Nice và Nick, hai tay trộm hành lí, đã trốn thoát được thành công nhờ Rachel. Phải sau vài tiếng nổ cảnh cáo ở toa hạng nhất, các thành viên phụ trách đầu máy mới bắt đầu nhận ra là đang có vấn đề.

“Ê... Cái gì thế?! Có tiếng nổ kìa, mới nãy luôn!”

“Tàu hình như cũng chao đảo một tí.”

Kĩ sư phụ trách là một cặp anh em lớn tuổi. Họ mắc chứng lãng tai, và không để ý đến tiếng súng lúc trước. Nhưng, đúng như dự đoán, tiếng nổ cảnh cáo từ Nice đã chạm đến chỗ họ.

Tiếng bom cứ thế rống lên, hết phiên này qua phiên khác.

“Ra ngoài rồi quan sát giùm anh cái, được không?”

“Em á? Trời đất ạ...”

Đúng vào lúc người em chuẩn bị bước ra, họ chợt nghe thấy một tiếng gọi ngoài cửa.

“Hai bác, là cháu đây.”

Đó là giọng của một người mà cả hai đều biết: cậu nhân viên trẻ tuổi. Khuôn mặt cậu hoàn toàn đối lập với khuôn mặt phơi bày ra cho Ladd ban nãy: Đó là khuôn mặt người nhân viên, với đôi mắt đầy hiền hậu.

”A, Claire đấy phải không? Cháu qua tận buồng nhiên liệu để đến đây à?”

“Cháu đến đây làm gì thế? Mấy tiếng nổ quỷ quái kia là sao? Bọn ta có nên dừng tàu không vậy?”

Ngay trong lúc họ nói, tiếng nổ vẫn bùng lên.

“Đừng, hai bác. Phải là ngược lại cơ: Bất kể thế nào, xin các bác cũng đừng dừng tàu lại.”

“Hả? Ý cháu là sao?”

Sau khi xử lí Spike, để đề phòng, Claire đến kiểm tra toa đầu máy, và rồi một vụ nổ xảy ra. Cậu thầm cảm ơn chính mình trước vận may trời cho ấy.

Trước vụ nổ thế kia, tín hiệu từ buồng nhân viên sẽ không còn tác dụng gì nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ cho dừng tàu ngay. Hệ quả là, từ bên kia cánh cửa, Claire quyết định giả đò một chút.

“Là cướp tàu bác ạ. Bọn chúng đang dùng ngựa đuổi theo và nã súng lên thân tàu.”

“Cái gì?!”

“Bọn chúng đâu?!”

“Hình như bọn chúng đang ẩn náu dọc đường ray! Ở đây chắc các bác không thấy đâu, nhưng chúng ta sắp qua một con sông, các bác nhớ chứ? Một khi qua được cây cầu đó, chúng sẽ ngừng đuổi theo... Nên các bác đừng lo, cứ cho tàu chạy đi ạ.”

Bản thân cậu cũng không biết tiếng nổ đó là gì, nhưng tạm thời, cậu vẫn dựng chuyện ra.

Cậu không thể để họ dừng tàu tại đây được.

“Hnnnrrrgh, đã rõ! Bọn ta sẽ chạy hết tóc lực! Cứ để cho bọn ta!”

“Thế, giờ cháu định làm gì?”

“Có vẻ như hành khách vẫn chưa bị thương vong, nên cháu sẽ giúp họ sơ tán.”

“Vậy à. Cẩn thận đấy, nghe chưa?”

“Cảm ơn bác. Cháu đi đây.”

Không để hai ông bác nhìn mặt mình lấy một giây, Claire quay lưng lại với đầu máy.

Điều cậu thật sự muốn nói là “Cảm ơn vì đã giúp cháu suốt thời gian qua,” nhưng dưới hoàn cảnh bây giờ, cậu không còn cách nào khác. Cậu lặng lẽ chào tạm biệt những người bạn kia, những người cậu sẽ không bao giờ thấy nữa.

