Một hôm khi tôi đến phòng câu lạc bộ sau giờ học, Rika chào tôi với mái tóc nhuộm vàng buộc hai bên.

"Này, em lại đổi kiểu tóc đấy hả."

Tôi nhớ hôm trước vừa bị nhắc là phải có lời khi nhận thấy một người con gái đổi kiểu tóc, vậy nên, hôm nay tôi đã lên tiếng. Tôi thật là một đàn anh tốt bụng, phải không nào? Tôi bước qua Rika, vẫn đang đứng gần cánh cửa trong khi ưỡn ẹo như người mẫu, và đi về phía cái bàn.

Nào, có lẽ hôm nay tôi sẽ làm bài tập về nhà.

"Thế thôi áááá!?"

Bỗng dưng Rika la toáng lên.



"Khiếp, sao hét to thế. Em muốn gì à?"

"Ế, hét to? Thì, ừm... Senpai... Về kiểu tóc của Rika..."

"Em đổi rồi, đúng không? Hehe, anh nói ra rồi mà."

"Đừng có cười hềnh hệch cái kiểu đấy! Thì, ý em là, đúng là em đã đổi kiểu tóc, nhưng! A-anh không nhận ra gì nữa à!? Đấy, đúng chưa!? Đây này, nhìn này, sột soạt~"

Rika lùa tay vào mái tóc và nhẹ hất tay.

"Ừmm... a!"

"Anh phát hiện ra chưa!?"

"Em mới cắt tóc à?"

"Không, có phải đâu―― Anh đang chọc em, phải không!?"

...Khỉ, tôi chỉ cố đùa em ấy một chút, thế mà trông em ấy đã giận lắm rồi.

"Thôi được rồi, anh biết. Đùa tí ấy mà."

"Xì... Senpai lúc nào cũng thích chọc nhau..."

Tôi cười với Rika, đang bĩu môi một cách dễ thương, và nói,

"Em đổi cặp tóc, đúng chưa? Trông nó hợp với em đấy."

"Thế có khác quái gì cái trước đâu!?"

...Ờ, lần này thì giận thật rồi.

Sau ba phút cố làm em ấy nguôi giận, tôi nói,

"...Thế, sao em lại nhuộm vàng? Để cho chảnh hả?"

"Đâu, em chỉ muốn thử thôi."

"Ô...? Thế em đủ cam đảm để đến thẩm mỹ viện rồi à?"

"? Em cũng không hiểu sao mình lại cần đến cam đảm để tới thẩm mỹ viện, nhưng không. Em tự nhuộm mà."

"Mấy cái loại thuốc nhuộm rởm người ta bán có thể làm hỏng tóc em đấy."

Hồi trước tôi từng tìm hiểu một ít về thuốc nhuộm tóc, nên tôi cũng biết đôi điều.

Em ấy có một mái tóc đen rất đẹp, sẽ thật phí phạm nếu làm hỏng nó với mấy thứ phẩm nhuộm.

"Anh cứ yên tâm, Rika dùng loại thuốc nhuộm đặc biệt của cô ấy mà."

"Thuốc nhuộm đặc biệt của em?"

"Hehehe, lần nhuộm tóc highlight đỏ em cũng dùng mà; cho anh biết nhé, về cái loại thuốc nhuộm này thì em khá là tự tin đấy. Nó gần như không gây tổn hại gì cho tóc , và dù anh có dùng dầu gội thì nó cũng không phai, nhưng nếu dùng loại keo tẩy đặc biệt thì hết luôn. Thế nào? Thật tuyệt, phải không!?"

"Ừ, thì, chắc là nó cũng tuyệt?"

"Hehehe... Cái ngày cô em này được sản xuất đại trà, cả ngành công nghiệp chăm sóc tóc sẽ bị lộn ngược cho mà xem... Có khi cả các chủ mỹ viện sẽ đuổi theo em nữa không chừng. Mặc dù việc giá thành sản xuất cao hơn gấp 300 lần những loại họ đang dùng vẫn còn là một vấn đề..."

Có vẻ như ngày bạn có thể mua nó trong các cửa hàng tiện lợi vẫn còn xa vời lắm.

"À, em có mang nó đấy, anh có muốn thử không, Senpai? Cái phần pudding caramen trên đầu anh có thể trở thành một màu vàng bóng lộn như của em. Và nếu anh không thích, thì anh lúc nào cũng có thể đổi về như cũ."

"Đừng có gọi nó là 'cái phần pudding caramen'! ...Mà dù sao thì, thôi cho anh kiếu. Anh không có gan thử thuốc nhuộm tóc chỉ vì nó tình cờ đang ở đây đâu."

