Khoang hạng nhất (của những bộ đồ đen)

Buồng khách khoang hạng nhất được trang hoàng lung linh, xứng tầm với cái tên dành cho mình.

Nhưng không như phần nội thất tao nhã, bầu không khí bên trong ngột ngạt đến nặng nề.

"Cái chết không bao giờ công bằng với một ai."

Khoác những bộ đồ đen, là hàng loạt khuôn mặt lạnh tanh đầy cảnh giác. Giọng nói gồ ghề rồi hướng đến tất cả chúng, từ một gã đàn ông trông như kẻ cầm đầu.

"Một đời người, hiển nhiên, phải tồn tại giá trị và ý nghĩa. Sự tồn tại của chúng, nói khác đi, đồng nghĩa với bất công và phân biệt."

Không rõ lời nói ấy thực sự nhắm vào ai. Dẫu như một điềm gở về tương lai tăm tối, chúng vẫn chỉ đơn thuần tan biến vào hư vô.

Mọi thứ đều im lìm, như thể ngưng đọng giữa dòng chảy của thời gian. Nếu không có cảnh quan băng băng bên cửa kính, chắc có khi thời gian chỉ là một khái niệm.

Mọi ánh mắt đều như hừng hực lửa khí thế, nôn nao chờ chiến dịch được triển khai - trừ một người thiếu nữ, với lưỡi dao chết chóc trên tay mình.

Cô chẳng buồn màng đến ánh mắt người xung quanh, như tự cho cả lũ là rác rưởi. Ánh mắt người thiếu nữ phản chiếu trên lưỡi dao - sắc lạnh bởi sát ý, đau đáu trong nhà tù của hận thù.

Mọi giác quan của cô, ngoại trừ ánh mắt ấy, đều dồn sạch vào đám người áo đen, tạo cho cô cảm giác như một kẻ đáng gờm. Cảm giác như mọi hành tung của chúng... cô gái đều am tường tựa trong lòng bàn tay.

Không một ai trong buồng không biết về điều đó, nhưng cũng không có ai thực sự thấy khó chịu.

Mọi người chỉ lặng im mà đơn thuần chăm chú, chờ những lời tiếp theo từ phía người lãnh đạo. Không để họ chờ lâu, kẻ cầm đầu khẽ cong nhẹ vành môi, dẫu phải tinh mắt lắm thì mới để ý được.

"Nao núng hay nhân từ là vô nghĩa. Xét cho cùng, một khi bước lên đây... mọi sinh mạng đều đã được định sẵn điểm dừng. Nhưng trong tay chúng ta, những cái chết tưởng như là phí hoài... tất thảy sẽ hướng đến một nghĩa cử cao hơn. Phàm đã là hiện thân của điều bất khả kháng, chúng ta phải bước theo con đường đã nguyện thề. Những kiếp người thấp kém... Hãy chấm dứt tại đây..."

Giọng nói tưởng điềm tĩnh, nhưng đâu đấy ánh lên gì đó như hãnh diện.

"... Cho chúng biết cảm giác tử vì đạo."



Khoang hạng hai (của những bộ đồ trắng)

Trong căn buồng tương đối là xa hoa, Ladd đang trông hết sức là sung mãn. Cái miệng cứ oang oang, y hồ hởi chờ qua từng giây một.

"Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp ơi, sao mà lâu vậy chứ? Biết chờ nhiêu đây ta? Chứ bây giờ nóng lòng lắm rồi á! Mà mình đang nóng lòng vì gì nhỉ? Mình nóng lòng vì đang phải nóng lòng, trong lúc chờ đợi thứ làm mình nóng lòng chăng? Tụi mày cũng đồng cảm với tao, nhỉ?"

Thằng điên này. Đang yên lành không đâu... lại cắm đầu vào ngay chỗ cửa chết.

Nó nghĩ làm thế này sẽ kiếm ra tiền ư? Đến bọn kia còn chẳng nghi ngờ nó... chắc chúng nó điên hết với nhau rồi. Rặt một lũ ngu xuẩn bên trong đây... Cả tao cũng ngu nữa. Tại sao tao không ngăn thằng Ladd lại? "Này, Lua. Em cũng đang nóng lòng giống anh chứ?"

Bàn tay y đặt lên gò má người phụ nữ.

"Không hề."

Giọng cô ta nhẹ bẫng, như tiếng lá vàng rơi. Cô ta nhìn phía Ladd đoan trang và thùy mị.

"I-a-ha-ha! Ha-ha-ha! Phải vậy không? Thì ra là vậy à. Em không hề mong ngóng, dù chỉ một chút ư? Vậy chúng mình nói gì vui hơn nhé. Từng thằng trên tàu đây... mình sẽ cho cả lũ chầu ông bà. Đến tiếp New York rồi... mình lại cho cả lũ chầu tiếp ông bà luôn. Và khi cả quốc gia, cùng toàn thể địa cầu... không còn ai ngoại trừ đôi ta nữa, chúng ta sẽ kết hôn, tại nhà thờ nào đó thật sâu bên trong rừng. Và khi mình thề thốt dành trọn đời cho nhau... anh sẽ kết thúc em một cách thật đường hoàng. Là nạn nhân cuối cùng dưới tay anh, anh sẽ giết chết em, hoành tráng, tỉ mỉ, dã man, và lộng lẫy - tận hưởng mọi sắc thái, mọi niềm vui có thể đoạt lấy được."

Miệng lưỡi như tâm thần giai đoạn cuối, gã hôn phu nhoẻn miệng cười dịu hiền.

"Đó, thấy sao? Giờ thì em nóng lòng hơn rồi chứ?"

Gò má hơi ửng lên, cô ta khẽ gật đầu.

Ôi lạy Chúa hiển linh. Không thằng chó nào điên hơn thằng này.

Tuy là có biết Ladd từ hồi còn bé đi, nhung tại sao... sao tao lại nghe theo lời nó chứ? Nó thuộc về một giuộc với bọn kia... Một lũ chỉ ham muốn cảnh đầu rơi máu chảy.

Không buồn để ý đến tâm tư từ phía tôi, cặp mắt Ladd bừng sáng, hệt như một đứa trẻ.

"Nào nào nào, giờ thì, giờ thì nhé... Lũ ăn no rửng mở khoang hạng sang, cùng lũ chuột rách nát bên khoang cuối... cho cả hai bài học để đời nào. Giàu sang hay nghèo hèn, đến lúc chết cỏ lúa cũng bằng nhau. Vậy có hay không chứ?! I-a-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha..."



Khoang hạng ba (của những hạng bần cùng)

Một căn buồng tồi tàn đến thê lương. Ngoài những hàng ghế ngồi, bên trong chỉ có thêm một cửa sổ duy nhất.

"Uây, ngoài kia đẹp thật đấy. Dù có ngồi khoang này, thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu."

"Ừm... Nghe này, Jacuzzi."

Mặc bộ đồ sờn cũ, với dung mạo rõ ràng là giang hồ, một thanh niên bắt chuyện với đồng đội cạnh đó, một cậu chàng trên mặt có hình xăm, đang nhổm lên nhổm xuống nhìn ra đằng bên ngoài.

"Cậu thật sự tính chơi tới bến không?"

"Hả? Tới bến... Cái gì cơ?"

"'Hả' cái đầu cậu ấy. Mình cướp hàng, hay là mình đi chơi? Đây là chỗ cho cậu ngắm cảnh hả?! Nghiêm túc vào giùm cái! Cậu có định ra tay thật sự không?!"

"Jack. Buồng bên kia có thể nghe được đấy. Tường trong này có khác tờ giấy đâu."

Một cô gái, bịt mắt và đeo kính, liền lên giọng chấn chỉnh cậu thanh niên. Về phần mình, Jacuzzi - cậu trai mặt xăm trổ - lắp bắp mà bào chữa, nước mắt giờ rơm rớm chỉ chực rơi.

"T-tôi xin lỗi. Tôi không muốn cậu phải chịu thiệt đâu. Tôi cũng biết là tôi... có hơi đường đột quá..."

"Nếu không làm được gì ngoài xin lỗi, thì tốt nhất từ đầu đừng có làm."

"V-vậy thì, tôi không xin lỗi nữa. Mọi người, cố gắng lên. Nhất định sẽ thành công mà cướp được."

"Cậu có biết xin lỗi là gì không?!"

"C-c-c-c-c-cậu muốn tôi... làm cái gì cơ chứ?"

"Không gì cả! Chỉ cần đừng khóc thôi!"

Nước mắt Jacuzzi ầng ậc nơi khóe mắt. Cậu thanh niên thấy vậy gắt ầm lên, như hoang mang không biết phải làm gì.

"Tôi lạy nhà cậu đấy, có bình tĩnh giùm tôi lại được không?! Về lý thuyết cậu là sếp của bọn tôi đấy. Với cả... đâu có gì sai khiến cậu phải lên tàu đâu? Giao việc cho mấy đứa dày dạn như bọn tôi, rồi thêm Donny nữa là đã đủ lắm rồi."

"Hả? Gọi tôi?"

Ngồi một góc phía sau, gã khổng lồ da nâu giật mình mà lên tiếng. Cậu thanh niên lờ đi mà tiếp lời.

"Ý tôi nói ở đây, là cậu phải nghĩ đến mạng sống bản thân mình, một khi mà cậu đã cầm đầu bọn chúng tôi."

Nghe thấy thế, Jacuzzi chỉ nhẹ nhàng thì thầm.

"Tôi có muốn bản thân phải chết đâu. Tôi cũng không muốn ai trong ta phải chết nữa. Chỉ thế thôi. Nên là..."

Khép hàng mi ướt đẫm, cậu trai nhoẻn miệng cười.

"Mấy chuyện phức tạp đấy... để khi nào chết rồi tôi sẽ suy tính sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện