủ cho cả bảy người, tôi phải làm mọi thứ lớn hơn bình thường.
Lâu lâu làm một bữa ăn lớn như thế này thì thật ra cũng khá vui đấy.
Có một vài phần bị cháy xém một chút, nhưng mọi người lại bảo rằng họ thích nó cho dù nó bị cháy.
Đó là mọi việc diễn ra trong bữa tối, và màn đêm buông xuống.
Mọi người thì đang tập trung ở trong phòng khác, nhưng chúng tôi chỉ giết thời gian bằng những việc chúng tôi thường làm.
“…Chúng ta sẽ về nhà vào ngày mai, nhưng chúng ta vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì giống với những bữa cắm trại tập luyện, đúng không nào?”
Tôi chẳng nói với ai cả.
“Ý cậu là gì khi nói giống với bữa cắm trại tập luyện?”
Sena ngẩng đầu lên khỏi cái PSP và hỏi.
“Tớ chẳng biết nữa, nhưng chúng ta đã đây vì thế tớ chỉ nghĩ rằng sẽ vui hơn nếu làm chuyện gì đó cùng nhau.”
“Tất cả chúng ta đã đi ra bãi biển và hét lên ‘Biển đây rồồồồồi!’ đấy thôi, chẳng phải sao?” Yozora nói.
“…Cái đó thì không tính.”
Sau đó, Rika nhảy vào bình luận.
“Mọi người chỉ làm việc của mình thì chẳng khác gì so với bình thường, nhưng đúng là chúng ta hiếm khi tập trung lại nhưng thế này. Không làm khi chúng ta có cơ hội thì cảm thấy hơi lãng phí đấy.”
“Đúng không nào?”
“Đúng, và, tất nhiên, một nhóm gồm con trai và con cái tụ tập với nhau vào ban đêm có nghĩa là chúng phải có một bữa tiệc—fgah!?”
Bụp!
Yozora đánh vào đầu Rika bằng cây vợt ruồi trước khi em ấy có thể nói xong câu của mình.
…Cậu ấy thật sự lại mang cái món đó đến tận đây sao? “Chúng ta không cần bất cứ nhận xét tà dâm từ cô, đồ biến thái.”
“Ồ, cái gì thế này? Em nghĩ rằng khi lập tức quyết định điều em chuẩn bị nói là tà dâm bằng việc chỉ dựa vào chữ “tiệc” thì có nghĩa là chị cùng khá là biến thái đấy, Yozora-senpai. Em có thể nói ‘thi đấu có tổ chức’ hay về việc chúng ta nên có một buổi ‘thảo luận có tổ chức’ về thứ gì đó.” [1]
“Đ-điều đó…”
Khuôn mặt của Yozora trở nên đỏ như gấc sau khi Rika chỉ ra điều đó.
“Tất nhiên, đúng là thứ em định nói là chúng ta nên có một bữa tiệc ăn chơi trác táng.”
Lần này tôi tận dụng cơ hội của mình để lặng lẽ gõ vào đầu Rika.
“Không đau gì cả! Xin hãy đánh mạnh hơn đi, senpai!”
“Ơ!?”
Cái phản ứng không ngờ đó của em ấy làm tôi thấy sợ.
“Này này~ bữa tiệc như thế nào thì mới là một bữa tiệc ăn chơi trác táng!? Em cũng muốn thử một lần.!”
Maria hỏi, đôi mắt lấp lánh lên.
Sau khi em ấy nói điều đó, một tia sáng đầy nghi ngờ lóe lên trong mắt Rika khi em ấy đi đến và làm thứ gì đó trên laptop của mình. Sau đó, trong khi cho Maria coi cái màn hình, Rika thì thầm vào tai em ấy.
“Một bữa tiệc ăn chơi trác táng là nới mà em rì rầm rì rầm thì thầm thì thầm rì rầm rì rầm…”
“Uwahhhhh!! Những bữa tiệc như thế thì thật đáng sợ~~!”
Maria bám dính vào tôi và bắt đầu run rẩy trong nỗi sợ.
“Em vừa dạy em ấy cái gì thế..”
Tôi vuốt trán mình trong cơ bực bội.
“Chà, em cho là em không muốn anh nghĩ em là một tên điên hoàn toàn biến thái người mà chỉ có thể nói những câu đùa tục tĩu, vì thế một câu trả lời nghiêm túc cho senpai, tại sao chúng ta thử một thứ gì đó mà phù hợp với một đêm hè như là chuyện ma hay là thử thách lòng can đảm nhỉ? Rika thật sự có vài câu chuyện cực kì đáng sợ để kể đấy.”
Rika nói một cách bình thường.
“Nếu em không muốn tôi nghĩ rằng em chỉ là một tên điên biến thái người mà chỉ có thể nói những câu đùa tục tĩu thì đã quá trễ rồi đấy, nhưng chuyện ma và thử thách lòng can đảm hả… Đó không phải là ý tồi đâu. Thấy chưa, em có thể làm được nếu em muốn. Tại sao em lại không hành động như thế thường xuyên hơn!?”
“…Bị rầy cho dù em đã cho anh một ý tưởng tuyệt với có vẻ như là hơi bất công đấy.”
Rika bắt đầu sụt sùi và chề môi ra.
“Nhưng, anh vẫn không ngờ được điều này. Chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái khoa học như em lại thích thú thứ như thế.”
“Senpai, tất cả con gái đều thích những thứ siêu nhiên như thế. Rika vẫn là một cô gái trước khi là một nhà khoa học. Cho dù em là một cô gái diên đầy biến thái.”
“Đứng có thừa nhận việc đó…”
Nói chuyện với em ấy luôn làm tôi mệt mỏi.
“Chuyện ma và thử thách lòng can đảm sao…Tớ không quan tâm đến chuyện ma, nhưng tớ muốn thử trò thử thách lòng can đảm vì họ đã làm một lần trong ‘TokiMemo’.” Sena nói.
“Hừm, chà không phải là chúng ta có bất kì điều gì khác để làm…”
Yozora đồng ý và rồi nói,
“Nhưng chúng ta không có bất kì thứ gì để sẵn sàng cho thử thách lòng can đảm, vì thế chúng ta kể một vài câu chuyện đáng sợ trước và rồi đi vào rừng thì sao?”
“Chắc rồi, tại sao không chứ? Tớ nghĩ rằng chỉ việc đi xuyên qua màn đêm ở đó thì cũng đã khá là đáng sợ rồi.”
Tôi đồng ý với ý tưởng của Yozora.
“Em sẽ làm bất kì điều gì Aniki mong muốn.”
Yukimura nói một cách ngoan ngoãn.
“Kukuku…bóng tối của đêm khuya là bạn đồng hành của ta…Ta sẽ không cảm thấy một chút sợ hãi nào.”
“T-ta cũng chẳng sợ yêu quái đâu! Nếu một con yêu quái xuất hiện, ta sẽ đánh hắn bằng sức mạnh thần thánh của mình!”
Maria hào hứng thông báo trả lời lại Kobato.
☺
Chúng tôi để một chút nến trên bàn trong phòng khách, và rồi tập trung xung quanh nó với các ngọn đèn xung quanh đều tắt.
Chúng tôi tắt cả điều hòa nhiệt độ và thay vào đó là mở cửa sổ, nhưng trời vẫn thật sự là rất nóng.
Ngọn lửa của cây nén nhấp nháy đến mức mà nó trông như nó sẽ tắt ngúm bất kì lúc nào, thứ mà mang đến một ánh sáng nhợt nhạt trên mặt mọi người.
“Wow…bầu không khí này khá đáng sợ đấy.”
Tôi nói trong sự ngưỡng mộ.
“Khuôn mặt của Kodaka và Yozora như thế này thì trông thậm chí còn đáng sợ hơn bình thường…”
“Với bóng đêm như thế này thì chị sẽ chẳng biết ai sò mó chị, em cá là thế đấy.”
“Đây thì giống một bữa tiệc sinh nhật vậy!”
Sena, Rika, và Maria cùng nói, phá vỡ bầu không khí.
“…Bắt đầu nào. Ai trước đây?”
Yozora hỏi, và Rika xung phong.
“Rika sẽ kể trước, vì em là người nghĩ ra việc này. Hehe, em sẽ đặt ra giới hạn khá cao với cái này đấy.”
“Hừm, thế thì cho mọi người xem em có thể làm gì nào.”
“Tốt lắm!!!”
Mọi người tập trung vào Rika khi em ấy bắt đầu kể chuyện.
“Đây là chuyện mà thực sự đã xảy đến với Rika…Em có thể nhớ một cách rõ ràng em đã cảm thấy sợ như thế nào cho dù đến lúc này…Em không thể quên nó đi cho dù em có muốn…Để coi nào, nó đã xảy ra…một ngày mùa hè khi em học năm nhất của trung học cơ sở…”
Em ấy hạ thấp giọng của mình xuống, tạo nên một cảm giác kì quái.
Đây có lẽ là một câu chuyện cực kì đáng sợ…
Tôi nghe ai đó phát ra tiếng “ực” khi họ nuốt nước bọt của mình.
“Vào lúc đó Rika không phải là một hikikomori, và đang đi kiếm một quyển Freedom Gamudan x Destiny Gamudan khi em bước chân vào cửa hàng chuyên về BL tên ‘Tora no Anal’…” [2]
…Hả?
“Cửa hàng bán rất nhiều loại BL doujinshi, nhưng quyển mà em đang kiếm thì chỉ có vài quyển, và chỉ còn lại một quyển khi em đến đấy…Sẽ chăng phải là sai lầm nếu gọi việc em tìm thấy quyển cuối cùng đó là định mệnh…Rika quay trở về nhà khi run lên vì sung sướng, và ngay lập tức đọc quyển doujinshi đó…Nhưng việc khủng khiếp đã xảy ra…Trang bìa là hình của Destiny Gamudan bị đâm từ đằng sau bởi cây kiếm ánh sáng của Freedom Gamudan mà nhìn kiểu nào thì nó cũng giống như là một quyển Free x Des doujinshi, nhưng nó thật ra lại là Des x Free doujin…Eeeeek…!!”
