Bên bánh xe lửa, dưới làn gió đang gặm nhấm thân mình, những suy nghĩ trong Czes cứ lơ đãng trôi.

Không biết chuyện gì sẽ xảy đến với ta nữa.

Cơn đau mà con quái vật gây ra cho ta quả đúng là chưa từng thấy. Và thay vì thấy đau, đôi lúc ta lại thấy sợ hãi. Nó cắt gọt mắt ta từng chút một bằng con dao dài đó, cắt đứt động mạch ta, thổi mạnh vào vết thương, rồi làm y như thế với mạch máu. Đấy mới chỉ là khởi đầu. Cơn đau nó gieo rắc sau đó...ta không tài nào nhớ nổi. Tất cả những gì ta còn nhớ là nó đã cho ta một nỗi đau kinh hoàng, và dù có cố đến đâu, ta cũng chẳng nhớ được chi tiết. Không phải là ta không muốn nhớ, mà ta thật sự không nhớ được.

Ta có lẽ đã phát điên rồi cũng nên. Nếu thế, mọi chuyện đều đi đúng theo kế hoạch của nó cả. Đây là quả báo sao? Quả báo vì đã tìm cách giết những người trong toa ăn, hay quả báo cho những tội lỗi ta gây ra trong quá khứ? Ta chẳng quan tâm là do đâu nữa. Ta chỉ muốn tất cả biến mất thôi.

…Nghĩ lại thì, như vậy là bất khả thi, đúng không nhỉ..? À, phải rồi. Đây chẳng nhẽ là quả báo vì đã sống quá lâu, vì đi ngược với luân lí của thế giới, vì đã giành lấy sự bất tử? Ta giành lấy sự bất tử để có được niềm vui, nhưng kết quả lại thành như này? Ta nhận lấy phản bội, rồi cô đơn, và cuối cùng là khiếp hãi. Đây là quả báo ư? Quả báo vì đã ăn đồng đội cũ...? Trên kia ồn ào thật đấy. Giờ là ai đây? Nó quay lại rồi à? Con quái vật đấy? Nó định gieo rắc thêm nỗi đau cho ta ư? —Làm ơn, không.

Không, khôngkhôngkhôngkhông, gì cũng được, trừ cái đó ra, khôngkhôngkhông, đừng, ta xin ngươi đấy, khôngkhôngkhôngkhông, cứu ta, ai đó, ai cũng được, cứu ta, khôngkhôngkhông—

Cơn đau vẫn chưa tới. Lấy lại được chút bình tĩnh, ta đầu hàng bản thân mà tiếp tục im lặng. Không cần biết ở trên đó có ai. Miễn là được sống mà không phải chịu đau nữa, thi ta cũng chẳng quan tâm làm gì.

Ngay mở mắt thôi cũng phiền phức quá. Sẽ thật tuyệt làm sao nếu, khi ta mở chúng ra, tất cả mọi thứ cho đến giờ đều chỉ là giấc mộng. Đúng thế—đây nhất định là mơ. Nếu ta mở mắt ra, ta vẫn sẽ nằm trên con tàu cao lêu nghêu ấy.

Ta chắc chắn mọi thứ hắn làm cũng chỉ là giấc mơ, và cuộc thảm sát của Szilard cũng là mơ nốt—

Một giọt chất lỏng nào đó rơi xuống má ta.

A, vậy ra đây thật sự là mơ. Nước từ sóng biển mới rơi lên mặt mình. Được rồi, mình mở mắt ngay đây. Mình vẫn là trẻ con, và nếu không dậy sớm, bọn họ sẽ cười vào mặt mình mất—

Khi ta mở mắt ra, thực tế lại ập tới. Trước cả khi ta kịp tuyệt vọng, một giọng nói đã vang tới từ phía trên.

“Aah! Miria, thằng bé mở mắt rồi! Em ấy còn sống! Em ấy vẫn còn sống!”

Thứ ta thấy là khuôn mặt của tay súng kì dị kia. Gã vươn mình ra khỏi cửa sổ, gần như đang treo ngược đầu xuống, chăm chú nhìn vào ta. Gã dường như vừa đặt tay lên khung cửa; máu đang nhỏ ra từ đó. Có vẻ như, giọt máu của gã chính là thứ vừa rơi xuống má ta.

Cái gì đây? Gã này rốt cuộc muốn làm cái quái gì?

“Đợi chút nhé! Cứu viện tới rồi đây!”

Cứu viện? Cứu viện cho ai? Không lẽ...là cho mình?

Gã định làm gì đây? Sao gã lại làm một chuyện vô ích đến thế? Sao gã phải làm một thứ như vậy cho kẻ mà gã mới gặp lần đầu? Ta không hiểu. Ta thật không hiểu nổi. Nếu ta là bạn cũ, hay gia đình, hay người yêu, thì ta còn hiểu được. Nhưng một người lạ mới gặp hôm nay? Tại sao—?

Gì thế này? Giọt máu trên má ta, giọt máu của gã... Nó đang động đậy ư?

Ah, sao lại thế này? Ah, ah, sao lại thế này chứ?! Không thể nào, không thể nào, không phải lũ điên này, không phải chúng, không thể như thế được! Không phải như thế! Lại còn là đây, trong tất cả mọi nơi, tại thời khắc tệ nhất có thể!

