Rachel nằm dưới gầm tàu, chậm rãi thở từng hơi.
Cô tìm được một khe hở vừa đủ cho một người trưởng thành ngả lưng, và đang đặt mình lên đó, thả lỏng hai tay và chân. Cô nhìn quanh, chỉ cử động đúng phần đầu, song không thấy con quái vật đỏ đâu hết.
Cô đã nghỉ ngơi được ít lâu, song dường như vẫn chưa thể rũ bỏ nỗi bất an về con quái vật. Run rẩy liên hồi, cô đành tạm thời tìm cách thích nghi, từ từ lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Một thoáng trôi đi, và tâm trí cô cũng bình ổn dần.
Được rồi. Cứ coi như mình trông gà hóa cuốc đi.
Cô hoàn toàn nhận thức được rằng tất cả là thật, song cô ép bản thân phải nghĩ như thế. Bất kể thế nào, thứ quan trọng nhất bây giờ vẫn là tình hình trong toa ăn sau biến cố ban nãy.
Đúng lúc cô quyết định quay lại toa nhà ăn và xem xem mọi chuyện thế nào...
Kítttt.
Giữa tiếng gầm chói tai của đoàn tàu chạy, cô tưởng như mình vừa nghe thấy tiếng kính vỡ.
Một khắc sau, thứ gì đó bất chợt quấn lấy thanh xà nằm ngay bên cạnh cô.
Cảnh tượng thật quá đỗi quen thuộc.
Một bóng hình đỏ thẫm vươn mình theo chiều ngang, chỉ có đúng hai chân nâng đỡ, bằng cách móc vào gầm dưới của con tàu, và nó đang khóa chặt lấy một ai đó khác.
Rồi nó dí bàn tay phải của người đó xuống mặt đường đang băng qua với tốc độ kinh hoàng—
Rachel nghĩ mình sắp phát mửa, nhưng kể cả thế, cô vẫn không thể nào tảng lờ được. Cứ như là, ngay khoảnh khắc cô ngoảnh mặt đi, con quái vật đó sẽ quay sang cô vậy. Cơn buồn nôn của cô còn có một lí do nữa: Người mà con quái vật đang giết là một cậu nhóc vẫn còn tương đối nhỏ. Cô biết cậu ta. Là thằng bé trò chuyện với tay súng dị hợm cùng bạn bè anh ta trong toa ăn.
Cả hai chân lẫn cánh tay phải gầy nhẳng của cậu bé đều đã biến mất. Thằng bé nhất định đã chết từ lâu, làm vậy thì được cái gì? Giữa lúc đang run rẩy, với câu hỏi ấy quay cuồng trong đầu, một mảnh kim loại trên tay áo cô va vào đống xà xung quanh và bắt đầu cất tiếng khe khẽ.
Tiếng lách cách bé nhỏ, lẩy bẩy ấy đáng lẽ phải bị tiếng gầm của đoàn tàu nhấn chìm ngay. Chính Rachel còn chẳng nghe được nó nữa.
Nhưng tai họa màu đỏ kia lại nhận ra ngay tức thì.
Cái đầu nó xoay về hướng cô. Ánh sáng phản chiếu từ mặt đường nằm khuất sau nó, và cô không thể nhìn rõ mặt nó trông như nào. Vậy mà con quái vật vẫn quả quyết quay sang Rachel và lẩm nhẩm thành lời.
“Con ả trốn vé...”
“KHÔÔÔÔNNNNGGGG!”
Thét lên từ tận cùng cuống phổi, Rachel lao một mạch về đằng trước con tàu. Trên đường đi, cô bất cẩn đến nỗi bờ lưng suýt thì quét xuống đường, nhưng như thế cô mới di chuyển được nhanh hơn. Bám lấy gầm tàu như con lười, vậy mà lại di chuyển nhanh gấp trăm, Rachel tan biến vào đêm tối.
Trong lúc Claire tiêm nhiễm vô vàn kiểu nhục hình lên Czes, cậu bé đã không tài nào chịu nổi và tìm cách nhảy từ cửa sổ ra.
Cậu bé đập nát lớp kính và cố gắng đào tẩu, nhưng Claire đã kịp tóm lấy tay cậu ta ngay trước khi cậu ta kịp làm thế và suýt nữa thì rơi khỏi con tàu. Vào khoảnh khắc cuối cùng, theo tiếng gọi của bản năng, cậu vung hai chân bám lấy đường ống giữa hai bánh xe và ngăn cho mình không rơi hoàn toàn.
Đúng lúc ấy, Claire tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thả từng mẩu của Czes khỏi con tàu (Liệu nó có đuổi theo thằng bé không?) và bắt đầu dí hai chân với tay Czes xuống đất.
Khi Czes chỉ còn mỗi tay trái, đôi tai tinh tường của Claire chợt bắt được một sự bất thường.
Cậu ngoảnh phần đầu cùng thân trên về hướng tiếng động đó, và tìm thấy cô ả trốn vé cách đây ít lâu.
Claire vừa mới cất lời, thì cô ả đã thét lên một tiếng xuyên thủng cả âm thanh từ con tàu. Trước khi cậu kịp can ngăn, cô ta đã tháo chạy với vận tốc mà đến cậu cũng phải kinh ngạc.
Tại thời điểm ấy, Claire bất chợt sững người. Giữ lấy cơ thể Czes bằng tay phải, cậu lôi sợi dây trong áo khoác ra—sợi dây thanh mảnh mà cậu tìm được ở toa hành lí. Dàn nhạc kia chắc hẳn đã dùng nó để cột mấy thùng hàng.
Claire khéo léo dùng nó để trói Czes vào khoảng trống giữa hai bánh xe, rồi bỏ cậu lại và rời đi, từ dưới gầm tàu.
Không ổn, không ổn. Không được nghĩ về thằng kia nữa, mình phải diệt trừ đám áo trắng với đám áo đen. Mình nợ con ả trốn vé đó vì đã lôi mình về thực tại. Để cảm ơn, chắc mình sẽ nộp cô ta cho cảnh sát và không động chạm gì nữa.
Trước khi đi, cậu có nói vài lời với Czes, mặc dù cậu không chắc cậu bé có còn tỉnh hay không.
“Vẫn còn nhiều trò cho mày lắm. Tao sẽ tiếp tục cho đến khi mày phát điên thì thôi.”
Tâm trí mơ hồ của Czes nghe thấy vài giọng nói loáng thoáng, ngay trên đầu cậu ta.
“Chuyện gì thế?”
“...Lại đây chút đã. Nhìn cái này đi.”
Ngay sau khi Claire rời đi, hai tên áo đen bỗng ló đầu ra khỏi căn buồng hạng ba.
-----
Một nhóm năm tên áo đen đã chia thành hai nhóm nhỏ hơn ở trước toa hạng ba. Nhóm ba tên đã chạm đến toa hành lí.
Thứ chúng thấy tại đó là một cái xác không còn thân dưới, nằm giữa một hồ máu đầm đìa.
“Khiếp thật...”
Chúng không khỏi hoảng hốt trước cảnh xác của đồng bọn nằm trong buồng hành lí đầu tiên, nhưng chúng vẫn lấy lại được bình tĩnh. Bộ đàm không dây vẫn còn bên gã ta, nên chúng vội vàng gọi cho Goose.
“—Tình hình là thế, với bộ đàm vẫn chưa hỏng, nên chúng tôi—Vâng, vâng, đúng vậy, chỉ có một cái xác. Chúng tôi sắp sửa rời khỏi đây để đến toa nhân viên—Chuyện gì? —Vâng. Vâng.”
“—Đã rõ. Xin hết.”
Tắt bộ đàm không dây, gã đàn ông thực hiện liên lạc quay sang đối mặt hai tên kia.
“Mã Beta đã được triển khai... Với điều kiện là tìm thấy cơ hội trong lúc cô ta giao chiến với tên áo trắng.”
Nghe thấy thế, khuôn mặt hai tên kia chợt căng lại.
“Họ thực sự định làm vậy ư? Tiểu thư Chane...”
“Đừng có bàn luận về nội dung chiến dịch.”
Gã đàn ông đóng vai trò thủ lĩnh tiếp tục khám xét xung quanh còn kĩ càng hơn trước.
Tuy nhiên, đúng lúc y vừa xác nhận là trong buồng không hề có người xong, một giọng nói hào hứng bất chợt vọng xuống từ trên trần.
“Nè, cái vụ đó ấy. Có thể cho tao biết chi tiết được không?”
Giọng nói ấy kết thúc thì cũng là lúc một cái bóng trắng nhảy bổ khỏi trần nhà và chém đứt cuống họng của tên đứng cạnh gã thủ lĩnh. Cái bóng trắng—Ladd—đang nắm trên tay phải con dao găm mà mới nãy Chane ném vào hắn ta.
“Trời đất ơi, vui thật đấy. Trời đất thánh thần thiên địa ơiii, tao bảo này, treo mình trên mấy cái cột sắt bên đây không dễ tí nào đâu.”
Không thèm cho đối phương cơ hội mà dựng súng, Ladd nhảy vọt tới thủ lĩnh phía bên kia. Chỉ trong một tích tắc, hắn đã tóm được lưng gã và kề con dao lên cổ gã ta.
“Được rồi, được rồi, được rồi, bỏ súng xuống đi. Mày nữa, cái thằng nhìn như con gái kia, mày cũng bỏ súng xuống. Nếu mày dám bắn tao, mày có thể sẽ đục lỗ lên thằng này đấy.”
Theo lệnh của Ladd, tên áo đen cầm đầu nghiến răng đầy bất lực rồi hạ súng xuống. Trong khi đó, tên đồng bọn nhút nhát kia ném súng xuống sàn, quay gót đi, rồi chạy biến.
“Bất ngờ thật đấy. Nó chạy kìa. Mẹ nó, lạnh lùng chưa.”
Khoái trá nhìn theo tên áo đen đang dần xa, Ladd bắt đầu độc thoại.
“Ừ thì, tao sẽ không gọi nó là thằng hèn đâu. Thấy tao mà chạy trốn là, gọi kiểu gì ấy nhỉ, một phản ứng rất đỗi bình thường. Với lại, tao cũng vừa mới bỏ chạy rồi trốn dưới cái trần này xong.”
Miệng khúc khích cười, hắn dí sát dao lên cổ tên áo đen và ép gã cất bước.
Hắn đóng kín cửa buồng, rồi dẫn tên áo đen vào một góc.
“Trời đất ơi, vui hết biết luôn ấy! Trước giờ có khi nào tao phải bỏ chạy đâu! Cô em kia phải gọi là quá xuất chúng! Mày nên khen cô ta đi, hay thực tế, chính tao sẽ khen cô ta! Nhưng tao vẫn sẽ giết cô ta!”
Mũi dao chà xát lên cổ gã theo nhịp cười của hắn ta. Tên áo đen chỉ còn biết hãi hùng chờ từng lời của tên áo trắng.
“Bọn mày thực chỉ rặt môt lũ nghiệp dư. Thứ duy nhất thú vị ở lũ chúng mày là đống vũ khí. Ban đầu tao cứ tưởng chúng mày là quân nhân, nên tao háo hức lắm, mày biết không? Tao tưởng là mình đã tìm được mấy thằng quân nhân hoàn toàn mất cảnh giác lần đầu tiên trong đời. Nhưng mới nhìn chúng mày một phát thôi mà kì vọng của tao đã đổ sông đổ bể hết. Trừ cô em ngoài kia, keh-keh.”
Nhếch mép cười, hắn đâm lưỡi dao vào sâu thêm vài li nữa.
“Chane là tên cô em đấy, và tên áo trắng mà cô ta giao chiến chính là tao, đúng chứ? Nào, kể cho tao đi... Cô em cùng phe với mày mà, phải không? Sao chúng mày lại định giết cô ta thế?”
Mũi dao cắm ngập vào cổ tên áo đen, từng chút từng chút một.
-----
Dưới gầm toa hạng nhất, Rachel lẩy bẩy, hoàn toàn đơn độc.
Sao lại như thế này? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...? Con quái vật đấy là gì chứ? Một con quái vật đang làm nhân viên ở trên tàu này ư?
Con quái vật đấy có hình hài con người, nhưng không đời nào bên trong nó lại là con người hết! Ban đầu mình tưởng nó chỉ giết đám áo đen, nhưng... Ai ngờ nó lại hành hạ một đứa trẻ đến thế... Con quái vật đấy quả đúng là vô nhân đạo.
Rốt cuộc cô đã run rẩy và nghĩ đi nghĩ lại một thứ mất bao lâu? Khi mà trong toa ăn diễn ra vụ đấu súng, cô gần như còn chẳng hoang mang, nhưng giờ cô lại bị nỗi sợ chi phối, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Dưới vai trò thu thập thông tin, cô đã từng vượt qua vô vàn tình thế hiểm nghèo. Có đôi lần, cô còn rất suýt soát với bờ vực cái chết. Thế nhưng, chừng đó chẳng là gì so với nỗi sợ cô đang phải trải qua.
Mafia và mưa đạn là những nỗi sợ cô có thể hiểu. Chúng chắc chắn có tồn tại, và cô biết chuẩn bị tâm thế khi đối mặt với chúng. Dĩ nhiên, cũng có những lần nỗi sợ lớn hơn cả những gì cô chuẩn bị trước, nhưng đó không phải vấn đề mà cô không thể vượt qua.
Thế nhưng, sinh vật đỏ thẫm kia lại ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Nó là một thực thể mà cô không sao hiểu nổi. Cô thậm chí còn chẳng thể nghĩ ra cách để đối mặt với nó, hay cách để chuẩn bị cho trường hợp đụng độ.
Nếu có một điều mà cô hiểu, thì đó là, với thân thế trốn vé tàu, cô tuyệt đối không được để nó bắt đi... Dù có không trốn vé đi chăng nữa, cô cũng chẳng muốn bị thứ đó bắt đi một chút nào.
Cô đã đến được đầu máy. Sẽ rất là nguy hiểm nếu bò qua một khu vực đầy ắp nồi hơi và các thứ thiết bị khác. Không còn nơi nào để đi, Rachel đành điều chỉnh cho thân mình nằm ngang theo con tàu, rồi nằm lên mấy thanh xà dưới thềm nối. Cơ mà, vì gầm tàu không còn nhiều chỗ trống, đây cũng là vị trí duy nhất cô có thể đặt lưng.
Trong bóng tối, lớp sỏi trải dọc theo đường ray phản chiếu lại ánh trăng trên trời. Ánh sáng này là thứ duy nhất chống lại được màn đêm. Dĩ nhiên, nó gần như chẳng ích gì, nhưng có còn hơn không.
Mình sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ nằm yên thế này. Tạm thời, Rachel quyết định sẽ tìm hiểu xem tình hình đang thế nào ở toa hạng nhất. So với cơn ác mộng màu đỏ kia, thì cô mong phải đương đầu với áo đen và súng máy hơn nhiều.
Thay vì ở yên tại chỗ, cô đã chọn lang thang khắp nơi và chạy trối chết để đảm bảo an toàn. Cô hoàn toàn không muốn đâm đầu vào bất cứ rắc rối nào nữa. Miễn là đào thoát thành công khỏi nơi này, cô sẽ không đòi hỏi gì thêm.
Cẩn thận ló đầu ra ngoài, cô nhìn sang mạn sườn toa hạng nhất.
Phần trang trí trên đó có thể được dùng để đặt tay, giống như mọi toa còn lại.
Cô nắm lấy một mảnh, áp sát thân mình lên sườn tàu như đang leo núi. Bất cứ ai không thành thạo kĩ thuật này chắc đều sẽ rơi khỏi tàu và xuống kiếp sau trong lúc thực hiện.
Kể từ khi còn bé, Rachel đã thực hiện những mô phỏng bao gồm đủ loại hoàn cảnh khác nhu trên những con tàu cố định. So với việc leo lên mạn tàu trơn nhẵn của xe lửa thường, leo lên mạn tàu hào nhoáng, đầy phụ kiện này dễ như không.
Cô tự hỏi liệu mình có an toàn hơn nếu leo lên đỉnh đầu máy; chắc không ai sẽ phát hiện ra cô. Lớp khói dày sẽ giúp cô ẩn náu, và chắc cũng chẳng có ai tốn công đến tận đấy cả.
Cô vui mừng với ý nghĩ ấy một lúc, nhưng ngoại trừ việc khói thải có thể bóp ngạt cô, cô cũng không biết nhiệt độ quanh ống khói như thế nào; đó là địa phận cô chưa từng khám phá. Quyết định sẽ nghĩ tiếp sau khi lên được nóc tàu, cô lặng lẽ lại gần cửa sổ. Tạm thời, cô nghĩ mình sẽ tìm hiểu tình hình bên trong, nhưng mà—
Rachel lén lút nhin sang, rồi lập tức hối hận.
Giá như mình chưa thấy gì hết.
Cảnh tượng cô nhìn ra là một cô bé cùng người mẹ bị trói cả hai tay lẫn hai chân. Một tên áo đen cầm súng đang đứng ngay bên họ.
Không, không, không, không! Đừng có can thiệp! Nếu mày can thiệp vào, mày sẽ chết đấy! Mày đương đầu nguy hiểm vì thông tin, nhưng mày không được mạo hiểm tính mạng vì một thứ chẳng đáng đồng nào!
Tuyệt vọng thuyết giảng bản thân, cô tiếp tục leo lên nóc.
Hình bóng cha cô bất chợt hiện lên. Cha cô, người đã bị công ty sa thải, và qua đời với trái tim trĩu nặng khổ đau. Người đàn ông mà công ty đã ruồng rẫy, chỉ để tránh bị liên lụy.
Mày, thôi ngay! Chuyện đấy với chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác! Nghe đây, mạng sống của mày đã cận kề hiểm nguy lắm rồi! Nếu mày lãng phí sinh mạng chỉ vì mớ lí lẽ rẻ tiền đấy, thì tức là mày đang chối bỏ toàn bộ cuộc đời mày!
Cô điên cuồng nhiếc móc bản thân, song đã quá trễ. Khuôn mặt người cha bấu chặt lấy tâm trí cô, nhất quyết không chịu rời.
Mày đang làm gì đấy?! Tao bảo là không! Mày trốn vé quá nhiều lần rồi; làm cái trò này chẳng bù đắp được gì đâu! Nên là thôi ngay đi! Mày phải dừng lại ngay! Đừng để bản thân—
Trước khi kịp nhận ra, cô đã ở ngay trên cửa sổ, và hơi hạ một chân xuống—
Không, không, không! Mày phải dừng lại! Mày phải dừng lại ngay! Dừng—
Rồi mũi chân cô gõ nhẹ lên cửa vài cái.
...Quá muộn rồi.
Cánh cửa bật mở, và gã mặc vét đen ló đầu ra.
Ngay khi thấy gã lấp ló dưới khóe mắt, cô đi đến một quyết định.
Vì đã quá muộn rồi, nên đành bung hết sức thôi.
Cỏ bỏ hai tay khỏi mạn tàu và rơi xuống, phó mặc hết cho trọng lực. Cô cảm thấy phần đế của đôi bốt giẫm lên thứ gì đó mềm mềm, và trong một thoáng, cô ngừng rơi. Ngay khoảnh khắc đó, cô chợt bấu lấy khung cửa bằng mười đầu ngón tay...và dồn toàn bộ sức nặng lên thân trên gã.
Gã khủng bố mất thăng bằng và bắt đầu rơi xuống, cong mình về đằng sau. Rachel nhanh chóng vung chân, như thể đang bước trên bụng gã, và đáp mình xuống sàn tàu. Đổi lại, gã đàn ông rơi xuống đất. Nhìn gã lăn lộn ngoài kia, cô thầm nghĩ, Tao không muốn làm kẻ giết người, nên làm ơn đừng chết đấy. Đó là cách Rachel đặt chân lên căn buồng.
-----
Khi Claire đến được toa ăn, cậu lén nhìn vào trong để quan sát tình hình.
Hai tên áo đen đang ở đó, súng cầm sẵn trên tay.
“Đành vậy thôi nhỉ.”
Thì thầm khe khẽ, Claire nhắm một mắt lại và chui xuống dưới toa xe. Rồi cậu tìm đến một cái hộp có dấu vàng bên trên, nằm ở chính giữa gầm toa này.
Trên hộp có vài cần gạt nhỏ. Cậu đặt tay lên một trong số chúng.
“Nếu đã ném tiền lên mấy thứ như này rồi, thì ước gì bọn họ chịu đặt một hệ thống liên lạc không dây giữa toa nhân viên và đầu máy. Với dù sao đi nữa, đặt công tắc chuyển đổi của máy phát điện dưới đây... Nhìn kiểu gì cũng thấy là lỗi thiết kế.”
Đây là một yếu tố quan trọng trong vẻ ngoài có một không hai của chiếc Flying Pussyfoot: một hệ thống cung cấp năng lượng cho đèn điện từ bánh xe của từng toa.
Trước kia, một tuốc bin phia sau van an toàn của nồi hơi bên đầu máy sẽ đảm nhiệm tất cả, bao gồm thắp sáng các toa xe. Về sau, nguồn điện từ tuốc bin ấy chỉ còn được dùng cho các đèn ở trong và xung quanh đầu máy, vậy nên nó không còn truyền đến toa hành khách nữa.
Trên tàu này, điện được sản xuất từ các trục bánh xe, và dây dẫn của mỗi toa là hoàn toàn độc lập. Kết quả là, hệ thống—dành riêng cho con tàu này—sản xuất được nhiều điện hơn, và có thể chiếu sáng nội thất bên trong như ban ngày.
Một trong những bảng điều khiển của hệ thống nằm dưới toa xe, và Claire đang nhắm đến chính cái bảng ấy.
“Nếu ai đó lẻn được xuống dưới, bọn chúng có thể dễ dàng ngắt điện cả toa tàu..như thế này đây.”
Cậu đóng cần gạt và, gần như ngay tức khắc, nhanh chóng rời khỏi toa xe.
“Được rồi, chắc mình nên bung sức một chút thôi.”
Vừa lẩm bẩm thế, cậu vừa bắt đầu nhào lộn trên mạn tàu đang chạy.
Từ trong toa ăn, nơi vốn đang tối om, một tiếng thét trỗi dậy. Cùng thời điểm đó, từ phía bên ngoài, cậu mở toang một cửa sổ ở phía cuối toa xe ra.
“Cái gì đấy?!”
Một tên áo đen vội chạy qua, lăm lăm cầm sẵn súng. Claire rụt tay lại và chờ gã thò khẩu súng ra ngoài.
Ngay lập tức, nòng súng trồi lên từ cánh cửa mở. Quả nhiên, chúng vẫn chưa quen với những tình huống không ngờ tới. Đúng là một lũ đần.
Tự nhủ như thế, Claire nhanh nhẹn nắm lấy khẩu súng và kéo nó về phía bản thân.
“Hây...”
Cậu lôi toàn thân tên áo đen lại gần, rồi chỉnh lại tay nắm, chộp lấy cánh tay gã ta. Khiến gã mất thăng bằng chỉ với đúng một tay, Claire giật gã xuống bằng một lực kinh hoàng.
Cậu ném tên áo đen ra khỏi con tàu. Không rõ gã có chết hay không, nhưng Claire không có đủ thời gian để kết liễu gã trước khi ném xuống.
Rồi cậu chạy dọc theo dãy trang trí trên mạng sườn tàu.
Bức phù điêu chạm nổi có vài phần hơi nhô ra, và cậu chạy băng băng trên chúng, hướng thẳng tới phía trước con tàu.
Bất cứ khi nào tưởng như mình sắp trượt sang bên, cậu lại vươn dài cánh tay trái, nắm lấy một khung cửa, và nhấc bản thân về thế thăng bằng ngay.
Chạy, chạy, chạy. Bằng cách cưỡng ép viễn cảnh thành thực tế, Claire biến cơn ác mộng thành một phần hiện thực. Kẻ buộc phải chứng kiến cơn ác mộng chính là đám áo đen.
Một chàng trai đang âm thầm chạy trên mạn sườn con tàu. Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng cậu đang chạy trên không khí.
Giữa đêm tối, hành khách chợt thấy một cái bóng đỏ chạy bên ngoài, sáng ngời dưới ánh trăng. Trước cảnh tượng ấy, tiếng thét trong toa xe bùng lên dữ dội.
Vào lúc tên áo đen, đứng giữa hai chiếc bàn, mở cánh cửa sổ bên cạnh ra, tất cả đã quá trễ.
Claire đã đứng ngay đấy, và trước khi gã kịp giương súng vào cậu ta, Claire đã tóm chặt cánh tay gã.
“Vỗ tay đi nào: Tao chưa làm thế này bao giờ, và tao làm được ngay lần thử đầu tiên... Tao đã phải nỗ lực lắm đấy. Được không?”
Cậu lôi tên áo đen về phía mình, khẽ thì thầm vào tai gã. Rồi, trong lúc gã lẩy bẩy vì sợ hãi, cậu ném gã khỏi đoàn tàu mà không hề lưỡng lự.
Claire chui xuống gầm một lần nữa, nhanh chóng tiến sang bảng điều khiển, và nâng cần gạt lên.
Khi cậu quay trở về cửa sổ và nhìn sang, vài tên áo đen khác đã tới.
“Chúng cứ trồi lên như gián thôi...”
Cậu xử gọn một tên trên thềm nối, nghe chừng khá ngán ngẩm. Tên còn lại dường như đã thấy cậu ta, và gã tháo chạy về phía toa hạng nhất.
Mình đoán đây không phải là vấn đề. Miễn mình còn là mục tiêu của chúng, chúng có lẽ sẽ không động vào hành khách làm gì.
Gật đầu nhẹ một cái, cậu bắt đầu hướng về mấy toa sau.
Sắp đến giờ gửi tín hiệu cho đầu máy rồi.
----
Hắn ta đâu?
Trên nóc tàu, toa nhân viên nằm ngay dưới, Chane tập trung toàn bộ xung thần kinh của bản thân.
Do vừa mất dấu Ladd ở xung quanh toa hành lí, cô đã trở lại nóc tàu và đang khảo sát khu vực đây.
Tên đó quá nguy hiểm. Mình phải tiêu diệt hắn ta ngay bây giờ. Nếu không, hắn sẽ trở thành vật cản lớn nhất. Hắn cũng có thể là một chướng ngại khó vượt đối với Huey.
Mặc dù không hề có căn cứ, cô vẫn cảm thấy gì đó hiển nhiên đến rất gần với sự thực, vậy nên cô mới săn lùng tên áo trắng lấm máu. Quả quyết rằng mình không thể tìm thấy hắn bằng cách di chuyển ngẫu nhiên, cô quyết định quan sát lại toàn bộ con tàu từ nóc mái, thế nhưng—
Mục tiêu lại tự giác xuất hiện.
Dáng điệu khá tự nhiên, với vẻ mặt như đang gặp một người bạn.
“Nè.”
Càng nhìn vào khuôn mặt Ladd, với nụ cười rạng ngời đến đáng nghi, Chane lại càng chắc chắn hơn nữa: Cô thực sự phải giết tên đàn ông này.
Mặc dù không biết danh phận thật của kẻ thù, những suy nghĩ có thể được coi là ảo mộng hoang đường vẫn cứ nơm nớp trong cô... Dẫu chúng cũng không hẳn là hoang đường.
“Em thế nào rồi, mèo con? Thấy cô đơn khi vắng anh chứ?”
Ladd nở một nụ cười kinh tởm. Đáp lại, Chane lặng lẽ rút vũ khí ra.
Đối phương dường như không mang súng. Xác nhận xong, cô liền hạ người, chuẩn bị tăng tốc về trước.
“Lạnh lùng quá đấy, Chane.”
Chane bất ngờ khựng lại.
Sao hắn ta lại biết tên mình?
Nhìn thấy vẻ hoang mang ở cô, Ladd gật đầu thỏa mãn.
“Tôi biết mọi thứ về em, em biết đấy. Như việc toàn bộ bọn chúng ghét em, và em cũng ghét ngược lại chúng, hay việc em là người thương của Lãnh tụ Huey Laforet hay ai đó như thế, hay cả việc em tôn sùng gã Huey này đến điên cuồng luôn.”
Hắn ngạo mạn tung ra những thông tin vô nghĩa. Như thể muốn nói là mình không muốn nghe thêm, Chane lại lần nữa khuỵu gối xuống.
“Hay chuyện cái gã Huey của em là người bất tử.”
Một lần nữa, Chane đột ngột khựng lại. Hoàn cảnh này dường như đnag mua vui cho tên Ladd đây. Hắn biết tất cả, và trên hết, hắn luôn biết tấn công bằng những lời chí mạng mỗi khi đối phương định ra tay.
Chane quyết định không thèm nghe những gì hắn nói nữa. Khom mình xuống lần thứ ba, cô lao mình về phía kẻ thù. Bất kể hắn ta có biết gì, cô cũng nhất định phải giết hắn ngay. Tư thế của cô thấp đến kinh hãi; cô dự tính chém vào chân Ladd bằng dao.
Tuy nhiên—và không ai có thể biết hắn đang nghĩ gì—Ladd cũng khom mình xuống cho thấp ngang với Chane và bắt đầu lao tới.
Không những thế, hắn còn liên mồm lảm nhảm trong lúc chạy.
“Cơ mà, nghe này, tôi cũng hơi thất vọng đấy chứ.”
Hành động của Ladd không hề giống như Chane mong chờ, và cô ngần ngừ mất một chút. Hệ quả là, đã có một khoảng trễ rất nhỏ trước khi cô đâm con dao ra.
“Em biết đấy, tôi...”
Giọng của Ladd nhỏ lại. Đối với Chane, hắn cứ như vừa bị thổi bay đi.
Cùng thời điểm ấy, cơn chấn động dữ dội bất chợt chạy khắp hàm cô.
Ladd thực tế đã dẫm vào vùng tác động của con dao, rồi bật lên làm một cú lộn nhào. Hắn lật ngược toàn thân từ thế khom mình, và trong lúc đáp xuống, hắn đã vung mũi chân vào quai hàm Chane.
Cô đã giữ cho thân mình thấp nhất có thể, nhưng giờ nó lại đột ngột bị đá lên trên, và cô lăn lộn tới mấy vòng về phía cuối toa tàu. Cô cố tình lộn thêm vòng nữa, để quay trở về thế khom lưng.
“Em biết đấy, tôi đã mong em, kiểu gì nhỉ, điên loạn hơn, như là em bị chi phối bởi người sao Hỏa hay gì đó ấy, nhưng em lại chỉ là một kẻ cuồng tín, đem lòng yêu tình yêu? Em là ai, thiếu nữ đang dậy thì chắc? À, khoan, tôi đoán là em cũng hết tuổi vị thành niên rồi, nhỉ? Nè, em không nghĩ cái gã Huey đó chỉ đang chơi đùa với em thôi ư? Hửm?”
Những lời đó đã hoàn toàn kích động Chane. Cô chưa từng nghĩ về Huey như người yêu bao giờ. Nếu có thể như vậy, thì chắc cũng không tệ lắm, nhưng cô là con gái của Huey. Trong thâm tâm, cô coi đó là điều cấm, và thực tế, cô vốn luôn ngưỡng mộ ông như một người cha. Tuy nhiên, với người ngoài, bọn họ lại trông như một cặp nam nữ gần ngang tuổi. Bất cứ ai thực sự có một cô con gái chắc hẳn sẽ nhận ra giữa họ không hề có tình cảm đôi lứa, nhưng đáng tiếc thay, tên áo đen kể cho Ladd về Chane thậm chí còn chưa có bạn gái.
Đôi mắt Chane mở trừng trừng, và cô khom mình xuống còn thấp hơn nữa. Rồi cô lao tới Ladd với vận tốc phóng của một viên đạn đang bay.
“Hya-ha-ha-ha, giận rồi ư? Giận rồi ư?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt Chane, Ladd cũng hiểu ngay là tình hình không đơn giản đến thế. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không có ý định chỉnh sửa. Ngược lại, nếu đối phương nổi điên, hành động của cô ta sẽ dễ đoán hơn nhiều, và như vậy chỉ có tốt cho hắn thôi.
Ladd đứng yên, miệng cười khoái trá. Tuy nhiên, nó không còn làm Chane lung lay nữa. Cô đã sẵn sàng chém đứt họng Ladd theo quỹ đạo mà cô từng hình dung. Ngay khi tiếp cận được hắn, cô liền đẩy trọng tâm lên cao.
Bắt chước chuyển động của máy bay cất cánh, lưỡi dao Chane xé đôi làn gió đêm.
Đoán trước được điều đó, Ladd nhanh nhẹn ngả về sau đến khác thường, né thành công cú chém. Đồng thời, hắn lún sâu đầu gối, hạ thấp trọng tâm. Rồi hắn tìm cách tung một đấm vào cơ thể không phòng bị trước mắt.
Tuy nhiên, nhận thấy thân mình Chane vừa bẻ gập xuống, hắn vội vã né sang bên.
Đôi chân Chane vung tới với lực sút kinh hoàng. Cô dự định làm một pha lộn nhào rồi đá, giống như Ladd đã làm cách đây mấy giây.
“Không được đâu.”
Ladd nhanh chóng nắm được tình hình, và giữa lúc Chane còn đang trên không, hắn đá vào sườn cô, thật mạnh.
Một lần nữa, cô bị hất văng ra, lăn mấy hồi, rồi rơi khỏi mạn tàu xuống dưới.
“Hở? Thế thôi á? Thật luôn? Chán quá đấy, phải không nhỉ? Thế có buồn không?”
Đúng lúc ấy, một âm thanh đã tai vang lên: Phập.
“Cái quái...?”
Ladd nhìn sang mạn tàu và thấy một thứ không thể tin nổi.
Chane vừa đâm hai con dao trên tay lên bức tường, ngăn không cho bản thân ngã xuống đất. Cô đều đặn rút dao ra rồi lại đâm tới, bắt đầu leo lên trên với vận tốc khủng khiếp.
Phập phập phập phập phập phập phập
Từ từ gia tăng vận tốc mà lưỡi dao đâm vào rồi rút khỏi con tàu, cô leo lên nhanh đến nỗi trông cứ như đang chạy thẳng trên tường vậy.
“Uây!”
Đúng lúc Ladd kịp né, Chane phóng vụt khỏi mạng sườn như tên lửa, lướt qua ngay trước hắn ta.
Hắn tưởng mình đã suýt soát né được cô, nhưng tai phải hắn lại toác một vết chém, và một ít máu chảy ra ngoài.
“Xin lỗi vì ban nãy nhé: Em có khi là người sao Hỏa cũng nên. Cá là em cũng có tám chân đấy, phải không nhỉ?”
Toát mồ hôi lạnh lấy lần đầu tiên, Ladd lặng lẽ siết chặt nắm đấm và bắt đầu nhún nhảy, nhẹ nhàng tựa lông hồng. Chane cũng chỉnh lại thế cầm dao, bắt đầu ước tính khoảng cách giữa mình với Ladd.
Rồi, đúng thời khắc ấy, một chuyện lạ xảy ra.
Hai người họ đang đánh nhau trên toa cuối, bao gồm buồng nhân viên với buồng để đồ dự phòng. Thứ duy nhất còn lại trong buồng nhân viên đáng ra chỉ có hai cái xác. Vậy nhưng—
Đèn ở hai bên toa lại bừng sáng rực rỡ, liên tục vài lần liền.
Chúng là những ngọn đèn được dùng để thông báo tàu không gặp vấn đề gì, nhưng...ai mới là người thắp sáng chúng?
Ánh chớp nháy dừng lại, và hai người đối mặt nhau trong im lặng.
Sẽ không có gì xảy tới. Đi đến kết luận ấy xong, Ladd bắt đầu lải nhải lần nữa, cố khiến cho đối phương lung lạc.
“Nè, Chane, em có biết đám bạn áo đen đang chĩa súng vào em không thế? Từ những gì tôi được nghe, chúng định sẽ lợi dụng vụ ẩu đả này để trừ khử em đấy.”
Chane hoàn toàn không có lấy chút buồn đau trước tin đó. Cô đã biết hết tất cả, và cũng dự tính sẽ loại bỏ cả Goose lẫn những tên khác theo.
“Chúng bảo em thật sự không đồng ý với chiến dịch này, nhỉ? Nghe chừng em không mấy vui vẻ về chuyện bắt con tin với giết trẻ em. Khá là yếu đuối đấy, đúng không nào? Tôi đoán là cái gã Huey đó cũng chẳng thích vậy đâu, nhưng em sẽ chẳng đạt được gì nếu cứ mãi như thế, hiểu chứ? Tôi bắt đầu thấy tại sao đám áo đen lại muốn đâm lén em rồi đấy.”
Vẫn lặng im, Chane nghe từng lời của Ladd. Có lẽ bởi những chuyện ban nãy quá khắc nghiệt với cô, cô dường như đang tuyệt vọng kiềm nén xúc cảm, ngăn không cho mình mất kiểm soát.
“Em tham gia một cuộc khởi nghĩa, em nổ súng chống lại chính quyền, nhưng lại không muốn làm những điều bất công, và không muốn giết dân thường? Mơ hay đấy, em yêu à, nhưng em nên tỉnh cái đầu lại đi. Sao, chẳng nhẽ tên Huey đấy đủ tài giỏi để lo cho mạng của người ngoài trong lúc khơi dậy một cuộc chiến chắc? Nếu thật vậy thì cũng khá xuôi tai, nhưng đấy lại là cái loại người tao căm ghét nhất! Mày không thể nào làm cái trò đó, trừ khi mày nghĩ mày tuyệt đối an toàn! Khốn nạn! Không thể nào tha thứ!”
Sau một hồi lồng lộn lên, hắn nhếch mép cười mỉm và hạ giọng xuống.
“Muốn biết tôi sẽ làm gì sau khi rời con tàu này, trên cả mọi thứ không?”
Miệng cười ngoác mang tai, đôi mắt mân mê đối phương đầy từ tốn và dâm dục, hắn tiếp lời.
“Giết Huey Laforet.”
Trước lời hăm dọa giản đơn ấy, trái tim Chane lập tức cứng đờ.
“Tôi đã thấy lạ lắm, em biết không? Tôi luôn nghĩ khủng bố phải là loại không sợ ngủ với đất, nhưng đám bạn áo đen của em thì lại thư thả như không, cứ như chúng nghĩ rằng, 'Mình không thể chết được' ấy. Ừ, dĩ nhiên: Một khi việc đã xong, chúng có thể sẽ giành được sự bất tử mà.”
Hắn cất từng bước nhẹ và nhanh, đồng thời tăng dần âm lượng với sức nặng trong giọng nói.
“Xin phép được thành thật nhé. Tôi cũng không hẳn là muốn giết em đâu. Lý tưởng của em quá yếu mềm, nhưng dường như em sẵn lòng đặt mạng sống vào hiểm nguy. Nên là em thấy đấy, tôi có một ý như này! Tôi nghĩ mình sẽ vui hơn nhiều nếu giết cá thể tuyệt đối trong lòng em, Huey Laforet!”
Ladd đột ngột dừng lại, quay sang Chane, rồi hét thẳng vào mặt cô. Cứ như hắn thật lòng thấy vui. Cứ như hắn thật sự tận hưởng vụ này. Cứ như vui đùa với trái tim Chane khiến hắn sướng rân.
“Nói chung là, tôi định sẽ giết hắn. Có thể hắn là người bất tử, nhưng tôi vẫn sẽ giết. Nếu hắn không chết, tôi sẽ cắt đầu hắn ra khỏi thân rồi ném một mẩu xuống Bắc Cực và mẩu còn lại ở Nam Cực. Ngay trước mặt em luôn. Tôi sẽ tóm cổ cái thằng cha ngạo mạn nghĩ rằng mình an toàn vì không thể chết đó và dạy cho hắn sự khắc nghiệt của cuộc đời. Tôi sẽ thật hà khắc cho hắn không tài nào chịu nổi. Dĩ nhiên, kể cả khi hắn có nói thế, tôi vẫn sẽ không ngừng tay. Nào?! Em định làm gì hả, Chane?! Hya-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha.”
Lời đe dọa quả thực quá nhạt nhẽo, nhưng Ladd thừa hiểu rằng loại phụ nữ này dễ ấn tượng trước những thách thức sáo rỗng nhất.
Một cơn rúng động chạy khắp Chane, cả về thể xác lẫn linh hồn. Nếu trò khiêu khích ban nãy là ngòi nổ, thì những lời kia là mồi lửa cháy. Tập trung toàn bộ sức lực vào con dao, cô cố gắng lao thẳng về phía Ladd.
...Nhưng lưỡi dao không nhúc nhích nổi.
Đầu mũi dao ở cả hai tay đều đã bị những ngón tay lạ nắm giữ và nằm bất động. Cho tới tận lúc ấy, cô mới chịu nhận ra.
Một chàng trai đỏ thẫm đang đứng đó, ngay trước mặt cô... Nhưng đáng lẽ chuyện đấy là không thể: Cho tới tận một thoáng trước, lúc mắt cô nhòe đi vì phẫn nộ, cô đã chắc chắn là không có ai ở trước mặt hết.
Cậu ta nhảy ra từ hư không.
Đấy là cách hợp lí nhất để diễn tả tình hình.
Con quái vật cuối cùng cũng hiện ra cho họ thấy.
Con quỷ màu đỏ—Rail Tracer.
Vừa giữ chặt mũi dao, kẹp chúng giữa ngón trỏ và ngón cái, bóng người kia vừa khẽ lầm bầm.
“Đừng có đục lỗ lên buồng nhân viên. Cô chém vào tai tôi đấy.”
Ban đầu, cả Chane lẫn Ladd đều không hiểu cậu ta vừa nói gì. Suy nghĩ một hồi xong, họ mới hiểu ra đại ý của câu đó. Có vẻ như, khi Chane dùng dao để leo qua mạn tàu vào ban nãy, cậu trai kia đã đứng ngay bên kia bức tường.
“Nếu đã hiểu rồi, thì xin lỗi đi.”
Theo lời cái bóng đỏ ấy, không kiềm được bản thân, Chane gật đầu. Quên cả cơn giận vừa rồi dành cho Ladd, cô hạ cả hai tay và cúi đầu tạ tội. Nếu đám áo đen có ở đây, chắc chúng đều sẽ không tin vào mắt mình. Ladd thì chắc chắn là thế.
“Ít nhất cũng phải nói 'Tôi xin lỗi' ra.”
Thấy thế, Chane chỉ vào họng mình, rồi lắc đầu. Có vẻ như, vì lí do nào đó, cô không thể nói được.
“À. Xin lỗi nhé. Lỗi tôi.”
Cái bóng đỏ nhẹ nhàng xin lỗi, rồi bắt đầu bước dọc mái tàu, quay sang đối mặt họ khi đã gần đến thềm nối.
“Tiếp tục đi.”
Và như thế...con quái vật đỏ thẫm chen ngang vào trận chiến giữa Ladd với Chane.
“Tôi sẽ giết kẻ nào còn lại.”
Cô tìm được một khe hở vừa đủ cho một người trưởng thành ngả lưng, và đang đặt mình lên đó, thả lỏng hai tay và chân. Cô nhìn quanh, chỉ cử động đúng phần đầu, song không thấy con quái vật đỏ đâu hết.
Cô đã nghỉ ngơi được ít lâu, song dường như vẫn chưa thể rũ bỏ nỗi bất an về con quái vật. Run rẩy liên hồi, cô đành tạm thời tìm cách thích nghi, từ từ lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Một thoáng trôi đi, và tâm trí cô cũng bình ổn dần.
Được rồi. Cứ coi như mình trông gà hóa cuốc đi.
Cô hoàn toàn nhận thức được rằng tất cả là thật, song cô ép bản thân phải nghĩ như thế. Bất kể thế nào, thứ quan trọng nhất bây giờ vẫn là tình hình trong toa ăn sau biến cố ban nãy.
Đúng lúc cô quyết định quay lại toa nhà ăn và xem xem mọi chuyện thế nào...
Kítttt.
Giữa tiếng gầm chói tai của đoàn tàu chạy, cô tưởng như mình vừa nghe thấy tiếng kính vỡ.
Một khắc sau, thứ gì đó bất chợt quấn lấy thanh xà nằm ngay bên cạnh cô.
Cảnh tượng thật quá đỗi quen thuộc.
Một bóng hình đỏ thẫm vươn mình theo chiều ngang, chỉ có đúng hai chân nâng đỡ, bằng cách móc vào gầm dưới của con tàu, và nó đang khóa chặt lấy một ai đó khác.
Rồi nó dí bàn tay phải của người đó xuống mặt đường đang băng qua với tốc độ kinh hoàng—
Rachel nghĩ mình sắp phát mửa, nhưng kể cả thế, cô vẫn không thể nào tảng lờ được. Cứ như là, ngay khoảnh khắc cô ngoảnh mặt đi, con quái vật đó sẽ quay sang cô vậy. Cơn buồn nôn của cô còn có một lí do nữa: Người mà con quái vật đang giết là một cậu nhóc vẫn còn tương đối nhỏ. Cô biết cậu ta. Là thằng bé trò chuyện với tay súng dị hợm cùng bạn bè anh ta trong toa ăn.
Cả hai chân lẫn cánh tay phải gầy nhẳng của cậu bé đều đã biến mất. Thằng bé nhất định đã chết từ lâu, làm vậy thì được cái gì? Giữa lúc đang run rẩy, với câu hỏi ấy quay cuồng trong đầu, một mảnh kim loại trên tay áo cô va vào đống xà xung quanh và bắt đầu cất tiếng khe khẽ.
Tiếng lách cách bé nhỏ, lẩy bẩy ấy đáng lẽ phải bị tiếng gầm của đoàn tàu nhấn chìm ngay. Chính Rachel còn chẳng nghe được nó nữa.
Nhưng tai họa màu đỏ kia lại nhận ra ngay tức thì.
Cái đầu nó xoay về hướng cô. Ánh sáng phản chiếu từ mặt đường nằm khuất sau nó, và cô không thể nhìn rõ mặt nó trông như nào. Vậy mà con quái vật vẫn quả quyết quay sang Rachel và lẩm nhẩm thành lời.
“Con ả trốn vé...”
“KHÔÔÔÔNNNNGGGG!”
Thét lên từ tận cùng cuống phổi, Rachel lao một mạch về đằng trước con tàu. Trên đường đi, cô bất cẩn đến nỗi bờ lưng suýt thì quét xuống đường, nhưng như thế cô mới di chuyển được nhanh hơn. Bám lấy gầm tàu như con lười, vậy mà lại di chuyển nhanh gấp trăm, Rachel tan biến vào đêm tối.
Trong lúc Claire tiêm nhiễm vô vàn kiểu nhục hình lên Czes, cậu bé đã không tài nào chịu nổi và tìm cách nhảy từ cửa sổ ra.
Cậu bé đập nát lớp kính và cố gắng đào tẩu, nhưng Claire đã kịp tóm lấy tay cậu ta ngay trước khi cậu ta kịp làm thế và suýt nữa thì rơi khỏi con tàu. Vào khoảnh khắc cuối cùng, theo tiếng gọi của bản năng, cậu vung hai chân bám lấy đường ống giữa hai bánh xe và ngăn cho mình không rơi hoàn toàn.
Đúng lúc ấy, Claire tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thả từng mẩu của Czes khỏi con tàu (Liệu nó có đuổi theo thằng bé không?) và bắt đầu dí hai chân với tay Czes xuống đất.
Khi Czes chỉ còn mỗi tay trái, đôi tai tinh tường của Claire chợt bắt được một sự bất thường.
Cậu ngoảnh phần đầu cùng thân trên về hướng tiếng động đó, và tìm thấy cô ả trốn vé cách đây ít lâu.
Claire vừa mới cất lời, thì cô ả đã thét lên một tiếng xuyên thủng cả âm thanh từ con tàu. Trước khi cậu kịp can ngăn, cô ta đã tháo chạy với vận tốc mà đến cậu cũng phải kinh ngạc.
Tại thời điểm ấy, Claire bất chợt sững người. Giữ lấy cơ thể Czes bằng tay phải, cậu lôi sợi dây trong áo khoác ra—sợi dây thanh mảnh mà cậu tìm được ở toa hành lí. Dàn nhạc kia chắc hẳn đã dùng nó để cột mấy thùng hàng.
Claire khéo léo dùng nó để trói Czes vào khoảng trống giữa hai bánh xe, rồi bỏ cậu lại và rời đi, từ dưới gầm tàu.
Không ổn, không ổn. Không được nghĩ về thằng kia nữa, mình phải diệt trừ đám áo trắng với đám áo đen. Mình nợ con ả trốn vé đó vì đã lôi mình về thực tại. Để cảm ơn, chắc mình sẽ nộp cô ta cho cảnh sát và không động chạm gì nữa.
Trước khi đi, cậu có nói vài lời với Czes, mặc dù cậu không chắc cậu bé có còn tỉnh hay không.
“Vẫn còn nhiều trò cho mày lắm. Tao sẽ tiếp tục cho đến khi mày phát điên thì thôi.”
Tâm trí mơ hồ của Czes nghe thấy vài giọng nói loáng thoáng, ngay trên đầu cậu ta.
“Chuyện gì thế?”
“...Lại đây chút đã. Nhìn cái này đi.”
Ngay sau khi Claire rời đi, hai tên áo đen bỗng ló đầu ra khỏi căn buồng hạng ba.
-----
Một nhóm năm tên áo đen đã chia thành hai nhóm nhỏ hơn ở trước toa hạng ba. Nhóm ba tên đã chạm đến toa hành lí.
Thứ chúng thấy tại đó là một cái xác không còn thân dưới, nằm giữa một hồ máu đầm đìa.
“Khiếp thật...”
Chúng không khỏi hoảng hốt trước cảnh xác của đồng bọn nằm trong buồng hành lí đầu tiên, nhưng chúng vẫn lấy lại được bình tĩnh. Bộ đàm không dây vẫn còn bên gã ta, nên chúng vội vàng gọi cho Goose.
“—Tình hình là thế, với bộ đàm vẫn chưa hỏng, nên chúng tôi—Vâng, vâng, đúng vậy, chỉ có một cái xác. Chúng tôi sắp sửa rời khỏi đây để đến toa nhân viên—Chuyện gì? —Vâng. Vâng.”
“—Đã rõ. Xin hết.”
Tắt bộ đàm không dây, gã đàn ông thực hiện liên lạc quay sang đối mặt hai tên kia.
“Mã Beta đã được triển khai... Với điều kiện là tìm thấy cơ hội trong lúc cô ta giao chiến với tên áo trắng.”
Nghe thấy thế, khuôn mặt hai tên kia chợt căng lại.
“Họ thực sự định làm vậy ư? Tiểu thư Chane...”
“Đừng có bàn luận về nội dung chiến dịch.”
Gã đàn ông đóng vai trò thủ lĩnh tiếp tục khám xét xung quanh còn kĩ càng hơn trước.
Tuy nhiên, đúng lúc y vừa xác nhận là trong buồng không hề có người xong, một giọng nói hào hứng bất chợt vọng xuống từ trên trần.
“Nè, cái vụ đó ấy. Có thể cho tao biết chi tiết được không?”
Giọng nói ấy kết thúc thì cũng là lúc một cái bóng trắng nhảy bổ khỏi trần nhà và chém đứt cuống họng của tên đứng cạnh gã thủ lĩnh. Cái bóng trắng—Ladd—đang nắm trên tay phải con dao găm mà mới nãy Chane ném vào hắn ta.
“Trời đất ơi, vui thật đấy. Trời đất thánh thần thiên địa ơiii, tao bảo này, treo mình trên mấy cái cột sắt bên đây không dễ tí nào đâu.”
Không thèm cho đối phương cơ hội mà dựng súng, Ladd nhảy vọt tới thủ lĩnh phía bên kia. Chỉ trong một tích tắc, hắn đã tóm được lưng gã và kề con dao lên cổ gã ta.
“Được rồi, được rồi, được rồi, bỏ súng xuống đi. Mày nữa, cái thằng nhìn như con gái kia, mày cũng bỏ súng xuống. Nếu mày dám bắn tao, mày có thể sẽ đục lỗ lên thằng này đấy.”
Theo lệnh của Ladd, tên áo đen cầm đầu nghiến răng đầy bất lực rồi hạ súng xuống. Trong khi đó, tên đồng bọn nhút nhát kia ném súng xuống sàn, quay gót đi, rồi chạy biến.
“Bất ngờ thật đấy. Nó chạy kìa. Mẹ nó, lạnh lùng chưa.”
Khoái trá nhìn theo tên áo đen đang dần xa, Ladd bắt đầu độc thoại.
“Ừ thì, tao sẽ không gọi nó là thằng hèn đâu. Thấy tao mà chạy trốn là, gọi kiểu gì ấy nhỉ, một phản ứng rất đỗi bình thường. Với lại, tao cũng vừa mới bỏ chạy rồi trốn dưới cái trần này xong.”
Miệng khúc khích cười, hắn dí sát dao lên cổ tên áo đen và ép gã cất bước.
Hắn đóng kín cửa buồng, rồi dẫn tên áo đen vào một góc.
“Trời đất ơi, vui hết biết luôn ấy! Trước giờ có khi nào tao phải bỏ chạy đâu! Cô em kia phải gọi là quá xuất chúng! Mày nên khen cô ta đi, hay thực tế, chính tao sẽ khen cô ta! Nhưng tao vẫn sẽ giết cô ta!”
Mũi dao chà xát lên cổ gã theo nhịp cười của hắn ta. Tên áo đen chỉ còn biết hãi hùng chờ từng lời của tên áo trắng.
“Bọn mày thực chỉ rặt môt lũ nghiệp dư. Thứ duy nhất thú vị ở lũ chúng mày là đống vũ khí. Ban đầu tao cứ tưởng chúng mày là quân nhân, nên tao háo hức lắm, mày biết không? Tao tưởng là mình đã tìm được mấy thằng quân nhân hoàn toàn mất cảnh giác lần đầu tiên trong đời. Nhưng mới nhìn chúng mày một phát thôi mà kì vọng của tao đã đổ sông đổ bể hết. Trừ cô em ngoài kia, keh-keh.”
Nhếch mép cười, hắn đâm lưỡi dao vào sâu thêm vài li nữa.
“Chane là tên cô em đấy, và tên áo trắng mà cô ta giao chiến chính là tao, đúng chứ? Nào, kể cho tao đi... Cô em cùng phe với mày mà, phải không? Sao chúng mày lại định giết cô ta thế?”
Mũi dao cắm ngập vào cổ tên áo đen, từng chút từng chút một.
-----
Dưới gầm toa hạng nhất, Rachel lẩy bẩy, hoàn toàn đơn độc.
Sao lại như thế này? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...? Con quái vật đấy là gì chứ? Một con quái vật đang làm nhân viên ở trên tàu này ư?
Con quái vật đấy có hình hài con người, nhưng không đời nào bên trong nó lại là con người hết! Ban đầu mình tưởng nó chỉ giết đám áo đen, nhưng... Ai ngờ nó lại hành hạ một đứa trẻ đến thế... Con quái vật đấy quả đúng là vô nhân đạo.
Rốt cuộc cô đã run rẩy và nghĩ đi nghĩ lại một thứ mất bao lâu? Khi mà trong toa ăn diễn ra vụ đấu súng, cô gần như còn chẳng hoang mang, nhưng giờ cô lại bị nỗi sợ chi phối, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Dưới vai trò thu thập thông tin, cô đã từng vượt qua vô vàn tình thế hiểm nghèo. Có đôi lần, cô còn rất suýt soát với bờ vực cái chết. Thế nhưng, chừng đó chẳng là gì so với nỗi sợ cô đang phải trải qua.
Mafia và mưa đạn là những nỗi sợ cô có thể hiểu. Chúng chắc chắn có tồn tại, và cô biết chuẩn bị tâm thế khi đối mặt với chúng. Dĩ nhiên, cũng có những lần nỗi sợ lớn hơn cả những gì cô chuẩn bị trước, nhưng đó không phải vấn đề mà cô không thể vượt qua.
Thế nhưng, sinh vật đỏ thẫm kia lại ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Nó là một thực thể mà cô không sao hiểu nổi. Cô thậm chí còn chẳng thể nghĩ ra cách để đối mặt với nó, hay cách để chuẩn bị cho trường hợp đụng độ.
Nếu có một điều mà cô hiểu, thì đó là, với thân thế trốn vé tàu, cô tuyệt đối không được để nó bắt đi... Dù có không trốn vé đi chăng nữa, cô cũng chẳng muốn bị thứ đó bắt đi một chút nào.
Cô đã đến được đầu máy. Sẽ rất là nguy hiểm nếu bò qua một khu vực đầy ắp nồi hơi và các thứ thiết bị khác. Không còn nơi nào để đi, Rachel đành điều chỉnh cho thân mình nằm ngang theo con tàu, rồi nằm lên mấy thanh xà dưới thềm nối. Cơ mà, vì gầm tàu không còn nhiều chỗ trống, đây cũng là vị trí duy nhất cô có thể đặt lưng.
Trong bóng tối, lớp sỏi trải dọc theo đường ray phản chiếu lại ánh trăng trên trời. Ánh sáng này là thứ duy nhất chống lại được màn đêm. Dĩ nhiên, nó gần như chẳng ích gì, nhưng có còn hơn không.
Mình sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ nằm yên thế này. Tạm thời, Rachel quyết định sẽ tìm hiểu xem tình hình đang thế nào ở toa hạng nhất. So với cơn ác mộng màu đỏ kia, thì cô mong phải đương đầu với áo đen và súng máy hơn nhiều.
Thay vì ở yên tại chỗ, cô đã chọn lang thang khắp nơi và chạy trối chết để đảm bảo an toàn. Cô hoàn toàn không muốn đâm đầu vào bất cứ rắc rối nào nữa. Miễn là đào thoát thành công khỏi nơi này, cô sẽ không đòi hỏi gì thêm.
Cẩn thận ló đầu ra ngoài, cô nhìn sang mạn sườn toa hạng nhất.
Phần trang trí trên đó có thể được dùng để đặt tay, giống như mọi toa còn lại.
Cô nắm lấy một mảnh, áp sát thân mình lên sườn tàu như đang leo núi. Bất cứ ai không thành thạo kĩ thuật này chắc đều sẽ rơi khỏi tàu và xuống kiếp sau trong lúc thực hiện.
Kể từ khi còn bé, Rachel đã thực hiện những mô phỏng bao gồm đủ loại hoàn cảnh khác nhu trên những con tàu cố định. So với việc leo lên mạn tàu trơn nhẵn của xe lửa thường, leo lên mạn tàu hào nhoáng, đầy phụ kiện này dễ như không.
Cô tự hỏi liệu mình có an toàn hơn nếu leo lên đỉnh đầu máy; chắc không ai sẽ phát hiện ra cô. Lớp khói dày sẽ giúp cô ẩn náu, và chắc cũng chẳng có ai tốn công đến tận đấy cả.
Cô vui mừng với ý nghĩ ấy một lúc, nhưng ngoại trừ việc khói thải có thể bóp ngạt cô, cô cũng không biết nhiệt độ quanh ống khói như thế nào; đó là địa phận cô chưa từng khám phá. Quyết định sẽ nghĩ tiếp sau khi lên được nóc tàu, cô lặng lẽ lại gần cửa sổ. Tạm thời, cô nghĩ mình sẽ tìm hiểu tình hình bên trong, nhưng mà—
Rachel lén lút nhin sang, rồi lập tức hối hận.
Giá như mình chưa thấy gì hết.
Cảnh tượng cô nhìn ra là một cô bé cùng người mẹ bị trói cả hai tay lẫn hai chân. Một tên áo đen cầm súng đang đứng ngay bên họ.
Không, không, không, không! Đừng có can thiệp! Nếu mày can thiệp vào, mày sẽ chết đấy! Mày đương đầu nguy hiểm vì thông tin, nhưng mày không được mạo hiểm tính mạng vì một thứ chẳng đáng đồng nào!
Tuyệt vọng thuyết giảng bản thân, cô tiếp tục leo lên nóc.
Hình bóng cha cô bất chợt hiện lên. Cha cô, người đã bị công ty sa thải, và qua đời với trái tim trĩu nặng khổ đau. Người đàn ông mà công ty đã ruồng rẫy, chỉ để tránh bị liên lụy.
Mày, thôi ngay! Chuyện đấy với chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác! Nghe đây, mạng sống của mày đã cận kề hiểm nguy lắm rồi! Nếu mày lãng phí sinh mạng chỉ vì mớ lí lẽ rẻ tiền đấy, thì tức là mày đang chối bỏ toàn bộ cuộc đời mày!
Cô điên cuồng nhiếc móc bản thân, song đã quá trễ. Khuôn mặt người cha bấu chặt lấy tâm trí cô, nhất quyết không chịu rời.
Mày đang làm gì đấy?! Tao bảo là không! Mày trốn vé quá nhiều lần rồi; làm cái trò này chẳng bù đắp được gì đâu! Nên là thôi ngay đi! Mày phải dừng lại ngay! Đừng để bản thân—
Trước khi kịp nhận ra, cô đã ở ngay trên cửa sổ, và hơi hạ một chân xuống—
Không, không, không! Mày phải dừng lại! Mày phải dừng lại ngay! Dừng—
Rồi mũi chân cô gõ nhẹ lên cửa vài cái.
...Quá muộn rồi.
Cánh cửa bật mở, và gã mặc vét đen ló đầu ra.
Ngay khi thấy gã lấp ló dưới khóe mắt, cô đi đến một quyết định.
Vì đã quá muộn rồi, nên đành bung hết sức thôi.
Cỏ bỏ hai tay khỏi mạn tàu và rơi xuống, phó mặc hết cho trọng lực. Cô cảm thấy phần đế của đôi bốt giẫm lên thứ gì đó mềm mềm, và trong một thoáng, cô ngừng rơi. Ngay khoảnh khắc đó, cô chợt bấu lấy khung cửa bằng mười đầu ngón tay...và dồn toàn bộ sức nặng lên thân trên gã.
Gã khủng bố mất thăng bằng và bắt đầu rơi xuống, cong mình về đằng sau. Rachel nhanh chóng vung chân, như thể đang bước trên bụng gã, và đáp mình xuống sàn tàu. Đổi lại, gã đàn ông rơi xuống đất. Nhìn gã lăn lộn ngoài kia, cô thầm nghĩ, Tao không muốn làm kẻ giết người, nên làm ơn đừng chết đấy. Đó là cách Rachel đặt chân lên căn buồng.
-----
Khi Claire đến được toa ăn, cậu lén nhìn vào trong để quan sát tình hình.
Hai tên áo đen đang ở đó, súng cầm sẵn trên tay.
“Đành vậy thôi nhỉ.”
Thì thầm khe khẽ, Claire nhắm một mắt lại và chui xuống dưới toa xe. Rồi cậu tìm đến một cái hộp có dấu vàng bên trên, nằm ở chính giữa gầm toa này.
Trên hộp có vài cần gạt nhỏ. Cậu đặt tay lên một trong số chúng.
“Nếu đã ném tiền lên mấy thứ như này rồi, thì ước gì bọn họ chịu đặt một hệ thống liên lạc không dây giữa toa nhân viên và đầu máy. Với dù sao đi nữa, đặt công tắc chuyển đổi của máy phát điện dưới đây... Nhìn kiểu gì cũng thấy là lỗi thiết kế.”
Đây là một yếu tố quan trọng trong vẻ ngoài có một không hai của chiếc Flying Pussyfoot: một hệ thống cung cấp năng lượng cho đèn điện từ bánh xe của từng toa.
Trước kia, một tuốc bin phia sau van an toàn của nồi hơi bên đầu máy sẽ đảm nhiệm tất cả, bao gồm thắp sáng các toa xe. Về sau, nguồn điện từ tuốc bin ấy chỉ còn được dùng cho các đèn ở trong và xung quanh đầu máy, vậy nên nó không còn truyền đến toa hành khách nữa.
Trên tàu này, điện được sản xuất từ các trục bánh xe, và dây dẫn của mỗi toa là hoàn toàn độc lập. Kết quả là, hệ thống—dành riêng cho con tàu này—sản xuất được nhiều điện hơn, và có thể chiếu sáng nội thất bên trong như ban ngày.
Một trong những bảng điều khiển của hệ thống nằm dưới toa xe, và Claire đang nhắm đến chính cái bảng ấy.
“Nếu ai đó lẻn được xuống dưới, bọn chúng có thể dễ dàng ngắt điện cả toa tàu..như thế này đây.”
Cậu đóng cần gạt và, gần như ngay tức khắc, nhanh chóng rời khỏi toa xe.
“Được rồi, chắc mình nên bung sức một chút thôi.”
Vừa lẩm bẩm thế, cậu vừa bắt đầu nhào lộn trên mạn tàu đang chạy.
Từ trong toa ăn, nơi vốn đang tối om, một tiếng thét trỗi dậy. Cùng thời điểm đó, từ phía bên ngoài, cậu mở toang một cửa sổ ở phía cuối toa xe ra.
“Cái gì đấy?!”
Một tên áo đen vội chạy qua, lăm lăm cầm sẵn súng. Claire rụt tay lại và chờ gã thò khẩu súng ra ngoài.
Ngay lập tức, nòng súng trồi lên từ cánh cửa mở. Quả nhiên, chúng vẫn chưa quen với những tình huống không ngờ tới. Đúng là một lũ đần.
Tự nhủ như thế, Claire nhanh nhẹn nắm lấy khẩu súng và kéo nó về phía bản thân.
“Hây...”
Cậu lôi toàn thân tên áo đen lại gần, rồi chỉnh lại tay nắm, chộp lấy cánh tay gã ta. Khiến gã mất thăng bằng chỉ với đúng một tay, Claire giật gã xuống bằng một lực kinh hoàng.
Cậu ném tên áo đen ra khỏi con tàu. Không rõ gã có chết hay không, nhưng Claire không có đủ thời gian để kết liễu gã trước khi ném xuống.
Rồi cậu chạy dọc theo dãy trang trí trên mạng sườn tàu.
Bức phù điêu chạm nổi có vài phần hơi nhô ra, và cậu chạy băng băng trên chúng, hướng thẳng tới phía trước con tàu.
Bất cứ khi nào tưởng như mình sắp trượt sang bên, cậu lại vươn dài cánh tay trái, nắm lấy một khung cửa, và nhấc bản thân về thế thăng bằng ngay.
Chạy, chạy, chạy. Bằng cách cưỡng ép viễn cảnh thành thực tế, Claire biến cơn ác mộng thành một phần hiện thực. Kẻ buộc phải chứng kiến cơn ác mộng chính là đám áo đen.
Một chàng trai đang âm thầm chạy trên mạn sườn con tàu. Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng cậu đang chạy trên không khí.
Giữa đêm tối, hành khách chợt thấy một cái bóng đỏ chạy bên ngoài, sáng ngời dưới ánh trăng. Trước cảnh tượng ấy, tiếng thét trong toa xe bùng lên dữ dội.
Vào lúc tên áo đen, đứng giữa hai chiếc bàn, mở cánh cửa sổ bên cạnh ra, tất cả đã quá trễ.
Claire đã đứng ngay đấy, và trước khi gã kịp giương súng vào cậu ta, Claire đã tóm chặt cánh tay gã.
“Vỗ tay đi nào: Tao chưa làm thế này bao giờ, và tao làm được ngay lần thử đầu tiên... Tao đã phải nỗ lực lắm đấy. Được không?”
Cậu lôi tên áo đen về phía mình, khẽ thì thầm vào tai gã. Rồi, trong lúc gã lẩy bẩy vì sợ hãi, cậu ném gã khỏi đoàn tàu mà không hề lưỡng lự.
Claire chui xuống gầm một lần nữa, nhanh chóng tiến sang bảng điều khiển, và nâng cần gạt lên.
Khi cậu quay trở về cửa sổ và nhìn sang, vài tên áo đen khác đã tới.
“Chúng cứ trồi lên như gián thôi...”
Cậu xử gọn một tên trên thềm nối, nghe chừng khá ngán ngẩm. Tên còn lại dường như đã thấy cậu ta, và gã tháo chạy về phía toa hạng nhất.
Mình đoán đây không phải là vấn đề. Miễn mình còn là mục tiêu của chúng, chúng có lẽ sẽ không động vào hành khách làm gì.
Gật đầu nhẹ một cái, cậu bắt đầu hướng về mấy toa sau.
Sắp đến giờ gửi tín hiệu cho đầu máy rồi.
----
Hắn ta đâu?
Trên nóc tàu, toa nhân viên nằm ngay dưới, Chane tập trung toàn bộ xung thần kinh của bản thân.
Do vừa mất dấu Ladd ở xung quanh toa hành lí, cô đã trở lại nóc tàu và đang khảo sát khu vực đây.
Tên đó quá nguy hiểm. Mình phải tiêu diệt hắn ta ngay bây giờ. Nếu không, hắn sẽ trở thành vật cản lớn nhất. Hắn cũng có thể là một chướng ngại khó vượt đối với Huey.
Mặc dù không hề có căn cứ, cô vẫn cảm thấy gì đó hiển nhiên đến rất gần với sự thực, vậy nên cô mới săn lùng tên áo trắng lấm máu. Quả quyết rằng mình không thể tìm thấy hắn bằng cách di chuyển ngẫu nhiên, cô quyết định quan sát lại toàn bộ con tàu từ nóc mái, thế nhưng—
Mục tiêu lại tự giác xuất hiện.
Dáng điệu khá tự nhiên, với vẻ mặt như đang gặp một người bạn.
“Nè.”
Càng nhìn vào khuôn mặt Ladd, với nụ cười rạng ngời đến đáng nghi, Chane lại càng chắc chắn hơn nữa: Cô thực sự phải giết tên đàn ông này.
Mặc dù không biết danh phận thật của kẻ thù, những suy nghĩ có thể được coi là ảo mộng hoang đường vẫn cứ nơm nớp trong cô... Dẫu chúng cũng không hẳn là hoang đường.
“Em thế nào rồi, mèo con? Thấy cô đơn khi vắng anh chứ?”
Ladd nở một nụ cười kinh tởm. Đáp lại, Chane lặng lẽ rút vũ khí ra.
Đối phương dường như không mang súng. Xác nhận xong, cô liền hạ người, chuẩn bị tăng tốc về trước.
“Lạnh lùng quá đấy, Chane.”
Chane bất ngờ khựng lại.
Sao hắn ta lại biết tên mình?
Nhìn thấy vẻ hoang mang ở cô, Ladd gật đầu thỏa mãn.
“Tôi biết mọi thứ về em, em biết đấy. Như việc toàn bộ bọn chúng ghét em, và em cũng ghét ngược lại chúng, hay việc em là người thương của Lãnh tụ Huey Laforet hay ai đó như thế, hay cả việc em tôn sùng gã Huey này đến điên cuồng luôn.”
Hắn ngạo mạn tung ra những thông tin vô nghĩa. Như thể muốn nói là mình không muốn nghe thêm, Chane lại lần nữa khuỵu gối xuống.
“Hay chuyện cái gã Huey của em là người bất tử.”
Một lần nữa, Chane đột ngột khựng lại. Hoàn cảnh này dường như đnag mua vui cho tên Ladd đây. Hắn biết tất cả, và trên hết, hắn luôn biết tấn công bằng những lời chí mạng mỗi khi đối phương định ra tay.
Chane quyết định không thèm nghe những gì hắn nói nữa. Khom mình xuống lần thứ ba, cô lao mình về phía kẻ thù. Bất kể hắn ta có biết gì, cô cũng nhất định phải giết hắn ngay. Tư thế của cô thấp đến kinh hãi; cô dự tính chém vào chân Ladd bằng dao.
Tuy nhiên—và không ai có thể biết hắn đang nghĩ gì—Ladd cũng khom mình xuống cho thấp ngang với Chane và bắt đầu lao tới.
Không những thế, hắn còn liên mồm lảm nhảm trong lúc chạy.
“Cơ mà, nghe này, tôi cũng hơi thất vọng đấy chứ.”
Hành động của Ladd không hề giống như Chane mong chờ, và cô ngần ngừ mất một chút. Hệ quả là, đã có một khoảng trễ rất nhỏ trước khi cô đâm con dao ra.
“Em biết đấy, tôi...”
Giọng của Ladd nhỏ lại. Đối với Chane, hắn cứ như vừa bị thổi bay đi.
Cùng thời điểm ấy, cơn chấn động dữ dội bất chợt chạy khắp hàm cô.
Ladd thực tế đã dẫm vào vùng tác động của con dao, rồi bật lên làm một cú lộn nhào. Hắn lật ngược toàn thân từ thế khom mình, và trong lúc đáp xuống, hắn đã vung mũi chân vào quai hàm Chane.
Cô đã giữ cho thân mình thấp nhất có thể, nhưng giờ nó lại đột ngột bị đá lên trên, và cô lăn lộn tới mấy vòng về phía cuối toa tàu. Cô cố tình lộn thêm vòng nữa, để quay trở về thế khom lưng.
“Em biết đấy, tôi đã mong em, kiểu gì nhỉ, điên loạn hơn, như là em bị chi phối bởi người sao Hỏa hay gì đó ấy, nhưng em lại chỉ là một kẻ cuồng tín, đem lòng yêu tình yêu? Em là ai, thiếu nữ đang dậy thì chắc? À, khoan, tôi đoán là em cũng hết tuổi vị thành niên rồi, nhỉ? Nè, em không nghĩ cái gã Huey đó chỉ đang chơi đùa với em thôi ư? Hửm?”
Những lời đó đã hoàn toàn kích động Chane. Cô chưa từng nghĩ về Huey như người yêu bao giờ. Nếu có thể như vậy, thì chắc cũng không tệ lắm, nhưng cô là con gái của Huey. Trong thâm tâm, cô coi đó là điều cấm, và thực tế, cô vốn luôn ngưỡng mộ ông như một người cha. Tuy nhiên, với người ngoài, bọn họ lại trông như một cặp nam nữ gần ngang tuổi. Bất cứ ai thực sự có một cô con gái chắc hẳn sẽ nhận ra giữa họ không hề có tình cảm đôi lứa, nhưng đáng tiếc thay, tên áo đen kể cho Ladd về Chane thậm chí còn chưa có bạn gái.
Đôi mắt Chane mở trừng trừng, và cô khom mình xuống còn thấp hơn nữa. Rồi cô lao tới Ladd với vận tốc phóng của một viên đạn đang bay.
“Hya-ha-ha-ha, giận rồi ư? Giận rồi ư?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt Chane, Ladd cũng hiểu ngay là tình hình không đơn giản đến thế. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không có ý định chỉnh sửa. Ngược lại, nếu đối phương nổi điên, hành động của cô ta sẽ dễ đoán hơn nhiều, và như vậy chỉ có tốt cho hắn thôi.
Ladd đứng yên, miệng cười khoái trá. Tuy nhiên, nó không còn làm Chane lung lay nữa. Cô đã sẵn sàng chém đứt họng Ladd theo quỹ đạo mà cô từng hình dung. Ngay khi tiếp cận được hắn, cô liền đẩy trọng tâm lên cao.
Bắt chước chuyển động của máy bay cất cánh, lưỡi dao Chane xé đôi làn gió đêm.
Đoán trước được điều đó, Ladd nhanh nhẹn ngả về sau đến khác thường, né thành công cú chém. Đồng thời, hắn lún sâu đầu gối, hạ thấp trọng tâm. Rồi hắn tìm cách tung một đấm vào cơ thể không phòng bị trước mắt.
Tuy nhiên, nhận thấy thân mình Chane vừa bẻ gập xuống, hắn vội vã né sang bên.
Đôi chân Chane vung tới với lực sút kinh hoàng. Cô dự định làm một pha lộn nhào rồi đá, giống như Ladd đã làm cách đây mấy giây.
“Không được đâu.”
Ladd nhanh chóng nắm được tình hình, và giữa lúc Chane còn đang trên không, hắn đá vào sườn cô, thật mạnh.
Một lần nữa, cô bị hất văng ra, lăn mấy hồi, rồi rơi khỏi mạn tàu xuống dưới.
“Hở? Thế thôi á? Thật luôn? Chán quá đấy, phải không nhỉ? Thế có buồn không?”
Đúng lúc ấy, một âm thanh đã tai vang lên: Phập.
“Cái quái...?”
Ladd nhìn sang mạn tàu và thấy một thứ không thể tin nổi.
Chane vừa đâm hai con dao trên tay lên bức tường, ngăn không cho bản thân ngã xuống đất. Cô đều đặn rút dao ra rồi lại đâm tới, bắt đầu leo lên trên với vận tốc khủng khiếp.
Phập phập phập phập phập phập phập
Từ từ gia tăng vận tốc mà lưỡi dao đâm vào rồi rút khỏi con tàu, cô leo lên nhanh đến nỗi trông cứ như đang chạy thẳng trên tường vậy.
“Uây!”
Đúng lúc Ladd kịp né, Chane phóng vụt khỏi mạng sườn như tên lửa, lướt qua ngay trước hắn ta.
Hắn tưởng mình đã suýt soát né được cô, nhưng tai phải hắn lại toác một vết chém, và một ít máu chảy ra ngoài.
“Xin lỗi vì ban nãy nhé: Em có khi là người sao Hỏa cũng nên. Cá là em cũng có tám chân đấy, phải không nhỉ?”
Toát mồ hôi lạnh lấy lần đầu tiên, Ladd lặng lẽ siết chặt nắm đấm và bắt đầu nhún nhảy, nhẹ nhàng tựa lông hồng. Chane cũng chỉnh lại thế cầm dao, bắt đầu ước tính khoảng cách giữa mình với Ladd.
Rồi, đúng thời khắc ấy, một chuyện lạ xảy ra.
Hai người họ đang đánh nhau trên toa cuối, bao gồm buồng nhân viên với buồng để đồ dự phòng. Thứ duy nhất còn lại trong buồng nhân viên đáng ra chỉ có hai cái xác. Vậy nhưng—
Đèn ở hai bên toa lại bừng sáng rực rỡ, liên tục vài lần liền.
Chúng là những ngọn đèn được dùng để thông báo tàu không gặp vấn đề gì, nhưng...ai mới là người thắp sáng chúng?
Ánh chớp nháy dừng lại, và hai người đối mặt nhau trong im lặng.
Sẽ không có gì xảy tới. Đi đến kết luận ấy xong, Ladd bắt đầu lải nhải lần nữa, cố khiến cho đối phương lung lạc.
“Nè, Chane, em có biết đám bạn áo đen đang chĩa súng vào em không thế? Từ những gì tôi được nghe, chúng định sẽ lợi dụng vụ ẩu đả này để trừ khử em đấy.”
Chane hoàn toàn không có lấy chút buồn đau trước tin đó. Cô đã biết hết tất cả, và cũng dự tính sẽ loại bỏ cả Goose lẫn những tên khác theo.
“Chúng bảo em thật sự không đồng ý với chiến dịch này, nhỉ? Nghe chừng em không mấy vui vẻ về chuyện bắt con tin với giết trẻ em. Khá là yếu đuối đấy, đúng không nào? Tôi đoán là cái gã Huey đó cũng chẳng thích vậy đâu, nhưng em sẽ chẳng đạt được gì nếu cứ mãi như thế, hiểu chứ? Tôi bắt đầu thấy tại sao đám áo đen lại muốn đâm lén em rồi đấy.”
Vẫn lặng im, Chane nghe từng lời của Ladd. Có lẽ bởi những chuyện ban nãy quá khắc nghiệt với cô, cô dường như đang tuyệt vọng kiềm nén xúc cảm, ngăn không cho mình mất kiểm soát.
“Em tham gia một cuộc khởi nghĩa, em nổ súng chống lại chính quyền, nhưng lại không muốn làm những điều bất công, và không muốn giết dân thường? Mơ hay đấy, em yêu à, nhưng em nên tỉnh cái đầu lại đi. Sao, chẳng nhẽ tên Huey đấy đủ tài giỏi để lo cho mạng của người ngoài trong lúc khơi dậy một cuộc chiến chắc? Nếu thật vậy thì cũng khá xuôi tai, nhưng đấy lại là cái loại người tao căm ghét nhất! Mày không thể nào làm cái trò đó, trừ khi mày nghĩ mày tuyệt đối an toàn! Khốn nạn! Không thể nào tha thứ!”
Sau một hồi lồng lộn lên, hắn nhếch mép cười mỉm và hạ giọng xuống.
“Muốn biết tôi sẽ làm gì sau khi rời con tàu này, trên cả mọi thứ không?”
Miệng cười ngoác mang tai, đôi mắt mân mê đối phương đầy từ tốn và dâm dục, hắn tiếp lời.
“Giết Huey Laforet.”
Trước lời hăm dọa giản đơn ấy, trái tim Chane lập tức cứng đờ.
“Tôi đã thấy lạ lắm, em biết không? Tôi luôn nghĩ khủng bố phải là loại không sợ ngủ với đất, nhưng đám bạn áo đen của em thì lại thư thả như không, cứ như chúng nghĩ rằng, 'Mình không thể chết được' ấy. Ừ, dĩ nhiên: Một khi việc đã xong, chúng có thể sẽ giành được sự bất tử mà.”
Hắn cất từng bước nhẹ và nhanh, đồng thời tăng dần âm lượng với sức nặng trong giọng nói.
“Xin phép được thành thật nhé. Tôi cũng không hẳn là muốn giết em đâu. Lý tưởng của em quá yếu mềm, nhưng dường như em sẵn lòng đặt mạng sống vào hiểm nguy. Nên là em thấy đấy, tôi có một ý như này! Tôi nghĩ mình sẽ vui hơn nhiều nếu giết cá thể tuyệt đối trong lòng em, Huey Laforet!”
Ladd đột ngột dừng lại, quay sang Chane, rồi hét thẳng vào mặt cô. Cứ như hắn thật lòng thấy vui. Cứ như hắn thật sự tận hưởng vụ này. Cứ như vui đùa với trái tim Chane khiến hắn sướng rân.
“Nói chung là, tôi định sẽ giết hắn. Có thể hắn là người bất tử, nhưng tôi vẫn sẽ giết. Nếu hắn không chết, tôi sẽ cắt đầu hắn ra khỏi thân rồi ném một mẩu xuống Bắc Cực và mẩu còn lại ở Nam Cực. Ngay trước mặt em luôn. Tôi sẽ tóm cổ cái thằng cha ngạo mạn nghĩ rằng mình an toàn vì không thể chết đó và dạy cho hắn sự khắc nghiệt của cuộc đời. Tôi sẽ thật hà khắc cho hắn không tài nào chịu nổi. Dĩ nhiên, kể cả khi hắn có nói thế, tôi vẫn sẽ không ngừng tay. Nào?! Em định làm gì hả, Chane?! Hya-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha.”
Lời đe dọa quả thực quá nhạt nhẽo, nhưng Ladd thừa hiểu rằng loại phụ nữ này dễ ấn tượng trước những thách thức sáo rỗng nhất.
Một cơn rúng động chạy khắp Chane, cả về thể xác lẫn linh hồn. Nếu trò khiêu khích ban nãy là ngòi nổ, thì những lời kia là mồi lửa cháy. Tập trung toàn bộ sức lực vào con dao, cô cố gắng lao thẳng về phía Ladd.
...Nhưng lưỡi dao không nhúc nhích nổi.
Đầu mũi dao ở cả hai tay đều đã bị những ngón tay lạ nắm giữ và nằm bất động. Cho tới tận lúc ấy, cô mới chịu nhận ra.
Một chàng trai đỏ thẫm đang đứng đó, ngay trước mặt cô... Nhưng đáng lẽ chuyện đấy là không thể: Cho tới tận một thoáng trước, lúc mắt cô nhòe đi vì phẫn nộ, cô đã chắc chắn là không có ai ở trước mặt hết.
Cậu ta nhảy ra từ hư không.
Đấy là cách hợp lí nhất để diễn tả tình hình.
Con quái vật cuối cùng cũng hiện ra cho họ thấy.
Con quỷ màu đỏ—Rail Tracer.
Vừa giữ chặt mũi dao, kẹp chúng giữa ngón trỏ và ngón cái, bóng người kia vừa khẽ lầm bầm.
“Đừng có đục lỗ lên buồng nhân viên. Cô chém vào tai tôi đấy.”
Ban đầu, cả Chane lẫn Ladd đều không hiểu cậu ta vừa nói gì. Suy nghĩ một hồi xong, họ mới hiểu ra đại ý của câu đó. Có vẻ như, khi Chane dùng dao để leo qua mạn tàu vào ban nãy, cậu trai kia đã đứng ngay bên kia bức tường.
“Nếu đã hiểu rồi, thì xin lỗi đi.”
Theo lời cái bóng đỏ ấy, không kiềm được bản thân, Chane gật đầu. Quên cả cơn giận vừa rồi dành cho Ladd, cô hạ cả hai tay và cúi đầu tạ tội. Nếu đám áo đen có ở đây, chắc chúng đều sẽ không tin vào mắt mình. Ladd thì chắc chắn là thế.
“Ít nhất cũng phải nói 'Tôi xin lỗi' ra.”
Thấy thế, Chane chỉ vào họng mình, rồi lắc đầu. Có vẻ như, vì lí do nào đó, cô không thể nói được.
“À. Xin lỗi nhé. Lỗi tôi.”
Cái bóng đỏ nhẹ nhàng xin lỗi, rồi bắt đầu bước dọc mái tàu, quay sang đối mặt họ khi đã gần đến thềm nối.
“Tiếp tục đi.”
Và như thế...con quái vật đỏ thẫm chen ngang vào trận chiến giữa Ladd với Chane.
“Tôi sẽ giết kẻ nào còn lại.”
Danh sách chương