............
......
...........?
“...Phần còn lại thì sao?”
Tất cả chúng tôi đều chờ đợi, chờ em ấy tiếp tục, nhưng Rika lại làm một khuôn mặt bối rối và nói,
“Ơ? Đó là kết thúc rồi đấy.”
“Đó là kết thúc sao!?”
Tất cả chúng tôi đều ngã gục trong cơn sốc.
“Đó là một trải nghiệm kinh khủng…Em có thể chịu được cặp ngược lại bây giờ rồi, nhưng với Rika người mà vẫn là một cô gái trong sáng ở những ngày ấy, Freedom phải là ở trên và Destiny ở dưới, Một quyển Destity x Freedom thì nằm ngoài câu hỏi. Mọi người có thể nói rằng đó là lỗi của Rika khi không tìm hiểu kĩ trước, nhưng em chỉ quá là hứng khởi giây phút mà em nhìn thấy trang bìa đó trên mạng…”
Ai mà lại quan tâm chứ…
“…Vậy rồi, tiếp theo~.”
Yozora nói, đẩy Rika qua một bên.
“Tốt lắm, em sẽ kể tiếp vậy.”
Yukimura là người xung phong lần này.
“Ồ, ngạc nhiên đấy.”
Yukimura bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“…Giờ, em sẽ kể câu chuyện về…‘Shuumai Kinh Hoàng’.”
“““Đó không phải là một câu chuyện ma!”””
Yozora, Sena và tôi cùng hét lên.
Yukimura nghiêng đầu trong sự bối rối.
“Nhưng đây thực sự là một câu chuyện đầy đáng sợ. Bản thân em không bao giờ ngờ được shuumai là dính ở trên nắp hộp…”
“Thậm chí là em còn nói trước câu cuối của câu chuyện nữa!”
Thật vô vọng.
“…Còn ai có bất kì câu chuyện nào khác không?” Yozora hỏi.
“Trong trường đó, trong khi chúng không đáng sợ như ‘Shuumai Kinh Hoàng’, em vẫn có vài câu chuyện mà em thuộc.”
…Vì thế em ấy nói, và thay vào đó là tiếp tục kể cho chúng tôi ‘Con Kênh Bị Ám’, ‘Con Mèo Ma Quỷ Của Nabeshima’, ‘Biệt Thự Của Đĩa’, và ‘Hoichi Người Không Tai’.
Tôi đã nghe những câu chuyện đó rất nhiều lần trước đây, nhưng việc chúng lại tồn tại như là một câu chuyện ma lâu như thế này là để chứng thực cho chất lượng của chúng, và chúng lại rất đáng sợ khi kết hợp với cái giọng đều đều lặng lẽ của Yukimura.
“O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-Onii-chan...”
“Hyauuu... An-chaaan...”
Kobato và Maria đều run rẩy và sắp bật khóc khi chúng bám vào tay tôi.
“Ô-ổn mà, chẳng có gì phải sợ cả. Đúng, chẳng có gì cả…!”
Tôi nói, trong khi bản thân mình cũng run rẩy một ít.
“Geez…Tại sao các em lại không phản ứng như thế với câu chuyện của chị…Rika nghĩ rằng câu chuyện của mình cũng đáng sợ như vậy đấy.”
Rika nói, bĩu môi về sự khác biệt trong phản ứng của chúng tôi.
“N-này, Yozora, câu chuyện đó thật sự có làm cô sợ không? C-có lẽ tôi nên tốt
bụng và cho cô nắm lấy t-tay tôi.”
Sena nói với đôi môi của cậu ấy run lên.
“Hừm, thật vui khi thấy cô rõ ràng sợ khi run lên như thế, Thịt.”
Yozora nói, không thể hiện chút dấu hiệu nào của việc sợ hãi.
“Kh…”
Sena bật ra tiếng gầm gừ đầy chán nản.
“T-trong trường hợp đó, tôi sẽ là người kể tiếp và làm cho cô sợ đến mức phải làm ướt quần đấy!”
Sena nói, người mà sau đó bắt đầu kể cho chúng tôi câu chuyện ma của cậu ấy, một cách đầy tự tin…
............
......
...và rồi cậu ấy kết thúc.
“…Sao nào?”
Yozora nói bằng một giọng mà rõ ràng thể hiện cậu ấy chẳng sợ một chút nào.
Nước mắt xuất hiện trong khóe mắt Sena khi tất cả chúng tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy một cách thương hại.
“Uuu~ Tại sao chẳng có ai sợ thế…!?”
Tôi khó có thể tin được là câu chuyện của cậu ấy chẳng đáng sợ gì.