Nỗ lực chối bỏ là vô vọng: Giọt máu đang trở lại bàn tay của gã trước mặt ta. Vết cắt trên tay gã đang khép lại ngay trước đôi mắt ta! Ta dám chắc một điều: Gã thanh niên này không đến để giúp ta.

Gã ta, tên bất tử này...

Gã đến để ăn ta.

Isaac vươn ra xa hơn nữa, và cuối cùng cũng chui trọn ra khỏi tàu. Miria tuyệt vọng níu lấy hai chân cậu, nhưng với sức của cô, trọng trách này gần như là bất khả. Isaac bám lấy bức phù điêu, giảm bớt gánh nặng Miria phải chịu. Rồi, sau cùng, cậu thành công bám lấy thanh xà thép giữa hai bánh xe.

Cậu bò xuống dưới gầm, cẩn thận không dẫm lên Czes hay mắc kẹt giữa guồng quay.

“Cái gì đây?! Tay em bị trói kìa! Đợi lát, để anh gỡ dây trói ra ngay—”

Đồ ngu. Ngươi có thể ăn ta trước khi cởi trói xong cơ mà. Ngay lúc ngươi đặt tay lên sợi dây, ngươi coi như xong đời. Tay phải tao sẽ—

Rồi Czes chợt nhận ra. Lần này, cậu thật sự đã tuyệt vọng.

Tay phải cậu đã bị nghiền nát bởi con quái vật đó, và không còn là bộ phận của cậu ta.

“Tuyệt! Gỡ xong dây trói rồi!”

Giữ thăng bằng toàn thân nhờ hai chân và tay trái, Isaac lấy thân mình bồng bế Czes cho khỏi ngã. Rồi, đúng lúc cậu định ôm chắc lấy Czes bằng tay phải—

Bộp.

Czes gạt văng cánh tay phải vươn dài của Czes đi bằng tay trái của chính cậu.

Lực đẩy khiến cậu bắt đầu tuột khỏi tay Isaac, và cậu rơi khỏi con tàu.

Nhận lấy! Giờ ngươi sẽ không thể ăn ta nữa—

Tự nhủ thế, Czes mỉm cười, nhưng rồi mắt cậu lại mở trừng ra.

Cậu tập trung đến cùng cực, và trong mắt cậu ta, khung cảnh dường như đang chuyển động chậm lại.

Khi Isaac nhận ra Czes đang rơi, cậu không có thời gian mà nghĩ ngợi. Nếu giữ được bình tĩnh, có thể cậu sẽ lưỡng lự xem nên làm gì tiếp theo.

Tuy nhiên, não cậu lại không đủ tập trung để nghĩ về mạng sống mình dưới hoàn cảnh như thế.

Ngay khoảnh khắc kế tiếp—không nghĩ ngợi lấy lần nào, Isaac phóng mình tới không trung, chỉ để cứu lấy Czes.

Không! Gã thèm khát tri thức ta đến thế ư?!

Tay phải Isaac tiến lại gần cơ thể lửng lơ của Czes.

Hết thật rồi. Gã này sẽ ăn mình tại đây, ngay bây giờ. Ai đó sẽ thấy được đống kí ức khốn nạn đấy! Ta không chịu được nổi, cứu ta, ai đó, ai cũng được, không cần biết là ai, cứu ta với, đừng, làm ơn, làm ơn, đừngđừngđừng—

Thét toáng lên bằng giọng trẻ con, Czes nhắm chặt mắt lại.

Tuy nhiên, tay phải Isaac đã không bao giờ chạm tới đầu cậu.

Nhận thấy áp lực khi đáp xuống đất nhẹ hơn hẳn những gì mong đợi, Czes thận trọng mở mắt ra.

“Eeeeeeeek! Isaaaaaaac!”

Cậu nghe thấy tiếng thét của Miria từ cửa sổ, và một thứ như bức tường đang nằm trước cậu ta.

Nhận ra đó là bộ đồ của Isaac, tới thời điểm ấy, lần đầu tiên, Czes mới hiểu ra là Isaac đang ôm lấy mình.

Isaac bám lấy con tàu chỉ bằng cánh tay trái, và đang bị lôi đi.

“Ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga!”

Vừa hét cái tiếng kì cục đó, Isaac vừa tuyệt vọng chịu đựng những rung chấn truyền lên từ chân. Cặp đinh tròn trên gót đôi giày Viễn Tây của cậu kẽo kẹt kêu, nảy tưng tưng trên mặt đất. Dĩ nhiên, chúng chẳng thể lăn được đúng cách trên nền sỏi, và dưới vai vật cản thuần túy, chúng chỉ khiến Isaac rung lắc dữ dội hơn.

Mục đích ban đầu của căp đinh là để kiềm hãm tốc độ con ngựa, nhưng mặt đất đang băng qua như những đợt sóng hung tợn lại không chậm đi chút nào hết.

Thế nhưng, may mắn thay, không một phần tay chân nào của Isaac chạm trực tiếp vào mặt đất cả. Nếu dùng cả hai tay, cậu hoàn toàn có thể bò vào tàu bằng một cách nào đó. Tuy nhiên, cậu vẫn không chịu buông Czes ra.

Tay trái cậu dần đến giới hạn, và ngón tay cậu chỉ còn thiếu chút nữa là tuột đi.

“Isaac!”

Miria tóm lấy tay cậu. Cô cũng nhảy ra khỏi cửa sổ mà không hề suy nghĩ, thành thạo bước xuống bánh xe còn hơn cả Isaac.

Tuy nhiên, đôi tay cô là không đủ khỏe, và ngay lúc tóm được cậu ta, cô cũng theo đó rơi khỏi tàu.

Kể cả thế, cô vẫn không để hai người họ rời khỏi cô. Cô ôm lấy Isaac, che chắn thân mình của Czes. Ngay khoảnh khắc ấy, Isaac buông tay phải khỏi Czes, và bằng một thao tác thần tốc như một tay súng đích thực, cậu ném sợi thòng lọng trên lưng đi.

Tuy nhiên, suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một tay súng, chứ không phải cao bồi: Sợi dây lơ lửng trên không khí, không bám được vào cái gì.

Ba người họ lao thẳng xuống mặt đường, va vào nó với áp lực khủng khiếp, và nảy bật lên một lượt. Dẫu vậy, Miria vẫn không buông Isaac. Isaac cũng không buông Miria hay sợi dây. Czes kẹp giữa hai người đó, rung lắc bởi một chấn động bị giảm thiểu đến mức đáng ngạc nhiên.

Đúng lúc họ nghĩ mọi chuyện đã hết rồi, đầu kia của sợi dây chợt bắt lấy thứ gì đó... Hay đúng hơn, nó bị bắt lấy.

Bởi bàn tay của một người xa lạ vươn ra từ phía dưới con tàu.

Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt.

Rachel đang loanh quanh dưới gầm tàu thì nhận ra Isaac cùng mấy người khác đang bám lấy thanh xà thép bằng một tay. Cô đã vươn ra để tóm bàn tay ấy, nhưng lại trễ mất một nhịp, và họ rơi khỏi con tàu. Tuy nhiên, cũng tại thời điểm đó, một thứ gì đấy chợt bay ra từ Isaac, và cô đã vô thức bắt lấy.

Đó là vòng dây của một sợi thòng lọng, và đầu kia của nó được nối vào dây thắt lưng quanh eo cậu ta.

Ngay lập tức, áp lực khó lòng tin nổi dồn hết vào tay cô. Ở đầu kia sợi dây, Isaac cùng mấy người kia đã chạm phải mặt đất và bắt đầu bị lôi đi trên nền sỏi.

“Ugkh!”

Kể cả khi một trong số họ là trẻ con, cánh tay Rachel cũng đang phải gánh sức nặng của ba người. Cô tuyệt vọng kéo họ về phía bản thân, song cô thật lòng không thể.

Liệu họ có cảm thấy tốt hơn nếu cô buông họ ra, thay vì cố níu kéo? Suy nghĩ ấy lướt qua đầu cô, nhưng trong hoàn cảnh này, nếu cô vội vàng buông ra, sợi dây có thể sẽ mắc vào bánh xe và biến catr ba thành thịt nghiền. Trong trường hợp tệ nhất, con tàu còn có thể lệch khỏi đường ray. Cô thực lòng không được buông tay, bất kể có thế nào, nhưng...

Nghiệt ngã thay, vết thương dưới chân cô lại nhói lên đau đớn, và theo phản xạ, cô hất sợi dây đi.

“Aaaaaaaaaah—!”

Không kiềm được bản thân, Rachel thét lên thảng thốt.

Một cái bóng đỏ chợt lao vụt qua cô.

Claire lại lần nữa chạy thoăn thoắt dọc mạn tàu, trên những lớp trang trí.

Trước khi tiếng thét kịp dứt, cánh tay cậu đã vươn tới vòng dây đang lơ lửng trên không.

Thế nhưng, cánh tay cậu vẫn không đủ dài. Đúng lúc Rachel nghĩ “Hết thật rồi,” Claire chợt lao mình khỏi bức tường. Cơ thể cậu tách rời con tàu hoàn toàn, và đổi lại, cậu bắt được thành công sợi thòng lọng.

Trước cả khi Rachel kịp hiểu mọi diễn biến, thì ngay trước mắt cô, cơ thể Claire bất ngờ lộn nhào.

Ngay lúc cậu vươn chân về phía đối diện con tàu, một cây cột bên cạnh đường ray liền lao tới.

Nó sắp đâm vào anh ta, cô thầm nghĩ, nhưng đúng vào khoảnh khắc tiếp theo, đôi chân Claire chạm lên rìa cây cột ấy.

Sau một thoáng khựng lại, cậu bắt đầu nghiêng tới, chống lại cả trọng lực.

Cậu lập tức đá vào cột, nhảy bật vào không trung.

Cái bóng đỏ hiện lên đầy hào nhoáng dưới trời đêm mịt mù. Khung cảnh dường như còn cất lên một nét đẹp nào đó.

Rồi Claire bám trở lại vào mạn sườn tàu, tại một điểm cách khá xa so với vị trí cũ. Từ khuôn mặt cậu ta, thật khó có thể đoán là đã xảy ra chuyện gì. Trên thực tế, rất có thể chẳng có chuyện gì đã xảy ra. Đối với cậu, cậu chỉ đơn thuần vừa làm một điều mà cậu tin mình làm được. Cậu có lẽ chưa từng nghĩ đến rủi ro bị ngã, hay thậm chí là bất cứ nỗi sợ nào trước cái chết.

Nếu chỉ là vì Czes, cậu chắc chắn sẽ không tốn công làm việc này, nhưng cặp đôi kì lạ kia lại là những hành khách đích thực. Họ có thể là đồng đảng phạm tội cùng Czes, nhưng chuyện đó có thể để dành đến khi cậu cứu được họ. Chỉ với suy nghĩ ấy, cậu đã lao mình vào không trung để bảo vệ an toàn cho hành khách trên tàu.

Claire bắt đầu nắm sợi dây mà chạy đi, hướng tới cánh cửa bên cạnh cậu—cửa bốc dỡ hàng của một trong những toa hành lí.

Không rõ vì sao, cánh cửa ấy đang rộng mở, và một bóng người khổng lồ da nâu đang đứng ngay đó.

-----

Donny đang buồn chán.

Con tàu vừa mới đi qua sông, và anh ta đã ném mọi kiện hàng họ nhắm tới ra khỏi cửa. Anh ta giữ lại một hộp nhỏ có lựu đạn bên trong, như những gì Jacuzzi nhắc, nhưng Nice cũng vừa mang cái hộp đấy đi. Cô bảo mình cùng với Nick sẽ đi tìm Jacuzzi, nên Donny trở thành người duy nhất còn đó.

Không biết làm gì hơn, anh ta đành ngắm cảnh bên ngoài, nhưng...

“Này, anh kia! Cái anh to xác kia! Giúp tôi một tay cái!”

Đột nhiên, ai đó cất tiếng gọi anh ta. Khi nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, anh ta phát hiện ra nó đang ở ngoài kia.

Một bóng người đỏ thẫm đang bám lấy mạn tàu, ngay sát cửa bốc dỡ.

“Ah, ahh! R-Rail Tracer?”

Đó là một lời mà Claire chưa từng nghĩ sẽ được nghe từ gã khổng lồ này. Trong đúng một thoáng, cậu tỏ vẻ bất ngờ, nhưng cậu lập tức lấy lại bình tĩnh và bắt đầu hành động.

Ngay lúc cậu nghĩ rằng tự mình lôi họ lên sẽ tốn kha khá thời gian, cậu chợt tìm thấy gã khổng lồ này. Cậu bắt chuyện với anh ta, đơn thuần cho rằng không lý gì lại không lợi dụng anh ta cả. Tuy nhiên...

“Kệ nó đi, cầm lấy cái này đã! Rồi kéo nó mạnh nhất có thể! Cảm ơn!”

Donny không khỏi hoang mang; anh ta còn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì. Nhưng đột nhiên, từ phía dưới con tàu, ở đoạn cuối sợi dây, anh ta chợt nghe thấy tiếng người la hét.

“Muguah, khẩn cấp đây.”

Thấy thế, anh ta vô thức nắm lấy sợi dây đang chìa ra. Cơn chấn động mãnh liệt liền chạy khắp cơ thể, lôi anh ta ra bên ngoài. Donny bấu chặt lấy gờ cửa, gồng mình chịu lực kéo, và rồi anh ta phát hiện ra ai đang bám lấy đầu kia sợi dây.



Không nhầm lần gì nữa, bộ đồ tay súng với chiếc đầm nhảy màu đỏ kia rõ ràng phải thuộc về Isaac với Miria.

“Ah, tệ quá. Tôi cứu ngay! Nugaaaah!”

Vừa nói câu đó xong, không buồn suy nghĩ, Donny liền kéo giật sợi dây bằng toàn bộ sức lực. Kết quả là—

“Whoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Isaac cùng mấy người kia, những người bị kéo lê trên đất, nảy bật lên không trung, bay vòng qua lớp mái, rồi rơi xuống phía bên kia con tàu.

Họ không hề biết rằng sợi dây bị kéo căng kia đã mang đến cho Jacuzzi, người đang chiến đấu trên nóc tàu, một cơ hội chiến thắng.

-----

“Ê, chúng ta qua sông rồi kìa. Không biết đã thoát khỏi lũ cướp kia chưa.”

“Được rồi, bắt đầu đi chậm lại thôi. Tàu sắp không hoạt động nổi mất!”

Bộ đôi trong toa đầu máy lên tiếng, và con tàu dần giảm tốc lại.

Nhờ đó, vô số mẩu thịt bắt đầu đuổi kịp với con tàu.

…Những mẩu thịt từng là một phần của cơ thể Czes: đôi chân và tay phải cậu ta.

-----

Sau một hồi vất vả, Isaac cùng mấy người kia cuối cùng cũng leo lên đỉnh toa hành lí, rồi họ lăn lên nóc toa và nằm bệt xuống.

“Lạy Chúa, được cứu rồi.”

“Phải đó, được cứu luôn!”

Họ muốn tiếp tục nằm yên tại chỗ, song không thể: Một cậu bé đang đau đớn nằm giữa hai người đó, một cậu bé đã mất đi tay phải và hai chân.

“Được rồi, đi thôi! Em ổn chứ, Czes?!”

“Đừng ngất mà!”

Cặp đôi lay cậu bé đầy thô bạo. Bộ não thiếu máu của Czes bị xô đẩy nháo nhào, và cậu thấy nhận thức lại bắt đầu mờ dần đi. Rồi cặp đôi thử hô hấp nhân tạo với xoa bóp tim hết lần này đến lần khác, nhưng không giải pháp nào tỏ ra đúng với nguyên tắc cả.

Đúng lúc ấy, một tiếng nổ bất chặt gầm rú từ toa đằng sau.

“Cái gì thế? Kẻ thù ư?!”

“Nhìn kìa! Có gì đó ở đằng kia!”

Trên đỉnh toa cuối của con tàu, hai bóng người lao vào nhau, và một trong số họ biến mất khỏi toa tàu. Ngay sau đó, một tiếng nổ khác với tiếng ban nãy vọng lên, và lửa lớn bùng cháy sau con tàu.

Bình thường, hai người họ nhất định sẽ làm ầm lên tại thời điểm đó, nhưng giờ không phải lúc như vậy. Họ đang lo cho Czes, nhưng cũng để ý thấy đống vụn thịt đang lại gần, ngay từ phía trên nóc.

“Uây! Có gì đó đang đến! Có gì đó màu đỏ đang đến kìa!”

“E-eeeek! D-dám cá là Rail Tracer đấy! Nhất định đấy là con quái vật mà người ta đang nói tới!”

Trong lúc họ nháo nhào lên, những mẩu thịt cứ thế trườn qua nóc tàu, nảy tưng tưng trên thềm nối, đều đều đổ dồn đến Isaac cùng mấy người kia. Thứ vật chất màu đỏ, mền nhớt như thạch ấy diễu hành như bầy côn trùng đang tụ lại.

“Ê, Miria! Thứ đó đang lao đến Czes đấy!”

Họ cố gắng bế Czes dậy rồi chạy đi, nhưng đống vụn thịt vẫn cứ nhắm vào cậu bé đóng vai vật chủ của chúng.

“Tệ quá! Chúng sắp sửa ăn nốt những phần của Czes mà ban nãy chưa kịp ăn, em biết ngay mà!”

“Khốn nạn! Làm như chúng ta chịu bỏ qua ấy!”

Isaac lấy thân mình che cho Czes, cố gắng bảo vệ cậu khỏi đống vụn thịt đang tới gần. Miria bổ nhào lên cả hai, cố gắng bảo vệ họ khỏi những mẩu thịt ấy.

Những mẩu thịt dường như còn chẳng để ý đến chướng ngại kia; chúng luồn qua những khoảng trống giữa hai người. Dưới ánh bình minh, hình dáng của ba thân thể, bao quanh là những mẩu thịt đỏ tươi, đan cài nhau đến kì lạ.

Sau một khoảng lặng ngắn, một tiếng nổ kinh hoàng mang thần hồn họ trở về. Trớ trêu thay, họ lấy lại được tỉnh táo nhờ chính đống thuốc nổ mà Czes đã tạo ra.

“...Hả? Đống đỏ kia mất tiêu rồi.”

“Ừ, biến mất rồi ha... Czes sao rồi?”

Khi cặp đôi rón rén nhìn xuống dưới thân mình, Czes đang nằm nguyên vẹn tại đó.

...Toàn bộ cậu ta, đầy đủ cả hai chân lẫn tay phải.

Tâm trí Czes chưa bao giờ bị dập tắt hoàn toàn, dù có lúc đã rất suýt sao. Trong khoảng ngưng trệ ấy, cậu đã cảm thấy một điều mà tưởng như đã mất mãi mãi.

Cậu giờ đã chắc chắn rằng cả Isaac lẫn Miria đều không hay biết về sự bất tử. Họ có lẽ đã trở nên bất tử sau một sự trùng hợp nào đó. Dựa trên sự thật rằng, mặc dù đã rơi khỏi tàu, nhưng cả hai vẫn không có lấy một vết xước, thì rất có thể Miria cũng bất tử như cậu ta.

Ngay bây giờ, cả hai đều không hề phòng bị. Đặt tay phải lên trán họ giờ là chuyện dễ như không. Tuy nhiên, cậu thật sự không muốn thế. Ngay khi biết cậu vẫn ổn, họ phấn khởi hẳn lên, gần như là bật khóc. Czes không thể ép bản thân ăn những người như họ được.

Cậu hoàn toàn không có ý định giả vờ làm người tốt vào thời khắc muộn màng này. Chỉ có điều, nếu nhìn vào trái tim hai người kia... Nếu cậu đoạt lấy kí ức họ và so sánh chúng với tâm trí mình... Nếu cậu dám làm thế, thì lần này, Czes thực lòng không thể tha cho bản thân được nữa. Sống với những kí ức như vậy, đến mãi mãi... Nó đau đớn đến kinh hoàng.

Cậu cho rằng như thế sẽ đớn đau hơn rất, rất nhiều so với nỗi đau mà con quái vật gieo rắc lên cậu ta.

Isaac và Miria đang hô hào và hân hoan trước việc Czes vẫn còn sống.

“Ôi, tuyệt thật đấy! Thực không thể tin được !”

“Phải, tuyệt thật đó! Nhưng sao vết thương của Czes lại lành được nhỉ?”

“Đơn giản thôi, Miria.”

“Tại sao?”

Isaac đã lấy lại điệu bộ thường lệ, và cậu ta trả lời với sự tự tin tuyệt đối.

“Nghe này, Rail Tracer ăn thịt lũ trẻ hư, nhớ chứ? Dám cá là sau khi ăn Czes xong, nó đã nhận ra thằng bé thật sự là trẻ ngoan, nên nó tới đây để trả lại những gì nó ăn đấy!”

“Ra vậy! Phải đó, nghe hợp lí thật ha!”

“Không.”

Đích thân Czes lên tiếng phủ nhận trước cặp đôi đầy vui mừng kia. Tuy nhiên, cậu không hề tranh cãi về nguyên do cậu hồi phục.

“Em không phải đứa trẻ ngoan... Em đã nói dối.”

“Em nói dối ư?”

“Em nói em định đến New York để gặp gia đình, nhưng thực ra em chỉ đến gặp một người bạn thôi.”

Sau một hồi lặng im, Czes tiếp lời.

“Em không có gia đình. Em chưa từng có—”

Cậu định bụng nói là, Và sẽ không bao giờ có, nhưng trước khi kịp làm thế, Isaac và Miria đã thốt lên.

“Thật vậy á!”

“Em đúng là một cậu bé ngoan đấy, Czes!”

“Hả...?”

Czes không khỏi hoang mang, song Isaac cùng Miria vẫn tự thân lèo lái cuộc hội thoại.

“Không ngờ em lại nói dối để ngăn mọi người khỏi lo cho em...mặc dù chính em mới là người tổn thương nhất.”

“Phải, em đúng là một cậu bé mạnh mẽ, ngoan hiền đấy, Czes ạ!”

Không cho Czes lấy một cơ hội phản đối, Isaac tự tin vỗ lên ngực.

“Được rồi! Cứ để hết cho anh lo!”

“Em may lắm luôn đó, Czes! Nếu em để cho Isaac lo, em sẽ chẳng phải ưu phiền vì cái gì hết!”

Miria quả quyết gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lên má Czes.

“Vậy nên, nghe này, cứ cười thoải mái đi!”

-----

Claire đứng lặng trên nóc tàu. Ánh bình minh khuất sau lưng cậu ta, và cậu ta đang nhìn vào cậu thanh niên với cô gái ở trước mắt.

Thứ mà cậu trai xăm mặt đang cầm chắc hẳn là loại thuốc nổ mới mà Czes đề cập tới.

Có vẻ như, gã khổng lồ kia đã ném đống hàng ẩn náu trong toa tàu xuống dòng sông. Claire đã tự hỏi xem có nên tóm cổ anh ta hay không, rồi bất chợt nhớ ra những gì Czes đã nói.

—“Bán thuốc nổ cho Nhà Runorata”—

Nói cách khác, những kiện hàng đó ẩn chứa vũ khí cho Nhà Runorata. Nếu như chúng biến mất, cuộc chiến có thể sẽ nghiêng về phía có lợi cho Nhà Gandor.

Trước suy nghĩ đó, Claire đã quyết định quay mắt làm ngơ trước Donny và những người có liên đới. Dù sao đi nữa, mình cũng không đời nào cho phép tàu đi tiếp với một thứ nguy hiểm như vậy—Suy nghĩ ấy cũng thoáng qua tâm trí.

Và giờ đây, trước mặt cậu là thủ lĩnh nhóm cướp đó, bằng xương bằng thịt. Chàng trai xăm hình trên mặt đang lao tới cậu với lòng quyết tâm vững chãi trong mắt.

Claire biết rõ cậu ta dự định sẽ làm gì.

Cậu ta có lẽ định tiêu diệt con quái vật đây. Con quái vật mang tên Rail Tracer.

Cậu ta làm thế để cứu lấy con tàu. Cậu nhận ra điều ấy, một cách mơ hồ, bằng cách nghĩ về những tình huống và đoạn hội thoại trước kia.

Cậu trai đứng ngay trước cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt Claire. Cậu ta đối diện với đôi mắt của Claire, ngay bây giờ, mà không để lộ dấu hiệu nào của sự sợ hãi.

Ôi, đôi mắt mới hiền từ làm sao. Đúng đôi mắt của một kẻ dễ lay động. Cậu ta mang hình xăm như ác quỷ, đày đọa giữa một chuyến tàu địa ngục, và đôi mắt cậu ta vẫn mạnh mẽ, hiền từ hơn bất cứ ai.

Đột nhiên, Claire cảm thấy đôi mắt ấy đẹp không chịu nổi. Nếu đôi mắt của Claire như tấm gương bắt giữ mọi ánh sáng vào trong chúng, thì đôi mắt cậu trai đây cứ như đang chứa một đại dương yên bình.

Đúng lúc ấy, phía sau Claire, mặt trời đã bắt đầu trỗi dậy. Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt cậu trai, và đôi mắt Claire dường như đang hấp thụ cả ánh mặt trời ấy.

Mình không muốn thừa nhận, nhưng đôi mắt cậu ta mạnh mẽ hơn mình nhiều. Chúng là đôi mắt của một anh hùng bước từ trong truyện ra. Đôi mắt của một anh hùng diệt trừ quái vật. Nếu phải tiếp nhận một ánh sáng mạnh mẽ cỡ này, đôi mắt mình chắc nổ tung với tan biến mất.

Lơ đãng nghĩ về những thứ như thế, Claire quyết định sẽ để cho cậu trai hạ gục mình. Cậu là Rail Tracer. Cậu phải biến mất dưới ánh bình minh, đúng như trong truyền thuyết. Đó là trách nhiệm của kẻ đã kể một câu chuyện và lôi mọi người vào trong đấy.

Cậu nhận lấy cú húc, và họ cùng chao đảo, bám víu vào lấy nhau.

Rồi cả hai đều rơi xuống mạn sườn của con tàu.

Trong lúc rơi, cậu trai xăm mình chợt rút chốt của một quả lựu đạn. Thấy thế, lần đầu tiên, Claire bắt chuyện với cậu ta.

“Sẵn sàng chết trong lửa hào quang chưa đấy? Tôi không thích vậy đâu.”

“—Hả?”

Ôm chặt lấy cậu trai đang ngẩn ngơ, Claire dừng lại trên mạn tàu. Cậu không biết mình đã làm thế bao nhiêu lần trong đêm nay, nhưng cậu quá mệt với việc phải móc chân vào gầm rồi. Có lẽ cậu nên nghĩ một cách khác vào lần sau.

Vừa nghĩ như thế, Claire vừa nói với cậu trai.

“Nếu cậu không mau ném đống đó đi, cô gái trên kia sẽ phải chết đấy.”

Cậu trai xăm mặt chợt hoảng hồn, rồi vội vã ném món hàng xuống đường ray. Lớp vỏ sét chống chịu tốt trước va đập, và quả lựu đạn lăn liên hồi trên mặt sỏi—

Tiếng nổ vang lên, theo sau là xung kích.

Vẫn giữ lấy cậu trai liều mạng kia, Claire trụ vững qua vụ nổ mà không hề hấn gì.

Khi gió lốc từ vụ nổ đã dịu xuống, Claire đi dọc mạn sườn, mang theo cả cậu trai, rồi tiến vào buồng nhân viên qua cánh cửa ở mạn tàu.

Cậu bước qua buồng nhân viên nhuốm máu, rồi dựng cậu trai xăm mặt dậy ở hành lang. Tại đó, Claire lẩm nhẩm nốt những gì cậu bắt đầu nói ban nãy.

“Chỉ có lũ ngu mới nghĩ đến ra đi trong lửa hào quang trước khi bắt đầu giao chiến thôi. Đầu tiên phải giao chiến, và nếu cảm giác như không thể đánh lại, thì sau đó mới nghĩ thế. Chứ không phải trước tiên.”

Vừa làu bàu, Claire vừa sơ cứu cho vết thương của cậu trai. Cậu ta bị bắn vào hai chân, nhưng nếu vẫn còn đứng được, thì có lẽ cậu ta vẫn ổn. Đi đến kết luận cẩu thả ấy, cậu đưa ra một lời khuyên mà, theo một cách nào đó, khá là thích đáng.

“Trong buồng ba của toa hạng hai thứ hai, có một tay mặc đồ xám nhìn như ảo thuật gia. Ông ta là bác sĩ giải phẫu. Nhờ ông ta chăm sóc đi.”

“N-nhưng...”

“Không phải lo. Tên đần độn mặc vét trắng với cô nàng đáng sợ mặc đầm đen đều đi mất rồi. Tôi nghĩ tên cậu vừa xử là kẻ cuối cùng, nên cứ thoải mái mà ngủ chút đi.”

Vừa nói, Claire vừa nghịch ngợm món đồ cầm trên tay phải. Đó là một quả lựu đạn làm từ loại thuốc nổ mới. Khi cậu trai xăm mặt ném toàn bộ vũ khí của mình đi, Claire đã nhanh chóng chộp lấy một quả chưa mất chốt.

“Sẽ ổn thôi. Đi đi. Và đừng quên cô gái trên kia đấy.”

Hình xăm trên mặt cậu trai nheo lại như tỏ ý bối rối, nhưng cậu vẫn gật đầu với Claire, rất lịch thiệp, rồi quay lại thềm nối của con tàu. Cậu có lẽ đang định leo lên nóc tàu từ đó.

Nhìn cậu trai ấy rời đi, Claire nói đúng một câu với bóng lưng đang xa dần.

“Đừng để phụ nữ phải đợi chờ. Một khi họ đã đi đâu đó, không gì có thể khó tìm hơn đâu.”

Những lời này cũng phần nào nhắm tới chính bản thân cậu.

Khi cậu trai xăm mặt đã khuất bóng, Claire vặn chốt an toàn trên lựu đạn rồi rút kíp nổ ra.

“Dựa trên vụ nổ ban nãy, chừng này chắc là đủ.”

Cậu rắc một lượng thuốc súng vừa phải lên cái xác không còn mặt. Cậu không cần phải thổi tung nó thành từng mảnh li ti. Cậu chỉ cần một lượng đủ để khiến người ta nhầm lẫn cái xác này với chính cậu. Để cho nó như vậy, với mỗi khuôn mặt bị nghiền nát, khiến cậu thấy tương đối bất an. Hi vọng đội giám định pháp y đều là một lũ ngốc.

Cậu làm thế để chứng minh Claire Stanfield đã chết vào hôm nay. Điều đó sẽ giúp nhiệm vụ tới dễ dàng hơn cho cậu. Ấp ủ những toan tính ấy, Claire rút khẩu súng lục của viên điều phối trung niên ra.

“...À. Tôi không định bôi nhọ con tàu hay gì đâu. Đây là cách chào tạm biệt của tôi ấy mà.”

Bào chữa với một cá nhân không có mặt tại đó, cậu nhắm nòng súng vào đống bột vừa rải lên và bóp cò.

-----

“Czes!”

Khi nhóm của Isaac trở vào toa nhà ăn, mẹ con nhà Beriam đã đợi sẵn.

“Ôi, cháu vẫn ổn cả! Isaac với Miria đã ở cùng với cháu, có phải không!”

“Tớ mừng lắm! Tớ mừng, mừng lắm vì cậu không bị sao, Czes ạ!”

Nhìn vào cô bé đang ngây thơ ôm lấy mình, trong lòng Czes rối bời biết bao cảm xúc. Làm sao trẻ con có thể mở lòng với người khác dễ dàng đến vậy? Dĩ nhiên, cũng có những đứa trẻ không được thế, nhưng đó là trường hợp rất hiếm hoi.

À. Ta đoán Isaac với Miria cũng không khác trẻ con mấy.

Không hiểu sao, nụ cười của Mary lại làm Czes thấy nhẹ nhõm.

Cậu thực lòng vui mừng vì đã không giết những người trong toa ăn. Mừng vì đã thành công vượt qua mà không phản bội đứa bé này.

Tại thời điểm ấy, chính cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình lại mừng nữa.

Mặc cho biểu cảm cũ vẫn chưa trở về, Czes nói đúng một câu với cô bé: “Tớ xin lỗi.”

-----

Trên nóc tàu nay đã hoang vắng: Bóng hình bước lên trên đó không phải một con người. Đó chỉ là một Rail Tracer đã bắt kịp với con tàu.

Cậu vừa mới thổi tung hai cái xác giả trang làm nhân viên, và giờ thì quay trở lại nóc tàu.

Lời nhắn nằm gần nơi Chane đã từng ngồi lại.

Nó được khắc trực tiếp lên mái tàu bằng một con dao.

Tôi sẽ chờ ở Manhattan. Tôi sẽ chờ mãi mãi. Làm ơn, làm ơn hãy tìm tôi. Tôi cũng sẽ tìm anh nữa.

Nhìn thấy nó, con quái vật bèn thở dài một hơi.

“Manhattan. Nghe tuyệt đấy, nhưng...đối với một điểm hẹn hò, thì như này mù mờ quá. Mốc thời gian cũng thế luôn... Với suy cho cùng, mình còn chưa cho cô ấy biết tên, và cũng chẳng biết tên cô ấy... Mình nhớ tên áo trắng gọi cô ấy là “Chane” hay gì đó, nhưng...đấy có phải tên thật không? Khốn thật, tìm cô ấy ắt hẳn sẽ mệt lắm đây.”

Liếc nhìn buồng nhân viên nghi ngút khói, Claire mỉm cười có phần tự ti.

“Với lại, nghiêm túc đấy, mình chẳng hiểu được luôn. —Ý mình là, cô ấy định thuê mình, cưới mình, hay giết mình đây?”

Nhìn một hồi dài lâu, chăm chú lên lời nhắn ấy, Claire lắc vai, chấm dứt màn độc thoại.

Cơ mà... Cô ấy viết nhã nhặn hơn mình tưởng nhiều đấy. Có thể cô ấy là một thiếu nữ nhu mì đến bất ngờ cũng nên. Hay chẳng nhẽ cô ấy yêu mình từ cái nhìn đầu tiên hay gì đó? Ôi trời ơi... Thế thì đây là bức thư tình đầu tiên à? Dựa trên câu trả lời, chắc mình sẽ giữ miếng mái lợp này làm kỉ niệm đấy.

Tùy tiện mong đợi từ một người phụ nữ mới gặp lần đầu tiên, cậu hạ mình xuống thềm nối.

“Được thôi, tôi sẽ đi tìm cô. Phải đợi đến khi tôi xong việc với anh em nhà Gandor đã, nhưng...”

Cậu không lẩm bẩm với chính mình. Cậu đang trò chuyện với Chane ở phương xa..

“Tôi sẽ tìm. Cứ tin ở tôi.”

Và thế là con quái vật tan biến.

Rail Tracer đã không còn.

Tất cả đều tin vào con quái vật, và như trong truyền thuyết, nó biến mất dưới tia nắng bình minh.

Không một ai dõi theo nó. Nó đơn thuần tiêu biến vào ánh mặt trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện