Ahhhh, tuyệt vời. Không còn gì tuyệt hơn.

Liệu có còn lời nào nữa để diễn tả trạng thái này? Có thể, nhưng mình không muốn nghĩ, và mình cũng không cần.

Tất cả đều ở đây. Ở hết đây, trong bộ não này.

Tất cả đều đang quyện vào nhau, ở ngay trước tầm mắt. A, bầu trời và mặt đất và rừng cây và đường phố và ban ngày và ban đêm đều là một, và luôn luôn là thế. Mình vừa mới chạm đến sự thật. Ngón tay mình đang tan ra; chân, tay, bụng, ngực, xương, tim...chúng đang tan ra, hòa quyện với mọi thứ quanh mình. Mình đang bao trùm mọi thứ mình thấy. Lúc này đây, mình sắp sửa hóa thành chính thế giới.

Mắt mình cũng chuẩn bị tan ra. Ôii, mình đang nhìn tới mọi nơi, từ mọi thứ trên thế giới này.

Mình cảm nhận được mọi thứ trong thế giới tan chảy đây. Một niềm khoan khoái thật tĩnh lặng.

Cuối cùng. Mình cũng hợp nhất hoàn toàn với thế giới.

“.........y, Roy......”

Một kẽ hở chạy khắp thế giới.

Ai đấy? Ai định phá thế giới của ta? Dừng, dừng lại ngay, xem ngươi đã làm gì này; nhãn cầu ta trở lại hình dạng cũ rồi đấy. Tầm mắt ta về bình thường rồi. Ôi, cơ thể ta, cơ thể ta đang bị tách khỏi thế giới. Dừng lại, dừngdừngdừngdừngdừngdừngdừng!

“Roy......Roy......”

Cơ thể mình tái tạo giữa không trung, và bắt đầu rơi xuống thế giới đầy hỗn loạn. Tiếng hun hút cất lên khi mình xuyên qua gió, và thế giới cứ thế vỡ vụn. Bầu trời và mặt đất và con người và đường phố và ban ngày và ban đêm đều nhất loạt quay về hình dạng riêng. Giấc mơ và hiện thực cũng biệt ly, và chỉ còn hiện thực là đâm đầu xuống mặt đất.

“Roy!”

Rồi cơ thể mình chạm mặt đất và tan thành từng mảnh.

Ngước nhìn lên trần nhà tồi tàn, gã đàn ông—Roy Maddock—rùng mình khắp toàn thân. Ngay sau đó, hắn bật dậy khỏi giường như thể bị động kinh và trừng mắt nhìn khắp phòng. Hắn thấy vài phụ nữ và đàn ông, ngồi hoặc nằm ngả ngốn; tất cả đều mang vẻ đờ đẫn trên mặt.

“Roy, làm ơn tỉnh lại đi!”

Giữa tầm mắt hắn ta, một người phụ nữ đang gào thét.

Mình biết cái cô này... Là... Phải rồi. Là bạn gái mình, Edith.

Hắn cũng hiểu rằng cô đã lôi hắn về “phía bên này.” Đôi mắt Roy vẫn mông lung, nhưng hắn ngoảnh chúng đi, chặc lưỡi đầy cáu giận.

“Thái độ đấy là sao hả?! Roy, em đã nghĩ anh thực sự sẽ chết lần này đấy, nên em mới—!”

Tiếng thét của Edith văng vẳng trong đầu Roy. Rung động lan truyền qua não, dội khắp xuống xương sống hắn ta.

“Em đã nói biết bao nhiêu lần! Anh thì hứa là sẽ hoàn lương! Sao anh lại ở đây hả?!”

Vết thương trên cổ mà hắn từng nhận trong một chuyến trước bắt đầu nhói lên, như thể vừa nhớ lại cảm giác. Đến nước đấy, cuối cùng, tâm trí hắn mới bừng tỉnh và hiểu ra là nó đã về hiện thực.

Ựạạạạệệệ.

Ngay lập tức, không chút lưỡng lự, hắn mửa thứ chất nhầy trồi lên từ bụng hắn ra.

Một bãi nôn gần như không màu văng tung tóe khắp sàn bê tông. Tuy nhiên, Edith chỉ khẽ nhăn mày, và không ai quanh họ la hét hết.

Đó không phải tác dụng phụ từ chính thứ thuốc ấy. Nỗi sợ hãi và bất an vì đột nhiên bị lôi về thực tại đã để lại ảnh hưởng tức thì tới hệ tiêu hóa của hắn ta.

Sàn nhà được làm từ bê tông nhám là có nguyên nhân. Nôn mửa với đái dầm là chuyện thường ngày tại đây, và vẻ ngoài sơ sài ấy là để cho việc dọn dẹp thuận lợi nhất có thể.

Tóm lại, đây là một căn buồng cải tạo nhằm mục đích duy nhất: Tất cả để phục vụ cho những ai dùng một loại thuốc nhất định.

Sau một hồi nôn mửa bên cạnh giường, Roy lên tiếng, nghe chừng rất khó chịu.

“Làm sao anh nhớ được những gì mình hứa khi còn tỉnh chứ? Anh đâu mang thứ gì ngoài đời vào đây.”

“Đừng có mà nói thế! Vậy mà em cứ nghĩ anh đã về chính đạo cơ... Chuyện là như thế nào?”

Đáp lại câu hỏi ấy, Roy nhặt một túi bột gần hắn lên.

“Không việc gì phải lo cả. Có một vài thứ thuốc được lưu hành dạo gần đây mà không giống cần sa hay cocain. Chúng đều là hàng mới. Tức là chúng vẫn chưa trái luật. Anh không định phạm tội hay gì cả. Có vấn đề gì không, hử?”

“Anh biết vấn đề không phải ở đấy mà! Nếu cứ đà này, anh sẽ chết đấy! Anh có biết mình thảm hại cỡ nào khi phê thuốc không? Chẳng khác gì con bạch tuộc hay con mực chết trôi hết! Cứ nhìn vào bản mặt mấy người quanh đây đi!”

Như thể muốn thoát khỏi bài thuyết giáo, Roy nâng giọng lên, tỏ vẻ cộc cằn.

“Muốn nói gì về tôi thì nói, nhưng đừng có xúc phạm bạn tôi. Mà này, cô là hầu bàn ở câu lạc bộ đêm đấy. Tôi không muốn nghe giảng đạo từ loại người vi phạm pháp luật đâu.”

Thoáng giật mình trước những lời ấy, đúng như mong đợi, Edith đành lặng im, nom vô cùng tủi hổ.

“Đã thế thì, sao không đi than vãn với mấy tay sếp Gandor đi?” Roy nhạo báng. “Cô không thể, đúng chứ? Cô hẳn biết Nhà Gandor cấm thuốc đến đâu rồi. Với cả, đây còn là thứ mà kẻ thù Runorata của chúng đang gieo rắc khắp nơi đấy! Cô biết tôi nghiện thứ này đã lâu, vậy mà cô không nói nửa lời. Nhà Gandor có thể sẽ giết tôi đấy, nhưng cô cũng không được yên thân—”

Mắng nhiếc đến vậy xong, Roy đột nhiên im bặt. Hắn nhận ra Edith đang giàn giụa nước mắt.

“Em không cần biết chuyện gì đến với em, chỉ là—em im lặng vì không muốn anh phải chết thôi, Roy ạ! Nhưng em nghĩ mình cũng không tài nào chịu được nữa! Nếu phải thấy anh nghiện ngập thế này, anh...anh thà chết luôn đi!”

Hét xong những lời sau cuối, cô bỏ đi mà không buồn ngoái lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, khuôn mặt Roy nhanh chóng nhàu nhĩ.

“Khoan, mình, tại sao... Sao mình lại làm cô ấy khóc? Không, mình— ...Ừ, phải rồi, mình phá vỡ lời hứa, nên mình phải xin lỗi, đúng không? Thế là sai rồi, mình...hả? Sao mình lại làm thế?”

Vừa nghĩ về những gì đã làm, cơn hối hận và đau buồn vừa nhất loạt trỗi dậy trong hắn ta.

“Khoan, khoan, khoan! Mình sai rồi! Không cần biết nhìn nhận như nào, thì cũng không thể không là mình được. Sao cô ấy lại khóc? Như vậy đâu có phải. Mình mới là người phải khóc, đúng không? Mình đáng ra phải là người bị mắng chửi rồi bật khóc chứ, đúng không? Thế là không được rồi, này, khoan, khoankhoan, khoan đã, sao em không ở đây, tại sao, đợi đã, làm ơn đợi đã, thôi nào, thôi nào...”

Roy khẽ cúi đầu, và bắt đầu lẳng lằng khóc.

“Khoan đã... Làm ơn, khoan đã. Anh biết xin lỗi thế nào giờ...?”

Vừa nhìn hắn, một cặp đàn ông với phụ nữ ở góc buồng vừa bắt đầu trò chuyện với nhau.

“Cô ta đáng lẽ nên bỏ thằng thất bại đấy đi,” người phụ nữ thì thầm.

“Gì? À, hừm, mối quan hệ giữa họ không hời hợt đến nỗi một cuộc cãi vã như vậy có thể xô đổ đâu.”

Thuốc dường như đã hết tác dụng lên họ được ít lâu, và họ đang nhìn Roy bằng cặp mắt khá sáng rõ.

“Với cả, mấy thứ cô nàng kia nói cũng sai rồi,” người đàn ông tiếp lời.

“Sai gì cơ?”

“Dẫu cho Nhà Gandor không làm loạn đi nữa, thì tên Roy đấy sớm muộn cũng chết thôi. Nếu nhìn theo hướng đấy, có khi cơ hội sống của hắn lại cao hơn nếu cô ta tố giác hắn cho Nhà Gandor rồi cầu xin cũng nên.”

“Chết? Ý là phê thuốc quá độ á? Nhưng người ta nói thứ thuốc đấy an toàn mà, về mặt thể xác...”

“Ờ, rõ ràng đám Runorata bốc phét chứ sao nữa! Và kể cả có đúng là thế, thì nó cũng như thần chết thôi, ngấm thẳng vào cơ thể. Không tài nào dứt ra được... Đấy, cái thằng kia, nó từng phê heroin, đúng một lần, và vào cái lần ấy, nó lấy đầu móng tay gãi sồn sột da cổ. Rách cả da. Bình thường chẳng ai làm thế. Nó quá nhạy cảm với thuốc rồi. Có thể cô không biết, nhưng khi dùng heroin, không một ai phê ngay lần đầu cả. Chỉ có phát bệnh thôi. Phải dùng tiếp vài lần, làm quen với thuốc, rồi mới chìm vào phía bên kia. Cơ mà, cái thằng đấy lại bay đi chỗ dở hơi nào ngay lần đầu luôn.”

Gã rút một cái ví nhỏ trong túi ra, và lôi vài gói bột khỏi đó.

“Sau khi hắn vào cái viện này, Edith đã điên cuồng nài nỉ hắn ta. Hắn cũng mới bắt đầu, nên hắn qua cơn nghiện không mấy khó khăn, nhưng rồi hắn lại quen đường cũ và thử cái món đám Runorata ngoài kia phân phối. Hắn bị cái lời 'Không để lại triệu chứng' lừa ngọt xớt luôn. Ý tôi là, nghĩ mà xem, đời nào lại có hàng ngon thế!”

Vừa nói, gã vừa mở một gói thuốc mới.

“Còn thằng đần tôi đây, đã biết vậy mà vẫn lao vào. Lúc nào cũng thế, phần lớn những thằng dính đến thuốc đều là bọn ngu. Nhưng đấy là vấn đề. Như vậy mới vui chứ... Có thế thôi. Heh-heh, heh-ha-ha.”

-----

Mình phải đi xin lỗi Edith.

Mình rời khỏi buồng. Một khởi đầu mới. Nhưng mình không biết nên đối mặt ra làm sao.

Lần này, nhất định là lần này, mình sẽ thôi. Nếu làm thế, chắc cô ấy sẽ hiểu. Dù sao đi nữa, mình cũng tiêu hết tiền cho bịch này rồi. Nghe bảo đây là thuốc kích thích dạng mới. Dùng xong thì đúng mệt thật đấy, nhưng không có thuốc xịn thì đành chịu thôi.

Được rồi, vậy nên, đây sẽ là liều cuối. Phải dùng cẩn thận mới được. Đây là liều sau cuối, nên mình muốn bay cao nhất có thể.

Hình như mình từng nghĩ gì đấy như vậy lúc hứa với Edith trước kia, nhưng mình tin chắc rằng ý chí mình bấy giờ còn yếu. Mình sẽ ổn thôi. Mình đã trưởng thành rồi. Mình có thể coi đây là lần cuối.

Ohhh, lên thôi nào lên thôi nào lên thôi nào mẹ kiếp điên thật đấy whoa-ho-ho tuyệt hết sảy, bán cầu bên trái mình như đang tung tăng luôn! Trời ơi, cảm giác não trái mình sắp sửa nổ tung ấy! Ế, có cả cầu vồng kìa! Uây, cái gì đây, hửm? Mình á? Cơ thể đang cử động này thực sự thuộc về mình ư? Bộ não đang nghĩ đủ thứ này thực sự thuộc về mình ư? Oa, mình có thể làm mọi thứ! Mình đã vượt qua chính mình! Vậy ra não mình có thể tiến hoá sao? Nhận thức mình đang nhảy tới tương lai rồi!

Tuyệt vời, không thể nào tuyệt hơn. Cái gì tuyệt ư? Mình thật tuyệt!

Mình làm được, mình có thể làm! Bây giờ đây, mình có thể làm bất cứ gì!

BấtcứgìBấtcứgìBấtcứgìBấtcứgìBấtcứgì—

-----

Mình tỉnh rồi.

Có vẻ như, mình đã về lại căn hộ vào một lúc nào đó, bởi mọi thứ quanh đây đều quá đỗi thân thuộc.

Đầu mình đau. Lạnh thật. Lạnh buốt giá. Chết tiệt, lại là đây. Hết thuốc rồi.

Nỗi bất an và lo lắng điên cuồng lại trào lên, từ tận đáy lòng mình. Cơn buồn nôn cũng theo đó mà tới.

Không hiểu sao, mình lại sợ tất thảy trên đời. Mình càng bay lên cao, nỗi sơ ấy càng lớn. Mình cảm thấy đám Gandor có thể mở cửa ra bất cứ lúc nào, rồi xông vào giết mình tại đây.

Mình cảm thấy nòng súng trường đang chĩa vào, ngay giữa hai con mắt.

Có lẽ có sát thủ dưới gầm giường.

Hoặc có lẽ tất cả ngoại trừ mình đều chết rồi cũng nên. Nghĩ lại thì, nãy giờ chẳng nghe được gì hết. Tại sao? Có lẽ người sao Hỏa đã xâm lược trong lúc mình đang phê rồi giết chết tất cả rồi.

Đám anh em Gandor thối nát đấy chắc đang không nhảy múa với lũ quái vật ngoài kia đâu, nhỉ? Hay chẳng nhẽ chúng đang bàn xem nên xử mình ra sao?

Dám cá Nhà Gandor sẽ bắn mình rồi luộc mình rồi đốt mình rồi gói mình lại rồi nhấn chìm, và dưới đáy đại dương đám bạch tuộc sao Hỏa sẽ tra tấn mình rồi giết mình rồi hãm hiếp mình rồi ăn mình rồi tẩy trắng mình— Không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không-khôngôiôi-khôôÔÔÔÔÔngggg!

Bình tĩnh nào, thằng kia! Mày đang hoang tưởng thôi; đây không phải là thật. Mày thừa biết cơ mà. Nhưng sao mình lại sợ nhỉ, khi mà mình đã biết? Có lẽ đây không phải hoang tưởng hay ảo mộng gì, có lẽ nó là thật, có lẽ thực sự có gì đó bên ngoài cái cửa kia— Thôi ngay! Đừng nghĩ nữa! Nếu mày nghĩ, mày coi như xong đời! Mày sẽ thua! Mày sẽ chết đấy! Khốn nạn, giá như mình có chỗ thuốc lúc trước! Một lần nữa, chỉ cần dùng lần nữa thôi, dám cá mình sẽ không suy sụp nữa! Thuốc, cho tao thuốc đi! Ai đó thương thảo với lũ cò nhà Runorata rồi mang thuốc cho tao đi, không taooooooooo, AAaaaaaaAAAh, tao chết mất, nó giết tao mất thôi, ôi, cứu tao, ai đấy, cứu tao, ôi, Edith, Ediiiiiith...

Bảy tiếng sau, trong phòng tắm, Roy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn ta cởi sạch đồ, và đứng lặng trên mặt sàn bẩn thỉu đầy bãi nôn. Hắn đã đoán trước được những tình huống như này, và cố tình thuê một căn hộ có nhà tắm. Hắn thực lòng biết ơn bản thân, vì đã lết vào trong khi cái đầu vẫn còn chút lí trí.

Tích cực mà nói, đây là lần đầu hắn thử loại thuốc kia, nên cơn say cũng không quá thê thảm; mặt khác, do dùng thuốc quá thường xuyên, phản ứng của hắn cũng lạ lùng hơn hẳn. Dù thế nào đi nữa, những gì hắn từng làm trước giờ cũng đã phản ngược lại hắn ta. Theo quan niệm y tế, di chứng có thể xảy ra, nhưng sau cùng, nó vẫn là dạng thuốc mới. Roy không biết chi tiết được. Tất cả những gì hắn biết là khoái cảm cùng cực ngay khi hắn dùng thuốc, cùng với nỗi kinh hãi từ cơn suy nhược hắn vừa trải qua.

Hắn muốn xin lỗi Edith. Hắn thành công trụ vững suốt cơn hoảng loạn là nhờ chính sức mạnh từ suy nghĩ mãnh liệt ấy. Sự yếu mềm trong ý chí, thứ khiến hắn quỵ ngã trước cơn phê tạm thời, cũng như lòng quyết tâm, thứ khiến hắn vượt qua nỗi sợ sau đó: Roy thuộc một nhóm người kì dị, mang trong mình sự kết hợp khác thường về mặt tinh thần kia.

Trong lúc rửa ráy phòng tắm với bản thân, hắn thậm chí còn thấy như vừa được thành tựu gì. Lần này, không nhầm lẫn gì nữa, hắn sẽ có thể giữ được lời hứa với Edith. Hắn cảm giác chuyện như vậy đã từng xảy ra trước kia, nhưng có lẽ đấy chỉ là tưởng tượng.

Mặc quần ngắn với sơ mi lên cơ thể sạch sẽ, Roy nhắm phòng khách mà đi, miệng huýt sáo liên hồi. Cơ mà, thành thực mà nói, mình ê ẩm khắp người. Mình có ẩu đả hay gì đó trong lúc phê chăng? Chẳng lẽ đây là hậu quả của thuốc?

Đột nhiên, hắn dừng lại tại chỗ.

Cái gì kia?

Một cái cặp hắn chưa từng thấy nằm bệt dưới gầm bàn. Là cặp da cỡ lớn, có dây quai ngang, và nó phồng lên như thể đang chứa đầy cái gì đó.

Hắn đã từng thấy nó, song không sao nhớ được là ở đâu. Hắn thực lòng có cảm giác là mình không dám nhớ.

Nỗi kinh hãi hắn tưởng đã lặng đi chợt ùa về. Thay vì bộ não, trái tim hắn mới là thứ nhảy loạn lên.

Thấp thỏm sợ hãi, hắn tới gần, mở cái cặp ra, và—

Lúc nhớ lại tất cả, trái tim Roy gần như đã ngưng đập vì sốc.

Cái cặp chứa đầy gói bột trắng, đầy đến suýt trào ra.

Chúng là thứ thuốc mới mà Nhà Runorata phân phối, thứ vừa mới áp chế được hắn ta.

Rất chậm rãi, thần chết ngụ trong hắn đã bắt đầu vung lưỡi liềm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện