Tháng 10 năm 1930, đâu đó tại New Jersey
Tất cả bắt đầu từ một cặp trộm kì dị.
Ngày hôm ấy, trái tim Eve Genoard tràn ngập nỗi bất an.
Cô khi đó mười lăm tuổi. Từ lúc được sinh ra, cô đã là tiểu thư khuê các, con gái út trong một gia đình giàu sang, và trong cô vẫn còn nét ngây ngô gì đó. Đấy là tất cả về cô: Cô gái nhỏ không còn đặc trưng nào đáng nhắc tới.
Vài ngày trước, ông nội cô, trưởng nam của gia đình, đã qua đời, và cả gia tộc Genoard đều rơi vào thế hoang mang khôn xiết.
Ồng nội cô rất hiền từ, và Eve không khỏi đau buồn khi biết ông đã chết, nhưng vẫn còn nguồn cơn nữa cho nỗi bất an trong cô.
Anh trai cô: Dallas Genoard. Anh ta đã nghe được tin và trở về từ New York.
Anh ta rất tốt với Eve, nhưng cô không sao yêu quý anh ta nổi. Suy cho cùng, mỗi khi giao thiệp với ai đó không phải cô, từ duy nhất được dành cho Dallas luôn là “hạ đẳng.”
Khi anh ta trở về đây, đôi mắt anh ta không hề vương chút đau buồn nào trước cái chết của ông hết.
Thay vào đó, chúng tràn ngập một thứ đầy điềm gở. Một hi vọng bí ẩn, tăm tối nào đấy.
Cứ như anh ta đang định giết người...
Bang cô ở là một trong những nơi đầu tiên thuộc liên bang phát triển ngành công nghiệp, và ông nội cô đã gây dựng cả một gia tài khổng lồ trong một thế hệ duy nhất. Ông đã lập nghiệp như nào, tại thị trấn cách xa thủ phủ Newark đây, để có thể gây dựng gia tài ấy? Tất cả những gì Eve biết là ông có một nhà xưởng, và cô không thực sự muốn biết thêm. Một nhà xưởng lớn giữa rừng. Cả cha lẫn ông đều chưa từng dẫn Eve đến gần đấy, và cô cũng chẳng dám bén mảng. Kết quả là, cô hoàn toàn không nghĩ được ra thứ mà gia đình mình sản xuất.
Tuy nhiên, cô hiểu rõ rằng họ thuộc về tầng lớp thường được coi là “lắm của.”
Cô cũng biết thứ được gọi là giàu sang này đôi khi còn khiến con người sa ngã nữa.
Từ khi quen với xã hội ngoài kia, cô đã thấy đủ loại người: những người bấu víu lấy giàu sang, những người thèm khát nó, những người thao túng nó, và những người căm thù nó. Cô chứng kiến cả nét thanh tao, cũng như sự xấu xí.
Từ những trải nghiệm ấy, cô đúc kết được ra hai điều.
Một là gia sản của ông nội cô phải tương đương với một khoản khổng lồ, nhiều gấp bội mức khiến người ta phải ganh ghét.
Hai là...anh trai Dallas của cô đã sa ngã hoàn toàn trước sự hào nhoáng ấy.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể làm được gì. Cũng tại thời điểm đó, cô nhận thức rằng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, thứ mà cô trân quý sẽ có ngày sụp đổ.
Sợ hãi trước tai họa đang tới, tức giận trước sự hèn nhát của bản thân: Cô đang trong cái tuổi nhạy cảm, và mắc kẹt trong hai cảm xúc ấy cứ thế ăn mòn tâm trí cô.
Khi đã không chịu nổi cơn bất an ấy, bất giác thay, cô nguyện cầu với Chúa.
Cô xin Chúa một phép màu.
Con chỉ muốn được giải thoát khỏi nỗi lo. Con chỉ muốn có thế.
Trong thâm tâm, như nguyện ước cho cả đời, cô khẩn cầu mãi không thôi.
...Và, đột nhiên, một phép màu tự tới.
Đêm hôm ấy, khi màn đêm tĩnh lặng đã bao trùm cả dinh thự, hai kẻ đột nhập chợt xuất hiện trong phòng cô.
Trước cả khi Eve kịp gào thét...cô đờ ra, hai mắt trợn trừng.
Người đàn ông và phụ nữ đang rón rén mở cửa ăn mặc y hệt như thổ dân.
Người đàn ông mặc áo khoác da thú ngắn, còn thân dưới được bọc trong quần vải thô. Người phụ nữ mặc đồ tương tự, và trang phục của họ được đính thêm những hạt cườm theo họa tiết hình học.
Họ cũng sơn mặt kiểu bản địa, và đội những chiếc nón lông cỡ lớn.
Kì lạ hơn cả là chuyện cả hai đều là người da trắng. Nếu không phải vì điều ấy, chắc cô đã thét lên rồi.
Thoạt đầu, Eve không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, rồi cặp đôi kia quay sang cô và nói, cương quyết nhưng khá là xuề xòa: “Shh. Đừng làm ầm đấy! Bọn tôi không đáng nghi đâu.”
“Che giấu chúng tôi một chút thôi, được chứ? Chỉ một chút thôi!”
Hai người họ đeo bao bố đằng sau, giống như cái bao của Ông già Noel, và vài tờ tiền ló ra khỏi miệng chúng. Phần đáy bao phồng lên vì những thứ có lẽ là đá quý với trang sức, và cô lập tức nhận ra họ thực sự là loại gì.
Trộm cướp. Dẫu cho đã đi đến kết luận ấy, cô vẫn không hoảng loạn hay làm ầm lên. Cô không rõ tại sao, nhưng có lẽ là bởi nụ cười trên môi họ rất chân chất và thật thà.
“Nè, có khi nào cô là, cô biết đấy, người của nhà Genoard không?”
“Phải đó, một tiểu thư khuê các!”
Nghe thấy họ thì thào như thế, nỗi bất an trong cô cuối cùng cũng quay lại.
Chẳng nhẽ họ định bắt cóc cô? Tuy nhiên, chỉ trong một khắc, nỗi bất an đã không còn. Những lời mà hai thổ dân da trắng kia nói sau đó vượt quá cả những gì cô từng tưởng tượng ra—hay đúng hơn, chúng đến từ một góc độ cô chưa từng nghĩ tới.
“Hiểu rồi! Thế thì cô không phải lo gì nữa đâu!”
“Thế có tuyệt không chứ?!”
Cô chẳng hiểu họ đang nói gì. Mặc kệ Eve hoang mang, hai người kia vẫn tiếp tục nói: “Bọn tôi sẽ lấy hết bất hạnh của cô!”
“Giờ gia đình cô sẽ không phải cãi nhau nữa!”
“Gia đình tuyệt nhất là khi hòa thuận!”
“Phải đó, cô sẽ hạnh phúc thôi!”
Họ hân hoan trước việc cô gái đây, người họ vừa mới gặp, sắp sửa được hạnh phúc đến nỗi họ cứ như đang nói cả về bản thân. Đến lúc ấy, Eve cuối cùng cũng ngỡ ra họ đang có ý gì.
Nếu khoản thừa kế biến mất, sẽ không có ai tranh giành nó nữa. Nếu gia tài không còn, thì sẽ không trái tim nào bị tha hóa hết.
Hai người họ đang biến điều ước của cô thành hiện thực.
Giả thuyết ấy ích kỉ đến kinh hoàng, và nếu bất cứ ai ngoài Eve nghe được câu chuyện kia, thì hai người họ có ăn đòn ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, Eve lại thật lòng biết ơn họ.
Suy cho cùng, họ đã xuất hiện ngay sau khi cô khẩn cầu với Chúa và dùng hết “nguyện ước cho cả cuộc đời.”
Nhất định họ phải là sứ giả của Chúa. Mình tin chắc như vậy.
Gia đình Genoard chưa bao giờ sùng đạo, vậy nên ý niệm của Eve về Chúa với thiên thần cũng mơ hồ hết sức.
Quên bẫng cả chuyện họ ăn mặc như thổ dân, Eve quỳ gối trước mặt họ.
“N-nè, Miria. Sao cô ấy lại bái lạy mình vậy?”
“Em không biết, nhưng nếu đã thế rồi, thì chúng ta phải làm gì đó cho cô ấy thôi!”
“Hừm... Anh thực lòng muốn biểu diễn nghi thức Xà Vũ, nhưng cái đó tốn tận chục ngày, và chúng ta còn cần năm mươi con rắn nữa. Với lại, chúng ta cũng không phải pháp sư, và nếu dám làm thế, mẹ thiên nhiên tối cao hay ai đây sẽ nổi giận với chúng ta mất.”
“Thế nhảy điệu Điệp Vũ đi! Cái điệu mà bọn trẻ Hopi dạy cho chúng mình ấy!”
“Ừ, như vậy đi.”
Hai người họ thoáng gật đầu, rồi bắt đầu nhảy một điệu dân gian của bộ lạc Hopi. Tiết mục ấy—do độc hai người trình diễn, không hề có âm nhạc hay lời ca—gần như suýt soát với kịch hài, nhưng Eve vẫn hết lòng theo dõi.
“Tiểu thư! Tiểu thư Eve!”
Điệu nhảy bị đứt đoạn bởi tiếng gõ lên cánh cửa phòng cô.
“Tôi nghe nói có trộm đang lẩn lút trong biệt thự! Mọi chuyện trong đấy vẫn ổn chứ, tiểu thư?!”
Ôi không! Mau trốn đi—
Khi cô quay sang để cảnh báo cặp đôi, họ đã không còn ở đó nữa.
Cánh cửa sổ rộng mở phất phơ bên làn gió, và tất cả chỉ có vậy.
Dĩ nhiên. Họ chắc hẳn đã trở về thiên đường rồi.
Cô gái đắm chìm trong ảo tưởng, và hoàn toàn không hề thấy cặp thổ dân đang bám lấy cái cây ngoài cửa.
Ngày hôm sau, Dallas đến phòng Eve, mặt nom mệt khủng khiếp. Anh ta dường như rất tức tối, nhưng ngay khi thấy em gái mình, anh ta lại mỉm cười, dù chỉ một chút. Một nụ cười thành thật, đầy quan tâm, nụ cười cô chưa từng thấy suốt mấy năm trời.
“Muốn anh dạy chơi bi a không, Eve? Cũng đã lâu rồi nhỉ.”
Hai hàng mi rơm rớm, Eve cười tươi và gật đầu.
-----
Sau đó, như cặp trộm kia nói, cô sống không thể hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên, một năm sau...cũng đột nhiên như thế, hạnh phúc của cô chợt vỡ vụn.
-----
Tháng 12 năm 1931, cùng địa điểm
Thứ nghiền nát cuộc sống thường nhật của Eve chính là khởi đầu đột ngột của một nỗi đơn độc vô biên.
Cha cô, Raymond, cùng người anh cả, Jeffrey, đã thay thế ông nội cô làm trưởng nam của gia đình. Một hôm, họ đi công tác ở Manhattan, và không bao giờ trở về nữa. Hay thực ra, chính xác mà nói, họ có trở về. Thế nhưng, họ lại thay đổi đến nỗi Eve không tài nào tin được họ từng là gia đình cô.
Hai xác chết đã được phát hiện trong một chiếc xe hơi rơi xuống vịnh Newark. Cảnh sát không báo cho cô đấy là tai nạn hay một vụ giết người. Họ chỉ nói rằng họ đang điều tra, rồi bỏ đi ngay lập tức.
Không những thế, cô còn được cho hay rằng Dallas, người anh còn lại của cô, hiện đang mất tích.
Mẹ cô đã qua đời trước cả ông nội cô, vậy nên, trên mọi phương diện, Eve giờ là thành viên duy nhất còn sót lại của nhà Genoard. Theo thời gian, gia nhân cũng nghỉ việc dần, và dinh thự trở nên im lìm như một phế tích.
Cô nghe nói rằng “cơ nghiệp” của gia tộc sẽ được truyền lại cho các quản đốc nhà máy. Eve nhận một khoản bảo lãnh tượng trưng, và lí thuyết mà nói, tài sản duy nhất của cô chỉ còn mỗi đất đai với dinh thự.
Không nhiều người có thể tiếp tục phục vụ trong một ngôi nhà như thế, và những người ở lại chỉ còn vị quản gia với người hầu gái da đen.
“Ôi, lạy Chúa trời trên cao! Vậy tứt là cô nhứt quớt đi thựt sao, tiểu thư Eve?”
Người phụ nữ da đen mập mạp nom rất ngưỡng mộ trước quyết tâm của Eve.
Người phụ nữ ấy, Samantha, đã từng làm hầu gái ở mọi miền quốc gia; bà lên tiếng bằng giọng lẫn lộn đủ thứ âm điệu từ khắp các vùng, và bất cứ ai cũng gặp khó khăn trong việc hiểu lời bà nói.
“Vâng, đúng thế ạ.”
Eve, người đã được Samantha nuôi nấng từ bé, không hề có chút định kiến nào với bà.
“Tiểu thư, dẫu có bất tài đi chăng nữa, thì tôi, Benjamin, vẫn tự tin rằng mình ít nhất có thể trợ giúp cho cô trong vai trò dẫn đường ạ.”
“Benjamin, ông có chắc mình không phiền không vậy?”
“Tiểu thư không cần lo nghĩ. Phục vụ tiểu thư là nghĩa vụ của tôi, và cũng là mục đích sống duy nhất mà lão già đây có.”
Người đàn ông nói câu này, đầu cúi đầy cung kính, là vị quản gia người Đức đã phục vụ cho gia tộc Genoard từ thời ông nội cô.
Dù không phải mẫu người quá cứng nhắc, nhưng xét về ngoại hình, thì mọi người hẳn sẽ không chút do dự mà gọi ông ta là một quản gia khuôn mẫu hết.
Bật cười trước vị gia nhân kính cẩn kia, Samantha vỗ ngực đầy tự hào.
“Vược qướ gì phở gồng lên thớ? Tiểu thư Eve, tôi cữn đi vứi cô, nên cô cứ in thâm nghỉ ngơi đi.”
Được hai người ấy hộ tống, Eve đến với Manhattan, một thành phố rộng lớn, đầy xa lạ.
...Nhằm tìm kiếm người anh thất lạc của cô, Dallas Genoard.
Tất cả bắt đầu từ một cặp trộm kì dị.
Ngày hôm ấy, trái tim Eve Genoard tràn ngập nỗi bất an.
Cô khi đó mười lăm tuổi. Từ lúc được sinh ra, cô đã là tiểu thư khuê các, con gái út trong một gia đình giàu sang, và trong cô vẫn còn nét ngây ngô gì đó. Đấy là tất cả về cô: Cô gái nhỏ không còn đặc trưng nào đáng nhắc tới.
Vài ngày trước, ông nội cô, trưởng nam của gia đình, đã qua đời, và cả gia tộc Genoard đều rơi vào thế hoang mang khôn xiết.
Ồng nội cô rất hiền từ, và Eve không khỏi đau buồn khi biết ông đã chết, nhưng vẫn còn nguồn cơn nữa cho nỗi bất an trong cô.
Anh trai cô: Dallas Genoard. Anh ta đã nghe được tin và trở về từ New York.
Anh ta rất tốt với Eve, nhưng cô không sao yêu quý anh ta nổi. Suy cho cùng, mỗi khi giao thiệp với ai đó không phải cô, từ duy nhất được dành cho Dallas luôn là “hạ đẳng.”
Khi anh ta trở về đây, đôi mắt anh ta không hề vương chút đau buồn nào trước cái chết của ông hết.
Thay vào đó, chúng tràn ngập một thứ đầy điềm gở. Một hi vọng bí ẩn, tăm tối nào đấy.
Cứ như anh ta đang định giết người...
Bang cô ở là một trong những nơi đầu tiên thuộc liên bang phát triển ngành công nghiệp, và ông nội cô đã gây dựng cả một gia tài khổng lồ trong một thế hệ duy nhất. Ông đã lập nghiệp như nào, tại thị trấn cách xa thủ phủ Newark đây, để có thể gây dựng gia tài ấy? Tất cả những gì Eve biết là ông có một nhà xưởng, và cô không thực sự muốn biết thêm. Một nhà xưởng lớn giữa rừng. Cả cha lẫn ông đều chưa từng dẫn Eve đến gần đấy, và cô cũng chẳng dám bén mảng. Kết quả là, cô hoàn toàn không nghĩ được ra thứ mà gia đình mình sản xuất.
Tuy nhiên, cô hiểu rõ rằng họ thuộc về tầng lớp thường được coi là “lắm của.”
Cô cũng biết thứ được gọi là giàu sang này đôi khi còn khiến con người sa ngã nữa.
Từ khi quen với xã hội ngoài kia, cô đã thấy đủ loại người: những người bấu víu lấy giàu sang, những người thèm khát nó, những người thao túng nó, và những người căm thù nó. Cô chứng kiến cả nét thanh tao, cũng như sự xấu xí.
Từ những trải nghiệm ấy, cô đúc kết được ra hai điều.
Một là gia sản của ông nội cô phải tương đương với một khoản khổng lồ, nhiều gấp bội mức khiến người ta phải ganh ghét.
Hai là...anh trai Dallas của cô đã sa ngã hoàn toàn trước sự hào nhoáng ấy.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể làm được gì. Cũng tại thời điểm đó, cô nhận thức rằng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, thứ mà cô trân quý sẽ có ngày sụp đổ.
Sợ hãi trước tai họa đang tới, tức giận trước sự hèn nhát của bản thân: Cô đang trong cái tuổi nhạy cảm, và mắc kẹt trong hai cảm xúc ấy cứ thế ăn mòn tâm trí cô.
Khi đã không chịu nổi cơn bất an ấy, bất giác thay, cô nguyện cầu với Chúa.
Cô xin Chúa một phép màu.
Con chỉ muốn được giải thoát khỏi nỗi lo. Con chỉ muốn có thế.
Trong thâm tâm, như nguyện ước cho cả đời, cô khẩn cầu mãi không thôi.
...Và, đột nhiên, một phép màu tự tới.
Đêm hôm ấy, khi màn đêm tĩnh lặng đã bao trùm cả dinh thự, hai kẻ đột nhập chợt xuất hiện trong phòng cô.
Trước cả khi Eve kịp gào thét...cô đờ ra, hai mắt trợn trừng.
Người đàn ông và phụ nữ đang rón rén mở cửa ăn mặc y hệt như thổ dân.
Người đàn ông mặc áo khoác da thú ngắn, còn thân dưới được bọc trong quần vải thô. Người phụ nữ mặc đồ tương tự, và trang phục của họ được đính thêm những hạt cườm theo họa tiết hình học.
Họ cũng sơn mặt kiểu bản địa, và đội những chiếc nón lông cỡ lớn.
Kì lạ hơn cả là chuyện cả hai đều là người da trắng. Nếu không phải vì điều ấy, chắc cô đã thét lên rồi.
Thoạt đầu, Eve không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, rồi cặp đôi kia quay sang cô và nói, cương quyết nhưng khá là xuề xòa: “Shh. Đừng làm ầm đấy! Bọn tôi không đáng nghi đâu.”
“Che giấu chúng tôi một chút thôi, được chứ? Chỉ một chút thôi!”
Hai người họ đeo bao bố đằng sau, giống như cái bao của Ông già Noel, và vài tờ tiền ló ra khỏi miệng chúng. Phần đáy bao phồng lên vì những thứ có lẽ là đá quý với trang sức, và cô lập tức nhận ra họ thực sự là loại gì.
Trộm cướp. Dẫu cho đã đi đến kết luận ấy, cô vẫn không hoảng loạn hay làm ầm lên. Cô không rõ tại sao, nhưng có lẽ là bởi nụ cười trên môi họ rất chân chất và thật thà.
“Nè, có khi nào cô là, cô biết đấy, người của nhà Genoard không?”
“Phải đó, một tiểu thư khuê các!”
Nghe thấy họ thì thào như thế, nỗi bất an trong cô cuối cùng cũng quay lại.
Chẳng nhẽ họ định bắt cóc cô? Tuy nhiên, chỉ trong một khắc, nỗi bất an đã không còn. Những lời mà hai thổ dân da trắng kia nói sau đó vượt quá cả những gì cô từng tưởng tượng ra—hay đúng hơn, chúng đến từ một góc độ cô chưa từng nghĩ tới.
“Hiểu rồi! Thế thì cô không phải lo gì nữa đâu!”
“Thế có tuyệt không chứ?!”
Cô chẳng hiểu họ đang nói gì. Mặc kệ Eve hoang mang, hai người kia vẫn tiếp tục nói: “Bọn tôi sẽ lấy hết bất hạnh của cô!”
“Giờ gia đình cô sẽ không phải cãi nhau nữa!”
“Gia đình tuyệt nhất là khi hòa thuận!”
“Phải đó, cô sẽ hạnh phúc thôi!”
Họ hân hoan trước việc cô gái đây, người họ vừa mới gặp, sắp sửa được hạnh phúc đến nỗi họ cứ như đang nói cả về bản thân. Đến lúc ấy, Eve cuối cùng cũng ngỡ ra họ đang có ý gì.
Nếu khoản thừa kế biến mất, sẽ không có ai tranh giành nó nữa. Nếu gia tài không còn, thì sẽ không trái tim nào bị tha hóa hết.
Hai người họ đang biến điều ước của cô thành hiện thực.
Giả thuyết ấy ích kỉ đến kinh hoàng, và nếu bất cứ ai ngoài Eve nghe được câu chuyện kia, thì hai người họ có ăn đòn ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, Eve lại thật lòng biết ơn họ.
Suy cho cùng, họ đã xuất hiện ngay sau khi cô khẩn cầu với Chúa và dùng hết “nguyện ước cho cả cuộc đời.”
Nhất định họ phải là sứ giả của Chúa. Mình tin chắc như vậy.
Gia đình Genoard chưa bao giờ sùng đạo, vậy nên ý niệm của Eve về Chúa với thiên thần cũng mơ hồ hết sức.
Quên bẫng cả chuyện họ ăn mặc như thổ dân, Eve quỳ gối trước mặt họ.
“N-nè, Miria. Sao cô ấy lại bái lạy mình vậy?”
“Em không biết, nhưng nếu đã thế rồi, thì chúng ta phải làm gì đó cho cô ấy thôi!”
“Hừm... Anh thực lòng muốn biểu diễn nghi thức Xà Vũ, nhưng cái đó tốn tận chục ngày, và chúng ta còn cần năm mươi con rắn nữa. Với lại, chúng ta cũng không phải pháp sư, và nếu dám làm thế, mẹ thiên nhiên tối cao hay ai đây sẽ nổi giận với chúng ta mất.”
“Thế nhảy điệu Điệp Vũ đi! Cái điệu mà bọn trẻ Hopi dạy cho chúng mình ấy!”
“Ừ, như vậy đi.”
Hai người họ thoáng gật đầu, rồi bắt đầu nhảy một điệu dân gian của bộ lạc Hopi. Tiết mục ấy—do độc hai người trình diễn, không hề có âm nhạc hay lời ca—gần như suýt soát với kịch hài, nhưng Eve vẫn hết lòng theo dõi.
“Tiểu thư! Tiểu thư Eve!”
Điệu nhảy bị đứt đoạn bởi tiếng gõ lên cánh cửa phòng cô.
“Tôi nghe nói có trộm đang lẩn lút trong biệt thự! Mọi chuyện trong đấy vẫn ổn chứ, tiểu thư?!”
Ôi không! Mau trốn đi—
Khi cô quay sang để cảnh báo cặp đôi, họ đã không còn ở đó nữa.
Cánh cửa sổ rộng mở phất phơ bên làn gió, và tất cả chỉ có vậy.
Dĩ nhiên. Họ chắc hẳn đã trở về thiên đường rồi.
Cô gái đắm chìm trong ảo tưởng, và hoàn toàn không hề thấy cặp thổ dân đang bám lấy cái cây ngoài cửa.
Ngày hôm sau, Dallas đến phòng Eve, mặt nom mệt khủng khiếp. Anh ta dường như rất tức tối, nhưng ngay khi thấy em gái mình, anh ta lại mỉm cười, dù chỉ một chút. Một nụ cười thành thật, đầy quan tâm, nụ cười cô chưa từng thấy suốt mấy năm trời.
“Muốn anh dạy chơi bi a không, Eve? Cũng đã lâu rồi nhỉ.”
Hai hàng mi rơm rớm, Eve cười tươi và gật đầu.
-----
Sau đó, như cặp trộm kia nói, cô sống không thể hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên, một năm sau...cũng đột nhiên như thế, hạnh phúc của cô chợt vỡ vụn.
-----
Tháng 12 năm 1931, cùng địa điểm
Thứ nghiền nát cuộc sống thường nhật của Eve chính là khởi đầu đột ngột của một nỗi đơn độc vô biên.
Cha cô, Raymond, cùng người anh cả, Jeffrey, đã thay thế ông nội cô làm trưởng nam của gia đình. Một hôm, họ đi công tác ở Manhattan, và không bao giờ trở về nữa. Hay thực ra, chính xác mà nói, họ có trở về. Thế nhưng, họ lại thay đổi đến nỗi Eve không tài nào tin được họ từng là gia đình cô.
Hai xác chết đã được phát hiện trong một chiếc xe hơi rơi xuống vịnh Newark. Cảnh sát không báo cho cô đấy là tai nạn hay một vụ giết người. Họ chỉ nói rằng họ đang điều tra, rồi bỏ đi ngay lập tức.
Không những thế, cô còn được cho hay rằng Dallas, người anh còn lại của cô, hiện đang mất tích.
Mẹ cô đã qua đời trước cả ông nội cô, vậy nên, trên mọi phương diện, Eve giờ là thành viên duy nhất còn sót lại của nhà Genoard. Theo thời gian, gia nhân cũng nghỉ việc dần, và dinh thự trở nên im lìm như một phế tích.
Cô nghe nói rằng “cơ nghiệp” của gia tộc sẽ được truyền lại cho các quản đốc nhà máy. Eve nhận một khoản bảo lãnh tượng trưng, và lí thuyết mà nói, tài sản duy nhất của cô chỉ còn mỗi đất đai với dinh thự.
Không nhiều người có thể tiếp tục phục vụ trong một ngôi nhà như thế, và những người ở lại chỉ còn vị quản gia với người hầu gái da đen.
“Ôi, lạy Chúa trời trên cao! Vậy tứt là cô nhứt quớt đi thựt sao, tiểu thư Eve?”
Người phụ nữ da đen mập mạp nom rất ngưỡng mộ trước quyết tâm của Eve.
Người phụ nữ ấy, Samantha, đã từng làm hầu gái ở mọi miền quốc gia; bà lên tiếng bằng giọng lẫn lộn đủ thứ âm điệu từ khắp các vùng, và bất cứ ai cũng gặp khó khăn trong việc hiểu lời bà nói.
“Vâng, đúng thế ạ.”
Eve, người đã được Samantha nuôi nấng từ bé, không hề có chút định kiến nào với bà.
“Tiểu thư, dẫu có bất tài đi chăng nữa, thì tôi, Benjamin, vẫn tự tin rằng mình ít nhất có thể trợ giúp cho cô trong vai trò dẫn đường ạ.”
“Benjamin, ông có chắc mình không phiền không vậy?”
“Tiểu thư không cần lo nghĩ. Phục vụ tiểu thư là nghĩa vụ của tôi, và cũng là mục đích sống duy nhất mà lão già đây có.”
Người đàn ông nói câu này, đầu cúi đầy cung kính, là vị quản gia người Đức đã phục vụ cho gia tộc Genoard từ thời ông nội cô.
Dù không phải mẫu người quá cứng nhắc, nhưng xét về ngoại hình, thì mọi người hẳn sẽ không chút do dự mà gọi ông ta là một quản gia khuôn mẫu hết.
Bật cười trước vị gia nhân kính cẩn kia, Samantha vỗ ngực đầy tự hào.
“Vược qướ gì phở gồng lên thớ? Tiểu thư Eve, tôi cữn đi vứi cô, nên cô cứ in thâm nghỉ ngơi đi.”
Được hai người ấy hộ tống, Eve đến với Manhattan, một thành phố rộng lớn, đầy xa lạ.
...Nhằm tìm kiếm người anh thất lạc của cô, Dallas Genoard.
Danh sách chương