Kể cả khi thế giới xoay quanh mình, vẫn còn rất nhiều người mà mình sẽ mãi nợ ơn. Chết tiệt, nếu không đến được New York đúng giờ, chắc mình chẳng dám đối mặt với anh em nhà Gandor nữa mất.

Và như thế, con tàu bứt tốc.

-----

Không ai có thể biết Isaac và Miria đã đi những đâu, nhưng hiện giờ họ đang loanh quanh trong toa hạng ba.

“Hmmm, không thấy chúng đâu cả... Không một tên áo trắng, và không Rail Tracer luôn.”

“Phải đó, chúng mất tiêu rồi! Cứ như một bí ẩn ấy!”

Do vừa lần lượt băng qua những căn buồng mà Jacuzzi đang giam giữ một tên áo đen, còn Ladd thì tra tấn một tên khác, nên cuối cùng, Isaac và Miria không đụng độ một mối nguy mặc đồ tối màu nào hết.

“Nè, Isaac? Anh có chắc là mình không càn kiểm tra toa hành lí không?”

“Không sao đâu. Con quái vật ăn từ từ từng người, bắt đầu từ toa cuối đổ lên. Tức là nó sẽ không ở trong buồng hành lí nào xa hơn căn buồng có xác chết trong đấy!”

“Thế sao anh kiểm tra buồng nhân viên cẩn thận vậy?”

“Heh-heh-heh. Người ta nói hung thủ luôn trở lại hiện trường, em biết đấy.”

“Oa, tuyệt ghê! Isaac, anh cứ như Holmes ấy!”

Vừa lảm nhảm những lí luận chẳng đâu vào đâu, hai người vừa tiến sâu vào toa tàu.

Dọc đường đi, họ cẩn thận kiểm tra từng buồng. Mỗi buồng đều có người bị trói, nên họ nhân tiện cởi trói luôn.

“Ôi, cảm ơn hai người nhiều lắm! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!”

Hành khách nào được giải cứu cũng nói thế, và tất cả các lần, Isaac đều trả lời y hệt nhau.

“Mọi người đang chơi trò đấu súng, và một con quái vật đang lang thang đi ăn thịt người.”

Những lời này mang cho cậu biết bao ánh nhìn kì quái, nhưng không ai dám bén mảng ra ngoài.

Có vài chuyện đã xảy ra. Trong một thoáng, ở căn buồng gần bên, hành khách đã nghe thấy tiếng trẻ con thét lên kinh hãi. Rồi họ nghe thấy một tiếng như tiếng kính vỡ tung, và âm thanh dừng lại hoàn toàn. Không cần biết do quái vật hay đám cướp áo đen, chẳng một ai còn muốn ra ngoài nữa.

Nghe thấy thế, Miria lẩm bẩm, “Ôi không. Có khi nào đấy là Mary với...?” Cô bồn chồn không yên.

Trên đường đi dọc qua toa hạng ba, cặp đôi vui vẻ chợt thấy cánh cửa buồng phía trước đang mở.

Chẳng lẽ quái vật có trong đó? Hai người nén nhịp thở, nuốt khan, và tiếp cận cánh cửa bằng những bước chân lén lút đến thái quá.

Khi họ lén nhìn vào, hai tên áo đen đã ở trong. Họ đang nhìn qua ô cửa sổ và thì thầm với nhau về chuyện gì đó. Vừa thấy chúng, Isaac và Miria cũng bắt đầu thì thầm theo.

“Aha! Anh cá là chúng đang bắt nạt đứa bé!”

“Đúng đó, một lũ bắt nạt!”

“Là một tay súng Viễn Tây, anh không thể tha cho lũ xấu xa đấy! Đúng không, Miria?!”

“Phải đó, anh đúng là một tay tội phạm tử tế!”

Trong một biến cố cách đây một năm, cặp đôi này đã đánh gục ba kẻ thù mang súng máy. Họ không phải mẫu người phức tạp, và dĩ nhiên, chiến thắng đó cũng giúp họ chinh phục nỗi sợ súng đi phần nào.

Vấn đề là, lần đó, họ thành công bằng cách tông chúng với xe hơi.

“...Vậy nên anh sẽ thách đấu chúng!”

“Không, không được! Anh sẽ chết đấy!”

Tất nhiên, Miria cố ngăn cậu ta, song quyết tâm của Isaac lại vững vàng đến vô nghĩa.

“Dẫu có biết là mình sắp chết đi nữa, vẫn có những điều con người buộc phải làm. Đó mới là đạo nghĩa của samurai!”

“Ooh, Isaac... Thế em cũng thách đấu luôn!”

“Cơ mà, em nghĩ chúng cho đứa bé xuống kia bằng cách nào thế?”

“Bọn chúng phải đi ra ngoài, nhỉ...?”

Giữa lúc đám áo đen nhìn vào thân thể Czes và bàn tán với nhau, thứ gì đó chợt đập vào gáy chúng.

“Cái—ghah...khụ, khụ...gyagheeeee yee! …..Hừừ...! …Hừừ...”

Bột trắng mù mịt khắp chung quanh, và chúng lỡ hít đầy vào phổi. Đó là loại bột đặc chế mà Isaac với Miria luôn dùng trong những vụ cướp: một hỗn hợp gồm vôi và hạt tiêu. Lần này, để tái hiện một cuộc thách đấu, họ đã nhồi bột vào găng tay và ném vào hai tên này. Đám áo đen trực tiếp hít phải nó, và mắt chúng cay xè, không sao thở nổi. Chúng còn chẳng dám mơ đến chuyện nổ súng. Tất cả những gì chúng muốn làm là che mặt lại bằng tay, thế nên chúng không thể nào giữ lấy vũ khí.

Về lý trí mà nói, chúng biết mình không được phép buông tay, nhưng chúng cũng không tài nào chịu nổi. Chúng vụng về và luống cuống, đánh rơi súng xuống sàn.

Khi gió từ cửa sổ thổi bớt bột vôi và chúng cảm thấy tốt dần, thứ chờ đợi hai tên áo đen lại là hai tên tội phạm, trên tay cầm khẩu súng mà chính chúng đánh rơi.

Giơ cao món vũ khí lên, cặp đôi tung ra lời nói bất công nhất có thể tưởng tượng được.

“Chúng tôi thách đấu với các người!”

“Đúng thế, chúng ta sẽ bắt đầu khi đồng xu chạm mặt đất!”

Hai con người cầm súng máy đang thách hai kẻ tay không tấc sắt tham dự một trận tay đôi.

“Miria, anh đâu có mang đồng xu nào.”

“Phải vậy ha! Nè, hai người có đồng xu nào không?”

Miria thử hỏi đám áo đen, song nhanh chóng bị Isaac chặn lại.

“Đừng, Miria! Cứ thử mượn một đồng từ chúng mà xem! Nếu ta thắng, chúng ta sẽ không thể trả nợ được! Danh dự của tay súng Viễn Tây không cho phép làm như thế!”

“Ồ, phải rồi, đúng thật đấy! Thế thì phải phát động bằng thứ khác thôi!”

Sau một hồi suy nghĩ, Isaac thản nhiên tiếp lời.

“Được. Nếu vậy thì, tiếng nổ từ khẩu súng này sẽ khai màn cho cuộc đấu.”

“Phải đó, được lắm luôn!”

Nhận thấy hai tên ngốc kia đang nghiêm túc, đám áo đen đành gào khóc xin lỗi và cầu mong được xá tội.

Nhốt xong đám áo đen vào căn buồng hạng ba gần đấy, Isaac với Miria trở vào trong.

“Được rồi, đứa bé đâu ấy nhỉ?”

“Chúng có nói là thấy gì đó lộn cổ bên cửa sổ kia...”

“Ra vậy! Dám cá là chúng đã treo ngược đứa bé...”

“Ác thế!”

Isaac và Miria vội vã nhìn ra ngoài, rồi đứng chết trân tại chỗ. Thứ họ thấy hóa ra là bạn của Isaac. Chính xác hơn, đó là cậu bé họ mới quen, người mà Isaac với Miria đã tùy tiện quyết định làm bạn. Cơ thể nhỏ bé bên bánh xe, cái xác biến dạng đến thê thảm vì mất cả tay phải lẫn hai chân, thuộc về Czeslaw Mayer.

-----

Thề luôn, đúng là chẳng ai biết thứ gì sẽ mang đến may mắn cho ta hết. Ai ngờ kế hoạch dự trù cho những khi bị cảnh sát hay mafia tóm lại hữu dụng trên con tàu như này...

Vừa nhìn vào bộ móng lởm chởm, sắc nhọn của bản thân, Rachel vừa biết ơn vận mệnh vì đã cho cô tiếp tục sinh tồn. Ngồi bệt lên thềm nối giữa toa hạng hai với toa hạng ba, cô ngước nhìn mảnh trời nằm giữa hai bức mái.

Sau khi bị bắt giữ bởi đám áo đen, Rachel đã nhân lúc lính canh biến mất để cắt dây trói, rồi trốn thoát thành công bằng cách ra ngoài cửa sổ và bò dưới gầm tàu. Cô cũng cởi trói cho hai người bị nhốt chung với mình—cô gái đeo kính đè lên bịt mắt, kèm đồng đội của cô ta—và tự hỏi tình hình họ đang như nào. Đáng tiếc thay, kể cả khi Rachel có thời gian lo cho người khác đi chăng nữa, cô cũng chẳng có điều kiện mà đi cứu họ.

“Ugkh...”

Cơn đau dữ dội chạy khắp chân cô. Là do vết thương cô phải chịu từ gã bắn tỉa, trong lúc cứu bà mẹ và cô con gái. Viên đạn xé rách má đùi cô, làm khả năng vận động giảm đáng kể. Tạm thời, cô đã cầm máu được vết thương, nhưng cơn đau vẫn mãi không dứt.

Trừ khi vô tình tìm được bác sĩ hay gì đó, cô cũng chỉ biết ngồi nghỉ một thời gian. Rachel hít một hơi dài, rồi mở cánh cửa cạnh thềm nối để bước vào toa hạng ba. Cô phải tìm một buồng không có kẻ thù rồi nằm xuống...

Cơn cáu kỉnh của cô cứ tăng thêm theo độ nhức nhối, và giọng nói om sòm phía sau lại đến quá đường đột.

“Đ-đ-đứng yên đấy! Quân giòi bọ kia!”

Cô quay sang, và thấy một khuôn mặt quá quen thuộc.

Một lão đàn ông với ria mép bé tí và khuôn mặt béo như lợn. Lão đàn ông từng ngồi trong toa ăn—kẻ thù truyền kiếp của Rachel—đang đứng đó.

Thêm một chuyện không thể khó chịu hơn, lão còn cầm một khẩu súng nữa.

“Hả, mày là ai...? Một con đàn bà?”

Đôi mắt lão toát lên vẻ khinh miệt mơ hồ, nhưng lão vẫn chĩa nòng súng vào Rachel không thôi.

Mặc dù cô sẽ không bao giờ có thể biết, nhưng khẩu súng trường lão cầm trên tay đã từng thuộc về đám áo trắng. Tên biến thái bị Chane giết hại là người sở hữu nó; lão đàn ông để ria thì cướp nó khỏi xác y, vốn nằm trước tủ đồ lao công. Chane đã không bận tâm đến vũ khí của những kẻ cô giết. Hệ quả là, khẩu súng ấy đã rơi vào tay lão ta

“Hừ! Mày cắc chắn phải thông đồng với đám áo trắng! Khai thật mau! A, tao biết rồi: Bất cứ đứa nào dám trơ tráo bước trên đây, trong tình thế này, đều là lũ vô lại!”

Nói một câu mà, theo hướng nào đó, cũng không sai, lão đàn ông với hàng ria bé tí tiến sát tới kẻ trốn vé tàu.

Sau khi bị đá khỏi toa ăn bởi Isaac, Jon, cùng toàn bộ hành khách, lão đã lang thang trong nỗi khiếp đảm tột độ. Thế rồi, đúng lúc lý trí lão sắp sửa đến giới hạn, lão chợt vớ được một món vũ khí. Có thể tính cách ban đầu của lão cũng có liên quan, nhưng những suy nghĩ lệch lạc bắt đầu ăn mòn lấy lão. Lão trở lên cuồng loạn với ý đồ rằng mình phải giết một ai đó—một ai đó đang định giết lão ta. Lão đã lẩn trốn trong toa được một hồi, tìm kiếm một kẻ mà lão nghĩ có thể giết. Hắn đã để tên đàn ông đáng sợ mặc vét trắng với gã khổng lồ da nâu bước qua, còn người phụ nữ mặc đầm trắng thì bỏ chạy trước cả khi lão kịp cất lời.

Giờ đây, lão cuối cùng cũng tìm được một vật tế để xoa dịu trái tim. Dẫu cho có biết Rachel không liên quan đến đám áo trắng đi chăng nữa, thì đến lúc này, hạ súng xuống với lão vẫn là bất khả thi.

“Tao biết. Ý đồ của tao chưa bao giờ sai. Cứ nhìn xem tao đã đạt được những thành tựu nào, dựa trên chính niềm tin ấy. Không bao giờ có chuyện Hades để cho loại cặn bã như mày chấm dứt cuộc đời tao hết!”

Lòng không khỏi buồn bã, Rachel ngước nhìn lên không trung.

Trớ trêu thế cơ chứ. Mình cuối cùng cũng có cớ để đánh lão ta, và lão lại có súng... Còn mình thì bị thương ở chân.

Dưới hoàn cảnh hiện giờ, cô không thể khiến lão ta nổi điên, nhưng dẫu vậy, cô vẫn phải mỉa mai lão.

“Ông chưa bao giờ sai ư? Ông muốn nói tai nạn đó không phải sai lầm à?”

“?”

“Vụ tai nạn đường ray. Mười năm trước. Ông bảo nó được sắp đặt sẵn rồi ư? Ông mặc kệ lời khuyên của tổ kĩ thuật, và khi tai nạn xảy ra, ông lại bảo tổ kĩ thuật mới là bên có lỗi? Ông nói như vậy là đúng ư? Những chuyện như thế? Đấy có thật là, thật sự là những gì ông nghĩ không?”

Trước những lời ấy, cơn hoang tưởng trong đầu lão mờ dần đi. Thứ thế chỗ cho nó là một luồng sát ý rõ ràng, tràn đầy lý trí.

“Mày. Sao mày lại biết về vụ đó hả? Mày là ai?”

Bình thường, nếu bị chất vấn về những chuyện như thế, lão có lẽ sẽ đủ khả năng nói chúng chỉ là hoang đường rồi gạt phăng đi. Một kẻ đơn độc làm loạn lên sẽ là không đủ để đưa sự thật ra ngoài ánh sáng. Tuy nhiên, dưới hoàn cảnh hiện giờ, nơi mà không một ai có thể bình tĩnh nổi nữa, lời bình phẩm kia lại quá sức nguy hiểm.

“Không ngờ mày lại dám phơi bày nỗi nhục của tao—hay đúng hơn là bọn tao—vào cái lúc mọi chuyện đã rồi! Tao không biết mày là ai, nhưng chắc chắn mày phải là đồng bọn của đám áo trắng. Tao dám khẳng định như thế, bằng mọi giá.”

Rất chậm rãi, nòng súng trường hướng thẳng vào giữa hai mắt Rachel.

Trong tình thế vô phương cứu chữa ấy, không rõ tại sao, khuôn mặt cô chợt hiện lên một nụ cười buồn.

“Ông biết đấy, đây có khi chính là quả báo cũng nên. Quả báo vì đã đi lậu vé suốt những chuyến tàu qua, vì giẫm đạp lên danh dự của ngành đường sắt.”

“Đi lậu vé à? Hừm. Lũ cặn bã quả nhiên là hay phạm những tội khó bắt.”

“Nên ít nhất giờ đây, vào thời khắc cuối cùng, tôi cũng mong được chết dưới tay con tàu này. Được giết bởi một ai đó cống hiến trọn tâm huyết cho đường ray, như một người đại diện cho chính con tàu—”

“Hả? Mày đang cầu xin được tha mạng chắc? Dù sao đi nữa, tao cũng làm trong ngành, nên tao chắc phải có nhiều hơn một lí do để—”

Vừa nói như thế, lão đàn ông ria kẽm kia vừa điều chỉnh tâm ngắm, chậm rãi đưa ngón tay lên sát cò.

Tuy nhiên, mặc kệ lời nói và hành động của lão, Rachel vẫn quyết liệt thét lên.

“Vậy nên là mau lên, mau tới đây rồi giết tao đi! Trước khi con lợn râu kẽm đây kịp làm thế! Giết tao! Giết tao đi! Quái vật đỏ—không—Nhân viên tàu!”

Lão đàn ông ria kẽm không hiểu cô đang muốn nói gì, và trong một thoáng, ngón tay lão đã ngần ngừ.

Ngay lập tức, cả hai bả vai lão liền kêu lên, tạo thành một tiếng động khủng khiếp. Cùng thời điểm đó, một nỗi đau mà lão chưa từng trải qua bất chợt tông thẳng vào tâm trí. Dù không hề thấy vai mình, lão vẫn hiểu chuyện gì đang xảy ra: Ai đó phía sau vừa tóm lấy chúng. Thế rồi, gào thét trong cơn đau, lão có gắng đảo mắt qua vai mình, và thấy những ngón tay, đang đâm sâu đến không tưởng vào thịt lão.

Phản xạ khiến lão đánh rơi súng mà không sao kìm được. Chỉ cần sai một nước nhỏ thôi, với quán tính như thế, chuyện hắn vô tình bóp cò cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, rất may cho Rachel, khẩu súng rơi xuống sàn mà không hề nhả đạn.

“Gawah… Gwaaaah, AAAaaah, ubugh!”

Cảm giác đang tấn công lấy lão dường như đã vượt qua cả đau đớn và chuyển thành cơn buồn nôn. Nước mắt chảy dài từ khóe mắt lão, và chất lỏng như dịch tiêu hóa chảy ra từ mồm với mũi lão ta.

“————!”

Hét lên cũng không nổi, lão đàn ông ria kẽm đánh mất sự tỉnh táo ngay tức khắc. Cái cách lão ngất đi khiến lão trông cứ như đồ điện nổ cầu chì, và sẽ chẳng có gì lạ nếu nguời ngoài nghe được một tiếng 'tách.'

Toàn thân lão sụp xuống, ngã đập mặt lên sàn. Một chàng trai đứng ngay cạnh lão.

Người điều phối, tắm mình trong màu máu đỏ thẫm của nạn nhân, đang nhìn xuống lão đàn ông ria kẽm, miệng không nói nửa lời.

Đám điều phối hèn kém như mình phải khổ là vì có những thằng như này.

Sau khi lừa được thành công cặp kĩ sư, Claire trở về mấy toa cuối; nhìn qua một cửa sổ trên toa ăn thì thấy các hành khách đang trói đám áo đen còn sống lại. Nhìn sang hành lang thì vài tên áo trắng cũng đang bị trói như thế. Có vẻ như, trong lúc tâm trí Claire còn đang lang bạt đi đâu, tình hình đã tự động đảo chiều rồi.

Dù sao đi nữa, cậu cũng không nghĩ là có ai trong số những hành khách thông thường đã chết cả.

Nhằm kiểm tra suy đoán ấy, Claire trở về buồng nhân viên thêm một lần nữa. Nhưng trước khi đến nơi, cậu chợt thấy một lão béo phì đáng nghi có cầm súng, cùng với người phụ nữ trốn vé cách đây ít lâu.

Ban đầu, cậu chỉ theo dõi mọi sự từ góc khuất của thềm nối, nhưng càng lúc cậu lại càng phẫn nộ với lão ria kẽm hơn, nên cậu quyết định là sẽ giúp người phụ nữ. Cậu dường như đã can thiệp đúng thời khắc sinh tử, ngay trước khi cò súng bị siết. Huýt sáo trước khả năng căn giờ của bản thân, Claire thầm nghĩ xem nên làm gì với lão đàn ông ria kẽm.

Chắc mình sẽ ném hắn ra khỏi tàu. Hắn sẽ sống nếu còn may mắn.

Thản nhiên nghĩ về những điều kinh hoàng ấy, Claire tiến lại gần, định bụng nhấc cơ thể lão lên.

Phía sau cậu ta, một giọng nói, dẫu run rẩy, nhưng dường như có ý ra lệnh chợt vọng tới.

“Không... Đứng lại!”

Những từ ngữ đầy nam tính ấy được cất lên bằng một giọng nữ cao. Cậu quay đầu lại. Người phụ nữ trốn vé đang đứng đó, súng cầm sẵn trên tay.

“Tránh xa lão ta ra! Đừng có mà giết lão!”

Nghe thấy thế, đôi vai Claire chùng xuống, tỏ ý khó hiểu.

“Đây là kẻ suýt thì đã giết cô đấy... Cứ bình tĩnh; tôi không định làm gì với cô đâu.”

Có khi nào, người phụ nữ đây lại có tính cách giống với mình? Cô ta tin là cô ta không thể chết ư? Nếu thế, chắc mình cũng hiểu được mâu thuẫn này, rằng tại sao cô ta lại cứu chính kẻ thù của bản thân. Suy nghĩ ấy bất chợt ập vào đầu Claire, nhưng từ nét mặt của cô ta, sự thật có vẻ không phải thế: Cô ta đang đổ mồ hôi hột.

“Cô kì lạ thật đấy. Ban đầu cô bảo tôi giết cô, rồi cô lại bảo tôi đừng giết một tên khác...”

“Không chỉ mình lão. Đừng giết bất cứ ai khác trên tàu này! Không ai nữa! Nếu vẫn cứ muốn giết, thì giết tôi và kết thúc tất cả tại đây thôi!”

Người phụ nữ mặc đồ liền thân kịch liệt đáp. Lông mày xô vào nhau, Claire lên tiếng dò hỏi.

“Tại sao? Tại sao cô lại liều mình đến thế?”

Claire nhìn thẳng vào mắt Rachel. Đôi mắt cậu vẫn còn vầng hào quang phi nhân tính—và dù thấy sợ hãi, cô vẫn không hề nao núng mà trả lời.

“Cha tôi là kĩ sư đường ray. Ông ấy yêu những con tàu, và tôi cũng thế; chúng tôi phát điên vì chúng! Chúng tôi có lẽ yêu chúng còn hơn cả yêu con người!”



Không lẽ cha cô ta làm cho tổ kĩ thuật mà cô ta đề cập với con lợn đây ban nãy? Claire nghĩ thế, nhưng cậu không nói ra; cậu chỉ lặng lẽ nghe từng lời cô nói.

“Vậy nên, nên, nên, nên là! Đừng bôi nhọ nó! Đừng bôi nhọ phẩm giá của những người đã dựng lên con tàu đây, hay phẩm giá của chính con tàu! Đừng nhuốm bẩn con tàu này, hay đường ray, hay mọi người, bằng máu của bất cứ ai nữa!”

Trước khi kịp nhận ra, Rachel đã bật khóc. Claire lặng lẽ dõi theo, nhưng sau một thoáng, cậu nhje nhàng cất lời.

“'Đừng bôi nhọ phẩm giá' à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ được nghe câu đó từ một kẻ trốn vé đấy.”

“Ừ, anh nói đúng. Vậy có nghĩa chúng ta cùng phạm một tội ác rồi.”

Nghe thấy thế, khuôn miệng Claire chợt nheo lại. Câu quay lưng lại với người phụ nữ trốn vé kia, giọng vui tươi và thích thú.

“Giết người với trốn vé đều như nhau, thế cơ à? Uây. Cô quả thực là một người lạ lùng đấy, cô gái ạ.”

Đến lúc ấy, cuối cùng, Rachel mới nhận ra: Người đàn ông trước mặt cô, người đàn ông mà cô tưởng là quái vật, hóa ra là con người, và không khác so với cô mấy. Cô đáng lẽ phải nhận ra từ khi có với cậu một cuộc hội thoại bình thường, nhưng trái tim cô lại không có thời gian cho những chuyện như thế. Giờ đây, bởi cậu đã mỉm cười, cô cuối cùng mới thành công lấy lại được sự điềm tĩnh mong manh ấy.

“Không thể tin nổi. Suốt từ nãy đến giờ, cô luôn gợi nhắc lại cho tôi... Rằng tôi là điều phối viên, ý tôi là thế.”

Miệng thì thầm lặng lẽ, Claire đưa tay vào trong áo và rút một tờ giấy nhỏ ra. Quá nửa tờ giấy đã nhuốm màu máu.

“Vé tàu đấy. Cầm đi. Tên cô không có trong danh sách, nhưng cứ bảo đấy là sai phạm của nhân viên, và giữ vững lập trường vào. Sẽ không có ai phản đối đâu. À, và nhớ giữ im lặng về chuyện tôi là nhân viên, được chứ?”

Ném mẩu giấy phất phơ xuống sàn, cậu bắt đầu bước đi, vào sâu trong toa tàu.

“Cô là một phụ nữ khá thú vị đấy, cô biết không? Nếu không gặp cô gái cầm dao đó, chắc tôi đã yêu cô rồi. Thôi thì, nếu định mệnh là như thế, chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Vừa nói những điều không sao hiểu nổi ấy, bóng lưng cậu càng lúc càng xa khỏi Rachel.

“Đ-đọi chút đã.”

“Không phải lo. Có vẻ tôi cũng không cần giết thêm ai nữa. Những kẻ duy nhất tôi giết là đám áo trắng và đám áo đen. Tôi không đụng ngón tay nào đến hành khách cả. Như thế chẳng khác nào đặt xe hàng trước mặt con ngựa.”

“Nói dối! Anh—mới cách đây ít lâu, thằng bé—”

Khi đã nói đến mức ấy, Rachel mới chợt nhận ra. Nếu cô nhớ không nhầm, cậu bé kia bị trói...ngay dưới toa tàu này.

Đúng lúc cô ngừng lên tiếng, Claire cất lời như thể cũng vừa nhận ra.

“A! Phải, đúng là thế. Tôi quên mất. Không, tình hình cậu ta có phức tạp đôi chút. Agh, phiền thật đấy; cứ hỏi trực tiếp cậu ta đi, được chứ?”

“Anh nói cái gì thế?! Thằng bé chết lâu r...”

Mặc kệ lời Rachel nói, Claire mở một cánh cửa cạnh bên. Đó là cửa vào căn buồng mà cậu tra tấn Czes ban nãy. Và thứ cậu thấy bên trong là—

“Waaaaaaah! Isaac, anh ổn chứ?”

Cậu thấy một cô gái mặc đầm đỏ thẫm, đang nghiêng tới nửa mình ra bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện