Trường Hội Văn thật sự rất lớn, chỉ từ lớp học đi tới cổng trường mà mất hơn mười phút.
Bọn họ một trước một sau mà đi trên đường, Dung Kiến suy nghĩ một chút, nếu như họ ngồi taxi về, Minh Dã không có khả năng để cho cậu trả tiền xe, lúc bước ra cổng trường cậu nói với hắn: "Mình ngồi xe bus công cộng trở về đi..."
Thời trung học nam chính trải qua quá gian nan, nên Dung Kiến cảm thấy có thể tiết kiệm một chút cũng tốt, cậu quá rõ ràng cái cảnh nghèo khó là cảm giác gì.
Minh Dã xoay người, nói: "Giao thông công cộng có thể sẽ phải chờ rất lâu."
Dung Kiến chạy tới trạm xe bus gần đó, ngửa đầu nhìn số tàu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt kính, cậu hàm hồ nói: "Không sao đâu, dù sao cũng không có việc gì."
Minh Dã gật đầu một cái.
Đường cạnh trường học đều giống nhau còn thường có một ít xe bus lui tới, nhưng trung học Hội Văn không giống thế, bởi vì diện tích quá lớn, trung tâm thành phố cũng không có chỗ ngồi trống, vị trí là nơi hẻo lánh.
Mà trong trường học sinh đại thể không phú cũng quý, chả ai thừa hơi đi ngồi xe bus cả cho nên xe công cộng qua lại có rất ít.
Dung Kiến đứng chờ một hồi liền ngồi xuống chỗ ghế ngồi trong trạm chờ.
Cậu thực sự quá mệt mỏi, di chứng của việc đánh nhau có chút nghiêm trọng, toàn thân không có khí lực, cậu gần như không có sức để đứng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người tình cờ đi ngang qua.
Dung Kiến liếc mắt nhìn Minh Dã đứng bên lề đường một cái, ánh đèn đem bóng dáng của hắn kéo dài ra, dần dần kéo về phía này.
Cậu cảm thấy mí mắt rất nặng, cậu dựa vào cây cột bên cạnh dần dần mất đi ý thức.
Minh Dã nghiêng thân, nhìn Dung Kiến thật kỹ.
Cậu đang ngủ.
Đèn đường mờ vàng hắt lên người thiếu niên, kiến cho hình dáng lông mi dài của cậu được in lên rõ ràng trong ánh sáng hiu hắt, màu sắc đôi môi vô cùng nhạt, có lẽ là không được tô son lên.
Bộ quần áo mặc trên người cậu rời rạc, lớp váy của đồng phục rũ xuống một bên lộ ra hơn nửa đầu gối và cẳng chân, khung xương của cậu trai rất nhỏ, được che lấp bởi tầng da thịt mỏng manh, màu da có chút tái nhợt, đôi chân thon dài được bao trùm bởi một chiếc tất trắng, đặc biệt chân và cổ tay, gầy vô cùng.
Có lẽ là tư thế ngủ không được tốt, tóc áp đến tai, Dung Kiến cau mày muốn dời vị trí đầu liền bị dập một cái bất quá cậu cũng không tỉnh, giấc ngủ vẫn như trước an ổn vô cùng.
Ngốc thật...!Minh Dã tỉnh táo mà dùng tiêu chuẩn của mình bắt đầu đánh giá Dung Kiến.
Cậu rõ ràng là một người ngoại lai, chỉ trong một ngày thôi đã phạm quá nhiều sai lầm, cậu không nên tham gia vào chuyện của hắn, không nên xuất hiện làm một nhân chứng giả, không nên đánh nhau, càng không nên ở trước mặt hắn mà không có lòng phòng bị như vậy.
Lần đánh nhau này Minh Dã biết sẽ phát sinh cũng vì hắn muốn thăm dò cậu.
Vô luận như thế nào Dung Kiến chắc chắn biết được chuyện hắn đánh nhau, vậy nên chỉ cần hắn cho cậu biết nguyên nhân, sau đó cũng có thể hỏi ra câu hỏi mà cậu không thể trả lời kia, chỉ là làm hắn có chút ngoài ý muốn bởi vì Dung Kiến lại tham dự vào.
Nhưng mà ngày hôm nay thăm dò vậy cũng đủ rồi, động vật nhỏ này tuy rằng ngốc, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn, tốt quá hoá dở.
Hơn nữa hắn lại có phát hiện mới, tuy rằng Dung Kiến có chút ngu ngốc nhưng cậu vẫn có móng vuốt, thậm chí là sắc bén.
Tuy móng vuốt vô cùng yếu ớt, khoa tay một lần liền gãy, lần sau muốn dùng lại phải dưỡng rất lâu.
Nhưng như vậy mới có ý tứ không phải sao? Ừm...!một niềm vui bất ngờ.
Minh Dã cho Dung Kiến một cái định nghĩa ở trong lòng, đang chuẩn bị dời mắt, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi qua vén lên một góc chân váy.
Hắn cau mày, ngốc đến nỗi ngủ rồi còn không biết xếp váy lại đúng là không sợ bị người khác phát hiện.
Cơn gió không có ý ngưng lại.
Minh Dã liếc nhìn Dung Kiến, cởi áo khoác mỏng trên người xuống bước đến khoác lên đùi cậu.
Dung Kiến không biết qua bao lâu, cậu ngủ đến mơ mơ màng màng liền bị một thanh âm đánh thức, cậu vội vàng đứng lên, chiếc áo cũng từ trên đùi cậu rớt xuống.
Minh Dã khom lưng nhặt áo khoác lên, rồi móc lên cánh tay của mình, không để ý mà nói: "Có taxi đến, lên xe đi."
Dung Kiến xoa xoa mắt, giọng khàn khàn mà "Ồ" một tiếng, không hề nói gì, liền theo hắn ngồi vào trong xe.
Cậu chậm vỗ mình một cái mới phản ứng lại, đại khái là đợi quá lâu mà xe bus còn chưa tới nên Minh Dã liền gọi thuê taxi.
Nếu xe cũng đã tới rồi cậu cũng không thể kêu tài xế quay về đi.
Hai người ngồi xuống ghế sau, tài xế xe taxi là một ông chú trung niên, cũng là một người hay nói.
Vừa nhìn thấy hai người họ đều mặc đồng phục học sinh, liền chậm rãi mà nói chuyện rồi lại kể đến tình huống của trường trung học Hội Văn.
Vị trí nơi này hơi hẻo lánh, đường cũng không quá tốt, khó tránh khỏi xóc nảy, thân xe loạng choạng, Dung Kiến cảm thấy bản thân sắp hoảng đến tỉnh cả ngủ.
Mãi đến khi chú tài xế kết thúc màn thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng đổi đề tài, ông hỏi: "Hai đứa là người yêu nên trốn học ra đây để hẹn hò đúng không?"
Cũng không chờ họ phản bác, chú tài xế lại tiếp tục nói: " Mấy đứa nhỏ như hai đứa tôi thấy nhiều rồi, trốn học đi hẹn hò mà.
Cũng không phải nói yêu đương không tốt, dù sao còn có thể giúp nhau cùng tiến bộ, mà cũng không thể chơi không biết về......."
Dung Kiến cả kinh, não bộ nửa tỉnh nửa mê đột nhiên tỉnh táo lại, sợ đến mức quên sửa luôn cả ngụy âm, cậu lắp ba lắp bắp giải thích: " Không, không phải như chú nghĩ đâu, bọn cháu không có gì cả..."
Cậu không hiểu, thật sự không nghĩ ra, tại sao ai cũng cảm thấy cậu và nam chính là một đôi chứ.
Rất xin lỗi, Dung Kiến cậu tự nhận mình chỉ là một thằng con trai mặc lên đồ con gái, mà người mặc nữ trang như cậu không cần sĩ diện sao? Xin không nên tùy tiện đặt cậu cùng người khác ở chung một chỗ!!! Nếu là thực lực lúc bình thường của cậu, Dung Kiến nhất định có thể phản bác chú tài xế này đến á khẩu không trả lời được, nhưng cậu bây giờ ngay cả cái giọng ngụy âm rác rưởi đều dùng không tốt khẳng định không nói lại đối phương, cậu không thể làm gì khác hơn là kéo lấy ống tay áo của Minh Dã với ý tứ, anh mau giải thích đi!!!!
Cuối cùng Minh Dã cũng xem như rủ lòng từ bi, hắn ung dung nói: "Chúng tôi không phải là người yêu, thân thể của cậu ấy không được thoải mái, tôi chỉ là đưa người về nhà thôi."
Minh Dã giống với nam chính trong truyện gốc rất ít khi mở miệng, nhưng đến lúc nói chuyện lại nghiêm túc vô cùng rất có sức thuyết phục, tài xế sửng sốt một chút:" Vậy là tôi nhìn lầm rồi, hiểu lầm hai đứa.
Nếu cô gái nhỏ này thân thể không khoẻ, vậy tôi liền đi nhanh một chút, sớm đưa người về đến nhà."
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, đầu dựa vào cửa sổ xe, cậu vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lộ trình cũng không phải rất dài, lúc xuống xe tuy rằng Dung Kiến rất muốn trả tiền, nhưng cậu chỉ có thể lom lom mà nhìn nam chính thanh toán.
Minh Dã một tay cầm áo khoác, tay kia sách cặp, đi phía sau Dung Kiến, trên trở về lại đụng phải một khuôn mặt xa lạ.
"Tiểu thư! Sao muộn như vậy rồi mới trở về."
Thanh âm kia rất già nua, Dung Kiến nhìn thấy một lão nhân còng lưng từ trong bóng tối bước ra, nghĩ kỹ một hồi, mới nhận ra ông chính là Tôn lão, là người làm vườn đã thu dưỡng Minh Dã.
Tôn lão nỗ lực nghẹn ra một nụ cười, đi tới vỗ vỗ vào bả vai Minh Dã: “ Cùng đại tiểu thư trở về sao? Minh Dã à, cậu phải chiếu cố tiểu thư cho tốt đó.”
Dung Kiến hướng ông gật đầu một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước, đến khi tới cổng lớn của nhà chính cậu mới quay lại vẫy vẫy tay với Minh Dã, chỉ là không có sức lực, cậu hơi nghiêng đầu, cười một cái đều vô cùng mềm mại, âm thanh mang theo giọng mũi khi mới tỉnh ngủ:"Ngủ ngon."
Minh Dã cũng chúc lại: "Ngủ ngon."
Hắn xoay người trở về, Tôn lão vẫn đứng tại chỗ cũ chờ hắn.
Tôn lão đè thấp âm thanh xuống cổ họng nói: "Gần đây thấy Đại tiểu thư không đến tìm cậu ta còn lo lắng hai người đứt đoạn mất quan hệ chứ, hiện tại như thế này ngược lại còn tốt hơn lúc trước.
Cậu lớn lên đẹp trai như vậy lại là bạn học của Dung tiểu thư, nếu có thể trèo lên cô ấy, muốn cái gì mà không có? Ta cũng có thể hưởng thụ một chút tư vị chủ nhân tại Dung gia."
Minh Dã không hề nhìn ông ta, trực tiếp đi qua.
Mà Dung Kiến sau khi trở về tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm lên trên giường đã bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau là thứ bảy, cậu ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, cả người vẫn không có khí lực như cũ, cuối cùng vẫn là dì Hàn lôi kéo cậu đo nhiệt độ.
Hơi phát sốt rồi.
Dung Kiến không ngờ, thân thể này thật sự yếu ớt như vậy, chỉ nhúc nhích tí thôi mà cũng có thể phát bệnh cho được.
Tuy ngày hôm qua đánh người tinh thần vô cùng sảng khoái, nhưng di chứng này cũng quá lớn rồi!!!! Cậu âm thầm rơi lệ trong lòng....!
Tác giả có lời muốn nói:
Lần gặp gỡ này là lúc cậu là một mỹ nhân bệnh tật! Bởi vì ăn quá ít, chỉ hơi hoạt động mạnh một chút thôi nguồn máu liền cung cấp không đủ, thảm nhất vẫn là Kiến Kiến của nam chính rồi.....
Bọn họ một trước một sau mà đi trên đường, Dung Kiến suy nghĩ một chút, nếu như họ ngồi taxi về, Minh Dã không có khả năng để cho cậu trả tiền xe, lúc bước ra cổng trường cậu nói với hắn: "Mình ngồi xe bus công cộng trở về đi..."
Thời trung học nam chính trải qua quá gian nan, nên Dung Kiến cảm thấy có thể tiết kiệm một chút cũng tốt, cậu quá rõ ràng cái cảnh nghèo khó là cảm giác gì.
Minh Dã xoay người, nói: "Giao thông công cộng có thể sẽ phải chờ rất lâu."
Dung Kiến chạy tới trạm xe bus gần đó, ngửa đầu nhìn số tàu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt kính, cậu hàm hồ nói: "Không sao đâu, dù sao cũng không có việc gì."
Minh Dã gật đầu một cái.
Đường cạnh trường học đều giống nhau còn thường có một ít xe bus lui tới, nhưng trung học Hội Văn không giống thế, bởi vì diện tích quá lớn, trung tâm thành phố cũng không có chỗ ngồi trống, vị trí là nơi hẻo lánh.
Mà trong trường học sinh đại thể không phú cũng quý, chả ai thừa hơi đi ngồi xe bus cả cho nên xe công cộng qua lại có rất ít.
Dung Kiến đứng chờ một hồi liền ngồi xuống chỗ ghế ngồi trong trạm chờ.
Cậu thực sự quá mệt mỏi, di chứng của việc đánh nhau có chút nghiêm trọng, toàn thân không có khí lực, cậu gần như không có sức để đứng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người tình cờ đi ngang qua.
Dung Kiến liếc mắt nhìn Minh Dã đứng bên lề đường một cái, ánh đèn đem bóng dáng của hắn kéo dài ra, dần dần kéo về phía này.
Cậu cảm thấy mí mắt rất nặng, cậu dựa vào cây cột bên cạnh dần dần mất đi ý thức.
Minh Dã nghiêng thân, nhìn Dung Kiến thật kỹ.
Cậu đang ngủ.
Đèn đường mờ vàng hắt lên người thiếu niên, kiến cho hình dáng lông mi dài của cậu được in lên rõ ràng trong ánh sáng hiu hắt, màu sắc đôi môi vô cùng nhạt, có lẽ là không được tô son lên.
Bộ quần áo mặc trên người cậu rời rạc, lớp váy của đồng phục rũ xuống một bên lộ ra hơn nửa đầu gối và cẳng chân, khung xương của cậu trai rất nhỏ, được che lấp bởi tầng da thịt mỏng manh, màu da có chút tái nhợt, đôi chân thon dài được bao trùm bởi một chiếc tất trắng, đặc biệt chân và cổ tay, gầy vô cùng.
Có lẽ là tư thế ngủ không được tốt, tóc áp đến tai, Dung Kiến cau mày muốn dời vị trí đầu liền bị dập một cái bất quá cậu cũng không tỉnh, giấc ngủ vẫn như trước an ổn vô cùng.
Ngốc thật...!Minh Dã tỉnh táo mà dùng tiêu chuẩn của mình bắt đầu đánh giá Dung Kiến.
Cậu rõ ràng là một người ngoại lai, chỉ trong một ngày thôi đã phạm quá nhiều sai lầm, cậu không nên tham gia vào chuyện của hắn, không nên xuất hiện làm một nhân chứng giả, không nên đánh nhau, càng không nên ở trước mặt hắn mà không có lòng phòng bị như vậy.
Lần đánh nhau này Minh Dã biết sẽ phát sinh cũng vì hắn muốn thăm dò cậu.
Vô luận như thế nào Dung Kiến chắc chắn biết được chuyện hắn đánh nhau, vậy nên chỉ cần hắn cho cậu biết nguyên nhân, sau đó cũng có thể hỏi ra câu hỏi mà cậu không thể trả lời kia, chỉ là làm hắn có chút ngoài ý muốn bởi vì Dung Kiến lại tham dự vào.
Nhưng mà ngày hôm nay thăm dò vậy cũng đủ rồi, động vật nhỏ này tuy rằng ngốc, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn, tốt quá hoá dở.
Hơn nữa hắn lại có phát hiện mới, tuy rằng Dung Kiến có chút ngu ngốc nhưng cậu vẫn có móng vuốt, thậm chí là sắc bén.
Tuy móng vuốt vô cùng yếu ớt, khoa tay một lần liền gãy, lần sau muốn dùng lại phải dưỡng rất lâu.
Nhưng như vậy mới có ý tứ không phải sao? Ừm...!một niềm vui bất ngờ.
Minh Dã cho Dung Kiến một cái định nghĩa ở trong lòng, đang chuẩn bị dời mắt, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi qua vén lên một góc chân váy.
Hắn cau mày, ngốc đến nỗi ngủ rồi còn không biết xếp váy lại đúng là không sợ bị người khác phát hiện.
Cơn gió không có ý ngưng lại.
Minh Dã liếc nhìn Dung Kiến, cởi áo khoác mỏng trên người xuống bước đến khoác lên đùi cậu.
Dung Kiến không biết qua bao lâu, cậu ngủ đến mơ mơ màng màng liền bị một thanh âm đánh thức, cậu vội vàng đứng lên, chiếc áo cũng từ trên đùi cậu rớt xuống.
Minh Dã khom lưng nhặt áo khoác lên, rồi móc lên cánh tay của mình, không để ý mà nói: "Có taxi đến, lên xe đi."
Dung Kiến xoa xoa mắt, giọng khàn khàn mà "Ồ" một tiếng, không hề nói gì, liền theo hắn ngồi vào trong xe.
Cậu chậm vỗ mình một cái mới phản ứng lại, đại khái là đợi quá lâu mà xe bus còn chưa tới nên Minh Dã liền gọi thuê taxi.
Nếu xe cũng đã tới rồi cậu cũng không thể kêu tài xế quay về đi.
Hai người ngồi xuống ghế sau, tài xế xe taxi là một ông chú trung niên, cũng là một người hay nói.
Vừa nhìn thấy hai người họ đều mặc đồng phục học sinh, liền chậm rãi mà nói chuyện rồi lại kể đến tình huống của trường trung học Hội Văn.
Vị trí nơi này hơi hẻo lánh, đường cũng không quá tốt, khó tránh khỏi xóc nảy, thân xe loạng choạng, Dung Kiến cảm thấy bản thân sắp hoảng đến tỉnh cả ngủ.
Mãi đến khi chú tài xế kết thúc màn thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng đổi đề tài, ông hỏi: "Hai đứa là người yêu nên trốn học ra đây để hẹn hò đúng không?"
Cũng không chờ họ phản bác, chú tài xế lại tiếp tục nói: " Mấy đứa nhỏ như hai đứa tôi thấy nhiều rồi, trốn học đi hẹn hò mà.
Cũng không phải nói yêu đương không tốt, dù sao còn có thể giúp nhau cùng tiến bộ, mà cũng không thể chơi không biết về......."
Dung Kiến cả kinh, não bộ nửa tỉnh nửa mê đột nhiên tỉnh táo lại, sợ đến mức quên sửa luôn cả ngụy âm, cậu lắp ba lắp bắp giải thích: " Không, không phải như chú nghĩ đâu, bọn cháu không có gì cả..."
Cậu không hiểu, thật sự không nghĩ ra, tại sao ai cũng cảm thấy cậu và nam chính là một đôi chứ.
Rất xin lỗi, Dung Kiến cậu tự nhận mình chỉ là một thằng con trai mặc lên đồ con gái, mà người mặc nữ trang như cậu không cần sĩ diện sao? Xin không nên tùy tiện đặt cậu cùng người khác ở chung một chỗ!!! Nếu là thực lực lúc bình thường của cậu, Dung Kiến nhất định có thể phản bác chú tài xế này đến á khẩu không trả lời được, nhưng cậu bây giờ ngay cả cái giọng ngụy âm rác rưởi đều dùng không tốt khẳng định không nói lại đối phương, cậu không thể làm gì khác hơn là kéo lấy ống tay áo của Minh Dã với ý tứ, anh mau giải thích đi!!!!
Cuối cùng Minh Dã cũng xem như rủ lòng từ bi, hắn ung dung nói: "Chúng tôi không phải là người yêu, thân thể của cậu ấy không được thoải mái, tôi chỉ là đưa người về nhà thôi."
Minh Dã giống với nam chính trong truyện gốc rất ít khi mở miệng, nhưng đến lúc nói chuyện lại nghiêm túc vô cùng rất có sức thuyết phục, tài xế sửng sốt một chút:" Vậy là tôi nhìn lầm rồi, hiểu lầm hai đứa.
Nếu cô gái nhỏ này thân thể không khoẻ, vậy tôi liền đi nhanh một chút, sớm đưa người về đến nhà."
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, đầu dựa vào cửa sổ xe, cậu vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lộ trình cũng không phải rất dài, lúc xuống xe tuy rằng Dung Kiến rất muốn trả tiền, nhưng cậu chỉ có thể lom lom mà nhìn nam chính thanh toán.
Minh Dã một tay cầm áo khoác, tay kia sách cặp, đi phía sau Dung Kiến, trên trở về lại đụng phải một khuôn mặt xa lạ.
"Tiểu thư! Sao muộn như vậy rồi mới trở về."
Thanh âm kia rất già nua, Dung Kiến nhìn thấy một lão nhân còng lưng từ trong bóng tối bước ra, nghĩ kỹ một hồi, mới nhận ra ông chính là Tôn lão, là người làm vườn đã thu dưỡng Minh Dã.
Tôn lão nỗ lực nghẹn ra một nụ cười, đi tới vỗ vỗ vào bả vai Minh Dã: “ Cùng đại tiểu thư trở về sao? Minh Dã à, cậu phải chiếu cố tiểu thư cho tốt đó.”
Dung Kiến hướng ông gật đầu một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước, đến khi tới cổng lớn của nhà chính cậu mới quay lại vẫy vẫy tay với Minh Dã, chỉ là không có sức lực, cậu hơi nghiêng đầu, cười một cái đều vô cùng mềm mại, âm thanh mang theo giọng mũi khi mới tỉnh ngủ:"Ngủ ngon."
Minh Dã cũng chúc lại: "Ngủ ngon."
Hắn xoay người trở về, Tôn lão vẫn đứng tại chỗ cũ chờ hắn.
Tôn lão đè thấp âm thanh xuống cổ họng nói: "Gần đây thấy Đại tiểu thư không đến tìm cậu ta còn lo lắng hai người đứt đoạn mất quan hệ chứ, hiện tại như thế này ngược lại còn tốt hơn lúc trước.
Cậu lớn lên đẹp trai như vậy lại là bạn học của Dung tiểu thư, nếu có thể trèo lên cô ấy, muốn cái gì mà không có? Ta cũng có thể hưởng thụ một chút tư vị chủ nhân tại Dung gia."
Minh Dã không hề nhìn ông ta, trực tiếp đi qua.
Mà Dung Kiến sau khi trở về tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm lên trên giường đã bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau là thứ bảy, cậu ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, cả người vẫn không có khí lực như cũ, cuối cùng vẫn là dì Hàn lôi kéo cậu đo nhiệt độ.
Hơi phát sốt rồi.
Dung Kiến không ngờ, thân thể này thật sự yếu ớt như vậy, chỉ nhúc nhích tí thôi mà cũng có thể phát bệnh cho được.
Tuy ngày hôm qua đánh người tinh thần vô cùng sảng khoái, nhưng di chứng này cũng quá lớn rồi!!!! Cậu âm thầm rơi lệ trong lòng....!
Tác giả có lời muốn nói:
Lần gặp gỡ này là lúc cậu là một mỹ nhân bệnh tật! Bởi vì ăn quá ít, chỉ hơi hoạt động mạnh một chút thôi nguồn máu liền cung cấp không đủ, thảm nhất vẫn là Kiến Kiến của nam chính rồi.....
Danh sách chương