Một ngày nọ, sau giờ học, tôi mượn một quyển sách trong thư viện.

"Nghệ Thuật Kể Chuyện Cười ~ Giờ Chính Bạn Cũng Có Thể Trở Thành Vua Hài Kịch" chính là tựa đề của quyển sách.

Không biết sao nó lại bị nhét vào khu vực lịch sử thế giới, và khi tình cờ liếc thấy nó tôi liền nổi hứng xem thử.

Phản ứng của Yozora và Sena với những câu chuyện cười của tôi ngày hôm đó vẫn... chỉ hơi hơi thôi, làm tôi khó chịu.

Ừ thì, chẳng phải tôi bận tâm tới những cái mà hai người không có khiếu hài hước đó nói hay gì đâu, nhưng nâng cao được khả năng kể chuyện cười thì cũng đâu hại gì.

Sau khi mượn sách, tôi mang nó về phòng sinh hoạt CLB.

Đọc một cuốn sách hướng dẫn cách kể chuyện cười ở nơi công cộng khá là xấu hổ, chưa kể mọi ngưới có thể sẽ có ấn tượng xấu về tôi hơn cả trước đây.

Khi đến phòng sinh hoạt CLB và mở cửa ra, tôi nhìn thấy Maria đang ngồi bên trong.

"Hở? Hôm nay không ai đến à?"

"Yozora ị rồi."

Maria đột nhiên nói trong khi đang nhai rau ráu bịch khoai tây chiên.

"Em hẳn là ghét Yozora lắm nhỉ..."

Maria vội lắc đầu.

"Đó không phải là ý của tôi! Yozora ị thật mà!"

"Con gái không nên lúc nào cũng ị này ị nọ, khiếm nhã lắm."

"Tôi-Đã-Nói-Là Yozora đi ị rồi!"

"Ơ..."

Con bé nói tôi mới để ý tới cái cặp của Yozora đang nằm trên bàn.

"...À-...Ô-Ồồ, hiểu rồi, là đi vệ sinh."

...Ơ-Hơ, ừ thì, ai mà chả có lúc phải dùng đến nhà vệ sinh. Rồi đột nhiên Maria há hốc miệng và có vẻ kích động.

"Chết! Tôi không được phép nói với ai rằng bả đang đi ị! Yozora sẽ trút giận lên đầu tôi mất..."

"Cái gì, bộ chị ta ép em không được nói cho ai biết à?"

"Ừ... Nếu tôi nói cho ai biết thì tôi sẽ phải khoả thân chạy một vòng quanh trường..."

Yozora vẫn thâm độc như mọi khi.

"...Anh sẽ không nói với ai đâu nên đừng lo lắng."

"Thật không!?"

Maria ngay lập tức sáng rỡ.

"Ngươi cũng khá là tốt đấy, Kodaka! Cho dù chỉ là đồ quít thúi!"

"...Có lẽ mình nên nói với Yozora thôi."

"Đ-đừng! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh đừng nói với Yozora!"

"...Anh sẽ không nói đâu, bình tĩnh. Với, đừng nên nói những câu như 'sẽ làm bất cứ điều gì'."

Cô bé này còn quá ngờ nghệch về những chuyện như thế này, nó làm tôi lo lắng.

"Nhưng mà Yozora nói với tôi là nếu tôi nói 'Tôi sẽ làm bất cứ điều gì' thì Kodaka sẽ tuân lệnh tôi."

"C-Cô ta dạy em cái quái gì vậy nè...!?"

"Vậy anh sẽ không tuân lệnh tôi!?"

"Không."

Maria bĩu môi.

"Ư, tôi lại để Yozora xỏ mũi nữa rồi..."

"...Khả năng nói dối như cuội của Yozora là một chuyện, nhưng mà Maria, em cũng không nên cả tin như vậy."

"Vậy có nghĩa là tôi cũng không nên tin những gì anh nói luôn à?"

"Ơ... À, em có thể tin lời anh."

"Được! Tôi sẽ tin anh!"

Maria cười hồn nhiên thật dễ thương.

Con bé đôi khi có thể hơi lỗ mãng, nhưng nó thật sự là một đứa trẻ tốt...

Tôi quyết định thưởng cho Maria một cái xoa đầu.

"Oa..."

Maria vui vẻ cười rạng rỡ và thở hắt một hơi rõ dài.

Sau khi xoa đầu Maria một lúc, tôi ngồi xuống ghế sofa và lấy từ trong cặp ra quyển sách mà tôi mượn của thư viện ban nãy.

"Sách gì vậy? Tam Quốc Chí à?"

Maria ngồi phịch xuống ngay cạnh tôi và liếc nhìn quyển sách.

"Không, nó là một cuốn sách nói về tấu hài."

"Tấu hài?"

"Như kể chuyện cười hay đại khái thế."

"Ồồồ, một cuốn sách về chuyện cười, có vui không vậy?"

"Quyển sách này không phả có mấy câu chuyện cười mà là hướng dẫn cách kể chuyện cười, cho nên anh cũng không chắc là nó vui không nữa… "

"Vậy là nó không có gì vui à...?"

Tôi liền cố nói gì đó để Maria phấn chấn hơn.

"Vậy hay là để anh kể mấy câu chuyện cười của mình nhé?"

"Chuyện cười của anh à?"

Đôi mắt của Maria lại bắt đầu lấp lánh, cảm thấy một chút e ngại, tôi húng hắng

"Ừ. Anh chẳng hiểu tại sao Yozora và Sena lại không thấy buồn cười, nhưng nó thật sự rất khôi hài. Tựa đề là 'Màn thầu đáng sợ'."

"Hơ!? Sao màn thầu lại đáng sợ cơ chứ!?"

"Em cứ chờ rồi xem. Ngày xưa, vào thời Heian..."

Tôi kể câu chuyện "Màn thầu đáng sợ (Phiên bản của tôi)" cho Maria.

"Ahahahahahahaha! Café! Sao họ lại có café vào thời Heian được cơ chứ, hyahyahyahya! T-Tôi không thở được, v-và anh A! Anh A hyahaha sao anh A lại có thể nói được tiếng Anh mặc dù đó là thời Heian cơ chứ!? Ahyahyahyahya! Mấy tên ngốc đó đều đã bị anh A lừa cho một trận! Ahaha đúng là một lũ ngốc! Anh ấy thật sự thích màn thầu, ahahahahaha! Tất cả bọn họ đều đã bị lừa!!"

Maria ôm bụng cười lăn cười bò.

Đây chính là phản ứng mà thôi đã hằng mong đợi!

"Được, tiếp theo anh sẽ kể một câu chuyện khác hài hước hơn. Tựa đề là 'Xíu mại kinh hoàng'."

"Xíu mại kinh hoàng!? Ahahaha, thật là ngu ngốc, sao một miếng xíu mại mà kinh hoàng được cơ chứ!? Hay giờ anh A lại nói anh ta sợ xíu mại!? Ahaha, tất cả bọn họ lại bị lừa cho mà xem! Mấy tên ngốc đó sẽ lại bị lừa cho mà xem!"

Tôi bắt đầu kể "Xíu mại kinh hoàng (Phiên bản của tôi)" cho Maria, vốn đã cười muốn vỡ bụng trước cả khi tôi bắt đầu.

"Ahahahahaha- C-c-chúng bị dính dưới nắm hộp! Mấy miếng xíu mại bị dính dưới nắp hộp! Ahahahyahyahya! Rồi anh ta chết luôn! Anh ta chết vì bị mấy miếng xíu mại hù! Ahahahahahaha!"

Lần này Maria không cười cái đoạn mà tôi muốn, tuy nhiên Maria vẫn tiếp tục cười lăn cười bò.

Cảm giác lúc người khác bật cười trước câu chuyện cười bạn kể thật là tuyệt!

"Được, vậy kế tiếp sẽ là-"

Tôi kể câu chuyện "Canh miso kinh hoàng (Phiên bản của tôi)".

"Fuahyahyahyahya, K-không thở nổi, s-s-sao mà Augustine, sao mà người lại, pfffft, fyahyahyahya! S-s-s-sao mà người lại ở trong đó!? Sao mà mẹ cậu bé lại vẽ được chân dung của Augustine ở trong đó cơ chứ!? Ahyahyahyahya! Hay là mẹ cậu bé đã bắt Augustine và nhét người vào đó!? Ahyahahahaha, haha, k-không thở nổi nữa rồi, ueh, uhehyehya!"

Sau đó tôi tiếp tục kể tiếp một số câu chuyện khác như "Cá đao vùng Meguro (phiên bản của tôi)" và "Cá điêu hồng (phiên bản của tôi)" cho Maria nghe và làm con bé cười đến mức sau mỗi câu chuyện nó lại thở hổn hển.

"Haa, Ha.... Haa... Ngah... Ahaa... Haa... Fuahaa..."

Má của Maria đỏ ửng vì cười trong lúc con bé đang nằm kiệt sức trên ghế sofa.

Chắc mình hăng quá khiến con bé cười mệt nghỉ.

"Nè, uống đi cho lại sức."

Tôi đưa cho Maria chai nước trà mà tôi đã uống phân nửa sau tiết thứ sáu, tiết thể dục.

Maria tu chai nước trà ừng ực với cái miệng nhỏ xíu của mình.

"Hàà!"

"Giờ thấy đỡ hơn chưa?"

Maria mỉm cười, trông vẫn còn hơi mệt.

"Đây là lần đầu tiên tôi cười dữ đến như vậy. Anh hài hước lắm, Kodaka!"

Maria nói, rồi rời khỏi ghế sofa và mở tủ đồ của CLB.

Có cả đống mấy bịch khoai tây chiên ở trong. Maria vui vẻ lấy ra một bịch, trở lại ngồi xuống cạnh tôi và mở bịch bánh ra.

"Từ khi nào mà em có quá trời khoai tây chiên trong đó vậy?"

"Yozora cho tôi mỗi khi tôi làm việc ở đây!"

"Làm việc?"

"Như đánh giày, quét dọn nhà, mua nước, và làm bài tập về nhà cho bả!"

...Cô ta huấn luyên em cũng tốt đó chứ...

"Khoan, em nói là bài tập về nhà à? Em biết làm bài tập về nhà của học sinh cấp ba à? "

"Anh quên tôi là giáo viên à? Tôi sáng dạ hơn đám mấy người nhiều!"

Quả thật tôi không nghĩ rằng con bé thông minh đến cỡ đó, nhưng xem ra con bé cũng có khả năng sư phạm.

"Này Kodaka! Tôi sẽ cho anh một ít gọi là cảm ơn anh đã kể cho tôi những câu chuyện cười hài hước đó!"

Maria lấy ra một bịch đưa cho tôi trong lúc vừa nói vừa ăn khoai tây chiên.

À thì, cũng không phải là tôi không thích chúng nên tôi cầm lấy và ăn một ít.

Trong khi đang cùng ăn khoai tây chiên, tôi hỏi.

"Chẳng phải em vừa mới ăn một bịch lúc anh vào sao?"

Maria vui vẻ gật đầu.

"Ừ, vì khoai tây chiên ngon lắm!"

"Không được, dù nó có ngon đi nữa... nếu em cứ ăn suốt thì sẽ không còn chỗ đâu mà chứa bữa tối, biết không?"

"Tôi không cần ăn tối nên không sao!"

"Không, nó có sao đấy!"

"Nhưng mà thức ăn ở đây dở ẹc."

Maria nói với giọng rõ ràng là không hài lòng.

"Anh thấy căn tin và mấy món ăn ở đây cũng khá ngon mà, không phải sao?"

"Mấy sơ không được phép ăn những món đó. Chúng tôi ăn trong bếp của nhà nguyện cả ba bữa một ngày, nhưng hôm nào họ cũng toàn làm có mấy món salad khoai tây và rau cùng một ít thịt lợn muối xông khói có vị như cục ị vậy. Tôi muốn ăn thịt, không phải mấy thứ cục ị đó! Ăn khoai tây chiên còn ngon hơn cơm tối nhiều!"

"Dù vậy, ăn khoai tây chiên thay cơm sẽ không tốt đâu..."

"NÓ-NGON-HƠN-THẾ-THÔI!"

Maria kết thúc cuộc nói chuyện tại đó và tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Sau khi ngốn hết cả bịch con bé hẳn đã no nê, bởi vì liền đó duỗi người nằm lên ghế sofa rồi lăn ra ngủ.

"Đừng có ngủ ngay sau khi ăn chứ..."

Thở dài, tôi ngồi dậy tìm một cái chăn hay thứ gì đó đắp cho con bé.

Nhưng, tôi nhận ra cánh cửa phòng sinh hoạt CLB đang mở he hé và thoáng thấy ai đó đang nhìn lén.

"...Ai đó?"

Tôi hỏi trong lúc trừng mắt về phía đó, và cánh cửa cũng từ từ mở ra.

Bước vào phòng là Yozora, Sena, Rika, và Yukimura. Những thành viên khác của CLB Láng giềng.

"Ơ...? Sao mọi người lại đứng ngoài đó?"

"T-Thật khó mà bước vào trong lúc cậu đang ve vãn Maria!"

Sena nói, trong lúc đỏ mặt vì một lí do nào đó.

"...Em chưa bao giờ nghĩ anh lại là lolicon, Kodaka-senpai." Rika nói.

"Sư tỉ Yozora nói em không không được quấy rầy thời gian hiếp dâm của anh, Aniki." Yukimura đế thêm.

"Yozora... Cậu dựng lên chuyện quái quỷ gì vậy..."

Lúc tôi nói, không biết sao Yozora lại nhìn tôi với một ánh mắt đầy sự thương hại.

"...Ngay cả tớ cũng có lòng trắc ẩn chứ."

"Cả tớ cũng cảm thấy thật tồi tệ khi xen vào lúc cậu đang tự an ủi mình bằng cách kể mấy câu chuyện dở tệ đến mức chỉ có người như Maria mới cười nổi... Cái cảm giác giống như khi bước vào phòng và nhìn thấy một người đang say sưa nói chuyện với 'NiNTeNDogs' và 'LoVePlus' vì nghĩ rằng xung quanh không có ai..."

"Tớ không muốn nghe câu đó từ một người từng nói chuyện với người bạn vô hình của mình!"

Ngoài ra, những câu chuyện cười đó của tôi thật sự hài hước mà... Đúng không?

◎ Sau đó vào giờ ăn tối.

Tôi thử kể cho Kobato nghe mấy câu chuyện đã khiến Maria cười lăn lộn.

Lúc tôi kể, vẻ mặt của Kobato rất lạ lùng. Lúc thì trông như con bé sắp khóc, lúc thì như nó vừa uống phải một chai giấm, lúc lại như nó đang thương hại tôi, hơn nữa con bé cứ.

"Kukuku... Tham gia vào hoạt động giải trí gia đình cũng là một nghĩa vụ của một Vương tộc Bóng đêm cao quý..."

và mấy câu đại loại như vậy và chẳng thèm để tâm đến mấy câu chuyện cười của tôi chút nào.

"...Lạ thật... ngoài Maria ra thì sao chẳng ai cười hết vậy nhỉ..."

"Ư..."

Nghe tôi nói đến cái tên Maria, Kobato tức thì nổi giận.

"...Ta đã nói rồi, ngươi là kẻ mang cùng huyết thống của bóng đếm giống ta... Vui vẻ với một đứa tay sai của nhà thờ sẽ chỉ chuốc lấy tai vạ cho nhà ngươi mà thôi..."

"Ờ Ờ."

"Ứ ư ư...."

Kobato uống ly nước ép cà chua với vẻ mặt không vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện