“Sao mày lại giết nó thế, Ladd? Giao kèo đó có vẻ cũng khá hời mà.”
“Ừm, đúng là thế. Nhưng mày có thấy ánh mắt của nó không? Cái bản mặt của nó nhìn cứ như muốn bảo tao là 'Mày không thể giết được tao đâu.' Nó tin chắc rằng chúng ta sẽ không giết nó! Nó dám coi Ladd Russo vĩ đại đây như một thằng hề, mày hiểu không? Kiểu như là, mày biết đấy, nó làm tao phát ốm, nên là tao bắn nó thôi.”
“Ừ, nhưng mà, thôi nào...”
“Cơ mà, tao vẫn không thích thế. Ngay trước khi tao thổi tung đầu nó, mặt nó vẫn cứ lạnh như băng... Rốt cuộc thế là sao chứ?”
Khi Czes mở mắt ra, Ladd cùng đồng bọn đã không còn trong buồng nữa.
...Lạ thật. Không ngờ tên đó lại khó tính hơn những gì ta tưởng. Ta bất tỉnh được bao lâu rồi? Thường là khoảng chừng hai mươi giây...
Cơ thể của Czes đã tương đối quen với việc bị phá hủy phần đầu. Cậu gần như đã lấy lại được ý thức khi cơ thể phục hồi xong.
Hừm. Suy cho cùng, hắn cũng phá hủy đầu ta khá thường xuyên. Bằng vũ khí cùn, dao, bờ tường, sàn nhà... Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên ta bị bắn bằng súng đấy. Cảm giác cơn đau kết thúc trong một khắc như vậy cũng khá hay.
Sau khi xác minh rằng vết thương trên đầu đã khép miệng hoàn toàn, Czes bắt đầu rời khỏi toa hành lí.
Đột nhiên—
“Chết dở! Jacuzzi! Ở lại với bọn tôi! Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà!”
“Vết thương của cậu rồi sẽ ổn thôi!”
Có tiếng hét ngoài hành lang, đang tiến về phía cậu. Chúng thuộc về cặp đôi tay súng kì quái, Isaac với Miria.
Nghĩ rằng bị phát hiện sẽ không phải ý hay, Czes vội vã núp sau một đống hành lí.
“Hả? Không có ai ở đây hết.”
“Phải đó, vắng tanh luôn!”
Isaac cùng Miria bắt đầu tìm phía sau đống hành lí. Canh thời gian đúng lúc họ chuẩn bị đến gần, Czes đi vòng sang phía bên kia, cẩn thận không phát ra tiếng động.
“Lạ thật đấy. Căn cứ theo lời của chúng, thì ắt phải có ai đấy bị bắn chết ở đây chứ.”
“Phải đấy, kiểu như ai đó đưa ra một giao kèo, và chúng từ chối rồi bắn chết người đó chứ!”
Sao chúng lại biết đến vậy? Mặc dù không khỏi băn khoăn, Czes vẫn nhân thời cơ Isaac và Miria bước sang phía sau đống hành lí để thoát khỏi căn buồng.
Không còn cách nào khác. Ta đành phải để mắt đến tình thế thêm một lúc nữa thôi. Suy cho cùng, đám áo đen cũng có khả năng sẽ giết hết đám con tin trong toa ăn mà.
-----
Czes không hề để ý, nhưng...một nhân vật khác cũng đã ẩn náu trong căn buồng vừa rồi.
Một nhân vật nhuốm đầy màu đỏ, như màu của rượu vang.
Mình hoàn toàn không nhận ra. Ai ngờ thằng bé Czes kia lại ẩn chứa đầy mưu đồ xấu xa cơ chứ? Hoặc là, không, mình đoán nó không phải một thằng bé.
Claire là người phụ trách danh sách hành khách, nên cậu có thể chắp nối tên và mặt của phần lớn mọi người... Mặc dù đám áo trắng với áo đen dường như đều dùng tên giả.
Cậu vô tình nhìn thấy một tốp áo trắng đi vào căn buồng đây, nên cậu quyết định lẻn vào từ đằng dưới. Mỗi toa trên tàu đều có một phần ván sàn có thể mở ra, dành cho những khi kiểm tra đột xuất.
...Vậy nên cậu đã đẩy cửa sập trong góc buồng lên, nhưng cậu chưa từng nghĩ là sẽ được nghe một cuộc hội thoại như vậy. Ngay khi nghe thấy giọng Isaac và Miria, Claire liền chui xuống dưới, lặng lẽ đóng cửa sập lại.
Được rồi, làm gì tiếp đây? Czes chết rồi, nên cứ coi là đã ổn đi. Chắc là mình sẽ theo thứ tự để đến toa hạng hai mà đám áo trắng đang trú ngụ.
Claire, người nấp sau đống hàng suốt nãy giờ, quả quyết rằng Czes đã bị bắn chết.
Trước thời điểm này, Claire đã xử lí hai tên áo trắng trong toa hạng ba. Vì không muốn gánh vác thêm phiền hà nào nữa, cậu ném chúng ra khỏi con tàu, cùng với xác của ba tên áo đen ở cùng toa với chúng.
Cậu tạm thời phải trở lại mấy toa cuối là vì có lí do. Trừ khi gửi tín hiệu từ toa nhân viên vào những thời điểm xác định, các kĩ sư sẽ nhận ra là có vấn đề và dừng tàu lại. Nếu chuyện đó xảy ra, đám áo đen và áo trắng có thể sẽ nổi điên và bắt đầu giết hành khách. Kể cả khi không có chuyện đó, thì nếu tàu đứng yên, cá nhân Claire vẫn sẽ phải chịu thiệt.
Cũng có thể đám áo đen đã chiếm được quyền kiểm soát đầu máy. Tuy nhiên, do đã phải tốn công bố trí một tay điều phối giả, chúng chắc hẳn cũng muốn vận hành con tàu càng bình thường càng tốt. Đám áo đen có khi còn chưa nhận ra rằng tay điều phối trung niên đã chết.
Rút ra được kết luận ấy, Claire quyết định sẽ tiếp tục gửi tín hiệu đi.
Tức là cậu sẽ phải trở lại toa nhân viên vào những khung thời gian cố định.
Trên đường đi, cậu phát hiện đám áo trắng với Czes và đã đi theo, rồi từ đó tạo nên tình hình như bây giờ.
Chết dở. Không được. Tín hiệu tới đầu máy là trên hết.
Nhận thấy tiếp theo mình cần phải làm gì, cậu quay mặt sang phía bên kia con tàu.
May mắn thay, cậu vẫn còn chút thời gian nữa. Cậu quyết định thăm dò đám áo đen còn lại trong lúc đi.
-----
“Đó? Tuyệt lắm, đúng không? Đi bộ trên nóc tàu thích thật đấy, nhỉ?”
“...Lạnh quá...” Lua thì thầm đáp lại bằng giọng khe khẽ, lẩy bẩy.
Sau khi nghe về nóc tàu từ nhà ảo thuật xám, Ladd không hề do dự mà leo lên, và rồi, tưởng tượng xem: Trời sao thật kiều diễm, và không kẻ thù nào dưới kia có thể thấy hắn cả. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Thấy thế, hắn gọi cả Lua lẫn tên đồng bọn cùng lên, nhưng quả nhiên, ý kiến họ không được tích cực lắm.
“Hầy. Sao mày có thể nhảy nhót như kia ở một chỗ xóc nảy cỡ này chứ?'
Ladd đang tung tăng như không thấy gì, nhưng quả nhiên, giới hạn của hai người kia chỉ đến độ đứng được cho vững.
“Thật á? Bọn mày thăng bằng kém thật. Chúng mày nên ăn uống cân bằng hơn đi. Không phải tao biết gì nhiều đâu nhá.”
Ladd tiếp tục tiến lên, nghe chừng khá thất vọng.
Rồi hắn nhìn thấy vài bóng người ở cách đó mấy toa. Hắn không biết chúng là loại người nào, nhưng có vẻ chúng đang bò trườn trên nóc toa.
Đôi mắt Ladd sáng lên như đứa trẻ có đồ chơi mới, và hắn tính kế tìm hiểu xem chúng là ai.
“Ê, tao định lên toa hạng nhất một tí, nên là chúng mày, chắc cũng hiểu rồi đấy, về buồng rồi nghỉ ngơi đi.”
Không thèm đợi hai người kia đáp lời, Ladd chạy băng băng qua từng toa. Cái cách hắn gần như không phát ra tiếng trên đường chạy quả là rất ấn tượng.
Lua và tên đồng bọn nhìn nhau, rồi leo xuống thềm nối gần nhất với buồng của mình. Họ hoàn toàn không lo lắng. Họ thậm chí không tưởng tượng nổi cảnh Ladd thất bại trước một lũ áo đen vô danh.
-----
Chane đứng yên.
Trên mái một toa tàu hạng nhất, với làn gió buốt giá thổi sau lưng.
Sau khi hạ gục một tên áo trắng, cô quyết định leo lên nóc và để mắt đến tình hình một khoảng thời gian. Lính gác được bố trí trong toa ăn, và ở chính toa đó, hành lang với nội thất được gộp làm một.
Vậy tức là, với bất lợi về quân số, có khả năng rất cao đám áo trắng sẽ lao từ nóc tàu xuống để tấn công bất ngờ.
Chane dự định sẽ tự mình hạ sát toàn bộ chúng.
Cô sẽ không chấp nhận trợ giúp từ Goose hay bất cứ ai. Cô biết rồi có ngày chúng sẽ phản bội mình. Giống như Nader ngày hôm trước.
Nhóm của Goose chỉ theo đuổi một điều: Chúng muốn cơ thể như của Huey. Thứ tách biệt chúng với Nader là chúng ủng hộ cuộc khởi nghĩa. Tuy nhiên, trong mắt chúng, Huey không phải yếu tố trọng tâm. Chúng chỉ biết là, một khi đã khởi nghĩa thành công, Huey chắc hẳn sẽ cản đường chúng. Chúng giữ cái vỏ trung thành bởi đơn thuần muốn được nhận “phước lành” mà ông hứa sẽ ban cho. Phước lành được có cơ thể mà ông có.
Sau khi lấy được cơ thể ấy, chúng nhiều khả năng sẽ lưu đày Huey. Phải, nhóm của Goose đang ảo tưởng rằng chúng đã lừa được Huey và đang lợi dụng ông ấy. Đúng là một lũ ngu.
Chúng không hề biết rằng chính chúng mới là kẻ bị lừa.
Huey thường xuyên kể cho Chane—và chỉ mình Chane—sự thật. Có lẽ ông hiểu rằng cô sẽ đi theo ông cho đến tận cùng.
Cô biết rất rõ: Huey Laforet có một cơ thể bất tử.
Ông tuyển mộ lực lượng bằng cách hứa sẽ san sẻ sự bất tử ấy.
Nhưng Huey thực sự không thể san sẻ sự bất tử cho bất kì ai.
Ông hoàn toàn không quan tâm đến thế giới sau cuộc khởi nghĩa.
Thứ ông muốn là xác định giới hạn xã hội của người bất tử.
Bởi Huey chỉ muốn biết liệu một người bất tử có thể đánh bại được một quốc gia.
Cô cũng biết rằng: Huey đủ nhân từ để nói ông yêu cô.
Nhưng không phải như người tình. Hoàn toàn không phải thế.
Huey là cha của cô.
Và, do đó, bất tử không có tính di truyền.
Rất nhanh chóng, cơ thể cô sẽ già nua hơn cha cô.
Cô chắc hẳn sẽ chết trước khi ông làm thế.
Nếu nhóm của Goose giải cứu được Huey, chúng có lẽ sẽ tìm cách cướp đoạt sự bất tử từ ông bằng vũ lực. Tuy nhiên, trở thành tù nhân của quốc gia còn nguy hiểm hơn thế nữa. Cô nghe đồn có một người bất tử trong cấp lãnh đạo của Cục Điều tra. Người đàn ông đó có thể sẽ “ăn” ông ấy.
Chỉ có một người biết được quá khứ của cô.
Chỉ có một người là gia đình cô.
Chỉ có một người yêu cô.
Chỉ có một người cô yêu.
Huey Laforet.
Cô không thể để ông bị cướp mất. Cô không thể trao ông cho bất cứ ai.
Chane dự định sẽ giải cứu Huey. Cô biết cha cô sẽ không hài lòng với phương pháp này—bắt cóc con tin—nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Cô đã nói cô làm vậy vì cha mình, nhưng thực sự đó chỉ là vì khao khát của riêng cô, và không gì nữa.
Cô sẽ không để bất cứ ai ngáng đường cô, không cần biết chúng là gì.
Kể cả một con quái vật trong truyền thuyết.
Có hai bóng người đang bò trườn về phía cô, ở đằng trên toa ăn. Họ có vẻ không phải đám áo trắng, nhưng nếu họ định cản trở, cô sẽ không nương tay. Họ có thể là hành khách đang tìm cách trốn thoát. Nếu đúng là thế, chắc chắn cô sẽ lưỡng lự khi giết họ. Giữa cơn giằng xé của hai động cơ đối nghịch ấy, Chane không khỏi hình dung lại khuôn mặt và lời nói của Huey.
Tuy nhiên, đến lúc đó, một cảm giác kinh tởm chợt choán lấy Chane. Cô cảm thấy một sự hiện diện hãi hùng, như thể một thứ gì đó ám muội đang nhìn vào cô, như thể cái lạnh đang quấn lấy toàn thân cô vậy.
Nguồn gốc của nó ở ngay sau hai bóng người kia.
Một người đàn ông mặc vét trắng, áo quần lấm tấm màu đỏ tươi.
Theo bản năng, cô lập tức biết rằng đây chính là kẻ đã giết hai thuộc cấp của Goose trong toa ăn.
-----
“Cô em kia ác thật đấy.”
Ladd đứng trên đoạn cuối của toa ăn, liếc nhìn người phụ nữ đang đứng trên toa kế.
Không ngờ truy đuổi đám giun dế bò trườn kia lại đưa hắn đến với quý cô nóng bỏng này!
Ladd thầm tạ ơn bản năng của chính hắn. Hắn thực lòng mừng rỡ vì đã đuổi theo mấy cái bóng kia.
Hắn thấp thoáng bắt được ánh mắt cô ta qua làn khói. Đôi mắt mới gay gắt làm sao! Không hề đáng thất vọng chút nào. Đối với Ladd, ánh mắt kia mang một nỗi kinh hoàng thật dễ chịu. Một người phụ nữ thật sự đáng để giết. Hắn muốn nhấn chìm đôi mắt kia trong tuyệt vọng và sợ hãi ngay giây phút này.
Ladd, thủ lĩnh đám áo trắng, đã từng được coi như một con người bình thường. Ông chú Placido của hắn có giao kết với một góc của xã hội đen, nhưng hắn cùng gia đình vẫn được tận hưởng một môi trường không có gì quá khác biệt. Không có một lí do rõ ràng nào cho bóng tối trong tim hắn. Có thể nói hắn được nuôi dạy trong một gia đình hoàn toàn bình thường, theo quan niệm về Chicago.
Khao khát tàn sát trong hắn không phải hệ quả của bất kì trải nghiệm đặc biệt nào. Nó đột nhiên hiện ra trong đầu hắn: sự sống với cái chết của con người, và khác biệt giữa những người chết và những người không. Hắn nghĩ về nó, đơn giản vậy thôi, theo cách điềm nhiên như khi nghĩ về thực đơn buổi tối.
Dẫu trái tim hắn mưu cầu một câu trả lời cuối cùng, quá trình ấy vẫn dần bào mòn tinh thần hắn. Trước cả khi nhận ra, trái tim hắn đã héo úa đến không thể chữa khỏi rồi. Những niềm tin méo mó cứ thế lớn lên, trong khi hắn không biết làm sao để chấp nhận hay thỏa hiệp cả.
Không hề có một bi kịch, một nỗi đau, hay một quá khứ thực sự lầm lỗi. Không có lấy chút kết nối với bất cứ thứ gì kể trên, hắn đã thoái hóa thành một thằng cuồng sát vô phương lạc lối. Nếu có một thứ gì đó ở hắn không bình thường, thì đó phải là tốc độ lĩnh hội của hắn. Nó khiến kinh nghiệm giết người của hắn nhanh chóng phát triển, như thể nó là một phần của hắn ta.
Ẩn sau những kiểu cách, hắn cũng có niềm tin riêng, nhưng chúng chẳng là gì ngoài những cái cớ được coi như “gu thẩm mĩ.” Thuận theo những khát khao, hắn lang thang qua tình thế bất thường trên con tàu này.
Và giờ, hắn đã phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng thú vị.
Một cơn gió lướt qua, phơi bày toàn bộ người phụ nữ.
Lấy đó làm dấu hiệu, Ladd vô thức hét lên.
“Êêêêêêêêê, cô em mặc cái váy kia có lạnh không thế------?”
-----
Claire đang thấy bối rối.
Cậu đã thành công gửi tín hiệu từ toa nhân viên đến đầu máy mà không gặp chuyện gì; tới đây thì vẫn ổn. Một tay súng kì lạ có mặt tại đấy, khiến việc vào buồng đôi chút khó khăn, nhưng một nam thanh niên xăm mặt với một gã khổng lồ đã mang anh ta đi, nên cậu vẫn gửi tín hiệu đúng lịch trình. Bằng cách đó, cậu đã câu thêm được ít thời gian.
Thứ gây phiền cho cậu là những chuyện sau đó.
Claire trèo xuống gầm tàu và tìm đường đến toa hạng hai; không vấn đề gì cả. Cậu cũng không cảm thấy gì khó khăn khi bám lấy phần nhô ra bên hông tàu hay nhìn trộm qua cửa sổ hết. Vấn đề là đang có hành khách hạng ba ở trong căn buồng mà đáng lẽ phải thuộc về đám áo trắng. Không những thế, còn có tận hai người.
Một người là vị khách nam quấn vải xám kín từ đầu đến chân. Ông ta là một bác sĩ tên Fred, nếu cậu nhớ không nhầm. Còn về người kia... Khuôn mặt cậu ta đầm đìa máu, và Claire không tài nào đoán được đó là ai. Claire đoán cậu ta là khách hạng ba bởi quần áo cậu ta không khác gì loại mà đám giang hồ ngỏ hẻm hay mặc. Cậu không hề có ý phân biệt đối xử dựa trên vẻ ngoài: Toàn bộ những hành khách ăn mặc như thế đều lựa chọn toa hạng ba.
Có vẻ như, vị bác sĩ với trang phục ảo thuật gia—Fred—đang chữa trị cho anh chàng mặt đẫm máu.
Bản thân hành động ấy vô cùng bình thường, nhưng tại sao ông ta lại làm thế ở toa hạng hai, và còn ở buồng của đám áo trắng nữa?
Những câu hỏi cứ thế lướt qua tâm trí Claire.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, và một người đàn ông với một phụ nữ mặc đồ trắng bước vào trong. Claire biết mặt bọn này: Chúng là hai trong ba tên áo trắng có mặt trong căn buồng nơi Czes bị bắn.
“......Ơ.”
Ngay lúc cửa được mở, Lua thốt lên bằng giọng không ai nghe thấy.
“Bọn bẩn thỉu kia, chúng mày là ai?!” tên đồng bọn áo trắng gào lên sau đó.
Chúng vừa mới trở về phòng mình, nhưng tại sao gã ảo thuật gia chúng gặp ban tối lại ở đây, và tại sao gã lại chữa trị cho kẻ mà Ladd vừa mới hành hạ lúc trước?
“A, đây là phòng các vị à?”
Nhà ảo thuật nhẹ nhàng lên tiếng.
“Người bạn Ladd của các vị đã hào phóng cho tôi ở lại đây, và tôi cũng chấp nhận đề nghị ấy. Cảm ơn các vị nhiều.”
Nói xong, nhà ảo thuật liền tiếp tục chữa trị.
Hai người mặc đồ trắng ngơ ngác nhìn nhau. Khuôn mặt chúng như muốn nói rằng, Chuyện gì đây? Ai mà ngờ Ladd lại làm thế...
Vẫn không hề ngơi tay, nhà ảo thuật nhìn sang cặp đôi mặc đồ trắng, rồi gật đầu đầy nhã nhặn.
“Tôi thực lòng xin lỗi, nhưng các vị có thể giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường được không?”
Chuyện gì thế này? Từ cuộc trao đổi kia, thật khó có thể đoán tay Fred đây là bạn hay thù...
Giữa lúc đang đăm chiêu suy nghĩ, cậu bất chợt nhận ra là người phụ nữ mặc đầm trắng đang nhìn về phía mình.
Cậu cũng nhìn sang đó, và hai người chạm mặt nhau. Claire tưởng người phụ nữ sẽ thét lớn, song cô ta chỉ lặng lẽ dõi theo, không hề biểu lộ gì.
Lạ thật đấy... Chậc, cũng không sao. Mình sẽ để dành lại chỗ này.
Vừa nghĩ thế, Claire vừa chậm rãi nhích khỏi cửa sổ.
Đột nhiên.
Cậu nghe thấy tiếng ai đó chạy trên nóc tàu với vận tốc kinh hoàng. Chính xác hơn, có hai người, một người đuổi theo người kia.
Thay vì leo xuống, Claire lại nhô thân trên lên quá đoạn gờ của tấm mái. Khi cậu nhìn theo hướng mà hai tiếng chân nhỏ dần đi, hai bóng người dường như đang tiến tới toa cuối. Dựa theo màu quần áo, vốn lấp lánh mờ ảo dưới ánh trăng, một phụ nữ mặc đầm đen dường như đang đuổi theo một gã đàn ông mặc vét trắng.
Leo xuống lần nữa, Claire luồn mình vào gầm tàu. Khác với người phụ nữ trốn vé, với lối di chuyển như loài khỉ, chuyển động của cậu nhanh nhẹn mà vẫn rất chắc chắn. Mỗi lần cơ thể cậu đung đưa, cậu trông không khác gì một con nhện đỏ khổng lồ cả.
Khi đã chạm đến một thềm nối nằm gần toa hạng ba, Claire leo lên một thoáng chốc. Cậu muốn xác nhận lại vị trí của bóng áo đen với bóng váy trắng kia, nhưng có vẻ như chúng vẫn còn đang trên mái.
Nghĩ rằng nên kiểm tra hành lang, cậu nhìn trộm qua tấm kính trên cửa vào—và chau mày.
Cậu có thể thấy một cái bóng đang rón rén đi dọc hành lang toa hạng ba. Cái bóng khá thấp bé, và Claire nhận ra đó là ai ngay, nhưng một mối nghi mơ hồ chợt hiện lên tâm trí.
Chẳng phải thằng bé chết được một lúc rồi sao?
-----
Czes bước vào một căn buồng hạng ba và ngồi xuống một dãy ghế không nệm lót. Giường chỉ được cung cấp từ toa hạng hai trở lên. Ở toa hạng ba, khách phải ngủ trên ghế.
Những căn buồng còn lại nằm giữa toa hành lí với nơi đây đều đang chứa hành khách bị bắt trói. Cậu đã phải kiểm tra từng buồng, lén lút nhìn qua từng khe cửa, cho tới khi tìm thấy một buồng còn trống.
Kể cả thế, cậu vẫn không thấy tên áo đen nào. Cậu tưởng rằng chúng phải đang canh gác những hành khách bị bắt trói. Czes có đôi chút băn khoăn, song cậu tự trấn an rằng đám áo trắng chắc hẳn đã xử lí hết chúng rồi.
Tạm thời thì, ta sẽ theo dõi tình thế từ trong đây. Công việc sẽ dễ dàng đi nhiều nếu ta ra tay sau khi đám áo đen hoặc đám áo trắng xử lí được phe đối lập.
Czes lặng lẽ khép mắt, định bụng nghỉ ngơi một thời gian. Tuy nhiên, hòng chắc chắn tuyệt đối rằng mình không thật sự thiếp đi, cậu vẫn cẩn thận giữ cho nhận thức không trôi mất.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa khẽ mở.
“!”
Ngay lập tức, Czes nhỏm mình lên, dồn hết tâm trí sang lối vào căn buồng.
Khe hở càng lúc càng rộng thêm, và thứ hiện lên, che khuất ánh sáng từ hành lang vào, là—một bóng người kì quái mặc đồ đỏ, khuôn mặt đầy máu me.
Dáng vẻ đó làm Czes hoang mang một hồi, nhưng ngay khi nhận ra một phần nhỏ bộ đồ không có màu đỏ thẫm, cậu liền biết nó thật sự có màu gì. Đây không phải màu nguyên bản của nó. Bộ đồ kia ắt hẳn đã phải dính một lượng máu khổng lồ.
Vì phần màu có thể thấy còn lại là màu trắng, Czes đã ngộ nhận rằng người này là một trong đám áo trắng ngoài kia.
“Anh là ai? Bạn của anh Ladd hả?”
Cậu trả lời bằng giọng trẻ con, song người đó không trả lời.
“Cái gì thế...? Anh là ai?”
Một nỗi bất an bắt đầu manh nha trong cậu.
Mặc kệ lời của Czes, người mặc đồ đỏ đóng cánh cửa đằng sau lưng. Giờ Czes hoàn toàn đơn độc với một kẻ lạ lẫm, và nỗi lo cứ thế tăng vọt.
Đây có thể là người bất tử. Czes không thấy gã trong toa ăn, nhưng dựa trên phong thái của gã, khả năng đó không phải là bất khả thi.
“Thôi nào, nói gì đi chứ. Tôi là Thomas, được chưa? Tôi nghĩ là có lẽ anh tìm nhầm người rồi.”
Cậu dễ dàng thốt cái tên giả ra. Nói cách khác, cái tên bí ẩn này không phải người bất tử. Trong thâm tâm, Czes thở phào nhẹ nhõm. Miễn là gã ta không bất tử, cậu chẳng việc gì phải sợ hết.
Tuy nhiên, trước những lời của bóng ma đó, một cơn sóng bất an lại lần nữa chiếm lấy cậu.
“Sao em lại nói dối hả, Czes? Hay đúng hơn, Czeslaw Mayer.”
“S-sao anh lại biết tên tôi?”
Gã màu đỏ không trả lời. Czes tuyệt vọng lục tìm lại kí ức, đinh ninh rằng mình phải gặp gã đâu đó trước kia. Cậu cảm giác như mình đã từng nghe thấy giọng gã, nhưng cậu không nhớ nổi nó thuộc về ai. Cậu cho rằng gã chỉ đơn thuần là có giọng nói từa tựa như một người khác.
Czes không một lần nhận ra rằng gã chính là người nhân viên đứng kiểm tra hành khách trước khi lên tàu.
Kia là ai? Gã kia là cái quỷ gì? Đôi mắt đấy là sao? Cái nhìn của chúng còn kinh khủng hơn gấp vạn lần tên Ladd đó. Thế là sao? Cứ như gã không phải là con người. Nhưng không thể là thế. Trừ khi... Khoan đã. Nếu con quỷ ban sự bất tử cho ta có tồn tại, thì có lẽ—
Câu chuyện phiếm từng nghe ở toa ăn hiện lên trong đầu cậu bé, và không kiềm nổi bản thân, cậu thốt lên thành tiếng.
“Ra...Rail Tracer...?”
Nghe cậu lẩm nhẩm thế, con quái vật nom đôi chút sững sờ, và đồng thời cũng khá thích thú.
“Hừm. Ngươi biết à. Ấn tượng đấy.”
Tâm trí Czes tua ngược lại nội dung cậu chuyện Isaac kể. Nếu em dám làm điều xấu, Rail Tracer sẽ ăn thịt em...
Nhịp tim cậu nhảy vọt. Bóng ma bước một bước lại gần cậu ta.
“Tao là—Rail Tracer.”
Với sự tự tin tuyệt đối, Claire tuyên bố một câu mà bình thường sẽ chẳng khác gì một trò đùa vô vị với người nghe.
Tuy nhiên, Czes đã thấy đôi mắt đó, và cậu biết đấy không phải là đùa. Đối lập hoàn toàn với cách gã nói, đôi mắt gã ngập tràn một ánh sáng tối tăm, chỉ chực chờ nuốt chửng mọi thứ của kẻ thù.
“Tao biết mày không phải một đứa bé, và tao biết mày muốn gì... Nên chắc tao cứ việc thẳng tay mà giết mày thôi.”
Vì đối phương không phải trẻ em, nên Claire không hề có ý định tỏ lòng nhân từ. Czes là kẻ thù của con tàu, và cũng đang cấu kết với Nhà Runorata. Nếu cậu là kẻ thù theo cả hai hướng, thì chừng đó là quá đủ để kết liễu cậu ta.
“Wah—waaaaaugh!”
Đối mặt với một kẻ vừa mới tự xưng là con quái vật huyền thoại có khả năng nuốt chửng đối phương, Czes điên cuồng giơ một tay lên trời. Một sợi dây da quấn quanh bên tay đó, giữ lấy một vật hình que bọc trong vải.
Czes vội vàng rút vật này khỏi tay và xé rách lớp bọc.
Nằm dưới lớp vải là một con dao sắc. Nó nhìn rất tương đồng với một con dao mổ, nhưng lại dài gần gấp đôi.
Czes khuỵu gối xuống, rồi bổ nhào vào tên kia.
Ngay trước mặt bóng ma ấy, cậu rướn thẳng lên, vươn hết cỡ, cố gắng chém đứt họng gã bằng con dao dài. Một tia bạc quét gọn một cú, nhắm đúng vào họng gã ta.
Bộp.
Người đàn ông không nhúc nhích lấy một li. Chuyển động như đang bắt một con muỗi, gã nhẹ nhàng tóm lấy tay Czes, ngăn chặn nó hoàn toàn.
Rồi, trước khi Czes kịp chống trả, gã tung trọn một đòn phản công.
Bóng ma vô hiệu con dao bằng tay phải. Gần như cùng thời điểm, tay trái gã chộp lấy cổ Czes như cái gọng kìm, rồi xé toang một mảng thịt ở họng ra.
“Ự...”
Czes khe khẽ rên lên. Tay trái bóng ma nhuốm màu đỏ thẫm, và máu rơi tong tỏng xuống sàn. Gã giật lấy dao Czes, rồi đá văng cơ thể cậu đi, thật mạnh.
Lẩy bẩy điên cuồng, cậu bé ngã ra sau, rồi đổ sầm xuống sàn tàu phía cuối, ngay dưới ô cửa sổ.
Da thịt quanh động mạch cảnh của cậu đã bị giật đứt. Trong hoàn cảnh bình thường, không cần biết ra sao, đấy chắc chắn không phải một vết thương mà cậu có thể trụ được.
Thế là xong.
Claire liếc nhìn cậu bé, rồi bắt đầu rời khỏi buồng. Tuy nhiên, cảm thấy có gì lạ trên bàn tay, cậu dừng lại. Khi cậu nhìn sang, tự hỏi đang có chuyện gì, lớp máu trên tay cậu bất chợt run lên. Cơn run rẩy nhất định không thể đến từ tay cậu. Chính chất lỏng kia mới đang rung lắc.
Cái gì đây?
Máu của Czes đang rơi từ tay cậu xuống sàn với nhịp độ khủng khiếp. Không có lấy một giọt nào còn đọng trên tay Claire.
Chỗ máu chảy xuống sàn cựa quậy như thể đang còn sống, bò trườn lại nơi chúng thuộc về—cơ thể Czes.
Chỗ máu văng tung tóe khắp phòng thì lũ lượt hợp lại với nhau, lúc nhúc quanh vết thương của Czes.
“Ồ. Ra là có vậy thôi.”
Ngay lúc vết thương khép miệng hẳn, Czes thì thầm mừng rỡ, cất giọng như trẻ thơ.
“Vậy ra ngươi cũng chỉ đến thế. Chẳng đáng để ta phải hoảng hồn. Ta cứ tưởng ngươi sẽ nuốt chửng ta hay làm gì đó chứ.”
Đứng bật dậy như thể chẳng có gì xảy ra, Czes nói, miệng khúc khích cười.
“Bất ngờ không? Ta là người bất tử, ngươi thấy đấy.”
Bóng ma đứng sững lại, ngay trước mắt cậu ta. Quá dễ dàng, Czes thầm nghĩ. Ban đầu cậu cứ nghĩ gã là quái vật, nhưng quả nhiên, gã giết chóc cũng y như người thường mà thôi. Tức là chẳng có gì phải sợ hết.
Dĩ nhiên: Ta sẽ lợi dụng tên này. Nếu ta bảo mình sẽ cho y một thân xác bất tử, y chắc hẳn sẽ sẵn lòng giết hết hành khách trong toa ăn cho ta.
Czes mỉm cười rạng rỡ, quyết định đưa ra “yêu cầu” với gã màu đỏ trước mặt cậu ta.
“Nghe này, ta có thể nhờ ngươi—?”
“Không.”
Hả?
Tâm trí Czes khựng lại một hồi. Cậu còn chưa bảo gã là muốn nhờ cái gì nữa.
“Mày định bảo tao giết hết hành khách trong toa ăn, đúng chứ? Tao không đời nào nhận cái lệnh đấy đâu.”
Lại thêm một lần nữa, nỗi bất an trỗi dậy bên trong Czes.
Sao y lại biết được?
Nụ cười thư thả của Czes đã biến mất. Đổi lại, khuôn miệng bóng ma kia cong lên như đang thấy hứng thú.
“Bất tử cơ à? Thú vị đấy.”
Claire điệu nghệ vẩy tay, và một tiếng “phập” cất lên khe khẽ.
Đó là âm thanh của con dao dài cắm vào trán Czes, ngay chính giữa hai mắt.
Cơn đau man dại xuyên phá đầu cậu ta, nhưng cậu vẫn cố giữ tỉnh táo, mặc dù mắt đã mờ nhòe và hộp sọ bị bao trùm trong đớn đau. Tận dụng đôi tay đang lẩy bẩy, cậu thành công rút lưỡi dao ra.
Cơn đau theo đó dứt hẳn, và giác quan cậu ta cũng bình thường dần.
“Cũng có hơi đau đấy, nhưng chưa đủ để giết ta. Không gì có thể, thật đấy.”
Giả vờ làm trẻ con không còn ích lợi gì nữa. Czes chuyển sang tông giọng người lớn và bắt đầu tìm cách chống lại con quái vật trước mặt cậu ta.
Hiện giờ, cậu đã lấy lại được vũ khí, nhưng dùng sức chống lại tên này gần như là bất khả thi.
Với lại, Czes cũng chưa từng mơ rằng gã sẽ tảng lờ cơ thể bất tử của cậu đi chỉ bằng một câu như “Thú vị đấy.”
Bóng ma đỏ thẫm bước về phía Czes thêm vài bước và lên tiếng, vừa nói vừa nắn cổ.
“Được rồi. Tao nên làm gì với mày đây? Nếu mày là người bất tử, thì có nghĩa mày vẫn sẽ ổn nếu tao lột da mày hoặc móc mắt mày hoặc bóp nát tim mày trong lúc mày còn sống đúng không?”
Claire thờ ơ hỏi, và Czes đáp lời với vẻ thờ ơ tương đương.
“Cứ thoải mái. Ta quá quen với cái loại đau đớn đấy rồi.”
“Vậy à?”
Czes nhớ lại vô vàn kiểu tra tấn mà hắn từng áp đặt lên cậu ta. Cậu đã quá nhiều lần phải trải nghiệm cái loại khổ đau mà bóng ma vừa nhắc tới, suốt những năm ấu thơ rồi.
Nhìn thẳng vào mắt Claire, Czes bắt đầu cất lời bằng giọng điềm đạm mà gay gắt.
“Ngươi đã bao giờ bị dùi nóng chọc vào mắt với tai chưa? Đã có ai ngâm ngươi vào bồn a xít chưa? Ngươi đã từng bị ném vào một đám cháy, trong khi vẫn còn sống chưa? Một kẻ ta từng tin đã hành hạ ta như thế mỗi ngày. Ngươi biết cảm giác khi ấy nó như nào chứ? Ta sẽ không quỳ gối trước thứ bạo lực man rợ của ngươi. Tâm thế trước nỗi đau của ta đã ở đẳng cấp hoàn toàn khác rồi!”
Im lặng lắng nghe xong, Claire bước thêm bước nữa về phía Czes và nói.
“Vậy thôi à? Mày thực sự chỉ có thế thôi sao?”
“Cái...cái gì?”
“Thế thì tệ quá. Đấy chỉ là thú vui thôi. Một đống thú vui bệnh hoạn hết thuốc chữa. Ừ thì, tao cũng không hiểu mấy cái thứ đấy lắm, nhưng—”
Một bước nữa, và cậu vỗ nhẹ bàn tay lên má Czes.
“Mày đã bao giờ bị róc chậm rãi từng thớ thịt ra khỏi cẳng tay khi vẫn còn sống chưa? Đã có ai chạm khắc đủ thứ lên xương tay mày sau đó chưa? Mày có biết gì về phương pháp xử tử của người Hoa không? Về tra tấn kiểu Nhật? Mày có biết đám quý tộc đồi bại ở châu Âu làm gì để kéo dài sự sống không?”
Claire dừng vỗ lên má Czes, và một gam màu quái dị hiện lên trên mắt của cậu ta. Cứ như cậu đang tìm cách hút lấy linh hồn Czes vậy.
“Nhờ công việc của mình, tao biết hàng đống cách để tiêm nhiễm nỗi đau. Một vài cái có thể gây chí mạng đấy.”
Đối mặt với đôi mắt kia, Czes gào thét không thành tiếng. Rồi cậu dồn hết sức bình sinh mà vung con dao trên tay phải tới...hoặc là cố làm vậy.
Cạch.
Ngay lập tức, Claire đã tóm được lưỡi dao dài giữa hai hàm răng. Cậu ngoạm cả bàn tay Czes cùng với nó, và cắn đứt mấy ngón tay mảnh mai theo cách rất gọn gàng.
“Gyaah…aaah!”
Czes hét lên đờ đẫn, và máu tuôn chảy từ tay phải của cậu ta.
Claire nhổ con dao với đống da thịt đầy máu xuống sàn, rồi kẹp chặt lấy đầu Czes bằng hai tay và lên tiếng, hết sức điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
“Nghe đây, Czeslaw Mayer. Có vẻ như mày cũng sẵn sàng cho đớn đau đến một mức nào đó. Thế nhưng, khi nhìn thấy tao, khi đối đầu với Rail Tracer, nỗi lo mà tao thấy trong mắt mày rốt cuộc là gì?”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt của Czes. Từng tế bào thần kinh trên mặt Czes tưởng như đều đã bị khóa chặt: Cậu không thể động đậy, không thể nhắm mắt hay nhìn lảng đi. Đôi mắt Claire dữ dội đến như thế.
“Thứ mày sợ hãi là sự bất định. Mày nghĩ rằng, ở đâu đó, sẽ có những nỗi đau và thống khổ mà mày chưa từng trải qua. Nó khiến cho mày sợ nỗi bất định hơn tất cả mọi người. Tao nói đúng chứ? Mày nghĩ mày biết đôi chút về đớn đau, nên nỗi sợ của mày cũng lớn gấp đôi bất cứ ai khác. Phải không?”
Khuôn mặt Czes phản chiếu lên đôi mắt ma quái ấy, và cậu thấy bản thân đang bị nỗi kinh hoàng nuốt trọn. Trẻ con hay trưởng thành, không còn gì quan trọng nữa—bản thể giả vờ làm trẻ con, hay bản thể ra vẻ như người lớn—bởi đôi khi, Czes cũng chẳng biết đâu mới là thật. Nếu nghĩ như vậy thì, khuôn mặt khiếp đảm mà cậu thấy đây có lẽ mới chính là cậu.
Mắc kẹt trong sợ hãi, Czes bắt đầu nghẹn ngào, mà thậm chí còn không hề hay biết.
“Tao sẽ ban nó cho mày. Tao sẽ cho mày cái nỗi đau bất định ấy.”
Quẹt nhẹ dòng nước mắt bằng một tay, Claire khẽ khàng nói với cậu bé.
“Cho tới khi mày quên cả đường về.”
“Ừm, đúng là thế. Nhưng mày có thấy ánh mắt của nó không? Cái bản mặt của nó nhìn cứ như muốn bảo tao là 'Mày không thể giết được tao đâu.' Nó tin chắc rằng chúng ta sẽ không giết nó! Nó dám coi Ladd Russo vĩ đại đây như một thằng hề, mày hiểu không? Kiểu như là, mày biết đấy, nó làm tao phát ốm, nên là tao bắn nó thôi.”
“Ừ, nhưng mà, thôi nào...”
“Cơ mà, tao vẫn không thích thế. Ngay trước khi tao thổi tung đầu nó, mặt nó vẫn cứ lạnh như băng... Rốt cuộc thế là sao chứ?”
Khi Czes mở mắt ra, Ladd cùng đồng bọn đã không còn trong buồng nữa.
...Lạ thật. Không ngờ tên đó lại khó tính hơn những gì ta tưởng. Ta bất tỉnh được bao lâu rồi? Thường là khoảng chừng hai mươi giây...
Cơ thể của Czes đã tương đối quen với việc bị phá hủy phần đầu. Cậu gần như đã lấy lại được ý thức khi cơ thể phục hồi xong.
Hừm. Suy cho cùng, hắn cũng phá hủy đầu ta khá thường xuyên. Bằng vũ khí cùn, dao, bờ tường, sàn nhà... Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên ta bị bắn bằng súng đấy. Cảm giác cơn đau kết thúc trong một khắc như vậy cũng khá hay.
Sau khi xác minh rằng vết thương trên đầu đã khép miệng hoàn toàn, Czes bắt đầu rời khỏi toa hành lí.
Đột nhiên—
“Chết dở! Jacuzzi! Ở lại với bọn tôi! Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà!”
“Vết thương của cậu rồi sẽ ổn thôi!”
Có tiếng hét ngoài hành lang, đang tiến về phía cậu. Chúng thuộc về cặp đôi tay súng kì quái, Isaac với Miria.
Nghĩ rằng bị phát hiện sẽ không phải ý hay, Czes vội vã núp sau một đống hành lí.
“Hả? Không có ai ở đây hết.”
“Phải đó, vắng tanh luôn!”
Isaac cùng Miria bắt đầu tìm phía sau đống hành lí. Canh thời gian đúng lúc họ chuẩn bị đến gần, Czes đi vòng sang phía bên kia, cẩn thận không phát ra tiếng động.
“Lạ thật đấy. Căn cứ theo lời của chúng, thì ắt phải có ai đấy bị bắn chết ở đây chứ.”
“Phải đấy, kiểu như ai đó đưa ra một giao kèo, và chúng từ chối rồi bắn chết người đó chứ!”
Sao chúng lại biết đến vậy? Mặc dù không khỏi băn khoăn, Czes vẫn nhân thời cơ Isaac và Miria bước sang phía sau đống hành lí để thoát khỏi căn buồng.
Không còn cách nào khác. Ta đành phải để mắt đến tình thế thêm một lúc nữa thôi. Suy cho cùng, đám áo đen cũng có khả năng sẽ giết hết đám con tin trong toa ăn mà.
-----
Czes không hề để ý, nhưng...một nhân vật khác cũng đã ẩn náu trong căn buồng vừa rồi.
Một nhân vật nhuốm đầy màu đỏ, như màu của rượu vang.
Mình hoàn toàn không nhận ra. Ai ngờ thằng bé Czes kia lại ẩn chứa đầy mưu đồ xấu xa cơ chứ? Hoặc là, không, mình đoán nó không phải một thằng bé.
Claire là người phụ trách danh sách hành khách, nên cậu có thể chắp nối tên và mặt của phần lớn mọi người... Mặc dù đám áo trắng với áo đen dường như đều dùng tên giả.
Cậu vô tình nhìn thấy một tốp áo trắng đi vào căn buồng đây, nên cậu quyết định lẻn vào từ đằng dưới. Mỗi toa trên tàu đều có một phần ván sàn có thể mở ra, dành cho những khi kiểm tra đột xuất.
...Vậy nên cậu đã đẩy cửa sập trong góc buồng lên, nhưng cậu chưa từng nghĩ là sẽ được nghe một cuộc hội thoại như vậy. Ngay khi nghe thấy giọng Isaac và Miria, Claire liền chui xuống dưới, lặng lẽ đóng cửa sập lại.
Được rồi, làm gì tiếp đây? Czes chết rồi, nên cứ coi là đã ổn đi. Chắc là mình sẽ theo thứ tự để đến toa hạng hai mà đám áo trắng đang trú ngụ.
Claire, người nấp sau đống hàng suốt nãy giờ, quả quyết rằng Czes đã bị bắn chết.
Trước thời điểm này, Claire đã xử lí hai tên áo trắng trong toa hạng ba. Vì không muốn gánh vác thêm phiền hà nào nữa, cậu ném chúng ra khỏi con tàu, cùng với xác của ba tên áo đen ở cùng toa với chúng.
Cậu tạm thời phải trở lại mấy toa cuối là vì có lí do. Trừ khi gửi tín hiệu từ toa nhân viên vào những thời điểm xác định, các kĩ sư sẽ nhận ra là có vấn đề và dừng tàu lại. Nếu chuyện đó xảy ra, đám áo đen và áo trắng có thể sẽ nổi điên và bắt đầu giết hành khách. Kể cả khi không có chuyện đó, thì nếu tàu đứng yên, cá nhân Claire vẫn sẽ phải chịu thiệt.
Cũng có thể đám áo đen đã chiếm được quyền kiểm soát đầu máy. Tuy nhiên, do đã phải tốn công bố trí một tay điều phối giả, chúng chắc hẳn cũng muốn vận hành con tàu càng bình thường càng tốt. Đám áo đen có khi còn chưa nhận ra rằng tay điều phối trung niên đã chết.
Rút ra được kết luận ấy, Claire quyết định sẽ tiếp tục gửi tín hiệu đi.
Tức là cậu sẽ phải trở lại toa nhân viên vào những khung thời gian cố định.
Trên đường đi, cậu phát hiện đám áo trắng với Czes và đã đi theo, rồi từ đó tạo nên tình hình như bây giờ.
Chết dở. Không được. Tín hiệu tới đầu máy là trên hết.
Nhận thấy tiếp theo mình cần phải làm gì, cậu quay mặt sang phía bên kia con tàu.
May mắn thay, cậu vẫn còn chút thời gian nữa. Cậu quyết định thăm dò đám áo đen còn lại trong lúc đi.
-----
“Đó? Tuyệt lắm, đúng không? Đi bộ trên nóc tàu thích thật đấy, nhỉ?”
“...Lạnh quá...” Lua thì thầm đáp lại bằng giọng khe khẽ, lẩy bẩy.
Sau khi nghe về nóc tàu từ nhà ảo thuật xám, Ladd không hề do dự mà leo lên, và rồi, tưởng tượng xem: Trời sao thật kiều diễm, và không kẻ thù nào dưới kia có thể thấy hắn cả. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Thấy thế, hắn gọi cả Lua lẫn tên đồng bọn cùng lên, nhưng quả nhiên, ý kiến họ không được tích cực lắm.
“Hầy. Sao mày có thể nhảy nhót như kia ở một chỗ xóc nảy cỡ này chứ?'
Ladd đang tung tăng như không thấy gì, nhưng quả nhiên, giới hạn của hai người kia chỉ đến độ đứng được cho vững.
“Thật á? Bọn mày thăng bằng kém thật. Chúng mày nên ăn uống cân bằng hơn đi. Không phải tao biết gì nhiều đâu nhá.”
Ladd tiếp tục tiến lên, nghe chừng khá thất vọng.
Rồi hắn nhìn thấy vài bóng người ở cách đó mấy toa. Hắn không biết chúng là loại người nào, nhưng có vẻ chúng đang bò trườn trên nóc toa.
Đôi mắt Ladd sáng lên như đứa trẻ có đồ chơi mới, và hắn tính kế tìm hiểu xem chúng là ai.
“Ê, tao định lên toa hạng nhất một tí, nên là chúng mày, chắc cũng hiểu rồi đấy, về buồng rồi nghỉ ngơi đi.”
Không thèm đợi hai người kia đáp lời, Ladd chạy băng băng qua từng toa. Cái cách hắn gần như không phát ra tiếng trên đường chạy quả là rất ấn tượng.
Lua và tên đồng bọn nhìn nhau, rồi leo xuống thềm nối gần nhất với buồng của mình. Họ hoàn toàn không lo lắng. Họ thậm chí không tưởng tượng nổi cảnh Ladd thất bại trước một lũ áo đen vô danh.
-----
Chane đứng yên.
Trên mái một toa tàu hạng nhất, với làn gió buốt giá thổi sau lưng.
Sau khi hạ gục một tên áo trắng, cô quyết định leo lên nóc và để mắt đến tình hình một khoảng thời gian. Lính gác được bố trí trong toa ăn, và ở chính toa đó, hành lang với nội thất được gộp làm một.
Vậy tức là, với bất lợi về quân số, có khả năng rất cao đám áo trắng sẽ lao từ nóc tàu xuống để tấn công bất ngờ.
Chane dự định sẽ tự mình hạ sát toàn bộ chúng.
Cô sẽ không chấp nhận trợ giúp từ Goose hay bất cứ ai. Cô biết rồi có ngày chúng sẽ phản bội mình. Giống như Nader ngày hôm trước.
Nhóm của Goose chỉ theo đuổi một điều: Chúng muốn cơ thể như của Huey. Thứ tách biệt chúng với Nader là chúng ủng hộ cuộc khởi nghĩa. Tuy nhiên, trong mắt chúng, Huey không phải yếu tố trọng tâm. Chúng chỉ biết là, một khi đã khởi nghĩa thành công, Huey chắc hẳn sẽ cản đường chúng. Chúng giữ cái vỏ trung thành bởi đơn thuần muốn được nhận “phước lành” mà ông hứa sẽ ban cho. Phước lành được có cơ thể mà ông có.
Sau khi lấy được cơ thể ấy, chúng nhiều khả năng sẽ lưu đày Huey. Phải, nhóm của Goose đang ảo tưởng rằng chúng đã lừa được Huey và đang lợi dụng ông ấy. Đúng là một lũ ngu.
Chúng không hề biết rằng chính chúng mới là kẻ bị lừa.
Huey thường xuyên kể cho Chane—và chỉ mình Chane—sự thật. Có lẽ ông hiểu rằng cô sẽ đi theo ông cho đến tận cùng.
Cô biết rất rõ: Huey Laforet có một cơ thể bất tử.
Ông tuyển mộ lực lượng bằng cách hứa sẽ san sẻ sự bất tử ấy.
Nhưng Huey thực sự không thể san sẻ sự bất tử cho bất kì ai.
Ông hoàn toàn không quan tâm đến thế giới sau cuộc khởi nghĩa.
Thứ ông muốn là xác định giới hạn xã hội của người bất tử.
Bởi Huey chỉ muốn biết liệu một người bất tử có thể đánh bại được một quốc gia.
Cô cũng biết rằng: Huey đủ nhân từ để nói ông yêu cô.
Nhưng không phải như người tình. Hoàn toàn không phải thế.
Huey là cha của cô.
Và, do đó, bất tử không có tính di truyền.
Rất nhanh chóng, cơ thể cô sẽ già nua hơn cha cô.
Cô chắc hẳn sẽ chết trước khi ông làm thế.
Nếu nhóm của Goose giải cứu được Huey, chúng có lẽ sẽ tìm cách cướp đoạt sự bất tử từ ông bằng vũ lực. Tuy nhiên, trở thành tù nhân của quốc gia còn nguy hiểm hơn thế nữa. Cô nghe đồn có một người bất tử trong cấp lãnh đạo của Cục Điều tra. Người đàn ông đó có thể sẽ “ăn” ông ấy.
Chỉ có một người biết được quá khứ của cô.
Chỉ có một người là gia đình cô.
Chỉ có một người yêu cô.
Chỉ có một người cô yêu.
Huey Laforet.
Cô không thể để ông bị cướp mất. Cô không thể trao ông cho bất cứ ai.
Chane dự định sẽ giải cứu Huey. Cô biết cha cô sẽ không hài lòng với phương pháp này—bắt cóc con tin—nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Cô đã nói cô làm vậy vì cha mình, nhưng thực sự đó chỉ là vì khao khát của riêng cô, và không gì nữa.
Cô sẽ không để bất cứ ai ngáng đường cô, không cần biết chúng là gì.
Kể cả một con quái vật trong truyền thuyết.
Có hai bóng người đang bò trườn về phía cô, ở đằng trên toa ăn. Họ có vẻ không phải đám áo trắng, nhưng nếu họ định cản trở, cô sẽ không nương tay. Họ có thể là hành khách đang tìm cách trốn thoát. Nếu đúng là thế, chắc chắn cô sẽ lưỡng lự khi giết họ. Giữa cơn giằng xé của hai động cơ đối nghịch ấy, Chane không khỏi hình dung lại khuôn mặt và lời nói của Huey.
Tuy nhiên, đến lúc đó, một cảm giác kinh tởm chợt choán lấy Chane. Cô cảm thấy một sự hiện diện hãi hùng, như thể một thứ gì đó ám muội đang nhìn vào cô, như thể cái lạnh đang quấn lấy toàn thân cô vậy.
Nguồn gốc của nó ở ngay sau hai bóng người kia.
Một người đàn ông mặc vét trắng, áo quần lấm tấm màu đỏ tươi.
Theo bản năng, cô lập tức biết rằng đây chính là kẻ đã giết hai thuộc cấp của Goose trong toa ăn.
-----
“Cô em kia ác thật đấy.”
Ladd đứng trên đoạn cuối của toa ăn, liếc nhìn người phụ nữ đang đứng trên toa kế.
Không ngờ truy đuổi đám giun dế bò trườn kia lại đưa hắn đến với quý cô nóng bỏng này!
Ladd thầm tạ ơn bản năng của chính hắn. Hắn thực lòng mừng rỡ vì đã đuổi theo mấy cái bóng kia.
Hắn thấp thoáng bắt được ánh mắt cô ta qua làn khói. Đôi mắt mới gay gắt làm sao! Không hề đáng thất vọng chút nào. Đối với Ladd, ánh mắt kia mang một nỗi kinh hoàng thật dễ chịu. Một người phụ nữ thật sự đáng để giết. Hắn muốn nhấn chìm đôi mắt kia trong tuyệt vọng và sợ hãi ngay giây phút này.
Ladd, thủ lĩnh đám áo trắng, đã từng được coi như một con người bình thường. Ông chú Placido của hắn có giao kết với một góc của xã hội đen, nhưng hắn cùng gia đình vẫn được tận hưởng một môi trường không có gì quá khác biệt. Không có một lí do rõ ràng nào cho bóng tối trong tim hắn. Có thể nói hắn được nuôi dạy trong một gia đình hoàn toàn bình thường, theo quan niệm về Chicago.
Khao khát tàn sát trong hắn không phải hệ quả của bất kì trải nghiệm đặc biệt nào. Nó đột nhiên hiện ra trong đầu hắn: sự sống với cái chết của con người, và khác biệt giữa những người chết và những người không. Hắn nghĩ về nó, đơn giản vậy thôi, theo cách điềm nhiên như khi nghĩ về thực đơn buổi tối.
Dẫu trái tim hắn mưu cầu một câu trả lời cuối cùng, quá trình ấy vẫn dần bào mòn tinh thần hắn. Trước cả khi nhận ra, trái tim hắn đã héo úa đến không thể chữa khỏi rồi. Những niềm tin méo mó cứ thế lớn lên, trong khi hắn không biết làm sao để chấp nhận hay thỏa hiệp cả.
Không hề có một bi kịch, một nỗi đau, hay một quá khứ thực sự lầm lỗi. Không có lấy chút kết nối với bất cứ thứ gì kể trên, hắn đã thoái hóa thành một thằng cuồng sát vô phương lạc lối. Nếu có một thứ gì đó ở hắn không bình thường, thì đó phải là tốc độ lĩnh hội của hắn. Nó khiến kinh nghiệm giết người của hắn nhanh chóng phát triển, như thể nó là một phần của hắn ta.
Ẩn sau những kiểu cách, hắn cũng có niềm tin riêng, nhưng chúng chẳng là gì ngoài những cái cớ được coi như “gu thẩm mĩ.” Thuận theo những khát khao, hắn lang thang qua tình thế bất thường trên con tàu này.
Và giờ, hắn đã phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng thú vị.
Một cơn gió lướt qua, phơi bày toàn bộ người phụ nữ.
Lấy đó làm dấu hiệu, Ladd vô thức hét lên.
“Êêêêêêêêê, cô em mặc cái váy kia có lạnh không thế------?”
-----
Claire đang thấy bối rối.
Cậu đã thành công gửi tín hiệu từ toa nhân viên đến đầu máy mà không gặp chuyện gì; tới đây thì vẫn ổn. Một tay súng kì lạ có mặt tại đấy, khiến việc vào buồng đôi chút khó khăn, nhưng một nam thanh niên xăm mặt với một gã khổng lồ đã mang anh ta đi, nên cậu vẫn gửi tín hiệu đúng lịch trình. Bằng cách đó, cậu đã câu thêm được ít thời gian.
Thứ gây phiền cho cậu là những chuyện sau đó.
Claire trèo xuống gầm tàu và tìm đường đến toa hạng hai; không vấn đề gì cả. Cậu cũng không cảm thấy gì khó khăn khi bám lấy phần nhô ra bên hông tàu hay nhìn trộm qua cửa sổ hết. Vấn đề là đang có hành khách hạng ba ở trong căn buồng mà đáng lẽ phải thuộc về đám áo trắng. Không những thế, còn có tận hai người.
Một người là vị khách nam quấn vải xám kín từ đầu đến chân. Ông ta là một bác sĩ tên Fred, nếu cậu nhớ không nhầm. Còn về người kia... Khuôn mặt cậu ta đầm đìa máu, và Claire không tài nào đoán được đó là ai. Claire đoán cậu ta là khách hạng ba bởi quần áo cậu ta không khác gì loại mà đám giang hồ ngỏ hẻm hay mặc. Cậu không hề có ý phân biệt đối xử dựa trên vẻ ngoài: Toàn bộ những hành khách ăn mặc như thế đều lựa chọn toa hạng ba.
Có vẻ như, vị bác sĩ với trang phục ảo thuật gia—Fred—đang chữa trị cho anh chàng mặt đẫm máu.
Bản thân hành động ấy vô cùng bình thường, nhưng tại sao ông ta lại làm thế ở toa hạng hai, và còn ở buồng của đám áo trắng nữa?
Những câu hỏi cứ thế lướt qua tâm trí Claire.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, và một người đàn ông với một phụ nữ mặc đồ trắng bước vào trong. Claire biết mặt bọn này: Chúng là hai trong ba tên áo trắng có mặt trong căn buồng nơi Czes bị bắn.
“......Ơ.”
Ngay lúc cửa được mở, Lua thốt lên bằng giọng không ai nghe thấy.
“Bọn bẩn thỉu kia, chúng mày là ai?!” tên đồng bọn áo trắng gào lên sau đó.
Chúng vừa mới trở về phòng mình, nhưng tại sao gã ảo thuật gia chúng gặp ban tối lại ở đây, và tại sao gã lại chữa trị cho kẻ mà Ladd vừa mới hành hạ lúc trước?
“A, đây là phòng các vị à?”
Nhà ảo thuật nhẹ nhàng lên tiếng.
“Người bạn Ladd của các vị đã hào phóng cho tôi ở lại đây, và tôi cũng chấp nhận đề nghị ấy. Cảm ơn các vị nhiều.”
Nói xong, nhà ảo thuật liền tiếp tục chữa trị.
Hai người mặc đồ trắng ngơ ngác nhìn nhau. Khuôn mặt chúng như muốn nói rằng, Chuyện gì đây? Ai mà ngờ Ladd lại làm thế...
Vẫn không hề ngơi tay, nhà ảo thuật nhìn sang cặp đôi mặc đồ trắng, rồi gật đầu đầy nhã nhặn.
“Tôi thực lòng xin lỗi, nhưng các vị có thể giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường được không?”
Chuyện gì thế này? Từ cuộc trao đổi kia, thật khó có thể đoán tay Fred đây là bạn hay thù...
Giữa lúc đang đăm chiêu suy nghĩ, cậu bất chợt nhận ra là người phụ nữ mặc đầm trắng đang nhìn về phía mình.
Cậu cũng nhìn sang đó, và hai người chạm mặt nhau. Claire tưởng người phụ nữ sẽ thét lớn, song cô ta chỉ lặng lẽ dõi theo, không hề biểu lộ gì.
Lạ thật đấy... Chậc, cũng không sao. Mình sẽ để dành lại chỗ này.
Vừa nghĩ thế, Claire vừa chậm rãi nhích khỏi cửa sổ.
Đột nhiên.
Cậu nghe thấy tiếng ai đó chạy trên nóc tàu với vận tốc kinh hoàng. Chính xác hơn, có hai người, một người đuổi theo người kia.
Thay vì leo xuống, Claire lại nhô thân trên lên quá đoạn gờ của tấm mái. Khi cậu nhìn theo hướng mà hai tiếng chân nhỏ dần đi, hai bóng người dường như đang tiến tới toa cuối. Dựa theo màu quần áo, vốn lấp lánh mờ ảo dưới ánh trăng, một phụ nữ mặc đầm đen dường như đang đuổi theo một gã đàn ông mặc vét trắng.
Leo xuống lần nữa, Claire luồn mình vào gầm tàu. Khác với người phụ nữ trốn vé, với lối di chuyển như loài khỉ, chuyển động của cậu nhanh nhẹn mà vẫn rất chắc chắn. Mỗi lần cơ thể cậu đung đưa, cậu trông không khác gì một con nhện đỏ khổng lồ cả.
Khi đã chạm đến một thềm nối nằm gần toa hạng ba, Claire leo lên một thoáng chốc. Cậu muốn xác nhận lại vị trí của bóng áo đen với bóng váy trắng kia, nhưng có vẻ như chúng vẫn còn đang trên mái.
Nghĩ rằng nên kiểm tra hành lang, cậu nhìn trộm qua tấm kính trên cửa vào—và chau mày.
Cậu có thể thấy một cái bóng đang rón rén đi dọc hành lang toa hạng ba. Cái bóng khá thấp bé, và Claire nhận ra đó là ai ngay, nhưng một mối nghi mơ hồ chợt hiện lên tâm trí.
Chẳng phải thằng bé chết được một lúc rồi sao?
-----
Czes bước vào một căn buồng hạng ba và ngồi xuống một dãy ghế không nệm lót. Giường chỉ được cung cấp từ toa hạng hai trở lên. Ở toa hạng ba, khách phải ngủ trên ghế.
Những căn buồng còn lại nằm giữa toa hành lí với nơi đây đều đang chứa hành khách bị bắt trói. Cậu đã phải kiểm tra từng buồng, lén lút nhìn qua từng khe cửa, cho tới khi tìm thấy một buồng còn trống.
Kể cả thế, cậu vẫn không thấy tên áo đen nào. Cậu tưởng rằng chúng phải đang canh gác những hành khách bị bắt trói. Czes có đôi chút băn khoăn, song cậu tự trấn an rằng đám áo trắng chắc hẳn đã xử lí hết chúng rồi.
Tạm thời thì, ta sẽ theo dõi tình thế từ trong đây. Công việc sẽ dễ dàng đi nhiều nếu ta ra tay sau khi đám áo đen hoặc đám áo trắng xử lí được phe đối lập.
Czes lặng lẽ khép mắt, định bụng nghỉ ngơi một thời gian. Tuy nhiên, hòng chắc chắn tuyệt đối rằng mình không thật sự thiếp đi, cậu vẫn cẩn thận giữ cho nhận thức không trôi mất.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa khẽ mở.
“!”
Ngay lập tức, Czes nhỏm mình lên, dồn hết tâm trí sang lối vào căn buồng.
Khe hở càng lúc càng rộng thêm, và thứ hiện lên, che khuất ánh sáng từ hành lang vào, là—một bóng người kì quái mặc đồ đỏ, khuôn mặt đầy máu me.
Dáng vẻ đó làm Czes hoang mang một hồi, nhưng ngay khi nhận ra một phần nhỏ bộ đồ không có màu đỏ thẫm, cậu liền biết nó thật sự có màu gì. Đây không phải màu nguyên bản của nó. Bộ đồ kia ắt hẳn đã phải dính một lượng máu khổng lồ.
Vì phần màu có thể thấy còn lại là màu trắng, Czes đã ngộ nhận rằng người này là một trong đám áo trắng ngoài kia.
“Anh là ai? Bạn của anh Ladd hả?”
Cậu trả lời bằng giọng trẻ con, song người đó không trả lời.
“Cái gì thế...? Anh là ai?”
Một nỗi bất an bắt đầu manh nha trong cậu.
Mặc kệ lời của Czes, người mặc đồ đỏ đóng cánh cửa đằng sau lưng. Giờ Czes hoàn toàn đơn độc với một kẻ lạ lẫm, và nỗi lo cứ thế tăng vọt.
Đây có thể là người bất tử. Czes không thấy gã trong toa ăn, nhưng dựa trên phong thái của gã, khả năng đó không phải là bất khả thi.
“Thôi nào, nói gì đi chứ. Tôi là Thomas, được chưa? Tôi nghĩ là có lẽ anh tìm nhầm người rồi.”
Cậu dễ dàng thốt cái tên giả ra. Nói cách khác, cái tên bí ẩn này không phải người bất tử. Trong thâm tâm, Czes thở phào nhẹ nhõm. Miễn là gã ta không bất tử, cậu chẳng việc gì phải sợ hết.
Tuy nhiên, trước những lời của bóng ma đó, một cơn sóng bất an lại lần nữa chiếm lấy cậu.
“Sao em lại nói dối hả, Czes? Hay đúng hơn, Czeslaw Mayer.”
“S-sao anh lại biết tên tôi?”
Gã màu đỏ không trả lời. Czes tuyệt vọng lục tìm lại kí ức, đinh ninh rằng mình phải gặp gã đâu đó trước kia. Cậu cảm giác như mình đã từng nghe thấy giọng gã, nhưng cậu không nhớ nổi nó thuộc về ai. Cậu cho rằng gã chỉ đơn thuần là có giọng nói từa tựa như một người khác.
Czes không một lần nhận ra rằng gã chính là người nhân viên đứng kiểm tra hành khách trước khi lên tàu.
Kia là ai? Gã kia là cái quỷ gì? Đôi mắt đấy là sao? Cái nhìn của chúng còn kinh khủng hơn gấp vạn lần tên Ladd đó. Thế là sao? Cứ như gã không phải là con người. Nhưng không thể là thế. Trừ khi... Khoan đã. Nếu con quỷ ban sự bất tử cho ta có tồn tại, thì có lẽ—
Câu chuyện phiếm từng nghe ở toa ăn hiện lên trong đầu cậu bé, và không kiềm nổi bản thân, cậu thốt lên thành tiếng.
“Ra...Rail Tracer...?”
Nghe cậu lẩm nhẩm thế, con quái vật nom đôi chút sững sờ, và đồng thời cũng khá thích thú.
“Hừm. Ngươi biết à. Ấn tượng đấy.”
Tâm trí Czes tua ngược lại nội dung cậu chuyện Isaac kể. Nếu em dám làm điều xấu, Rail Tracer sẽ ăn thịt em...
Nhịp tim cậu nhảy vọt. Bóng ma bước một bước lại gần cậu ta.
“Tao là—Rail Tracer.”
Với sự tự tin tuyệt đối, Claire tuyên bố một câu mà bình thường sẽ chẳng khác gì một trò đùa vô vị với người nghe.
Tuy nhiên, Czes đã thấy đôi mắt đó, và cậu biết đấy không phải là đùa. Đối lập hoàn toàn với cách gã nói, đôi mắt gã ngập tràn một ánh sáng tối tăm, chỉ chực chờ nuốt chửng mọi thứ của kẻ thù.
“Tao biết mày không phải một đứa bé, và tao biết mày muốn gì... Nên chắc tao cứ việc thẳng tay mà giết mày thôi.”
Vì đối phương không phải trẻ em, nên Claire không hề có ý định tỏ lòng nhân từ. Czes là kẻ thù của con tàu, và cũng đang cấu kết với Nhà Runorata. Nếu cậu là kẻ thù theo cả hai hướng, thì chừng đó là quá đủ để kết liễu cậu ta.
“Wah—waaaaaugh!”
Đối mặt với một kẻ vừa mới tự xưng là con quái vật huyền thoại có khả năng nuốt chửng đối phương, Czes điên cuồng giơ một tay lên trời. Một sợi dây da quấn quanh bên tay đó, giữ lấy một vật hình que bọc trong vải.
Czes vội vàng rút vật này khỏi tay và xé rách lớp bọc.
Nằm dưới lớp vải là một con dao sắc. Nó nhìn rất tương đồng với một con dao mổ, nhưng lại dài gần gấp đôi.
Czes khuỵu gối xuống, rồi bổ nhào vào tên kia.
Ngay trước mặt bóng ma ấy, cậu rướn thẳng lên, vươn hết cỡ, cố gắng chém đứt họng gã bằng con dao dài. Một tia bạc quét gọn một cú, nhắm đúng vào họng gã ta.
Bộp.
Người đàn ông không nhúc nhích lấy một li. Chuyển động như đang bắt một con muỗi, gã nhẹ nhàng tóm lấy tay Czes, ngăn chặn nó hoàn toàn.
Rồi, trước khi Czes kịp chống trả, gã tung trọn một đòn phản công.
Bóng ma vô hiệu con dao bằng tay phải. Gần như cùng thời điểm, tay trái gã chộp lấy cổ Czes như cái gọng kìm, rồi xé toang một mảng thịt ở họng ra.
“Ự...”
Czes khe khẽ rên lên. Tay trái bóng ma nhuốm màu đỏ thẫm, và máu rơi tong tỏng xuống sàn. Gã giật lấy dao Czes, rồi đá văng cơ thể cậu đi, thật mạnh.
Lẩy bẩy điên cuồng, cậu bé ngã ra sau, rồi đổ sầm xuống sàn tàu phía cuối, ngay dưới ô cửa sổ.
Da thịt quanh động mạch cảnh của cậu đã bị giật đứt. Trong hoàn cảnh bình thường, không cần biết ra sao, đấy chắc chắn không phải một vết thương mà cậu có thể trụ được.
Thế là xong.
Claire liếc nhìn cậu bé, rồi bắt đầu rời khỏi buồng. Tuy nhiên, cảm thấy có gì lạ trên bàn tay, cậu dừng lại. Khi cậu nhìn sang, tự hỏi đang có chuyện gì, lớp máu trên tay cậu bất chợt run lên. Cơn run rẩy nhất định không thể đến từ tay cậu. Chính chất lỏng kia mới đang rung lắc.
Cái gì đây?
Máu của Czes đang rơi từ tay cậu xuống sàn với nhịp độ khủng khiếp. Không có lấy một giọt nào còn đọng trên tay Claire.
Chỗ máu chảy xuống sàn cựa quậy như thể đang còn sống, bò trườn lại nơi chúng thuộc về—cơ thể Czes.
Chỗ máu văng tung tóe khắp phòng thì lũ lượt hợp lại với nhau, lúc nhúc quanh vết thương của Czes.
“Ồ. Ra là có vậy thôi.”
Ngay lúc vết thương khép miệng hẳn, Czes thì thầm mừng rỡ, cất giọng như trẻ thơ.
“Vậy ra ngươi cũng chỉ đến thế. Chẳng đáng để ta phải hoảng hồn. Ta cứ tưởng ngươi sẽ nuốt chửng ta hay làm gì đó chứ.”
Đứng bật dậy như thể chẳng có gì xảy ra, Czes nói, miệng khúc khích cười.
“Bất ngờ không? Ta là người bất tử, ngươi thấy đấy.”
Bóng ma đứng sững lại, ngay trước mắt cậu ta. Quá dễ dàng, Czes thầm nghĩ. Ban đầu cậu cứ nghĩ gã là quái vật, nhưng quả nhiên, gã giết chóc cũng y như người thường mà thôi. Tức là chẳng có gì phải sợ hết.
Dĩ nhiên: Ta sẽ lợi dụng tên này. Nếu ta bảo mình sẽ cho y một thân xác bất tử, y chắc hẳn sẽ sẵn lòng giết hết hành khách trong toa ăn cho ta.
Czes mỉm cười rạng rỡ, quyết định đưa ra “yêu cầu” với gã màu đỏ trước mặt cậu ta.
“Nghe này, ta có thể nhờ ngươi—?”
“Không.”
Hả?
Tâm trí Czes khựng lại một hồi. Cậu còn chưa bảo gã là muốn nhờ cái gì nữa.
“Mày định bảo tao giết hết hành khách trong toa ăn, đúng chứ? Tao không đời nào nhận cái lệnh đấy đâu.”
Lại thêm một lần nữa, nỗi bất an trỗi dậy bên trong Czes.
Sao y lại biết được?
Nụ cười thư thả của Czes đã biến mất. Đổi lại, khuôn miệng bóng ma kia cong lên như đang thấy hứng thú.
“Bất tử cơ à? Thú vị đấy.”
Claire điệu nghệ vẩy tay, và một tiếng “phập” cất lên khe khẽ.
Đó là âm thanh của con dao dài cắm vào trán Czes, ngay chính giữa hai mắt.
Cơn đau man dại xuyên phá đầu cậu ta, nhưng cậu vẫn cố giữ tỉnh táo, mặc dù mắt đã mờ nhòe và hộp sọ bị bao trùm trong đớn đau. Tận dụng đôi tay đang lẩy bẩy, cậu thành công rút lưỡi dao ra.
Cơn đau theo đó dứt hẳn, và giác quan cậu ta cũng bình thường dần.
“Cũng có hơi đau đấy, nhưng chưa đủ để giết ta. Không gì có thể, thật đấy.”
Giả vờ làm trẻ con không còn ích lợi gì nữa. Czes chuyển sang tông giọng người lớn và bắt đầu tìm cách chống lại con quái vật trước mặt cậu ta.
Hiện giờ, cậu đã lấy lại được vũ khí, nhưng dùng sức chống lại tên này gần như là bất khả thi.
Với lại, Czes cũng chưa từng mơ rằng gã sẽ tảng lờ cơ thể bất tử của cậu đi chỉ bằng một câu như “Thú vị đấy.”
Bóng ma đỏ thẫm bước về phía Czes thêm vài bước và lên tiếng, vừa nói vừa nắn cổ.
“Được rồi. Tao nên làm gì với mày đây? Nếu mày là người bất tử, thì có nghĩa mày vẫn sẽ ổn nếu tao lột da mày hoặc móc mắt mày hoặc bóp nát tim mày trong lúc mày còn sống đúng không?”
Claire thờ ơ hỏi, và Czes đáp lời với vẻ thờ ơ tương đương.
“Cứ thoải mái. Ta quá quen với cái loại đau đớn đấy rồi.”
“Vậy à?”
Czes nhớ lại vô vàn kiểu tra tấn mà hắn từng áp đặt lên cậu ta. Cậu đã quá nhiều lần phải trải nghiệm cái loại khổ đau mà bóng ma vừa nhắc tới, suốt những năm ấu thơ rồi.
Nhìn thẳng vào mắt Claire, Czes bắt đầu cất lời bằng giọng điềm đạm mà gay gắt.
“Ngươi đã bao giờ bị dùi nóng chọc vào mắt với tai chưa? Đã có ai ngâm ngươi vào bồn a xít chưa? Ngươi đã từng bị ném vào một đám cháy, trong khi vẫn còn sống chưa? Một kẻ ta từng tin đã hành hạ ta như thế mỗi ngày. Ngươi biết cảm giác khi ấy nó như nào chứ? Ta sẽ không quỳ gối trước thứ bạo lực man rợ của ngươi. Tâm thế trước nỗi đau của ta đã ở đẳng cấp hoàn toàn khác rồi!”
Im lặng lắng nghe xong, Claire bước thêm bước nữa về phía Czes và nói.
“Vậy thôi à? Mày thực sự chỉ có thế thôi sao?”
“Cái...cái gì?”
“Thế thì tệ quá. Đấy chỉ là thú vui thôi. Một đống thú vui bệnh hoạn hết thuốc chữa. Ừ thì, tao cũng không hiểu mấy cái thứ đấy lắm, nhưng—”
Một bước nữa, và cậu vỗ nhẹ bàn tay lên má Czes.
“Mày đã bao giờ bị róc chậm rãi từng thớ thịt ra khỏi cẳng tay khi vẫn còn sống chưa? Đã có ai chạm khắc đủ thứ lên xương tay mày sau đó chưa? Mày có biết gì về phương pháp xử tử của người Hoa không? Về tra tấn kiểu Nhật? Mày có biết đám quý tộc đồi bại ở châu Âu làm gì để kéo dài sự sống không?”
Claire dừng vỗ lên má Czes, và một gam màu quái dị hiện lên trên mắt của cậu ta. Cứ như cậu đang tìm cách hút lấy linh hồn Czes vậy.
“Nhờ công việc của mình, tao biết hàng đống cách để tiêm nhiễm nỗi đau. Một vài cái có thể gây chí mạng đấy.”
Đối mặt với đôi mắt kia, Czes gào thét không thành tiếng. Rồi cậu dồn hết sức bình sinh mà vung con dao trên tay phải tới...hoặc là cố làm vậy.
Cạch.
Ngay lập tức, Claire đã tóm được lưỡi dao dài giữa hai hàm răng. Cậu ngoạm cả bàn tay Czes cùng với nó, và cắn đứt mấy ngón tay mảnh mai theo cách rất gọn gàng.
“Gyaah…aaah!”
Czes hét lên đờ đẫn, và máu tuôn chảy từ tay phải của cậu ta.
Claire nhổ con dao với đống da thịt đầy máu xuống sàn, rồi kẹp chặt lấy đầu Czes bằng hai tay và lên tiếng, hết sức điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
“Nghe đây, Czeslaw Mayer. Có vẻ như mày cũng sẵn sàng cho đớn đau đến một mức nào đó. Thế nhưng, khi nhìn thấy tao, khi đối đầu với Rail Tracer, nỗi lo mà tao thấy trong mắt mày rốt cuộc là gì?”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt của Czes. Từng tế bào thần kinh trên mặt Czes tưởng như đều đã bị khóa chặt: Cậu không thể động đậy, không thể nhắm mắt hay nhìn lảng đi. Đôi mắt Claire dữ dội đến như thế.
“Thứ mày sợ hãi là sự bất định. Mày nghĩ rằng, ở đâu đó, sẽ có những nỗi đau và thống khổ mà mày chưa từng trải qua. Nó khiến cho mày sợ nỗi bất định hơn tất cả mọi người. Tao nói đúng chứ? Mày nghĩ mày biết đôi chút về đớn đau, nên nỗi sợ của mày cũng lớn gấp đôi bất cứ ai khác. Phải không?”
Khuôn mặt Czes phản chiếu lên đôi mắt ma quái ấy, và cậu thấy bản thân đang bị nỗi kinh hoàng nuốt trọn. Trẻ con hay trưởng thành, không còn gì quan trọng nữa—bản thể giả vờ làm trẻ con, hay bản thể ra vẻ như người lớn—bởi đôi khi, Czes cũng chẳng biết đâu mới là thật. Nếu nghĩ như vậy thì, khuôn mặt khiếp đảm mà cậu thấy đây có lẽ mới chính là cậu.
Mắc kẹt trong sợ hãi, Czes bắt đầu nghẹn ngào, mà thậm chí còn không hề hay biết.
“Tao sẽ ban nó cho mày. Tao sẽ cho mày cái nỗi đau bất định ấy.”
Quẹt nhẹ dòng nước mắt bằng một tay, Claire khẽ khàng nói với cậu bé.
“Cho tới khi mày quên cả đường về.”
Danh sách chương