Cuối cùng, kì thi bốn ngày cũng đã bắt đầu.
Tôi có tiết kiềm tra từ hai đến bốn tiết , và sau đó về nhà để chuẩn bị cho các môn kiểm tra vào hôm sau, vì vậy không có gì để đáng để nói về nó.
Còn đối với các bài kiểm tra, nó đúng như những gì mà tôi mong đợi.
Có rất nhiều môn khó hơn tôi dự đoán, nhưng tôi chắc rằng tôi không hề rớt môn nào.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đang trên đường đến câu lạc bộ Láng Giềng với một tâm trạng vô cùng thoải mái.
Chúng tôi cũng có những bài kiểm tra vào ngày hôm nay, nhưng chỉ có hai môn, nên bây giờ mới là 11g sáng.
Yozora đang đi cùng với tôi.
Cô ấy nói rằng chúng tôi có thể giết thời gian trong phòng câu lạc bộ cho đến giờ ăn trưa vì thế, chúng tôi cùng nhau đi tới đó.
“Này, Kodaka”.
Cô ấy bất thình lình gọi tôi.
“Hm?”.
“Có tin đồn rằng những người là bạn bè của nhau có thể làm thứ gọi là ‘dò đáp án’ sau bài kiểm tra đấy”.
“Ừ, tớ cũng nghe nói một số người cũng thường làm vậy đấy!”.
Dò đáp án, hay còn gọi là, một thói quen thường thấy sau khi làm xong một bài kiểm tra.
Dó là khi những người bạn thân thường gặp nhau và hỏi: “Cậu đã làm gì trong câu số hai?” “Tớ vừa ghi *** vào chỗ đó, dúng không nhỉ” hoặc một điều gì đó tương tự.
Và nếu như câu trả lời của mình giống với các câu trả lời của bạn, mọi người sẽ cảm thấy rất vui, nhưng nếu câu trả lời của hai người hoàn toàn khác nhau, thì họ sẽ cảm thấy rất lo lắng. Có khi, họ sẽ đặt cược một ly nước nếu ai đoán đúng câu trả lời.
Yozora có một cái nhìn khó chịu trên mặt khi cô ấy nói.
“Đó thực sự là một điều vô nghĩa! Nó sẽ không cho chúng ta biết được mình có đúng với đáp án hay không cho dù đáp án có giống nhau đi nữa. Bây giờ chỉ cần quên hết tất cả, đợi chấm điểm và trả lại cho mình là tốt nhất. Có khi chúng ta dành thời gian đó để ôn lại bài bài cho bài kiểm tra kế tiếp còn tốt hơn việc lo lắng cho những gì đã qua”.
“Cậu nói thế cũng đúng”.
Và, tất nhiên, tôi chỉ lướt nhìn những người bạn cùng lớp của mình để dò đáp án trong khi chuẫn bị cho bài kiểm tra trong kế tiếp trong im lặng như tôi làm khi đang ngồi thi.
Đó chính là các tốt nhất để giết thời gian sau một bài kiểm tra đấy.
"" Haa ...... "".
Chúng tôi cùng một lúc thở dài.
“…Tớ thực sự không thể hiểu nhửng người bình thường… nhưng, này, Kodaka…”.
Yozora nói với một giọng rất kì lạ.
“Hm?”.
“Sau này, chúng ta có bạn bè trong tương lai, chúng ta sẽ phải dành nhiều thời gian để so sánh câu trả lời với họ, ngay cả khi chúng ta biết điều đó là vô nghĩa”.
“Ừ”.
“Vì vậy, chúng ta hãy thử dò đáp án như là luyện tập cho sau này đi”.
“…Ok”.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo một ý tưởng vô cùng kì lạ của Yozora.
… Thực ra, tôi cũng cảm thấy với mọi người đang vui vẻ dò đáp án với nhau đấy.
Tôi tự hỏi tôi có thể như họ vào một ngày nào đó hay không nữa.
“Vậy, chúng ta hãy dò đáp án cho câu hỏi số 4 phần ba trong môn toán II của chúng ta”.
Yozora nói với một giọng vui vẻ.
“OK,ừm, câu hỏi 4 phần ba trong bài kiểm tra toán II”.
Tôi cố nhớ lại câu hỏi, nhưng…
“…uh, hỏi lại lần nữa dùm được không? Mà tại sao lại là môn toán II chứ? Tớ còn chả nhớ câu hỏi nữa nói chi đến câu trả lời cua tớ chứ!”.
Bài kiểm tra toán II là môn được kiểm tra vào ngày đầu tiên của kì thi, và thực sự tôi không hề nhớ đến câu hỏi nữa.
Sẽ thật tốt nếu tôi có đề thi vào lúc này, nhưng sẽ không có người nào mang tờ câu hỏi đó vào một ngày khác, đúng không nhỉ?.
“Đó chính là vấn đề tớ lo nhất, câu thực sự không nhớ gì à?”.
“Tớ không nghĩ thế… mà nó nói về vấn đề gì vậy?”.
“Bài chứng minh nó có giá trị là 15”.
“Oh, khi cậu nhắc về nó, tớ mới thực sự nhớ được câu hỏi đó. Tớ đã viết rất nhiều , nhưng tớ nghi ngờ khả năng đúng cùa mình… Khoan đã, ngay cả khi tớ có thể nhớ hết những gì mình ghi, thì việc dò đáp án trong môn toán đặc biệt là phần chứng minh bài toán không hề đơn giản khi chỉ nói miệng mả thôi! Tớ nghĩ nó sẽ tốn hơn 2 phút để nói về điều đó ấy”.
Việc dò các công thức sử dụng trong môn toán hoàn toàn không thể đối với tôi.
“Hrm… có thể cậu nói đúng… lúc đó nên nói rằng ‘đó là một câu hỏi khó’ hay’tớ nghĩ tớ đã đúng’ trong một câu toán khó sẽ thường được sử dụng nhiều hơn khi dò đáp án… Được thôi, trong trường hợp đó…”.
Yozora làm một cái gật đầu nhỏ trước khi nói tiếp.
“…Ohh, đó thực sự là một câu hỏi khó đúng không?”.
Đó là môt giọng nói như kèm theo âm điệu đấy.
“…Ừ, tớ cũng không nhớ rõ nữa, nhưng nó thực sự rất khó”.
“…”.
“…”.
Cuộc đối thoại giũa chúng tôi nhanh chóng chìm nghiểm trong vài giây.
“…Thôi, quên điều đó đi, hãy dò dáp án trong các câu khác”.
Má của cô ấy hơi đỏ khi nói điều đó.
“…Ừm, chúng ta hãy chuyển sang dạng câu hỏi lựa chọn đáp án đúng hay điền vào chỗ trống đi. Tốt nhất chúng ta hãy nói về môn trong ngày hôm nay”.
“Ok, để xem nào… câu hỏi mà tớ đang gặp rắc rối vào ngày hôm nay… câu 11 phần hai môn Lịch sử Nhật Bản”.
“Thôi mà, tớ thậm chí còn không nhớ câu hỏi nào với số nào nữa. Đợi tớ một chút”.
Chúng tôi có tiết kiểm tra môn lịch sử vào ngày hôm nay, vì thế trong cặp tôi có tờ giấy câu hỏi.
“ừm, câu 11 phần hai…”.
Tôi lấy tờ giấy ra và nhìn vào câu hỏi mà Yozora đề cập tới.
Phần hai là phần điền vào chỗ trống và bạn phải điền đúng năm hoặc người.
Số 11 là
Sau cái chết của Tokimune Houjou, chư hầu của ông (11) lật đổ Yasumori Adachi, và lên nắm quyền. Này được gọi là sự cố (12).
“ Là 'Yoritsuna Taira' phải không? tớ nghĩ là nó đúng” tôi nói.
“Hrm…” Yozora lẩm bẩm, trên khuôn mặt của cô thể hiện sự khó chịu
Tôi chắc rằng Yoritsuna Taira là đúng ... Và như thế, số 12 là ‘Shimotsuki’.
Tôi có một chút ngạc nhiên khi Yozora lo lắng về một câu hỏi tương đối đơn giản như thế này.
“Cậu muốn tớ dò trong sách giáo khoa không?”.
“Ừ, cậu làm đi”. Yozora nói khi cô gật đầu, vì vậy tôi đã mở ra cuốn sách với trang về sự cố Shimotsuki.
“Nhìn nè! Đó là Taira”.
Yozora l1n nhìn cuốn sách, và tiếp tục cau mày khi đang lẩm bẩn”Hrm…” một lần nữa.
“Yozora, có phải cậu hơi tệ trong môn lịch sử phải không?”.
“Không phỉa điều đó, tớ thực sự biết ô 11 là ‘Yoritsuna Taira’, nhưng… không biết có viết sai tên bằng hán tự của ông ta hay không!”.
"Ai quan tâm về điều đó!"
Tôi nói theo phản xạ, Yozora bĩu môi và nói:
“Hrm… tớ tự hỏi nếu tớ đúng, tớ đã ghi 網 thay cho 綱… tớ thục sự lo lắng khi không biết cái nào là "tsuna" và cái nào là "ami" trong giờ kiểm tra”.
“Đó thật là một sai lầm ngớ ngẩn đấy”.
Tôi đã cố gắng tưởng tượng ra dòng chữ kanji "Tsuna" trong đầu tôi.
...... 纲 ... 网 ... 纲 ... 网 ... 网 ... 网 ...... 纲 ... 网 ... 网 纲 网 纲 网 网 纲 ...?
“K-khoan đã? Bây giờ đến lượt tớ không biết cái nào ra cái nào rồi”.
Sau đó, Yozora nở một nụ cười.
“ừm… Kodaka, cậu có chắc rằng mình đã ghi平頼網 trong giờ kiểm tra hay không?”.
"Uwa, crap, ... 綱...網...!?".
Tôi viết 綱hai lần liên tục vào tập để kiểm tra, và nhìn vào bầu trời trong giây lát, nhưng thực sự tôi không thể rũ bỏ được sự bất an trong lòng của mình.
"Uwa, crap, bây giờ đến lượt cậu làm tớ lo lắng! tớ chắc chắn rằng tớ đã biết 綱. Nó không có phần cong ở phía dưới, đúng không?”.
“Bây giờ… tớ đang tự hỏi về điều ấy đấy…”.
“Kh-----“.
Tôi chưa bao giờ nghĩ việc dò đáp án khiến cho tôi cảm thấy rất lo lắng về việc rất tự tin đến như vậy.
Thực sự, việc dò đáp án không thể xem nhẹ được.
“Dù sao, sang câu khác đi”.
Yozora nở một nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy đang nhìn tôi đổ mồ hôi vì lo lắng.
“Số 18 phần hai”.
“Umn…”.
Tôi nhìn vào câu 18 phần hai.
Trong năm đầu tiên của thời đại Shouchuu, (18), hoàng đế Go-Daigo (bỏ qua)
“Oh, câu hỏi này, thực ra tớ điền đại”.
Tôi thực sự khá là tệ trong việc nhớ năm.
“1324”.
Và không ai khác ngoài Sena, người chen giữa tôi và Yozora, nói ra câu trả lời của riêng mình.
"...Tch.". Yozora lộ rõ bộ mặt không hài lòng của cổ.
“Có chuyện gì vậy? Đang dò đáp án à?”.
“Ừ”.
Tôi gật đầu để đáp lại Sena, người đang hỏi với một giọng tràn đầy vui vẻ.
“Vậy. tớ sẽ cho cậu dò đáp án với tớ! cậu khá may mắn khi dò đáp án của tớ đấy vì câu trả lời của dường như đúng hết tất cả”.
“Chúng tôi không cần cô, biến đi”.
“Tai sao không? hãy để tôi dò chung đáp án”.
Sena trông giống như cô ấy sắp khóc sau khi nhận được thái độ lạnh lùng của Yozora.
"Hmph... vậy câu hỏi số 5 phần ba của môn toán II”.
"Umm... 4√5?".
Mặt Yozora giật giật sau khi nghe câu trả lời của cô ấy một cách dễ dàng .
Làm thế nào mà họ nhớ hết được tất cả các con số như thể được nhỉ.
“… câu 3 phần 1 môn Văn học cổ điển”.
" Hmm ... chia động từ bất quy tắc của động từ ' suru ' ? ".
"Hả? Đó là một liên hợp của ............ Tch ... ".
Yozora dừng lại giữa chừng , và chặc lưỡi sau khi tạm dừng trong giây lát.
Hình như cô nhận ra Sena đã đúng và cô ấy đã sai .
... Sau đó, Sena tiếp tục nói ra (tôi nghĩ) câu trả lời đúng cho mỗi câu hỏi Yozora hỏi .
Không có nhiều câu hỏi Yozora đã không chắc chắn , vì vậy cô ấy lướt qua rất nhanh chóng.
" Thôi nào , kế tiếp ~ là gì?"
" ...... "
Sena dường như đang tận hưởng niềm vui từ mọi thứ, và nó đã được rõ ràng cho bất cứ ai nhìn Yozora đều nói rằng cô đã tức giận đến tối đa.
“… Tôi xong rồi. Tôi biết so sánh câu trả lời là một sự lãng phí thời gian. Nó không hề có thể thay đổi được số điểm của tôi”.
Yozora nói, như thể bĩu môi , trước khi bắt đầu bỏ đi.
Bây giờ, có lẽ cô ấy đang cố gắng tránh thừa nhận rằng cô ấy đã thua.
Hãy hỏi tôi một câu hỏi khác , nào! Nó có thể là khó nếu như cô muốn ! ".
"Im đi thịt, cô thật phiền nhiễu. ".
“Cô không cần phải ngăn lại, tôi biết rằng cô muốn dò thêm nhiều câu hỏi nữa”.
“Tôi ổn. Tôi thực sự cảm thấy không vui khi phải so sánh đáp án với cô”.
"Cái- Đừng nói cùng một điều như Yamamoto, người ngồi cạnh tôi trong lớp 8 đã nói! ".
Yozora và Sena tiếp tục đi, tiếp tục tranh luận.
"Hừm , nếu tôi phải so sánh câu trả lời với cô , tôi thà đi dò với Tomo –chan còn tốt hơn . Này, Tomo -chan , cậu đã ghi gì trong câu số 7 phần hai của môn sinh học ? ".
“Này! Đừng có độc thoại chứ, hãy dò câu trả lời với tôi! À mà đáp án là chu trình Calvin - Benson ! ".
“Hả? cậu muốn tớ nói câu trả lời trước à! Tớ nghĩ nó là chu trình Calvin – Benson. Ohh, cậu cũng viết như thế à, Tomo-chan”.
" Nghe tôi nói này! "
Sena tiếp tục đuổi theo Yozora trong khi đang rơm rớm nước mắt.
Sena… thực sự muốn Yozora thừa nhận đã thua và cô ấy thắng được một lần, nhưng Sena không bao giờ nhận được sự thừa nhận đó cả.
Tôi có tiết kiềm tra từ hai đến bốn tiết , và sau đó về nhà để chuẩn bị cho các môn kiểm tra vào hôm sau, vì vậy không có gì để đáng để nói về nó.
Còn đối với các bài kiểm tra, nó đúng như những gì mà tôi mong đợi.
Có rất nhiều môn khó hơn tôi dự đoán, nhưng tôi chắc rằng tôi không hề rớt môn nào.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đang trên đường đến câu lạc bộ Láng Giềng với một tâm trạng vô cùng thoải mái.
Chúng tôi cũng có những bài kiểm tra vào ngày hôm nay, nhưng chỉ có hai môn, nên bây giờ mới là 11g sáng.
Yozora đang đi cùng với tôi.
Cô ấy nói rằng chúng tôi có thể giết thời gian trong phòng câu lạc bộ cho đến giờ ăn trưa vì thế, chúng tôi cùng nhau đi tới đó.
“Này, Kodaka”.
Cô ấy bất thình lình gọi tôi.
“Hm?”.
“Có tin đồn rằng những người là bạn bè của nhau có thể làm thứ gọi là ‘dò đáp án’ sau bài kiểm tra đấy”.
“Ừ, tớ cũng nghe nói một số người cũng thường làm vậy đấy!”.
Dò đáp án, hay còn gọi là, một thói quen thường thấy sau khi làm xong một bài kiểm tra.
Dó là khi những người bạn thân thường gặp nhau và hỏi: “Cậu đã làm gì trong câu số hai?” “Tớ vừa ghi *** vào chỗ đó, dúng không nhỉ” hoặc một điều gì đó tương tự.
Và nếu như câu trả lời của mình giống với các câu trả lời của bạn, mọi người sẽ cảm thấy rất vui, nhưng nếu câu trả lời của hai người hoàn toàn khác nhau, thì họ sẽ cảm thấy rất lo lắng. Có khi, họ sẽ đặt cược một ly nước nếu ai đoán đúng câu trả lời.
Yozora có một cái nhìn khó chịu trên mặt khi cô ấy nói.
“Đó thực sự là một điều vô nghĩa! Nó sẽ không cho chúng ta biết được mình có đúng với đáp án hay không cho dù đáp án có giống nhau đi nữa. Bây giờ chỉ cần quên hết tất cả, đợi chấm điểm và trả lại cho mình là tốt nhất. Có khi chúng ta dành thời gian đó để ôn lại bài bài cho bài kiểm tra kế tiếp còn tốt hơn việc lo lắng cho những gì đã qua”.
“Cậu nói thế cũng đúng”.
Và, tất nhiên, tôi chỉ lướt nhìn những người bạn cùng lớp của mình để dò đáp án trong khi chuẫn bị cho bài kiểm tra trong kế tiếp trong im lặng như tôi làm khi đang ngồi thi.
Đó chính là các tốt nhất để giết thời gian sau một bài kiểm tra đấy.
"" Haa ...... "".
Chúng tôi cùng một lúc thở dài.
“…Tớ thực sự không thể hiểu nhửng người bình thường… nhưng, này, Kodaka…”.
Yozora nói với một giọng rất kì lạ.
“Hm?”.
“Sau này, chúng ta có bạn bè trong tương lai, chúng ta sẽ phải dành nhiều thời gian để so sánh câu trả lời với họ, ngay cả khi chúng ta biết điều đó là vô nghĩa”.
“Ừ”.
“Vì vậy, chúng ta hãy thử dò đáp án như là luyện tập cho sau này đi”.
“…Ok”.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo một ý tưởng vô cùng kì lạ của Yozora.
… Thực ra, tôi cũng cảm thấy với mọi người đang vui vẻ dò đáp án với nhau đấy.
Tôi tự hỏi tôi có thể như họ vào một ngày nào đó hay không nữa.
“Vậy, chúng ta hãy dò đáp án cho câu hỏi số 4 phần ba trong môn toán II của chúng ta”.
Yozora nói với một giọng vui vẻ.
“OK,ừm, câu hỏi 4 phần ba trong bài kiểm tra toán II”.
Tôi cố nhớ lại câu hỏi, nhưng…
“…uh, hỏi lại lần nữa dùm được không? Mà tại sao lại là môn toán II chứ? Tớ còn chả nhớ câu hỏi nữa nói chi đến câu trả lời cua tớ chứ!”.
Bài kiểm tra toán II là môn được kiểm tra vào ngày đầu tiên của kì thi, và thực sự tôi không hề nhớ đến câu hỏi nữa.
Sẽ thật tốt nếu tôi có đề thi vào lúc này, nhưng sẽ không có người nào mang tờ câu hỏi đó vào một ngày khác, đúng không nhỉ?.
“Đó chính là vấn đề tớ lo nhất, câu thực sự không nhớ gì à?”.
“Tớ không nghĩ thế… mà nó nói về vấn đề gì vậy?”.
“Bài chứng minh nó có giá trị là 15”.
“Oh, khi cậu nhắc về nó, tớ mới thực sự nhớ được câu hỏi đó. Tớ đã viết rất nhiều , nhưng tớ nghi ngờ khả năng đúng cùa mình… Khoan đã, ngay cả khi tớ có thể nhớ hết những gì mình ghi, thì việc dò đáp án trong môn toán đặc biệt là phần chứng minh bài toán không hề đơn giản khi chỉ nói miệng mả thôi! Tớ nghĩ nó sẽ tốn hơn 2 phút để nói về điều đó ấy”.
Việc dò các công thức sử dụng trong môn toán hoàn toàn không thể đối với tôi.
“Hrm… có thể cậu nói đúng… lúc đó nên nói rằng ‘đó là một câu hỏi khó’ hay’tớ nghĩ tớ đã đúng’ trong một câu toán khó sẽ thường được sử dụng nhiều hơn khi dò đáp án… Được thôi, trong trường hợp đó…”.
Yozora làm một cái gật đầu nhỏ trước khi nói tiếp.
“…Ohh, đó thực sự là một câu hỏi khó đúng không?”.
Đó là môt giọng nói như kèm theo âm điệu đấy.
“…Ừ, tớ cũng không nhớ rõ nữa, nhưng nó thực sự rất khó”.
“…”.
“…”.
Cuộc đối thoại giũa chúng tôi nhanh chóng chìm nghiểm trong vài giây.
“…Thôi, quên điều đó đi, hãy dò dáp án trong các câu khác”.
Má của cô ấy hơi đỏ khi nói điều đó.
“…Ừm, chúng ta hãy chuyển sang dạng câu hỏi lựa chọn đáp án đúng hay điền vào chỗ trống đi. Tốt nhất chúng ta hãy nói về môn trong ngày hôm nay”.
“Ok, để xem nào… câu hỏi mà tớ đang gặp rắc rối vào ngày hôm nay… câu 11 phần hai môn Lịch sử Nhật Bản”.
“Thôi mà, tớ thậm chí còn không nhớ câu hỏi nào với số nào nữa. Đợi tớ một chút”.
Chúng tôi có tiết kiểm tra môn lịch sử vào ngày hôm nay, vì thế trong cặp tôi có tờ giấy câu hỏi.
“ừm, câu 11 phần hai…”.
Tôi lấy tờ giấy ra và nhìn vào câu hỏi mà Yozora đề cập tới.
Phần hai là phần điền vào chỗ trống và bạn phải điền đúng năm hoặc người.
Số 11 là
Sau cái chết của Tokimune Houjou, chư hầu của ông (11) lật đổ Yasumori Adachi, và lên nắm quyền. Này được gọi là sự cố (12).
“ Là 'Yoritsuna Taira' phải không? tớ nghĩ là nó đúng” tôi nói.
“Hrm…” Yozora lẩm bẩm, trên khuôn mặt của cô thể hiện sự khó chịu
Tôi chắc rằng Yoritsuna Taira là đúng ... Và như thế, số 12 là ‘Shimotsuki’.
Tôi có một chút ngạc nhiên khi Yozora lo lắng về một câu hỏi tương đối đơn giản như thế này.
“Cậu muốn tớ dò trong sách giáo khoa không?”.
“Ừ, cậu làm đi”. Yozora nói khi cô gật đầu, vì vậy tôi đã mở ra cuốn sách với trang về sự cố Shimotsuki.
“Nhìn nè! Đó là Taira”.
Yozora l1n nhìn cuốn sách, và tiếp tục cau mày khi đang lẩm bẩn”Hrm…” một lần nữa.
“Yozora, có phải cậu hơi tệ trong môn lịch sử phải không?”.
“Không phỉa điều đó, tớ thực sự biết ô 11 là ‘Yoritsuna Taira’, nhưng… không biết có viết sai tên bằng hán tự của ông ta hay không!”.
"Ai quan tâm về điều đó!"
Tôi nói theo phản xạ, Yozora bĩu môi và nói:
“Hrm… tớ tự hỏi nếu tớ đúng, tớ đã ghi 網 thay cho 綱… tớ thục sự lo lắng khi không biết cái nào là "tsuna" và cái nào là "ami" trong giờ kiểm tra”.
“Đó thật là một sai lầm ngớ ngẩn đấy”.
Tôi đã cố gắng tưởng tượng ra dòng chữ kanji "Tsuna" trong đầu tôi.
...... 纲 ... 网 ... 纲 ... 网 ... 网 ... 网 ...... 纲 ... 网 ... 网 纲 网 纲 网 网 纲 ...?
“K-khoan đã? Bây giờ đến lượt tớ không biết cái nào ra cái nào rồi”.
Sau đó, Yozora nở một nụ cười.
“ừm… Kodaka, cậu có chắc rằng mình đã ghi平頼網 trong giờ kiểm tra hay không?”.
"Uwa, crap, ... 綱...網...!?".
Tôi viết 綱hai lần liên tục vào tập để kiểm tra, và nhìn vào bầu trời trong giây lát, nhưng thực sự tôi không thể rũ bỏ được sự bất an trong lòng của mình.
"Uwa, crap, bây giờ đến lượt cậu làm tớ lo lắng! tớ chắc chắn rằng tớ đã biết 綱. Nó không có phần cong ở phía dưới, đúng không?”.
“Bây giờ… tớ đang tự hỏi về điều ấy đấy…”.
“Kh-----“.
Tôi chưa bao giờ nghĩ việc dò đáp án khiến cho tôi cảm thấy rất lo lắng về việc rất tự tin đến như vậy.
Thực sự, việc dò đáp án không thể xem nhẹ được.
“Dù sao, sang câu khác đi”.
Yozora nở một nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy đang nhìn tôi đổ mồ hôi vì lo lắng.
“Số 18 phần hai”.
“Umn…”.
Tôi nhìn vào câu 18 phần hai.
Trong năm đầu tiên của thời đại Shouchuu, (18), hoàng đế Go-Daigo (bỏ qua)
“Oh, câu hỏi này, thực ra tớ điền đại”.
Tôi thực sự khá là tệ trong việc nhớ năm.
“1324”.
Và không ai khác ngoài Sena, người chen giữa tôi và Yozora, nói ra câu trả lời của riêng mình.
"...Tch.". Yozora lộ rõ bộ mặt không hài lòng của cổ.
“Có chuyện gì vậy? Đang dò đáp án à?”.
“Ừ”.
Tôi gật đầu để đáp lại Sena, người đang hỏi với một giọng tràn đầy vui vẻ.
“Vậy. tớ sẽ cho cậu dò đáp án với tớ! cậu khá may mắn khi dò đáp án của tớ đấy vì câu trả lời của dường như đúng hết tất cả”.
“Chúng tôi không cần cô, biến đi”.
“Tai sao không? hãy để tôi dò chung đáp án”.
Sena trông giống như cô ấy sắp khóc sau khi nhận được thái độ lạnh lùng của Yozora.
"Hmph... vậy câu hỏi số 5 phần ba của môn toán II”.
"Umm... 4√5?".
Mặt Yozora giật giật sau khi nghe câu trả lời của cô ấy một cách dễ dàng .
Làm thế nào mà họ nhớ hết được tất cả các con số như thể được nhỉ.
“… câu 3 phần 1 môn Văn học cổ điển”.
" Hmm ... chia động từ bất quy tắc của động từ ' suru ' ? ".
"Hả? Đó là một liên hợp của ............ Tch ... ".
Yozora dừng lại giữa chừng , và chặc lưỡi sau khi tạm dừng trong giây lát.
Hình như cô nhận ra Sena đã đúng và cô ấy đã sai .
... Sau đó, Sena tiếp tục nói ra (tôi nghĩ) câu trả lời đúng cho mỗi câu hỏi Yozora hỏi .
Không có nhiều câu hỏi Yozora đã không chắc chắn , vì vậy cô ấy lướt qua rất nhanh chóng.
" Thôi nào , kế tiếp ~ là gì?"
" ...... "
Sena dường như đang tận hưởng niềm vui từ mọi thứ, và nó đã được rõ ràng cho bất cứ ai nhìn Yozora đều nói rằng cô đã tức giận đến tối đa.
“… Tôi xong rồi. Tôi biết so sánh câu trả lời là một sự lãng phí thời gian. Nó không hề có thể thay đổi được số điểm của tôi”.
Yozora nói, như thể bĩu môi , trước khi bắt đầu bỏ đi.
Bây giờ, có lẽ cô ấy đang cố gắng tránh thừa nhận rằng cô ấy đã thua.
Hãy hỏi tôi một câu hỏi khác , nào! Nó có thể là khó nếu như cô muốn ! ".
"Im đi thịt, cô thật phiền nhiễu. ".
“Cô không cần phải ngăn lại, tôi biết rằng cô muốn dò thêm nhiều câu hỏi nữa”.
“Tôi ổn. Tôi thực sự cảm thấy không vui khi phải so sánh đáp án với cô”.
"Cái- Đừng nói cùng một điều như Yamamoto, người ngồi cạnh tôi trong lớp 8 đã nói! ".
Yozora và Sena tiếp tục đi, tiếp tục tranh luận.
"Hừm , nếu tôi phải so sánh câu trả lời với cô , tôi thà đi dò với Tomo –chan còn tốt hơn . Này, Tomo -chan , cậu đã ghi gì trong câu số 7 phần hai của môn sinh học ? ".
“Này! Đừng có độc thoại chứ, hãy dò câu trả lời với tôi! À mà đáp án là chu trình Calvin - Benson ! ".
“Hả? cậu muốn tớ nói câu trả lời trước à! Tớ nghĩ nó là chu trình Calvin – Benson. Ohh, cậu cũng viết như thế à, Tomo-chan”.
" Nghe tôi nói này! "
Sena tiếp tục đuổi theo Yozora trong khi đang rơm rớm nước mắt.
Sena… thực sự muốn Yozora thừa nhận đã thua và cô ấy thắng được một lần, nhưng Sena không bao giờ nhận được sự thừa nhận đó cả.
Danh sách chương