Điểm chính cảu câu chuyện là một cô gái xinh đẹp người mà đột nhiên đến thăm nhân vật chính lại chính là hồn ma của một cô gái cậu ấy đã giết, đó đúng là một tình tiết phù hợp cho một câu chuyện ma, nhưng cái cách Sena kể chuyện lại hoàn toàn phá hỏng mọi thứ.
Cậu ấy kể câu chuyện bằng một giọng hào hứng, và thỉnh thoảng lãi ném vào một câu “Ahaha, chẳng phải thằng đó hoàn toàn là một tên ngốc sao?” hay vài câu bình luận khác.
Trong cảnh cuối khi tên đó bị giết bởi hồn ma, cậu ấy lại nói “Ahaha! Đó là thứ ngươi phải nhận lấy, tên ngốốốốốc!” trong phần kể chuyện của cậu ấy…
“Chà, tớ nghĩ bản thân câu chuyện cũng đủ tốt rồi.”
Tôi cố làm cậu ấy vui lên, nhưng đó có vẻ như chỉ làm cậu ấy bực bội thêm.
“Cái thái độ hạ mình đó là sao….Câu có bất kì câu chuyện ma nào hay không? Hả?”
…Có vẻ như đã đến lượt của tôi.
Tôi không thực sự biết nhiều về những câu chuyện ma, nhưng tôi đã nghĩ ra câu chuyện nguyên bản của chính mình cách đây không lâu.
Thành thật mà nói, tôi khá là tự tin tôi có thể dọa mọi người một trận với câu chuyện này.
“…Được rồi, tớ sẽ để các cậu nghe câu chuyện cũa mình vậy. Nó được gọi là ‘Súp Miso Kinh Hoàng’.”
Bụp!
Yozora đánh đầu tôi bằng cây vợt ruồi của cậu ấy mà chẳng nói lấy một lời.
Sena thì cũng đang nhìn chằm chằm bằng đôi mắt lạnh băng.
“Đ-đừng có nghĩ rằng nó là một câu chuyện cười vì cái tựa! Đây là một câu chuyện mà thật đấy!”
Vì thế, tôi bắt đầu kể câu chuyện ‘Súp Miso Kinh Hoàng (bản của tôi, phiên bản truyện ma)’ cho mọi người…
“Fuahyahyahya, e-em không thể thở được, t-t-t-tai sao Augus- tại sao Augustine lại, pfffft- Hyahhyahyafuahya! T-t-tại sao bà mẹ lại bỏ thứ đó ở đó!? Tại sao bà mẹ lại bỏ đầu của Augustine ở đó!? Ahyahyahyahya! Mà bà ấy lại lấy được thứ đó từ đâu chứ!? Ahyahahaha, haha, k-không thể thở được, ue, huehiehya!”
Maria thì đang ôm hai hông của mình cười rộn ràng khi tôi kết thúc câu chuyện của mình.
“T-tại sao em lại cười…?”
Tôi ngạc nhiên khi Maria phản ứng giống y chang khi em ấy bắt tôi kể cho nghe câu chuyện ‘Lẩu Miso Kinh Hoàng (phiên bản truyện cười)’, và khi tôi nhìn quanh vào những người khác, tất cả những gì tôi thấy đều là những cái nhìn chằm chằm đầy thương hại.
“Kodaka…Tại sao cậu lại vô vọng như thế?”
“Em xin lỗi Senpai, Rika không biết nên làm mặt gì vào những lúc như thế này…em nên cười sao?”
Thậm chí là Yukimura cũng nói, “Em không hiểu câu chuyện của Aniki chút nào cả. Em vẫn còn nhiều điều phải học…” với một biểu hiện buồn bã trên mặt em ấy.
“An-chan…thật là xấu hổ…”
Kobato cúi gầm mặt xuống, mặt em ấy hoàn toàn đỏ.
“C-coi nào, chẳng phải nó rất đáng sợ sao? Thấy đầu của St. Augustine trong súp Miso của mình chẳng phải là vô cùng đáng sợ sao, đúng không!?”
Tôi nói, hoàn toàn bối rối, Sena đáp trả bằng một cái nhìn đầy trách mách trong mắt của cậu ấy.
“Haa…Câu chuyện của cậu không hiệu quả vì câu kết luôn quá kì quặc, đồ ngốc.”
Tớ hiểu rồi, vậy cơ quả là đẳng cấp của chúng quá cao?”
“Làm quái nào lại như thế!!!”
Sena và Yozora đồng thanh hét lên.
Hrm...Sở thích các cậu chyện của các cậu thì kì quái đấy…
“…Dù gì thì, còn ai có câu chuyện nào không?”
Yozora hỏi với một vẻ mệt mỏi trên mặt mình.
Người mà vẫn chưa kể câu chuyện nào ngoài Yozora thì chỉ có Maria và Kobato, nhưng chẳng có vẻ gì là các em ấy có câu chuyện nào.
“Hừm…thế thì sau khi tôi kết thúc câu chuyện của mình chúng ta sẽ đi thử thách lòng can đảm.”
“Được thôi. Nhanh kể câu chuyện của cô đi Sena, không phải là tôi trông mong gì nhiều từ câu chuyện của cô.”
Sena nói, và Yozora bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Đây là một câu chuyện bạn tôi kể tôi nghe, nhưng…”
“Từ khi nào mà cô có bạn thế?”
“Im đi, Thịt.”
Yozora lườm Sena vì ngắt câu chuyện của cậu ấy.
“…Nhân vật chính của câu chuyện là, chà hãy gọi cô ấy là A-ko…Cô ấy đi đến một trường trung học công lập…Cô ấy cũng có một người bạn tên là…hãy cứ coi là Y-ko. A-ko và Y-ko ngẫu nhiên được ngồi gần nhau trong lớp, và từ khi ấy họ là những người bạn mà làm mọi chuyện cùng nhau…”
Yozora kể câu chuyện của cậu ấy bằng một giọng trầm và có hơi ảm đạm.
Cơ bản đó là cách cậu ấy nói bình thường, nhưng nó thì hoàn hảo cho việc kể một câu chuyện ma.
“…Nhân tiện đây, có một huyền thoại mà rất nổi tiếng trong trường của họ…Đó là một câu chuyện có tên là ‘Yamiko’ về một hồn ma của một cô gái trẻ.”
Tất cả chúng tôi đều nuốt nước bọt, và tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Yozora.
Giọng nói của Yozora không thôi đã có phần đáng sợ trong đó rồi, và khi cậu ấy tiếp tục nó chỉ trở nên nghe càng ngày càng đáng lo.
Theo câu chuyện ấy, Yamiko là một cô gái mà đã tự sát sau khi bị bắt nạt, và bạn của cô ấy là người bắt nạt cô ấy, đủ khiến cho cô ấy làm thế.
Vì thế, Yamiko đó sẽ chiếm lấy bất kì ai phản bội bạn mình và giết họ…
A-ko và Y-ko chơi thân với nhau, nhưng đến một ngày họ giành nhau vì một đứa con trai, điều mà dẫn đến một vết rạn trong tình bạn của họ. A-ko người mà rất thân thiện và có rất nhiều bạn khác ngoài A-ko, và dần dần bắt đầu bắt nạt Y-ko, một cô gái rất nhút nhát.
Việc bắt nạt ngày càng tồi tệ hơn, và cuối cùng Y-ko tự sát trong một buồng toilet trong nhà trường sau khi liên tục bị bắt nạt bởi A-ko và bạn của cô ấy.
Ban đầu A-ko cũng hối hận về những gì cô ấy đã làm, nhưng thời gian dần trôi qua cô ấy dần dần quên đi Y-ko.
Tuy nhiên, từ lúc đó các sự kiện kì quái bắt đầu xảy ra xung quanh A-ko.
Ban đầu, A-ko chỉ nghĩ rằng đó chỉ là trò chơi khăm của một ai đó, nhưng khi mọi thứ xảy ra ngày càng nghiêm trọng,thì đó rõ ràng là có ai đó có mang hận thù với A-ko.
A-ko không nghi ngờ ai vào thời điểm đó nữa, vì cô ấy biết rằng đó là linh hồn của Yamiko đã nguyền rủa cô ấy.
A-ko cầu xin sự tha thứ, nhưng Yamiko phớt lờ cô ấy và tiếp tục quấy rối A-ko, dần dần dồn cô ấy vào trong chính cái toilet mà Y-ko đã tự sát trong đó.
A-ko khoá trái cánh của toilet lại, và vô tình nhìn lên, nơi mà cô ấy trông thấy cái xác của Y-ko, đang treo cổ, nhìn chằm chằm xuống cô ấy…
“…Không ai trông thấy A-ko lại một lần nào nữa…Có nhiều người nữa cũng mất tích trong ngôi trường đó, và ngôi trường cuối cùng bị phá hủy. Đống đổ nát của ngôi trường đó nằm bên dưới một khu rừng…Và khu rừng mà chúng nằm dưới đó…không phải là khu rừng nào khác mà chính là khu rừng ở phía sau chính căn biêt thự này…”
Giây phút Yozora kết thúc câu chuyện của mình, các ngọn nến trong căn phòng đều phụt tắt, và căn phòng trở nên tối om.
“Gyaaahhhhhhhhhhhhhhhhhh!?”
Tiếng hét của Câu Lạc Bộ Đồng Môn vang vọng khắp căn phòng.
☺
“…Vậy thì, sẵn sàng để đi thử thách lòng can đảm chưa?”
Yozora lạnh lùng nói sau khi bật đèn lên.
Tuy nhiên, không một ai trong chúng tôi bắt đầu đứng dậy cả.
Maria và Kobato cả hai đều đang run cầm cập trong khi ôm lấy tay tôi, và tôi cũng mất khoảng một lúc để mở miệng mình ra.
“N-này, Yozora…tại sao không nghỉ ở đây thôi? Không an toàn để đi ra ngoài khi tối quá tối đâu…”
“Đ-đ-đúng thế, cô sẽ chẳng biết được chuyện gì có thể xảy ra đâu!”
Tôi nói, điều mà Sena cũng đồng ý, và Rika và Yukimura cả hai đều nhanh chóng gật đầu lên xuống.
“…Cái gì, các cậu sợ sao?”
“L-làm như là tôi lại sợ câu chuyện ngu ngốc như của cô vậy! B-bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc có một ngôi trường ở đây, và nếu tôi nghĩ về việc đó thì cũng có rất nhiều phần là lùng đấy!”
“Đó là bởi vì câu chuyện được truyền lại bằng cách truyền miệng…Việc có vài phần sai ở đây đó thì có thể hiểu được…Tôi cho rằng tôi không thể ngăn việc cô muốn nghĩ rằng tất cả điều đó chỉ là nói xạo…”
“T-tôi bảo cô rồi, câu chuyện giả tạo ấy chẳng đáng sợ chút nào cả!”
Yozora thì hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Sena thì vẫn đang còn hét.
“Hừm…”
Yozora thở dài với một cái nhìn thương hại trong mắt cô ấy.
“Thế thì chúng ta không đi thử thách lòng can đảm sao? Dù gì thì tôi cũng chẳng thật sự quan tâm, vì thề nó chẳng quan trọng đối với tôi,” Yozora hỏi tất cả chúng tôi.
…Rõ ràng là không một ai nói chúng tôi vẫn nên đi đi.
☺
Sau những câu chuyện ma đó, tất cả chúng tôi đều đi tắm rửa vả đi ngủ trong phòng của mình.
Tôi tắt đèn, nằm xuống cái futon của mình, và nhắm mắt mình lại.
Một chốc ngay sau đó, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trong lúc ngủ của Yukimura.
Tuy nhiên, mặt khác tôi không thể ngủ được cho dù tôi có nhắm mắt mình lại.
Đáng lẽ tôi đã phải mệt mỏi rồi, nhưng tôi không thể nào bỏ câu chuyện về Yamiko ra khỏi đầu mình.
Tôi thực sự không tin vào ma quỷ, và câu chuyện thì cũng chẳng đáng sợ đến mức tôi thực sự không thể ngủ được.
Nhưng có vẻ như sự kết hợp giữa câu chuyện và giọng nói đầy đáng sợ một cách hoàn hảo của Yozora cũng để lại khá nhiều ấn tượng đối với tôi.
Yamiko, người mà nguyền rủa và giết những kẻ phản bội bạn mình.
Mười năm trước, tôi rời khỏi thành phố mà không nói một lời nào với người bạn thân nhất của mình.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có nghĩ rằng tôi đã phản bội cậu ấy hay không…
*Rùng mình*!!
“…!”
Toi nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ cái cơ thể đang run của mình.
Cho dù tôi chờ lâu đến đâu đi nữa, tôi vẫn không thể ngủ.
Rồi, hoàn toàn đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng kééééét nhỏ xíu.
Giật mình, tôi mở mắt mình ra, và thấy cánh cửa đang dần chầm chậm hé mở.
Toàn thân tôi đều nổi da gà.
K-không thể nào, Y-Yamiko…?
Cánh mở mở ra, và một bóng người bước vào phòng của chúng tôi.
Cái bóng dần dần đi đến futon của tôi.
Tôi hoảng sợ, và nhắm chặt mắt mình lại.
Tôi không thể nhìn thấy nó…!
Nếu tôi không thể nhìn thấy nó, thì nó không tồn tại…!
Nhưng…nó đã đến và lắc futon của tôi.
Ơơơơơ…!!
“…Kodaka. Này, Kodaka.”
…Hả?
Tôi biết giọng nói đó.
“…Sena?”
Mở mắt mình ra và tôi gọi tên cậu ấy.
Đứng cạnh cái futon của toi là một Sena trong bộ pajamas của mình.
“…Sao thế?”
“Đ-Đi với tôi một chút…”
Sena nói, có vẻ như ngượng ngùng, và trong khi tôi nghĩ nó khá là kì hoặc, tôi đứng dậy và rời khỏi phòng mà không gây nên một tiếng động nào.
“Rồi, gì thế?”
Tôi hỏi lại một lần nữa ở hành lang, và Sena cuối cùng cũng trả lời sau khi bồn chồn trong lúc đang đỏ mặt.
“…T-tôi muốn cậu đến nhà vệ sinh với tôi.”
“Nhà vệ sinh…?”
“K-không phải là tôi sợ hay cái gì đâu, được chứ? Nhưng, cậu biết đấy, cẩn thận vẫn hơn mà.”
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất sợ câu chuyện của Yozora.
Nhà vệ sinh. Nơi mà Y-ko đã tự sát, và nơi mà A-ko bị bắt đi bởi Yamiko…
“…Tại sao cậu không gọi Yozora đi với cậu…?”
Tôi nói, và Sena nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu.
“Bởi vì nếu tôi hỏi cô ta thì cô ta sẽ chỉ chọc tôi mà thôi!”
“Ừ, cậu nói đúng.”
“V-vì thế đi nào! Tôi không thể…nhịn…lâu thêm được nữa…”
“Đ-được rồi.”
Sena và tôi bước đến nhà vệ sinh.
Sena bước vào, và tôi đứng bên ngoài đợi cậu ấy.
“Cậu vẫn còn ở đó đúng không Kodaka?”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Sena, cùng với những âm thanh linh tinh khác, từ phía bên trong nhà vệ sinh.
“Ừ, tớ còn ở đây.”
Tôi trả lời, nhận ra chuyện này kì cục như thế nào.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy khi Sena hỏi lại một lần nữa.
“Kodaka, cậu có ở đó chứ?”
“Tớ đã nói là tớ còn ở đây hai giây trước đấy.”
“K-Kodaka! Cậu còn ở đó, đúng không!?”
Sena hỏi một lần nữa bằng một cái giọng nghe như thể cậu ấy sắp bật khóc vậy.
Tôi đoán là cậu ấy không thể nghe thấy tiếng tôi vì tiếng nước chảy.
“Tớ nói là tớ ở đây nè!”
“Trả lời nhanh hơn chứ, đồ ngốc!”
…Không biết đã bao nhiêu lần Sena hỏi để đảm bảo rằng tôi vẫn còn ở đấy trước khi cậu ấy bước ra ngoài.
Khi chúng tôi về đến phòng của cậu ầy, Sena liếc nhìn tôi với một khuôn mặt chín đỏ.
“C-cậu tốt hơn là không nói cho Yozora về chuyện này, được không? Nếu cậu nói cho cô ta tôi sẽ giết cậu, hiểu chứ!?”
“Ừ ừ…”
Tôi trả lời bằng một giọng hòa lẫn với thở dài, và đi thẳng về phòng mình.
Có lẽ bởi vì phải đi cùng với Sena, nên tôi không còn sợ chút nào nữa, và đã sẵn sàng để đi ngủ.
Tốt, giờ thì tôi có thể có một giấc ngủ ngon rồi…
…Tuy nhiên, việc đó chỉ có thể kéo dài trong phút chốc.
Cánh cửa phòng của chúng tôi mở ra thêm một lần nữa, và ai đó bước vào.
“An-chaaan…”
Người đứng cạnh tôi mà trông có vẻ nhưng sắp trào nước mắt là Kobato.
“…Sao thế, Kobato?”
“Đi với em đến nhà vệ sinh…”
“……….”
Kobato hỏi, bồn chồn như Sena vừa nãy, vì thể tôi thở dài và lại đứng lên.
Tôi dẫn Kobato đến nhà vệ sinh, lê bước về cái futon của mình sẵn sàng đi ngủ thật.
Nhưng, tôi lại cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, và không có vẻ như buồn ngủ.
Cho dù tôi, tôi vẫn nhắm mắt mình lại, và chỉ như thế tôi lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Kééééét…
Đùa tôi sao…
Lần này là Maria.
“…Muốn anh đi đến nhà vệ sinh với em sao?”
Tôi nhanh chóng ngồi dậy và hỏi, điều mà làm cho mắt Maria mở to trong ngạc nhiên.
“Ồ!? Làm sao mà anh biết? Onii-chan, anh thật là tuyệt!”
…Và như thế, tôi dẫn Maria đến nhà vệ sinh.
“Onii-chan, anh có ở đó chứ!?”
“Ừ~…Anh đây~…”
Maria hỏi tôi nhiều đến mức tôi không thể đếm hết, và mổi lần tôi đều trả lời đều phải nén cơn ngáp của mình.
…Nhân tiện đây, Maria không chỉ đi tiểu, mà còn phải làm việc khác luôn.
“Onii-chan, anh còn ở đó không!?”
“Zzzz…”
“Ueh!? Onii-chan! Onii-chan!?”
“Hả!? À, a-anh đây! Bình tĩnh đi và lo việc của em đi!”
…Sau đó, tôi dẫn Maria về phòng của em ấy, đi về phòng của mình, và nhắn mắt mình lại sẵn sàng để đi ngủ, lần này là chắc chắn.
Nhưng, lại một lần nữa ai đó lại bước vào phòng của chúng tôi.
“Rồi rồi, anh biết rồi. Đi nào, đi đến nhà vệ sinh.”
“Hả? Nhà vệ sinh? Rika chỉ đến đây chỉ để ngủ cùng anh thôi mà.”
“Biến!”
Tôi nắm lấy cổ áo của Rika và ném em ấy ra ngoài.
Vì việc Rika hành động như là một con ngốc mà tôi lại trở nên tỉnh như sáo.
Nhưng, ít ra giờ chẳng còn ai khác sẽ đến đánh thức tôi dậy.
Thoải mái, tôi nhắm mắt mình lại, và sau một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.
……..Chậc.
…Ngay khi tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi cũng phải đi nhà vệ sinh. Tôi ước gì tôi đã đi nhà vệ sinh khi tôi dẫn mấy người kia đi…
Hối tiếc về hành động của mình, tôi chầm chậm mở cánh cửa phòng của chúng tôi.
“Kya!?”
“Owah!?”
Vì lý do nào đó Yozora đang đứng trước cửa phòng của chúng tôi, và cả hai cùng hét lên trong kinh ngạc. Cậu ấy vừa nói “Kya!”…điều đó chẳng giống cậu ấy chút nào cả…
“Ồ-ồ là cậu, Kodaka. Chuyện gì thế?” Yozora hỏi, đỏ mặt lên.
“Tớ đi đến nhà vệ sinh, còn cậu?”
“T-tôi cũng như thế.”
“Ơ? Nhưng…”
Có thứ gì đó lạ lùng về câu trả lời vừa nãy của cậu ấy.
Nếu Yozora đang đi đến nhà vệ sinh, cậu ấy đã lẽ phải đến được đó trước khi xuống đến phòng của chúng tôi.
“V-vì chúng ta đã ở đây rồi chúng ta nên đi cùng nhau đi, Kodaka.”
Yozora xem có vẻ như khá là bối rối, vì thế tôi hỏi để xác nhận sự nghi ngờ của mình.
“…Cậu không có sợ cái câu chuyện Yamiko đó đến mức cậu không thể đi đến nhà vệ sinh một mình đúng kh—”
“T-t-t-t-tất nhiên là không rồi!!”
Có vẻ như tôi đã đoán trúng.
“…Tại sao cậu cũng lại sợ cái câu chuyện Yamiko đó luôn…Cậu là người mà kể nó mà.”
“Làm sao mà cậu lại có thể dọa mọi người với một câu chuyện ma mà chính bản thân cậu không nghĩ rằng nó đáng sợ!? Tôi phải tưởng tượng toàn bộ câu chuyện một cách hoàn hảo trong đầu mình khi tôi kể nó đấy! Tôi phải là người sợ hơn cả các cậu, người mà chỉ phải ngồi nghe!”
Yozora hét lên trả lời lại câu chỉ trích của tôi.
Vào lúc đó, cơ thể Yozora rung chuyển và cậu ấy bắt đầu run lên.
“D-d-dù gì thì, đi thôi nào, Kodaka.”
Vì thế, Yozora, người mà đang quằn quại khi chúng tôi bước đi, và tôi, đi đến nhà vệ sinh.
Tôi để Yozora vào trước vì có vẻ như cậu ấy đả đến giới hạn của mình rồi, điều mà làm tôi phải đứng ở ngoài hành lang một lần nữa.
“K-Kodaka, cậu còn đó đúng không!?”
“Tớ đây!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ trong nhà vệ sinh.
“Kodaka.”
“Tớ đây~ Cậu có thể nhanh lên được chứ? Tớ cũng cần phải đi.”
“Đ-được rồi.”
Một lúc sau Yozora bước ra ngoài, và tôi vào trong.
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Yozora từ phía bên kia cánh cửa.
“Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi cậu xong, Kodaka.”
“Tớ ổn, không cần cậu phải phiền đâu.”
“Mu…cậu chuyện đó không làm cậu sợ sao, Kodaka”
“Không, tớ hoàn toàn ổn.”
Chính xác thì, tớ đã sợ nó, nhưng giờ tôi chẳng quan tâm.
“Tôi hiểu rồi…vậy là cậu chẳng sợ…”
Yozora nói bằng một giọng rầu rĩ với câu trả lời của tôi.
Đến lúc tôi xong và đi về phòng mình, bầu trời đã bầu đầu hửng lên.
Và vì thế, ngày thứ hai của buổi cắm trại của Câu Lạc Bộ Đồng Môn kết thúc.
Chúng tôi sẽ về nhà vào ngày thứ ba sau khi ăn sáng, vì thế diều này là điểm kết thúc của chuyến đi.
Những việc mà chúng tôi đã làm cùng nhau chỉ gói gọn trong việc ăn, hét lên “Biển đâââây rồồồồi!”, kể chuyện ma, và hủy bỏ một buổi thử thách lòng can đảm.
Trong khi nhìn lại và nghĩ về chuyến cắm trại rất giống phong cách của Câu Lạc Bộ Đồng Môn này, cuối cùng tôi cũng ngủ được.
↑ Ở đây Rika nói là “we should have an org” thì bị Yozora đánh. Câu sau là Rika lại nói là có thể chữ ‘org’ đó có thể là 'organized competition', hoặc 'organized discussion' . Và chữ ‘org’ cũng là chữ ‘orgy party’ như có thể thấy ở câu sau. Mình không biết dịch cái này ra tiếng Việt sao cho nó khớp với cái câu nói ở đây. Mình chỉ để ‘orgy party’ là ăn chơi trác táng, còn ai muốn hiểu thêm thì cứ google hình.
↑ Hikikomori: là người trốn tránh xã hội, tự giam mình trong phòng. BL = boy’s love
Danh sách chương