"Em hiểu rồi... Anh đúng là một con gà, Senpai."

Rika nói, có vẻ hơi thất vọng.

"Mu... Nhưng mà, kiểu như... mấy cái phát minh của em cứ..."

"Dạ?"

"Cứ kiểu như... chúng nhạt lắm ý."

"Chúng nhạt!?"

Trông Rika như thể vừa mới phải chịu một cú sốc cực lớn.

"Ừ. Ý anh là, nếu phải nói xem chúng có tuyệt hay không, thì anh sẽ nói là có, nhưng thật tình thì, chúng không phải những phát minh làm cho người ta nghĩ đến một 'nhà phát minh thiên tài,' đúng không...?"

"...N-nhạt... nhạt. Anh nói rằng tuyệt tác thuốc nhuộm của Rika, thứ mà, nếu hạ thấp giá thành và được cấp bằng sáng chế, sẽ dễ dàng kiếm cho Rika đủ tiền để sau này sống khỏi phải làm việc nữa... nhạt..."

"Ngoài thuốc nhuộm tóc ra, những thứ như phần mềm máy tính hữu dụng, hay thiết bị phát triển game, hay bóng đèn tuổi thọ cao, hay bình tự đun mà không cần nguồn nhiệt, hay máy thử chất độc, hay chuồng nuôi bọ cánh cứng tê giác tự động... Chúng có thể rất hay, nhưng lại đều quá thực tế và thiếu tinh tế... Ý anh là, chúng chẳng gây hứng thú cho lắm."

"Thế anh muốn em chế tạo cái gì cơ chứ!?"

Rika hỏi, sau khi nghe ý kiến thật lòng của tôi về một dãy những sáng chế hồi trước em ấy kể cho tôi nghe khi tôi hỏi .

Tôi cũng hơi sợ cái thái độ vừa rồi của em ấy, nhưng sau khi nghĩ một lúc,

"Thì, ví dụ như... một con rô bốt khổng lồ nhưng mấy con Gamudan em thích ấy."

"Anh muốn em tạo ra thứ cần nhờ đến quỹ quốc gia á!?"

"Thôi được rồi, thế thì túi bốn chiều vậy."

"'Thôi được rồi' cơ đấy. Em làm kiểu gì được? Đùa, có khi nó còn khó làm hơn cả con rô bốt khổng lồ nữa."

"Khó vậy cơ à? Hừmm, hay là đèn pin có thể thu phóng vật khi chiếu vào, hay một mảnh vải có thể sửa đồ bị hỏng khi bọc chúng lại hay một loại thạch có thể giúp em học bất cứ ngôn ngữ nào tùy ý... Không, đợi đã, anh biết rồi! Thế còn một cỗ máy thời gian thì sao!?"

"Uwa~n, Nuraemo~n! Nhanh lên nào, đưa cho tớ một cái imagine breaker có thể đập tan cái ảo tưởng về khoa học viễn tưởng kiểu trẻ 12 tuổi của Senpai đi~!"



...Dù sao thì, hôm sau buổi tấu hài nho nhỏ thường lệ với Rika, tôi lại đến phòng câu lạc bộ.

"Và vậy là, em làm rồi nhé. Cỗ máy thời gian."

Đứng trước mặt Yozora, Sena, Yukimura và tôi, Rika tuyên bố một cách nhát gừng.

"Hử?"

"Như em nói đấy, em đã làm cỗ máy thời gian, y như ý anh, Senpai. Giờ anh có thể vượt thời gian rồi đó."

Rika giải thích một cách hờ hững cho chúng tôi, những kẻ mặt đang thộn ra.

Rika cầm trên tay một cái thiết bị đội đầu có kính chắn trông như cái màn hình đội đầu[1] chúng tôi dùng hồi chơi trò 'Romancing Saga'.

"...Ế... Dùng cái đó mà vượt thời gian được à?"

Sena có vẻ còn hơi nghi ngại... Không, không phải vậy. Cô ấy thực sự nghi hoặc khi hỏi Rika câu đó.

"Vâng. Nhưng mà chỉ ý thức mới vượt được thôi."

"Chỉ ý thức thôi sao?"

Rika bắt đầu giải thích cho chúng tôi, những kẻ trông còn băn khoăn hơn cả lúc trước.

Theo như em ấy, cái máy này cũng giống như cỗ máy thời gian của một con mèo máy nào đó, nghĩa là thay vì thực sự đi ngược lại quá khứ, cơ thể bạn sẽ ở lại, còn ý thức hiện tại sẽ đi đến một khoảng thời gian khác.

Em ấy còn nói gì đó về việc chỉ có thông tin được gửi đi, chứ không có những sự mâu thuẫn như kiểu hai bản thể xuất hiện tại cùng một thời điểm.

"Mà cái cỗ máy thời gian này chỉ đi về quá khứ được thôi."

"Không không không không..."

Chỉ thế thôi, thứ này cũng đã tuyệt lắm rồi.

"Hẳn là em đang đùa, phải không? Ý anh là, đây là đi xuyên thời gian đấy... Anh cũng từng đọc trong một cuốn sách nào đó rồi... Nó nói rằng đi xuyên thời gian là hoàn toàn bất khả thi."

"Nếu anh nghĩ em nói dối, thế sao không thử xem."

Vẻ mặt Rika cực kỳ nghiêm trọng.

Dù vậy, tôi vẫn khó có thể tin được rằng một món đồ chơi như vậy lại có thể đưa bạn về quá khứ được.

"Thôi được, anh sẽ thử... Nó an toàn, đúng không?"

"Vâng, đúng thế. Em sẽ chỉnh để anh quay lại sau năm phút."

Rika luồn đi đến chỗ tôi, với cái cỗ máy thời gian trong tay.

"Nào, Senpai, ngồi xuống cái ghế đó đi."

"Ư-ừ..."

Tôi qua đó và ngồi xuống theo lời em ấy.

"Aniki..." "...Cái này thực sự an toàn, phải không?"

Yukimura và Yozora trông đều lo lắng.

"Cứ yên tâm đi, nó an toàn mà. Phải có chút lòng tin vào nhà khoa học điên Shiguma Rika chứ."

"Chẳng làm yên tâm thêm tẹo nào cả."

"Bỏ qua mấy thứ lặt vặt đi. Bắt đầu nào."

Rika đặt cái cỗ máy thời gian lên đầu tôi.

Khi đầu tôi bị khống chế, và không thấy được gì cả, một sự lo lắng khôn tả chạy khắp người tôi.

"Được rồi, em sẽ khởi động nó ngay đây. Nhắm mắt lại, và nghĩ thật kỹ về thời điểm anh muốn trở về, Senpai."

...Thời điểm anh muốn trở về... hả......

Tôi vẫn chẳng tin du hành thời gian là khả thi một chút nào, nhưng dù vậy, nếu tôi thực sự có thể về lại quá khứ, thì――

Tôi nhớ lại thật kỹ những gì xảy ra "hôm đó".

Ngay sau đó, cỗ máy thời gian bắt đầu nhẹ rung lên, và tôi nghe thấy một giọng nói lạ ở gần tai.

Tôi không biết cái giọng nói gì, nhưng nó là một giọng nói dịu dàng nghe như nhạc trị liệu vậy.

Chỉ nghe thôi mà tôi cũng có cảm giác rằng ý thức mình sắp bay đi đến nơi rồi――...



......――Khi nhận ra, tôi đang ngồi ở một chiếc ghế băng, dưới một bầu trời nhuốm cam.

Tôi đang ở cái công viên đã quá quen thuộc.

"...E-em có đùa không đấy...? A-anh thực sự đi xuyên thời gian hả...!?"

Shiguma Rika... Hai chữ "thiên tài" thôi là không đủ... Chẳng phải tuyệt thế này là vi phạm luật sao?

"Đang lầm bầm gì đấy, Taka?"

Tự dưng nghe thấy một giọng nói vang lên ngay cạnh mình khiến tôi ngạc nhiên đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.

Cạnh tôi là một cậu con trai―― Không, không đúng. Người ngồi cạnh tôi là một cô con gái đang mặc quần áo con trai, đội mũ lưỡi trai, với mái tóc ngắn màu đen, cùng với một dáng vẻ thông minh và cực kỳ tao nhã.

"À, không, có gì đâu..."

Thứ phát ra từ miệng tôi là những âm thanh bổng của trẻ chưa dậy thì, chẳng giống giọng tôi chút nào cả.

"Cậu kỳ thật. Mà thôi, kệ đi... Thế ngày mai hứa rồi đấy nhé."

Cô gái, Sora, nói trước khi đứng dậy khỏi chiếc ghế.

Không còn nghi ngờ gì nữa... Đúng là hôm đó rồi.

Mười năm trước―― Cái ngày mà Sora và tôi chia tay nhau.

Cả hai đứa đều hứa hôm sau sẽ nói "một chuyện quan trọng" cho nhau biết, nhưng, Sora chẳng bao giờ đến cả.

"Thế nhé, Taka."

Sora bắt đầu bước đi.

Tôi không thể để cô ấy đi được. Nếu để cho cô ấy đi, thì suốt mười năm nữa chúng tôi sẽ không gặp được nhau.

Chúng tôi sẽ phải đợi suốt mười năm.

Trong mười năm đó, Yozora sẽ buồn khổ.

Kể cả khi không thể tránh sự chia ly, chí ít chúng tôi cũng phải nói lời tạm biệt cho tử tế.

"Yozora, đợi đã!"

"!?"

Yozora trông đầy sửng sốt khi cô ấy quay mặt lại.

"T-Taka, sao cậu biết tên tớ...!?"

"Tớ biết rằng mình đã bảo rằng mai sẽ nói cậu biết, nhưng tớ đổi ý rồi! Giờ tớ nói luôn đây!"

"Ếế!?"

Trông Yozora còn bối rối hơn nữa.

"Ngày kia tớ sẽ rời đi―― Trong vòng mười năm nữa tớ sẽ không quay lại đâu! Cho đến lúc ấy, ngày cuối cùng tớ có thể gặp cậu là ngày mai!"



Tôi hét lên. Tôi hét lên những điều mười năm trước tôi không dám nói.

Xin lỗi, tớ đã không bao giờ nói cho cậu biết. Tớ đã phản bội cậu.

Mười năm sau, tôi gặp Yozora, và chúng tôi nói chuyện về những điều đã xảy ra, nhưng thế cũng chẳng thay đổi được sự chia ly đau buồn này. Vậy nên, ít ra thì, tôi cũng muốn nói lời xin lỗi.

"Taka..."

Yozora lẩm bẩm, ngạc nhiên trước việc tôi tự dưng hét lên.

"Xin lỗi... nhưng tớ sẽ mãi là bạn cậu, kể cả khi đi xa! Tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu!"

Đúng là một lời nói dối trắng trợn.

Tôi là kẻ quên hết sạch khi trở lại đây. Đến mặt bạn mình trông như thế nào tôi cũng còn chẳng nhớ nữa là.

"Xin lỗi... Yozora..."

Tôi cúi gập người.

Nói thật thì, tôi cũng còn chẳng rõ mình đang xin lỗi chuyện gì nữa.

Đáp lại lời xin lỗi của tôi, Yozora nói――

"――Tệ thật. Tớ không tha đâu. Nếu muốn tha, thì đi chết đi!"

"Ếếếế!?"

Tôi vừa mới hét lên thì Yozora đã tự dưng xông thẳng đến.

Cô ấy đập tan bầu không khí cay đắng, đau khổ, và biến nó thành bạo lực!

Gập người xuống, tôi tránh được đòn phi cước của Yozora trong đường tơ kẽ tóc.

Mặt tôi tái mét khi tôi thấy cái ghế băng đằng sau đã trở thành một đống những mảnh vụn sau khi lãnh phải đòn của Yozora.

"Đợi- Ế- Y-Yozora!?"

"Ta không phải Yozora. Đại danh của ta là Kokuten no Mikoto... Ta, mi, nuốt chửng!"

Yozora phang cái vỉ ruồi lấy lúc nào không hay xuống, khiến cho mặt đất rung lắc dữ dội.

K-không phải đùa...! Cô ấy sẽ giết tôi thật...!

Tôi bỏ chạy khỏi Yozora bằng tất cả sức lực. Tôi nghe thấy một tiếng “vụt!” vút lên trong khi thứ gì đó bay xé gió. Đó là một mũi tên bắn về phía tôi từ đằng sau, làm rách tay áo của chiếc áo phông tôi mặc.

Tôi quay lại, và thấy Yozora đang vác một cây nỏ cực nặng trong Mon Hunt.

"Đợi đã, Yozora, cậu sẽ thực sự giết tớ nếu dùng cái đó!!"

"Nín. Mi―― chỉ là thịt mà thôi. Đồ cặn bã, hãy cứ lặn lộn dưới đất và chết đi!"

Một cách tuyệt vọng, tôi tiếp tục tránh né cơn mưa tên bắn ra từ cái nỏ của Yozora, không ngừng la thét lên y như một đứa con gái.

"Thằng ranh dai như đỉa đói kia―― có lẽ đã đến lúc ta hiện nguyên hình rồi! Asutarou Mode!"

"Nguyên hình!?"

Theo phản xạ, tôi nhìn lại, và thấy đầu Yozora biến thành đầu ngựa. Giờ quần áo cô ấy cũng khác; cô ấy đang mặc bộ đồng phục trắng của Học viện Teiritsu Galford.

"Sao cậu lại mặc bộ đó!?"

"Kodaka... ngươi là của ta!"

Yozora chĩa một quả pháo hoa to đùng về phía tôi, và nó phát ra một tia sáng khổng lồ.

"Uwaaaaaa! Xin cậu đấy, Yozora, thôi đi! Tha cho tớ, Yozoraaaaaaa!!"

Tôi bị luồng ánh sáng nhiều màu nuốt chửng―― và rồi bất tỉnh.



"Uwaaaaaaaaaa!?"

Tôi mở mắt trong khi đang hét, và nhận ra rằng mình đang ở phòng câu lạc bộ.

Yozora, Sena, Rika, và Yukimura đều đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Haa... Haa... Haa..."

Tôi thở hồng hộc, còn con tim thì cứ như sắp bắn khỏi lồng ngực. Và tay tôi cũng đầy mồ hôi nữa.

"Ừmm... Kodaka-senpai, anh ổn chứ?"

Người phát minh ra cỗ máy thời gian, Rika, lo lắng hỏi.

"Ư-ừ... Anh ổn... Anh nghĩ rằng..."

Tôi trả lời, đầu óc vẫn mơ hồ sau những thứ vừa xảy ra.

"A, hiểu rồi. Anh quay lại thực tại vì đã hết năm phút. Cảm ơn trời..."

Một vẻ hối hận xuất hiện trên mặt Rika khi em ấy trông tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Rika...?"

"Em xin lỗi, Senpai. Cái cỗ máy thời gian là em nói dối đấy."

"Cái...!?"

"Thực ra nó chỉ là một cái máy thôi miên để làm anh ngủ, và rồi nó cho phép anh mơ về bất cứ thứ gì mà anh tưởng tượng nhiều thôi."

Tôi đã cực kỳ sốc khi nghe Rika giải thích.

"Ế... Thế ra nãy giờ... đều là mơ cả à...?"

Thế ra tôi hoàn toàn không trở về quá khứ sao...?

Đầu Rika rủ xuống một cách chán chường.

"...Em chỉ định chọc quê anh một tí, nhưng... có vẻ như anh lại gặp một cơn ác mộng cực kỳ tệ hại... Em rất xin lỗi vì đã làm mấy chuyện này."

Thấy em ấy xin lỗi quá nghiêm túc khiến cho tôi cũng muốn làm vậy.

"Thôi, có gì đâu... Anh xin lỗi vì hôm qua đã gọi các phát minh của em là tẻ nhạt và gì gì đó. Cái máy này cũng khá tuyệt đấy chứ, cho dù không phải là một cỗ máy thời gian. ...Và hơn nữa, ngoài mấy thứ quái dị ở khúc cuối, thì cứ y như là anh trở về quá khứ vậy..."

Có thể đó chỉ là một giấc mơ, nhưng tôi phải công nhận rằng trước đây mình không làm được vậy.

Nó chẳng qua chỉ là sự tự thỏa mãn của tôi, nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm một cách lạ lùng.

"Vậy, ý anh là trong mơ anh đã quay lại được quá khứ hả?"

"Ừ, về mười năm trước."

"Ô...? Mười năm trước hử...?"

......?

Tôi không hiểu sao, nhưng Rika tự dưng nheo mắt lại.

Bị ai đó nhìn như thể họ có thể nhìn thấu bạn thật là đáng sợ, thế nên tôi đảo mắt nhìn qua chỗ khác.

Sau đó, mắt tôi lại gặp phải mắt Sena.

Không hiểu sao, Sena cũng đang trừng mắt dọa tôi.

"...Này, Kodaka. Tớ muốn hỏi cậu một câu."

"Hửm?"

"Cậu vừa mơ về mười năm trước, đúng không?"

"Ế? Ừ. Nhưng mà đoạn cuối hơi kỳ kỳ..."

Nghe vậy, Sena nheo mắt lại―― và rồi cô ấy hỏi, với một giọng gần như là buộc tội tôi vậy,

"...Nếu cậu mơ về mười năm trước, thế sao lại có Yozora?"

(Hết)

Ghi chú

↑ Head mounted display(HMD): Được dùng trong công nghệ VR(thực tế ảo), đây là một thiết bị đội đầu có màn hình ở vị trí mắt, giúp người đội thấy những hình ảnh ảo với độ sống động chưa từng có(đó là khi NerveGear với mấy thứ tương tự chưa ra đời).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện