Tôi hỏi, hoàn toàn không biết chính xác cái café bạn bè đó đòi hỏi những gì, làm Yozora giải thích một cách tràn đầy tự tin.

“Ừ. Tớ chỉ vừa mới nghĩ ra thôi, nhưng nó sẽ là một quán café nơi nhân viên sẽ giao tiếp với cậu như những người bạn bình thường. Cậu sẽ được trải nghiệm có bạn bè là như thế nào, kể cả nếu cậu không có một người bạn nào.”

“Ồ… Nhân viên ăn nói như bạn bè, hử…”

Tôi cố tưởng tượng những gì sẽ diễn ra.

Nhân viên A: “Nè nè Kodakacchi, cậu muốn ăn gì? Muốn gì? Hở? Hở?”

Tôi: “Eh, uhh… umm, cà phê…”

Nhân viên B: “Cà phê? Thật á~? Coi lại thái độ đi đồng chí!”

Nhân viên A: ”Haha, cậu hài hước thật đấy, Kodakacchi.”

Tôi: "Eh, ah... haha..."

.........

"...............Cậu thực sự nghĩ nó sẽ thành công ư?”

“Tớ chưa từng nghe một quán café bạn bè cụ thể nào, nhưng về cơ bản thì nó là một quán café nơi nhân viên nói chuyện thật thân thiện với bạn phải không? Giống như một cửa hàng nơi phục vụ tán gẫu với bạn vậy… Tớ nghĩ rằng những nơi như thế thực sự tồn tại.”

“Thành thật mà nói, đi đến một quán café như vậy chỉ làm cậu khó chịu thôi, đúng không nào?”

Rika, Sena và tôi đều lên tiếng đóng góp về ý tưởng của Yozora.

“Hmm…cậu nói đúng, có lẽ bạn bè thực sự đặc biệt hơn như thế. Nó không phải là thứ có thể đi mua ở một tiệm café rẻ tiền.”

Yozora gật đầu lia lịa, có vẻ đã được thuyết phục.

“Gạt café sang một bên, ngôi nhà ma thì sao?” Sena hỏi.

“Ồ, ngôi nhà ma hử? Nó cũng khá phổ biến đấy.”

“Thịt thực sự đưa ra một ý kiến hay ư? Không lạ gì nếu ngày mai Trái Đất nổ tung …”

“Sena-senpai thực sự đưa ra một ý kiến hay ư? Em cá là ngày mai người ngoài hành tin sẽ xâm lược Trái Đất…”

“Sena-anego đề xuất một ý tưởng hay? Đây chắc chắn là một dấu hiệu của tận thế…”

Yozora, Rika và Yukimura đều trông như thể họ đang thực sự hoảng sợ về điều vừa xảy ra.

“Tớ luôn đưa ra ý tưởng hay! Nghe đây, ngôi nhà ma là yếu tố không thể thiếu của lễ hội trường! Cậu và một cô gái cùng đi vào, sau đó tay trong tay trong một lối đi đáng sợ! Sau đó, một con quái vật bất thình lình xuất hiện trên đường đi và dọa cô gái đến mức cô ấy sẽ ôm tớ, rõ ràng là sẽ làm cho cô ấy thích tớ nhiều hơn nữa! Kobato-chan! Muốn đi ngôi nhà mà với chị hông!? “Không!”

Kobato từ chối ngay lập tức với một vẻ mặt hoàn toàn kinh tởm trước lời mời của một Sena đang trên-cả-phấn-khích.

“Thịt cô vẫn kinh tởm như ngày nào…”

Yozora vừa nói vừa nhăn mặt.

“ … Ờ thì, kể cả nó có là một lựa chọn điển hình, tớ không nghĩ CLB Láng Giềng có thể tổ chức một ngôi nhà ma.” Tôi nói.

“Tại sao vậy Kodaka?”

“Chúng ta không có nơi nào để làm điều đó.”

“Sảnh #4 khá rộng, nhưng không đủ rộng để sửa lại thành một ngôi nhà ma.”

“Các lớp học lớn và võ đường có lẽ đều đã được đặt trước hết rồi… Và bên cạnh đó… Chúng ta không có đủ người.”

“À…”

Có vẻ như Sena đã hiểu ra.

Thậm chí nếu tính cả cố vấn của chúng tôi, Maria, CLB Láng Giềng cũng chỉ có bảy thành viên.

“Cậu cần ít nhất một người đứng ở cửa ra vào, phải không? Một ngôi nhà ma chỉ với sáu người còn không thể gọi là gần đủ.”

Ngay sau khi tôi kết thúc câu nói, Yukimura mở lời,

“Aniki, em tin rằng chỉ mình anh cũng có thể tạo ra nỗi sợ bằng 100 con ma cộng lại chỉ đơn giản bằng cách đứng trong bóng tối.”

“Đó không phải là loại nỗi sợ đúng cho một ngôi nhà ma, phải không? Và này Yukimura, làm sao em có thể nói như thế về anh như thể nó là lẽ thường vậy?”

“Em thực sự xin lỗi.”

Yozora nhếch mép cười mỉm như thể muốn chào thua tôi vậy.

… Chờ đã, Yukimura vừa trêu tôi sao?

Tôi thấy hơi bị bất ngờ trước biểu hiện hiếm có của cô ấy.

“Hmm, tớ có thể làm gì đó với vụ địa điểm ~” Sena nói.

“Eh, thật chứ?”

Tôi hỏi, sau đó Sena nheo mắt và nở một nụ cười tinh quái.

“Hehe… Kodaka, cậu có biết chính trị và tài chính mạnh đến cỡ nào không?”

…Cái chức con gái hiệu trưởng thật đáng để sợ.

“Em nghĩ chúng ta cũng có thể tạo ra quái vật bằng cách sử dụng máy móc. Thực ra, em cá là chúng ta có thể làm nó đáng sợ hơn là một người bình thường diễn xuất tồi,” Rika ngẫu nhiên thêm vào.

“…Vậy có vẻ như ngôi nhà ma khả thi rồi. OK, vậy thì hãy thêm nó vào danh sách ý tưởng hiện giờ.”

Yozora nói rồi sau đó viết “Café”, ”Gian hàng bói”, “Ngôi nhà ma” lên bảng trắng.

“OK, còn ý tưởng nào nữa không?”



Sau khi thảo luận một giờ, đây là những đề xuất được ghi lên bảng trắng:

●Lễ hội (bắn súng, ném vòng, bắt cá vàng, katanuki, vân vân)

●Cuộc thi giải đó

●Kịch

●Hội thi ăn (nước ngọt, manjuu, gyouza khổng lồ, ramen, thịt)

●Hội thi chịu đựng (chịu nóng, chịu lạnh, chịu áp bức)

●Phòng trưng bày

●Ban nhạc (vấn đề: không ai biết chơi nhạc cụ)

●Nhóm nhảy

●Chợ trời

●Tiệm bán doujinshi (ưu tiên doujin BL 18+)

●Tạp chí CLB (tốt để kết bạn, vân vân. Vấn đề: chúng tôi đã không ở đây nếu chúng tôi biết làm điều đó)

●Đài thiên văn

●Chương trình hài

●Chương trình ảo thuật

Chúng tôi còn nghĩ ra những trò như mê cung khổng lồ, đấu kỵ binh trên mặt nước, vân vân…, nhưng đều bị bác bỏ vì chúng bất khả thi với chỉ bảy người chúng tôi.

Có người còn đề xuất một cuộc thi sắc đẹp, nhưng vì Yozora kịch liệt phản đối nên chúng tôi bỏ qua.

“Hmm… Tớ cũng không muốn làm triển lãm.”

Sena nói một cách không hài lòng.

Cũng đúng. Giờ mới để ý, dường như lớp cô ấy đang làm một cuộc triển lãm “Lịch sử thành phố Tohya”.

Năm ngoái, không ai có thể bì được Sena trong triển lãm về sự vô dụng của cô ấy, nên tất cả con gái trong lớp cô ấy đều chọn làm như vậy, ấy là tôi tin như thế.

“Tớ đề xuất nó vì nó là một trong những việc nhóm chúng ta có thể làm được, nhưng tôi cũng đặc biệt không muốn làm nó.Nó trông không giống thứ mà người bình thường sẽ làm,” Yozora nói.

“Chắc chắn rồi, ta có thể không có nhiều việc phải làm trong ngày hội, nhưng đó chẳng phải là việc mà chúng ta cùng có thể nghĩ ra một ý tưởng hay sao?”

Sena làm một vẻ mặt phẫn nộ sau khi nghe ý kiến của tôi về vấn đề này.

“Đó là khi tất cả mọi người đều có hứng thú và tham gia. Thứ mà lớp tớ đang làm thực sự là một đống bỏ đi.”

Cô ấy đúng một phần. Một dự án được lựa chọn để ngăn Sena khỏi làm bất cứ điều gì cô ấy muốn chắc chắn sẽ không gồm những người có nhiều động lực, phải không nhỉ…

“Nhưng chẳng phải nó phụ thuộc vào việc nó nói về cái gì sao? Nếu nó nói về một thứ gì đó mọi người cùng có thể thưởng thức, thì…”

“Đó cũng là những gì tớ nghĩ, vậy nên tớ cố bắt họ thay đổi chủ đề sang ‘Triển lãm về vị thánh biết tuốt và toàn năng Sena Kashiwazaki!’. Khi tớ làm thế, tất cả bọn con gái đều chống lại nó, y như lần trước vậy…! Ghhhh… Chỉ nhớ lại nó thôi cũng đủ làm tớ nổi điên. Cái lũ nhân vật phụ ngu ngốc ấy nghĩ chúng là ai chứ…!?”

“Cô mới là người ngu ngốc ở đây.”

Yozora trả lời rất lạnh lùng.

“Dù sao, dẹp những trò hề củ chuối của Thịt sang một bên, một triển lãm không có vẻ là thú vị trong ngày hội, vậy nên hãy gạch nó ra khỏi danh sách.

Những người còn lại cũng trông không có vẻ gì là hứng thú với triển lãm, thấy được từ việc không ai nói gì đáp lại.

Vì vậy, Yozora xóa từ “Triển lãm” khỏi bảng trắng.

Sau đó trong lúc nhìn lên bảng, cô nói,

“…Hmm… OK, hãy thử những ý tưởng có thể thực hiện dễ dàng, và với những ý tưởng lớn hơn như chợ trời hay đài thiên văn, chúng ta sẽ biết mình thích nó hay không bằng cách xem thứ đó ngoài đời thật như thế nào.”

“Eh, ta sẽ thử tất cả đống này à?”

Tôi ngạc nhiên hỏi và Yozora gật đầu một cách nhanh chóng.

“Tất nhiên rồi. Sau cùng, chúng ta vẫn không biết phải làm cái gì cho lễ hội trường. Càng tập nhiều càng giỏi, đúng không?”

“Yeah, nhưng chẳng phải như vậy hơi bị nhiều quá sao? Chúng ta chỉ còn một tháng, nếu thử hết chỗ này chúng ta sẽ không đủ thời gian để chuẩn bị sẵn sang bất cứ thứ gì cho kịp lễ hội. Tớ nghĩ chúng ta nên loại thêm vài lựa chọn nữa.”

“Hrm… Cũng phải, cậu nói cũng đúng…”

Sau khi nghe những gì tôi nói, Yozora suy nghĩ một lúc trong khi đọc danh sách ý tưởng chúng tôi có, và sau đó,

“Wup.”

Cô ấy xóa “Chương trình hài kịch” khỏi danh sách không một chút do dự trong khi cằn nhằn một cách khe khẽ.

“Cái- Sao cậu lại xóa cái đó!? Đó là ý tưởng hay nhất đó!!”

Tôi lên tiếng phản đối quyết định thái quá của Yozora .

Nhân tiện, tôi là người đề xuất ý tưởng đó.

Nếu tôi hùng biện một chút trước đám đông, và mọi người nhận ra tôi vui tính như thế nào, họ sẽ thôi nghĩ tôi là một tên tội phạm, và tôi cũng sẽ có thể kết bạn! Đó là một kế hoạch hoàn hảo mà!!

“Ừ, đó là một trong những cái phù hợp nhất. Phù hợp nhất để xóa đi.”

“Chị đã lựa chọn đúng, Yozora-senpai.”

“Em tin rằng quyết định của chị là đúng, Anego.”

“Kukuku… đó thực sự là một lựa chọn phù hợp…”

Vì một số lí do nào đó, không ai khác phản đối lại quyết định của Yozora.

“Kh, các cậu thật là… Đây là lí do tại sao người ta không có óc hài hước… Hehe, nhưng các cậu biết đấy, các cậu sẽ nghĩ khác đi sau khi nghe truyện cười mới nhất của tớ, “Người tủ lạnh màu đỏ” … Ahèm… Tớ quên mất chi tiết rồi, nhưng trong khi tớ đang đi bộ trên đường-”

“Kodaka, nói thêm một từ nào nữa và tớ sẽ chặt cậu ra rồi ném vào tủ lạnh đấy.”

.........

Đối diện với ánh nhìn lạnh lùng từ những thành viên còn lại, tôi miễn cưỡng ngừng nói.

Yozora sau đó bắt đầu cuộc tranh luận thêm một lần nữa. “Hm…Ngoài ra, để xem nào… tớ nghĩ chúng ta nên gạch bỏ những gì lớp ta đang làm.”

“À thì, chúng ta đã xóa triển lãm ra khỏi danh sách rồi.” Sena nói.

“Lớp của Kodaka và lớp của tớ cũng không làm cái gì đặc biệt cho lắm. Rika, Yukimura, lớp của các em thì sao?”

“Ai biết? Em còn chưa từng xuất hiện trước lớp được một lần,” Rika nói.

“Lớp em sẽ tổ chức một dàn hợp xướng.”

“Một dàn hợp xướng…?”

Họ tính làm gì đó đặc biệt với 24 tờ giấy hay cái gì đó sao? Nó có vẻ là một điều kì quặc để làm cho lễ hội trườ--… À một dàn hợp xướng. Hiểu rồi.

“À ừm, nó chắc chắn là thứ chúng ta sẽ không bao giờ làm…”

Thôi dẹp đi—đó là lúc tôi nhận ra một cái gì đó.

“À này Kobato, việc em ở đây như thế này có được không? Thế còn lễ hội của phân hệ sơ trung?”

Kobato hiện đang theo học tại phân hệ sơ trung của Học viện Thánh Chronica, nơi tất nhiên cũng có lễ hội trường của riêng nó, mặc dù nó được tổ chức một tuần trước lễ hội của phân hệ cao trung.

“Kukuku……Nó ổn…”

Kobato trả lời với tiếng cười khúc khích đặc trưng.

“Em có làm gì cho lễ hội trường của phân hệ sơ trung không, Kobato-chan?”

Sena nói một cách hào hứng và tràn đầy sự tò mò, nhưng Kobato chỉ đơn giản trả lời bằng cách kêu ”Kukuku…” và nhìn ra chỗ khác.

… Cái thái độ này nghĩa là con bé chắc hẳn sẽ làm “cái gì đó” tại lễ hội.

“Kobato, lớp của em sẽ làm gì thế?”

“Kukuku… Các thuộc hạ của ta… các ngươi không cần phải biết…”

Không thể bỏ sót giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống khuôn mặt mà ngược lại đang bình tĩnh của con bé.

Có vẻ khả nghi…

Thực tế, sau khi ngẫm nghĩ tại sao mình lại cảm thấy đã từng thấy vụ này trước đây rồi, tôi nhận ra cách Kobato đang xử sự y hệt như cách con bé phản ứng khi nói với tôi “Kukuku… Nó ổn…” về bài tập hè của nó, mặc dù thực chất con bé còn lâu mới làm xong.

… Có lẽ tôi nên bắt con bé nói thật ngay bây giờ, để ngăn chặn bất cứ vấn đề nào xảy ra sau đó.

“Anh sẽ không làm ramen thịt lợn cho em nữa trừ khi em nói ra.”

"Ku... Kukuku, một tên quỷ hạ đẳng lại dám đe dọa Nữ Hoàng Bóng Đêm Cao Quý Leysis vi Felicity Sumeragi ta đây ư...? Thật ngu xuẩn..."

“Vẫn còn thịt thừa từ tối qua trong tủ lạnh, nhưng anh sẽ ăn hết chúng.”

"Kukuku......K-không công bằng…”

“Vậy thì khai ra. Lớp em đang làm gì?”

Tôi ép Kobato phải trả lời, và sau khi rên rỉ trong tuyệt vọng, con bé nhìn xuống sàn trong xấu hổ và nói,

“………..M-một bộ phim…..”

Con bé nói nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy.

“MỘT BỘ PHIM!?”

Tất cả chúng tôi đều bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại, tất cả những gì cần thiết để làm một bộ phim chỉ là một chiếc camera. Nó khá dễ dàng miễn là bạn không dự tính làm như một bộ phim bom tấn Hollywood.

“Ồ, thực sự là khá thú vị đấy.”

“Hừm… Một bộ phim hử…”

Rika và Yozora có vẻ tò mò.

“Được rồi, vậy là bọn em đang làm một bộ phim. Vậy em sẽ làm gì trong đó?”

“Kukuku… Việc đó không liên quan đến ngươi…”

Mặt Kobato nhăn lại như thể con bé muốn né tránh câu hỏi đó vậy.

“Em sẽ không được phép chơi game nữa trừ khi em nói anh.”

“Cái… N-nhưng làm sao ta có thể chuẩn bị cuộc thánh chiến thứ hai với lũ thuộc hạ đáng ghét cúa Chúa nếu ngươi làm thế chứ…!?”

“Nếu em muốn chuẩn bị thì khai ra. ”

"Kh..."

Kobato nhăn mặt một cách chán nản.

“…ai.”

Con bé lẩm bẩm cái gì đó tôi không nghe thấy.

“Ế? Em vừa nói gì?”

“…vai chí….”

“Ế, một vai diễn?”

Con bé nằm trong số diễn viên sao? Tôi thậm chí còn không ngờ tới nữa là.

Kobato ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và hét lên,

“Ngươi sao thế, điếc à!? Ta bảo vai chính! Ta sẽ vào vai chính!”

““Vai chính!?””

Sena và tôi hét lên cùng một lúc. Yozora và Rika trông cũng ngạc nhiên y hệt chúng tôi.

“Vai chính… khoan đã, em ư? Em đóng vai chính trong bộ phim của lớp?”

Tôi hỏi cho chắc chắn, và Kobato bĩu môi gật đầu.

“Kukuku… Lũ vượn đáng ghét… Tại sao một quý tộc như ta lại phải tham gia vào mấy trò giải trí thầm thường của lũ nhà quê chứ?”

“Đóng vai chính khá tuyệt vời. Khỉ thật, nó siêu tuyệt vời!”

Tôi lên tiếng, lờ đi cách nói lòng vòng thường thấy ở Kobato.

Tôi đã luôn lo lắng không biết Kobato có gặp khó khăn trong việc hòa hợp với lớp của con bé không, nhưng… chẳng lẽ con bé nổi tiếng đến thế sao…?

Bây giờ mới để ý, tính cả trước khi chúng tôi dừng việc liên tục chuyển nhà và tới đây, không một lần nào tôi thấy Kobato bị trêu chọc hay bắt nạt.

“Chị muốn xem nó! Chị rất muốn xem phim Kobato đóng! Chị chắc chắn sẽ xem chúng!”

Phản ứng lại sự phấn khích của Sena, Kobato chỉ nói, “Uu, An-chan, chị ấy tởm quá…” với một vẻ mặt như thể con bé sắp khóc thét lên.

Nhưng, quan trọng hơn,

“Khoan đã Kobato! Có ổn không khi em ở đây trong khi đã đảm nhận vai chính rồi?”

"......"

Kobato im lặng trước câu hỏi của tôi, nhưng tôi nhận ra một giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống má con bé.

Rõ ràng con bé đã trốn cả lớp để tới đây, phải không nhỉ...

Với một tiếng thở dài thật to, tôi nói,

“Kobato, em có một cơ hội được đảm nhận một vị trí rất quan trọng. Hãy đảm nhận nó nếu em phải làm vậy.”

Tôi còn nghiêm túc hơn nữa sau khi con bé kêu “Muu~” với một vẻ mặt khó chịu.

“…Em biết đấy, có những người trên thế giới này không được chọn cho bất kì thứ gì, Kobato ạ…”

"Nnn..."

Kobato rên lên khe khẽ, và sau đó vì một lí do nào đó, lần lượt nhìn Yozora, Sena và tôi.

Yozora làm một vẻ mặt như muốn nói, “Anh ta không nói về chị~” và làm một cử chỉ hướng về Sena, người đang mỉm cười một cách khó nhọc.

“…OK? Đây là một cơ hội lớn cho em, vậy nên hãy cố gắng hết sức. Có những người đang cần em, phải không? Đó là một điều tuyệt vời đấy. Em cứ tới đây giúp tụi anh khi có thời gian rảnh, được chứ?”

Tôi nói một cách nhẹ nhàng và Kobato trả lời bằng cách nhìn chằm chằm vào tôi trong một khoảng thời gian ngắn trước khi gật đầu khe khẽ và nói,”……OK”

Tôi xoa nhẹ đầu con bé cho hành động đó.

“Thế này mới là Nữ Hoàng Bóng Đêm Cao Quý Leysis vi Felicity Sumeragi của anh chứ!”

"A-an-cha-... Auu... K-kukuku... Phải, tiếp tục xoa đầu ta đi, thuộc hạ trung thành của ta ơi…… Afuahhh..."

Má Kobato đỏ bừng khi con bé cuối cùng cũng dừng cau mày và làm một biểu hiện thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện