Tháng 8/2002, đâu đó tại New Jersey
"Begg."
Maiza gọi cái tên, lần đầu tiên suốt mấy chục năm trời... nhưng không một lời nào đáp lại phía anh ta. Begg vẫn ngồi rúm ró, trong một góc lẻ loi của một phòng bệnh viện. Ông ta cứ rì rầm với bản thân, chẳng quan tâm bất cứ điều gì khác.
"Người ta bảo, ông ta đã như thế suốt mấy chục năm rồi... Hình như từ khi ông Bartolo Runorata qua đời vì già yếu, tức khoảng ba chục năm. Anh biết ông ta không? Hồi đó, ừm, ông ta... là một trùm mafia khét tiếng."
"Có chứ. Tôi có biết ông ta."
Bartolo Runorata. Maiza chưa lần nào trực tiếp gặp người đó, nhưng trong thế giới ngầm, ông ta cũng tương đối có tiếng tăm. Người Begg luôn phụng sự đến tuyệt đối, và cũng là người Begg luôn tin tưởng, ngoại trừ những đồng chí của ngày xưa.
Lần cuối họ gặp nhau, Bartolo vẫn giữ chức lãnh đạo.
Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ lúc nào đó... Begg tuyệt nhiên mất hết mọi tham vọng. Ông ta chỉ đơn thuần theo lệnh Bartolo, luẩn quẩn trong phận sự bản thân mình, khuôn mặt không có lấy chút hy vọng lé loi.
Lòng trung thành của Begg với chủ nhân... dường như đã luôn luôn là điểm tựa vững chãi, để ông ta sống lay lắt qua ngày. Maiza đã lo lắng, rằng khi chủ chết rồi, chuyện gì sẽ xảy đến đối với Begg về sau, nhưng...
"Begg. Anh còn nhớ tôi không?"
Maiza gọi lần nữa, nhưng Begg thậm chí không ngoái lại lấy một lần.
Y tá nhìn Maiza, coi anh ta như một sự kỳ thú, nhưng Maiza lại chẳng mấy quan tâm. Anh ta hỏi y tá thêm một chuyện.
"Viện phí từ trước nay được chi trả thế nào?"
"Quỹ từ thiện chính phủ. Với cả, suốt vài thế hệ qua, chúng tôi thường xuyên nhận những khoản rất hào phóng, đến từ phía trưởng nhà Genoard. Điều kiện cần trước nay luôn đạt mức vừa đủ, bao gồm chi phí thuốc cùng những khoản liên quan."
"Vậy sao...?"
Không hỏi thêm gì nữa, Maiza ngoảnh mặt đi, lại chăm chú nhìn pho tượng góc phòng.
"Nói chung là ông ta lúc nào cũng như thế. Ông ta cứ lặng thinh, bất chấp mọi nỗ lực nhằm tương tác... Nói mới nhớ, anh với bệnh nhân này có quan hệ gì ư?"
"Chúng tôi là bạn cũ."
"......"
Nam y tá không dám nói gì thêm. Người đàn ông, trông cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, vừa nhận mình là bạn một bệnh nhân, người sống hàng chục năm mà chưa ăn uống gì. FBI thậm chí còn cảnh cáo, rằng bệnh viện không được làm khó với ông ta. Liệu có gì phía sau còn ẩn khuất? Tuy là đã trăn trở suốt bấy lâu, y tá chưa khi nào dám dạm hỏi.
Kể cả lúc Maiza bước vào trong, Begg cũng không động đậy lấy một chút.
Nhớ lại hồi ngày xưa, anh ta ngồi cạnh Begg mà kể lại.
"Trong hẻm ngõ chốn đô thị ngày nay... có những loại chất cấm, mà tác dụng có khi phải gấp vài chục lần, so với thứ anh từng điều chế ra. Khó tin là bao người sẵn sàng tìm đến chúng, dẫu biết mười người dùng thì tám người tử vong... Quả nhiên, con người đúng nằm ngoài sức tưởng tượng."
Maiza còn nói thêm rất nhiều chủ đề nữa, nhưng cặp mắt Begg vẫn vô hồn và trống không, không một chút sức sống nào tồn tại.
"Begg..."
Nâng cánh tay phải lên, Maiza chợt chậm rãi... đưa tay lại đầu bạn.
Nếu cứ để Begg mãi lưu lạc trong màn đêm, thì liệu sẽ tốt hơn... Nếu...?
Nỗi mơ hồ nhẹ lướt qua Maiza. Đúng lúc ấy, anh ta nghe một cái tên thân thuộc.
"...Czes, đằng kia... thuyền sắp... đó... nhìn đi... con thuyền... tới Mỹ quốc..."
Trước những lời ngổn ngang và chắp vá, Maiza đành lẳng lặng mà hạ tay.
Giờ này đây... Begg đã trở lại thời còn biết về vui sướng. Mẩu ngữ liệu vừa rồi... là một phần cuộc hội thoại nào đó, cùng với một đứa trẻ theo chân vượt đại dương.
"Lần sau tôi lại tới."
Lúc Maiza lặng lẽ chuẩn bị về, giọng Begg bỗng đột nhiên tròn vạnh đến từng chữ.
"Maiza, cảm ơn... vì đã... không ăn... tôi."
Người y tá hoảng hốt mà nhìn lên, nhưng không có phản ứng gì tiếp cả.
Làm như tôi có thể giận được ấy...
Kéo thấp vành mũ xuống, Maiza rời bệnh viện.
"Anh ấy giờ thế nào?"
Một cậu trai, coi bộ chừng mười tuổi, đang đứng chờ anh ta.
"Không phải lo. Trông hơi mệt mỏi tí, nhưng sớm muộn rồi sẽ hồi phục thôi."
Bước lại chỗ cửa khách xe ô tô, Maiza liền trả lời.
"Nhất định..."
Không nói thêm gì nữa, Maiza mở cánh cửa cho cậu bé lên xe, rồi chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh.
Sau suốt vài chục năm... New York một lần nữa chào đón cả hai người.
"Begg."
Maiza gọi cái tên, lần đầu tiên suốt mấy chục năm trời... nhưng không một lời nào đáp lại phía anh ta. Begg vẫn ngồi rúm ró, trong một góc lẻ loi của một phòng bệnh viện. Ông ta cứ rì rầm với bản thân, chẳng quan tâm bất cứ điều gì khác.
"Người ta bảo, ông ta đã như thế suốt mấy chục năm rồi... Hình như từ khi ông Bartolo Runorata qua đời vì già yếu, tức khoảng ba chục năm. Anh biết ông ta không? Hồi đó, ừm, ông ta... là một trùm mafia khét tiếng."
"Có chứ. Tôi có biết ông ta."
Bartolo Runorata. Maiza chưa lần nào trực tiếp gặp người đó, nhưng trong thế giới ngầm, ông ta cũng tương đối có tiếng tăm. Người Begg luôn phụng sự đến tuyệt đối, và cũng là người Begg luôn tin tưởng, ngoại trừ những đồng chí của ngày xưa.
Lần cuối họ gặp nhau, Bartolo vẫn giữ chức lãnh đạo.
Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ lúc nào đó... Begg tuyệt nhiên mất hết mọi tham vọng. Ông ta chỉ đơn thuần theo lệnh Bartolo, luẩn quẩn trong phận sự bản thân mình, khuôn mặt không có lấy chút hy vọng lé loi.
Lòng trung thành của Begg với chủ nhân... dường như đã luôn luôn là điểm tựa vững chãi, để ông ta sống lay lắt qua ngày. Maiza đã lo lắng, rằng khi chủ chết rồi, chuyện gì sẽ xảy đến đối với Begg về sau, nhưng...
"Begg. Anh còn nhớ tôi không?"
Maiza gọi lần nữa, nhưng Begg thậm chí không ngoái lại lấy một lần.
Y tá nhìn Maiza, coi anh ta như một sự kỳ thú, nhưng Maiza lại chẳng mấy quan tâm. Anh ta hỏi y tá thêm một chuyện.
"Viện phí từ trước nay được chi trả thế nào?"
"Quỹ từ thiện chính phủ. Với cả, suốt vài thế hệ qua, chúng tôi thường xuyên nhận những khoản rất hào phóng, đến từ phía trưởng nhà Genoard. Điều kiện cần trước nay luôn đạt mức vừa đủ, bao gồm chi phí thuốc cùng những khoản liên quan."
"Vậy sao...?"
Không hỏi thêm gì nữa, Maiza ngoảnh mặt đi, lại chăm chú nhìn pho tượng góc phòng.
"Nói chung là ông ta lúc nào cũng như thế. Ông ta cứ lặng thinh, bất chấp mọi nỗ lực nhằm tương tác... Nói mới nhớ, anh với bệnh nhân này có quan hệ gì ư?"
"Chúng tôi là bạn cũ."
"......"
Nam y tá không dám nói gì thêm. Người đàn ông, trông cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, vừa nhận mình là bạn một bệnh nhân, người sống hàng chục năm mà chưa ăn uống gì. FBI thậm chí còn cảnh cáo, rằng bệnh viện không được làm khó với ông ta. Liệu có gì phía sau còn ẩn khuất? Tuy là đã trăn trở suốt bấy lâu, y tá chưa khi nào dám dạm hỏi.
Kể cả lúc Maiza bước vào trong, Begg cũng không động đậy lấy một chút.
Nhớ lại hồi ngày xưa, anh ta ngồi cạnh Begg mà kể lại.
"Trong hẻm ngõ chốn đô thị ngày nay... có những loại chất cấm, mà tác dụng có khi phải gấp vài chục lần, so với thứ anh từng điều chế ra. Khó tin là bao người sẵn sàng tìm đến chúng, dẫu biết mười người dùng thì tám người tử vong... Quả nhiên, con người đúng nằm ngoài sức tưởng tượng."
Maiza còn nói thêm rất nhiều chủ đề nữa, nhưng cặp mắt Begg vẫn vô hồn và trống không, không một chút sức sống nào tồn tại.
"Begg..."
Nâng cánh tay phải lên, Maiza chợt chậm rãi... đưa tay lại đầu bạn.
Nếu cứ để Begg mãi lưu lạc trong màn đêm, thì liệu sẽ tốt hơn... Nếu...?
Nỗi mơ hồ nhẹ lướt qua Maiza. Đúng lúc ấy, anh ta nghe một cái tên thân thuộc.
"...Czes, đằng kia... thuyền sắp... đó... nhìn đi... con thuyền... tới Mỹ quốc..."
Trước những lời ngổn ngang và chắp vá, Maiza đành lẳng lặng mà hạ tay.
Giờ này đây... Begg đã trở lại thời còn biết về vui sướng. Mẩu ngữ liệu vừa rồi... là một phần cuộc hội thoại nào đó, cùng với một đứa trẻ theo chân vượt đại dương.
"Lần sau tôi lại tới."
Lúc Maiza lặng lẽ chuẩn bị về, giọng Begg bỗng đột nhiên tròn vạnh đến từng chữ.
"Maiza, cảm ơn... vì đã... không ăn... tôi."
Người y tá hoảng hốt mà nhìn lên, nhưng không có phản ứng gì tiếp cả.
Làm như tôi có thể giận được ấy...
Kéo thấp vành mũ xuống, Maiza rời bệnh viện.
"Anh ấy giờ thế nào?"
Một cậu trai, coi bộ chừng mười tuổi, đang đứng chờ anh ta.
"Không phải lo. Trông hơi mệt mỏi tí, nhưng sớm muộn rồi sẽ hồi phục thôi."
Bước lại chỗ cửa khách xe ô tô, Maiza liền trả lời.
"Nhất định..."
Không nói thêm gì nữa, Maiza mở cánh cửa cho cậu bé lên xe, rồi chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh.
Sau suốt vài chục năm... New York một lần nữa chào đón cả hai người.
Danh sách chương